Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302 - Chương 302TẮC ĐƯỜNG – CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN
"Vâng, tiểu cô cô." Vương Hử trả lời xong, người đã ra khỏi xe ngựa, phóng thân lên ngựa của mình, quất roi da chạy về hướng vương phủ.
"Lương Thần, ngươi về gọi mấy ma ma đỡ đẻ chuẩn bị trước, và gọi người dọn dẹp sạch sẽ lại phòng sinh đã chuẩn bị, nhớ là phải mở cửa sổ thông gió khiến phòng thoáng khí. Còn có, gọi người nhanh chóng chuẩn bị nước nóng, càng nhiều càng tốt." Vương Tự Bảo nói xong một tràng dài, thở hổn hển. Nàng cảm thấy bản thân ngoài đau ra còn thiếu khí.
Vì để Vương Tự Bảo an toàn sinh con, Chu Vĩnh Hồng sớm đã bảo nàng chọn mấy ma ma đỡ đẻ tốt trong số mấy ma ma đỡ đẻ cho các cung phi vào sống ở Thiều vương phủ.
"Rõ." Lương Thần đáp lời vừa định rời đi, Vương Tự Bảo lại căn dặn một câu: "Khoan đã nói rõ nguyên nhân với mẫu thân và bà bà ta, đừng để bọn họ lo lắng."
"Rõ." Thấy Vương Tự Bảo không căn dặn gì nữa, Lương Thần đi ra tùy tiện lấy một con ngựa từ chỗ thị vệ, cũng chạy như bay về ương phủ.
"Mỹ Cảnh, Diễm Dương, mau đặt ta nằm thẳng xuống, phần mông lót cao lên cho ta." Như vậy có thể giảm bớt số lượng và tốc độ nước ối chảy ra.
"Rõ." Mỹ Cảnh và Diễm Dương lập tức nghe theo.
Vương Tự Bảo lại tiếp tục dặn dò: "Tông ca nhi, mấy người các ngươi đừng hoảng loạn, đều không cần phải ở đây, mau đi ra ngoài. Mở đường phía trước, chúng ta nhất định phải lập tức hồi phủ."
"Rõ." Mấy người Tiêu Ngọc Lâm cũng rất hoảng loạn, nhưng thấy cho dù đến lúc này sư phụ mình vẫn còn có thể trấn định như vậy, trong lòng khó tránh khỏi âm thầm bái phục. Sau đó lập tức làm theo lời dặn của Vương Tự Bảo đi ra mở đường.
Vương Tông cho dù thông minh, cho dù hiểu chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi. Hiện giờ mồ hôi trên đầu của Vương Tự Bảo đã khiến đầu tóc nàng ướt nhẹp, cậu vừa không ngừng lau mồ hôi cho Vương Tự Bảo vừa khóc nói: "Tiểu cô cô, con không ra ngoài, con phải ở bên cạnh cô cô. Cô cô xem Tông ca nhi có thể giúp người, có thể chăm sóc người."
Vương Tự Bảo nâng tay phải lên, Vương Tông tự nhiên tiến sát lại.
Vương Tự Bảo xoa đầu Vương Tông nói: "Đứa bé này, tiểu cô cô phải sinh em bé rồi. Nam hài tử như con không tiện ở lại đây."
"Không, không nhìn thấy cô cô, Tông Ca Nhi sẽ càng sốt ruột." Vương Tông lại khóc thút thít an ủi: "Tiểu cô phụ cát nhân thiên tướng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nói không chừng lát nữa sẽ có tin tốt của tiểu cô phụ truyền đến. Hiện giờ con phải thay tiểu cô phụ chăm sóc cô cô."
Lúc này bỗng nhiên bụng của Vương Tự Bảo đau thắt lại, khiến nàng không còn sức lực để so đo với tiểu tử này nữa.
Nàng ra sức điều chỉnh hô hấp của mình, cơ thể cố gắng thả lỏng hết sức để giảm bớt đau đớn. Nhưng cho dù là vậy vẫn khiến nàng đau đến mức hét ra tiếng mấy lần.
Vương Tự Bảo cảm thấy mình chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, nhưng lúc này nàng không thể bận tâm đến hình tượng gì đó nữa. Chỉ cần để nàng sinh con một cách bình an, đừng nói đến hình tượng, ngay cả để nàng giảm thọ nàng cũng bằng lòng.
Trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy nói câu này rất giả dối. Hiên giờ bản thân mới cảm nhận được, vì con, thật sự, người làm mẹ đều có thể bằng lòng hy sinh mọi thứ.
Trong lúc Vương Tự Bảo đang đi về phía Thiều Vương phủ, một đội quân khác cũng vào Thiều Kinh, chạy về phía Thiều Vương phủ.
Khi mấy người Vương Tự Bảo đi đến con đường hơi chật hẹp cách rất gần Thiều Vương phủ, đội quân này vừa vặn cũng đi đến đây.
Bọn họ còn vào con phố hẹp đó trước Vương Tự Bảo một bước. Đội quân đó ước chừng có không dưới năm trăm người, lập tức lấp kín cả con phố.
Tiêu Ngọc Lâm ở bên ngoài phụ trách mở đường gấp đến độ thiếu chút nữa chửi ầm lên. Nhưng nghĩ đến, người lúc này có thể chạy về hướng Thiều Vương phủ không chừng lại có liên quan đến hai vợ chồng Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Vì thế hắn nuốt những lời thô tục đang đến bên miệng xuống, đổi thành giọng điệu khách khí thét to: "Nhường đường, phiền mọi người nhường đường một chút, chúng ta đang có việc gấp!"
Đội quân đó tuy rằng không mặc quân phục, nhưng lại đều là xuất thân quân nhân. Trên người tự nhiên đều mang một cỗ huyết khí há có thể vì mấy tiếng hét của Tiêu Ngọc Lâm mà nhường đường cho hắn? Không những không nhường mà còn chắn kín đường, đến cả một kẽ hở cho hắn đi qua cũng không cho.
"Nhanh tránh ra cho ta, ta đang có việc gấp." Tiêu Ngọc Lâm thật sự nóng nảy rồi, quất roi ngựa vào người phía trước đang chặn đường bọn họ.
Người đó kéo dây cương ngựa, dễ dàng tránh được một roi.
Tiêu Ngọc Lâm không muốn đánh nhau với người này, nhân lúc người đo lùi lại, hắn phóng ngựa tiến lên vị trí phía trước.
Tiêu Ngọc Lâm thấy cách này có hiệu quả, thế là tiếp tục làm theo.
Hắn muốn tiến lên phía trước tìm chủ tử của đám người này để đội quân của hắn nhường đường. Nếu không cả đám người này, hắn có nói rách mồn bọn chúng cũng sẽ không nhường.
Tiêu Ngọc Lâm quất roi ngựa tiến lên phía trước từng chút một. Những người kia vốn chờ để đánh trả, nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên này tuổi tác không lớn, tướng mạo tuấn mỹ, thân mặc cẩm bào không phải là loại người cố ý cậy mạnh khiêu khích, thế là tin tưởng người này đang có việc gấp. Sau đó lại nghĩ đến bọn họ lần đầu đến Thiều Kinh, tốt nhất là ít rước phiền phức vào người, nên không đánh nhiều với hắn, nhưng chút va chạm và trêu chọc chắc chắn khó tránh.
Khi Tiêu Ngọc Lâm sắp đến gần trước xe ngựa của chủ tử, hắn hét lớn: "Phía trước là ai? Ta là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, mong các vị tạo điều kiện, để sư phụ ta nhanh chóng hồi phủ."
Chủ tử phía trước không phải ai khác mà chính là Vương Dụ Trạch đến từ Ung Quốc.
Tai của hắn rất thính. Vừa nghe có người nói mình là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, vội vàng ghìm cương ngựa, đồng thời khoát tay ra hiệu đội quân dừng bước.
Hắn đánh ngựa quay người lớn tiếng hỏi người tiến đến: "Người nào tự xưng là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, nhanh báo tên ra đây."
Vương Dụ Trạch chinh chiến sa trường nhiều năm không giận tự uy, lời nói ra tự khắc cực kỳ có khí thế.
Tiêu Ngọc Lâm giương mắt nhìn lên, thấy một nam tử trung niên tướng mạo phi phàm, mặc trang phục màu đen đang ngồi trên lưng ngựa. Tuy rằng cách nhiều năm không gặp, hắn vẫn liếc mắt một cái nhận ra người này chính là Đại ca của sư phụ mình.
