Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303 - Chương 303HAI LỰA CHỌN KHÓ KHĂN
Đây là đứa trẻ mà bà và cả nhà cùng nâng niu chiều chuộng. Thấy Vương Tự Bảo chật vật, yếu ớt, dù có đau đớn mấy cũng cắn răng chịu đựng, không để người nhà phải lo lắng như vậy, lòng Tưởng thị đau như cắt.
Tưởng thị quay người đi, len lén lau nước mắt, sau đó mới quay lại nắm tay Vương Tự Bảo, đau lòng nói: "Bảo Muội, hay là con đừng sinh nữa?"
Vương Tự Bảo cười yếu ớt: "Mẫu thân, người ngốc quá, đây là đứa con của con và Lâm Khê mà, sao có thể nói không sinh là không sinh được chứ."
"Bảo Muội, giờ con đừng nói nhiều quá, nếu đau thì kêu lên nhé, không ai cười con đâu." Lâm Uyển Yên vừa lau nước mắt vừa nói.
Mặc dù mang thai nhưng Vương Tự Bảo khỏe hơn người bình thường rất nhiều. Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện cũng đều nói cái thai này không có vấn đề gì. Nhưng giờ mới được hơn bảy tháng, Lâm Uyển Yên và Tưởng thị lại đột ngột biết tin Vương Tự Bảo sắp sinh, vậy chẳng phải khiến người không khỏi căng thẳng và lo sợ ư?
Nhất là vừa rồi còn hỏi Hử ca nhi và Lương Thần, hai người cứ ấp a ấp úng không dám nói thật, càng khiến hai bà thêm lo lắng hơn. Giờ nhìn thấy bộ dạng của Vương Tự Bảo, đến người ngốc cũng biết nàng gặp chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Vương Tự Bảo quay sang nhìn Lâm Uyển Yên: "Hai người không cần lo cho con đâu, cứ ra bên ngoài chờ đi ạ."
"Thôi, cứ để bọn ta ở trong này cùng con đi." Lâm Uyển Yên không yên tâm.
"Hai người cứ ra ngoài đi ạ, nếu không con sẽ mất tập trung đó." Vương Tự Bảo cố nhịn cơn đau mới ập đến, khó khăn nói.
Thấy Vương Tự Bảo cứ cố chịu đau, Lâm Uyển Yên vội đáp: "Được được, ta và mẫu thân con ra ngoài chờ, chắc chắn con sẽ không sao đâu, đứa bé cũng chắc chắn sẽ ổn cả." Lâm Uyển Yên nói xong thì kéo tay Tưởng thị: "Tân Mai tỷ, chúng mình ra ngoài đi."
Tưởng thị vẫn muốn ở lại cùng Vương Tự Bảo, nhưng thấy Lâm Uyển Yên cố gắng ra hiệu bằng mắt với mình thì cũng miễn cưỡng đi ra cùng bà, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Vương Tự Bảo.
"Sao lại kéo ta ra ngoài chứ?" Vừa ra khỏi cửa, Tưởng thị đã chất vấn.
"Tỷ không thấy Vương Tự Bảo cố nhịn đau vì không muốn chúng ta lo lắng hay sao? Ta sợ con bé đang giấu gì đó." Lâm Uyển Yên còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Vương Tự Bảo thét lên như xé gan xé thịt.
Nghe tiếng hét đau đớn của Vương Tự Bảo, hai người quay phắt lại, cứ như thể có thể nhìn thấy nàng qua cánh cửa vậy. Nước mắt cũng ứa ra, rơi lã chã.
Hai người cũng phải cố gắng kiềm chế lắm mới không xông vào để xem Vương Tự Bảo thế nào.
"Mẫu thân! Bảo Muội sao rồi?"
Tưởng thị vừa quay lại thì thấy đứa con trai cả mà mình chưa gặp đã gần bảy, tám năm nay.
"Trạch ca nhi, là con sao?" Tưởng thị run run nói.
Vương Dụ Trạch quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng thị, nước mắt đầm đìa, nói: "Mẫu thân, là con đây. Nhi tử bất hiếu, bao nhiêu năm nay không thể ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân để tận hiếu, xin nhận của nhi tử một lạy."
Nói xong hắn liền dập đầu ba cái liên tiếp.
