• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiểu thần y xuống núi (5 Viewers)

  • Chương 77-78

Chương 77: Lão hổ không phát uy thì tưởng là mèo con sao

Hai vợ chồng chân trước vừa đi, thì chân sau Tần Khải đã đi vào biệt thự.

Cũng may Tần Khải đã ăn cơm bên ngoài, nên đến sau một chút.

Nếu như gặp phải, còn chưa biết sẽ loạn đến thế nào nữa!

“Vợ? Dậy làm việc thôi!”

Hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, Tần Khải vừa bị chuông đồng hồ đánh thức, dụi đôi mắt lim dim, mơ màng đi đến ngoài cửa phòng ngủ Triệu Băng Linh.

Đưa tay gõ cửa một cái, không ngờ cửa lại không khóa, thoáng chốc đã đẩy vào.

“Chết tiệt, phóng khoáng vậy sao!”

Tần Khải ngửi thấy hương thơm, thò đầu đang định nhìn vào trong.

Đầu bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng ho khan nặng nề.

Tần Khải vừa chui đầu vào một nữa thì vội nghiêm mặt quay đầu lại.

Thì ra là ông Triệu vừa xuống cầu thang, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.

Tần Khải xấu hổ gãi đầu, cười cười rồi tiến lên chào, cũng không biết ông cụ đã nhìn bao lâu rồi.

“Băng Băng sáng sớm đã đi rồi, đứa nhỏ này cứ nói công ty bận, ngày nào cũng sớm đi tối về cả, ây da! Tiểu Khải Khải, cháu đã là rể nhà chúng ta rồi, cũng phải giúp đỡ Băng Băng chia sẻ bớt áp lực, sau này ông đi rồi, công ty này vẫn phải dựa vào hai vợ chồng cháu đấy!”. Ông cụ nhìn Tần Khải nói nghiêm túc, giọng điệu có chút bùi ngùi.

Ánh mắt đó khiến Tần Khải có chút mất tự nhiên.

Tuy đã anh từng muốn hủy hôn với Triệu Băng Linh vài lần, nhưng chuyện như vậy cũng không tiện nói trước mặt ông cụ.

Tần Khải chỉ đành cười ha ha để qua loa lấy lệ.

Từ chối lời mời ăn sáng với ông cụ, Tần Khải lập tức chạy vội đến công ty.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, vì để sớm hủy hôn, nhưng không thể lại bị cô gái kia nắm được điểm yếu.

Biết rõ sự lợi hại của cô Triệu, Tần Khải cũng cẩn thận hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến công ty, Tần Khải đi thẳng đến phòng làm việc của Triệu Băng Linh.

Không ngờ, anh vừa ra khỏi thang máy thì từ phía xa đã nghe thấy, giống như tiếng tranh cãi dữ dội truyền ra từ bên trong.

“Có trò hay à?”

Tần Khải nheo mắt, cẩn thận nghiêng đầu qua.

“Nhân viên công ty bắt buộc phải tuân theo sắp xếp của cấp trên, chuyện đi cửa sau thế này, anh nghĩ cũng đừng có nghĩ đến, không qua ải tôi được đâu!”

“Chuyện ông nội sắp xếp, sao lại thành ra đi cửa sau. Công ty cũng là của nhà chúng ta, ưu tiên người nhà mình chút thì có gì? Lại nói, tôi cũng là anh họ của cô không phải sao?”

“Không được là không được! Tôi nói rồi, công ty không có quy tắc này, tôi không thể tạo ra tiền lệ như vậy!”

Giọng cô gái trước đó rõ ràng rất tức giận, chính là Triệu Băng Linh.

Còn giọng còn lại, giống như của đàn ông, nghe có vẻ rất trẻ.

Nghe thấy lời này, có vẻ như quan hệ gia đình đụng phải nữ cường nhân rồi?

Chậc chậc, vậy thì có trò hay xem rồi.

Nghĩ đến đây, Tần Khải khẽ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc!

“Ai dô, mới sáng sớm đã ồn ào vậy rồi, đang nói gì vậy?”

Tần Khải giả vờ không biết gì, đứng trước cửa, mỉm cười nhìn tình hình bên trong.

Triệu Băng Linh vốn tâm trạng không tốt, vừa thấy gương mặt Tần Khải, lập tức trở nên tức giận hơn.

