Mọi người cười cười nói nói, ấm áp dùng qua bữa cơm. Sau đó thì tụ tập lại phòng khách, mấy người Xuân Phân đưa trà lài lên rồi lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
“Nha đầu, lần này tới đây còn có một việc muốn nói cho ngươi. Súc sinh năm đó phản bội ta bây giờ đang ở chung một chỗ với kẻ đối đầu với tiểu tử thúi, các ngươi nhất thiết phải cẩn thận, sớm biết vậy năm đó ta nên tự tay bóp chết hắn, tránh cho hắn ở trên cõi đời này gieo họa cho người.” Quái lão đầu sắc mặt không tốt nói.
“Sao lại thế này, một chút tin tức ta cũng chưa nghe được, những ám tuyến đó như thế nào lại không tra được.” Nghe tin tức này, cho dù tính tình Nhược Vi có tốt đến mấy, thì lúc này cũng không tránh được nghiêm mặt.
“Ngược lại không trách được những người đó, bởi vì chuyện này cực kỳ bí ẩn, người bình thường thật đúng là không biết. Chỉ là ta thật không nghĩ tới, những người này vậy mà cấu kết cùng một chỗ, nếu không chú ý thật đúng là không biết những kẻ này sẽ làm ra những chuyện gì.”
Sắc mặt của Hiên Viên Hạo lúc này cũng không tốt nổi. Tuy chuyện này hắn cũng không biết, nhưng nếu như biết chậm một chút thì sau này sẽ như thế nào... Thật đúng là không dám nói.
Đầu ngón tay Nhược Vi gõ gõ cái bàn, vẻ mặt hơi thu lại, bộ dáng suy tư.
“Quái lão đầu, chuyện này ngươi biết khi nào, bọn họ cấu kết đã bao lâu, chuyện này phải vạch kế hoạch thật tốt.”
“Hai ngày trước thì nhận được tin tức, sau đó, ta an bài một số chuyện xong thì liền thu thập hành lý, thúc ngựa tới đây.”
“Ngược lại không ngờ ở nơi này có thể gặp Tử Dực (tên chữ của Hiên Viên Hạo), chuyện lần này cũng coi như dễ làm hơn. Trước khi đến ta còn phái người đi ra ngoài tìm ngươi đấy.” Quái lão đầu nhìn Hiên Viên Hạo nói.
“Đa tạ ngài.” Hiên Viên Hạo đứng dậy, quy củ hành lễ với Quái lão đầu để bày tỏ lòng cảm kích. Nếu không phải Quái lão đầu tới kịp thời để báo cho hắn biết tin tức này, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cho dù là tự mình xử lý cũng gặp nhiều phiền toái hơn. Hiện tại đã biết, cũng sẽ chuẩn bị trước.
“Cám ơn cái gì, về sau cho ta vơ vét nhiều rượu tốt là được.”
“Được rồi, các người cũng đừng khách sáo tới khách sáo lui nữa, trước mắt phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào mới đúng.”
Hai người dưới uy áp của Nhược Vi liền cẩn thận suy nghĩ chính sự. Cái cảnh tượng này đã lâu không thấy.
“Hạo ca ca, nhà của chàng có đặt ám tuyến ở Đông Phương gia hay không. Nếu có thì kêu bọn họ lặng lẽ tìm hiểu, đến lúc đó chúng ta làm việc cũng tốt hơn.”
“Ừ, người thì có, chỉ là không nhiều lắm, hai năm trước còn bị phát hiện rồi đuổi ra ngoài một ít.”
“Có người là được, không cần nhiều, chỉ cần có thể biết nội tình của bọn họ, như vậy sẽ dễ hành sự hơn.”
Hiên Viên Hạo nghe lời Nhược Vi nói, suy nghĩ một chút liền đáp: “Có mấy người, đều là người bên ngoài, vẫn luôn ẩn dấu, không dám để cho bọn họ làm gì, chỉ sợ bại lộ.”
“Như vậy không tệ, cho dù chỉ biết chút da lông cũng có thể suy đoán ra một số thứ, như vậy đối với nhà chàng mà nói là rất có lợi. Hơn nữa, những ám tuyến đó không cần quá liều lĩnh, sau còn có thể tiếp tục ẩn núp, để chúng ta có thể lập kế hoạch thật tốt. Nói không chừng lần này còn có thể cho đối phương một kích.”
“Ừ, đợi lát nữa ta liền viết thư thông báo cho nhà.”
Ba người lại tiếp tục thảo luận vài canh giờ mới tách ra làm việc của mình. Sản nghiệp Vi các của Liễu gia ở thành Thanh Châu, và một số sản nghiệp không công khai khác đều cần Nhược Vi quản lý.
Thời gian còn lại, Nhược Vi đều ở đây xem sổ sách, gặp quản sự rồi phân công nhiệm vụ.
Một ngày cũng bận rộn như vậy mà trôi qua.
Bình luận facebook