Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266 - Chương 266CƠ HỘI
Sau khi nhận lệnh, Hồng Phúc lập tức sắp xếp người phía dưới đi làm. Chuyện này có liên quan đến số phận của tất cả mọi người trong cung, muốn không xem trọng cũng rất khó.
Mà mọi người trong Thiều Khôn Điện cũng rơi vào trầm tư.
Lúc Vương Tự Bảo cho rằng mọi người đều không định lên tiếng thì có một cung nữ đi ra.
Nàng ta quỳ gối giữa đại điện, hướng về phía Vương Tự Bảo dập đầu bái lạy rồi khẩn cầu nói: "Nô tỳ Thải Lan là thiếp thân cung nữ của Lưu tài nhân. Vài ngày trước nô tỳ nghe một người đồng hương mới vào cung nói, mẫu thân đã cao tuổi của nô tỳ bị bệnh rất nặng, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Nô tỳ muốn xin Trưởng Công chúa ban ân, cho nô tỳ xuất cung trở về chăm sóc mẫu thân bệnh nặng."
Vốn Lưu Tài nhân muốn ngăn Thải Lan lại, nhưng mấy ngày nay nha đầu kia cứ điên rồ, một lòng một dạ muốn xuất cung. Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Lưu Tài nhân không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy tới mình.
Vì vậy nàng vội vàng tiến lên, quỳ giữa đại điện nói: "Thiếp Lưu Tài nhân, chuyện là thiếp không dạy dỗ nha đầu chết tiệt này cẩn thận. Xin Trưởng Công chúa khai ân!"
Thân phận của Lưu tài nhân quá thấp, chỉ có thể tự xưng "thiếp", mà không phải là "tần thiếp."
Thông thường người thuộc cấp phi tử trở lên có thể tự xưng "bản cung", người ở ngôi cửu tần tự xưng "tần thiếp", địa vị thấp thì có người tự xưng "thiếp", có người lại chỉ có thể xưng "nô tỳ".
Vương Tự Bảo không gọi hai người đứng dậy, cũng không lập tức trả lời, mà chỉ nhìn mọi người bên dưới, sau đó vô cùng tùy ý hỏi: "Còn có ai nghĩ giống như người tên là Thải Lan này nữa không?"
Bởi từ trong giọng nói của nàng không nghe ra vui giận, nên trong chốc lát tất cả mọi người đều trù tính ở trong lòng, nhưng không ai dám tùy tiện tiến lên.
Khóe miệng Vương Tự Bảo cong lên, nàng cười nói: "Nếu không ai bằng lòng bày tỏ thái độ, thì bản công chúa sẽ coi như tất cả mọi người đều chờ đợi sắp xếp cuối cùng của bản cung."
Đúng lúc này, một cung phi ăn mặc trang điểm khá xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người có cấp bậc, tiến lên quỳ xuống nói: "Trưởng Công chúa… thiếp… thiếp muốn rời khỏi hoàng cung, về nhà chăm sóc phụ mẫu." Nói xong, nàng dập đầu với Vương Tự Bảo rồi bảo: "Phụ mẫu của thiếp đều đã lớn tuổi, bên cạnh không có ai trông nom. Thiếp muốn về nhà chăm sóc bọn họ trong quãng đời còn lại. Ngoài ra, thiếp có một người ca ca từ sớm đã mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một nữ nhi tám tuổi, hiện đang được nuôi bên người phụ mẫu. Thiếp muốn xin Trưởng Công chúa ban ân, có thể để thiếp xuất cung, về nhà chăm sóc phụ mẫu tuổi già và chất nữ còn nhỏ. Thiếp van cầu người."
Vương Tự Bảo vẫn không tỏ thái độ, tiếp tục thản nhiên hỏi: "Còn có ai có ý kiến gì muốn nói ra nữa không?"
Hôm nay Lương Thần ở lại phủ trông nhà, ba người còn lại và Lan Hương ma ma đi theo nàng. Lúc này trời đã tối từ lâu, Vương Tự Bảo vẫn chưa dùng bữa tối, nếu vẫn kéo dài như vậy nữa, bị Thiều vương biết được, còn không lột da của mấy người bọn họ sao.
Vì vậy, Mỹ Cảnh không thể không đi tới trước mặt Vương Tự Bảo nhắc nhở: "Chủ tử, có phải chúng ta nên dùng bừa tối trước rồi lại tiếp tục hay không?"
Vương Tự Bảo nhìn ra, bầu trời quả nhiên đã tối như mực. Lúc nàng triệu tập những người này đã là sẩm tối, hiện tại xem ra đã qua giờ ăn cơm rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Phỏng chừng những người bên dưới này cũng đều đã đói cả.
Vương Tự Bảo nói với Hồng Phúc: "Đi chuẩn bị bữa tối ngon miệng một chút bưng đến đây cho mọi người. Coi như là bản công chúa mời mọi người ăn bữa cơm." Nói xong, nàng hướng về phía Mỹ Cảnh ra hiệu.
Mỹ Cảnh lập tức lấy một tấm ngân phiếu từ trong hà bao ra, đưa cho Hồng Phúc.
"Đại tổng quản, cái này xem như là tiền cơm chủ tử mời mọi người ăn."
"Cái này, cái này làm sao có thể dùng ngân lượng của Trưởng Công chúa được?" Cầm tấm ngân phiếu này, Hồng Phúc chỉ cảm thấy phỏng tay.
Vương Tự Bảo mở lời: "Cầm lấy đi. Hiện tại trong cung rất nhiều điều lệ đều chưa được đặt ra. Bản công chúa không thể đi đầu vi phạm phép tắc được. Hơn nữa, bổng lộc của bản công chúa cũng không được xem là từ trong cung, vì vậy tiền mời mọi người ăn cơm hôm nay vẫn nên để một mình bản công chúa chi ra thì thích hợp hơn."
Mỹ Cảnh thúc giục: "Chủ tử nhà ta thấy phiền nhất là những thứ giả tạo này. Không phải người đang khách sáo với ngươi, chủ tử bảo ngươi cầm, thì ngươi cứ cầm. Chỉ cần làm thật tốt là được."
Hồng Phúc vội vàng nói: "Được. Vậy nô tài đi làm ngay. Có điều bây giờ đang quốc tang, phỏng chừng cũng không có thức ăn gì quá ngon, mong rằng Trưởng Công chúa đừng chê."
Vương Tự Bảo khẽ gật đầu, sau đó nói với ba người đang quỳ trên mặt đất: "Mấy người các ngươi quay về vị trí của mình trước đi." Sau đó lại nói với mọi người: "Các ngươi có thể tùy ý trao đổi, bàn bạc. Bản công chúa đi xuống nghỉ ngơi một lát. Đợi lát nữa đồ ăn được đưa tới, mọi người cứ tùy ý nhé."
Phỏng chừng có nàng ở đây, đám người kia không dám bàn bạc. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, Vương Tự Bảo quyết định cho bọn họ một ít thời gian để thảo luận đưa ra quyết định.
Dưới sự dìu đỡ của Mỹ Cảnh và Tình Thiên, Vương Tự Bảo tới tẩm cung của Hoàng hậu dạo qua một vòng, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Nhưng dù sao nơi này cũng là chỗ người khác từng ở, Vương Tự Bảo cảm thấy vô cùng không thoải mái. Vì vậy nàng để Mỹ Cảnh đi hỏi thăm một chút, ở đây có gian tẩm cung nào ít người từng ở hay không.
May mà tẩm cung Hoàng hậu ở có rất nhiều phòng, thế nên muốn tìm một gian như vậy cũng không khó.
Vương Tự Bảo chọn một gian trong đó. Hồng Phúc vội vàng kêu người chuẩn bị thật chu đáo chăn mới cho Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng cảm thấy ngày hôm nay mình quả thật quá mệt mỏi, vì vậy bèn cởi giày ra lên gường chợp mắt trong chốc lát.
Trong lúc mê man, nàng nằm mơ một giấc mơ. Trong mơ có một con rồng nhỏ đáng yêu bay tới chỗ nàng, còn vui vẻ gọi nàng là mẫu thân. Nhưng lúc nàng muốn nhìn cho rõ rốt cuộc con rồng nhỏ này có dáng dấp ra sao thì lại đột nhiên tỉnh lại.
Đây là ý gì? Tại sao lại có một con rồng nhỏ đáng yêu gọi nàng là mẫu thân? Vương Tự Bảo không để tâm. Sau đó bèn quên mất giấc mơ này. Bởi vì nàng thật sự đói quá rồi.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, nàng nhanh chóng quét sạch thức ăn. Ăn xong, nàng vẫn đi tản bộ theo thói quen, rồi tùy ý luyện quyền cước một lát.
Lần này nàng không lập tức đi vào đại điện, mà đứng ở hành lang nghe ngóng trong chốc lát.
Người ở bên trong vẫn đang thảo luận sôi nổi, mối quan tâm duy nhất là Trưởng Công chúa Vương Tự Bảo sẽ cho bọn họ xuất cung.
Đây chính là chuyện chưa từng có ở các triều đại từ xưa đến nay.
Nhưng từ lời bàn bạc của mọi người, Vương Tự Bảo cũng nghe ra nguyện vọng muốn xuất cung của họ.
Những triều đại khác của người ta, Hoàng thượng có rất nhiều con nối dòng. Nếu phi tần có con nối dòng thì có thể xuất cung sống cùng con cái của mình, làm lão quân. Nhưng Thiều Văn đế chỉ có mấy người con, trong đó hai người nổi loạn đã bị tử hình, một người là tiểu Hoàng đế bây giờ.
Ngoài ra, còn có Hứa Nhan Dung và ba công chúa khá lớn tuổi khác.
Nhưng mẫu phi của những người này cũng đều đã mất từ lâu, cho nên còn lại đều là những phi tần đáng thương, không có con nối dòng, đại đa số còn là phi tần phẩm cấp thấp.
Trong số các nàng, người lớn tuổi nhất đã bốn, năm mươi tuổi, người tuổi còn nhỏ thì chỉ chừng hai mươi. Trong đó có rất nhiều người sau khi vào cung vẫn phải sống như quả phụ. Rất nhiều người trong các nàng thậm chí ngay cả tướng mạo của Thiều Văn đế cũng chưa từng được trông thấy. Đây là nỗi đau đớn của nữ nhân hậu cung, nhưng cũng là chỗ may mắn của các nàng.
Có ai thật lòng mong muốn trao thân cho một lão già còn lớn tuổi hơn cha mẹ mình đâu, cho dù người đó có là Hoàng thượng đi chăng nữa.
Thấy mọi người thảo luận đã gần xong, hơn nữa thảo luận tới thảo luận lui cũng không dám nhắc đến chuyện xuất cung với mình, Vương Tự Bảo mới đi vào.
"Nhiếp Chính Trưởng Công chúa đến!" Lập tức có tiểu thái giám thông minh hô vang, nhắc nhở mọi người.
Vương Tự Bảo liếc nhìn tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám kia vội vàng ngượng ngùng cúi đầu.
"Hồng Phúc, đứa nhỏ này là?" Vương Tự Bảo hỏi.
"Bẩm Trưởng Công chúa, là con nuôi của nô tài." Hồng Phúc kính cẩn lễ phép trả lời.
"Ừm, dẫn dắt cẩn thận. Không phải người tâm thuật bất chính* là được." Vương Tự Bảo lên tiếng chỉ điểm.
(*) Tâm thuật bất chính: Chỉ người bụng dạ khó lường, giỏi tính kế.
Hồng Phúc vội vàng trả lời: "Vâng. Nô tài nhất định sẽ dẫn dắt đứa nhỏ này cẩn thận."
Tiểu thái giám kia vô cùng lanh lợi, hướng về phía Vương Tự Bảo quỳ xuống nói: "Nô tài nhất định sẽ nghe lời của Trưởng Công chúa điện hạ và cha nuôi, làm người tử tế."
Vương Tự Bảo chỉ "ừm", không quan tâm tới nữa.
Đợi nàng đến gần đại điện, một đám phi tần và cung nữ, thái giám lại một lần nữa hướng về phía Vương Tự Bảo quỳ lạy.
"Tham kiến Nhiếp Chính Trưởng Công chúa! Trưởng Công chúa thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Vương Tự Bảo ngồi xuống ghế chủ vị, rồi khoát tay chặn lại nói: "Đứng lên cả đi."
"Tạ ơn Trưởng Công chúa thiên tuế!"
Sau khi mọi người ngồi xuống vị trí của mình, Vương Tự Bảo mở lời hỏi: "Đã nghĩ xong cả chưa?" Thấy mọi người đều hướng mắt về phía mình, không ai lên tiếng, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Ngoại trừ cung nữ tên là Thải Lan và vị cung phi vừa rồi kia…" Chợt nhớ ra ban nãy người nọ vẫn chưa tự giới thiệu, Vương Tự Bảo mới lên tiếng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ họ Trịnh, là một quý nhân nho nhỏ." Người nọ liền vội vàng tiến lên trả lời.
Vương Tự Bảo gật đầu. "Ừm, bản công chúa đã biết. Ngươi quay về chỗ ngồi trước đi." Vương Tự Bảo ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: "Còn ai nữa?"
Nguồn : Vietwriter.vn
Vương Tự Bảo cảm thấy nàng đã cho mọi người rất nhiều cơ hội rồi, cơ hội này đặt ở trước mắt, phải dựa vào bản thân để tranh thủ. Nào có chuyện vô duyên vô cớ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
Lần này Tô Minh Nhiễm đến giữa đại điện nói: "Tần thiếp muốn thề sống chết đi theo Trưởng Công chúa."
Vương Tự Bảo cảm thấy mình quả thật không nhìn lầm người này, vì vậy mỉm cười hỏi: "Tại sao lại có suy nghĩ này?"
"Tần thiếp chỉ muốn tranh thủ thêm nhiều cơ hội hơn cho bản thân. Hơn nữa, tần thiếp cảm thấy đi theo Trưởng Công chúa mới có thể thực hiện được nhiều lý tưởng thời còn trẻ của mình."
Trông thấy ánh mắt khích lệ của Vương Tự Bảo, Tô Minh Nhiễm thủ thỉ: "Tần thiếp từ nhỏ đã theo gia phụ học tứ thư ngũ kinh. Có thể nói, tần thiếp còn học giỏi hơn mấy người huynh đệ của mình. Nhưng bởi tần thiếp là nữ tử, cuối cùng cũng chỉ có mệnh vào cung vì gia tộc. Mà huynh đệ của mình lại có thể thi đậu công danh. Thế nên tần thiếp vẫn luôn không cam lòng, vì sao tần thiếp có tài hoa mà lại nhất định phải che đậy, giấu giếm, không được phép để người khác biết? Vì sao tần thiếp phải cụp đuôi làm người ở nơi thâm cung này mới có thể sống tạm bợ đến bây giờ? Lẽ nào nữ nhân nhất định phải làm theo câu 'Nữ tử không tài mới là đức' sao?"
Tô Minh Nhiễm lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Tự Bảo rồi nói: "Trưởng Công chúa cũng là nữ nhân, thế nhưng tần thiếp lại nghe nói Trưởng Công chúa vẽ tranh chân dung trong thiên hạ không ai sánh bằng. Tần thiếp kính nể Trưởng Công chúa có thể vì nữ nhân trong thiên hạ mà có vươn lên. Tần thiếp cũng muốn trở thành một nữ tử khiến người ta kính nể như Trưởng Công chúa."
Mà mọi người trong Thiều Khôn Điện cũng rơi vào trầm tư.
Lúc Vương Tự Bảo cho rằng mọi người đều không định lên tiếng thì có một cung nữ đi ra.
Nàng ta quỳ gối giữa đại điện, hướng về phía Vương Tự Bảo dập đầu bái lạy rồi khẩn cầu nói: "Nô tỳ Thải Lan là thiếp thân cung nữ của Lưu tài nhân. Vài ngày trước nô tỳ nghe một người đồng hương mới vào cung nói, mẫu thân đã cao tuổi của nô tỳ bị bệnh rất nặng, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Nô tỳ muốn xin Trưởng Công chúa ban ân, cho nô tỳ xuất cung trở về chăm sóc mẫu thân bệnh nặng."
Vốn Lưu Tài nhân muốn ngăn Thải Lan lại, nhưng mấy ngày nay nha đầu kia cứ điên rồ, một lòng một dạ muốn xuất cung. Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Lưu Tài nhân không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy tới mình.
Vì vậy nàng vội vàng tiến lên, quỳ giữa đại điện nói: "Thiếp Lưu Tài nhân, chuyện là thiếp không dạy dỗ nha đầu chết tiệt này cẩn thận. Xin Trưởng Công chúa khai ân!"
Thân phận của Lưu tài nhân quá thấp, chỉ có thể tự xưng "thiếp", mà không phải là "tần thiếp."
Thông thường người thuộc cấp phi tử trở lên có thể tự xưng "bản cung", người ở ngôi cửu tần tự xưng "tần thiếp", địa vị thấp thì có người tự xưng "thiếp", có người lại chỉ có thể xưng "nô tỳ".
Vương Tự Bảo không gọi hai người đứng dậy, cũng không lập tức trả lời, mà chỉ nhìn mọi người bên dưới, sau đó vô cùng tùy ý hỏi: "Còn có ai nghĩ giống như người tên là Thải Lan này nữa không?"
Bởi từ trong giọng nói của nàng không nghe ra vui giận, nên trong chốc lát tất cả mọi người đều trù tính ở trong lòng, nhưng không ai dám tùy tiện tiến lên.
Khóe miệng Vương Tự Bảo cong lên, nàng cười nói: "Nếu không ai bằng lòng bày tỏ thái độ, thì bản công chúa sẽ coi như tất cả mọi người đều chờ đợi sắp xếp cuối cùng của bản cung."
Đúng lúc này, một cung phi ăn mặc trang điểm khá xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người có cấp bậc, tiến lên quỳ xuống nói: "Trưởng Công chúa… thiếp… thiếp muốn rời khỏi hoàng cung, về nhà chăm sóc phụ mẫu." Nói xong, nàng dập đầu với Vương Tự Bảo rồi bảo: "Phụ mẫu của thiếp đều đã lớn tuổi, bên cạnh không có ai trông nom. Thiếp muốn về nhà chăm sóc bọn họ trong quãng đời còn lại. Ngoài ra, thiếp có một người ca ca từ sớm đã mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một nữ nhi tám tuổi, hiện đang được nuôi bên người phụ mẫu. Thiếp muốn xin Trưởng Công chúa ban ân, có thể để thiếp xuất cung, về nhà chăm sóc phụ mẫu tuổi già và chất nữ còn nhỏ. Thiếp van cầu người."
Vương Tự Bảo vẫn không tỏ thái độ, tiếp tục thản nhiên hỏi: "Còn có ai có ý kiến gì muốn nói ra nữa không?"
Hôm nay Lương Thần ở lại phủ trông nhà, ba người còn lại và Lan Hương ma ma đi theo nàng. Lúc này trời đã tối từ lâu, Vương Tự Bảo vẫn chưa dùng bữa tối, nếu vẫn kéo dài như vậy nữa, bị Thiều vương biết được, còn không lột da của mấy người bọn họ sao.
Vì vậy, Mỹ Cảnh không thể không đi tới trước mặt Vương Tự Bảo nhắc nhở: "Chủ tử, có phải chúng ta nên dùng bừa tối trước rồi lại tiếp tục hay không?"
Vương Tự Bảo nhìn ra, bầu trời quả nhiên đã tối như mực. Lúc nàng triệu tập những người này đã là sẩm tối, hiện tại xem ra đã qua giờ ăn cơm rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Phỏng chừng những người bên dưới này cũng đều đã đói cả.
Vương Tự Bảo nói với Hồng Phúc: "Đi chuẩn bị bữa tối ngon miệng một chút bưng đến đây cho mọi người. Coi như là bản công chúa mời mọi người ăn bữa cơm." Nói xong, nàng hướng về phía Mỹ Cảnh ra hiệu.
Mỹ Cảnh lập tức lấy một tấm ngân phiếu từ trong hà bao ra, đưa cho Hồng Phúc.
"Đại tổng quản, cái này xem như là tiền cơm chủ tử mời mọi người ăn."
"Cái này, cái này làm sao có thể dùng ngân lượng của Trưởng Công chúa được?" Cầm tấm ngân phiếu này, Hồng Phúc chỉ cảm thấy phỏng tay.
Vương Tự Bảo mở lời: "Cầm lấy đi. Hiện tại trong cung rất nhiều điều lệ đều chưa được đặt ra. Bản công chúa không thể đi đầu vi phạm phép tắc được. Hơn nữa, bổng lộc của bản công chúa cũng không được xem là từ trong cung, vì vậy tiền mời mọi người ăn cơm hôm nay vẫn nên để một mình bản công chúa chi ra thì thích hợp hơn."
Mỹ Cảnh thúc giục: "Chủ tử nhà ta thấy phiền nhất là những thứ giả tạo này. Không phải người đang khách sáo với ngươi, chủ tử bảo ngươi cầm, thì ngươi cứ cầm. Chỉ cần làm thật tốt là được."
Hồng Phúc vội vàng nói: "Được. Vậy nô tài đi làm ngay. Có điều bây giờ đang quốc tang, phỏng chừng cũng không có thức ăn gì quá ngon, mong rằng Trưởng Công chúa đừng chê."
Vương Tự Bảo khẽ gật đầu, sau đó nói với ba người đang quỳ trên mặt đất: "Mấy người các ngươi quay về vị trí của mình trước đi." Sau đó lại nói với mọi người: "Các ngươi có thể tùy ý trao đổi, bàn bạc. Bản công chúa đi xuống nghỉ ngơi một lát. Đợi lát nữa đồ ăn được đưa tới, mọi người cứ tùy ý nhé."
Phỏng chừng có nàng ở đây, đám người kia không dám bàn bạc. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, Vương Tự Bảo quyết định cho bọn họ một ít thời gian để thảo luận đưa ra quyết định.
Dưới sự dìu đỡ của Mỹ Cảnh và Tình Thiên, Vương Tự Bảo tới tẩm cung của Hoàng hậu dạo qua một vòng, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Nhưng dù sao nơi này cũng là chỗ người khác từng ở, Vương Tự Bảo cảm thấy vô cùng không thoải mái. Vì vậy nàng để Mỹ Cảnh đi hỏi thăm một chút, ở đây có gian tẩm cung nào ít người từng ở hay không.
May mà tẩm cung Hoàng hậu ở có rất nhiều phòng, thế nên muốn tìm một gian như vậy cũng không khó.
Vương Tự Bảo chọn một gian trong đó. Hồng Phúc vội vàng kêu người chuẩn bị thật chu đáo chăn mới cho Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng cảm thấy ngày hôm nay mình quả thật quá mệt mỏi, vì vậy bèn cởi giày ra lên gường chợp mắt trong chốc lát.
Trong lúc mê man, nàng nằm mơ một giấc mơ. Trong mơ có một con rồng nhỏ đáng yêu bay tới chỗ nàng, còn vui vẻ gọi nàng là mẫu thân. Nhưng lúc nàng muốn nhìn cho rõ rốt cuộc con rồng nhỏ này có dáng dấp ra sao thì lại đột nhiên tỉnh lại.
Đây là ý gì? Tại sao lại có một con rồng nhỏ đáng yêu gọi nàng là mẫu thân? Vương Tự Bảo không để tâm. Sau đó bèn quên mất giấc mơ này. Bởi vì nàng thật sự đói quá rồi.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, nàng nhanh chóng quét sạch thức ăn. Ăn xong, nàng vẫn đi tản bộ theo thói quen, rồi tùy ý luyện quyền cước một lát.
Lần này nàng không lập tức đi vào đại điện, mà đứng ở hành lang nghe ngóng trong chốc lát.
Người ở bên trong vẫn đang thảo luận sôi nổi, mối quan tâm duy nhất là Trưởng Công chúa Vương Tự Bảo sẽ cho bọn họ xuất cung.
Đây chính là chuyện chưa từng có ở các triều đại từ xưa đến nay.
Nhưng từ lời bàn bạc của mọi người, Vương Tự Bảo cũng nghe ra nguyện vọng muốn xuất cung của họ.
Những triều đại khác của người ta, Hoàng thượng có rất nhiều con nối dòng. Nếu phi tần có con nối dòng thì có thể xuất cung sống cùng con cái của mình, làm lão quân. Nhưng Thiều Văn đế chỉ có mấy người con, trong đó hai người nổi loạn đã bị tử hình, một người là tiểu Hoàng đế bây giờ.
Ngoài ra, còn có Hứa Nhan Dung và ba công chúa khá lớn tuổi khác.
Nhưng mẫu phi của những người này cũng đều đã mất từ lâu, cho nên còn lại đều là những phi tần đáng thương, không có con nối dòng, đại đa số còn là phi tần phẩm cấp thấp.
Trong số các nàng, người lớn tuổi nhất đã bốn, năm mươi tuổi, người tuổi còn nhỏ thì chỉ chừng hai mươi. Trong đó có rất nhiều người sau khi vào cung vẫn phải sống như quả phụ. Rất nhiều người trong các nàng thậm chí ngay cả tướng mạo của Thiều Văn đế cũng chưa từng được trông thấy. Đây là nỗi đau đớn của nữ nhân hậu cung, nhưng cũng là chỗ may mắn của các nàng.
Có ai thật lòng mong muốn trao thân cho một lão già còn lớn tuổi hơn cha mẹ mình đâu, cho dù người đó có là Hoàng thượng đi chăng nữa.
Thấy mọi người thảo luận đã gần xong, hơn nữa thảo luận tới thảo luận lui cũng không dám nhắc đến chuyện xuất cung với mình, Vương Tự Bảo mới đi vào.
"Nhiếp Chính Trưởng Công chúa đến!" Lập tức có tiểu thái giám thông minh hô vang, nhắc nhở mọi người.
Vương Tự Bảo liếc nhìn tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám kia vội vàng ngượng ngùng cúi đầu.
"Hồng Phúc, đứa nhỏ này là?" Vương Tự Bảo hỏi.
"Bẩm Trưởng Công chúa, là con nuôi của nô tài." Hồng Phúc kính cẩn lễ phép trả lời.
"Ừm, dẫn dắt cẩn thận. Không phải người tâm thuật bất chính* là được." Vương Tự Bảo lên tiếng chỉ điểm.
(*) Tâm thuật bất chính: Chỉ người bụng dạ khó lường, giỏi tính kế.
Hồng Phúc vội vàng trả lời: "Vâng. Nô tài nhất định sẽ dẫn dắt đứa nhỏ này cẩn thận."
Tiểu thái giám kia vô cùng lanh lợi, hướng về phía Vương Tự Bảo quỳ xuống nói: "Nô tài nhất định sẽ nghe lời của Trưởng Công chúa điện hạ và cha nuôi, làm người tử tế."
Vương Tự Bảo chỉ "ừm", không quan tâm tới nữa.
Đợi nàng đến gần đại điện, một đám phi tần và cung nữ, thái giám lại một lần nữa hướng về phía Vương Tự Bảo quỳ lạy.
"Tham kiến Nhiếp Chính Trưởng Công chúa! Trưởng Công chúa thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Vương Tự Bảo ngồi xuống ghế chủ vị, rồi khoát tay chặn lại nói: "Đứng lên cả đi."
"Tạ ơn Trưởng Công chúa thiên tuế!"
Sau khi mọi người ngồi xuống vị trí của mình, Vương Tự Bảo mở lời hỏi: "Đã nghĩ xong cả chưa?" Thấy mọi người đều hướng mắt về phía mình, không ai lên tiếng, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Ngoại trừ cung nữ tên là Thải Lan và vị cung phi vừa rồi kia…" Chợt nhớ ra ban nãy người nọ vẫn chưa tự giới thiệu, Vương Tự Bảo mới lên tiếng hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ họ Trịnh, là một quý nhân nho nhỏ." Người nọ liền vội vàng tiến lên trả lời.
Vương Tự Bảo gật đầu. "Ừm, bản công chúa đã biết. Ngươi quay về chỗ ngồi trước đi." Vương Tự Bảo ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: "Còn ai nữa?"
Nguồn : Vietwriter.vn
Vương Tự Bảo cảm thấy nàng đã cho mọi người rất nhiều cơ hội rồi, cơ hội này đặt ở trước mắt, phải dựa vào bản thân để tranh thủ. Nào có chuyện vô duyên vô cớ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
Lần này Tô Minh Nhiễm đến giữa đại điện nói: "Tần thiếp muốn thề sống chết đi theo Trưởng Công chúa."
Vương Tự Bảo cảm thấy mình quả thật không nhìn lầm người này, vì vậy mỉm cười hỏi: "Tại sao lại có suy nghĩ này?"
"Tần thiếp chỉ muốn tranh thủ thêm nhiều cơ hội hơn cho bản thân. Hơn nữa, tần thiếp cảm thấy đi theo Trưởng Công chúa mới có thể thực hiện được nhiều lý tưởng thời còn trẻ của mình."
Trông thấy ánh mắt khích lệ của Vương Tự Bảo, Tô Minh Nhiễm thủ thỉ: "Tần thiếp từ nhỏ đã theo gia phụ học tứ thư ngũ kinh. Có thể nói, tần thiếp còn học giỏi hơn mấy người huynh đệ của mình. Nhưng bởi tần thiếp là nữ tử, cuối cùng cũng chỉ có mệnh vào cung vì gia tộc. Mà huynh đệ của mình lại có thể thi đậu công danh. Thế nên tần thiếp vẫn luôn không cam lòng, vì sao tần thiếp có tài hoa mà lại nhất định phải che đậy, giấu giếm, không được phép để người khác biết? Vì sao tần thiếp phải cụp đuôi làm người ở nơi thâm cung này mới có thể sống tạm bợ đến bây giờ? Lẽ nào nữ nhân nhất định phải làm theo câu 'Nữ tử không tài mới là đức' sao?"
Tô Minh Nhiễm lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Tự Bảo rồi nói: "Trưởng Công chúa cũng là nữ nhân, thế nhưng tần thiếp lại nghe nói Trưởng Công chúa vẽ tranh chân dung trong thiên hạ không ai sánh bằng. Tần thiếp kính nể Trưởng Công chúa có thể vì nữ nhân trong thiên hạ mà có vươn lên. Tần thiếp cũng muốn trở thành một nữ tử khiến người ta kính nể như Trưởng Công chúa."
Bình luận facebook