“Không liên quan đến anh, anh tránh qua một bên trước đi”.

“Được thôi”.

Tần Khải khẽ cười, không vội không hoảng, đứng chung chỗ với người trẻ tuổi đang cãi nhau quyết liệt với Triệu Băng Linh.

Nhân cơ hội liếc nhìn mặt, Tần Khải lập tức cảm thấy người này khá quen mắt.

Nghĩ kỹ lại thì anh mới có chút ấn tượng.

Người trẻ tuổi này hình như từng xuất hiện một lần ở bữa tiệc tại nhà họ Triệu.

Hình như là… Con trai của Triệu Hoành Quang, lúc đó thái độ của anh ta đối với Tần Khải cũng rất khó chịu.

Tần Khải mất chút thời gian mới nhận ra người này.

Nhưng Triệu Tiểu Mao chỉ liếc mắt đã nhận ra Tần Khải.

“Chuyện nhà chúng tôi, không cần người ngoài như anh nhúng tay nhúng chân vào! Nhà họ Triệu không chấp nhận anh làm rể đâu, cút sang một bên đi!”. Tâm trạng Triệu Tiểu Mao không tốt, vốn đã thấy Tần Khải không thuận mắt, lúc này đụng mặt Tần Khải, anh ta lập tức mắng một trận.

Còn Triệu Băng Linh cũng không có ý giúp gì Tần Khải, xụ mặt ngồi ở bàn làm việc.

“Triệu Tiểu Mao, muốn làm ồn thì hai người ra ngoài mà ồn ào, ở đây là công ty, không phải nhà anh!”

Triệu Tiểu Mao đen mặt, nhìn thẳng mặt nói: “Còn cãi rắm gì, cô nói đi cô có sắp xếp hay không, nói một câu đi!”

“Tôi nói rồi, trong bộ phận quản lý của công ty, có ai không phải leo lên từng bước, dựa vào thành tích mà leo lên chứ? Muốn có đãi ngộ, thì anh đi từ tầng thấp nhất mà lên, làm không được thì cuốn gói khỏi đây cho tôi!”

Triệu Băng Linh cầm giấy tờ trong tay ném lên bàn, ánh mắt như bừng lửa.

Sắp xếp tên ăn chơi trác táng này vào công ty, Triệu Băng Linh đã không đồng ý mấy lần rồi, lần này cũng không lay chuyển được ông nội, nên mới bất đắc dĩ gật đầu.

Nhưng Triệu Băng Linh không ngờ, Triệu Tiểu Mao vốn không học vấn không kinh nghiệm, có bát cơm là tốt lắm rồi.

Nhưng không ngờ mới vào công ty, đã vô liêm sỉ muốn làm trưởng phòng rồi, còn muốn ngồi cùng cấp với tổng giám đốc cô đây nữa?

Triệu Băng Linh sao nhịn nổi cơn giận này, không nói hai lời lập tức từ chối, lúc này mới làm ầm ĩ trong văn phòng với Triệu Tiểu Mao.

“Vậy sao? Vậy ý cô là lời của ông nội, cô cũng không nghe! Triệu Băng Linh cô được lắm, cũng chỉ là giám đốc thôi mà, xem cô làm được gì. Hôm nay tôi không tin, ông đây cứ muốn làm trưởng phòng đấy, nếu không tôi cứ ở đây! Chúng ta cứ dây dưa như vậy, tôi xem xem ai thắng được ai, dù sao ông đây cũng rảnh rỗi!”

Triệu Tiểu Mao cười lạnh, bản tính vô lại lộ rõ.

“Tần Khải, anh còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

Triệu Băng Linh tức giận cả người run rẩy, nhưng lại không có cách gì xử lý tên vô lại như Triệu Tiểu Mao cả.

Trực tiếp quát một tiếng với Tần Khải.

“Động đến tôi? Mẹ nó cô động đến tôi thử xem, dám động đến tôi, ông đây nằm ra đây không đi nữa, tôi ép cô tức chết!”. Thế nhưng, Triệu Tiểu Mao càng lúc càng vô lại, thuận thế ngồi xuống đất, vỗ xuống đất rống gào.

Tần Khải cười tủm tỉm, ở bên cạnh xem kịch hay.

Triệu Tiểu Mao này, quả không hổ là con trai ruột Lưu Hiểu Vi, học chiêu trò lăn lộn la lối ý hệt mẹ mình.