Triệu thị cũng vội vã dắt tay đứa con Vương Dung mới hơn ba tuổi đi đến trước mặt Tưởng thị, quỳ sụp xuống rồi cùng dập đầu với Vương Dụ Trạch.
"Mẫu thân, tức phụ bất hiếu, suốt bao năm nay không thể ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân để tận hiếu, mong người thứ tội!" Triệu thị nén nước mắt để nói, sau đó kéo Vương Dung: "Mau gọi tổ mẫu đi con."
Vương Dung quỳ lạy, lí nhí nói: "Tổ mẫu, Dung ca nhi thỉnh an người."
Những đứa trẻ lớn chừng này rất thú vị, người lớn bảo làm gì chúng sẽ làm theo, lại còn làm rất nghiêm túc nữa.
"Được, được, mau đứng dậy cả đi." Tưởng thị nói rồi vội vã tiến lên, ôm Vương Dung vào lòng, khóc nói: "Tôn tử ngoan của tổ mẫu."
"Tổ mẫu đừng khóc." Vương Dung đưa ngón tay nhỏ bé ra quẹt nước mắt của Tưởng thị.
"Ừ, tổ mẫu không khóc."
Thấy Tưởng thị con đàn cháu đống, Lâm Uyển Yên không khỏi ngưỡng mộ.
Mình thì khó khăn lắm mới có đứa cháu, vậy mà lại gặp chuyện. Cứ nghĩ tới con dâu đang phải đau đớn trong kia, Lâm Uyển Yên lại đầm đìa nước mắt.
Lúc này, tiếng hét xé lòng của Vương Tự Bảo lại vang lên.
Cảnh người thân đoàn tụ ấm áp bên ngoài cũng bị phá vỡ.
"Mẫu thân, Bảo Muội rốt cuộc làm sao vậy?" Vương Dụ Trạch hỏi lại.
Tưởng thị lắc đầu đáp: "Cụ thể thế nào ta cũng không biết." Bà nắm lấy cánh tay Vương Dụ Trạch, nói: "Muội muội của con vẫn rất khỏe mạnh, nhưng giờ mới chỉ mang thai được hơn bảy tháng đã sinh, vậy là thế nào?"
"Không sao đâu mẫu thân, Bảo Muội ở hiền ắt sẽ gặp lành, chắc chắn sẽ ổn cả thôi." Vương Dụ Trạch vỗ nhẹ lên tay Tưởng thị, an ủi.
"Đúng vậy, Phật tổ phù hộ, Bảo Muội chắc chắn sẽ ổn thôi." Tưởng thị chắp tay lại.
Trong phòng sinh, mấy ma ma có kinh nghiệm đã giúp Vương Tự Bảo cởi quần ra, kiểm tra kỹ càng xem tử cung của Vương Tự Bảo đã mở rộng chưa.
Đến lúc này rồi nhưng Vương Tự Bảo vẫn không quên bảo Lương Thần dặn mấy người kia rửa tay và đeo găng tay.
Mặc dù không hiểu lý do nhưng mấy ma ma đó vẫn phải nghe theo.
Kiểm tra xong kết quả cũng không mấy lạc quan, Vương Tự Bảo chảy rất nhiều nước ối, lúc này tử cung lại chỉ mở rất nhỏ. Vậy là mọi người đều không kìm được mà lắc đầu.
Vương Tự Bảo tranh thủ lúc tỉnh táo vội hỏi: "Nói thật đi, tình hình bây giờ thế nào?"
Mấy ma ma đều quỳ sụp xuống, người này nhìn người kia, không ai dám hé răng.
Vương Tự Bảo nhìn họ, lạnh lùng nói: "Mau nói thật cho ta, nếu ta và đứa trẻ này gặp chuyện chẳng lành, các ngươi cũng phải chết theo đấy."
Nguồn : Vietwriter.vn
Câu này Vương Tự Bảo nói ra không phải để đe dọa. Nếu chẳng may nàng và đứa trẻ một xác hai mạng thì tất cả người trong này, cùng với hộ vệ hộ tống Vương Tự Bảo ra ngoài đều sẽ chỉ còn nước chết. E là ngay cả đám Vương Hử, Vương Tông, Tiêu Ngọc Lâm cũng sẽ chịu liên lụy.
