• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiểu thần y xuống núi (3 Viewers)

  • Chương 79-80

Chương 79: Hồng chín mềm dễ hái

Hồng chín mềm dễ hái!

Triệu Tiểu Mao nhướn mày rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Băng Linh.

Cô Triệu đáng thương nhà ta rõ ràng là người nắm giữ cả công ty, mà giờ lại biến thành đối tượng dễ bị bắt nạt.

"Tôi, tôi không thèm đôi co với anh. Tôi lên làm sếp cũng không liên quan gì đến anh cả.

Triệu Tiểu Mao quẳng lại một câu, sau đó ngừng công kích Tần Khải, rõ ràng đã sợ anh rồi.

Nhưng anh ta vừa ngoảnh đi thì đã quay ngoắt thái độ, sau đó bắt đầu đe doạ Triệu Băng Linh.

“Triệu Băng Linh, chưa đến lượt cô làm chủ công ty này đâu, rốt cuộc cô có nghe lời ông nội không hả?”

Lại bị tên vô lại này chĩa mũi dùi vào, Triệu Băng Linh lập tức thấy tác dụng của Tần Khải nên vô thức nhìn sang anh.

Ai dè, Tần Khải lại thờ ơ khoanh tay, sau đó quay đi như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hừ!

Không giúp thì thôi, cần gì tỏ thái độ thế?

Triệu Băng Linh tức nghẹn họng, nhưng không thể chịu nhún nhường mà nhờ Tần Khải giúp đỡ.

Cô thầm mắng anh là hạng tiểu nhân, song vẫn cần đối diện với thực tại.

“Tôi là tổng giám đốc của công ty, cho nên tôi là người có quyền quyết định ở đây!”, Triệu Băng Linh nghiến răng rồi bày ra thế ngang ngạnh giống Tần Khải.

Theo Triệu Tiểu Mao thấy thì hai người này là cùng ruộc với nhau.

Anh ta không trị được Tần Khải thì thôi, lẽ nào cũng thua luôn Triệu Băng Linh ư?

Triệu Tiểu Mao lập tức ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn vạ: “Triệu Băng Linh, cô có còn là người nhà họ Triệu nữa không hả? Đến lời của ông mà cô cũng không nghe, cô định tạo phản à?”

Anh ta vừa lăn lộn vừa khóc lóc oán thán.

Triệu Tiểu Mao biết Triệu Băng Linh không thể đánh mình, mà đương nhiên cũng không đánh lại anh ta được.

Anh ta không chút liêm sỉ mà làm những hành động mất hết sĩ diện.

Triệu Băng Linh nhìn mà ngán ngẩm, chỉ biết giơ tay lên xoa huyệt thái dương.

Đúng là cố chấp!

Cô thật sự bó tay với độ dày da mặt của Triệu Tiểu Mao rồi.

Còn Tần Khải cũng đứng một bên xem trò cười.

Triệu Tiểu Mao này chưa dám leo lên đầu lên cổ anh, miễn anh ta đừng quá phận thì anh sẽ vui vẻ để tên vô lại này xử lý một người có tính cách tiểu thư như cô Triệu nhà ta.

Đương nhiên Triệu Băng Linh cũng biết ý của Tần Khải.

Dù có bị thua thiệt thì cô cũng quyết cắn răng, không thèm cúi đầu trước thế lực xấu xa như anh.

“Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn làm cao thì phải làm từ chức vụ nhân viên đi lên, như thế mới chứng tỏ được thực lực của anh rồi tự khắc sẽ được cất nhắc. Giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là vươn lên bằng thực lực, hai là cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức. Không ai được phá vỡ quy định của công ty, không phục thì anh cứ về mà mách ông”.

Triệu Băng Linh tức giận đập bàn, cô chẳng những không nhún nhường, mà còn cường thế hơn trước.

Triệu Tiểu Mao đúng là tên vô lại, nhưng Triệu Băng Linh vẫn phải giữ vững lập trường của mình.

Loại người như anh ta giống hệt con sâu mọt, cho vào công ty thì chỉ được làm ở vị trí thấp nhất thôi.

Nếu để Triệu Tiểu Mao làm sếp thì đúng là tai hoạ của công ty.

