• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 121-125

Chương 121 Bùng nổ Scandal

Trò chuyện thêm một lúc, chị Trần đột nhiên hỏi Giang Nguyệt: “Em vẫn còn đang suy nghĩ về việc mở công ty riêng không?”

Giang Nguyệt im lặng không nói.

Chị Trần nghĩ rằng là cô đổi ý, nên cũng dịu dàng bảo:

“Trong tay chị vẫn còn đang giữ hồ sơ của những người mới. Nếu em không mở công ty riêng thì chị bảo họ ký hợp đồng với Giang San nhé?”

Giang Nguyệt liền dứt khoát đáp: “Công ty riêng vẫn sẽ được mở, còn về phía người mới, em sẽ để họ tự quyết định.”

Người mới có thể ký hợp đồng với Giang San là một chuyện tốt.

Nhưng với Giang Nguyệt, mỗi phút mỗi giây cô đều muốn thoát khỏi nơi này.

Chị Trần hiểu ra, liền nói: “Được rồi. Chị sẽ sắp xếp.”

“Cám ơn chị, chị Trần. Chị vất vả rồi.” Giang Nguyệt nói xong, nhìn thoáng qua thời gian

“Đến giờ quay rồi, em cúp máy đây.”

Giang Nguyệt vừa cất điện thoại đi thì cũng vừa lúc đạo diễn kêu tập hợp.

Dù là cảnh quay đầu tiên của năm mới nhưng thái độ của Giang Nguyệt lại rất nghiêm chỉnh, hầu như không xen lẫn một chút mệt mỏi hay sao nhãng nào.

Mỗi khi quay phim, Giang Nguyệt đều sẽ để bản thân đắm mình vào trong đó, hai tai như trút hết những tạp âm dư thừa, những thứ bên ngoài đều không liên quan đến cô.

Cho đến khi kết thúc một tuần quay phim thì Giang Nguyệt mới bật lại chiếc điện thoại đã được tắt trước đó và rời khỏi phim trường.

Không mở thì không sao, nhưng vừa mở ra, suýt chút nữa cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

[Tin cực sốc! Giang Nguyệt thật sự lén lút yêu đương cùng với người thừa kế của tập đoàn Trần thị - Trần Tư Tề, âm thầm hẹn hò suốt bấy lâu nay!]

Ngay giây phút nhìn thấy tiêu đề này, đầu Giang Nguyệt ong ong lại vừa choáng váng, da đầu tê dại.

Đây hẳn là bản thảo scandal mà bộ phận quan hệ công chúng của Giang San đã chuẩn bị. Thế nhưng những thứ này đáng ra phải bị hủy bỏ rồi chứ?

Nhưng không!

Tin tức này dùng tốc độ kinh người lan truyền rộng rãi, dẫn đầu các bài báo lớn nhỏ và mạng xã hội. Kèm theo đó là các bình luận và nhận xét của những người nổi tiếng, nhanh chóng trở thành một tin tức sốt dẻo.

Thời khắc này, hai chân của Giang Nguyệt trở nên mềm nhũn.

Ngay cả một chút dũng khí đến nhấp vào bài đọc cũng không dám có.

Trong đầu cô bây giờ chỉ xuất hiện duy nhất một câu hỏi.

Vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại nuốt lời?

Cô luôn cảm thấy bản thân mình đã rất chuẩn mực, ngay cả thái độ trước khi vào đoàn quay phim vẫn rất ngoan ngoãn và thuận theo anh. Vô cùng cẩn thận. Vậy thì dựa vào cái gì mà Tiêu Kỳ Nhiên lại thất hứa với cô?

Chẳng lẽ là vì cô không đồng ý ngủ cùng anh ta?

Giang Nguyệt gần như không kìm được chua xót dâng lên trong sóng mũi, cô hít hít mũi mấy cái, cố gắng kìm chế cảm xúc, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Viêm Chi để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng đúng lúc này, chị Trần lại tìm tới chỗ Giang Nguyệt, vẻ mặt mừng rỡ.

