Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258 - Chương 258CHỜ ĐỢI
"Mẫu thân yên tâm, lần này chủ yếu là để Hứa Chấn Vũ và Hứa Chấn Viêm đấu đá lẫn nhau. Đúng rồi mẫu thân, Tam hoàng tử đâu ạ?" Vương Tự Bảo cứ nghĩ Hứa Chấn Hoa ở cùng với mẹ chồng mình.
Lục Quý phi cong môi cười dưới lớp màn che, chỉ về phía sau: "Chính là tiểu thái giám kia kìa."
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn tiểu thái giám đang được Lan Hương ôm trong lòng, thở phào một cái.
Mạng của đứa bé này quả rất quan trọng.
Vương Tự Bảo vội vàng nói: "Thế thì tốt. Thôi, chúng ta mau trốn đi, nếu không bọn chúng sẽ đến đây mất."
"Được." Lục Quý phi là người không có chủ kiến, Vương Tự Bảo nói gì bà làm nấy. Bà cũng hiểu tình hình hiện giờ rất phức tạp, chỉ cần bà nghe lời, không gây thêm loạn là được.
Vương Tự Bảo không chạy ngay vào căn phòng rộng nhất của nơi này mà đến phòng khuất và to hơn. Nhóm người Lục Quý phi cũng theo sau.
Phòng này đầy bụi và mạng nhện, cho thấy rất lâu không có ai đến nơi này.
Vương Tự Bảo không kiểm tra cơ quan trong căn phòng mà để Mỹ Cảnh lấy một chiếc thang dưới chiếc giường cũ nát ra.
Mật thất của nơi này không nằm ở dưới mà ở trên nóc. Chu Lâm Khê đã nghe theo đề nghị của Vương Tự Bảo để sửa lại như vậy.
Bình thường nếu có người vào phòng lục lọi, họ sẽ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhưng rất ít người xem xét kỹ phía trên trần mà sẽ tập trung kiểm tra dưới đất. Bởi vậy nên Vương Tự Bảo mới đưa ra đề nghị này.
Vương Tự Bảo sai Diễm Dương dựng thang vào tường rồi lên trần kiểm tra, sau đó đẩy tấm gỗ trên đó thật mạnh, nơi đó sẽ xuất hiện một lối vào rộng hơn cơ thể một người để chui lên.
Chờ Diễm Dương vào được rồi, Vương Tự Bảo đỡ Lục Quý phi cẩn thận trèo lên trên.
Vương Tự Bảo cứ nghĩ mẹ chồng mình sẽ thành trở ngại của cả nhóm, nào ngờ bà leo thang rất thành thạo, khiến nàng phải đánh giá cao. Nghĩ lại thì bà cũng không phải người quá cổ hủ, hẳn hồi còn trẻ cũng hay làm mấy trò như leo thang thế này.
Vương Tự Bảo cũng theo sau mà trèo lên đỉnh trần.
Tiếp theo là Lan Hương ôm Tam hoàng tử Hứa Chấn Hoa, Diễm Dương giúp ở phía sau.
Sau khi mấy người lục tục trèo lên rồi, Vương Tự Bảo dặn dò ám vệ xóa sạch dấu vết ở phía dưới rồi sai Diễm Dương cất thang lên trên đỉnh, cuối cùng mới đóng lối vào.
Nơi này rất rộng rãi, nhưng vì là nóc trần nên hơi thấp, muốn đi lại ở đây thì phải cúi người xuống. Ở trên đầu còn có một ô cửa sổ nhỏ.
Ô cửa sổ này vừa có thể dùng để thoát hiểm, vừa để thông khí.
Chu Lâm Khê đã sai người giấu rất nhiều đồ ăn và nước uống trong này, thậm chí còn ngăn một phòng nhỏ để làm gian vệ sinh.
Vương Tự Bảo để Lương Thần và Mỹ Cảnh lấy hai bộ chăn nệm ra để trải xuống sàn, nàng và mẹ chồng mỗi người nằm một nệm. Lúc này, việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lương Thần, Mỹ Cảnh dẫn Lan Hương ma ma cùng Tam hoàng tử chọn một góc, lấy chăn nệm ra rồi nghỉ ngơi như Vương Tự Bảo và mẹ chồng nàng.
Diễm Dương và Tinh Thiên thay nhau canh gác, canh chừng nhất cử nhất động bên ngoài.