"Chuyện này… Nếu Trưởng Công chúa điện hạ muốn sinh đứa trẻ này thuận lợi thì… e là rất khó." Quản sự trong số các ma ma e dè trả lời.
"Vậy theo bà thì phải làm gì?" Vương Tự Bảo cực kỳ bình tĩnh đáp, cứ như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến nàng vậy. Điều này khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc.
"Theo lão nô thì, hoặc là giữ lại người mẹ, hoặc là giữ lại đứa trẻ, bây giờ đưa ra lựa chọn vẫn còn một tia hy vọng, nhưng chỉ rất nhỏ thôi. Nếu để chậm trễ thì sợ rằng đến tia hy vọng này cũng sẽ mất đi." Sự bình tĩnh của Vương Tự Bảo đã tác động lên ma ma này, khiến bà nói trơn tru hơn rất nhiều.
"Ta hiểu rồi. Để ta suy nghĩ cho kỹ. Giờ cứ tiến hành theo từng bước khi đỡ đẻ đi."
"Dạ. Lão nô hiểu rồi."
Vương Tự Bảo mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nói vậy tức là chắc chắn sẽ không giữ được nàng hoặc đứa trẻ. Nếu chậm trễ thì e là đến một người cũng không giữ được.
Dù đã nỗ lực đến vậy rồi, nhưng rốt cuộc vẫn cứ đến bước mà nàng không muốn thấy nhất.
Lâm Khê, chàng đang ở đâu? Chưa bao giờ Vương Tự Bảo lại thấy bất lực đến thế này. Nàng thật sự không biết phải chọn thế nào, cũng chẳng muốn chọn gì cả.
Tranh thủ lúc Vương Tự Bảo nhắm mắt suy nghĩ, có ma ma suy nghĩ thấu đáo nên lẻn ra ngoài để đi hỏi Nhiếp Chính vương hoặc vương phi. Chuyện lớn thế này, cho dù Vương Tự Bảo là Trưởng Công chúa, là Thiều vương phi, nhưng địa vị cũng không thể bằng Chu Vĩnh Hồng, cũng chẳng thể so với đứa trẻ trong bụng.
"Sao rồi? Tình hình Bảo Muội bây giờ thế nào?"
Ma ma đó vừa ra khỏi phòng sinh, tất cả mọi người đều vây quanh bà, hỏi cùng một câu.
"Vương phi, Nhiếp Chính vương thiên tuế đã tới chưa ạ?" Ma ma đó hành lễ với Lâm Uyển Yên xong thì sốt ruột hỏi.
"Chưa…"
Lâm Uyển Yên còn chưa dứt lời thì đã thấy Chu Vĩnh Hồng cùng một đám nội thị đang vội vã chạy tới, phía sau còn có Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần.
"Tham kiến Nhiếp Chính Vương!" Tất cả mọi người ở đó đều lập tức hành lễ.
Chu Vĩnh Hồng phất tay, lo lắng hỏi: "Thôi đừng đa lễ, mau nói ta biết Bảo Muội với đứa bé giờ ra sao rồi?"
Ông vừa nhận được quân báo, biết tin Chu Lâm Khê mất tích, ngay sau đó lại nghe nói Vương Tự Bảo bị người ta đẩy ngã, tình trạng không ổn chút nào, đang về Thiều Vương phủ tìm người để chữa trị.
Chuyện đến dồn dập khiến ông cũng không bình tĩnh nổi. Con trai mất tích không nói, đứa cháu này không cẩn thận cũng sẽ không giữ nổi. Đây là một đòn cực mạnh với ông.
Vậy là ông bỏ hết quốc sự, bỏ cả chuyện của Chu Lâm Khê, vội vã đến Thiều vương phủ, đồng thời còn không quên đưa theo cả Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần.
Vừa nghe Chu Vĩnh Hồng hỏi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ma ma vừa đi ra kia.
Ma ma đó đầm đìa mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Chu Vĩnh Hồng uy nghiêm: "Nói, rốt cuộc là sao rồi?"
"Hồi… hồi… hồi bẩm Nhiếp Chính Vương, tình hình cực kỳ tệ ạ. Cái thai mới được bảy tháng, cho dù chào đời bình an cũng chưa chắc đã sống được lâu." Đối diện với sức ép cực lớn từ Chu Vĩnh Hồng, ma ma đó chọn cách nói thật.