Gặp phải loại vô lại lợn chết không sợ nước sôi này, người bình thường chỉ sợ sẽ đau đầu thôi.

Triệu Băng Linh tức giận đỏ ửng cả mặt, nhưng lại không làm gì được Triệu Tiểu Mao.

Tần Khải nhếch miệng, lại xua tay, chậm rãi nói: “Vợ à, em biết đấy, anh cũng không có tiền, còn phải tống tiền nữa, chẳng phải phải vào ăn cơm tù sao?”

“Anh…”

Triệu Băng Linh càng tức giận hơn, bực bội đập bàn, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Tuy cô là cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi loại người vô lại không cần mặt mũi như vậy.

Thấy Tần Khải còn làm giảng hòa, Triệu Băng Linh chỉ hận muốn tát một cái thôi.

“Mẹ nó anh bớt nhúng tay vào chuyện gia đình tôi đi! Hôm qua ức hiếp bố mẹ tôi, ông đây vẫn chưa xong nợ với anh đây, đừng nghĩ sống an ổn!”

Triệu Tiểu Mao ngồi dưới đất, vênh mặt hất hàm trừng mắt Tần Khải, đầy vẻ uy hiếp.

Vẻ mặt Tần Khải vô tội buông tay, khẽ nhíu mày theo bản năng.

Hai anh em này vốn còn đang cãi nhau, sao anh vừa vào cửa thì đều chuyển mục tiêu cả vậy.

Triệu Băng Linh thì thôi vậy, trên danh nghĩa cũng xem như là vợ của Tần Khải.

Nhưng Triệu Tiểu Mao này, Tần Khải vẫn không nhìn ra, anh ta có tư cách gì mà ngông cuồng trước mặt anh chứ.

Hổ không phát uy, anh xem tôi là mèo con sao?

“Hừ, vị trí trưởng phòng à, hôm nay ông đây chắc chắn phải làm! Quá lắm thì tôi cứ nằm trước cửa các người, ai vào thì tôi mắng, khiến cô không làm được, ông đây ép chết cô!”

Triệu Tiểu Mao di chuyển qua bên cửa, trực tiếp nằm ngang, chắn hoàn toàn trước cửa phòng làm việc.

Sau đó lấy điện thoại, xem video, cười tục tĩu,

Mắt thấy tên vô lại này muốn chơi kế lâu dài, Triệu Băng Linh tức giận ngực phập phòng, giẫm chân mấy cái.

Không cách gì trị được Triệu Tiểu Mao cả.
Chương 78: Không coi ra gì

“Trưởng phòng? Làm trưởng phòng được đấy, có thể quản lý công việc, tôi cũng muốn làm trưởng phòng”.

Tần Khải nhìn thấy cảnh đấy thì liền nảy ra sáng kiến, cười tít mắt, vò tay tiến về trước.

“Anh… Tần Khải, anh muốn sinh sự mà, muốn gây thêm rắc rối cho tôi đúng không?”

Triệu Băng Linh đập bàn, giận đến suýt lên gối.

Một tên Triệu Tiểu Mao đã đủ đau đầu rồi, không ngờ Tần Khải còn sợ thiên hạ không loạn.

“Bà xã, em nói vậy là sai rồi, chúng ta chung giường… Chậc, ý anh là chúng ta là người cùng chiến tuyến, anh ta có thể có đãi ngộ đặc biệt, vậy anh xin chút cháo cũng đâu có quá đáng đúng không?”

Tần Khải không nổi giận mà ngược lại còn cười tít mắt, nói chuyện rất có lý lẽ.

Triệu Băng Linh vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nghe thấy ba chữ “chung một giường” thì mặt liền tái xanh, đập bàn hét lớn: “Tần Khải, tôi cảnh cáo anh, đây là công ty, anh nói chuyện nên chú ý một chút, còn nữa, không được gọi tôi là bà xã”.

Triệu Tiểu Mao liếc mắt, buông lời chế giễu: “Chà, anh mà cũng đòi làm trưởng phòng sao? Cũng không biết lấy nước tiểu tự soi lại mình, là cái thá gì chứ, xem mình là người nhà họ Triệu thật đấy à?”