“Nguyệt Nguyệt, độ hot của em lại tăng lên rồi.”

Trong hốc mắt của Giang Nguyệt ngấn nước, vẻ mặt khó hiểu: “Hot? Vì tin tức tiêu cực sao?”

Trong suy nghĩ của Giang Nguyệt thì tin tức tiêu cực như vậy không khác gì lưỡi dao sắc bén muốn lấy mạng cô cả.

Cô là một diễn viên, không muốn cuộc sống riêng tư ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của mình.

“Tiêu cực? Em vẫn chưa xem phần bình luận sao?” Chị Trần nhìn cô đầy kinh ngạc:

“Sáng nay khi tin tức vừa bùng phát, chị cứ ngỡ như tim mình ngừng đập vậy.”

Giang Nguyệt thấu hiểu được cảm giác ấy.

Lần đầu cô nhìn thấy tin tức này, trước mắt cô cũng tối sầm lại.

Trong khi chị Trần vẫn còn đang luyên thuyên, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, ấn vào một tiêu đề.

Không giống như những lời bình phẩm tiêu cực Giang Nguyệt hình dung trong đầu, những dòng chữ dưới đây càng khiến cô bất ngờ.

“Trời ơi, Nguyệt Nguyệt nhà ta rốt cuộc cũng yêu đương, fan mẹ ruột này mừng rơi nước mắt, hu hu…”

“Tôi và đối thủ của mình lại là một đôi, bối cảnh như này cũng thật quá là ngọt ngào, yêu cầu xuất bản bộ phim này ngay lập tức!”

“Lúc trước là ai đồn nói Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta và Tiêu tổng có quan hệ bất chính? Tất cả đều ra đây, anh chị nhà tôi đứng ra bác bỏ lời đồn rồi đây này!”

"..."

Giang Nguyệt mở to hai mắt.

Hướng dư luận này lạ quá.

Vốn tưởng rằng tất cả đều sẽ là tiếng mắng mỏ, chửi rủi cô. Nhưng cư dân mạng không những không nhục mạ cô, mà còn trong thời gian ngắn nhiệt tình tiếp nhận mối quan hệ giữa cô và Trần Tư Tề.

Cư dân mạng thậm chí còn đào ra một bức ảnh chụp chung nhiều năm trước, nói hai người lúc ấy đã chạm mắt nhau, trong mắt tràn ngập tình yêu triền miên.

Trời ơi, tình yêu chết tiệt cái gì?

Giang Nguyệt nhìn bức ảnh kia, rõ ràng chính là trong bữa tiệc thương mại trước đó, cô lơ đãng ngẩn người, vừa vặn nhìn thấy Trần Tư Tề mà thôi.

Lúc đó, cô thậm chí còn không biết Trần Tư Tề là ai, chứ đừng nói là tràn ngập tình yêu.

Trí tưởng tượng của cư dân mạng quả thật quá phong phú.

Chị Trần bình tĩnh phân tích: “Không loại trừ khả năng có người đứng sau chi tiền để kiểm soát các bình luận, nhưng ít nhất xu hướng đang tích cực, cũng không có scandal nào bị lộ.”

Ngồi trong xe, nhiệt độ cơ thể Giang Nguyệt vừa rồi đột nhiên giảm dần từ hồi phục.

May mắn thay, sự nghiệp của cô đã được cứu.

Sau một hồi kinh hãi, Giang Nguyệt còn chưa kịp điều tra rốt cuộc là ai tung ra loại scandal này, điện thoại di động lại vang lên.

Nhìn thấy người gọi đến là Trần Tư Tề, Giang Nguyệt do dự một hồi, lấy lại bình tĩnh, vẫn tiếp nhận.

"Xin chào Trần tổng." Giọng điệu của Giang Nguyệt là của công việc, không muốn xen lẫn một chút cảm xúc nào.

