• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116 Bậc thầy quản lý thời gian

“Tiêu tổng, Tần tiểu thư vừa gọi điện thoại tới.”

Tiết An vừa lái xe, vừa nhìn gương chiếu hậu thăm dò, mở miệng hỏi: “Cô ấy hỏi khi nào anh qua, cô ấy chờ anh cùng cắt bánh ngọt.”

Hôm nay là sinh nhật Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nghiên giơ tay lên, nới lỏng cổ áo, sự u ám hiện rõ trên mặt mày anh.

“Lố giờ rồi.” Anh lạnh nhạt giơ ngón tay lên, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi, rồi rút ra một điếu, dập nhẹ trên mu bàn tay, nói: “Quà tặng đã mua xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong hết rồi, ở trong cốp xe ấy, Tiêu tổng.” Tiết An trả lời.

Nhìn thấy anh muốn hút thuốc, Tiết An nhanh chóng giúp anh mở cửa sổ xe để thông gió.

Người đàn ông thong thả lấy bật lửa, mở ra, châm một điếu thuốc, rồi đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe.

Xe chạy trong thành phố với tốc độ đều đặn và ổn định, lướt qua những tòa nhà sáng bóng, đẹp đẽ.

Các loại biển quảng cáo tuyên truyền được treo trên những toà nhà cao chót vót.

Biển quảng cáo cao nhất là hình ảnh của Giang Nguyệt.

Trên bức ảnh quảng cáo đó, cô đeo bộ sưu tập trang sức "ONE" mới nhất, cũng là bộ sưu tập mới vào mùa xuân năm tới.

Đây thực ra là một chương trình hợp tác phát ngôn tạm thời mà cô đã nhận được vào cuối năm ngoái.

Tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng cũng may Giang Nguyệt làm việc quá hiệu quả, nên thành phẩm vẫn làm cho người ta rất hài lòng.

Trên bảng quảng cáo tuyên truyền, Giang Nguyệt mang theo nụ cười thuần thục mà ngọt ngào, bức ảnh được phóng to khiến cho cô nàng càng thêm quyến rũ, và đôi mắt kia tự hồ đong đầy muôn loại tình ý.

Phong cách khiêu gợi.

Hắn dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, vươn bàn tay ra khỏi xe, búng tàn thuốc và nhả ra một làn khói.

Tiêu Kỳ Nhiên hiếm khi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bất cứ thứ gì hồi lâu như vậy.

Tiết An không rõ lắm, nghĩ rằng anh ta muốn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nên hắn giảm tốc độ xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên nhấp một hơi thuốc lá, khói bốc lên từng chút từng chút một, làm mờ đi khuôn mặt nữ nhân trước mắt.

Trong nháy mắt đó, anh luôn cảm thấy rằng Giang Nguyệt, người đang mỉm cười một cách hoàn hảo trên bảng quảng cáo kia, cách anh rất xa.

Đây là hoa hồng do chính tay anh tưới.

Anh tận mắt chứng kiến sự thay đổi và trưởng thành của cô, từ ngây thơ trong sáng đến quyến rũ sang trọng, nhưng anh lại không hề để ý, gai đã mọc tự lúc nào.

Một khi không để ý, nó có thể khiến anh chảy máu.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lờ mờ không rõ, điếu thuốc trên ngón tay đã cháy đến gần hết, chỉ còn ánh lửa lẻ tẻ chập chờn.



Mặc dù thời gian lạnh nhất đã trôi qua, nhưng mùa đông vẫn còn ở đó.

Nhất là khi trời tối, sương lạnh dày đặc khiến người ta hít một hơi thôi cũng khiến khí quản đau buốt đến đáng sợ.

Sau một ngày mặc váy hở vai, Giang Nguyệt vội vàng về nhà tắm nước nóng, thân thể mới dần dần ấm áp trở lại.

Cô lau khô tóc, quấn một cái khăn lớn, bật máy sưởi tối đa trong phòng, rồi thoải mái ngả người trên ghế sô pha, xem qua kịch bản mà bé trợ lý vừa gửi tới.

Lịch trình của Giang Nguyệt luôn dày đặc, ngay cả khi ban ngày vừa giành được giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, cô cũng không có ý định ăn mừng.

Giang Nguyệt nhờ chị Trần đưa các trợ lý và nhân viên đi ăn uống thư giãn một chút, nhân tiện chuẩn bị mấy phong bao lì xì để thưởng cho mọi người.

Cô cũng không quên Tiểu Diệp, bao lì xì cũng có một phần của cô ấy.

Còn bản thân Giang Nguyệt sẽ về nhà để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Mãi đến khi chị Trần gửi cho cô một tin nhắn, điện thoại rung lên, khiến cô phân tâm khỏi kịch bản.

“Nguyệt Nguyệt, đừng quên ăn cơm tối.”

Chị Trần đã đăng một bức ảnh chụp mọi người đang cùng nhau nâng ly, nụ cười của ai cũng đều thực sự vô cùng rạng rỡ.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người, Giang Nguyệt cũng yên tâm phần nào.

“Được, chị Trần, chúc mọi người vui vẻ.”

Sau đó Giang Nguyệt rời khỏi giao diện hộp thoại, vừa chuẩn bị buông điện thoại xuống thì một tin tức giải trí bỗng xuất hiện trên màn hình.

“Ban đêm Tiêu tổng chạy tới nhà Tiểu Hoa tiềm lực trong giới chúc mừng sinh nhật cô ấy, tình cảm của hai người có thể tiến thêm một bước!”

Giang Nguyệt sững sờ hai giây, đầu ngón tay vẫn không khống chế được, nhấn vào.

Thì ra là Tần Di Di lại đăng ảnh hàng ngày lên mạng xã hội, trong ảnh là một chiếc bánh sinh nhật tinh xảo và một hộp quà được đóng gói cực kỳ sang trọng.

Quan trọng nhất, người đàn ông lộ mặt trong bức ảnh, trên đeo một chiếc đồng hồ nam.

Chiếc đồng hồ kia là mẫu thiết kế riêng của một thương hiệu nhỏ của Pháp, bởi vì nó không đặc biệt nổi tiếng nên toàn bộ Bắc Thành không có chiếc thứ hai.

Không cần chờ truyền thông nói bóng nói gió, Giang Nguyệt nhìn qua một cái là có thể nhận ra chủ nhân của chiếc đồng hồ này, là Tiêu Kỳ Nhiên.

Bởi vì chiếc đồng hồ này là món quà cô đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mua tặng cho anh, vào dịp kỷ niệm một năm thành lập Giang San.

Hoa văn được khắc bên trong mặt đồng hồ là chữ “J” được cô thiết kế riêng bằng phông chữ của mình.

Lý do cô tặng chiếc đồng hồ này cho anh rất đơn giản, thậm chí có phần hơi cổ hủ và thô tục.

Giang Nguyệt muốn mỗi lần anh xem giờ, liền có thể nhớ tới bóng hình của cô.

So với nguồn tài chính của Tiêu Kỳ Nhiên, chiếc đồng hồ này thực sự không tính là đắt đỏ hay xa xỉ, thậm chí có thể nói là bình thường.

Nhưng anh không bao giờ tháo nó ra.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Giang Nguyệt gần như đã quên mất chuyện đó. Bây giờ chiếc đồng hồ đó lại đột nhiên lại dùng phương thức như này được nhiều người chú ý như vậy.

[Hai mươi ba tuổi, cảm ơn anh đã bên em.]

Sau dòng chữ này Tần Di Di còn chèn thêm một biểu tượng trái tim đỏ chót.

Bình luận bên dưới bài đăng này cũng rất sôi nổi.

[Đây là chính thức công khai chuyện tình cảm sao? Nhanh quá!]

[Là Tiêu tổng đó, trước đây tôi đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này trong một cuộc phỏng vấn video và nó giống hệt chiếc mà Tiêu tổng đã đeo.]

[Người có tiền có khác, ban ngày vừa nhận giải thưởng với Giang Nguyệt, buổi tối lại cùng Tần Di Di tổ chức sinh nhật. Đúng là một bậc thầy quản lý thời gian điển hình!]

[Người comment ở trên đừng có mà nói xấu Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta, cô ấy là ngôi sao sự nghiệp, còn chẳng thèm đếm xỉa đến những lời đàm tiếu này!]

“...”

Giang Nguyệt thật sự không có hứng thú với những tin tức tầm phào này, cô chỉ lướt qua những bình luận của cư dân mạng, thấy có gì thú vị thì cười cười, sau đó thoát ra ngoài.

Chẳng trách được chiều nay dù cho cô ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, buổi tối Tiêu Kỳ Nhiên cũng không chủ động đến chỗ cô.

Hoá ra là anh ta chúc mừng sinh nhật Tần Di Di nên không thể ra ngoài.

Nhớ tới câu bình luận “bậc thầy quản lý thời gian”, Giang Nguyệt không nhịn được mà bật cười.

Thực sự quá đúng!

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Vì lần trước Tần Di Di gặp tai nạn, tuy rằng Tiêu Kỳ Nhiên không cho cô sống ở Thụy Uyển, nhưng vẫn cho Tiết An hỗ trợ tìm một biệt thự khác dưới tên hắn, để cô sống ở đó.

Lúc đó, Tần Di Di vẫn không hài lòng, nhưng sau khi nhìn thấy ngôi biệt thự, mọi sự không hài lòng ấy của cô bỗng phút chốc tan biến thành mây khói.

Toàn bộ đồ trang trí và đồ nội thất của căn biệt thự đều rất cao cấp, rộng rãi và hoành tráng hơn nhiều so với căn hộ trước đây mà Tần Di Di ở.

Vị trí địa lý cũng tốt hơn nhiều so với Thụy Uyển trước đó.

So sánh như vậy, trong lòng Tần Di Di cũng cảm thấy hài lòng, tâm trạng liền vui vẻ ổn định lại.

Sinh nhật của cô ta cũng được tổ chức tại đây.

Tiết An trước đó đã hỏi qua mong muốn của Tần Di Di về bánh sinh nhật. Sau đó cậu ta tìm một chiếc bánh dâu tây do một đầu bếp bánh ngọt hàng đầu ở Bắc Thành làm.

Phủ bên ngoài là một lớp kem động vật cao cấp rất dày, bên trên là mứt dâu tây màu hồng được làm thủ công, từ hình thức đến hương vị đều rất tinh tế, như một kiệt tác nghệ thuật, khiến người ta không nỡ cắt ra.

“A Nhiên, cảm ơn anh đã đón sinh nhật cùng em.”
Chương 117 Bánh ngọt

“A Nhiên, cám ơn anh vì đã tổ chức sinh nhật cho em.”

Tần Di Di vui mừng thổi nến, sau đó cắt một miếng bánh nhỏ, dùng cái nĩa xúc từng ngụm nhỏ ăn, một tay chống cằm, vẻ mặt hạnh phúc.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên ôn hòa, ngay cả trong mắt cảm xúc cũng bình tĩnh, làm cho người ta không thể nhìn ra bất kỳ một tia mất kiên nhẫn nào.

“Anh có muốn ăn một miếng không?” Tần Di Di thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm, mặt không khỏi đỏ lên, đưa bánh kem cho anh:

“Anh ăn thử đi, tay nghề của thợ làm bánh này rất tốt đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “Ừ.”

Tần Di Di tươi cười cùng anh tán gẫu: “Mặc dù bánh rất ngon, nhưng chất béo và calo cũng rất cao, em không thể ăn quá nhiều, phải chú ý đến hình dáng cơ thể.”

“Lúc trước có xem qua phỏng vấn của chị Giang Nguyệt, bình thường hình như chị ấy không bao giờ ăn đồ ngọt hay đồ ăn nhiều calo. Để duy trì vóc dáng, chị ấy thật sự đã rất kỷ luật đó.”

Nghe được một câu này, Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại.

Trong trí nhớ của anh, Giang Nguyệt thực sự rất ít ăn đồ ngọt, đặc biệt là cô dị ứng với các sản phẩm từ sữa nên càng phải tránh xa chúng.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào trầm tư, Tần Di Di chút hối hận vì đã nhắc tới Giang Nguyệt, lại vội vàng chuyển đề tài:

“Nhưng vào một số thời điểm thì ăn bánh ngọt chính là nghi thức quan trọng nhất đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn cụp mắt như cũ, thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao ạ?” Tần Di Di chớp chớp mắt: “Em cũng không biết vì sao, có lẽ vì đó là quy ước mặc định rồi đi.”

“Giống như một số hoàn cảnh cụ thể, chẳng hạn như đám cưới, một bữa tiệc, tất cả mọi người sẽ cùng ăn bánh.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên từng chút từng chút chìm xuống.

Trong bốn năm qua, Giang Nguyệt không những không có sở thích ăn đồ ngọt mà còn rất ít khi ăn mừng chuyện gì đó.

Cho dù là đêm năm đó đoạt giải, Giang Nguyệt cũng không ăn mừng cùng mọi người mà chỉ thẫn thờ ngồi một mình trong góc.

Dường như cô không hợp với náo nhiệt.

Nếu không biết, còn tưởng cô là người lạnh lùng bẩm sinh.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên còn nhớ rõ, Giang Nguyệt trước kia không phải như vậy.

Bản chất trong sáng, đôi mắt trong veo không chút tạp niệm, lúc diễn xuất và quay phim thì cực kỳ nghiêm túc.

Thỉnh thoảng đạt được thành tựu nhỏ trong phim ảnh, Giang Nguyệt cũng sẽ giống như một cô bé mới lớn, mong muốn được công bố điều đó với cả thế giới đều biết.

Nhất là lúc nhìn anh, đôi mắt nhu thuận ướt át kia sẽ ở nên khẩn trương, có chút ngượng ngùng vụng trộm. Luôn khiến người ta muốn hôn cô.

Sau khi suy nghĩ trở về với hiện tại, Tiêu Kỳ Nhiên mới nhận ra rằng mình đã vô thức rút ra một điếu thuốc.

“A Nhiên, tâm tình anh không tốt sao?” Giọng nói của Tần Di Di rốt cuộc cũng lọt vào tai Tiêu Kỳ Nhiên:

“Sao đột nhiên lại muốn hút thuốc?”

Tần Di Di cảm giác được Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi rõ ràng là lơ đãng.

“Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Anh đột nhiên đứng dậy, đem hộp thuốc bỏ lại trong túi, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ngủ sớm một chút.”

“Còn nữa, sinh nhật vui vẻ.”

Anh nói rất nhanh, càng giống như là làm cho có lệ từng bước một.

Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, một chút cũng không dừng lại, dứt khoát lưu loát.

“A Nhiên…”

Tần Di Di không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại rời đi gấp như vậy, trong mắt có chút bối rối:

“Anh muốn đi đâu? Tối nay anh không thể ở cùng em sao?”

Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không ngừng lại: “Còn có chút công việc chưa xong, phải giải quyết trong đêm nay.”

Anh nói không chớp mắt: “Đã muộn rồi, Di Di đi ngủ sớm đi.”

Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng lại có cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Rõ ràng là biểu cảm của anh không thay đổi, nhưng khí chất từ người anh tỏa ra vẫn khiến người ta im bặt.

Ý đi của anh đã quyết, không cho phép cô giữ lại.

Trong biệt thự xa hoa chỉ còn lại một mình Tần Di Di, cô cúi đầu nhìn chiếc bánh còn lại hơn một nửa, cái nĩa gỗ trong tay bị bóp gãy kêu răng rắc.

Anh ta lại đi rồi?

Tần Di Di giống như sắp phát điên.

Cô liên tục nhớ lại những gì vừa xảy ra trong đầu, bất thình lình chú ý tới, sau khi cô nhắc tới Giang Nguyệt, thái độ của người đàn ông bắt đầu có chút thay đổi.

Nghĩ đến đây, Tần Di Di nuốt một ngụm nước miếng, hai tay siết chặt khay bánh kem, hương vị ngọt ngào béo ngậy vừa rồi trong miệng lập tức biến mất. Trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.



Ra khỏi biệt thự, Tiêu Kỳ Nhiên nới lỏng cà vạt,

Ngồi ở trong xe, Tiêu Kỳ Nhiên trầm ngâm một hồi mới gọi cho Tiết An, giọng nói trầm thấp:

“Gửi cho tôi địa chỉ cửa hàng bánh kem đóng cửa muộn nhất ở Bắc Thành!”



Tiêu Kỳ Nhiên mua xong bánh kem, lại lái xe chạy tới chỗ ở hiện tại của Giang Nguyệt thì đã là mười một giờ rưỡi.

Anh xách hộp bánh kem trong tay, thong dong đi vào thang máy, dừng lại trước căn hộ của Giang Nguyệt, ngón tay hơi cong lại, khớp xương mảnh khảnh gõ nhẹ lên cửa.

Không ai trả lời.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nóng nảy, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Đến khi anh giơ tay định gõ cửa lần nữa, thì từ cửa vang lên hai tiếng:

“Ai vậy?”

Giang Nguyệt chắc là đang ngủ mà bị đánh thức, giọng nói rất mềm mại.

Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên chuyển động, thanh âm vẫn tản mạn như trước: “Mở cửa.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay luôn có độ phân biệt rất cao, giờ phút này hai chữ trầm ổn đã nói rõ danh tính của anh.

Đọc kịch bản rất hao phí tinh lực, Giang Nguyệt chưa đến mười một giờ đã lên giường đi ngủ, giờ phút này lại bị người ta đánh thức, cô có chút tức giận.

Vừa đi tới phòng khách, nghe thấy giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt ngây người hai giây. Cơn buồn ngủ khi nãy cũng hoàn toàn tiêu tán, cô một lần nữa nhắm mắt lại.

Thật đúng là bậc thầy quản lý thời gian!

Giang Nguyệt không nhanh không chậm bước tới mở cửa.

Tiêu Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, hơi lạnh vẫn còn đọng trên cổ áo. Sự lạnh lẽo ập vào mặt khiến Giang Nguyệt càng thêm tỉnh táo.

“Chào buổi tối, Tiêu tổng.”

Giang Nguyệt thần sắc bình tĩnh, không có chút nào cáu kỉnh khó chịu khi bị đánh thức, chỉ nhìn anh suy tư một hồi, mới cười cười mở miệng: “Tổ chức sinh nhật cho Tần Di Di xong rồi sao?”

Chỉ một câu đơn giản thế thôi nhưng người khác có thể đoán ra 800 ý nghĩa.

Tiêu Kỳ Nhiên thì thích giải thích rằng Giang Nguyệt đang ghen tuông.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô một hồi, khuôn mặt thường ngày trầm tĩnh nghiêm túc hiếm khi nhuốm chút ôn nhu:

“Hôm nay không phải cô mới được nhận giải thưởng sao?”

Giang Nguyệt đứng thẳng người, ánh mắt lười biếng dừng trên đồ đạc trong tay Tiêu Kỳ Nhiên.

Đó là một chiếc hộp vuông trong suốt tinh xảo với một dải ruy băng màu hồng quấn quanh, xem ra hẳn là một chiếc bánh kem.

“Đạt được giải thưởng thì nên ăn mừng đi.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên ôn hòa:

“Tôi mua bánh kem cho cô.”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, Tiêu Kỳ Nhiên giả vờ thản nhiên nói: “Không có chất gây dị ứng cho cô, có thể ăn.”

Trái tim Giang Nguyệt bỗng co thắt lại.

Nhưng nghĩ đến tối nay Tiêu Kỳ Nhiên đi tổ chức sinh nhật cho Tần Di Di, chỉ sợ bánh kem này cũng chỉ thuận tay mua cho cô mà thôi.

Nghĩ đến đây, tâm tình xao động vừa rồi trở nên an tĩnh lại, Giang Nguyệt mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, không lộ ra thêm bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

“Hiếm khi Tiêu tổng cẩn thận như vậy, nhưng tôi không thích đồ ngọt.”

Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt nói: “Cô không thích, nhưng cũng không ghét.”
Chương 118 Tôi sẽ giải quyết tốt

“Cô không thích, nhưng cũng không ghét.” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, ngữ khí chắc chắn.

Giang Nguyệt cảm thấy hơi khó hiểu, nhìn anh.

“Nếu không ghét, vậy thì cầm đi.”

Lúc nói lời này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, anh từ từ nhấc cái hộp trong tay lên, ý bảo Giang Nguyệt nhận lấy.

: "Như thế này nghĩa là bắt cô phải nhận, không quan tâm cô có muốn nhận hay không?

Giang Nguyệt đã hiểu ý của Tiêu Kỳ Nhiên, cũng không làm anh mất hứng .

Nụ cười trên mặt cô dường như càng rạng rỡ, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng càng phác họa rõ thân hình của cô:

“Vậy tôi cảm ơn Tiêu tổng nhé.”

Trong mắt Giang Nguyệt hiện lên ý cười, nhưng ý cười cũng không đến đáy mắt, chỉ là ở bề ngoài.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không nhận ra điều này.

Anh chỉ cho rằng cô nhận được bánh ngọt mà anh đặc biệt mua cho cô nên tâm trạng tốt lên, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng mềm mại hơn bình thường.

Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, điều này đồng nghĩa với việc làm hòa.

Hai người đứng ở cửa, nhìn nhau vài giây, nhưng không ai lên tiếng tiếp tục đề tài này.

“Không mời tôi vào ngồi một chút sao?” Khóe môi anh nhếch lên một nửa, hiển nhiên không định tặng một cái bánh ngọt xong đi ngay.

“Không, đã muộn rồi.” Âm thanh Giang Nguyệt mềm mại, lời từ chối được cô nói ra vô cùng quyến rũ: “Ngày mai tôi còn phải dậy sớm vào đoàn quay phim, phải nghỉ ngơi tốt.”

Giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta không thể từ chối.

Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười, gật đầu: “Cùng cô nói chuyện phiếm chút cũng được.”

Nói chuyện phiếm?

Giang Nguyệt cảm thấy người đàn ông này thật thú vị.

Buổi tối đến tặng bánh ngọt, nói muốn thay cô chúc mừng chuyện cô nhận giải thưởng, trên thực tế trong đầu toàn chuyện ô uế, phỏng chừng sắp tràn ra ngoài rồi.

Đã đến nước này mà vẫn còn đường hoàng nói câu ‘cùng cô nói chuyện phiếm’, thật đúng là mặt dày đến cực điểm.

Đang lừa con nít ba tuổi à?

Mặc dù Giang Nguyệt nhìn thấu tâm tư của anh nhưng cũng không vạch trần, chỉ ngáp một cái: “Phòng chưa dọn, nếu Tiêu tổng không ngại thì cứ vào ngồi một lát.”

Cô nhường đường trước, sau đó xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi đi rót một ly nước nóng cho Tiêu tổng, cứ ngồi tùy ý.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới thong thả bước vào phòng, chú ý tới hai bông hồng trắng được cắm trong bình hoa đặt trên bàn.

Nhìn căn phòng tuy nhỏ hẹp nhưng được bố trí ấm áp này, đáy mắt anh vô tình nhuốm một nụ cười.

Giang Nguyệt vẫn như vậy.

Rõ ràng thoạt nhìn tính cách thờ ơ và lạnh lùng, nhưng trong những chi tiết của cuộc sống vẫn thể hiện Giang Nguyệt là một cô gái nhỏ yêu đời.

Chỉ tiếc nơi này quá nhỏ.

Chiều cao gần một mét chín của Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở căn hộ này cảm thấy hơi ngột ngạt.

Ngày hôm đó anh ngủ trong phòng ngủ của Giang Nguyệt, giường vừa nhỏ vừa chật, anh ngủ không ngon chút nào.

Thụy Uyển vẫn hợp với cô hơn.

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Lúc Giang Nguyệt chậm rãi bưng hai ly nước nóng từ trong phòng bếp đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngước mắt lên, lơ đãng nói: “Ở đây có quen không?”

Giang Nguyệt nghe thì biết được anh đang chê căn nhà của cô quá nhỏ.

Giang Nguyệt giật mình chốc lát, sau đó tươi cười nói: “Vẫn ổn, quét dọn tương đối thuận tiện.”

Mặc dù nhỏ nhưng sống rất thoải mái.

“Về Thụy Uyển đi.” Tay trái Tiêu Kỳ Nhiên sửa lại tay áo một cách tự nhiên, nhận lấy ly nước từ Giang Nguyệt, hơi nhếch môi, âm thanh cực kỳ trầm ổn:

“Nơi đó thích hợp với cô hơn.”

Giang Nguyệt sững người trong nháy mắt.

Về Thụy Uyển?

Cô suýt nữa không nhịn được buột miệng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên, đầu anh bị lừa đá sao?

Hiện tại Tần Di Di đang ở Thụy Uyển, chẳng lẽ anh định để ba người sống cùng một nhà sao?

Một người còn chưa đủ, anh còn muốn chơi hai người cùng lúc?

Trong đầu cô không nhịn được lại hiện lên bình luận của cư dân mạng một lần nữa…

Đúng là nhà giàu chơi hoa. Quá tốn kém.

Không nghĩ tới anh lại ăn chơi như vậy, cũng không sợ lây nhiễm chéo à?

Giang Nguyệt há môi, lời châm chọc đến bên miệng nhưng cô vẫn nhịn xuống, nặn ra một nụ cười, giọng điệu đặc biệt không thật lòng: “Tiêu tổng, tôi không có ý định sống cùng người khác.”

“Sống cùng với ai?” Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, cười nửa miệng: “Nơi đó không có ai, sẽ không ai quấy rầy cô.”

Chỉ thỉnh thoảng anh mới ghé qua thôi.

Không có ai? Giang Nguyệt suy nghĩ hỗn loạn, nhìn anh không thể tin được, trong lúc nhất thời không khống chế tốt cảm xúc, lẩm bẩm nói:

“Không phải Tần Di Di...”

“Tôi không để cô ấy không ở đó, dù chỉ một ngày.”

Tâm trạng Tiêu Kỳ Nhiên rất tốt, sự kiên nhẫn của anh trở nên đặc biệt dồi dào: “Đó là chỗ của cô, tôi sẽ không để người khác chiếm giữ.”

Những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên vừa lãng mạn vừa ngọt ngào, giống như là lời tán tỉnh lơ đãng.

Cũng không biết là ai lúc đó đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nói sau này muốn để Tần Di Di chuyển vào sống ở Thụy Uyển?

Giang Nguyệt kiềm nén ý muốn trào phúng và khiêu khích, ngữ khí lơ đãng lộ ra chút oán giận:

“Căn nhà kia là do Tiêu tổng cho tôi mượn ở, làm sao có thể là chỗ ở của tôi được?”

Thụy Uyển không thuộc về cô, cô cũng không thuộc về nơi đó.

Nó không khác gì một cái lồng mạ vàng mà thôi.

Sau khi cô nói câu này xong, Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của anh.

Im lặng một lát, Tiêu Kỳ Nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

Có chút bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều.

Tâm trạng anh rõ ràng rất tốt, đứng dậy ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Biết rồi, tôi sẽ giải quyết tốt.”

Cảm giác được hơi thở quen thuộc của người đàn ông, Giang Nguyệt nhướng mày, cơ thể căng thẳng, còn chưa kịp hỏi anh muốn giải quyết chuyện gì.

Lớp ngụy trang lịch lãm của người đàn ông được dỡ xuống một cách dễ dàng, ngón tay của anh nhẹ nhàng đè lên đôi môi cô, cúi đầu hôn nhẹ:

“Hôm nay nhận giải thưởng, Nguyệt Nguyệt của tôi muốn phần thưởng là gì đây?”

Giang Nguyệt: ...

Phần thưởng tốt nhất là anh ra khỏi nhà cô ngay bây giờ!

Ngay lập tức!

Tiêu Kỳ Nhiên không biết thuật đọc tâm, đương nhiên không biết bây giờ Giang Nguyệt đang suy nghĩ gì, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Giang Nguyệt là đóa hồng mà anh chăm tưới.

Được nuôi dưỡng từ khi còn là nụ hoa, giờ đây đã vươn mình và trở thành bông hoa lộng lẫy và kiều diễm nhất.

Khi môi Tiêu Kỳ Nhiên sắp xâm nhập, tay Giang Nguyệt siết chặt, bỗng nhiên dùng ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn đè cằm anh lại.

“Tiêu tổng, hôm nay tôi không tiện.” Cô dịu giọng, ánh mắt ngại ngùng: “Tôi đến kỳ sinh lý.”

Một câu nói ngăn bàn tay vốn định đưa vào đồ ngủ của Giang Nguyệt lại nhanh chóng rút ra.

“Sao lại là hôm nay?” Tiêu Kỳ Nhiên mất hứng, đôi mắt rũ xuống: “Không phải cuối tháng sao? Đến sớm vậy à?”

Giang Nguyệt nói dối không cần chuẩn bị, mí mắt cũng không chớp một cái: “Thời tiết quá lạnh nên tới sớm.”

Hai thân thể vừa rồi còn nóng như lửa đốt, sau vài câu đối thoại dần dần trở nên bình tĩnh.

Màu mực trong mắt người đàn ông đã nhạt đi một chút, cuối cùng vẫn hơi tiếc nuối mà cúi người hôn vành tai cô, khiến toàn thân cô run lên.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, vài ngày nữa tôi lại tới, ngoan.”

Ánh mắt anh hơi nặng nề, vùng khô nóng nào đó bị buộc phải phân tán từng chút một.
Chương 119 Ngoan

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt trong giây lát, sau đó dùng tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô: "Căn phòng này cũng coi như ấm áp, không đến mức khiến cô lạnh.”

“Anh muốn đi sao?” Giang Nguyệt ngẩng mặt hỏi một câu.

“Sao vậy, luyến tiếc tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên cười, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô: "Giường quá nhỏ, hai người ngủ không được.”

Ánh mắt anh dừng lại trên sô pha, nhớ tới đêm đó khi anh ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đang cuộn tròn trên đó.

Khuôn mặt của anh hơi tối lại.

“Ngày mai vào đoàn làm phim thì kêu Trần Duyệt chào hỏi đạo diễn một tiếng, đừng làm việc quá mệt mỏi.” Khi Tiêu Kỳ Nhiên rời đi thì hôn lên trán cô rồi nói.

Tiêu Kỳ Nhiên đến nhanh, đi cũng nhanh.

Giang Nguyệt ngồi một mình trên sô pha, tâm trạng căng thẳng vừa rồi cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, toàn thân thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói dối…

Kỳ sinh lý của Giang Nguyệt thường xuyên đến rất đúng ngày, không sớm cũng không muộn, nhưng cô không muốn xảy ra quan hệ với Tiêu Kỳ Nhiên nên tạm thời nghĩ ra cái cớ như vậy.

Ngoài lý do này ra, Giang Nguyệt thật sự không thể nghĩ được lý do nào khác có thể khiến cho người đàn ông này có thể ngoan ngoãn hạ nhiệt.

Lý do gì cũng được, có thể khiến anh ngoan ngoãn rời khỏi là được rồi.



Ngày hôm sau bé trợ lý nhỏ đến đón Giang Nguyệt vào đoàn làm phim.

Cô tiện tay cầm bánh lên xe, đưa nó cho bé trợ lý: “Chia bánh nhé, tôi mời mọi người ăn bánh.”

Giang Nguyệt không muốn ăn bánh ngọt Tiêu Kỳ Nhiên tặng.

Hàng ghế sau của xe bảo mẫu có rất nhiều chỗ trống, bé trợ lý còn chưa ăn sáng, lúc này hai mắt sáng ngời, lập tức tháo dây ruy băng ra rồi cắt một miếng, nếm thử hai miếng mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Sao chiếc bánh này lại không giống với bánh ngọt bình thường khác nhỉ?”

Đến lúc này Giang Nguyệt mới nhớ tới, Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng bánh không chứa các sản phẩm từ sữa có thể khiến cô bị dị ứng, vì vậy cô có thể yên tâm ăn.

“Ừ...” Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, tùy ý giải thích một câu:

“Có thể là do đầu bếp bánh làm sai, bớt chút nguyên liệu, nhưng mùi vị chắc cũng không tệ đâu.”

Trợ lý nhỏ không nghi ngờ, chỉ lấy điện thoại ra để chụp một bức ảnh: “Mùi vị không tồi, bánh kem cũng đẹp, bên trên còn có hình hoa hồng, nhìn cũng rất thực tế!”

Trợ lý nhỏ còn đăng lên mạng xã hội để chia sẻ cuộc sống hàng ngày, khoe ảnh được Giang Nguyện mời mọi người ăn bánh.

Giang Nguyệt cũng không để ý lắm.

Chỉ là một chiếc bánh mà thôi, cho ai ăn thì cũng là ăn.



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Giang San, Tiết An đứng đối diện Tiêu Kỳ Nhiên, không hiểu ông chủ của mình đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi run lên.

Nếu sớm biết sẽ bị phát hiện thì lúc nãy cậu ta sẽ không mở điện thoại ra ra xem, kết quả trùng hợp thấy ảnh chia sẻ của trợ lý Giang Nguyệt.

Chiếc bánh ngọt kia là tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên tự mình lái xe hơn một tiếng đồng hồ mua về, không nghĩ tới Giang Nguyệt lại lấy chia cho cấp dưới dễ dàng như vậy.

Áp suất không khí trong văn phòng rất thấp.

Tiết An còn đang suy nghĩ, vội vàng lấy cớ: “Tiêu tổng, nói không chừng là chị Giang Nguyệt không thích ăn bánh ngọt. Anh đừng nghĩ nhiều, chị ấy khẳng định không phải cố ý không muốn ăn bánh ngọt mà ngài tặng!”

Tiêu Kỳ Nhiên: ...

Không nói còn đỡ.

Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại của Tiết An, cụp mắt xuống: “Có cô gái nào không thích bánh ngọt sao?”

Anh rõ ràng nhớ rõ có người từng nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.

Anh không muốn tin Giang Nguyệt thuộc số người hiếm còn lại.

“Mỗi người đều khác nhau, cho dù chín mươi chín phần trăm cô gái trên thế giới đều thích ăn bánh ngọt, thì nói không chừng chị Giang Nguyệt chính là một phần trăm còn lại.”

Tiêu Kỳ Nhiên như có điều suy nghĩ.

Tiết An nhận thấy áp lực của ông chủ đang giảm bớt, lập tức thả lỏng lưng, tiếp tục an ủi: “Nếu ngài muốn chị Giang Nguyệt vui vẻ, có thể thử tặng đồ chị ấy thích.”

Đây có thể được coi là một câu trả lời không thể sai được.

Không nghĩ tới sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên tối sầm lại: “Vậy cô ấy thích cái gì?”

Tiết An: “...”

Điều này cậu ta không biết nha.

Cho dù Tiết An và Giang Nguyệt quen biết đã lâu, nhưng cũng chỉ là quan hệ công việc, cả hai không có mối quan hệ thân thiết.

Tiêu Kỳ Nhiên ở chung với cô nhiều năm như vậy cũng không biết, thì làm sao Tiết An có thể biết Giang Nguyệt thích gì?

Hỏi thì hỏi vậy thôi, Tiêu Kỳ Nhiên cũng biết Tiết An không thể biết đáp án là gì.

Đến tận lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới đột nhiên ý thức được hình như cho tới giờ anh cũng chưa từng hiểu rõ Giang Nguyệt.

Tuy rằng hai người là bạn tình, đã quá quen thuộc với da thịt của đối phương. Nhưng anh không biết sở thích của cô, không biết cô ghét gì, cũng càng không biết cô quan tâm cái gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao nên cũng không nghĩ tới chủ động khúm núm đi tìm hiểu ai đó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như trong ký ức của anh chưa từng thấy Giang Nguyệt thích thứ gì.

Cô dường như thờ ơ với mọi thứ.

Thấy ông chủ vắt óc suy nghĩ, Tiết An không đành lòng, đưa ra gợi ý: “Có muốn tặng hoa không? Tôi tin rằng không cô gái nào không thích hoa.”

“Hôm nay ngày đầu tiên chị Giang Nguyệt vào tổ, nếu anh có thể mua một bó hoa lớn gửi qua, vậy nhất định…” Tiết An càng nói càng hăng hái.

“Không được.” Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt tỉnh bơ bác bỏ đề nghị này: “Trong tổ có quá nhiều người, sẽ bị truyền thông chụp được.”

Tiết An: “...”

Cậu ta rất muốn lớn tiếng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên rằng lúc đó tổ chức sinh nhật cho Tần Di Di, sao lại không lo lắng bị truyền thông chụp được?

Nhưng cậu ta không dám hỏi chuyện này.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng khó chịu thở ra một hơi, cổ họng anh lăn qua lăn lại, rốt cục ngừng thảo luận vấn đề này:

“Cậu đi ra ngoài đi.”

Tiết An đang chờ mãi câu này: “Vâng thưa Tiêu tổng.”

Cậu ta xoay người vừa định đi ra ngoài thì lại bị Tiêu Kỳ Nhiên gọi lại: “Lát nữa cậu đến bệnh viện lấy thuốc cho phu nhân.”

Mỗi tháng Tô Gia Lan đều phải uống thuốc đúng giờ, bởi vì bà đi lại không tiện nên bình thường đều là do Tiêu Kỳ Nhiên tự mình đưa về nhà họ Tiêu cho bà.

Về mặt này, Tiêu Kỳ Nhiên luôn là một người con hiếu thảo.



Khi Tiết An lấy thuốc từ bệnh viện về, Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp công việc của công ty xong, sau đó lái xe trở về nhà họ Tiêu.

Đương nhiên là chọn thời điểm Tiêu Viễn Phong không có ở đây.

Hai cha con vẫn luôn mâu thuẫn với nhau, lần nào cũng không nói được vài câu lại cãi nhau, cuối cùng cả hai đều không vui vẻ.

Dần dà Tiêu Kỳ Nhiên không muốn về nhà họ Tiêu. Cho dù trở về thì cũng chỉ vì thăm Tô Gia Lan.



Tiêu Gia.

Tiêu Kỳ Nhiên vừa vào nhà, liền nhìn thấy Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn như thường lệ, ở trong sân đùa hoa nghịch cỏ, vui vẻ không biết mệt mỏi.

Bà không có sở thích nào khác, chỉ thích cắt tỉa hoa cỏ. Nói là làm như vậy có thể tĩnh tâm.

Chỉ là so với lúc trước, đằng sau bà có thêm hai người giúp việc nữ.

Là vì lần trước sau khi bà bị nhồi máu não ngất xỉu nên Tiêu Viễn Phong sắp xếp cho bà, nói là lo lắng bà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thấy mẹ mình đang đắm chìm trong đó, Tiêu Kỳ Nhiên cố ý đứng ở xa chờ một hồi, không đi tới quấy rầy.

Đến lúc xe lăn xoay lại, người trên xe lăn liếc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở cửa, ánh mắt có chút sáng ngời:

“A Nhiên, sao con đến mà cũng không nói một tiếng.”
Chương 120 Thắng hoàn toàn

Thấy Tô Gia Lan phát hiện ra mình, Tiêu Kỳ Nhiên mới cất bước đi tới: “Thấy mẹ rất chuyên chú nên con không tới quấy rầy.”

Tiêu Kỳ Nhiên mặc áo sơ mi và quần tây, vô cùng trang nghiêm và tao nhã.

Tô Gia Lan mỉm cười, đặt con dao cắt tỉa trong tay xuống: “Chúng đều là thực vật không thể nói chuyện, sẽ không nói chuyện với mẹ, vì vậy mẹ chỉ có thể cắt chúng để giải sầu.”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn thoáng qua.

Những chậu hoa cỏ này được cắt tỉa rất chỉnh tề, những cành khô héo đã được cắt bỏ, đang phát triển rất tốt. Nhưng vì cắt tỉa quá gọn gàng nên trông hơi cứng nhắc.

Giống như một sản phẩm của một dây chuyền thống nhất, không có sức sống.

“Con đẩy mẹ về phòng.”

Tô Gia Lan gật đầu, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Đi hai bước, bà đột nhiên hỏi: “Cô bạn gái nhỏ của con thế nào rồi? Mẹ nghe nói hôm qua con đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy.”

Tiêu Kỳ Nhiên giữ xe lăn, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên, nhưng lại được ẩn giấu không chút dấu vết.

“Mọi chuyện đều tốt.” Anh trả lời rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng không muốn nói về chủ đề này nữa.

Tô Gia Lan cũng không chú ý tới anh, chỉ tự mình nói: “Bây giờ con là đàn ông thành thục, mẹ biết con có dự định của riêng mình, cũng không muốn người khác can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của con.”

“Nhưng ít nhất thì con phải cân nhắc đến tình huống đặc thù của nhà họ Tiêu.”

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng, sắc mặt có hơi lạnh lùng: “Mẹ muốn nói gì?”

Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, con cũng biết con là người thừa kế của nhà họ Tiêu, trách nhiệm của con nặng nề hơn một chút.”

“Hai năm trước bởi vì con muốn mở công ty giải trí mà cãi nhau với cha con đã đủ mâu thuẫn rồi. Chẳng lẽ con thật sự định vì phụ nữ mà trở mặt thành thù với cha con cả đời?”

Nói tới đây, Tô Gia Lan thở dài: “Một Giang Nguyệt thì thôi, hiện tại lại là Di Di gì đó, đứa nhỏ này...”

Chuyện bất hòa giữa cha con nhà họ Tiêu đã không còn là chuyện ngày một ngày hai.

Nói đúng ra, kỳ thật nhà họ Tiêu là nhà giàu sang chính thống, hầu hết việc kinh doanh của gia đình phần lớn có liên quan đến hoàng gia quý tộc.

Đó là lý do tại sao Tiêu gia lại có chiếc vòng cổ quý giá kia.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại rời khỏi công ty để mở công ty giải trí, nếu chuyện này truyền ra ngoài, căn bản là đang làm tổn hại đến hình ảnh của nhà họ Tiêu.

Nhất là khi Tiêu Viễn Phong biết được Tiêu Kỳ Nhiên mở một công ty giải trí như vậy chỉ vì một người phụ nữ thì càng tức giận, thiếu chút nữa ngất đi.

Quan hệ giữa cha và con rơi vào tình trạng đóng băng kể từ thời điểm đó.

Sau này, cho dù Giang Nguyệt biết cân đo đong đếm, biết tiến biết lùi, nhưng vẫn không thể thay đổi thành kiến của Tiêu Viễn Phong đối với con trai mình.

Tô Gia Lan mím môi: “Mẹ và cha con tương kính như tân cả đời. Tuy không phải yêu cuồng nhiệt nhưng ít nhất cũng đi với nhau quãng đường dài.”

Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẩy một cái không dễ phát hiện.

Tương kính như tân?

Mấy năm trước nhà họ Tô thật sự tách khỏi nhà nhà họ Tiêu, cuộc hôn nhân của hai người cũng sắp xếp hợp tình hợp lý.

Không biết có tình cảm hay không nhưng Tô Gia Lan quả thực đã tạo dựng được hình ảnh một người vợ, người mẹ tốt, quản lý Tiêu Gia một cách có nề nếp.

Mấy năm trước, vì bà quá lo lắng và lao lực nên bị nhồi máu não và phải ngồi xe lăn.

Giao tiếp giữa vợ chồng không thường xuyên như trước, có xu hướng cân bằng hơn. Cho dù là thế, lời nói của bà vẫn rất có trọng lượng ở nhà họ Tiêu.

“Trách nhiệm trên người con đồng nghĩa với việc con phải yêu một người phụ nữ mà nhà họ Tiêu cần.”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ cau mày.

Biết rằng anh không muốn nghe điều này, Tô Gia Lan lại sửa một câu: “Tình yêu tạm thời không đề cập tới. Nhưng ít nhất con phải tìm một người phụ nữ mà nhà họ Tiêu muốn.”

Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại, phong thái khó che giấu sau khi ở địa vị cao trong một thời gian dài toát ra, có chút cay đắng: “Nhà họ Tiêu muốn loại phụ nữ nào?”

Khuôn mặt Tô Gia Lan chứa nụ cười, nhìn thẳng con trai mình: “Ít nhất Giang Nguyệt không được xem là người đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì.

“Đương nhiên, bạn gái mới của con càng không thể.”

Lúc nói tới đây, giọng điệu Tô Gia Lan càng trở nên nghiêm túc hơn: “Một người phụ nữ quen biết chưa tới mấy tháng đã làm ra nhiều trò như vậy. Thật sự tính để cho người ngoài chê cười Tiêu gia chúng ta vậy sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách thờ ơ: “Toàn bộ Bắc Thành, không ai dám cười nhạo Tiêu gia.”

“Đúng là không ai dám công khait cười nhạo.” Tô Gia Lan không còn cách nào khác đành phải nói:

“Nhưng con có thể bịt miệng họ không? Vào những lúc rảnh rỗi, ở những nơi con không nhìn thấy, họ sẽ bàn tán về Tiêu gia không có điểm dừng.”

“Vậy thì sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên hỏi sâu xa một câu: “Bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu của giới nhà giàu không phải đều bị người ta nghị luận bàn tán hay sao?”

“A Nhiên, con...” Tô Gia Lan há miệng, còn muốn nói gì, nhưng thấy dáng vẻ cụp mắt không để ý của anh khiến người ta không có ý muốn tiếp tục nói chuyện.

Cuối cùng, Tô Gia Lan đành miễn cưỡng cười, hỏi câu hỏi mấu chốt: “Nếu so sánh cô gái kia với Giang Nguyệt thì sao?”

“Không thể so sánh.” Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, nói gần như không chút suy nghĩ:

“Cô ấy rất đơn thuần, tâm tư cũng trong sạch hơn Giang Nguyệt.”

Một câu nói này khiến Tô Gia Lan hiểu được vị trí của Tần Di Di trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên.

Thắng hoàn toàn.

Tiêu Kỳ Nhiên ở cạnh Tô Gia Lan cả buổi chiều, mãi cho đến gần chiều tối mới chuẩn bị lái xe rời đi.

Trước khi đi, Tô Gia Lan cuối cùng cũng buông tha.

“Nếu có thời gian, đưa cô gái kia đến gặp mẹ một lần.” Vẻ mặt Tô Gia Lan hiền lành:

“Nói không chừng cô gái này lấy lòng mẹ thì mẹ cũng có thể nói giúp cho con.”

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu: “Được, con sẽ sắp xếp thời gian, tin rằng cô ấy cũng rất muốn gặp mẹ.”

Không biết vì sao, Tô Gia Lan có cảm giác rằng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn đang chờ những lời này của bà.

Như một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu.



Đợt quay chụp lần này của Giang Nguyệt sẽ kéo dài trong một tuần. Chị Trần cũng nghe nói về bản thảo scandal với Trần Tư Tề nên hoảng hốt gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, đáp án nhận được lại là đã giải quyết xong.

Chị Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Việc dùng tin tức tiêu cực của em để xào nhiệt độ là do Tiêu tổng sắp xếp, bây giờ anh ta lại đột nhiên thay đổi quyết định sao?”

“Coi như vậy đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã đồng ý với em.” Giang Nguyệt thờ ơ, cầm kịch bản trong tay:

“Làm theo ý anh ấy, anh ấy cũng không cần phải tiếp tục làm em khó xử nữa.”

Nghe vậy, chị Trần hiểu ra, không khỏi cảm khái một câu: “Nguyệt Nguyệt, chị cảm thấy em thay đổi rồi…”

Ít nhất đã thấu đáo hơn trước, không còn cảm tính nữa.

Đặc biệt là tình cảm dành cho Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em hiểu rõ, nếu muốn ở trong ngành này lâu dài thì phải học cách phụ thuộc vào người khác.” Giang Nguyệt thản nhiên nói: “Nếu không có người che chở trên đầu thì sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Có thể làm cho một người đứng ra bảo vệ cho cô là bản lĩnh của cô.

Nhưng cũng chỉ bảo vệ mà thôi, cô không nên vọng tưởng quá nhiều.

Đầu dây bên kia nhiều lần do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài: “Được rồi, Nguyệt Nguyệt, em suy nghĩ rõ ràng được là tốt rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom