Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265 - Chương 265XỬ LÝ VIỆC TRONG CUNG
Tiên Hoàng hậu đã qua đời hơn mười năm, tuy nơi đó vẫn có cung nữ và thái giám thường xuyên quét dọn nhưng lần này là để nghênh đón chủ nhân mới của nó, lại là một chủ nhân với thân phận đặc biệt, tất nhiên phải cho người ta một không khí mới.
Nhất là Vương Tự Bảo còn trẻ tuổi như vậy, nơi đó lại trang trí những thứ quá cũ kỹ, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp.
Vương Tự Bảo dặn đi dặn lại Hồng Phúc không cần phải lãng phí quá nhiều công sức, dù sao thì nàng cũng không ở lại nơi đó, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ đại điện mà nàng dùng đến là được. Nhưng Hồng Phúc vẫn vô cùng nghiêm túc sai người dọn dẹp từ trong ra ngoài thật sạch sẽ.
Lỡ như chủ tử mới muốn đi xem khắp nơi thì làm sao?
Ai cũng đều biết quan mới nhậm chức thường sẽ thể hiện bản thân, nhất là khi nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên Vương Tự Bảo vào cung đã trừng trị người của Thiều Minh Cung rồi, hơn nữa ngay cả thái giám tổng quản Ngô công công mà nàng cũng không bỏ qua.
Bởi vậy, lần này nàng triệu tập, đám người đó tới rất nhanh.
Tuy số người hậu cung của Thiều Văn đế cực nhiều, nhưng phi tần có địa vị cao thật sự lại không có bao nhiêu. Điều này có liên quan tới việc quãng đời sau này, ông ta sủng ái nam sắc, sau lại si mê tu đạo không gần nữ sắc, lại thêm biến cố trong cung nên phân vị cao nhất trong cung trước mắt chỉ còn lại một phi tần họ Trương.
Ngay cả một người có thể đấu đá với bà ta cũng không có.
Nhất thời khiến Vương Tự Bảo cảm thấy, nói thế nào nhỉ? Chính là không hề có niềm vui và áp lực tranh đấu đáng nói nào!
Nàng không có cơ hội để được mở mang kiến thức về cung đấu.
Tuy không có màn cung đấu nào được trình diễn nhưng những mỹ nữ xinh đẹp phía dưới kia cũng rất bổ mắt đấy.
Vấn đề là ai nấy đều trang điểm lộng lẫy để cho ai ngắm chứ?
"Ma ma, đều tới đủ cả rồi chứ?" Sau khi mọi người cùng hành đại lễ với Vương Tự Bảo, nàng lên tiếng hỏi Lan Hương ma ma.
Lan Hương ma ma đứng phía sau Vương Tự Bảo cầm bản danh sách cung phi ra rồi đối chiếu.
Nói thật, biến cố trong cung lần này khiến rất nhiều người chết, thật đúng là khó mà đối chiếu đúng được. Hơn nữa, thường ngày cũng đều là những phi tần tam phẩm trở lên mới có cơ hội thỉnh an Hoàng thượng hoặc là những người được bổ nhiệm quản lý hậu cung. Bởi vậy, không có ai điều tra mấy người này.
"Bẩm Trưởng Công chúa điện hạ, bởi vì biến cố trong cung khiến rất nhiều phi tần chết, ngoài ra còn có một số phi tần phẩm cấp quá thấp không nằm trong danh sách này, cho nên lão nô nhất thời cũng không dám xác nhận." Lan Hương lựa chọn nói lời ngay thật.
Vương Tự Bảo gật đầu, sau đó nói với các phi tần phía dưới: "Các ngươi đều nhìn lẫn nhau xem, phi tần mà mình biết có ai chưa đến?" Thấy người phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó lại ra sức cúi đầu, giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, Vương Tự Bảo lạnh lùng nói: "Nếu như xác minh được, tố cáo sẽ có thưởng, biết rõ mà không báo sẽ bị tuẫn táng cùng Hoàng đế."
Thử nghĩ mà xem, lúc này ai còn dám đưa tính mạng của mình ra để cược chứ?
Vì thế bên dưới bắt đầu vạch trần tố cáo từng người một. Vương Tự Bảo bảo Mỹ Cảnh ghi lại tên của những người đó.
Tới lúc vạch trần tố cáo cũng đủ rồi, Vương Tự Bảo hỏi Trương tần: "Trương tần, bà cũng được xem là người già trong cung rồi. Chuyện này bà thấy thế nào?"
Trương tần cân nhắc cẩn thận một lúc rồi mới đáp lời: "Bẩm Trưởng Công chúa điện hạ, tần thiếp cho rằng người bất kính với Trưởng Công chúa thì phải nghiêm trị không tha."
Vương Tự Bảo cười nói: "Ồ? Vậy phải nghiêm trị thế nào?"
"Ừm..." Trương tần vốn cho rằng đáp án mình nói đã rất ổn thỏa rồi, không ngờ rằng Vương Tự Bảo lại tiếp tục truy hỏi. Vì thế bà ta vừa nghĩ vừa trả lời: "Theo quy tắc trong cung, phạt ba mươi trượng hoặc giáng cấp, hoặc đày vào lãnh cung."
"Lãnh cung đã rất nhiều năm bị bỏ hoang không dùng đến rồi phải không?" Vương Tự Bảo có khả năng lĩnh hội rất cao, mấy ngày trước nàng không nhìn thấy một bóng dáng nào ở đó cả.
"Vâng." Đó là bởi vì lúc Vân phi đang nắm quyền, thấy ai không thuận mắt thì bà ta trực tiếp đánh chết. Đúng là nơi đó đã rất nhiều năm rồi không có ai từng sống. Nhưng nếu như bảo Trương tần đề xuất đánh chết người đắc tội cho Vương Tự Bảo thì bà ta vẫn không làm được.
Từ lúc tiến cung đến nay, bà ta vẫn không hề tranh sủng, không tranh lợi, cụp đuôi mà làm người, mới may mắn sống tới bây giờ. Bà ta không muốn là chim đầu đàn gì đó.
Vương Tự Bảo đã hiểu rõ tính cách của Trương tần. Rõ ràng là người này không thích hợp làm trợ thủ đắc lực, đảm nhiệm chức vụ trong Chiêm Sự phủ của nàng.
Vương Tự Bảo lại hỏi người ở phía dưới: "Còn ai có thể nói cho bản công chúa biết, nên xử trí những người này như thế nào?"
Lúc này có một nữ tử có dung mạo xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi bước tới chính giữa đại điện, nhẹ nhàng bái lễ nói: "Tần thiếp có ý kiến không biết có nên nói hay không?"
"Ồ? Tạm thời không bàn tới việc có nên nói hay không, ngươi báo cáo gia môn của mình trước đi, cũng hay để bản công chúa quen biết một chút?" Vương Tự Bảo khá có hứng thú với người này.
Trong tình hình thế này, một nữ tử có thể chủ động bước ra rõ ràng không phải là người tầm thường.
"Tần thiếp họ Tô, khuê danh là Minh Nhiễm. Phẩm cấp hiện tại trong cung là tiệp dư. Gia phụ là hàn lâm của Hàn lâm viện, Tô Kiến Văn." Tô Minh Nhiễm giới thiệu một cách tự nhiên thoải mái.
Vương Tự Bảo nhìn về phía Lan Hương ma ma, thấy Lan Hương ma ma gật đầu, thì nàng biết những lời mà người này nói đều là thật.
Vương Tự Bảo hứng thú hỏi: "Vậy bây giờ ngươi nói xem có chủ kiến gì với những người này?"