"Sư bá, con là Tiêu Ngọc Lâm. Nhanh cho quân của người nhường đường, để xe ngựa bọn con đi qua. Sự phụ xảy ra chuyện rồi." Khi nói đến câu cuối "Sự phụ xảy ra chuyện rồi", đôi mắt Tiêu Ngọc Lâm đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ.
Cho dù nói thế nào thì Tiêu Ngọc Lâm năm nay mới mười sáu tuổi, những chưa trải đời. Chỉ cần nghĩ đến Vương Tự Bảo bụng bầu lớn như vậy ngã xuống đất, còn chảy nhiều máu, hắn liền sợ hãi không nói nên lời.
Vương Dụ Trạch vừa nghe thấy Vương Tự Bảo xảy ra chuyện, trong lòng choáng váng, vội vàng hỏi: "Lâm Ca Nhi? Con nói cái gì? Bảo Muội nhà ta xảy ra chuyện gì rồi"
"Sư bá, không có thời gian giải thích nữa đâu, nhanh sai quân của người nhường đường. Sư phụ đang ở trên xe ngựa phía sau. Nếu không hồi phủ sẽ muộn mất." Tiêu Ngọc Lâm nghẹn ngào hét lớn.
"Được, được." Vương Dụ Trạch lật tức giương giọng ra lệnh: "Đội ngũ của chúng ta đều lùi ra hai bên, nhanh nhường đường cho xe ngựa phía sau."
"Rõ." Đám người kia đều xuất thân quân đội, tác phong chuyên nghiệp. Vương Dụ Trạch vừa mới hạ lệnh, họ lập tức lùi sát về hai bên, chừa ra một lối đi ở giữa.
Bọn họ ở đây cảm thấy thời gian không lâu, nhưng Mỹ Cảnh và Vương Tông ngồi trên xe ngựa, đột nhiên cảm thấy tốc độ xe ngựa chậm lại thì lo lắng cực độ. Bọn họ liên tiếp vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Đã là lúc nào rồi, mắt nhìn thấy cửa phủ nhà mình nhưng lại bị người ta chặn lại.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tính khí của Vương Tông nổi lên, thiếu chút nữa muốn chạy ra liều mạng với đám người đó, nhưng lại bị Vương Tự Bảo kéo lại.
"Được rồi, Tông Ca Nhi, bên ngoài có mấy sư huynh của con rồi." Vương Tự Bảo cũng gấp, nhưng nàng lại phải trấn an những người khác, nếu không trở thành một mớ hỗn độn mất.
Cũng may, không lâu sau đội quân phía trước đã nhường đường, tốc độ chạy của xe ngựa lại nhanh trở lại.
Khi xe ngựa lướt qua Vương Dụ Trạch, Vương Dụ Trạch lo lắng hỏi: "Bảo Muội, ta là Đại ca, muội không sao chứ?"
Đại ca? Sao lúc này Đại ca lại đến đây? Sao cũng không báo trước một tiếng? Nhưng nàng lúc này không thể quan tâm đến việc đó nữa, bởi vì cơn đau ở bụng lại trầm trọng hơn. Đau đến nỗi lại khiến nàng hét lớn lên.
"Bảo Muội, muội đừng dọa Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Dụ Trạch bị tiếng kêu tê tâm liệt phế của Vương Tự Bảo làm cho hoang mang lo sợ. Trong lòng cũng khó chịu nhăn nhó.
Muội muội bảo bối của hắn trừ lúc luyện võ ra phải chịu khổ một chút, bình thường nào đâu bị chịu qua nỗi khổ gì?
"Đại bá, tiểu cô cô con gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sắp sinh rồi. Không nói nhiều với người nữa, chúng ta phải nhanh chóng về phủ mới được." Để trấn an Vương Dụ Trạch, Vương Tông vén một bên mành xe ngựa nói ngắn gọn.
"Ồ, ồ, các con đi nhanh đi, ta và Đại bá mẫu con theo sau."
Vương Dụ Trạch về việc sinh con thì dốt đặc cán mai, cũng may Triệu thị đi cùng đến, nàng đã từng sinh hai người con, nhất định hiểu. Đây là nhận thức mà đại đa số nam nhân đều sai lầm, Vương Dụ Trạch cũng không ngoại lệ.
Xe ngựa chạy đến Thiều vương phủ, Lương Thần đã dặn mở rộng cửa lớn. Lúc này không ai quan tâm đến việc nên sắp hàng hai bên đường chào đón phu thê Vương Dụ Trạch nữa, xe ngựa của Vương Tự Bảo đánh thẳng một mạch chạy vội vào trong hậu viện.
Lần này đến cả cổng trong, Vương Tông cũng không kêu dừng lại, cứ chạy thẳng một đường đến Bảo Châu Viện nơi Vương Tự Bảo ở.
Lúc này bất kể là Tương thị hay Lâm Uyển Yên đều đã nôn nóng chờ ở cửa Bảo Châu Viện, đi qua đi lại.
Vừa nhìn thấy xe ngựa của Vương Tự Bảo tiến đến họ lập tức sai người nhường đường.
Chờ xe ngựa dừng lại, Lương Thần cẩn thận gọi bốn bà mụ chuẩn bị một giường đệm lớn, một người nâng một góc khiêng Vương Tự Bảo vào phòng đẻ mà sáng nay đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tôn Xảo Dịch dẫn đầu vọt tời bên giường, cẩn thận bắt mạch chữa trị cho Vương Tự Bảo.
Những người tỉ mỉ sẽ nhìn thấy lông mày Tôn Xảo Dịch cau lại rất chắt, sắp xoắn thành nút rồi.
Nàng không có kinh nghiệm sinh con, nhưng theo mạch tượng có thể không khó nhận định Vương Tử Bảo không những khó sinh, mà làm không tốt còn có thể mất đi cả hai mạng sống.
"Bảo Muội, ngươi kiên trì lên, nhất định không sao đâu. Có ta ở đây rồi." Cho dù biết tình trạng của Vương Tự Bảo không lạc quan, Tôn Xảo Dịch vẫn chu đáo trấn an.
Từ vẻ mặt của Tôn Xảo Dịch, Vương Tự Bảo đã nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề: "Ta không sao. Hiện giờ gọi ma ma đỡ đẻ đến xem xem."
"Bảo Muội à, con nhất định sẽ không sao, chỉ là sinh sớm thôi mà, mẫu thân ở đây này." Tưởng thị kéo tay Vương Tự Bảo, ra sức không để bản thân khóc ra thành tiếng.
"Lương Thần, ngươi về gọi mấy ma ma đỡ đẻ chuẩn bị trước, và gọi người dọn dẹp sạch sẽ lại phòng sinh đã chuẩn bị, nhớ là phải mở cửa sổ thông gió khiến phòng thoáng khí. Còn có, gọi người nhanh chóng chuẩn bị nước nóng, càng nhiều càng tốt." Vương Tự Bảo nói xong một tràng dài, thở hổn hển. Nàng cảm thấy bản thân ngoài đau ra còn thiếu khí.
Vì để Vương Tự Bảo an toàn sinh con, Chu Vĩnh Hồng sớm đã bảo nàng chọn mấy ma ma đỡ đẻ tốt trong số mấy ma ma đỡ đẻ cho các cung phi vào sống ở Thiều vương phủ.
"Rõ." Lương Thần đáp lời vừa định rời đi, Vương Tự Bảo lại căn dặn một câu: "Khoan đã nói rõ nguyên nhân với mẫu thân và bà bà ta, đừng để bọn họ lo lắng."
"Rõ." Thấy Vương Tự Bảo không căn dặn gì nữa, Lương Thần đi ra tùy tiện lấy một con ngựa từ chỗ thị vệ, cũng chạy như bay về ương phủ.
"Mỹ Cảnh, Diễm Dương, mau đặt ta nằm thẳng xuống, phần mông lót cao lên cho ta." Như vậy có thể giảm bớt số lượng và tốc độ nước ối chảy ra.
"Rõ." Mỹ Cảnh và Diễm Dương lập tức nghe theo.
Vương Tự Bảo lại tiếp tục dặn dò: "Tông ca nhi, mấy người các ngươi đừng hoảng loạn, đều không cần phải ở đây, mau đi ra ngoài. Mở đường phía trước, chúng ta nhất định phải lập tức hồi phủ."
"Rõ." Mấy người Tiêu Ngọc Lâm cũng rất hoảng loạn, nhưng thấy cho dù đến lúc này sư phụ mình vẫn còn có thể trấn định như vậy, trong lòng khó tránh khỏi âm thầm bái phục. Sau đó lập tức làm theo lời dặn của Vương Tự Bảo đi ra mở đường.
Vương Tông cho dù thông minh, cho dù hiểu chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi. Hiện giờ mồ hôi trên đầu của Vương Tự Bảo đã khiến đầu tóc nàng ướt nhẹp, cậu vừa không ngừng lau mồ hôi cho Vương Tự Bảo vừa khóc nói: "Tiểu cô cô, con không ra ngoài, con phải ở bên cạnh cô cô. Cô cô xem Tông ca nhi có thể giúp người, có thể chăm sóc người."
Vương Tự Bảo nâng tay phải lên, Vương Tông tự nhiên tiến sát lại.
Vương Tự Bảo xoa đầu Vương Tông nói: "Đứa bé này, tiểu cô cô phải sinh em bé rồi. Nam hài tử như con không tiện ở lại đây."
"Không, không nhìn thấy cô cô, Tông Ca Nhi sẽ càng sốt ruột." Vương Tông lại khóc thút thít an ủi: "Tiểu cô phụ cát nhân thiên tướng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nói không chừng lát nữa sẽ có tin tốt của tiểu cô phụ truyền đến. Hiện giờ con phải thay tiểu cô phụ chăm sóc cô cô."
Lúc này bỗng nhiên bụng của Vương Tự Bảo đau thắt lại, khiến nàng không còn sức lực để so đo với tiểu tử này nữa.
Nàng ra sức điều chỉnh hô hấp của mình, cơ thể cố gắng thả lỏng hết sức để giảm bớt đau đớn. Nhưng cho dù là vậy vẫn khiến nàng đau đến mức hét ra tiếng mấy lần.
Vương Tự Bảo cảm thấy mình chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, nhưng lúc này nàng không thể bận tâm đến hình tượng gì đó nữa. Chỉ cần để nàng sinh con một cách bình an, đừng nói đến hình tượng, ngay cả để nàng giảm thọ nàng cũng bằng lòng.
Trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy nói câu này rất giả dối. Hiên giờ bản thân mới cảm nhận được, vì con, thật sự, người làm mẹ đều có thể bằng lòng hy sinh mọi thứ.
Trong lúc Vương Tự Bảo đang đi về phía Thiều Vương phủ, một đội quân khác cũng vào Thiều Kinh, chạy về phía Thiều Vương phủ.
Khi mấy người Vương Tự Bảo đi đến con đường hơi chật hẹp cách rất gần Thiều Vương phủ, đội quân này vừa vặn cũng đi đến đây.
Bọn họ còn vào con phố hẹp đó trước Vương Tự Bảo một bước. Đội quân đó ước chừng có không dưới năm trăm người, lập tức lấp kín cả con phố.
Tiêu Ngọc Lâm ở bên ngoài phụ trách mở đường gấp đến độ thiếu chút nữa chửi ầm lên. Nhưng nghĩ đến, người lúc này có thể chạy về hướng Thiều Vương phủ không chừng lại có liên quan đến hai vợ chồng Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Vì thế hắn nuốt những lời thô tục đang đến bên miệng xuống, đổi thành giọng điệu khách khí thét to: "Nhường đường, phiền mọi người nhường đường một chút, chúng ta đang có việc gấp!"
Đội quân đó tuy rằng không mặc quân phục, nhưng lại đều là xuất thân quân nhân. Trên người tự nhiên đều mang một cỗ huyết khí há có thể vì mấy tiếng hét của Tiêu Ngọc Lâm mà nhường đường cho hắn? Không những không nhường mà còn chắn kín đường, đến cả một kẽ hở cho hắn đi qua cũng không cho.
"Nhanh tránh ra cho ta, ta đang có việc gấp." Tiêu Ngọc Lâm thật sự nóng nảy rồi, quất roi ngựa vào người phía trước đang chặn đường bọn họ.
Người đó kéo dây cương ngựa, dễ dàng tránh được một roi.
Tiêu Ngọc Lâm không muốn đánh nhau với người này, nhân lúc người đo lùi lại, hắn phóng ngựa tiến lên vị trí phía trước.
Tiêu Ngọc Lâm thấy cách này có hiệu quả, thế là tiếp tục làm theo.
Hắn muốn tiến lên phía trước tìm chủ tử của đám người này để đội quân của hắn nhường đường. Nếu không cả đám người này, hắn có nói rách mồn bọn chúng cũng sẽ không nhường.
Tiêu Ngọc Lâm quất roi ngựa tiến lên phía trước từng chút một. Những người kia vốn chờ để đánh trả, nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên này tuổi tác không lớn, tướng mạo tuấn mỹ, thân mặc cẩm bào không phải là loại người cố ý cậy mạnh khiêu khích, thế là tin tưởng người này đang có việc gấp. Sau đó lại nghĩ đến bọn họ lần đầu đến Thiều Kinh, tốt nhất là ít rước phiền phức vào người, nên không đánh nhiều với hắn, nhưng chút va chạm và trêu chọc chắc chắn khó tránh.
Khi Tiêu Ngọc Lâm sắp đến gần trước xe ngựa của chủ tử, hắn hét lớn: "Phía trước là ai? Ta là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, mong các vị tạo điều kiện, để sư phụ ta nhanh chóng hồi phủ."
Chủ tử phía trước không phải ai khác mà chính là Vương Dụ Trạch đến từ Ung Quốc.
Tai của hắn rất thính. Vừa nghe có người nói mình là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, vội vàng ghìm cương ngựa, đồng thời khoát tay ra hiệu đội quân dừng bước.
Hắn đánh ngựa quay người lớn tiếng hỏi người tiến đến: "Người nào tự xưng là đồ đệ của Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, nhanh báo tên ra đây."
Vương Dụ Trạch chinh chiến sa trường nhiều năm không giận tự uy, lời nói ra tự khắc cực kỳ có khí thế.
Tiêu Ngọc Lâm giương mắt nhìn lên, thấy một nam tử trung niên tướng mạo phi phàm, mặc trang phục màu đen đang ngồi trên lưng ngựa. Tuy rằng cách nhiều năm không gặp, hắn vẫn liếc mắt một cái nhận ra người này chính là Đại ca của sư phụ mình.
"Sư bá, con là Tiêu Ngọc Lâm. Nhanh cho quân của người nhường đường, để xe ngựa bọn con đi qua. Sự phụ xảy ra chuyện rồi." Khi nói đến câu cuối "Sự phụ xảy ra chuyện rồi", đôi mắt Tiêu Ngọc Lâm đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ.
Cho dù nói thế nào thì Tiêu Ngọc Lâm năm nay mới mười sáu tuổi, những chưa trải đời. Chỉ cần nghĩ đến Vương Tự Bảo bụng bầu lớn như vậy ngã xuống đất, còn chảy nhiều máu, hắn liền sợ hãi không nói nên lời.
Vương Dụ Trạch vừa nghe thấy Vương Tự Bảo xảy ra chuyện, trong lòng choáng váng, vội vàng hỏi: "Lâm Ca Nhi? Con nói cái gì? Bảo Muội nhà ta xảy ra chuyện gì rồi"
"Sư bá, không có thời gian giải thích nữa đâu, nhanh sai quân của người nhường đường. Sư phụ đang ở trên xe ngựa phía sau. Nếu không hồi phủ sẽ muộn mất." Tiêu Ngọc Lâm nghẹn ngào hét lớn.
"Được, được." Vương Dụ Trạch lật tức giương giọng ra lệnh: "Đội ngũ của chúng ta đều lùi ra hai bên, nhanh nhường đường cho xe ngựa phía sau."
"Rõ." Đám người kia đều xuất thân quân đội, tác phong chuyên nghiệp. Vương Dụ Trạch vừa mới hạ lệnh, họ lập tức lùi sát về hai bên, chừa ra một lối đi ở giữa.
Bọn họ ở đây cảm thấy thời gian không lâu, nhưng Mỹ Cảnh và Vương Tông ngồi trên xe ngựa, đột nhiên cảm thấy tốc độ xe ngựa chậm lại thì lo lắng cực độ. Bọn họ liên tiếp vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Đã là lúc nào rồi, mắt nhìn thấy cửa phủ nhà mình nhưng lại bị người ta chặn lại.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tính khí của Vương Tông nổi lên, thiếu chút nữa muốn chạy ra liều mạng với đám người đó, nhưng lại bị Vương Tự Bảo kéo lại.
"Được rồi, Tông Ca Nhi, bên ngoài có mấy sư huynh của con rồi." Vương Tự Bảo cũng gấp, nhưng nàng lại phải trấn an những người khác, nếu không trở thành một mớ hỗn độn mất.
Cũng may, không lâu sau đội quân phía trước đã nhường đường, tốc độ chạy của xe ngựa lại nhanh trở lại.
Khi xe ngựa lướt qua Vương Dụ Trạch, Vương Dụ Trạch lo lắng hỏi: "Bảo Muội, ta là Đại ca, muội không sao chứ?"
Đại ca? Sao lúc này Đại ca lại đến đây? Sao cũng không báo trước một tiếng? Nhưng nàng lúc này không thể quan tâm đến việc đó nữa, bởi vì cơn đau ở bụng lại trầm trọng hơn. Đau đến nỗi lại khiến nàng hét lớn lên.
"Bảo Muội, muội đừng dọa Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Dụ Trạch bị tiếng kêu tê tâm liệt phế của Vương Tự Bảo làm cho hoang mang lo sợ. Trong lòng cũng khó chịu nhăn nhó.
Muội muội bảo bối của hắn trừ lúc luyện võ ra phải chịu khổ một chút, bình thường nào đâu bị chịu qua nỗi khổ gì?
"Đại bá, tiểu cô cô con gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sắp sinh rồi. Không nói nhiều với người nữa, chúng ta phải nhanh chóng về phủ mới được." Để trấn an Vương Dụ Trạch, Vương Tông vén một bên mành xe ngựa nói ngắn gọn.
"Ồ, ồ, các con đi nhanh đi, ta và Đại bá mẫu con theo sau."
Vương Dụ Trạch về việc sinh con thì dốt đặc cán mai, cũng may Triệu thị đi cùng đến, nàng đã từng sinh hai người con, nhất định hiểu. Đây là nhận thức mà đại đa số nam nhân đều sai lầm, Vương Dụ Trạch cũng không ngoại lệ.
Xe ngựa chạy đến Thiều vương phủ, Lương Thần đã dặn mở rộng cửa lớn. Lúc này không ai quan tâm đến việc nên sắp hàng hai bên đường chào đón phu thê Vương Dụ Trạch nữa, xe ngựa của Vương Tự Bảo đánh thẳng một mạch chạy vội vào trong hậu viện.
Lần này đến cả cổng trong, Vương Tông cũng không kêu dừng lại, cứ chạy thẳng một đường đến Bảo Châu Viện nơi Vương Tự Bảo ở.
Lúc này bất kể là Tương thị hay Lâm Uyển Yên đều đã nôn nóng chờ ở cửa Bảo Châu Viện, đi qua đi lại.
Vừa nhìn thấy xe ngựa của Vương Tự Bảo tiến đến họ lập tức sai người nhường đường.
Chờ xe ngựa dừng lại, Lương Thần cẩn thận gọi bốn bà mụ chuẩn bị một giường đệm lớn, một người nâng một góc khiêng Vương Tự Bảo vào phòng đẻ mà sáng nay đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tôn Xảo Dịch dẫn đầu vọt tời bên giường, cẩn thận bắt mạch chữa trị cho Vương Tự Bảo.
Những người tỉ mỉ sẽ nhìn thấy lông mày Tôn Xảo Dịch cau lại rất chắt, sắp xoắn thành nút rồi.
Nàng không có kinh nghiệm sinh con, nhưng theo mạch tượng có thể không khó nhận định Vương Tử Bảo không những khó sinh, mà làm không tốt còn có thể mất đi cả hai mạng sống.
"Bảo Muội, ngươi kiên trì lên, nhất định không sao đâu. Có ta ở đây rồi." Cho dù biết tình trạng của Vương Tự Bảo không lạc quan, Tôn Xảo Dịch vẫn chu đáo trấn an.
Từ vẻ mặt của Tôn Xảo Dịch, Vương Tự Bảo đã nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề: "Ta không sao. Hiện giờ gọi ma ma đỡ đẻ đến xem xem."
"Bảo Muội à, con nhất định sẽ không sao, chỉ là sinh sớm thôi mà, mẫu thân ở đây này." Tưởng thị kéo tay Vương Tự Bảo, ra sức không để bản thân khóc ra thành tiếng.
Bình luận facebook