“Triệu Băng Linh, cô giỏi lắm, mới làm giám đốc vài hôm mà đã vênh thế rồi! Hôm nay tôi sẽ thay ông nội dạy dỗ lại cái loại cháu gái bất hiếu như cô”.

Thấy chuyện không thành, Triệu Tiểu Mao tức đến mức đứng bật dậy, sau đó túm lấy cô lau nhà ở góc phòng định đánh Triệu Băng Linh.

Triệu Băng Linh cau mày, bây giờ cô không thể nhịn được cơn tức nữa: “Triệu Tiểu Mao, nếu cậu dám làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.

“Hừ, có giỏi thì cô gọi thử xem! Để tôi xem thằng nào dám quản chuyện của ông đây nào”.

Triệu Tiểu Mao ỷ vào thân phận của mình, sau đó cười lạnh rồi giơ cây chổi lên đập về phía Triệu Băng Linh.

Tần Khải lùi lại một bước, sau đó tức giận lấy điện thoại ra gọi người.

“Bảo vệ không dám nhưng tôi dám đấy. Tôi đã nói rồi mà, chuyện gì tôi cũng dính vào đấy. Anh không coi lời tôi nói ra gì đúng không?”, đúng lúc này, Tần Khải đã bước ra rồi cười hi hi chắn giữa hai người.

Thấy Tần Khải đã ra tay, Triệu Băng Linh đang cố tỏ vẻ trấn tĩnh đã thầm thở phào một hơi.

Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh công ty ầm ĩ thế này thì không phải chuyện hay.

May mà Tần Khải còn chút lương tâm, không thì không biết chuyện hôm nay sẽ ồn ào đến đâu nữa.

“Được, anh giỏi lắm! Cố tình đối đầu với tôi đúng không?”

Ỷ mình có cái chổi trong tay, Triệu Tiểu Mao nổi trận lôi đình rồi cầm nó đập về phía Tần Khải.

Cẩn thận!

Triệu Băng Linh định lên tiếng nhắc nhở, nhưng cô chỉ nghĩ thôi chứ chưa kịp nói, song Tần Khải đã né được rồi.

Triệu Tiểu Mao ra tay thất bại, cây chổi còn bị Tần Khải cướp mất.

“Tất cả là do người nhà chiều hư, dám đánh tôi à? Đồ không biết lượng sức mình này!”

Tần Khải châm chọc một câu, sau đó tát cho Triệu Tiểu Mao một cái.

Chát…

Ngay sau đó, Triệu Tiểu Mao đã thấy mặt mình nóng rát.

Anh ta giơ tay lên ôm mặt thì cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Anh, anh dám đánh tôi! Chuyện này chưa xong đâu! Chúng ta cứ chờ đấy mà xem, cả cô cũng chờ đấy, có giỏi thì đừng có chuồn mất”, Triệu Tiểu Mao lập tức có vẻ sợ sệt, anh ta vừa ôm mặt kêu đau vừa mắng nhiếc.

Tần Khải giả vờ đuổi theo, Triệu Tiểu Mao sợ hết hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Anh ta biến khỏi phòng, đầu còn chẳng ngoái lại, mà chạy một mạch ra thang máy.

Thấy Triệu Tiểu Mao bết bát như vậy, Triệu Băng Linh thở phào một hơi, cảm thấy rất hả giận.

Cuối cùng cũng có người trị được bệnh của tên vô lại này.

Đương nhiên Triệu Băng Linh vẫn không có thái độ khá hơn với Tần Khải, ngược lại cô còn cố tình thay đổi sắc mặt.

“Được rồi, coi như tôi nợ anh một lần. Hết việc rồi, anh đi đi”, thấy Tần Khải nhìn mình, Triệu Băng Linh nói một câu để đuổi anh đi.

Dù gì thì cô cũng sẽ không có thái độ tốt với anh.

Tần Khải thì không bận tâm chuyện này.

Anh cố tình tiến lại gần bàn làm việc rồi cười hi hi nhìn Triệu Băng Linh: “Vợ, em thấy đó, anh giải quyết xong việc cho em rồi. Em cũng thấy năng lực của anh rồi đấy, có phải em nên suy nghĩ cho anh làm sếp không? Dẫu sao mình cũng chưa từ hôn mà”.

Triệu Băng Linh còn chưa hết bực, nên vừa nghe xong đã lại xù lông lên.

Rõ ràng Tần Khải lại đang muốn kiếm chuyện.

“Biến! Tôi cảnh cáo anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, không thì tháng này đừng hòng có đồng lương nào! Bây giờ, anh đến phòng thị trường báo danh luôn đi!”

Triệu Băng Linh đập bàn rồi lườm Tần Khải.

“Anh chỉ nói vậy thôi mà, em lại tưởng thật à… Được rồi, anh đi ngay đây mà vợ!”

Tần Khải đấu khẩu với Triệu Băng Linh, nhưng thấy cô nghiêm mặt thì lập tức chuồn luôn.

Anh vừa định mở cửa thì có tiếng vật gì đó đập vào cửa vang lên.

Rõ ràng là tập văn kiện nào đó của Triệu Băng Linh.

Phụ nữ dưới núi toàn là hồ à…

Tần Khải sợ hãi, vô thức tăng nhanh tốc độ.

Còn Triệu Băng Linh ngồi một mình trong văn phòng thì đã tức điên.

Bây giờ, cô bắt đầu thấy hối hận vì cho Tần Khải vào công ty, năng lực của anh đúng là độc nhất vô nhị.

Nhưng nghĩ lại nếu hôm nay không có Tần Khải thì chắc canh ta cô đã chịu thiệt rồi.

Thôi thì anh cũng có đất dụng võ…

Chậc!

Coi như cái nọ bù cái kia vậy!

Sau một hồi đắn đó, Triệu Băng Linh quyết định đá suy nghĩ này ra khỏi đầu.



Về phía Tần Khải, vừa bước chân ra ngoài là anh quên sạch chuyện ban nãy ngay.

Ngược lại, anh thấy khá hứng thú với phòng thị trường của công ty, đến đó trải nghiệm công việc của một nhân viên cũng khá hay.

Tiện thể, anh có thể ngó xem phòng này có cô em xinh xẻo nào không, khụ khụ…
Chương 80: Thái độ khi bẫy người khác

“Hôm nay chúng ta mở gấp một cuộc họp ở bộ phận thị trưởng là thật sự cần thiết, điều này có ý nghĩa chỉ đạo cho sự phát triển cho công việ của chúng ta sau này. Tổng giám đốc Triệu đã nêu rõ những ý chính trong cuộc họp của tổng công ty và chỉ đạp hướng đi cho phòng mình, hi vọng mọi người sẽ nghiêm túc tiếp thu, hiểu rõ và thực hiện cho thật tốt…”.

Ngô Bình vừa bước chân vào tầng của phòng thị trường thì đã nghe thấy tiếng nói.

Hình như bên trong đang có cuộc họp.

Đương nhiên đây không phải vấn đề chính, quan trọng là người đang phát biểu có giọng nói trong trong trẻo như tiếng chim.

Theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của Ngô Bình thì chắc chắn đây là một đại mỹ nữ.

Hơn nữa, giọng nói này còn nghe rất quen.

Nghĩ vậy, Tần Khải vô thức bước chân nhanh hơn. Khi đến cửa phòng họp, anh thò đầu vào nhòm với vẻ tò mò.

Sao lại là cô ấy…

Nhưng đến khi nhìn rõ gương mặt của người đang nói thì Tần Khải chợt trố mắt ra, sau đó tự động rụt cổ lại.

Vương Kỳ đang phát biểu hình như cũng nhận thấy điều gì đó nên chợt nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Khải đang định chuồn thì bất đắc dĩ phải dừng hình.

Anh cố nặn ra một nụ cười chân thành rồi đi vào.

Tuy anh giả vờ rất giống, nhưng nụ cười trên mặt ít nhiều vẫn có vẻ lúng túng.

Dù Vương Kỳ đúng là một người đẹp, nhưng chuyện của Chu Tư Tư lần trước, cô ấy cũng gây cho Ngô Bình không ít phiền phức.

Bây giờ, Triệu Băng Linh có thái độ thờ ơ với Tần Khải, Vương Kỳ có công rất lớn.

Thế mà cô ấy lại là sếp trực tiếp của mình, Tần Khải chỉ thấy đau đầu.

Anh sợ nhất là phiền phức, còn phụ nữ thì luôn là cội nguồn của mọi phiền phức trên đời…

“Anh giỏi lắm Tần Khải, mới ngày đầu đi làm đã đến muộn! Còn không biết hôm nay có cuộc họp nữa”.

Vương Kỳ thấy Tần Khải đi vào thì rõ ràng khá ngạc nhiên, nhưng cô ấy rất nhanh lấy lại phong độ.

Hôm qua, Triệu Băng Linh đã gọi báo cô ấy biết phòng thị trường sẽ có thêm nhân viên mới.

Nhưng Vương Kỳ không ngờ là người này chính là Tần Khải…

Như nhớ ra chuyện gì đó, sau vẻ kinh ngạc, ánh mắt Vương Kỳ xẹt qua vẻ giảo hoạt.

Cô ấy chẳng khác nào con mèo đang chán thì nhìn thấy món đồ chơi thú vị.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Tần Khải chỉ biết than trời.

“Khụ khụ… Tôi thấy trưởng phòng Vương nói rất đúng, dưới sự lãnh đạo của sếp, phòng thị trường chúng ta đã mở ra một cục diện mới rất tốt và có được thành tựu lớn. Đây là điều mà tất cả chúng ta đều biết, mọi người nói có đúng không?”, Tần Khải đi được nửa đường thì đảo mắt nói.

Các nhân viên ngồi bên dưới nghe thấy Tần Khải nịnh bợ sếp như vậy thì đều ngẩn ra, ngay sau đó đã vỗ tay hưởng ứng.

Tuy họ không biết anh là ai nhưng thấy đúng thì cứ vỗ tay thôi.

Dẫu sao Vương Kỳ cũng là sếp mới, với cô sếp từ trên trỏi rơi xuống này, họ nào dám bất kính.

Vương Kỳ đang định thị uy với Tần Khải, nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng vỗ tay lấn át rồi.

Tần Khải thì cười he he, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Anh nhìn lén Vương Kỳ rồi mỉm cười đắc ý.

Như thể anh muốn nói cô ấy không có cửa để đấu với mình.

Được thôi, anh…

Vương Kỳ ở phía trên lập tức nhăn mặt.

Nhưng nếu cô ấy cứ nhằm vào một mình Tần Khải thì cũng không hay.

Vì thế, Vương Kỳ đành nuốt cục tức rồi vừa đọc bản thảo vừa tính kế trả thù.

Cô ấy là bạn thân của Triệu Băng Linh nên thấy mình cần phải xử lý Tần Khải hộ cô bản thân, kiểu gì cũng phải hạ bệ anh.

Điều này chắc chắn không phải lấy việc công trả thù riêng, dẫu sao Triệu Băng Linh cũng thường xuyên oán thán về Tần Khải với cô ấy.

“Được rồi, tiếp theo tôi sẽ sắp xếp công việc. Tiểu Trương, cậu hãy làm biên bản cuộc họp hôm nay, chiều nộp cho tôi. Tiểu Vương, cô tiếp tục liên lạc với khách hàng…”

Vương Kỳ bỏ tài liệu xuống, sau đó nhanh chóng sắp xếp công việc cho mọi người.

Sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.

Loáng cái, chỉ còn lại mỗi Tần Khải và Vương Kỳ.

Hai người cách nhau một cái bàn, sau đó nhìn nhau như đang đấu trí.

“Tần Khải, tuy anh là nhân viên mới nhưng giờ tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho anh…”

Vương Kỳ mở vài trang báo cáo công việc, sau đó nhìn chằm chằm vào tờ cuối cùng một lúc lâu.

Sau đó, cô ấy ngẩng lên với vẻ giảo hoạt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ hiền từ.

Rõ ràng đây là thái độ khi định bẫy người khác.

Tần Khải máy mắt phải nói: “Tôi từ chối được không? Sếp Vương, cô cũng biết đấy, tôi là người mới, đã có kinh nghiệm gì đâu, tôi…”

“Kinh nghiệm thì phải tích luỹ dần dần. Tôi đánh giá thực lực của anh rất cao, Tần Khải, anh đừng phụ sự tín nhiệm của tôi chứ”.

Tuy nói thế, nhưng loáng cái, Vương Kỳ đã quay ngoắt thái độ, sau đó đi tới gần Tần Khải rồi đập một tờ giấy xuống cạnh anh.

“Nội dung công việc đây, anh nghiên cứu kỹ vào, sau đó phải hoàn thành cho tôi trong vòng ba ngày”.

“Ơ… sếp, thế sao được?”

Tần Khải đọc lướt xong thì lập tức nhăn mặt.

Nội dung công việc mà anh nhận được là giấy nợ, đây toàn là các món nợ từ xa lắc xa lơ rồi.

Lâu nhất thì từ năm năm trước, trong thời gian qua, chưa ai xử lý được món nợ này.

Khỏi cần nói cũng biết con nợ khó chơi thế nào.

Vương Kỳ đầy việc này cho anh có khác nào gây chuyện với anh cơ chứ!

“Anh thấy khó à?”

Vương Kỳ kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Tần Khải rồi cười rất đắc ý.

Nụ cười này nở trên gương mặt xinh đẹp lại ở khoảng cách gần, rất dễ khiế người ta suy nghĩ xa xôi.

Thoạt nhìn Vương Kỳ như một con sói đói, còn Tần Khải thì như con dê non.

“Khó thì không, nhưng quan trọng là việc này có lợi gì cho tôi?”

Tần Khải cố ý nhích gần tới Vương Kỳ hơn rồi bật cười hỏi.

Anh gần như dán sát vào tai Vương Kỳ, giọng nói còn có phần mờ ám.

“Anh… Tôi cảnh cáo anh, đây là công ty, anh đừng có làm bậy!”

Vương Kỳ chợt đỏ mặt rồi vội ôm người đứng dậy.

“Ha ha…”

Tần Khải vốn có định làm gì đâu nên lập tức ôm bụng cười.

Đều là nữ cường, nhưng Vương Kỳ lại kém hơn Triệu Băng Linh một chút.

Người ta nói, con gái mà chỗ nào đó càng to thì não càng…

Anh nhìn ngực của Vương Kỳ rồi lập tức có phán đoán.

Quả nhiên các cụ nói cấm có sai bao giờ…

“Đây là công việc, anh còn muốn lợi ích gì? Tôi là sếp của anh đấy, lời nói của tôi là mệnh lệnh! Trong ba ngày mà anh không làm xong việc thì tôi sẽ mách Linh Linh, để cô ấy đuổi anh khỏi công ty”.

Biết bị Tần Khải chơi một vố, Vương Kỳ tức đến nghiến răng.

“Được rồi, sếp là nhất!”

Tần Khải tươi cười rồi cố ý nhìn từ mặt Vương Kỳ xuống dưới.

Vương Kỳ biết thừa ý của Tần Khải.

Song, cô ưỡn thẳng ngực rồi đắc ý nói: “Đương nhiên!”

“Xem ra để bảo vệ sự đúng đắn của sếp thì tôi phải làm việc chăm chỉ rồi. Được thôi, ba ngày thì ba ngày, đây cũng là việc nhỏ thôi mà, cứ giao cho tôi. Nhưng nếu tôi làm xong thì sếp phải thưởng cho tôi đấy nhé, ví dụ như…”

Tần Khải cầm tài liệu lên rồi nhe răng, sau đó lại liếc nhìn tài nguyên của Vương Kỳ.

Cô gái này rất gian xảo.

Nếu là người khác thì chắc Vương Kỳ đã gặp chuyện bất trắc rồi.

Thấy Tần Khải đã bị lừa, mắt Vương Kỳ sáng lấp lánh, vẻ đắc ý không thể che giấu.

Đây là món nợ đã nhiều năm, nếu có thể đòi về thì đâu chờ đến giờ.

Cô ấy không tin Tần Khải có thể đòi được, vì đây là nhiệm vụ bất khả thi.

Chờ anh thất bại trở về, người làm sếp như cô ấy sẽ xử lý anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom