Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
- A Lâm! A Lâm! Bình tĩnh! Tất cả rút...
Hắn hốt hoảng hét to lên, nhìn xung quanh thấy quân của mình hoàn toàn đã đánh bại quân của Hạ Hiên. Hạ Hiên nhìn thấy cảnh này càng muốn kích động cô hơn
"Ha, Thiên Hà Lâm Anh ngươi sắp bị mảnh Phù Lệnh khống chế rồi! Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
- Thiên Hà Lâm Anh, ngươi quá kiêu ngạo! Kiêu đến nỗi đi đến đâu liền đắc tội với người đó! Ngươi có từng nghĩ rằng, chỉ vì ngươi mà cả phủ đang tưng bừng khí thế liền trở thành bãi tha ma?Chỉ vì ngươi mà phụ thân ngươi chết? Chỉ vì ngươi mà Đại Đô lâm vào tình trạng loạn lạc này? Thiên Hà Lâm Anh, tất cả là lỗi của ngươi! Ngươi quá bất tài, vô...!
- Câm miệng!
Hắn thấy tình hình của cô càng lúc càng tệ hơn, liếc ánh mắt sát khí qua Hạ Hiên, nhanh tay phóng thanh kiếm đâm xuyên người Hạ Hiên khiến y ngã xuống, máu chảy như suối, trên miệng nhỏ giọt máu đỏ đậm xuống
Cô mở to mắt ra, khí đen trên người càng lúc càng nhiều, đối diện với cô chính là kẻ thù của cô lúc này cô càng điên tiết hơn
- Hạ Hiên! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết cả Tục Cô phái để bồi táng cho phụ thân ta! Aaaaa!
Cô hét to lên, khí đen bao quanh cô đẩy hắn bay ra xa, trọng thương ở nội lực khiến hắn phải phun máu ra
- Anh Nhi tỷ tỷ! Anh Nhi tỷ tỷ!
Linh Linh định chạy lại gần cô nhưng bị Tiếu Minh ngăn lại
- Ngươi điên rồi à? Chạy đến đó không khác gì đang nộp mạng mình cả! Tình hình của tỷ ngươi như thế nào chẳng nhẽ ngươi lại không biết?
- Nhưng... Anh Nhi tỷ tỷ...
Linh Linh sụp xuống, Tiếu Minh đỡ y lại, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng, muốn ôm y an ủi y
- Ta phải giết ngươi!
Tay cô nắm chặt lại, đôi mắt bên trái dần từ màu xanh chuyển sang màu đỏ, mắt bên phải cũng đang chuẩn bị chuyển sang. Thấy cô dần trở thành người khác, hắn vội vàng đứng dậy chạy đến ôm cô mặc cho khí đen kia đang làm tổn thương nguyên khí của mình
- Tránh ra! Ta phải giết hắn! Chặt hắn ra làm nhiều khúc! Tránh ra!
Cô vùng vẫy nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn
- A Lâm! Không được! A Lâm! Nàng phải ở đây! Không được phép tiến thêm một bước nào nữa!
Hạ Hiên lúc này vẫn còn ý thức nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên ra vẻ đắc ý, chớp lấy thời cơ này nhanh tay cầm kiếm xông đến tấn công. Tiếu Minh và Linh Linh nhìn thấy nhưng không kịp ngăn cản vì tên này quá nhanh
- Anh Nhi tỷ tỷ! Cẩn thận!
- A Thiên!
Cô thấy hành động này của Hạ Hiên, bản thân phát điên lên đẩy mạnh hắn ra, đôi mắt phải sắp chuyển màu đỏ
- Tránh ra!
Hắn bị lực của cô đẩy ra nhưng lại nhanh chóng lấy đà xông đến ôm cô thật chặt
Xoẹt!
Hạ Hiên đâm thanh kiếm vào người hắn rồi rút kiếm ra, hắn phun máu ra rất nhiều, hắn chính là muốn bảo vệ cô. Cô bất ngờ, mở mắt to hết cỡ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mắt phải trở lại thành màu xanh như cũ nhưng bên trái vẫn màu đỏ, thành ra bây giờ cô sở hữu 2 màu mắt khác nhau
- A Lâm... Quay lại...
Hắn nhẹ nhàng nói, cả thân thể giãn ra dần ngã sụp xuống. Từ tay cô xuất hiện một cây dù, cô vuốt nhẹ cái dù từ trên xuống dưới, cây dù biến thành một thanh đao, cô nhanh chóng đâm thanh đao vào người Hạ Hiên, lần này chết thật rồi
Cô chạy đến đỡ hắn lại, ngồi xuống nâng đầu hắn lên, sợ hãi nói
- Tiểu Thiên Nhi! Tiểu Thiên Nhi!
- A... Lâm...
Hắn lấy hết sức để nói, gương mặt dần trở nên xanh xao
- Chàng thần kinh à? Rõ ràng là biết Hạ Hiên tấn công sao còn không tránh?
- A... Lâm... lúc đấy nàng không còn là nàng nữa rồi, ta... không muốn, nếu nàng còn bước tiếp, ta... sẽ không còn có thể gặp lại nàng... Ta phải... bảo vệ nàng..
Hắn dần dần nói nhỏ lại, đôi mắt lim dim chuẩn bị nhắm lại, cô lắc đầu hoảng sợ
- Ngũ Gia!
- A Thiên!
Tiếu Minh và Linh Linh Linh lặng người, đứng đấy nhìn
- Tiểu Thiên Nhi, mở mắt ra! Chàng không được ngủ! Không được
Cô rơi giọt nước mắt đầu tiên, cô hối hận, chưa bao giờ cô lại trở nên mất kiểm soát như này, hắn bị thương là do cô, hắn mà có mệnh hệ gì cô chắc cũng đi theo hắn
Hắn cố gắng mở mắt ra nhìn cô, cho cô một chút yên tâm, khẽ mỉm cười, cô đang khóc... khóc vì hắn
- Tiểu Thiên Nhi, chàng cười cái gì? Ta cảnh cáo chàng... Chàng không được phép chết, chỉ khi ta chết thì chàng mới được chết!
- Nghe...nàng...ta phải sống để được cùng nàng nằm...chung phần mộ...
Hắn giơ tay ra vuốt má cô, nở nụ cười cho cô an tâm, giờ cô mới sực nhớ ra, sao ngay từ đâu không đi về chữa luôn còn mất công ở đây nói vớ vẩn gì không biết
- Quay về... Toàn quân trở về!
Cô bế hắn lên với dáng vẻ rất soái ngầu. Vài phút sau, đoàn quân do cô chỉ huy đã toàn thắng trở về, A Tú, Tiêu Hiền và Liên Ly đã ở đó sẵn chờ mọi người về
Vừa tới nơi, cô gấp rút cho mời đại phu khám cho hắn, cũng may không ảnh hưởng quá nặng, uống vài viên linh đan, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe
Hết chương 67.
Hắn hốt hoảng hét to lên, nhìn xung quanh thấy quân của mình hoàn toàn đã đánh bại quân của Hạ Hiên. Hạ Hiên nhìn thấy cảnh này càng muốn kích động cô hơn
"Ha, Thiên Hà Lâm Anh ngươi sắp bị mảnh Phù Lệnh khống chế rồi! Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
- Thiên Hà Lâm Anh, ngươi quá kiêu ngạo! Kiêu đến nỗi đi đến đâu liền đắc tội với người đó! Ngươi có từng nghĩ rằng, chỉ vì ngươi mà cả phủ đang tưng bừng khí thế liền trở thành bãi tha ma?Chỉ vì ngươi mà phụ thân ngươi chết? Chỉ vì ngươi mà Đại Đô lâm vào tình trạng loạn lạc này? Thiên Hà Lâm Anh, tất cả là lỗi của ngươi! Ngươi quá bất tài, vô...!
- Câm miệng!
Hắn thấy tình hình của cô càng lúc càng tệ hơn, liếc ánh mắt sát khí qua Hạ Hiên, nhanh tay phóng thanh kiếm đâm xuyên người Hạ Hiên khiến y ngã xuống, máu chảy như suối, trên miệng nhỏ giọt máu đỏ đậm xuống
Cô mở to mắt ra, khí đen trên người càng lúc càng nhiều, đối diện với cô chính là kẻ thù của cô lúc này cô càng điên tiết hơn
- Hạ Hiên! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết cả Tục Cô phái để bồi táng cho phụ thân ta! Aaaaa!
Cô hét to lên, khí đen bao quanh cô đẩy hắn bay ra xa, trọng thương ở nội lực khiến hắn phải phun máu ra
- Anh Nhi tỷ tỷ! Anh Nhi tỷ tỷ!
Linh Linh định chạy lại gần cô nhưng bị Tiếu Minh ngăn lại
- Ngươi điên rồi à? Chạy đến đó không khác gì đang nộp mạng mình cả! Tình hình của tỷ ngươi như thế nào chẳng nhẽ ngươi lại không biết?
- Nhưng... Anh Nhi tỷ tỷ...
Linh Linh sụp xuống, Tiếu Minh đỡ y lại, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng, muốn ôm y an ủi y
- Ta phải giết ngươi!
Tay cô nắm chặt lại, đôi mắt bên trái dần từ màu xanh chuyển sang màu đỏ, mắt bên phải cũng đang chuẩn bị chuyển sang. Thấy cô dần trở thành người khác, hắn vội vàng đứng dậy chạy đến ôm cô mặc cho khí đen kia đang làm tổn thương nguyên khí của mình
- Tránh ra! Ta phải giết hắn! Chặt hắn ra làm nhiều khúc! Tránh ra!
Cô vùng vẫy nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn
- A Lâm! Không được! A Lâm! Nàng phải ở đây! Không được phép tiến thêm một bước nào nữa!
Hạ Hiên lúc này vẫn còn ý thức nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên ra vẻ đắc ý, chớp lấy thời cơ này nhanh tay cầm kiếm xông đến tấn công. Tiếu Minh và Linh Linh nhìn thấy nhưng không kịp ngăn cản vì tên này quá nhanh
- Anh Nhi tỷ tỷ! Cẩn thận!
- A Thiên!
Cô thấy hành động này của Hạ Hiên, bản thân phát điên lên đẩy mạnh hắn ra, đôi mắt phải sắp chuyển màu đỏ
- Tránh ra!
Hắn bị lực của cô đẩy ra nhưng lại nhanh chóng lấy đà xông đến ôm cô thật chặt
Xoẹt!
Hạ Hiên đâm thanh kiếm vào người hắn rồi rút kiếm ra, hắn phun máu ra rất nhiều, hắn chính là muốn bảo vệ cô. Cô bất ngờ, mở mắt to hết cỡ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mắt phải trở lại thành màu xanh như cũ nhưng bên trái vẫn màu đỏ, thành ra bây giờ cô sở hữu 2 màu mắt khác nhau
- A Lâm... Quay lại...
Hắn nhẹ nhàng nói, cả thân thể giãn ra dần ngã sụp xuống. Từ tay cô xuất hiện một cây dù, cô vuốt nhẹ cái dù từ trên xuống dưới, cây dù biến thành một thanh đao, cô nhanh chóng đâm thanh đao vào người Hạ Hiên, lần này chết thật rồi
Cô chạy đến đỡ hắn lại, ngồi xuống nâng đầu hắn lên, sợ hãi nói
- Tiểu Thiên Nhi! Tiểu Thiên Nhi!
- A... Lâm...
Hắn lấy hết sức để nói, gương mặt dần trở nên xanh xao
- Chàng thần kinh à? Rõ ràng là biết Hạ Hiên tấn công sao còn không tránh?
- A... Lâm... lúc đấy nàng không còn là nàng nữa rồi, ta... không muốn, nếu nàng còn bước tiếp, ta... sẽ không còn có thể gặp lại nàng... Ta phải... bảo vệ nàng..
Hắn dần dần nói nhỏ lại, đôi mắt lim dim chuẩn bị nhắm lại, cô lắc đầu hoảng sợ
- Ngũ Gia!
- A Thiên!
Tiếu Minh và Linh Linh Linh lặng người, đứng đấy nhìn
- Tiểu Thiên Nhi, mở mắt ra! Chàng không được ngủ! Không được
Cô rơi giọt nước mắt đầu tiên, cô hối hận, chưa bao giờ cô lại trở nên mất kiểm soát như này, hắn bị thương là do cô, hắn mà có mệnh hệ gì cô chắc cũng đi theo hắn
Hắn cố gắng mở mắt ra nhìn cô, cho cô một chút yên tâm, khẽ mỉm cười, cô đang khóc... khóc vì hắn
- Tiểu Thiên Nhi, chàng cười cái gì? Ta cảnh cáo chàng... Chàng không được phép chết, chỉ khi ta chết thì chàng mới được chết!
- Nghe...nàng...ta phải sống để được cùng nàng nằm...chung phần mộ...
Hắn giơ tay ra vuốt má cô, nở nụ cười cho cô an tâm, giờ cô mới sực nhớ ra, sao ngay từ đâu không đi về chữa luôn còn mất công ở đây nói vớ vẩn gì không biết
- Quay về... Toàn quân trở về!
Cô bế hắn lên với dáng vẻ rất soái ngầu. Vài phút sau, đoàn quân do cô chỉ huy đã toàn thắng trở về, A Tú, Tiêu Hiền và Liên Ly đã ở đó sẵn chờ mọi người về
Vừa tới nơi, cô gấp rút cho mời đại phu khám cho hắn, cũng may không ảnh hưởng quá nặng, uống vài viên linh đan, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe
Hết chương 67.
Bình luận facebook