“Chậc chậc, tôi không thích nghe mấy lời đó của anh đâu, tốt xấu gì tôi cũng là con rể chuẩn của nhà họ Triệu, quan hệ với nhà họ Triệu cũng không thua gì anh đúng không?”, Tần Khải đảo mắt, nở nụ cười trêu chọc.

Triệu Tiểu Mao mới tưởng Tần Khải cố tình muốn đối đầu với anh ta.

Lập tức thuồng mặt ra, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Tần Khải và lớn tiếng mắng: “Đm, họ Tần kia anh hay lắm, ngứa đòn đúng không? Anh mà cũng muốn làm người nhà họ Triệu à? Có tin chỉ với một câu của ông đây cũng có thể khiến anh phải cút khỏi công ty nhà họ Triệu không hả? Còn muốn làm trưởng phòng nữa? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết tự xem lại mình là thứ gì”.

“Vậy sao? Không bốc phét đấy chứ? Tôi vẫn là câu nói đó, tôi có thể khiến anh cút khỏi Trung Hải đấy”.

Tần Khải vòng hai tay trước ngực, bắt chước theo giọng điệu của Triệu Tiểu Mao, đáp trả lại anh ta.

“Anh…”

Triệu Tiểu Mao tức đến tận óc nhưng lại bị Tần Khải làm cho á khẩu.

Triệu Băng Linh ngồi trước bàn làm việc, cô đang đau đầu nhưng lúc này lại cố ý không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.

Trên thực tế, Triệu Băng Linh thấy họ cãi nhau thì trong lòng vui như hội.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đối phó với loại người như Triệu Tiểu Mao thì phải để người chuyên nghiệp như Tần Khải ra tay mới được.

Khả năng chiến đấu của anh không phải chỉ là lời đồn.

Mới có hai câu mà đã khiến cho dập tắt được ngọn lửa ngông cuồng của Triệu Tiểu Mao rồi.

Triệu Băng Linh nắm chặt tay thành nắm đấm.

Trong lòng thầm hét lớn “cố lên” cổ vũ cho Tần Khải.

“Tôi cái gì mà tôi, tôi nói không đúng sao? Có một vài người chỉ giỏi cái miệng, nói phét đến tận trời. Nhưng khi làm việc thật sự thì chỉ có thế, đến là thói quen xấu, phải trị”.

Tần Khải vẫn bắt chước theo giọng điệu của Triệu Tiểu Mao, cười đắc ý.

“Tôi… đm, đồ phế vật, đồ ngu!”

Triệu Tiểu Mao xấu hổ quá hóa giận, nói không lại Tần Khải thì chỉ vào mặt anh và chửi thề.

Tần Khải chỉ im lặng đứng nhìn Triệu Tiểu Mao lên mặt không thành công như đang xem một chú hề múa cột.

Còn về những lời tục tĩu đó thì Tần Khải bỏ hết ngoài tai.

Triệu Tiểu Mao chửi mắng cả buổi, không những không nguôi giận mà còn bực bội thêm.

Đừng nói là Triệu Tiểu Mao, đến cả Triệu Băng Linh cũng ngây cả người.

Bị mắng thậm tệ đến vậy mà vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Khả năng nhẫn nhịn của Tần Khải giỏi thật, dù sao thì cô cũng tự nhận mình không bằng anh, kém rất xa.

“Anh cút ra khỏi đây cho tôi, đây là công ty của nhà họ Triệu”.

Triệu Tiểu Mao giận đến mất kiểm soát, đưa tay định tóm lấy Tần Khải.

Không ngờ Tần Khải chỉ liếc mắt đã làm cho Triệu Tiểu Mao sợ rụt tay lại.

Dù sao thì anh ta cũng biết sự lợi hại của Tần Khải.

Đến cả bố mẹ anh ta mà anh cũng dám đánh thì nói gì đến anh ta.

“Mắng nhiếc có tác dụng không? Với năng lực đó của anh mà cũng đòi làm trưởng phòng? Không sợ bị cười rớt răng sao?”, Tần Khải không muốn ra tay, cũng không tiến về trước, chỉ nheo mắt, cảnh cáo anh ta.

“Anh, anh là cái thá gì, anh mới đến nhà họ Triệu mấy ngày dựa vào đâu mà đòi quản lý chuyện công ty?”

Triệu Tiểu Mao cứng đầu hằng hộc nói rồi lập tức lùi về sau, giữ khoảng cách với Tần Khải.