"Vậy Bảo Muội thì sao?"
Ma ma lắc đầu đáp: "Cũng không ổn."
"Vậy ngươi không vào để đỡ đẻ mà chạy ra đây làm gì?" Chu Vĩnh Hồng lạnh lùng nói.
"Dạ… dạ thưa… lão nô chỉ muốn hỏi xem phải giữ sản phụ hay giữ đứa trẻ ạ." Ma ma ngắc ngứ nói.
Chu Vĩnh Hồng nheo mắt hỏi: "Thế nghĩa là gì?"
"Nếu bây giờ giữ lại một người thì có khả năng là vẫn giữ được, nhưng nếu để qua mấy canh giờ nữa thì có lẽ không giữ nổi cả sản phụ lẫn đứa trẻ. Xin Nhiếp Chính Vương mau quyết định ạ." Ma ma đó như sắp khóc đến nơi.
Sức ép từ Chu Vĩnh Hồng lên bà ta còn lớn hơn cả Thiều Văn đế. Cho dù bà đã ở hậu cung nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu phải chịu áp lực lớn đến vậy.
Vấn đề này cũng làm khó Chu Vĩnh Hồng. Vừa rồi trên đường đi ông còn nghĩ, nếu mất đi con trai, lại mất cả đứa cháu, thì ông còn cần giang sơn làm gì nữa?
Nếu Chu Lâm Khê bình an, chắc chắn ông sẽ ngay lập tức chọn giữ lấy Vương Tự Bảo. Nhưng giờ Chu Lâm Khê đã mất tích, e là đứa trẻ này sẽ trở thành cốt nhục duy nhất của hắn.
Thế nhưng nếu Chu Lâm Khê vô sự, ông lại chọn giữ đứa bé, vậy thì khi con trai ông trở về chắc chắn sẽ liều mạng với ông. Thậm chí còn có thể gây ra chuyện ông không thể ngờ tới.
Càng nghĩ, Chu Vĩnh Hồng càng thấy lúng túng.
"Vương gia còn do dự gì nữa? Đương nhiên là phải chọn giữ lấy Bảo Muội rồi." Lâm Uyển Yên vừa khóc vừa nói.
Tưởng thị quay người đi, len lén lau nước mắt, sau đó mới quay lại nắm tay Vương Tự Bảo, đau lòng nói: "Bảo Muội, hay là con đừng sinh nữa?"
Vương Tự Bảo cười yếu ớt: "Mẫu thân, người ngốc quá, đây là đứa con của con và Lâm Khê mà, sao có thể nói không sinh là không sinh được chứ."
"Bảo Muội, giờ con đừng nói nhiều quá, nếu đau thì kêu lên nhé, không ai cười con đâu." Lâm Uyển Yên vừa lau nước mắt vừa nói.
Mặc dù mang thai nhưng Vương Tự Bảo khỏe hơn người bình thường rất nhiều. Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện cũng đều nói cái thai này không có vấn đề gì. Nhưng giờ mới được hơn bảy tháng, Lâm Uyển Yên và Tưởng thị lại đột ngột biết tin Vương Tự Bảo sắp sinh, vậy chẳng phải khiến người không khỏi căng thẳng và lo sợ ư?
Nhất là vừa rồi còn hỏi Hử ca nhi và Lương Thần, hai người cứ ấp a ấp úng không dám nói thật, càng khiến hai bà thêm lo lắng hơn. Giờ nhìn thấy bộ dạng của Vương Tự Bảo, đến người ngốc cũng biết nàng gặp chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Vương Tự Bảo quay sang nhìn Lâm Uyển Yên: "Hai người không cần lo cho con đâu, cứ ra bên ngoài chờ đi ạ."
"Thôi, cứ để bọn ta ở trong này cùng con đi." Lâm Uyển Yên không yên tâm.
"Hai người cứ ra ngoài đi ạ, nếu không con sẽ mất tập trung đó." Vương Tự Bảo cố nhịn cơn đau mới ập đến, khó khăn nói.
Thấy Vương Tự Bảo cứ cố chịu đau, Lâm Uyển Yên vội đáp: "Được được, ta và mẫu thân con ra ngoài chờ, chắc chắn con sẽ không sao đâu, đứa bé cũng chắc chắn sẽ ổn cả." Lâm Uyển Yên nói xong thì kéo tay Tưởng thị: "Tân Mai tỷ, chúng mình ra ngoài đi."
Tưởng thị vẫn muốn ở lại cùng Vương Tự Bảo, nhưng thấy Lâm Uyển Yên cố gắng ra hiệu bằng mắt với mình thì cũng miễn cưỡng đi ra cùng bà, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Vương Tự Bảo.
"Sao lại kéo ta ra ngoài chứ?" Vừa ra khỏi cửa, Tưởng thị đã chất vấn.
"Tỷ không thấy Vương Tự Bảo cố nhịn đau vì không muốn chúng ta lo lắng hay sao? Ta sợ con bé đang giấu gì đó." Lâm Uyển Yên còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Vương Tự Bảo thét lên như xé gan xé thịt.
Nghe tiếng hét đau đớn của Vương Tự Bảo, hai người quay phắt lại, cứ như thể có thể nhìn thấy nàng qua cánh cửa vậy. Nước mắt cũng ứa ra, rơi lã chã.
Hai người cũng phải cố gắng kiềm chế lắm mới không xông vào để xem Vương Tự Bảo thế nào.
"Mẫu thân! Bảo Muội sao rồi?"
Tưởng thị vừa quay lại thì thấy đứa con trai cả mà mình chưa gặp đã gần bảy, tám năm nay.
"Trạch ca nhi, là con sao?" Tưởng thị run run nói.
Vương Dụ Trạch quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng thị, nước mắt đầm đìa, nói: "Mẫu thân, là con đây. Nhi tử bất hiếu, bao nhiêu năm nay không thể ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân để tận hiếu, xin nhận của nhi tử một lạy."
Nói xong hắn liền dập đầu ba cái liên tiếp.
Triệu thị cũng vội vã dắt tay đứa con Vương Dung mới hơn ba tuổi đi đến trước mặt Tưởng thị, quỳ sụp xuống rồi cùng dập đầu với Vương Dụ Trạch.
"Mẫu thân, tức phụ bất hiếu, suốt bao năm nay không thể ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân để tận hiếu, mong người thứ tội!" Triệu thị nén nước mắt để nói, sau đó kéo Vương Dung: "Mau gọi tổ mẫu đi con."
Vương Dung quỳ lạy, lí nhí nói: "Tổ mẫu, Dung ca nhi thỉnh an người."
Những đứa trẻ lớn chừng này rất thú vị, người lớn bảo làm gì chúng sẽ làm theo, lại còn làm rất nghiêm túc nữa.
"Được, được, mau đứng dậy cả đi." Tưởng thị nói rồi vội vã tiến lên, ôm Vương Dung vào lòng, khóc nói: "Tôn tử ngoan của tổ mẫu."
"Tổ mẫu đừng khóc." Vương Dung đưa ngón tay nhỏ bé ra quẹt nước mắt của Tưởng thị.
"Ừ, tổ mẫu không khóc."
Thấy Tưởng thị con đàn cháu đống, Lâm Uyển Yên không khỏi ngưỡng mộ.
Mình thì khó khăn lắm mới có đứa cháu, vậy mà lại gặp chuyện. Cứ nghĩ tới con dâu đang phải đau đớn trong kia, Lâm Uyển Yên lại đầm đìa nước mắt.
Lúc này, tiếng hét xé lòng của Vương Tự Bảo lại vang lên.
Cảnh người thân đoàn tụ ấm áp bên ngoài cũng bị phá vỡ.
"Mẫu thân, Bảo Muội rốt cuộc làm sao vậy?" Vương Dụ Trạch hỏi lại.
Tưởng thị lắc đầu đáp: "Cụ thể thế nào ta cũng không biết." Bà nắm lấy cánh tay Vương Dụ Trạch, nói: "Muội muội của con vẫn rất khỏe mạnh, nhưng giờ mới chỉ mang thai được hơn bảy tháng đã sinh, vậy là thế nào?"
"Không sao đâu mẫu thân, Bảo Muội ở hiền ắt sẽ gặp lành, chắc chắn sẽ ổn cả thôi." Vương Dụ Trạch vỗ nhẹ lên tay Tưởng thị, an ủi.
"Đúng vậy, Phật tổ phù hộ, Bảo Muội chắc chắn sẽ ổn thôi." Tưởng thị chắp tay lại.
Trong phòng sinh, mấy ma ma có kinh nghiệm đã giúp Vương Tự Bảo cởi quần ra, kiểm tra kỹ càng xem tử cung của Vương Tự Bảo đã mở rộng chưa.
Đến lúc này rồi nhưng Vương Tự Bảo vẫn không quên bảo Lương Thần dặn mấy người kia rửa tay và đeo găng tay.
Mặc dù không hiểu lý do nhưng mấy ma ma đó vẫn phải nghe theo.
Kiểm tra xong kết quả cũng không mấy lạc quan, Vương Tự Bảo chảy rất nhiều nước ối, lúc này tử cung lại chỉ mở rất nhỏ. Vậy là mọi người đều không kìm được mà lắc đầu.
Vương Tự Bảo tranh thủ lúc tỉnh táo vội hỏi: "Nói thật đi, tình hình bây giờ thế nào?"
Mấy ma ma đều quỳ sụp xuống, người này nhìn người kia, không ai dám hé răng.
Vương Tự Bảo nhìn họ, lạnh lùng nói: "Mau nói thật cho ta, nếu ta và đứa trẻ này gặp chuyện chẳng lành, các ngươi cũng phải chết theo đấy."
Nguồn : Vietwriter.vn
Câu này Vương Tự Bảo nói ra không phải để đe dọa. Nếu chẳng may nàng và đứa trẻ một xác hai mạng thì tất cả người trong này, cùng với hộ vệ hộ tống Vương Tự Bảo ra ngoài đều sẽ chỉ còn nước chết. E là ngay cả đám Vương Hử, Vương Tông, Tiêu Ngọc Lâm cũng sẽ chịu liên lụy.
"Chuyện này… Nếu Trưởng Công chúa điện hạ muốn sinh đứa trẻ này thuận lợi thì… e là rất khó." Quản sự trong số các ma ma e dè trả lời.
"Vậy theo bà thì phải làm gì?" Vương Tự Bảo cực kỳ bình tĩnh đáp, cứ như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến nàng vậy. Điều này khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc.
"Theo lão nô thì, hoặc là giữ lại người mẹ, hoặc là giữ lại đứa trẻ, bây giờ đưa ra lựa chọn vẫn còn một tia hy vọng, nhưng chỉ rất nhỏ thôi. Nếu để chậm trễ thì sợ rằng đến tia hy vọng này cũng sẽ mất đi." Sự bình tĩnh của Vương Tự Bảo đã tác động lên ma ma này, khiến bà nói trơn tru hơn rất nhiều.
"Ta hiểu rồi. Để ta suy nghĩ cho kỹ. Giờ cứ tiến hành theo từng bước khi đỡ đẻ đi."
"Dạ. Lão nô hiểu rồi."
Vương Tự Bảo mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nói vậy tức là chắc chắn sẽ không giữ được nàng hoặc đứa trẻ. Nếu chậm trễ thì e là đến một người cũng không giữ được.
Dù đã nỗ lực đến vậy rồi, nhưng rốt cuộc vẫn cứ đến bước mà nàng không muốn thấy nhất.
Lâm Khê, chàng đang ở đâu? Chưa bao giờ Vương Tự Bảo lại thấy bất lực đến thế này. Nàng thật sự không biết phải chọn thế nào, cũng chẳng muốn chọn gì cả.
Tranh thủ lúc Vương Tự Bảo nhắm mắt suy nghĩ, có ma ma suy nghĩ thấu đáo nên lẻn ra ngoài để đi hỏi Nhiếp Chính vương hoặc vương phi. Chuyện lớn thế này, cho dù Vương Tự Bảo là Trưởng Công chúa, là Thiều vương phi, nhưng địa vị cũng không thể bằng Chu Vĩnh Hồng, cũng chẳng thể so với đứa trẻ trong bụng.
"Sao rồi? Tình hình Bảo Muội bây giờ thế nào?"
Ma ma đó vừa ra khỏi phòng sinh, tất cả mọi người đều vây quanh bà, hỏi cùng một câu.
"Vương phi, Nhiếp Chính vương thiên tuế đã tới chưa ạ?" Ma ma đó hành lễ với Lâm Uyển Yên xong thì sốt ruột hỏi.
"Chưa…"
Lâm Uyển Yên còn chưa dứt lời thì đã thấy Chu Vĩnh Hồng cùng một đám nội thị đang vội vã chạy tới, phía sau còn có Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần.
"Tham kiến Nhiếp Chính Vương!" Tất cả mọi người ở đó đều lập tức hành lễ.
Chu Vĩnh Hồng phất tay, lo lắng hỏi: "Thôi đừng đa lễ, mau nói ta biết Bảo Muội với đứa bé giờ ra sao rồi?"
Ông vừa nhận được quân báo, biết tin Chu Lâm Khê mất tích, ngay sau đó lại nghe nói Vương Tự Bảo bị người ta đẩy ngã, tình trạng không ổn chút nào, đang về Thiều Vương phủ tìm người để chữa trị.
Chuyện đến dồn dập khiến ông cũng không bình tĩnh nổi. Con trai mất tích không nói, đứa cháu này không cẩn thận cũng sẽ không giữ nổi. Đây là một đòn cực mạnh với ông.
Vậy là ông bỏ hết quốc sự, bỏ cả chuyện của Chu Lâm Khê, vội vã đến Thiều vương phủ, đồng thời còn không quên đưa theo cả Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần.
Vừa nghe Chu Vĩnh Hồng hỏi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía ma ma vừa đi ra kia.
Ma ma đó đầm đìa mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Chu Vĩnh Hồng uy nghiêm: "Nói, rốt cuộc là sao rồi?"
"Hồi… hồi… hồi bẩm Nhiếp Chính Vương, tình hình cực kỳ tệ ạ. Cái thai mới được bảy tháng, cho dù chào đời bình an cũng chưa chắc đã sống được lâu." Đối diện với sức ép cực lớn từ Chu Vĩnh Hồng, ma ma đó chọn cách nói thật.
"Vậy Bảo Muội thì sao?"
Ma ma lắc đầu đáp: "Cũng không ổn."
"Vậy ngươi không vào để đỡ đẻ mà chạy ra đây làm gì?" Chu Vĩnh Hồng lạnh lùng nói.
"Dạ… dạ thưa… lão nô chỉ muốn hỏi xem phải giữ sản phụ hay giữ đứa trẻ ạ." Ma ma ngắc ngứ nói.
Chu Vĩnh Hồng nheo mắt hỏi: "Thế nghĩa là gì?"
"Nếu bây giờ giữ lại một người thì có khả năng là vẫn giữ được, nhưng nếu để qua mấy canh giờ nữa thì có lẽ không giữ nổi cả sản phụ lẫn đứa trẻ. Xin Nhiếp Chính Vương mau quyết định ạ." Ma ma đó như sắp khóc đến nơi.
Sức ép từ Chu Vĩnh Hồng lên bà ta còn lớn hơn cả Thiều Văn đế. Cho dù bà đã ở hậu cung nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu phải chịu áp lực lớn đến vậy.
Vấn đề này cũng làm khó Chu Vĩnh Hồng. Vừa rồi trên đường đi ông còn nghĩ, nếu mất đi con trai, lại mất cả đứa cháu, thì ông còn cần giang sơn làm gì nữa?
Nếu Chu Lâm Khê bình an, chắc chắn ông sẽ ngay lập tức chọn giữ lấy Vương Tự Bảo. Nhưng giờ Chu Lâm Khê đã mất tích, e là đứa trẻ này sẽ trở thành cốt nhục duy nhất của hắn.
Thế nhưng nếu Chu Lâm Khê vô sự, ông lại chọn giữ đứa bé, vậy thì khi con trai ông trở về chắc chắn sẽ liều mạng với ông. Thậm chí còn có thể gây ra chuyện ông không thể ngờ tới.
Càng nghĩ, Chu Vĩnh Hồng càng thấy lúng túng.
"Vương gia còn do dự gì nữa? Đương nhiên là phải chọn giữ lấy Bảo Muội rồi." Lâm Uyển Yên vừa khóc vừa nói.
Bình luận facebook