Không lâu sau, tiếng chém giết vọng lại càng ngày càng to. Trận đọ sức này đã chính thức bắt đầu.
Mặc dù Vương Tự Bảo và Lục Quý phi đều đang chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc này làm sao có thể ngủ cho được. Trong đầu lúc này chỉ lo lắng cho an toàn của cha con bọn họ.
Nhưng đêm nay thật sự cũng rất mệt, lúc trời gần sáng Vương Tự Bảo và Lục Quý phi đều lần lượt thiếp đi.
Vương Tự Bảo cảm thấy hình như mình chưa ngủ được nhiều lắm, trong lúc mơ màng liền nghe thấy tiếng của một nhóm binh sĩ đi vào.
"Chỉ huy, nơi này làm sao giấu người được? Đây là lãnh cung đấy." Một binh sĩ mở miệng hỏi.
"Đồ ngu, đừng có coi thường nơi này. Càng là nơi hẻo lánh thì càng hợp để trốn." Người được gọi là chỉ huy cao giọng phân phó: "Kiểm tra kỹ càng cho ta, không được bỏ qua ngóc ngách nào cả."
"Vâng."
Sau đó Vương Tự Bảo lại nghe thấy tiếng người lục soát khắp nơi.
Lục Quý phi và mấy người còn lại đều mau chóng nín thở, sợ sẽ phát ra tiếng động.
Lan Hương ma ma còn cẩn thận che miệng Tam hoàng tử lại, sợ cậu bé sẽ tỉnh dậy đúng lúc này rồi gây ra tiếng động nào đó.
Khoảng thời gian này không dài cũng chẳng ngắn, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy như đã trôi qua mấy năm.
Rất may, sau khi không phát hiện được gì thì đám người kia đều kéo nhau ra ngoài.
Vương Tự Bảo đè ngón trỏ lên miệng, ra hiệu mọi người vẫn phải đề cao cảnh giác vì sợ bọn chúng cố ý để mình lơ là rồi bất chợt quay lại. Hoặc cũng có thể còn nhóm người khác vào đây để kiểm tra.
Quả nhiên, nhóm người này đi rồi lại có mấy tốp người khác kéo vào đây lục lọi.
Cứ thế, mọi người thấp thỏm trải qua thêm một ngày một đêm.
Đến khi trời lại sáng, Thiều Cung mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nhưng không khí yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu thì tiếng chuông báo tử đã vang lên.
Điều này có ý nghĩa rằng Hoàng đế đã băng hà, Tân Hoàng đế sẽ ngồi trên lên rồng đại diện cho vinh dự và quyền lực chí cao kia.
Chỉ là, trước mặt bọn họ còn chưa biết người này sẽ là ai?
Nhóm người Vương Tự Bảo không thấy Chu Lâm Khê đến đón, điều này cũng có nghĩa là cuộc chiến bên ngoài còn chưa kết thúc. Hoặc là…
Nhưng Vương Tự Bảo vẫn tin rằng cha chồng và phu quân mình chắc chắn sẽ không bị đánh bại một cách đơn giản như vậy. Nếu thật sự là như thế, bọn họ chắc chắn sẽ phái người tới bảo nhóm của nàng mau rút lui. Vương Tự Bảo tự tin về điều này đến lạ thường.
Vậy là Vương Tự Bảo bảo mọi người chờ nguyên chỗ cũ, những lúc thế này phải thật kiên định, không thể tùy tiện ra ngoài để gây thêm phiền phức. Vì thế nên nàng cũng không sai người đi dò la tin tức.
Quả nhiên, sau một ngày bình yên, đến nửa đêm lại có tiếng chém giết rung trời.
Trái tim Vương Tự Bảo cũng theo đó mà đập loạn, chắc chắn đây là do cha chồng và phu quân nhà mình dẫn người tới dẹp loạn.
Đến khi mặt trời lên cao, Vương Tự Bảo và Lục Quý phi chịu đựng suốt ba ngày ba đêm cuối cùng cũng được thấy phu quân của mình.
Chu Lâm Khê dẫn đầu tiến vào.
Hắn vui vẻ kêu to lên phía trần nhà: "Bảo Muội, vi phu tới đón nàng về nhà đây."
Lúc này tiếng "nhà" chính là thứ mà mọi người đều đang mong mỏi. Cuối cùng họ cũng được về nhà rồi.
Vương Tự Bảo không dùng thang mà nhảy thẳng xuống.
Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống đất, Vương Tự Bảo chẳng quan tâm đang có bao nhiêu người ở đây, cứ thế nhào vào cơ thể đầy dấu máu của Chu Lâm Khê.
"Chàng không biết mấy hôm nay ta sợ tới mức nào đâu." Vương Tự Bảo ôm chặt lấy Chu Lâm Khê mà nỉ non.
Nếu cứ kéo dài thì chắc chắn sẽ ép người ta đến phát điên.
"Ta cũng vậy." Chu Lâm Khê cũng ôm ghì lấy Vương Tự Bảo, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng.
Mấy ngày này hắn cũng phải chịu khổ cực không kém, vừa phải chiến đấu vừa lo cho an nguy của Vương Tự Bảo. Đồng thời đây cũng là lần phu thê họ xa nhau lâu đến vậy kể từ khi thành thân, khiến hắn lúc nào cũng nhớ mong nàng.
"Chàng có bị thương không?" Vương Tự Bảo vội vàng tách ra khỏi Chu Lâm Khê, kiểm tra người hắn từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Không. Đừng quên quần áo bên trong của ta cũng có hai lớp. Máu trên người ta đều là của người khác." Chu Lâm Khê cười, nhìn gương mặt lo âu quan tâm mình của Vương Tự Bảo.
Có một người luôn nhớ nhung đến mình vào những lúc thế này thật khiến người ta thấy ấm áp hơn bất cứ thứ gì.
Lúc này Chu Vĩnh Hồng rất không biết điều mà chen ngang: "Thôi được rồi, hai đứa đừng có thắm thiết ở đây nữa. Để Bảo Muội mau đưa mẫu thân rời khỏi đây. Ta đã tuyên cáo tin Lục Quý phi qua đời rồi, mẫu thân của con cuối cùng cũng được về nhà cùng chúng ta."
Chu Vĩnh Hồng và Lục Quý phi mặc dù đã nắm tay nhau, đôi bên cũng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không tự nhiên bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người như Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Lục Quý phi rơi nước mắt.
Cuối cùng bà cũng có thể quang minh chính đại rời khỏi đây.
Bà không cần phải gánh cái tên Lục Vũ Đồng nữa rồi. Kể từ hôm nay trở đi, bà có thể trở lại là chính mình. Lâm Uyển Yên mới chính là tên thật của bà.
Bà có phu quân, có con trai lại có cả người con dâu hợp ý. Đây chính là ơn phước mà ông trời ban cho bà. Cuối cùng bà cũng chịu được đến ngày hôm nay.
Vì đã trải qua mấy cuộc chém giết nên Thiều Cung trở nên vô cùng tan hoang.
Vương Tự Bảo và Lục Quý phi, à không, là Lâm Uyển Yên ngồi xe ngựa, dẫn theo một đám hộ vệ đi ra khỏi cửa cung, chỉ nhìn thấy bốn phía đổ nát thê lương.
Thế này phải tốn biết bao tiền của mới xây lại được đây! Vương Tự Bảo đau lòng mà lắc đầu.
Cuối cùng hai người họ được nhóm Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quân hộ tống về Thiều Quận vương phủ.
Rất may mấy trận chém giết đều diễn ra ở trong hoàng cung, tổn thất với người ở Thiều Kinh là không lớn. Nhất là Nhiếp Chính Vương phủ và Thiều Quận vương phủ vì có lượng lớn hộ vệ nên đã diệt được hết những kẻ thừa lúc loạn lạc mà tới phá phách.
Khi về phủ, việc đầu tiên Vương Tự Bảo làm chính là lo chỗ ở cho mẹ chồng mình. Sắp xếp xong xuôi cho bà rồi, nàng liền đi tắm nước nóng ngay.
Nếu còn không tắm, nàng cảm giác người mình sắp mốc lên rồi. Với một người ưa sạch sẽ mà nói, không tắm gội mấy ngày liền chính là một kiểu tra tấn.
Tắm gội xong xuôi, Vương Tự Bảo không chờ tóc khô mà nằm ngủ luôn.
Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng hết cách, đành phải vừa lau tóc cho nàng vừa dùng nội lực để hong, như vậy tóc nàng mới mau khô.
Khi Vương Tự Bảo tỉnh dậy, trời đã tối rồi.
Chu Lâm Khê vẫn chưa trở về, nhưng nghĩ lại thì tàn cục ở đó hẳn còn rất rối rắm.
Vương Tự Bảo cứ thấy hình như mình bỏ sót cái gì? Đột nhiên nhớ ra, thôi xong! Mẹ chồng giờ đang ở nhà mình. Nàng vừa về đã lăn ra ngủ, còn chưa lo cơm tối nữa.
Lục Quý phi cong môi cười dưới lớp màn che, chỉ về phía sau: "Chính là tiểu thái giám kia kìa."
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn tiểu thái giám đang được Lan Hương ôm trong lòng, thở phào một cái.
Mạng của đứa bé này quả rất quan trọng.
Vương Tự Bảo vội vàng nói: "Thế thì tốt. Thôi, chúng ta mau trốn đi, nếu không bọn chúng sẽ đến đây mất."
"Được." Lục Quý phi là người không có chủ kiến, Vương Tự Bảo nói gì bà làm nấy. Bà cũng hiểu tình hình hiện giờ rất phức tạp, chỉ cần bà nghe lời, không gây thêm loạn là được.
Vương Tự Bảo không chạy ngay vào căn phòng rộng nhất của nơi này mà đến phòng khuất và to hơn. Nhóm người Lục Quý phi cũng theo sau.
Phòng này đầy bụi và mạng nhện, cho thấy rất lâu không có ai đến nơi này.
Vương Tự Bảo không kiểm tra cơ quan trong căn phòng mà để Mỹ Cảnh lấy một chiếc thang dưới chiếc giường cũ nát ra.
Mật thất của nơi này không nằm ở dưới mà ở trên nóc. Chu Lâm Khê đã nghe theo đề nghị của Vương Tự Bảo để sửa lại như vậy.
Bình thường nếu có người vào phòng lục lọi, họ sẽ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhưng rất ít người xem xét kỹ phía trên trần mà sẽ tập trung kiểm tra dưới đất. Bởi vậy nên Vương Tự Bảo mới đưa ra đề nghị này.
Vương Tự Bảo sai Diễm Dương dựng thang vào tường rồi lên trần kiểm tra, sau đó đẩy tấm gỗ trên đó thật mạnh, nơi đó sẽ xuất hiện một lối vào rộng hơn cơ thể một người để chui lên.
Chờ Diễm Dương vào được rồi, Vương Tự Bảo đỡ Lục Quý phi cẩn thận trèo lên trên.
Vương Tự Bảo cứ nghĩ mẹ chồng mình sẽ thành trở ngại của cả nhóm, nào ngờ bà leo thang rất thành thạo, khiến nàng phải đánh giá cao. Nghĩ lại thì bà cũng không phải người quá cổ hủ, hẳn hồi còn trẻ cũng hay làm mấy trò như leo thang thế này.
Vương Tự Bảo cũng theo sau mà trèo lên đỉnh trần.
Tiếp theo là Lan Hương ôm Tam hoàng tử Hứa Chấn Hoa, Diễm Dương giúp ở phía sau.
Sau khi mấy người lục tục trèo lên rồi, Vương Tự Bảo dặn dò ám vệ xóa sạch dấu vết ở phía dưới rồi sai Diễm Dương cất thang lên trên đỉnh, cuối cùng mới đóng lối vào.
Nơi này rất rộng rãi, nhưng vì là nóc trần nên hơi thấp, muốn đi lại ở đây thì phải cúi người xuống. Ở trên đầu còn có một ô cửa sổ nhỏ.
Ô cửa sổ này vừa có thể dùng để thoát hiểm, vừa để thông khí.
Chu Lâm Khê đã sai người giấu rất nhiều đồ ăn và nước uống trong này, thậm chí còn ngăn một phòng nhỏ để làm gian vệ sinh.
Vương Tự Bảo để Lương Thần và Mỹ Cảnh lấy hai bộ chăn nệm ra để trải xuống sàn, nàng và mẹ chồng mỗi người nằm một nệm. Lúc này, việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lương Thần, Mỹ Cảnh dẫn Lan Hương ma ma cùng Tam hoàng tử chọn một góc, lấy chăn nệm ra rồi nghỉ ngơi như Vương Tự Bảo và mẹ chồng nàng.
Diễm Dương và Tinh Thiên thay nhau canh gác, canh chừng nhất cử nhất động bên ngoài.
Không lâu sau, tiếng chém giết vọng lại càng ngày càng to. Trận đọ sức này đã chính thức bắt đầu.
Mặc dù Vương Tự Bảo và Lục Quý phi đều đang chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc này làm sao có thể ngủ cho được. Trong đầu lúc này chỉ lo lắng cho an toàn của cha con bọn họ.
Nhưng đêm nay thật sự cũng rất mệt, lúc trời gần sáng Vương Tự Bảo và Lục Quý phi đều lần lượt thiếp đi.
Vương Tự Bảo cảm thấy hình như mình chưa ngủ được nhiều lắm, trong lúc mơ màng liền nghe thấy tiếng của một nhóm binh sĩ đi vào.
"Chỉ huy, nơi này làm sao giấu người được? Đây là lãnh cung đấy." Một binh sĩ mở miệng hỏi.
"Đồ ngu, đừng có coi thường nơi này. Càng là nơi hẻo lánh thì càng hợp để trốn." Người được gọi là chỉ huy cao giọng phân phó: "Kiểm tra kỹ càng cho ta, không được bỏ qua ngóc ngách nào cả."
"Vâng."
Sau đó Vương Tự Bảo lại nghe thấy tiếng người lục soát khắp nơi.
Lục Quý phi và mấy người còn lại đều mau chóng nín thở, sợ sẽ phát ra tiếng động.
Lan Hương ma ma còn cẩn thận che miệng Tam hoàng tử lại, sợ cậu bé sẽ tỉnh dậy đúng lúc này rồi gây ra tiếng động nào đó.
Khoảng thời gian này không dài cũng chẳng ngắn, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy như đã trôi qua mấy năm.
Rất may, sau khi không phát hiện được gì thì đám người kia đều kéo nhau ra ngoài.
Vương Tự Bảo đè ngón trỏ lên miệng, ra hiệu mọi người vẫn phải đề cao cảnh giác vì sợ bọn chúng cố ý để mình lơ là rồi bất chợt quay lại. Hoặc cũng có thể còn nhóm người khác vào đây để kiểm tra.
Quả nhiên, nhóm người này đi rồi lại có mấy tốp người khác kéo vào đây lục lọi.
Cứ thế, mọi người thấp thỏm trải qua thêm một ngày một đêm.
Đến khi trời lại sáng, Thiều Cung mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nhưng không khí yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu thì tiếng chuông báo tử đã vang lên.
Điều này có ý nghĩa rằng Hoàng đế đã băng hà, Tân Hoàng đế sẽ ngồi trên lên rồng đại diện cho vinh dự và quyền lực chí cao kia.
Chỉ là, trước mặt bọn họ còn chưa biết người này sẽ là ai?
Nhóm người Vương Tự Bảo không thấy Chu Lâm Khê đến đón, điều này cũng có nghĩa là cuộc chiến bên ngoài còn chưa kết thúc. Hoặc là…
Nhưng Vương Tự Bảo vẫn tin rằng cha chồng và phu quân mình chắc chắn sẽ không bị đánh bại một cách đơn giản như vậy. Nếu thật sự là như thế, bọn họ chắc chắn sẽ phái người tới bảo nhóm của nàng mau rút lui. Vương Tự Bảo tự tin về điều này đến lạ thường.
Vậy là Vương Tự Bảo bảo mọi người chờ nguyên chỗ cũ, những lúc thế này phải thật kiên định, không thể tùy tiện ra ngoài để gây thêm phiền phức. Vì thế nên nàng cũng không sai người đi dò la tin tức.
Quả nhiên, sau một ngày bình yên, đến nửa đêm lại có tiếng chém giết rung trời.
Trái tim Vương Tự Bảo cũng theo đó mà đập loạn, chắc chắn đây là do cha chồng và phu quân nhà mình dẫn người tới dẹp loạn.
Đến khi mặt trời lên cao, Vương Tự Bảo và Lục Quý phi chịu đựng suốt ba ngày ba đêm cuối cùng cũng được thấy phu quân của mình.
Chu Lâm Khê dẫn đầu tiến vào.
Hắn vui vẻ kêu to lên phía trần nhà: "Bảo Muội, vi phu tới đón nàng về nhà đây."
Lúc này tiếng "nhà" chính là thứ mà mọi người đều đang mong mỏi. Cuối cùng họ cũng được về nhà rồi.
Vương Tự Bảo không dùng thang mà nhảy thẳng xuống.
Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống đất, Vương Tự Bảo chẳng quan tâm đang có bao nhiêu người ở đây, cứ thế nhào vào cơ thể đầy dấu máu của Chu Lâm Khê.
"Chàng không biết mấy hôm nay ta sợ tới mức nào đâu." Vương Tự Bảo ôm chặt lấy Chu Lâm Khê mà nỉ non.
Nếu cứ kéo dài thì chắc chắn sẽ ép người ta đến phát điên.
"Ta cũng vậy." Chu Lâm Khê cũng ôm ghì lấy Vương Tự Bảo, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng.
Mấy ngày này hắn cũng phải chịu khổ cực không kém, vừa phải chiến đấu vừa lo cho an nguy của Vương Tự Bảo. Đồng thời đây cũng là lần phu thê họ xa nhau lâu đến vậy kể từ khi thành thân, khiến hắn lúc nào cũng nhớ mong nàng.
"Chàng có bị thương không?" Vương Tự Bảo vội vàng tách ra khỏi Chu Lâm Khê, kiểm tra người hắn từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
"Không. Đừng quên quần áo bên trong của ta cũng có hai lớp. Máu trên người ta đều là của người khác." Chu Lâm Khê cười, nhìn gương mặt lo âu quan tâm mình của Vương Tự Bảo.
Có một người luôn nhớ nhung đến mình vào những lúc thế này thật khiến người ta thấy ấm áp hơn bất cứ thứ gì.
Lúc này Chu Vĩnh Hồng rất không biết điều mà chen ngang: "Thôi được rồi, hai đứa đừng có thắm thiết ở đây nữa. Để Bảo Muội mau đưa mẫu thân rời khỏi đây. Ta đã tuyên cáo tin Lục Quý phi qua đời rồi, mẫu thân của con cuối cùng cũng được về nhà cùng chúng ta."
Chu Vĩnh Hồng và Lục Quý phi mặc dù đã nắm tay nhau, đôi bên cũng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không tự nhiên bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người như Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Lục Quý phi rơi nước mắt.
Cuối cùng bà cũng có thể quang minh chính đại rời khỏi đây.
Bà không cần phải gánh cái tên Lục Vũ Đồng nữa rồi. Kể từ hôm nay trở đi, bà có thể trở lại là chính mình. Lâm Uyển Yên mới chính là tên thật của bà.
Bà có phu quân, có con trai lại có cả người con dâu hợp ý. Đây chính là ơn phước mà ông trời ban cho bà. Cuối cùng bà cũng chịu được đến ngày hôm nay.
Vì đã trải qua mấy cuộc chém giết nên Thiều Cung trở nên vô cùng tan hoang.
Vương Tự Bảo và Lục Quý phi, à không, là Lâm Uyển Yên ngồi xe ngựa, dẫn theo một đám hộ vệ đi ra khỏi cửa cung, chỉ nhìn thấy bốn phía đổ nát thê lương.
Thế này phải tốn biết bao tiền của mới xây lại được đây! Vương Tự Bảo đau lòng mà lắc đầu.
Cuối cùng hai người họ được nhóm Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quân hộ tống về Thiều Quận vương phủ.
Rất may mấy trận chém giết đều diễn ra ở trong hoàng cung, tổn thất với người ở Thiều Kinh là không lớn. Nhất là Nhiếp Chính Vương phủ và Thiều Quận vương phủ vì có lượng lớn hộ vệ nên đã diệt được hết những kẻ thừa lúc loạn lạc mà tới phá phách.
Khi về phủ, việc đầu tiên Vương Tự Bảo làm chính là lo chỗ ở cho mẹ chồng mình. Sắp xếp xong xuôi cho bà rồi, nàng liền đi tắm nước nóng ngay.
Nếu còn không tắm, nàng cảm giác người mình sắp mốc lên rồi. Với một người ưa sạch sẽ mà nói, không tắm gội mấy ngày liền chính là một kiểu tra tấn.
Tắm gội xong xuôi, Vương Tự Bảo không chờ tóc khô mà nằm ngủ luôn.
Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng hết cách, đành phải vừa lau tóc cho nàng vừa dùng nội lực để hong, như vậy tóc nàng mới mau khô.
Khi Vương Tự Bảo tỉnh dậy, trời đã tối rồi.
Chu Lâm Khê vẫn chưa trở về, nhưng nghĩ lại thì tàn cục ở đó hẳn còn rất rối rắm.
Vương Tự Bảo cứ thấy hình như mình bỏ sót cái gì? Đột nhiên nhớ ra, thôi xong! Mẹ chồng giờ đang ở nhà mình. Nàng vừa về đã lăn ra ngủ, còn chưa lo cơm tối nữa.
Bình luận facebook