Giọng nói của Trần Tư Tề truyền đến, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:

“Giang tiểu thư, tôi cảm thấy mình cần một lời giải thích về scandal hiện tại trên mạng.”

“Đáng tiếc, tôi cũng đang cần một lời giải thích đây.” Giang Nguyệt có chút mệt mỏi, quay phim một tuần, cô chỉ muốn nghỉ ngơi:

“Tuần này tôi đều ở đoàn làm phim, chuyện bên ngoài tôi hoàn toàn không biết chút gì cả.”

Những lời này của Giang Nguyệt rất chân thành.

"Vậy chúng ta nên tìm một chỗ để nói chuyện đi." Trần Tư Tề bình tĩnh nói:

"Nói thẳng cho Giang tiểu thư biết, hướng bình luận lần này là tôi khống chế, chính là muốn giảm thiểu tác động tiêu cực, cũng không muốn mang đến quá nhiều phiền toái cho cô. ”

Nghe đến đây, ác cảm của Giang Nguyệt đối với Trần Tư Tề đã giảm đi một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, lần này anh ta đúng thật là đã giúp cô rất nhiều, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm tạm thời.

“Nhân tiện, tôi biết ai đã công bố bản thảo scandal lần này. Có lẽ chúng ta nên ngồi lại cùng nhau thương lượng giải pháp."



Tiêu Kỳ Nhiên là người biết tin đồn này muộn nhất.

Khí thế trên người anh rất bức người, đến mức khiến người ta nhất thời sợ hãi không dám phát ra âm thanh.

Nhất là khi nhìn thấy những suy đoán và bình luận của cư dân mạng, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, mơ hồ như đang dùng sức.

Ngọt ngào?

Hai con người nói chuyện chưa được mấy câu kia, lấy đâu ra ngọt ngào, lấy đâu ra tình yêu?

Thật vô nghĩa!

Tiêu Kỳ Nhiên mặt mày vô cảm, lạnh lùng thốt ra ba chữ: "Là ai làm?"

Anh đang hỏi người đã tung ra bản thảo scandal này.

Rõ ràng tuần trước, anh đã yêu cầu người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng thanh lý bản thảo này, không cho phép tiếp tục tung tin đồn về Giang Nguyệt nữa.

Tiết An không biết báo cáo như thế nào, nội tâm khẩn trương giống như đang đánh trống.

“Tiêu tổng, là… Tần tiểu thư.”

Sau khi nhận được câu trả lời này, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng trầm xuống, quai hàm của anh siết chặt vì đang nghiến răng, môi cũng mím thành một đường thẳng.

Anh đang trên bờ vực của sự tức giận.

Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, Tiết An cũng không dám di chuyển một bước.

Im lặng một lúc lâu, rốt cục Tiêu Kỳ Nhiên mới mở miệng ra lệnh: “Nói cho tôi vị trí hiện tại của Giang Nguyệt.”

Tiết An tỏ ra bối rối: "Vừa rồi tôi gọi cho chị Trần, biết được chị Giang Nguyệt hiện tại đang cùng với… với…”

Biểu cảm của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nặng nề như cũ, giọng điệu lạnh lùng:

“Nói mau!”
Chương 122 Chua

Tiết An không dám qua loa, kiên trì trả lời: “Chị Giang Nguyệt hẹn Trần tổng hai giờ chiều nay gặp mặt ở nhà hàng ‘Đường Chân Trời’, đoán chừng là muốn nói chuyện về scandal lần này.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Biết rồi.”

Anh ta không hề ngạc nhiên khi lúc này Giang Nguyệt và Trần Tư Tề gặp nhau.

“Nhưng mà…” Tiết An do dự, không biết có nên tiếp tục nói nữa hay không: “Đường Chân Trời là một nhà hàng rất đặc biệt.”

Đặc biệt?

Tiêu Kỳ Nhiên cau mày.

Anh lười biếng ngước mắt lên, khoanh tay trước ngực: “Đi chuẩn bị xe, bây giờ chúng ta cùng qua đó.”

Tiết An chần chừ vài giây.

“Tiêu tổng, sợ là không được đâu.” Cậu ta tỏ vẻ ngượng ngùng: “Hai người chúng ta không thích hợp để đến nhà hàng đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ vài giây, sau đó trầm giọng nói: “Có phải nhà hàng không mở cửa cho người ngoài? Vậy thì bây giờ gọi điện thoại đặt bàn liền đi.”

Tiết An: “...”

Cậu không biết nên ám chỉ cho sếp của mình như thế nào, thật ra Đường Chân Trời là một nhà hàng có phong cách dành cho các đôi tình nhân, bầu không khí rất lãng mạn phù hợp với các buổi hẹn hò.

Nhưng đó là trái lệnh cấp trên, cậu ta coi như không còn lựa chọn nào khác, đành phải bất đắc dĩ thực hiện.

Chỉ là người làm công, cậu có quyền gì cơ chứ?

Vậy nên…

Tiêu Kỳ Nhiên và Tiết An ngồi cùng nhau ở chiếc bàn hình trái tim, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Phòng ăn cũng được chất đầy tất cả các loại bóng bay màu hồng, ngay cả các bài nhạc được chơi cũng mang giai điệu về tình yêu.

Ngay cả mùi hương trong không khí cũng là hương vị nước hoa ngọt ngào.

Thảo nào đây lại được coi là thánh địa hẹn hò với tỷ lệ tỏ tình thành công 100%, đúng là danh bất hư truyền mà.

Trong một bầu không khí ấm áp, lãng mạn và mập mờ như vậy, có hai người đàn ông lúc này trông thật lạc lõng.

“Tiêu tổng, hay là chúng ta…” Tiết An lo lắng, muốn tìm lý do rời khỏi nơi này.

Nó quá kỳ lạ.

Nó thực sự quá kỳ lạ!

Cậu ta nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có một ngày mình cùng ông chủ sẽ đến một nhà hàng phong cách tình nhân như thế này để… hẹn hò.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, nhưng anh ta vẫn thản nhiên thốt ra hai chữ ngắn gọn: “Không sao.”

Lúc này, chị nhân viên phục vụ mặc chiếc váy hoa nụ đáng yêu cầm thực đơn đi tới, mỉm cười, giọng nói ngọt ngào:

“Quý khách, món đặc trưng của chỗ chúng tôi là món ‘Nồng Tình Uyên Ương’, rất thích hợp cho các đôi tình nhân. Quý khách có muốn dùng món này không ạ?”

Nhà hàng này rất cởi mở và chấp nhận các cặp tình nhân đồng tính, và đương nhiên, họ rõ ràng coi hai người bọn họ là một cặp.

Từ lúc đi vào sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đã rất bình tĩnh, lúc này rất khó đoán biết tâm trạng của anh ta.

Tiết An thì nổi hết da gà.

“Ờ thì… cô, cho chúng tôi hai ly nước bất kỳ là được rồi.” Tiết An không dám nói thêm gì, chỉ muốn nhanh chóng đuổi nhân viên phục vụ này đi.

Chị gái váy hoa nhỏ càng nhiệt tình hơn: “Vậy hai cậu có thể thử ‘Hoa Nhài Xanh Sữa Mỗi Ngày Đều Nhớ Em’ và ‘Ô Long Tuyết Đỉnh Yêu Em Mọi Lúc’. Hai món này đều là hai món bán chạy nhất của bên chúng tôi!”



Tiết An xấu hổ đến mức các ngón chân đều bám chặt cuống đất, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Cậu ta sợ rằng đôi mắt của sếp cậu có thể giết chết bất kỳ ai nhìn vào.

Không phải chỉ là hoa nhài sữa xanh và tuyết đỉnh ô long sao, đặt cái tên gì cứ kỳ kỳ dị dị!

“... Vậy thì, vậy thì cho tôi hai món đó thôi.” Tiết An ấp úng, cho đến khi chị gái mặc váy hoa nhỏ kia bước đi, cậu ta mới cảm thấy tảng đá đè lên ngực mình cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

“Vì sao hai người bọn họ lại gặp mặt nhau ở chỗ này?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đến lạ thường:

“Nơi này không giống một nơi để bàn chuyện công việc.”

Tiết An vội vàng trả lời: “Hiện tại dư luận trên mạng đang rất chú ý đến hai người bọn họ. Nếu chọn địa điểm khác rất có thể sẽ bị nghe lén, chi bằng đến nơi dành cho các cặp tình nhân vậy.”

“Nếu như vậy, cho dù là kẻ có tâm muốn theo dõi hay đi săn tin tức, thấy họ ở những nơi này, nếu như muốn lan truyền ra những thông tin tiêu cực thì cũng sẽ tự được hóa giải.”

Tiết An lúc trước đã tìm hiểu qua, loại sách lược này gọi là “tương kế tựu kế”.

Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên hơi bình tĩnh lại một chút.

Nghe cũng có vẻ hợp lý.

Đúng lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra, chuông gió chim treo ở cửa va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Giang Nguyệt và Trần Tư Tề sóng vai đi vào, tuy họ không nắm tay nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách rất gần.

Họ giống như một đôi tình nhân mới ở bên nhau không lâu, còn có chút ngây ngô e thẹn.

Mặc dù Giang Nguyệt đeo kính râm, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô, sau đó anh ta nhanh chóng cúi đầu quay sang chỗ khác, dĩ nhiên là không muốn để Giang Nguyệt phát hiện ra anh ta.

Tiết An: “...”

Cậu ta cảm thấy ông chủ của mình thực sự là tự mình đa tình. Từ lúc bước vào đến khi ngồi xuống, Giang Nguyệt thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Vẫn là chị nhân viên phục vụ mặc chiếc váy hoa nhỏ quen thuộc, vẫn là vài câu gợi ý sản phẩm ngọt ngào đến ngán người kia.

“Vậy thì cho bọn tôi một phần ‘Nồng Tình Uyên Ương’, với hai ly trà chanh chua ngọt.”

Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, hơn nữa khoảng cách không xa, ngồi ở bàn của bọn họ nói chuyện thì vừa vặn khiến bàn đối diện bên này của Tiêu Kỳ Nhiên và Tiết An cũng nghe được.

Tiết An luôn cảm thấy hôm nay mình cùng ông chủ đi nghe lén cuộc nói chuyện của người khác thật sự quá là… khó nói.

Có người nhận ra Giang Nguyệt, nhịn không được bắt đầu xì xào bàn tán, nhìn hai người bọn họ gương mặt tươi cười vui vẻ hẹn hò cùng nhau.

“Mối quan hệ vừa bị công khai, hai người bọn họ đã thoải mái ra ngoài hẹn hò. Tình yêu này thật ngọt ngào làm sao!”

“Thật không tin được lại gặp đại minh tinh ở chỗ này, bây giờ tôi đi xin chữ ký, chụp hình sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của bọn họ chứ?”

“Chị gái tôi thật xinh đẹp, lúc có tình yêu càng đẹp hơn. Thẹn thùng như một cô gái nhỏ. Cậu có thấy không? Tôi sắp ngất mất…”

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên có chút khó chịu.

Lần đầu tiên anh cảm thấy giọng điệu buôn chuyện khó chịu đến thế, hận không thể lập tức cử người đến dọn dẹp hết chỗ này.

Tiết An thật ra cũng có chút tò mò cái ‘Nồng Tình Uyên Ương’ rốt cuộc là cái gì, vì thế không nhịn được mà vươn cổ ra nhìn.

Sau khi người phục vụ bưng lên, Tiết An tiếc nuối rụt đầu lại.

Hoá ra chỉ là bánh đậu đỏ.

“Cảm thấy hứng thú như vậy, sao cậu không gọi thêm một phần nữa đi?”