Hắn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại sợ Tần Khải đột ngột ra tay với mình.

“Anh hỏi tôi là cái thá gì sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh nghe cho rõ…”

Bỗng dưng Tần Khải đến trước bàn làm việc, im lặng.

Rồi bỗng cầm cây bút trên bàn, phóng xuống.

Một tiếng “soạt” vang lên.

Triệu Tiểu Mao chỉ thấy một bóng đen lướt qua.

Ngoảnh đầu thì thấy cây bút đó đã cắm lên cánh cửa sau lưng anh ta.

Vẫn chưa hết, Triệu Tiểu Mao sờ lên cái mũ trên đầu thì thấy nó đã bị thủng một lỗ lớn.

Nghĩ thôi cũng biết chỉ cần lúc nãy Tần Khải ném lệch một chút thì cây bút đó sẽ cắm vào đầu anh ta rồi.

Triệu Tiểu Mao tái mặt, hít hơi ngược vào trong.

Cơ thể run lấy bẩy, sợ đến chân mềm nhũn.

Còn Tần Khải thì cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ tựa vào bàn làm việc: “Người mà anh không dám cãi, tôi dám cãi, chuyện anh không dám làm, tôi dám. Chỉ một câu thôi, chuyện anh có thể quản được, tôi muốn quản, chuyện anh không quản được tôi càng muốn quản. Con rể của nhà họ Triệu được ông cụ làm chủ, lựa chọn là tôi, sao hả? Đã đủ rõ chưa?”

“Tôi…”

Triệu Tiểu Mao run lẩy bẩy, mới nói được một chữ thì đã bị ánh mắt của Tần Khải dọa cho sợ tái mặt.

Lúc đang cứng miệng thì lập tức sửa lời: “Tôi… Tôi sẽ mét ông nội. Anh làm loạn ở công ty, cậy thế ông nội làm mưa làm gió, anh hãy đợi đấy”.

“Anh đi mét đi, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, chà chà… Xem ra bà xã tôi cũng biết nhìn xa nên mới không cho anh làm trưởng phòng.

Tần Khải cười nhạt và không quên nói tốt cho Triệu Băng Linh.

Không ngờ anh vừa ngoảnh lại thì thấy Triệu Băng Linh đang liếc mình.

Triệu Băng Linh ngất mặt, ánh mắt như muốn nói Tần Khải phản ứng quá chậm, đến giờ mới phát hiện ra ưu điểm của cô.

Thờ ơ trước sự nhiệt tình của cô.

Tôi nhịn…

Tần Khải giả vờ không thấy, ngoảnh mặt lại, cười tít mắt nhìn Triệu Tiểu Mao.

Triệu Tiểu Mao vốn hèn nhát, gặp phải ánh mắt của Tần Khải thì càng sợ nổi da gà.

Triệu Tiểu Mao há hốc mồm, nghĩ đến cái lỗ trên mũ và cuối cùng cũng không dám cãi lại.

So với Tần Khải, anh ta thật sự không chỉ thua mỗi một bậc.

Xét về khí thế và năng lực thì hai người họ đều không thuộc cùng một đẳng cấp.

Dù cho có phẫn nộ có không cam tâm tới mức nào thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức đó xuống. Anh ta không thể nổi giận nên chỉ có thể dùng chiêu cũ.

“Giờ tôi sẽ đi méc ông nội, anh… anh hãy đợi đấy”.

“Tôi không ý kiến, về nói với ông cụ rốt cuộc cháu trai của ông ấy vô dụng đến mức nào. Vậy chẳng phải quá tốt sao? Tôi mong còn không được nữa”. Tần Khải xòe tay, không quan tâm, không xem Triệu Tiểu Mao ra gì.

Nhưng câu nói đó của anh lại khiến Triệu Băng Linh không nhịn được mà bật cười.

Tên xấu xa này sao lại nói chuyện móc họng thế?

Có điều mình thích.

Triệu Tiểu Mao bực bội, nhìn hai người họ kẻ tung người hứng.

Anh ta còn tưởng Tần Khải và Triệu Băng Linh thông đồng trước với nhau, cố tình làm nhục hắn.

Triệu Tiểu Mao giận quá mất lí trí.

Anh ta thật sự đánh không lại Tần Khải.

Nhưng chuyện đó không có nghĩa anh ta không có cách đối phó với Trần Băng Linh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom