Mấy người làm chờ trước cửa thấy chủ tử tới thì vội vàng chạy lại thỉnh an. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ nhân chân chính của bọn họ. Người đặt mua căn nhà này là Liễu Vượng, vì vậy mấy hạ nhân ở đây chưa từng thấy qua Nhược Vi. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy chủ nhân của mình, mấy người này rất vui mừng.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy mệt nên sau khi chờ hạ nhân thỉnh an, Nhược Vi liền cho mọi người về nghỉ ngơi.
Đến đại sảnh, Nhược Vi an bài chỗ ở cho mọi người, có chuyện gì thì chiều nay tính tiếp.
Chủ nhân của căn nhà này là một người rất giàu có, nhưng nàng không biết tại sao ông ta lại muốn bỏ đi. Cũng nhờ vậy mà nàng mới có được căn nhà lớn thế này.
Bởi vì muốn nghỉ ngơi sớm nên Nhược Vi không hề để tâm quan sát xung quanh, Bây giờ nhìn lại nàng mới thấy căn nhà này rất có hương vị của vùng Giang Nam, tinh xảo khéo léo.
Vào tới khu trung tâm, một rừng trúc liền đập vào mắt Nhược Vi. Ở giữa có một con đường nhỏ, hai bên là hai hàng trúc. Nhược Vi vừa nhìn liền cảm thấy thích thú.
Nàng bước vào phòng, bên trong tràn ngập mùi bạc hà, thấm đẫm cả ruột gan. Mùi thơm này làm tinh thần của nàng tốt lên rất nhiều.
Nhược Vi nghĩ bây giờ cũng không có việc gì gấp nên cứ nghỉ ngơi trước. Nàng bảo bọn Xuân Phân chuẩn bị giường để nghỉ.
Đến buổi chiều, mọi người vẫn ngủ say sưa, chưa ai có dấu hiệu tỉnh ngủ.
Khi trời tối, Nhược Vi mới mờ mịt mở mắt ra. Nàng nhìn trần nhà xa lạ, một lúc lâu sau mới nhớ ra là mình đã tới Thanh Châu.
“Xuân Phân, giờ gì rồi?” Nhược Vi nhìn bầu trời đã không còn sáng ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư tỉnh rồi.” Bên ngoài truyền tới giọng nói vui mừng của bọn Xuân Phân.
“Tiểu thư, đã qua giờ Dậu rồi.” Xuân Phân vào phòng hầu hạ Nhược Vi thay quần áo, Hạ Chí chải đầu, Thu Phân dọn dẹp giường, Đông Chí đứng ở bên cạnh.
Lần này Nhược Vi đem cả bốn người ra ngoài là vì muốn bồi dưỡng họ. Nếu không cho dù có năng lực lớn đến đâu mà chưa va chạm với thực tế thì cũng không được gì.
“Các thiếu gia cũng tỉnh rồi à.”
“Hai vị thiếu gia và Tiểu Mộc cũng tỉnh ngủ rồi, đang chờ tiểu thư ở bên ngoài.” Xuân Phân vừa chải đầu cho Nhược Vi vừa đáp.
“Vậy thì tốt.”
Quái lão đầu không đi cùng vì phải huấn luyện mấy người ở trong cốc. Bây giờ ông ta đang huấn luyện nhóm thứ hai. Nhược Vi rất cảm kích ông nhưng nàng biết ông ấy cũng không thích nàng nói năng khách sáo. Nên nàng chỉ có thể cố gắng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông thật chu đáo.
Nhược Vi rửa mặt xong thì đi đến phòng ăn. Lúc nàng tới nơi, hai tiểu bánh bao nhìn thấy nàng liền vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay nàng.
“Tỷ tỷ, Đào Đào và ca ca đợi tỷ thật lâu đó.” Đào Đào nũng nịu đong đưa cánh tay Nhược Vi.
“Vậy à, Đào Đào có mệt không?” Nhược Vi cười vuốt ve cái đầu nhỏ của Đào Đào.
“Đào Đào và Thụy ca nghỉ ngơi đủ chưa? Có đói bụng không?”
“Đệ rất khỏe, tỷ tỷ không cần lo lắng.” Thụy ca hiểu chuyện trả lời Nhược Vi.
“Tỷ tỷ, Đào Đào đói bụng.” Đào Đào sờ sờ cái bụng nhỏ nhắn một cách đáng thương.
Thụy ca cũng có chút xấu hổ nhìn Nhược Vi, nhìn dáng vẻ là cần phải ăn cơm để bổ sung năng lượng.
Nhược Vi siết chặt gương mặt của hai tiểu bánh bao. “Tỷ tỷ kêu người làm cơm rồi, đợi chút nữa là có thể ăn.”
“Tiểu thư, người của phòng bếp đã tới rồi.” Xuân Phân nghe tiểu thiếu gia nói đói bụng thì vội nói Hạ Chí xuống phòng bếp kêu người dọn cơm lên.
“Cho mấy người đó vào đi.”
Bình luận facebook