"Vâng." Tô Minh Nhiễm đứng thẳng người, ưỡn ngực trả lời: "Tần thiếp cho rằng những người này nên đối xử khác nhau."
Thấy Vương Tự Bảo không nói gì, nàng lại tiếp tục nói: "Chuyện này theo như tần thiếp biết, có mấy người quả thực là vì sức khỏe không tốt, đoán là không thể dậy nổi hoặc là sợ lây bệnh cho người khác nên mới không tới. Còn có người đã bị người khác lãng quên từ lâu, có thể là bởi vì không được thông báo nên không tới. Trừ những trường hợp này ra, đoán là cũng chỉ có rất ít người là vì nguyên nhân khác mới không tới. Cho nên tần thiếp cho rằng vẫn là mong công chúa phái người đi điều tra rõ những người này, rồi lại định đoạt. Tránh việc vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công chúa.
Lúc nói câu cuối cùng Tô Minh Nhiễm cũng nơm nớp lo sợ. Nếu như gặp phải một người thủ đoạn độc ác, độc đoán ngang ngược thì không chừng ngay cả nàng cũng bị xử trí luôn.
Từ lúc Vương Tự Bảo xử lý chuyện của Thiều Minh Cung thì nàng đã nhìn ra được, Vương Tự Bảo là một người có chủ kiến, lại có thể làm đại sự.
Thử nghĩ xem có ai mà vừa bắt đầu đã trừng trị người của cha chồng mình chứ? Nhưng mà người này đã làm như thế đấy.
Mấy ngày này sống trong cung của mình, Tô Minh Nhiễm vẫn luôn hoảng hốt lo sợ. Nàng biết vị trí bây giờ của đám người bọn nàng đều vô cùng khó xử. Bây giờ tuy vẫn là thiên hạ của Hứa gia, nhưng mà trên thực tế giang sơn đổi chủ đã là chuyện sớm muộn rồi. Ngay cả Hoàng thượng cũng là con rối, vậy giữ lại đám phi tần bọn họ lại thì có tác dụng gì chứ?
Vậy vận mệnh tốt hơn một chút đang đợi họ trước mắt đó chính là đưa bọn họ vào trông coi hoàng lăng của Hoàng đế và tổ tiên, tốt hơn một chút thì bị đưa tới am ni cô hoàng gia để làm ni cô. Nhưng nếu như là một người độc ác xử lý bọn họ thì đoán là rất có khả năng sẽ đem tất cả đám người họ bồi táng cùng Thiều Văn đế.
Năm xưa Tô Minh Nhiễm tiến cung là vì gia tộc. Nhưng nàng không có con nối dõi nên đã bị gia tộc ruồng bỏ từ lâu rồi. Lúc này, càng không có khả năng bọn họ sẽ đứng ra để cứu giúp nàng thoát khỏi bể khổ. Cho nên, vì để thay đổi vận mệnh của bản thân, nàng chỉ có thể tự cứu mình mà thôi.
Lúc nãy khi Vương Tự Bảo dò hỏi Trương tần, nàng mơ hồ cảm thấy lần này là cơ hội ngàn năm có một. Bởi vậy, bây giờ nàng chủ động bước ra. Nhưng trước khi Vương Tự Bảo chưa bày tỏ thái độ, nàng vẫn chưa dám khẳng định, chỉ sợ mình không biết cách che giấu bản thân mà đắc tội với người còn trẻ tuổi nhưng lại nắm trong tay quyền quyết định vận mệnh của đám phi tần các nàng.
Vương Tự Bảo khẽ nhếch khóe miệng, đoán là người trước mặt đây không chừng sẽ có thể hữu dụng với mình. Dù sao thì nàng ta cũng là người thông minh biết nắm giữ cơ hội. Có điều, Tô Minh Nhiễm này lại có cùng một suy nghĩ với mình. Vì thế, nàng mệnh lệnh nói: "Diễm Dương."
"Có nô tỳ."
"Ngươi dẫn người mang theo danh sách này tới xác minh cẩn thận tình hình sức khỏe của những người này. Nếu như thật sự là bệnh đến mức không thể xuống giường thì tạm thời không truy cứu, rồi phái thái y tới khám bệnh cho họ. Nhưng nếu như cố ý thì không cần tới đây nữa, trực tiếp đưa bọn họ tới hoàng lăng để túc trực bên linh cữu tổ tiên. Nếu như có kẻ còn giả vờ giả vịt muốn lừa dối bản công chúa thì đưa tới Lưu Hương Các để hầu hạ các nam nhân."
"Vâng."
Vietwriter.vn
Sau khi thời gian túc trực bên linh cữu kết thúc, chức quan của bốn người Lương Thần, Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên sẽ được cất nhắc. Đây là chuyện mà từ lúc đi theo Vương Tự Bảo cho tới nay bọn họ có muốn cũng chưa từng nghĩ tới.
Bọn họ lại trở thành nữ quan, hơn nữa còn là nữ quan có quyền thế rất lớn.
Vương Tự Bảo không quan tâm tới những người không tới kia nữa, lần này nàng tới chủ yếu là vì chuyện túc trực bên linh cữu cho Thiều Văn đế mới triệu tập toàn bộ mọi người cùng tới đây.
"Tô Tiệp dư, bản công chúa hỏi ngươi, đối với chuyện túc trực bên linh cữu lần này ngươi có suy nghĩ gì?" Người xuất sắc ở thời đại này đã hiếm, nữ nhân xuất sắc lại càng hiếm hơn. Nếu như người này là người có chủ ý, Vương Tự Bảo đồng ý làm Bá Lạc*, cho nàng cơ hội để thể hiện tài hoa.
(*) Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
"Tần thiếp cho rằng chuyện này cứ làm theo quy định tổ tiên để lại là được. Nhưng mà bây giờ lại vô cùng cấp bách, trong cung vừa mới trải qua biến cố lớn, trên triều đình hiện nay cũng không ổn định, hơn nữa còn có rất nhiều người đang đợi Nhiếp Chính Vương thiên tuế xử lý, cộng thêm Định Quốc vẫn đang nhìn chòng chọc vào Thiều Quốc chúng ta, cho nên, có thể tổ chức tang lễ long trọng một chút, nhưng thời gian túc trực bên linh cữu lại không nên kéo dài quá lâu. Tránh đêm dài lắm mộng."
Tô Minh Nhiễm cũng đã suy nghĩ cẩn thận tới chuyện này, việc đặt linh cữu càng lâu thì càng có khả năng có người mượn cơ hội để sinh sự. Ngoài ra, Thiều Văn đế này cũng không phải là phụ thân của Nhiếp Chính vương, người ta cũng không cần thiết cái gì cũng phải xử lý theo quy định của tổ tiên Hứa gia để lại.
Vương Tự Bảo gật đầu, không tồi. Cho dù người này nói có đúng hay không, chí ít chứng tỏ người này quả thực là một người rất có chủ ý.
"Ngươi tạm thời có thể quay về ngồi ở vị trí của mình rồi. Bản công chúa vẫn còn muốn hỏi các vị ngồi ở đây, mọi người có ý kiến gì đối với chuyện sau này không? Không chỉ là các vị phi tần có thể trả lời, mà lần này các cung nữ đi cùng các vị tới đây cũng có thể trả lời."
Vương Tự Bảo lại quay người nói với Hồng Phúc đứng phía sau: "Truyền đạt tới cung nữ và thái giám các cung câu hỏi của này bản công chúa. Có một điều mọi người nhất định cần phải biết, chính là trải qua biến cố trong cung lần này, bây giờ chủ tử trong cung chỉ còn lại một mình Hoàng đế. Nơi đó không thể giữ lại tất cả các cung nữ và thái giám. Cho nên mọi người đều phải tự tìm đường thoát cho bản thân mình. Tuyệt đối không được gửi gắm hy vọng cho người khác. Bằng không, đừng trách bản công chúa không nói trước."
Nhất là Vương Tự Bảo còn trẻ tuổi như vậy, nơi đó lại trang trí những thứ quá cũ kỹ, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp.
Vương Tự Bảo dặn đi dặn lại Hồng Phúc không cần phải lãng phí quá nhiều công sức, dù sao thì nàng cũng không ở lại nơi đó, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ đại điện mà nàng dùng đến là được. Nhưng Hồng Phúc vẫn vô cùng nghiêm túc sai người dọn dẹp từ trong ra ngoài thật sạch sẽ.
Lỡ như chủ tử mới muốn đi xem khắp nơi thì làm sao?
Ai cũng đều biết quan mới nhậm chức thường sẽ thể hiện bản thân, nhất là khi nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên Vương Tự Bảo vào cung đã trừng trị người của Thiều Minh Cung rồi, hơn nữa ngay cả thái giám tổng quản Ngô công công mà nàng cũng không bỏ qua.
Bởi vậy, lần này nàng triệu tập, đám người đó tới rất nhanh.
Tuy số người hậu cung của Thiều Văn đế cực nhiều, nhưng phi tần có địa vị cao thật sự lại không có bao nhiêu. Điều này có liên quan tới việc quãng đời sau này, ông ta sủng ái nam sắc, sau lại si mê tu đạo không gần nữ sắc, lại thêm biến cố trong cung nên phân vị cao nhất trong cung trước mắt chỉ còn lại một phi tần họ Trương.
Ngay cả một người có thể đấu đá với bà ta cũng không có.
Nhất thời khiến Vương Tự Bảo cảm thấy, nói thế nào nhỉ? Chính là không hề có niềm vui và áp lực tranh đấu đáng nói nào!
Nàng không có cơ hội để được mở mang kiến thức về cung đấu.
Tuy không có màn cung đấu nào được trình diễn nhưng những mỹ nữ xinh đẹp phía dưới kia cũng rất bổ mắt đấy.
Vấn đề là ai nấy đều trang điểm lộng lẫy để cho ai ngắm chứ?
"Ma ma, đều tới đủ cả rồi chứ?" Sau khi mọi người cùng hành đại lễ với Vương Tự Bảo, nàng lên tiếng hỏi Lan Hương ma ma.
Lan Hương ma ma đứng phía sau Vương Tự Bảo cầm bản danh sách cung phi ra rồi đối chiếu.
Nói thật, biến cố trong cung lần này khiến rất nhiều người chết, thật đúng là khó mà đối chiếu đúng được. Hơn nữa, thường ngày cũng đều là những phi tần tam phẩm trở lên mới có cơ hội thỉnh an Hoàng thượng hoặc là những người được bổ nhiệm quản lý hậu cung. Bởi vậy, không có ai điều tra mấy người này.
"Bẩm Trưởng Công chúa điện hạ, bởi vì biến cố trong cung khiến rất nhiều phi tần chết, ngoài ra còn có một số phi tần phẩm cấp quá thấp không nằm trong danh sách này, cho nên lão nô nhất thời cũng không dám xác nhận." Lan Hương lựa chọn nói lời ngay thật.
Vương Tự Bảo gật đầu, sau đó nói với các phi tần phía dưới: "Các ngươi đều nhìn lẫn nhau xem, phi tần mà mình biết có ai chưa đến?" Thấy người phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó lại ra sức cúi đầu, giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, Vương Tự Bảo lạnh lùng nói: "Nếu như xác minh được, tố cáo sẽ có thưởng, biết rõ mà không báo sẽ bị tuẫn táng cùng Hoàng đế."
Thử nghĩ mà xem, lúc này ai còn dám đưa tính mạng của mình ra để cược chứ?
Vì thế bên dưới bắt đầu vạch trần tố cáo từng người một. Vương Tự Bảo bảo Mỹ Cảnh ghi lại tên của những người đó.
Tới lúc vạch trần tố cáo cũng đủ rồi, Vương Tự Bảo hỏi Trương tần: "Trương tần, bà cũng được xem là người già trong cung rồi. Chuyện này bà thấy thế nào?"
Trương tần cân nhắc cẩn thận một lúc rồi mới đáp lời: "Bẩm Trưởng Công chúa điện hạ, tần thiếp cho rằng người bất kính với Trưởng Công chúa thì phải nghiêm trị không tha."
Vương Tự Bảo cười nói: "Ồ? Vậy phải nghiêm trị thế nào?"
"Ừm..." Trương tần vốn cho rằng đáp án mình nói đã rất ổn thỏa rồi, không ngờ rằng Vương Tự Bảo lại tiếp tục truy hỏi. Vì thế bà ta vừa nghĩ vừa trả lời: "Theo quy tắc trong cung, phạt ba mươi trượng hoặc giáng cấp, hoặc đày vào lãnh cung."
"Lãnh cung đã rất nhiều năm bị bỏ hoang không dùng đến rồi phải không?" Vương Tự Bảo có khả năng lĩnh hội rất cao, mấy ngày trước nàng không nhìn thấy một bóng dáng nào ở đó cả.
"Vâng." Đó là bởi vì lúc Vân phi đang nắm quyền, thấy ai không thuận mắt thì bà ta trực tiếp đánh chết. Đúng là nơi đó đã rất nhiều năm rồi không có ai từng sống. Nhưng nếu như bảo Trương tần đề xuất đánh chết người đắc tội cho Vương Tự Bảo thì bà ta vẫn không làm được.
Từ lúc tiến cung đến nay, bà ta vẫn không hề tranh sủng, không tranh lợi, cụp đuôi mà làm người, mới may mắn sống tới bây giờ. Bà ta không muốn là chim đầu đàn gì đó.
Vương Tự Bảo đã hiểu rõ tính cách của Trương tần. Rõ ràng là người này không thích hợp làm trợ thủ đắc lực, đảm nhiệm chức vụ trong Chiêm Sự phủ của nàng.
Vương Tự Bảo lại hỏi người ở phía dưới: "Còn ai có thể nói cho bản công chúa biết, nên xử trí những người này như thế nào?"
Lúc này có một nữ tử có dung mạo xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi bước tới chính giữa đại điện, nhẹ nhàng bái lễ nói: "Tần thiếp có ý kiến không biết có nên nói hay không?"
"Ồ? Tạm thời không bàn tới việc có nên nói hay không, ngươi báo cáo gia môn của mình trước đi, cũng hay để bản công chúa quen biết một chút?" Vương Tự Bảo khá có hứng thú với người này.
Trong tình hình thế này, một nữ tử có thể chủ động bước ra rõ ràng không phải là người tầm thường.
"Tần thiếp họ Tô, khuê danh là Minh Nhiễm. Phẩm cấp hiện tại trong cung là tiệp dư. Gia phụ là hàn lâm của Hàn lâm viện, Tô Kiến Văn." Tô Minh Nhiễm giới thiệu một cách tự nhiên thoải mái.
Vương Tự Bảo nhìn về phía Lan Hương ma ma, thấy Lan Hương ma ma gật đầu, thì nàng biết những lời mà người này nói đều là thật.
Vương Tự Bảo hứng thú hỏi: "Vậy bây giờ ngươi nói xem có chủ kiến gì với những người này?"
"Vâng." Tô Minh Nhiễm đứng thẳng người, ưỡn ngực trả lời: "Tần thiếp cho rằng những người này nên đối xử khác nhau."
Thấy Vương Tự Bảo không nói gì, nàng lại tiếp tục nói: "Chuyện này theo như tần thiếp biết, có mấy người quả thực là vì sức khỏe không tốt, đoán là không thể dậy nổi hoặc là sợ lây bệnh cho người khác nên mới không tới. Còn có người đã bị người khác lãng quên từ lâu, có thể là bởi vì không được thông báo nên không tới. Trừ những trường hợp này ra, đoán là cũng chỉ có rất ít người là vì nguyên nhân khác mới không tới. Cho nên tần thiếp cho rằng vẫn là mong công chúa phái người đi điều tra rõ những người này, rồi lại định đoạt. Tránh việc vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công chúa.
Lúc nói câu cuối cùng Tô Minh Nhiễm cũng nơm nớp lo sợ. Nếu như gặp phải một người thủ đoạn độc ác, độc đoán ngang ngược thì không chừng ngay cả nàng cũng bị xử trí luôn.
Từ lúc Vương Tự Bảo xử lý chuyện của Thiều Minh Cung thì nàng đã nhìn ra được, Vương Tự Bảo là một người có chủ kiến, lại có thể làm đại sự.
Thử nghĩ xem có ai mà vừa bắt đầu đã trừng trị người của cha chồng mình chứ? Nhưng mà người này đã làm như thế đấy.
Mấy ngày này sống trong cung của mình, Tô Minh Nhiễm vẫn luôn hoảng hốt lo sợ. Nàng biết vị trí bây giờ của đám người bọn nàng đều vô cùng khó xử. Bây giờ tuy vẫn là thiên hạ của Hứa gia, nhưng mà trên thực tế giang sơn đổi chủ đã là chuyện sớm muộn rồi. Ngay cả Hoàng thượng cũng là con rối, vậy giữ lại đám phi tần bọn họ lại thì có tác dụng gì chứ?
Vậy vận mệnh tốt hơn một chút đang đợi họ trước mắt đó chính là đưa bọn họ vào trông coi hoàng lăng của Hoàng đế và tổ tiên, tốt hơn một chút thì bị đưa tới am ni cô hoàng gia để làm ni cô. Nhưng nếu như là một người độc ác xử lý bọn họ thì đoán là rất có khả năng sẽ đem tất cả đám người họ bồi táng cùng Thiều Văn đế.
Năm xưa Tô Minh Nhiễm tiến cung là vì gia tộc. Nhưng nàng không có con nối dõi nên đã bị gia tộc ruồng bỏ từ lâu rồi. Lúc này, càng không có khả năng bọn họ sẽ đứng ra để cứu giúp nàng thoát khỏi bể khổ. Cho nên, vì để thay đổi vận mệnh của bản thân, nàng chỉ có thể tự cứu mình mà thôi.
Lúc nãy khi Vương Tự Bảo dò hỏi Trương tần, nàng mơ hồ cảm thấy lần này là cơ hội ngàn năm có một. Bởi vậy, bây giờ nàng chủ động bước ra. Nhưng trước khi Vương Tự Bảo chưa bày tỏ thái độ, nàng vẫn chưa dám khẳng định, chỉ sợ mình không biết cách che giấu bản thân mà đắc tội với người còn trẻ tuổi nhưng lại nắm trong tay quyền quyết định vận mệnh của đám phi tần các nàng.
Vương Tự Bảo khẽ nhếch khóe miệng, đoán là người trước mặt đây không chừng sẽ có thể hữu dụng với mình. Dù sao thì nàng ta cũng là người thông minh biết nắm giữ cơ hội. Có điều, Tô Minh Nhiễm này lại có cùng một suy nghĩ với mình. Vì thế, nàng mệnh lệnh nói: "Diễm Dương."
"Có nô tỳ."
"Ngươi dẫn người mang theo danh sách này tới xác minh cẩn thận tình hình sức khỏe của những người này. Nếu như thật sự là bệnh đến mức không thể xuống giường thì tạm thời không truy cứu, rồi phái thái y tới khám bệnh cho họ. Nhưng nếu như cố ý thì không cần tới đây nữa, trực tiếp đưa bọn họ tới hoàng lăng để túc trực bên linh cữu tổ tiên. Nếu như có kẻ còn giả vờ giả vịt muốn lừa dối bản công chúa thì đưa tới Lưu Hương Các để hầu hạ các nam nhân."
"Vâng."
Vietwriter.vn
Sau khi thời gian túc trực bên linh cữu kết thúc, chức quan của bốn người Lương Thần, Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên sẽ được cất nhắc. Đây là chuyện mà từ lúc đi theo Vương Tự Bảo cho tới nay bọn họ có muốn cũng chưa từng nghĩ tới.
Bọn họ lại trở thành nữ quan, hơn nữa còn là nữ quan có quyền thế rất lớn.
Vương Tự Bảo không quan tâm tới những người không tới kia nữa, lần này nàng tới chủ yếu là vì chuyện túc trực bên linh cữu cho Thiều Văn đế mới triệu tập toàn bộ mọi người cùng tới đây.
"Tô Tiệp dư, bản công chúa hỏi ngươi, đối với chuyện túc trực bên linh cữu lần này ngươi có suy nghĩ gì?" Người xuất sắc ở thời đại này đã hiếm, nữ nhân xuất sắc lại càng hiếm hơn. Nếu như người này là người có chủ ý, Vương Tự Bảo đồng ý làm Bá Lạc*, cho nàng cơ hội để thể hiện tài hoa.
(*) Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
"Tần thiếp cho rằng chuyện này cứ làm theo quy định tổ tiên để lại là được. Nhưng mà bây giờ lại vô cùng cấp bách, trong cung vừa mới trải qua biến cố lớn, trên triều đình hiện nay cũng không ổn định, hơn nữa còn có rất nhiều người đang đợi Nhiếp Chính Vương thiên tuế xử lý, cộng thêm Định Quốc vẫn đang nhìn chòng chọc vào Thiều Quốc chúng ta, cho nên, có thể tổ chức tang lễ long trọng một chút, nhưng thời gian túc trực bên linh cữu lại không nên kéo dài quá lâu. Tránh đêm dài lắm mộng."
Tô Minh Nhiễm cũng đã suy nghĩ cẩn thận tới chuyện này, việc đặt linh cữu càng lâu thì càng có khả năng có người mượn cơ hội để sinh sự. Ngoài ra, Thiều Văn đế này cũng không phải là phụ thân của Nhiếp Chính vương, người ta cũng không cần thiết cái gì cũng phải xử lý theo quy định của tổ tiên Hứa gia để lại.
Vương Tự Bảo gật đầu, không tồi. Cho dù người này nói có đúng hay không, chí ít chứng tỏ người này quả thực là một người rất có chủ ý.
"Ngươi tạm thời có thể quay về ngồi ở vị trí của mình rồi. Bản công chúa vẫn còn muốn hỏi các vị ngồi ở đây, mọi người có ý kiến gì đối với chuyện sau này không? Không chỉ là các vị phi tần có thể trả lời, mà lần này các cung nữ đi cùng các vị tới đây cũng có thể trả lời."
Vương Tự Bảo lại quay người nói với Hồng Phúc đứng phía sau: "Truyền đạt tới cung nữ và thái giám các cung câu hỏi của này bản công chúa. Có một điều mọi người nhất định cần phải biết, chính là trải qua biến cố trong cung lần này, bây giờ chủ tử trong cung chỉ còn lại một mình Hoàng đế. Nơi đó không thể giữ lại tất cả các cung nữ và thái giám. Cho nên mọi người đều phải tự tìm đường thoát cho bản thân mình. Tuyệt đối không được gửi gắm hy vọng cho người khác. Bằng không, đừng trách bản công chúa không nói trước."
Bình luận facebook