Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Tôn Hồng Hồng bị rắn độc cắn
Người lái xe điện bị Triệu Đại Vĩ nói một câu, không còn lời nào chống đỡ.
Anh ta thân là chó độc thân, nội tâm bị đả thương sâu sắc.
Cho nên anh ta không thể làm gì khác hơn là tủi thân lái xe điện bỏ đi.
“Đại Vĩ, sao chú lại nói như thế!” Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt phê bình.
“Anh ta cố ý nói đùa mà thôi, tôi cũng chỉ đùa một chút với anh ta, không quá đáng là được đúng chứ?”
Tình huống vừa rồi, người bình thường sẽ trực tiếp đi qua, nhất định là người nọ ôm tâm tư đùa giỡn nên mới nói ra câu nói trêu chọc kia.
Cho nên Triệu Đại Vĩ cơ trí chọc lại!
Về đến nhà.
Lúc này ai cũng không ngờ là có mấy người đang tụ tập trước cửa nhà của Triệu Đại Vĩ.
“Đại Vĩ và Mỹ Lâm về rồi!”
“Trời ơi, Mỹ Lâm xinh đẹp quá! Đó chắc chắn là quần áo mà Đại Vĩ mua cho cô ấy!”
Nhìn thấy Tiền Mỹ Lâm ngồi trên xe moto ba bánh, mấy cô chị dâu và bà thím vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có cảm giác Tiền Mỹ Lâm là tiên nữ tới từ nội thành.
“Thím Lệ Cúc, mọi người có việc gì sao?” Tiền Mỹ Lâm xuống xe, ân cần hỏi thăm mấy người bọn họ.
Trịnh Lệ Cúc lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là nghe nói Đại Vĩ dẫn cô đi mua đồ, chúng tôi ở đây chờ xem náo nhiệt!”
“Đại Vĩ, cậu mua gì cho chị dâu thế?” Một chị dâu khác hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Mua mấy bộ quần áo, với lại mua điều hoà.”
“Điều hoà sao?”
Trong làng cũng không nhiều nhà có máy điều hoà, chỉ có mấy nhà của trưởng thôn Ngô Lương Đông và Triệu Long là đã lắp đặt rồi thôi.
“Thật là lợi hại. Đại Vĩ, về sau chúng ta làm việc mệt mỏi, đến nhà cậu hưởng ké điều hoà được không?” Trong lòng thím Lệ Cúc vô cùng hâm mộ.
“Đương nhiên là được.” Triệu Đại Vĩ cười nói.
“Ngay sau đó, chuyện Triệu Đại Vĩ mua máy điều hòa không khí đã truyền ra toàn bộ làng Đại Long!
“Tôi đã nói rồi, đứa nhỏ Đại Vĩ này rất có triển vọng!”
“Không phải chứ, trước đây lúc Đại Vĩ đi học thì thành tích cũng khá tốt, nếu không phải vì sức khoẻ kém, nhà lại không có tiền thì cậu ta đã có thể học một trường đại học tốt rồi!”
“Đại Vĩ như vậy đúng là khổ tận cam lai!”
Sau sự kiện liên quan đến trưởng thôn, Triệu Đại Vĩ bị rất nhiều người bôi đen. Thế nhưng từ khi lấy được ba vạn tệ từ trưởng thôn, hơn nữa còn mua điều hoà, trong nháy mắt đánh giá của người trong thôn đối với Triệu Đại Vĩ tích cực hơn không ít.
Chạng vạng tối.
Người mà cửa hàng đồ điện phái tới để lắp đặt máy điều hòa đã đến nhà của Triệu Đại Vĩ.
Chỉ trong chốc lát, điều hoà đã được lắp đặt xong!
Điều hoà thổi gió mát, lần đầu tiên Tiền Mỹ Lâm cảm thấy cuộc sống thoải mái và hạnh phúc như thế!
“Đại Vĩ, phòng của chú ở bên kia có phải là rất nóng không? Hay là buổi tối chú đến phòng chị dâu ngủ nhé?”
Chỉ mua một cái điều hoà, đương nhiên chỉ có thể lắp được một phòng, vì thế Tiền Mỹ Lâm sợ buổi tối Triệu Đại Vĩ ngủ nóng nên mới đề nghị.”
“Chị dâu…”
“Nghĩ gì thế? Chú dời cái giường trúc đến phòng của chị dâu đi.” Tiền Mỹ Lâm lộ ra một ánh mắt oán trách.
“Được rồi.” Triệu Đại Vĩ hoàn toàn thất vọng.
