Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Hút độc
Triệu Đại Vĩ vội vã hỏi: “Hiện tại Hồng Hồng đang ở đâu?”
“Ở trên núi.”
“Tôi lập tức đi ngay!” Triệu Đại Vĩ nói xong thì tức tốc xông lên núi.
“Đại Vĩ, cậu không biết y thuật, đi cùng vô dụng thôi. Chi bằng cậu đi gọi bác sĩ Vương giúp tôi với!” Thấy Triệu Đại Vĩ xông lên núi, Trịnh Lệ Cúc hơi bất lực kêu lên.
Bác sĩ Vương là bác sĩ trong phòng khám của làng, bình thường mọi người cảm mạo gì đó thì đều đến chỗ của ông ta.
Lúc này, Tôn Hồng Hồng bị rắn độc cắn, cũng không thể tìm người khác cho nên người đầu tiên mà Trịnh Lệ Cúc có thể nghĩ tới là bác sĩ Vương.
Tuy nhiên, Triệu Đại Vĩ lại không nghe Trịnh Lệ Cúc nói, rất nhanh sau đó bóng người đã biến mất ở trong núi.
Núi này không nguy hiểm như núi Đãng Khấu, bình thường cũng có một vài thôn dân qua lại, đến ngọn núi này để đốn củi.
Tuy nhiên quả thật là trong núi thường xuyên có rắn độc lui tới.
Làng Đại Long đã từng có mấy người chết vì bị rắn độc cắn.
Triệu Đại Vĩ men theo đường mòn đi lên núi, cuối cùng nhìn thấy Tôn Hồng Hồng đang nằm dưới một tàng cây to.
Tôn Hồng Hồng mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn, bên ngoài mặc áo khoác lụa màu trắng, nhìn thanh thuần mà lại mang theo mấy phần ngọt ngào.
Tôn Hồng Hồng cũng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ chạy tới, tâm tình bất lực tựa như tìm được một cái gì đó để nương tựa, vội vàng gọi: “Anh Đại Vĩ!”
“Em bị cắn ở đâu?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Tôn Hồng Hồng đỏ mặt, lúng túng chỉ vào bắp đùi của mình: “Lúc em đi vệ sinh thì đột nhiên có một con rắn xông tới cắn trúng em!”
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Con rắn kia có hình dáng như thế nào em có biết không?”
“Nhìn giống như lá khô, những cái khác thì em không chú ý.”
“Anh xem vết thương một chút.” Giọng điệu của Triệu Đại Vĩ vốn không cho phép người khác nói chen vào.
Gương mặt của Tôn Hồng Hồng càng thêm ngượng ngùng và xấu hổ.
Cô ấy vẫn là một cô gái chưa chồng, Triệu Đại Vĩ không phải chồng cô, thậm chí ngay cả bạn trai của không phải, làm sao có thể không biết xấu hổ mà để cho Triệu Đại Vĩ nhìn chỗ đó được chứ.
“Anh biết y thuật, anh có thể trị liệu cho em, em đừng làm lỡ thời gian!”
Mắt thấy Tôn Hồng Hồng vẫn còn do dự, Triệu Đại Vĩ thẳng thừng đẩy ngã Tôn Hồng Hồng, cởi quần jean của cô ấy.
Tuy nhiên quần jean không dễ cởi, hai người lăn qua lăn lại một hồi.
“Anh Đại Vĩ, anh làm gì thế?”
Tôn Hồng Hồng nóng nảy, còn tưởng Triệu Đại Vĩ sẽ làm gì cô, đưa tay cầm lấy một cục đá đập về phía Triệu Đại Vĩ!
Cộp!
Cổ của Triệu Đại Vĩ bị đập một cái rất đau nhưng anh không so đo mà nhanh chóng ném quần của Tôn Hồng Hồng sang một bên, sau đó cúi đầu về phía vết thương trên chân của Tôn Hồng Hồng, hút độc từ chỗ bị rắn cắn.
“A!”
Tôn Hồng Hồng càng cho rằng Triệu Đại Vĩ quấy rối mình, lại cầm một cục đá đập vào đầu của Triệu Đại Vĩ.
Tuy nhiên lúc nhìn thấy Triệu Đại Vĩ phun máu độc ra, Tôn Hồng Hồng hối hận.
“Anh Đại Vĩ, em xin lỗi… em tưởng anh…”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu nói: “Em trúng độc của rắn lục mũi hếch, độc đã xâm nhập khá sâu rồi. Anh phải hút độc ra cho em, sau đó mới xử lý được!”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ lại vùi đầu hút độc.
Cuối cùng, phần lớn máu độc đã bị hút ra.
Triệu Đại Vĩ tiện tay ngắt mấy chiếc lá dâu núi, chà xát một hồi rồi thoa lên chỗ bị rắn cắn, dùng long khí dẫn dắt kích phát công hiệu giải độc của lá dâu núi.
Trong nháy mắt long khí tiến vào cơ thể của Tôn Hồng Hồng từ chỗ đau ở chân, cả người Tôn Hồng Hồng xuất hiện một cảm giác thoải mái rất khó tả.
“Được rồi!” Triệu Đại Vĩ đứng dậy, hỗ trợ Tôn Hồng Hồng mặc quần áo.
“Không sao nữa rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Tôn Hồng Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái thì đột nhiên bị gián đoạn, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Anh Đại Vĩ, cảm ơn anh.”
“A, anh Đại Vĩ, anh chảy máu rồi!” Thấy trên cổ của Triệu Đại Vĩ xuất hiện một vết máu màu đỏ, Tôn Hồng Hồng lập tức xấu hổ và hết sức tự trách!
“Anh Đại Vĩ, em xin lỗi. Em không cố ý đâu, lúc đó em tưởng…” Tôn Hồng Hồng gấp đến độ tự tát mình một cái: “Em đúng là con rùa đen mà, rõ ràng là anh Đại Vĩ đang cứu em, vậy mà em lại dùng đá đập anh!”
“Không sao không sao cả, xem như huề nhau.”
Triệu Đại Vĩ sờ sờ chỗ bị đánh ra máu, một đạo long khí phong bế vết thương khiến máu ngừng chảy.
Sau đó, nhớ lại chuyện vừa rồi làm anh càng thêm đỏ mặt.
Bởi vì hiện tại trong đầu anh tràn ngập hình ảnh bắp đùi trắng muốt của Tôn Hồng Hồng!
“Cái gì mà huề nhau chứ? Anh đã cứu em, em lại đánh anh, làm sao mà huề nhau được?” Tôn Hồng Hồng vẫn không hiểu ý tứ của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: “Vừa nãy lúc anh giúp em hút máu độc thì có làm ra hành vi có ảnh hưởng không tốt đối với em, em đừng thấy lạ là được.”
Vừa nói đến chuyện này, trong thoáng chốc Tôn Hồng Hồng mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Để anh cõng em xuống núi.”
“Tôn Hồng Hồng, vì sao em lại tới đây hái nấm? Bên này có nấm sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Có có.”
Tôn Hồng Hồng chỉ vào một cái rổ ở trên bụi cỏ, trong rổ có một ít nấm dại, tuy rằng không lớn lắm nhưng số lượng cũng không ít, chắc khoảng hai ba cân gì đấy.
“Anh giúp em mang xuống.”
Triệu Đại Vĩ vừa cõng Tôn Hồng Hồng vừa cầm cái rổ trên tay.
“Để em cầm cho.” Triệu Đại Vĩ đã cõng cô, làm sao Tôn Hồng Hồng lại để anh cầm rổ giúp mình được?
“Đi thôi.” Triệu Đại Vĩ cõng Tôn Hồng Hồng, quả thực cũng không tiện lắm.
Hai người xuống núi.
Đường núi chênh vênh, Tôn Hồng Hồng ở trên lưng của Triệu Đại Vĩ, thỉnh thoảng lại run lên.
Ở phía sau mềm mềm ấm ấm, Triệu Đại Vĩ có cảm giác không nói nên lời, ngược lại sắc mặt bắt đầu ửng đỏ.
“Anh Đại Vĩ, lúc anh qua ngọn núi bên kia thì chưa bao giờ gặp phải rắn độc sao?” Tôn Hồng Hồng hỏi.
Ngọn núi bên kia đương nhiên là nói tới núi Đãng Khấu!
“Có chứ, hơn nữa trên núi đó còn có mãng xà vô cùng đáng sợ. Nó há miệng một cái còn to hơn cả đầu người!”
“A!” Tôn Hồng Hồng vừa nghe đã sợ đến mức cả người run rẩy.
“Anh Đại Vĩ, vậy tại sao anh không sao cả?” Tôn Hồng Hồng hỏi.
“Bởi vì anh Đại Vĩ lợi hại.” Triệu Đại Vĩ nửa thật nửa đùa: “Lúc đó anh hét lên một tiếng với nó, cút. Sau đó nó liền chạy mất.”
“Thiệt hay giả vậy, sao em cứ có cảm giác anh đang khoác lác?”
Tôn Hồng Hồng cười khanh khách, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà anh Đại Vĩ có thể đi tới nơi đó mà an toàn trở về thì cũng thật lợi hại! Anh xem trưởng thôn đó, có người nói ông ấy vừa mới tiến vào núi hơn mười bước, xuống núi một cái thì đã bị bệnh nặng rồi, bây giờ nửa sống nửa chết.”
Thực ra Tôn Hồng Hồng và những thôn dân khác đều có cùng suy nghĩ với Triệu Đại Vĩ, muốn đi đến núi Đãng Khấu thử thời vận.
Thế nhưng khi trưởng thôn Ngô Lương Đông lấy thân thử nghiệm thì lại bị bệnh nặng, kết quả này cũng làm mọi người sợ hãi, không dám thử vận may nữa.
Xuống núi.
Gió thổi vù vù!
Bác sĩ Vương lái chiếc xe điện ba bánh mang theo Trịnh Lệ Cúc tới dưới chân núi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Tôn Hồng Hồng ở trên lưng của Triệu Đại Vĩ vui vẻ reo hò, bác sĩ Vương hơi kinh ngạc: “Lệ Cúc, chẳng phải bà nói Hồng Hồng nhà bà bị rắn độc cắn sắp chết sao? Nhưng thoạt nhìn thì hình như không sao cả mà?”
“Tôi không biết nữa, bác sĩ Vương, ông mau xem cho Hồng Hồng nhà tôi một chút đi.”
“Được.” Bác sĩ Vương vội vàng xách theo hòm thuốc tiến lên: “Hồng Hồng, để tôi xem xem cháu bị rắn độc gì cắn trúng.”
Tôn Hồng Hồng lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Bác sĩ Vương, anh Đại Vĩ đã xử lý nọc độc của rắn giúp cháu rồi.”
Bác sĩ Vương khiếp sợ nhìn Triệu Đại Vĩ: “Đại Vĩ, cậu biết y thuật sao?”
“Ở trên núi.”
“Tôi lập tức đi ngay!” Triệu Đại Vĩ nói xong thì tức tốc xông lên núi.
“Đại Vĩ, cậu không biết y thuật, đi cùng vô dụng thôi. Chi bằng cậu đi gọi bác sĩ Vương giúp tôi với!” Thấy Triệu Đại Vĩ xông lên núi, Trịnh Lệ Cúc hơi bất lực kêu lên.
Bác sĩ Vương là bác sĩ trong phòng khám của làng, bình thường mọi người cảm mạo gì đó thì đều đến chỗ của ông ta.
Lúc này, Tôn Hồng Hồng bị rắn độc cắn, cũng không thể tìm người khác cho nên người đầu tiên mà Trịnh Lệ Cúc có thể nghĩ tới là bác sĩ Vương.
Tuy nhiên, Triệu Đại Vĩ lại không nghe Trịnh Lệ Cúc nói, rất nhanh sau đó bóng người đã biến mất ở trong núi.
Núi này không nguy hiểm như núi Đãng Khấu, bình thường cũng có một vài thôn dân qua lại, đến ngọn núi này để đốn củi.
Tuy nhiên quả thật là trong núi thường xuyên có rắn độc lui tới.
Làng Đại Long đã từng có mấy người chết vì bị rắn độc cắn.
Triệu Đại Vĩ men theo đường mòn đi lên núi, cuối cùng nhìn thấy Tôn Hồng Hồng đang nằm dưới một tàng cây to.
Tôn Hồng Hồng mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn, bên ngoài mặc áo khoác lụa màu trắng, nhìn thanh thuần mà lại mang theo mấy phần ngọt ngào.
Tôn Hồng Hồng cũng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ chạy tới, tâm tình bất lực tựa như tìm được một cái gì đó để nương tựa, vội vàng gọi: “Anh Đại Vĩ!”
“Em bị cắn ở đâu?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Tôn Hồng Hồng đỏ mặt, lúng túng chỉ vào bắp đùi của mình: “Lúc em đi vệ sinh thì đột nhiên có một con rắn xông tới cắn trúng em!”
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Con rắn kia có hình dáng như thế nào em có biết không?”
“Nhìn giống như lá khô, những cái khác thì em không chú ý.”
“Anh xem vết thương một chút.” Giọng điệu của Triệu Đại Vĩ vốn không cho phép người khác nói chen vào.
Gương mặt của Tôn Hồng Hồng càng thêm ngượng ngùng và xấu hổ.
Cô ấy vẫn là một cô gái chưa chồng, Triệu Đại Vĩ không phải chồng cô, thậm chí ngay cả bạn trai của không phải, làm sao có thể không biết xấu hổ mà để cho Triệu Đại Vĩ nhìn chỗ đó được chứ.
“Anh biết y thuật, anh có thể trị liệu cho em, em đừng làm lỡ thời gian!”
Mắt thấy Tôn Hồng Hồng vẫn còn do dự, Triệu Đại Vĩ thẳng thừng đẩy ngã Tôn Hồng Hồng, cởi quần jean của cô ấy.
Tuy nhiên quần jean không dễ cởi, hai người lăn qua lăn lại một hồi.
“Anh Đại Vĩ, anh làm gì thế?”
Tôn Hồng Hồng nóng nảy, còn tưởng Triệu Đại Vĩ sẽ làm gì cô, đưa tay cầm lấy một cục đá đập về phía Triệu Đại Vĩ!
Cộp!
Cổ của Triệu Đại Vĩ bị đập một cái rất đau nhưng anh không so đo mà nhanh chóng ném quần của Tôn Hồng Hồng sang một bên, sau đó cúi đầu về phía vết thương trên chân của Tôn Hồng Hồng, hút độc từ chỗ bị rắn cắn.
“A!”
Tôn Hồng Hồng càng cho rằng Triệu Đại Vĩ quấy rối mình, lại cầm một cục đá đập vào đầu của Triệu Đại Vĩ.
Tuy nhiên lúc nhìn thấy Triệu Đại Vĩ phun máu độc ra, Tôn Hồng Hồng hối hận.
“Anh Đại Vĩ, em xin lỗi… em tưởng anh…”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu nói: “Em trúng độc của rắn lục mũi hếch, độc đã xâm nhập khá sâu rồi. Anh phải hút độc ra cho em, sau đó mới xử lý được!”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ lại vùi đầu hút độc.
Cuối cùng, phần lớn máu độc đã bị hút ra.
Triệu Đại Vĩ tiện tay ngắt mấy chiếc lá dâu núi, chà xát một hồi rồi thoa lên chỗ bị rắn cắn, dùng long khí dẫn dắt kích phát công hiệu giải độc của lá dâu núi.
Trong nháy mắt long khí tiến vào cơ thể của Tôn Hồng Hồng từ chỗ đau ở chân, cả người Tôn Hồng Hồng xuất hiện một cảm giác thoải mái rất khó tả.
“Được rồi!” Triệu Đại Vĩ đứng dậy, hỗ trợ Tôn Hồng Hồng mặc quần áo.
“Không sao nữa rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Tôn Hồng Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái thì đột nhiên bị gián đoạn, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Anh Đại Vĩ, cảm ơn anh.”
“A, anh Đại Vĩ, anh chảy máu rồi!” Thấy trên cổ của Triệu Đại Vĩ xuất hiện một vết máu màu đỏ, Tôn Hồng Hồng lập tức xấu hổ và hết sức tự trách!
“Anh Đại Vĩ, em xin lỗi. Em không cố ý đâu, lúc đó em tưởng…” Tôn Hồng Hồng gấp đến độ tự tát mình một cái: “Em đúng là con rùa đen mà, rõ ràng là anh Đại Vĩ đang cứu em, vậy mà em lại dùng đá đập anh!”
“Không sao không sao cả, xem như huề nhau.”
Triệu Đại Vĩ sờ sờ chỗ bị đánh ra máu, một đạo long khí phong bế vết thương khiến máu ngừng chảy.
Sau đó, nhớ lại chuyện vừa rồi làm anh càng thêm đỏ mặt.
Bởi vì hiện tại trong đầu anh tràn ngập hình ảnh bắp đùi trắng muốt của Tôn Hồng Hồng!
“Cái gì mà huề nhau chứ? Anh đã cứu em, em lại đánh anh, làm sao mà huề nhau được?” Tôn Hồng Hồng vẫn không hiểu ý tứ của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: “Vừa nãy lúc anh giúp em hút máu độc thì có làm ra hành vi có ảnh hưởng không tốt đối với em, em đừng thấy lạ là được.”
Vừa nói đến chuyện này, trong thoáng chốc Tôn Hồng Hồng mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Để anh cõng em xuống núi.”
“Tôn Hồng Hồng, vì sao em lại tới đây hái nấm? Bên này có nấm sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Có có.”
Tôn Hồng Hồng chỉ vào một cái rổ ở trên bụi cỏ, trong rổ có một ít nấm dại, tuy rằng không lớn lắm nhưng số lượng cũng không ít, chắc khoảng hai ba cân gì đấy.
“Anh giúp em mang xuống.”
Triệu Đại Vĩ vừa cõng Tôn Hồng Hồng vừa cầm cái rổ trên tay.
“Để em cầm cho.” Triệu Đại Vĩ đã cõng cô, làm sao Tôn Hồng Hồng lại để anh cầm rổ giúp mình được?
“Đi thôi.” Triệu Đại Vĩ cõng Tôn Hồng Hồng, quả thực cũng không tiện lắm.
Hai người xuống núi.
Đường núi chênh vênh, Tôn Hồng Hồng ở trên lưng của Triệu Đại Vĩ, thỉnh thoảng lại run lên.
Ở phía sau mềm mềm ấm ấm, Triệu Đại Vĩ có cảm giác không nói nên lời, ngược lại sắc mặt bắt đầu ửng đỏ.
“Anh Đại Vĩ, lúc anh qua ngọn núi bên kia thì chưa bao giờ gặp phải rắn độc sao?” Tôn Hồng Hồng hỏi.
Ngọn núi bên kia đương nhiên là nói tới núi Đãng Khấu!
“Có chứ, hơn nữa trên núi đó còn có mãng xà vô cùng đáng sợ. Nó há miệng một cái còn to hơn cả đầu người!”
“A!” Tôn Hồng Hồng vừa nghe đã sợ đến mức cả người run rẩy.
“Anh Đại Vĩ, vậy tại sao anh không sao cả?” Tôn Hồng Hồng hỏi.
“Bởi vì anh Đại Vĩ lợi hại.” Triệu Đại Vĩ nửa thật nửa đùa: “Lúc đó anh hét lên một tiếng với nó, cút. Sau đó nó liền chạy mất.”
“Thiệt hay giả vậy, sao em cứ có cảm giác anh đang khoác lác?”
Tôn Hồng Hồng cười khanh khách, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà anh Đại Vĩ có thể đi tới nơi đó mà an toàn trở về thì cũng thật lợi hại! Anh xem trưởng thôn đó, có người nói ông ấy vừa mới tiến vào núi hơn mười bước, xuống núi một cái thì đã bị bệnh nặng rồi, bây giờ nửa sống nửa chết.”
Thực ra Tôn Hồng Hồng và những thôn dân khác đều có cùng suy nghĩ với Triệu Đại Vĩ, muốn đi đến núi Đãng Khấu thử thời vận.
Thế nhưng khi trưởng thôn Ngô Lương Đông lấy thân thử nghiệm thì lại bị bệnh nặng, kết quả này cũng làm mọi người sợ hãi, không dám thử vận may nữa.
Xuống núi.
Gió thổi vù vù!
Bác sĩ Vương lái chiếc xe điện ba bánh mang theo Trịnh Lệ Cúc tới dưới chân núi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Tôn Hồng Hồng ở trên lưng của Triệu Đại Vĩ vui vẻ reo hò, bác sĩ Vương hơi kinh ngạc: “Lệ Cúc, chẳng phải bà nói Hồng Hồng nhà bà bị rắn độc cắn sắp chết sao? Nhưng thoạt nhìn thì hình như không sao cả mà?”
“Tôi không biết nữa, bác sĩ Vương, ông mau xem cho Hồng Hồng nhà tôi một chút đi.”
“Được.” Bác sĩ Vương vội vàng xách theo hòm thuốc tiến lên: “Hồng Hồng, để tôi xem xem cháu bị rắn độc gì cắn trúng.”
Tôn Hồng Hồng lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Bác sĩ Vương, anh Đại Vĩ đã xử lý nọc độc của rắn giúp cháu rồi.”
Bác sĩ Vương khiếp sợ nhìn Triệu Đại Vĩ: “Đại Vĩ, cậu biết y thuật sao?”
Bình luận facebook