Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259 - Chương 259CHUYỆN CŨ CỦA LÂM UYỂN YÊN VÀ CHU VĨNH HỒNG
Vương Tự Bảo vội vã đi thỉnh an Lâm Uyển Yên trước, sau đó hỏi xem mẹ chồng thích gì, lại tiện thể xem xem bà có cần mua thêm hay thu dọn thứ gì không.
Cô vợ nhỏ thành thân lâu như vậy nhưng vẫn chưa thật sự đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cho nên vẫn còn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi mới này.
"Mẫu thân." Vương Tự Bảo hành lễ với Lâm Uyển Yên xong thì rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bà.
Lâm Uyển Yên rất thích con trẻ nhưng lại không có duyên chăm sóc cho con mình, lúc này thấy cử chỉ thân mật của cô con dâu nhỏ thì cực kỳ vui lòng.
Bà nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tự Bảo, nói: "Bảo Muội, con không cần quá khách khí với ta, như vậy xa cách lắm. Mẫu thân của con không ở Thiều Quốc, vậy còn hãy coi ta như mẹ đẻ mà đối đãi là được."
"Dạ." Nhớ tới Tưởng thị đang ở Đại Ung xa xôi, Vương Tự Bảo liền đỏ mắt, mũi cay cay, lúc nói chuyện cũng buồn rầu.
Lâm Uyển Yên thấy vậy cũng chợt thấy đau lòng.
Đứa trẻ này từ bé đến lớn đều được cưng chiều. Bây giờ lại vì thành thân mà rời xa phụ mẫu, thật đáng thương.
Nghĩ tới đây, Lâm Uyển Yên lại trìu mến vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Vương Tự Bảo mà an ủi: "Không sao, sau này nếu có thời gian thì để Khê ca nhi đưa con về nhà thăm phụ mẫu."
"Vâng, Lâm Khê cũng đồng ý với con như vậy." Mặc dù thực hiện thì rất khó, nhưng ít ra phu quân nàng rất chân thành. Nghĩ tới đây, Vương Tự Bảo tạm thời quên đi nỗi nhớ người thân, nói với Lâm Uyển Yên: "Mẫu thân, thi thoảng con rất thẳng thắn, nếu người có chuyện gì thì hãy nói thẳng với con, con rất ngốc, không quen đoán ý người khác đâu. Hai người chúng ta đừng nên vì điều này mà hiểu lầm nhau nhé."
Vương Tự Bảo quyết định lần đầu tiên nói chuyện chính thức vẫn nên thẳng thắn với nhau để có sự tin tưởng giữa hai bên mới được. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ cổ tới nay đều là vấn đề nan giải nhất giữa phụ nữ với nhau.
Lâm Uyển Yên đáp: "Được, vậy thì ta cũng nói luôn." Thấy Vương Tự Bảo gật đầu cái rụp, bà nói tiếp: "Mặc dù ta sinh ra Khê ca nhi, nhưng khi nó mới chào đời đã bị phụ thân đưa đi mất. Ta vẫn luôn cảm thấy rất nuối tiếc vì không được tự tay nuôi nó lớn. Con phải mau mau sinh cho ta một đứa cháu kháu khỉnh để ta trông giúp nhé." Câu cuối cùng còn mang theo ý trêu ghẹo. Nói xong bà liền cười mà chờ xem Vương Tự Bảo sẽ trả lời thế nào.
Ặc? Mẫu thân à, người cũng thẳng thắn quá đi.
Nhưng nếu Lâm Uyển Yên hy vọng con dâu mình nghe vậy sẽ đỏ mặt thì bà phải thất vọng rồi. Vương Tự Bảo cực kỳ thoải mái mà đáp: "Được, chỉ cần công công đồng ý."
Có lẽ cha chồng của nàng đến lúc đó sẽ phản đối.
Hai mươi năm rồi ông mới được gặp lại nương tử, làm sao có thể để một đứa trẻ làm bà phân tâm chứ.
Khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Lâm Uyển Yên giữ Vương Tự Bảo lại để dùng cơm cùng mình. Lúc này bà liền bỏ luôn chiếc mạng che mặt luôn dùng xuống.
Lâm Uyển Yên nhìn Vương Tự Bảo chăm chú quan sát vết sẹo trên gò má trái của mình, cười khổ mà hỏi: "Trông xấu lắm nhỉ?"
"Không xấu ạ! Có thể nói là, nếu không có vết sẹo này, chắc chắn mẫu thân còn đẹp hơn cả phụ thân nữa." Vương Tự Bảo chân thành nói.
Đây vốn là gương mặt không những xinh đẹp mà còn rất kiều diễm, nhưng vết sẹo dài và lồi lên kia đã phá hỏng tất cả.
Hiển nhiên vết sẹo ấy là do có người gây ra.
Lúc nghe Vương Tự Bảo khen mình còn đẹp hơn Chu Vĩnh Hồng, Lâm Uyển Yên phì cười, nói: "Con so sánh kiểu gì vậy? Nếu công công con nghe được câu này, hẳn ông sẽ bực lắm."
Lâm Uyển Yên nhớ tới Chu Vĩnh Hồng lúc còn nhỏ thường đánh nhau với người ta vì bị trêu giống con gái, khóe miệng bất giác cong lên.
Chu Vĩnh Hồng lúc đó đúng là rất giống con gái, ban đầu chính bà còn bị nhầm.
"Tỷ tỷ là con gái à? Sao bọn họ lại để tỷ làm việc nặng thế này?" Hồi ấy Lâm Uyển Yên ngây thơ nhìn Chu Vĩnh Hồng đang bổ củi ở khu nhà của hạ nhân với ánh mắt thông cảm.
Nếu bị người khác gọi là tỷ tỷ, hẳn Chu Vĩnh Hồng đã cầm luôn rìu mà chém rồi. Nhưng khi thấy người đứng trước mặt là một cô bé xinh xắn, lại rất cảm thông và hiền lành nhìn mình, tim của cậu bé chợt mềm nhũn.
"Sao tỷ tỷ không nói gì vậy?" Lâm Uyển Yên đuổi theo Chu Vĩnh Hồng dò hỏi.
Cậu bé Chu Vĩnh Hồng hít sâu một hơi, nghiến răng ken két mà nói: "Ta là con trai, không phải tỷ tỷ gì hết."
Vừa nghe vậy, Lâm Uyển Yên liền ngượng ngùng cúi đầu nói: "Ta sai rồi, để ta xin lỗi huynh, huynh đừng giận nhé." Giận rồi là không đẹp nữa.
"Ngươi không cần xin lỗi, chỗ này bẩn lắm, mau đi chỗ khác đi." Chu Vĩnh Hồng lạnh lùng đuổi người.
"Vậy lần sau ta lại đến tìm huynh chơi nhé." Cô bé Lâm Uyển Yên nói câu này rất thật lòng, nhưng hồi ấy Chu Vĩnh Hồng bị đích mẫu sai bảo như nô bộc nào có coi đó là thật?
Phụ thân của Lâm Uyển Yên là đường đệ hơi xa của đích mẫu Lâm thị của Chu Vĩnh Hồng, là nhánh thứ của Nhữ Dương Hầu phủ.
Lần này Lâm Uyển Yên đến Thiều Quốc Công phủ là để cùng phụ mẫu tới chúc thọ Lâm thị ở Thiều Kinh. Bọn họ ở nhà tổ ở vùng quê cách Thiều Kinh không xa.
Vì xuất thân từ nhánh thứ nên lần này tới Thiều Quốc Công phủ, cả nhà họ bị xếp cho ở phòng khách ngay cạnh khu của hạ nhân.
Cũng chính vì thế, Lâm Uyển Yên mới tưởng Chu Vĩnh Hồng ở trong khu của hạ nhân cũng chính là nô bộc trong Thiều Quốc Công phủ.
Mặc dù bị khinh thường khi đến Thiều Quốc Công phủ, nhưng về mặt ăn uống, nhà họ cũng không bị đối xử quá tệ. Chỉ cần có gì ngon ngon là cô bé Lâm Uyển Yên lại mang cho Chu Vĩnh Hồng ăn.
Cô bé thấy cậu bé gầy gò trông giống con gái kia sống khổ sở, nhất là toàn phải ăn đồ thừa của người khác. Lâm Uyển Yên trộm nhìn thấy thế.
Vì chỉ cách một bức tường nên lần đầu tiên đưa đồ ăn sang, cô bé Lâm Uyển Yên đã gắng sức dựng chiếc thang lên rồi chật vật mãi mới trèo được lên đầu tường, đưa đồ ăn cho Chu Vĩnh Hồng.
Mới đầu Chu Vĩnh Hồng lúc nào cũng lạnh lùng với cô bé, nhưng về sau không thể chống cự nổi lòng nhiệt tình của cô, nên cuối cùng cũng dần dần tiếp nhận ý tốt.
Đáng tiếc khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi. Cô bé chỉ ở Thiều Quốc Công phủ vỏn vẹn chưa đầy một tháng.
Có thể nói, Lâm Uyển Yên là người đầu tiên tốt bụng với Chu Vĩnh Hồng như thế. Cũng chính vì vậy, Chu Vĩnh Hồng mãi mãi nhớ tới người con gái này.
Năm ấy, Chu Vĩnh Hồng mười hai tuổi, Lâm Uyển Yên mười tuổi.
Cũng chính vì sự xuất hiện của Lâm Uyển Yên, Chu Vĩnh Hồng mới quyết định phải liều mình vì tương lai của bản thân.
Cuối cùng, cậu cầm số tiền tích cóp suốt bao lâu qua, lén trèo lên xe bò của người bán rau để chạy ra từ cửa hông của phủ.
Số tiền đó thật ra còn chưa tới năm lượng bạc, trong đó còn có một món tiền lớn được đổi lấy từ chiếc vòng ngọc cực đẹp, đó là chiếc vòng do phụ thân Chu Chân tặng cho mẫu thân của cậu năm ấy vì sủng ái.
Chiếc vòng đó được bán đi để đổi lấy tiền mua thuốc cho mẫu thân Chu Vĩnh Hồng khi bà bị bệnh. Tiếc rằng cuối cùng do chữa trị không kịp thời, lại phải làm việc nên bà đã qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà bảo Chu Vĩnh Hồng lén giấu chỗ tiền còn lại đi.
Khi chạy ra khỏi Thiều Quốc Công phủ, Chu Vĩnh Hồng chỉ một lòng muốn thành công. Mà cậu nghe nói cách nhanh nhất để thành công chính là ra chiến trường chém giết. Vậy là cậu dò hỏi mãi mới biết Binh bộ đang chiêu mộ tráng đinh để nhập ngũ.
Hồi ấy Chu Vĩnh Hồng còn nhỏ, trông lại giống con gái nên người ở Binh bộ gạch thẳng tên cậu. Sau đó vừa hay cậu gặp được Phùng Quân Đình, thứ trưởng tử của Vĩnh An Hầu. Lúc chuyện phiếm với Chu Vĩnh Hồng, Phùng Quân Đình mới biết thân phận của cậu, có lẽ vì cùng là thứ tử nên đồng cảm, cuối cùng giúp Chu Vĩnh Hồng tòng quân.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phùng Quân Đình là huynh thứ của Phùng thị, hắn dựa vào quan hệ của Vĩnh An Hầu phủ để lên làm tướng quân chính lục phẩm. Chu Vĩnh Hồng vào được quân doanh nhờ thân phận thân binh tùy thân của Phùng Quân Đình.
Một người xuất thân từ Thiều Quốc Công phủ, một người xuất thân từ Vĩnh An Hầu phủ, đều là thứ tử, vốn thân phận giống nhau, hơn nữa Chu Vĩnh Hồng đáng lẽ còn cao hơn Phùng Quân Đình mới đúng, nhưng vì cơ hội không như nhau cho nên cách biệt giữa hai người lúc đầu mới xa đến vậy.
Khi nhập ngũ, Chu Vĩnh Hồng không cần phải tiêu đến tiền của mình mà ngược lại, Binh bộ còn nể mặt Phùng Quân Đình phát cho cậu ba lượng bạc tiền tráng đinh.
Hơn nữa, sau khi Chu Vĩnh Hồng rời khỏi Thiều Quốc Công phủ, không những không có ai đi tìm cậu mà Lâm thị còn khẽ thở phào nhẹ nhõm và âm thầm vui mừng: Người này cuối cùng cũng chịu tự bỏ đi rồi. Như vậy sống chết ra sao cũng chẳng liên quan gì tới đích mẫu là bà cả.
Ngay trước khi nhập ngũ, mỗi người đều có vài ngày để từ biệt gia đình. Chu Vĩnh Hồng lúc ấy sao có thể quay trở lại chốn suýt nữa đã khiến mình toi mạng, điều duy nhất cậu muốn làm là tạm biệt cô bé tốt bụng kia.
Chu Vĩnh Hồng khi ấy cho rằng, có lẽ cũng chỉ có cô bé tốt bụng kia là sẽ nhớ tới mình mà thôi.
Mặc dù không được đối đãi tốt ở Thiều Quốc Công phủ, nhưng Chu Vĩnh Hồng rất thông minh, ngay từ nhỏ đã biết cẩn thận quan sát sự vật xung quanh.
Cậu cho rằng muốn đi gặp một người thì nên tặng quà mới đúng.
Vậy là cậu đi hầu hết những cửa hàng nhỏ bán vàng bạc, lại tiêu gần hết số tiền tích cóp trong người, cuối cùng mới mua được một cặp ngọc bội long phượng.
Sau khi tìm được căn nhà nằm khuất nẻo sau nhà tổ của Nhữ Dương Hầu, lại phải ngọt nhạt mãi với phụ mẫu của cô bé, nói rằng có lẽ chuyến này mình đi sẽ không trở lại nữa, Chu Vĩnh Hồng mới được họ đồng ý cho gặp cô bé mà cậu vẫn thầm nhớ mong.
Trước khi chia tay, Chu Vĩnh Hồng tặng Lâm Uyển Yên miếng ngọc bội hình phượng, còn mình thì giữ miếng hình rồng. Hai người ước hẹn mười năm với nhau.
Nhưng khi Chu Vĩnh Hồng chưa tròn hai mươi đã đạt được vô số chiến công, trở về muốn lấy người con gái mình nhớ nhung suốt bao lâu, thì đã chẳng thể tìm thấy người nhà họ ở căn nhà kia nữa.
Về sau Chu Vĩnh Hồng dò la mãi mới biết được, trong mấy năm hắn ở chiến trường, cha mẹ của Lâm Uyển Yên đã lần lượt qua đời.
Còn Lâm Uyển Yên đã được người bên nhà ngoại đón đi.
Cô vợ nhỏ thành thân lâu như vậy nhưng vẫn chưa thật sự đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cho nên vẫn còn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi mới này.
"Mẫu thân." Vương Tự Bảo hành lễ với Lâm Uyển Yên xong thì rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bà.
Lâm Uyển Yên rất thích con trẻ nhưng lại không có duyên chăm sóc cho con mình, lúc này thấy cử chỉ thân mật của cô con dâu nhỏ thì cực kỳ vui lòng.
Bà nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tự Bảo, nói: "Bảo Muội, con không cần quá khách khí với ta, như vậy xa cách lắm. Mẫu thân của con không ở Thiều Quốc, vậy còn hãy coi ta như mẹ đẻ mà đối đãi là được."
"Dạ." Nhớ tới Tưởng thị đang ở Đại Ung xa xôi, Vương Tự Bảo liền đỏ mắt, mũi cay cay, lúc nói chuyện cũng buồn rầu.
Lâm Uyển Yên thấy vậy cũng chợt thấy đau lòng.
Đứa trẻ này từ bé đến lớn đều được cưng chiều. Bây giờ lại vì thành thân mà rời xa phụ mẫu, thật đáng thương.
Nghĩ tới đây, Lâm Uyển Yên lại trìu mến vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Vương Tự Bảo mà an ủi: "Không sao, sau này nếu có thời gian thì để Khê ca nhi đưa con về nhà thăm phụ mẫu."
"Vâng, Lâm Khê cũng đồng ý với con như vậy." Mặc dù thực hiện thì rất khó, nhưng ít ra phu quân nàng rất chân thành. Nghĩ tới đây, Vương Tự Bảo tạm thời quên đi nỗi nhớ người thân, nói với Lâm Uyển Yên: "Mẫu thân, thi thoảng con rất thẳng thắn, nếu người có chuyện gì thì hãy nói thẳng với con, con rất ngốc, không quen đoán ý người khác đâu. Hai người chúng ta đừng nên vì điều này mà hiểu lầm nhau nhé."
Vương Tự Bảo quyết định lần đầu tiên nói chuyện chính thức vẫn nên thẳng thắn với nhau để có sự tin tưởng giữa hai bên mới được. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ cổ tới nay đều là vấn đề nan giải nhất giữa phụ nữ với nhau.
Lâm Uyển Yên đáp: "Được, vậy thì ta cũng nói luôn." Thấy Vương Tự Bảo gật đầu cái rụp, bà nói tiếp: "Mặc dù ta sinh ra Khê ca nhi, nhưng khi nó mới chào đời đã bị phụ thân đưa đi mất. Ta vẫn luôn cảm thấy rất nuối tiếc vì không được tự tay nuôi nó lớn. Con phải mau mau sinh cho ta một đứa cháu kháu khỉnh để ta trông giúp nhé." Câu cuối cùng còn mang theo ý trêu ghẹo. Nói xong bà liền cười mà chờ xem Vương Tự Bảo sẽ trả lời thế nào.
Ặc? Mẫu thân à, người cũng thẳng thắn quá đi.
Nhưng nếu Lâm Uyển Yên hy vọng con dâu mình nghe vậy sẽ đỏ mặt thì bà phải thất vọng rồi. Vương Tự Bảo cực kỳ thoải mái mà đáp: "Được, chỉ cần công công đồng ý."
Có lẽ cha chồng của nàng đến lúc đó sẽ phản đối.
Hai mươi năm rồi ông mới được gặp lại nương tử, làm sao có thể để một đứa trẻ làm bà phân tâm chứ.
Khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Lâm Uyển Yên giữ Vương Tự Bảo lại để dùng cơm cùng mình. Lúc này bà liền bỏ luôn chiếc mạng che mặt luôn dùng xuống.
Lâm Uyển Yên nhìn Vương Tự Bảo chăm chú quan sát vết sẹo trên gò má trái của mình, cười khổ mà hỏi: "Trông xấu lắm nhỉ?"
"Không xấu ạ! Có thể nói là, nếu không có vết sẹo này, chắc chắn mẫu thân còn đẹp hơn cả phụ thân nữa." Vương Tự Bảo chân thành nói.
Đây vốn là gương mặt không những xinh đẹp mà còn rất kiều diễm, nhưng vết sẹo dài và lồi lên kia đã phá hỏng tất cả.
Hiển nhiên vết sẹo ấy là do có người gây ra.
Lúc nghe Vương Tự Bảo khen mình còn đẹp hơn Chu Vĩnh Hồng, Lâm Uyển Yên phì cười, nói: "Con so sánh kiểu gì vậy? Nếu công công con nghe được câu này, hẳn ông sẽ bực lắm."
Lâm Uyển Yên nhớ tới Chu Vĩnh Hồng lúc còn nhỏ thường đánh nhau với người ta vì bị trêu giống con gái, khóe miệng bất giác cong lên.
Chu Vĩnh Hồng lúc đó đúng là rất giống con gái, ban đầu chính bà còn bị nhầm.
"Tỷ tỷ là con gái à? Sao bọn họ lại để tỷ làm việc nặng thế này?" Hồi ấy Lâm Uyển Yên ngây thơ nhìn Chu Vĩnh Hồng đang bổ củi ở khu nhà của hạ nhân với ánh mắt thông cảm.
Nếu bị người khác gọi là tỷ tỷ, hẳn Chu Vĩnh Hồng đã cầm luôn rìu mà chém rồi. Nhưng khi thấy người đứng trước mặt là một cô bé xinh xắn, lại rất cảm thông và hiền lành nhìn mình, tim của cậu bé chợt mềm nhũn.
"Sao tỷ tỷ không nói gì vậy?" Lâm Uyển Yên đuổi theo Chu Vĩnh Hồng dò hỏi.
Cậu bé Chu Vĩnh Hồng hít sâu một hơi, nghiến răng ken két mà nói: "Ta là con trai, không phải tỷ tỷ gì hết."
Vừa nghe vậy, Lâm Uyển Yên liền ngượng ngùng cúi đầu nói: "Ta sai rồi, để ta xin lỗi huynh, huynh đừng giận nhé." Giận rồi là không đẹp nữa.
"Ngươi không cần xin lỗi, chỗ này bẩn lắm, mau đi chỗ khác đi." Chu Vĩnh Hồng lạnh lùng đuổi người.
"Vậy lần sau ta lại đến tìm huynh chơi nhé." Cô bé Lâm Uyển Yên nói câu này rất thật lòng, nhưng hồi ấy Chu Vĩnh Hồng bị đích mẫu sai bảo như nô bộc nào có coi đó là thật?
Phụ thân của Lâm Uyển Yên là đường đệ hơi xa của đích mẫu Lâm thị của Chu Vĩnh Hồng, là nhánh thứ của Nhữ Dương Hầu phủ.
Lần này Lâm Uyển Yên đến Thiều Quốc Công phủ là để cùng phụ mẫu tới chúc thọ Lâm thị ở Thiều Kinh. Bọn họ ở nhà tổ ở vùng quê cách Thiều Kinh không xa.
Vì xuất thân từ nhánh thứ nên lần này tới Thiều Quốc Công phủ, cả nhà họ bị xếp cho ở phòng khách ngay cạnh khu của hạ nhân.
Cũng chính vì thế, Lâm Uyển Yên mới tưởng Chu Vĩnh Hồng ở trong khu của hạ nhân cũng chính là nô bộc trong Thiều Quốc Công phủ.
Mặc dù bị khinh thường khi đến Thiều Quốc Công phủ, nhưng về mặt ăn uống, nhà họ cũng không bị đối xử quá tệ. Chỉ cần có gì ngon ngon là cô bé Lâm Uyển Yên lại mang cho Chu Vĩnh Hồng ăn.
Cô bé thấy cậu bé gầy gò trông giống con gái kia sống khổ sở, nhất là toàn phải ăn đồ thừa của người khác. Lâm Uyển Yên trộm nhìn thấy thế.
Vì chỉ cách một bức tường nên lần đầu tiên đưa đồ ăn sang, cô bé Lâm Uyển Yên đã gắng sức dựng chiếc thang lên rồi chật vật mãi mới trèo được lên đầu tường, đưa đồ ăn cho Chu Vĩnh Hồng.
Mới đầu Chu Vĩnh Hồng lúc nào cũng lạnh lùng với cô bé, nhưng về sau không thể chống cự nổi lòng nhiệt tình của cô, nên cuối cùng cũng dần dần tiếp nhận ý tốt.
Đáng tiếc khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi. Cô bé chỉ ở Thiều Quốc Công phủ vỏn vẹn chưa đầy một tháng.
Có thể nói, Lâm Uyển Yên là người đầu tiên tốt bụng với Chu Vĩnh Hồng như thế. Cũng chính vì vậy, Chu Vĩnh Hồng mãi mãi nhớ tới người con gái này.
Năm ấy, Chu Vĩnh Hồng mười hai tuổi, Lâm Uyển Yên mười tuổi.
Cũng chính vì sự xuất hiện của Lâm Uyển Yên, Chu Vĩnh Hồng mới quyết định phải liều mình vì tương lai của bản thân.
Cuối cùng, cậu cầm số tiền tích cóp suốt bao lâu qua, lén trèo lên xe bò của người bán rau để chạy ra từ cửa hông của phủ.
Số tiền đó thật ra còn chưa tới năm lượng bạc, trong đó còn có một món tiền lớn được đổi lấy từ chiếc vòng ngọc cực đẹp, đó là chiếc vòng do phụ thân Chu Chân tặng cho mẫu thân của cậu năm ấy vì sủng ái.
Chiếc vòng đó được bán đi để đổi lấy tiền mua thuốc cho mẫu thân Chu Vĩnh Hồng khi bà bị bệnh. Tiếc rằng cuối cùng do chữa trị không kịp thời, lại phải làm việc nên bà đã qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà bảo Chu Vĩnh Hồng lén giấu chỗ tiền còn lại đi.
Khi chạy ra khỏi Thiều Quốc Công phủ, Chu Vĩnh Hồng chỉ một lòng muốn thành công. Mà cậu nghe nói cách nhanh nhất để thành công chính là ra chiến trường chém giết. Vậy là cậu dò hỏi mãi mới biết Binh bộ đang chiêu mộ tráng đinh để nhập ngũ.
Hồi ấy Chu Vĩnh Hồng còn nhỏ, trông lại giống con gái nên người ở Binh bộ gạch thẳng tên cậu. Sau đó vừa hay cậu gặp được Phùng Quân Đình, thứ trưởng tử của Vĩnh An Hầu. Lúc chuyện phiếm với Chu Vĩnh Hồng, Phùng Quân Đình mới biết thân phận của cậu, có lẽ vì cùng là thứ tử nên đồng cảm, cuối cùng giúp Chu Vĩnh Hồng tòng quân.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Phùng Quân Đình là huynh thứ của Phùng thị, hắn dựa vào quan hệ của Vĩnh An Hầu phủ để lên làm tướng quân chính lục phẩm. Chu Vĩnh Hồng vào được quân doanh nhờ thân phận thân binh tùy thân của Phùng Quân Đình.
Một người xuất thân từ Thiều Quốc Công phủ, một người xuất thân từ Vĩnh An Hầu phủ, đều là thứ tử, vốn thân phận giống nhau, hơn nữa Chu Vĩnh Hồng đáng lẽ còn cao hơn Phùng Quân Đình mới đúng, nhưng vì cơ hội không như nhau cho nên cách biệt giữa hai người lúc đầu mới xa đến vậy.
Khi nhập ngũ, Chu Vĩnh Hồng không cần phải tiêu đến tiền của mình mà ngược lại, Binh bộ còn nể mặt Phùng Quân Đình phát cho cậu ba lượng bạc tiền tráng đinh.
Hơn nữa, sau khi Chu Vĩnh Hồng rời khỏi Thiều Quốc Công phủ, không những không có ai đi tìm cậu mà Lâm thị còn khẽ thở phào nhẹ nhõm và âm thầm vui mừng: Người này cuối cùng cũng chịu tự bỏ đi rồi. Như vậy sống chết ra sao cũng chẳng liên quan gì tới đích mẫu là bà cả.
Ngay trước khi nhập ngũ, mỗi người đều có vài ngày để từ biệt gia đình. Chu Vĩnh Hồng lúc ấy sao có thể quay trở lại chốn suýt nữa đã khiến mình toi mạng, điều duy nhất cậu muốn làm là tạm biệt cô bé tốt bụng kia.
Chu Vĩnh Hồng khi ấy cho rằng, có lẽ cũng chỉ có cô bé tốt bụng kia là sẽ nhớ tới mình mà thôi.
Mặc dù không được đối đãi tốt ở Thiều Quốc Công phủ, nhưng Chu Vĩnh Hồng rất thông minh, ngay từ nhỏ đã biết cẩn thận quan sát sự vật xung quanh.
Cậu cho rằng muốn đi gặp một người thì nên tặng quà mới đúng.
Vậy là cậu đi hầu hết những cửa hàng nhỏ bán vàng bạc, lại tiêu gần hết số tiền tích cóp trong người, cuối cùng mới mua được một cặp ngọc bội long phượng.
Sau khi tìm được căn nhà nằm khuất nẻo sau nhà tổ của Nhữ Dương Hầu, lại phải ngọt nhạt mãi với phụ mẫu của cô bé, nói rằng có lẽ chuyến này mình đi sẽ không trở lại nữa, Chu Vĩnh Hồng mới được họ đồng ý cho gặp cô bé mà cậu vẫn thầm nhớ mong.
Trước khi chia tay, Chu Vĩnh Hồng tặng Lâm Uyển Yên miếng ngọc bội hình phượng, còn mình thì giữ miếng hình rồng. Hai người ước hẹn mười năm với nhau.
Nhưng khi Chu Vĩnh Hồng chưa tròn hai mươi đã đạt được vô số chiến công, trở về muốn lấy người con gái mình nhớ nhung suốt bao lâu, thì đã chẳng thể tìm thấy người nhà họ ở căn nhà kia nữa.
Về sau Chu Vĩnh Hồng dò la mãi mới biết được, trong mấy năm hắn ở chiến trường, cha mẹ của Lâm Uyển Yên đã lần lượt qua đời.
Còn Lâm Uyển Yên đã được người bên nhà ngoại đón đi.
Bình luận facebook