Tuy nhiên có thể ngủ chung một phòng với Tiền Mỹ Lâm, ngẫm lại Triệu Đại Vĩ vẫn cảm thấy rất kích động.
…
Sáng sớm.
Triệu Đại Vĩ lái chiếc moto ba bánh đến dưới chân núi.
Lần này, anh dùng giỏ đựng nấm để cho nấm không bị đè hỏng, bảo tồn hình thái hoàn mỹ nhất của nấm.
Thế nhưng dùng giỏ có một chỗ bất tiện, đó là rất khó vận chuyển.
Muốn đưa nấm tới chiếc moto ba bánh ở dưới chân núi thì phải đi tới đi lui, nhất định là tốn không ít thời gian.
Suy nghĩ một lát, Triệu Đại Vĩ quay đầu, hô lên hai câu với người trong thôn: “Có muốn giúp tôi một tay không? Làm hai canh giờ, mỗi người được một trăm đồng!”
“Cái gì? Kiếm một trăm đồng dễ như vậy sao?”
“Tôi tôi tôi, tôi tham gia!”
Mấy vị thúc thẩm vội vã giơ tay đăng ký, muốn hỗ trợ Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ gọi tên mấy người, để cho bọn họ cầm giỏ đi xuống núi Đãng Khấu.
Triệu Đại Vĩ vào núi, hái từng sọt nấm rơm, sau đó sẽ mang theo giỏ đựng nấm trở về cùng với những người này.
Kể từ đó, Triệu Đại Vĩ tiết kiệm được thời gian đi tới đi lui, mà mấy người dân trong thôn cũng kiếm được tiền.
“Mỗi người một trăm tệ.”
Sau khi để mấy cái giỏ đựng nấm lên chiếc moto ba bánh, Triệu Đại Vĩ trực tiếp đưa tiền cho những người dân đã giúp anh một tay.
Bọn họ lấy được tiền, lập tức cười toe toét.
“Đại Vĩ chi thật mạnh tay!”
“Đại Vĩ, về sau nếu còn chuyện tốt như vậy thì hãy nhớ đến chúng tôi!”
Triệu Đại Vĩ cười: “Được được.”
Lái chiếc moto ba bánh, Triệu Đại Vĩ liền đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Lần này Triệu Đại Vĩ mang đến một trăm hai mươi ba cân nấm mọc dại, hơn nữa bởi vì dùng giỏ cho nên nấm tốt hơn rất nhiều so với lần trước.
“Tổng cộng là hai mươi bốn ngàn sáu trăm đồng.”
Tài vụ tính tiền cho Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ rất đơn thuần, cầm tiền chuẩn bị rời đi.
“Đại Vĩ.” Vừa lúc Lâm Tuyết Nhã nhìn thấy Triệu Đại Vĩ bèn lên tiếng chào hỏi.
“Cậu đến giao nấm dại phải không?” Lâm Tuyết Nhã liếc mắt nhìn Triệu Đại Vĩ thật sâu, càng cảm thấy Triệu Đại Vĩ vô cùng tuấn tú. Nếu như có thể mặc quần áo đẹp mắt thì chắc chắn cũng là một người dễ nhìn!
Nhưng những điều này không quan trọng.
Quan trọng nhất là y thuật của Triệu Đại Vĩ, còn có nấm dại mà Triệu Đại Vĩ mang tới!
Hôm qua, khách sạn Trường Ca Thái Vi thử tiêu thụ nấm của Triệu Đại Vĩ, không ngờ là phản ứng của khách hàng vô cùng tốt.
Rất nhiều người nói hương vị nấm của khách sạn Trường Ca Thái Vi hết sức ngon miệng, ở những khách sạn khác vốn không ngon bằng!
Được đánh giá như vậy khiến Lâm Tuyết Nhã mừng rỡ trong lòng!
Nếu như có thể mở rộng việc buôn bán nấm dại này, khách sạn Trường Ca Thái Vi tuyệt đối có thể kiếm lời, trở nên đông đúc náo nhiệt!
Triệu Đại Vĩ nhớ đến cảnh tượng trong phòng làm việc ngày hôm qua, hít một hơi thật sâu nói: “Ừm, tới giao nấm.”
“Cậu giao bao nhiêu cân?” Lâm Tuyết Nhã hỏi.
“Một trăm hai mươi ba cân, nhiều hơn một chút so với một trăm cân mà chị muốn. Tuy nhiên chị yên tâm, ngày mai tôi sẽ khống chế số lượng nấm giao tới.”
“Không cần, ngày mai cậu giao hai trăm cân nấm dại đến đi.” Lâm Tuyết Nhã cười nói: “Đại Vĩ, hình như nấm mà cậu giao tới khác biệt so với những nơi khác, ăn ngon hơn nhiều. Sau khi khách sạn chúng tôi sử dụng nấm của cậu, khách hàng có phản ứng rất tốt. Nhu cầu đối với nấm của cậu cũng rất lớn!”
“Thật sao? Được! Vậy ngày mai tôi giao đến hai trăm cân!”
Nói xong, anh nói: “Chị Tuyết Nhã, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước.”
“Cậu gấp gáp như vậy làm gì?”
Thấy Triệu Đại Vĩ vội vàng bỏ đi, Lâm Tuyết Nhã không khỏi có chút cạn lời: “Tôi già thật rồi sao? Làm sao mà mỗi lần Đại Vĩ nhìn thấy tôi thì lại như thấy cọp mẹ thế?”
Trong lòng có chút nghi hoặc, Lâm Tuyết Nhã thuận miệng hỏi tài vụ: “Tiểu Ngô, cậu nói xem tôi có già hay không?”
Tài vụ Tiểu Ngô nói: “Tổng giám đốc Lâm, chị nói cái gì thế? Toàn bộ công ty ai mà không biết chị là một cành hoa trong công ty chúng ta, thậm chí là toàn bộ thành phố Phong Lâm. Phụ nữ xinh đẹp hơn chị cũng không có mấy người.”
“Vậy sao?” Lâm Tuyết Nhã gật đầu, nhỏ giọng thì thào: “Thế thì tại sao Triệu Đại Vĩ nhìn thấy thì lại bỏ chạy?”
…
Buôn bán kiếm được một số tiền lớn, Triệu Đại Vĩ vui vẻ trở về làng.
Trên đường đi, anh nhìn thấy một người phụ nữ hốt hoảng chạy từ trên núi xuống.
“Thím Lệ Cúc, thím làm sao thế?” Phát hiện đó là Trịnh Lệ Cúc mẹ của Tôn Hồng Hồng, Triệu Đại Vĩ hỏi.
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, Trịnh Lệ Cúc lập tức khóc thành tiếng: “Đại Vĩ, Hồng Hồng và tôi cùng lên núi hái nấm, kết quả là bị rắn độc cắn!”
Anh ta thân là chó độc thân, nội tâm bị đả thương sâu sắc.
Cho nên anh ta không thể làm gì khác hơn là tủi thân lái xe điện bỏ đi.
“Đại Vĩ, sao chú lại nói như thế!” Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt phê bình.
“Anh ta cố ý nói đùa mà thôi, tôi cũng chỉ đùa một chút với anh ta, không quá đáng là được đúng chứ?”
Tình huống vừa rồi, người bình thường sẽ trực tiếp đi qua, nhất định là người nọ ôm tâm tư đùa giỡn nên mới nói ra câu nói trêu chọc kia.
Cho nên Triệu Đại Vĩ cơ trí chọc lại!
Về đến nhà.
Lúc này ai cũng không ngờ là có mấy người đang tụ tập trước cửa nhà của Triệu Đại Vĩ.
“Đại Vĩ và Mỹ Lâm về rồi!”
“Trời ơi, Mỹ Lâm xinh đẹp quá! Đó chắc chắn là quần áo mà Đại Vĩ mua cho cô ấy!”
Nhìn thấy Tiền Mỹ Lâm ngồi trên xe moto ba bánh, mấy cô chị dâu và bà thím vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có cảm giác Tiền Mỹ Lâm là tiên nữ tới từ nội thành.
“Thím Lệ Cúc, mọi người có việc gì sao?” Tiền Mỹ Lâm xuống xe, ân cần hỏi thăm mấy người bọn họ.
Trịnh Lệ Cúc lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là nghe nói Đại Vĩ dẫn cô đi mua đồ, chúng tôi ở đây chờ xem náo nhiệt!”
“Đại Vĩ, cậu mua gì cho chị dâu thế?” Một chị dâu khác hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Mua mấy bộ quần áo, với lại mua điều hoà.”
“Điều hoà sao?”
Trong làng cũng không nhiều nhà có máy điều hoà, chỉ có mấy nhà của trưởng thôn Ngô Lương Đông và Triệu Long là đã lắp đặt rồi thôi.
“Thật là lợi hại. Đại Vĩ, về sau chúng ta làm việc mệt mỏi, đến nhà cậu hưởng ké điều hoà được không?” Trong lòng thím Lệ Cúc vô cùng hâm mộ.
“Đương nhiên là được.” Triệu Đại Vĩ cười nói.
“Ngay sau đó, chuyện Triệu Đại Vĩ mua máy điều hòa không khí đã truyền ra toàn bộ làng Đại Long!
“Tôi đã nói rồi, đứa nhỏ Đại Vĩ này rất có triển vọng!”
“Không phải chứ, trước đây lúc Đại Vĩ đi học thì thành tích cũng khá tốt, nếu không phải vì sức khoẻ kém, nhà lại không có tiền thì cậu ta đã có thể học một trường đại học tốt rồi!”
“Đại Vĩ như vậy đúng là khổ tận cam lai!”
Sau sự kiện liên quan đến trưởng thôn, Triệu Đại Vĩ bị rất nhiều người bôi đen. Thế nhưng từ khi lấy được ba vạn tệ từ trưởng thôn, hơn nữa còn mua điều hoà, trong nháy mắt đánh giá của người trong thôn đối với Triệu Đại Vĩ tích cực hơn không ít.
Chạng vạng tối.
Người mà cửa hàng đồ điện phái tới để lắp đặt máy điều hòa đã đến nhà của Triệu Đại Vĩ.
Chỉ trong chốc lát, điều hoà đã được lắp đặt xong!
Điều hoà thổi gió mát, lần đầu tiên Tiền Mỹ Lâm cảm thấy cuộc sống thoải mái và hạnh phúc như thế!
“Đại Vĩ, phòng của chú ở bên kia có phải là rất nóng không? Hay là buổi tối chú đến phòng chị dâu ngủ nhé?”
Chỉ mua một cái điều hoà, đương nhiên chỉ có thể lắp được một phòng, vì thế Tiền Mỹ Lâm sợ buổi tối Triệu Đại Vĩ ngủ nóng nên mới đề nghị.”
“Chị dâu…”
“Nghĩ gì thế? Chú dời cái giường trúc đến phòng của chị dâu đi.” Tiền Mỹ Lâm lộ ra một ánh mắt oán trách.
“Được rồi.” Triệu Đại Vĩ hoàn toàn thất vọng.
Tuy nhiên có thể ngủ chung một phòng với Tiền Mỹ Lâm, ngẫm lại Triệu Đại Vĩ vẫn cảm thấy rất kích động.
…
Sáng sớm.
Triệu Đại Vĩ lái chiếc moto ba bánh đến dưới chân núi.
Lần này, anh dùng giỏ đựng nấm để cho nấm không bị đè hỏng, bảo tồn hình thái hoàn mỹ nhất của nấm.
Thế nhưng dùng giỏ có một chỗ bất tiện, đó là rất khó vận chuyển.
Muốn đưa nấm tới chiếc moto ba bánh ở dưới chân núi thì phải đi tới đi lui, nhất định là tốn không ít thời gian.
Suy nghĩ một lát, Triệu Đại Vĩ quay đầu, hô lên hai câu với người trong thôn: “Có muốn giúp tôi một tay không? Làm hai canh giờ, mỗi người được một trăm đồng!”
“Cái gì? Kiếm một trăm đồng dễ như vậy sao?”
“Tôi tôi tôi, tôi tham gia!”
Mấy vị thúc thẩm vội vã giơ tay đăng ký, muốn hỗ trợ Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ gọi tên mấy người, để cho bọn họ cầm giỏ đi xuống núi Đãng Khấu.
Triệu Đại Vĩ vào núi, hái từng sọt nấm rơm, sau đó sẽ mang theo giỏ đựng nấm trở về cùng với những người này.
Kể từ đó, Triệu Đại Vĩ tiết kiệm được thời gian đi tới đi lui, mà mấy người dân trong thôn cũng kiếm được tiền.
“Mỗi người một trăm tệ.”
Sau khi để mấy cái giỏ đựng nấm lên chiếc moto ba bánh, Triệu Đại Vĩ trực tiếp đưa tiền cho những người dân đã giúp anh một tay.
Bọn họ lấy được tiền, lập tức cười toe toét.
“Đại Vĩ chi thật mạnh tay!”
“Đại Vĩ, về sau nếu còn chuyện tốt như vậy thì hãy nhớ đến chúng tôi!”
Triệu Đại Vĩ cười: “Được được.”
Lái chiếc moto ba bánh, Triệu Đại Vĩ liền đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Lần này Triệu Đại Vĩ mang đến một trăm hai mươi ba cân nấm mọc dại, hơn nữa bởi vì dùng giỏ cho nên nấm tốt hơn rất nhiều so với lần trước.
“Tổng cộng là hai mươi bốn ngàn sáu trăm đồng.”
Tài vụ tính tiền cho Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ rất đơn thuần, cầm tiền chuẩn bị rời đi.
“Đại Vĩ.” Vừa lúc Lâm Tuyết Nhã nhìn thấy Triệu Đại Vĩ bèn lên tiếng chào hỏi.
“Cậu đến giao nấm dại phải không?” Lâm Tuyết Nhã liếc mắt nhìn Triệu Đại Vĩ thật sâu, càng cảm thấy Triệu Đại Vĩ vô cùng tuấn tú. Nếu như có thể mặc quần áo đẹp mắt thì chắc chắn cũng là một người dễ nhìn!
Nhưng những điều này không quan trọng.
Quan trọng nhất là y thuật của Triệu Đại Vĩ, còn có nấm dại mà Triệu Đại Vĩ mang tới!
Hôm qua, khách sạn Trường Ca Thái Vi thử tiêu thụ nấm của Triệu Đại Vĩ, không ngờ là phản ứng của khách hàng vô cùng tốt.
Rất nhiều người nói hương vị nấm của khách sạn Trường Ca Thái Vi hết sức ngon miệng, ở những khách sạn khác vốn không ngon bằng!
Được đánh giá như vậy khiến Lâm Tuyết Nhã mừng rỡ trong lòng!
Nếu như có thể mở rộng việc buôn bán nấm dại này, khách sạn Trường Ca Thái Vi tuyệt đối có thể kiếm lời, trở nên đông đúc náo nhiệt!
Triệu Đại Vĩ nhớ đến cảnh tượng trong phòng làm việc ngày hôm qua, hít một hơi thật sâu nói: “Ừm, tới giao nấm.”
“Cậu giao bao nhiêu cân?” Lâm Tuyết Nhã hỏi.
“Một trăm hai mươi ba cân, nhiều hơn một chút so với một trăm cân mà chị muốn. Tuy nhiên chị yên tâm, ngày mai tôi sẽ khống chế số lượng nấm giao tới.”
“Không cần, ngày mai cậu giao hai trăm cân nấm dại đến đi.” Lâm Tuyết Nhã cười nói: “Đại Vĩ, hình như nấm mà cậu giao tới khác biệt so với những nơi khác, ăn ngon hơn nhiều. Sau khi khách sạn chúng tôi sử dụng nấm của cậu, khách hàng có phản ứng rất tốt. Nhu cầu đối với nấm của cậu cũng rất lớn!”
“Thật sao? Được! Vậy ngày mai tôi giao đến hai trăm cân!”
Nói xong, anh nói: “Chị Tuyết Nhã, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước.”
“Cậu gấp gáp như vậy làm gì?”
Thấy Triệu Đại Vĩ vội vàng bỏ đi, Lâm Tuyết Nhã không khỏi có chút cạn lời: “Tôi già thật rồi sao? Làm sao mà mỗi lần Đại Vĩ nhìn thấy tôi thì lại như thấy cọp mẹ thế?”
Trong lòng có chút nghi hoặc, Lâm Tuyết Nhã thuận miệng hỏi tài vụ: “Tiểu Ngô, cậu nói xem tôi có già hay không?”
Tài vụ Tiểu Ngô nói: “Tổng giám đốc Lâm, chị nói cái gì thế? Toàn bộ công ty ai mà không biết chị là một cành hoa trong công ty chúng ta, thậm chí là toàn bộ thành phố Phong Lâm. Phụ nữ xinh đẹp hơn chị cũng không có mấy người.”
“Vậy sao?” Lâm Tuyết Nhã gật đầu, nhỏ giọng thì thào: “Thế thì tại sao Triệu Đại Vĩ nhìn thấy thì lại bỏ chạy?”
…
Buôn bán kiếm được một số tiền lớn, Triệu Đại Vĩ vui vẻ trở về làng.
Trên đường đi, anh nhìn thấy một người phụ nữ hốt hoảng chạy từ trên núi xuống.
“Thím Lệ Cúc, thím làm sao thế?” Phát hiện đó là Trịnh Lệ Cúc mẹ của Tôn Hồng Hồng, Triệu Đại Vĩ hỏi.
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, Trịnh Lệ Cúc lập tức khóc thành tiếng: “Đại Vĩ, Hồng Hồng và tôi cùng lên núi hái nấm, kết quả là bị rắn độc cắn!”
Bình luận facebook