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp và u ám đến đáng sợ.

Tiết An lập tức cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ống hút ‘Ô Long Tuyết Đỉnh Yêu Em Mọi Lúc’.

Đi cùng Tiêu Kỳ Nhiên giống như đi cùng với một con hổ.

So với bầu không khí ngột ngạt ở bàn bọn họ, chiếc bàn chéo đối diện trông thoải mái và tự nhiên lạ thường, đề tài nói chuyện cũng rất hiền hoà dễ chịu.

Chỗ mà Tiêu Kỳ Nhiên ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy Giang Nguyệt.

Không biết Trần Tư Tề ở bên kia nói cái gì, khiến Giang Nguyệt mỉm cười, gương mặt rất sáng sủa xinh đẹp, nhưng anh ta lại cảm thấy cực kỳ ngứa mắt.

Nụ cười đó rất quen thuộc.

Cứ như thể cô ấy đã cười với anh như vậy trong nhiều ngày đêm liền.

Anh cũng đã nghĩ rằng nó thật chân thành.

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc không nói một lời, cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó cau mày đẩy ra:

“Chua quá!”

Anh thật đúng là chưa từng uống qua đồ uống chua như vậy, chua từ đáy lưỡi đến tận cổ họng.

“Chua?” Tiết An không nghĩ nhiều, đẩy ly nước của mình về phía Tiêu Kỳ Nhiên: “Vậy ngài uống ly này đi, ly này của tôi ngọt hơn.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Chương 123 Cứ để bọn họ chụp đi

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt anh khiến Tiết An sợ hãi, lặng lẽ bưng ly rượu chuyển về trước mặt mình.

Cậu đi tới chỗ của chị gái mặc váy hoa nhỏ, cô ta sững sờ mất hai giây, sau đó cười ngọt ngào nói:

“Có lẽ là có thêm vị chua của chanh, nhưng tình yêu không phải đều chua chua ngọt ngọt như vậy sao?”

Tiết An: ...

Cậu ta không muốn tranh cãi nhiều với chị gái này, nên lựa chọn quay trở lại ghế ngồi.

Tiết An không dám nhắc lại những gì chị gái mặc váy hoa nhỏ vừa nói với Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ là cứng ngắc giải thích: “Có lẽ là do cho thêm quá nhiều nước chanh, vì vậy có chút chua.”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm, không thèm để ý.

Anh không đến đây để nghiên cứu thị trường cho "Horizon" và anh cũng không hứng thú tới chuyện bọn họ đã thêm những gì vào đồ uống.

Điều anh quan tâm là người phụ nữ đang ngồi chéo đối diện với anh kia.

Là Giang Nguyệt.

"Trước hết, tôi muốn nhân cơ hội này để xin lỗi cô." Trần Tư Tề cười nhẹ, nhìn người ngồi đối diện và nói với giọng điệu khéo léo:

“Hoạt động công ích lần trước, là do tôi tính toán không chu toàn, đã khiến cô mất thiện cảm với tôi.”

“Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi.” Giang Nguyệt nhàn nhạt trả lời, trên mặt mang theo nụ cười: “Bây giờ, tôi muốn nói với Trần Tổng chính là scandal lần này.”

Giọng điệu của cô ấy thực sự rất lạnh lùng.

Nhưng trong lòng Giang Nguyệt cũng biết xung quanh có không ít cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu biểu cảm trên khuôn mặt cô xuất hiện sự suy sụp hoặc tỏ ra không vui thì scandal ngày mai sẽ bị đảo ngược 180 độ.

Vì vậy, cho dù Trần Tư Tề có nói như thế nào thì cô vẫn phải giữ nụ cười tươi.

Trần Tư Tề biết ý của cô nên cũng gật đầu cười nhẹ: "Không hổ danh là ảnh hậu trong tương lai, cách khống chế cảm xúc và biểu cảm rất tốt.”

Giang Nguyệt dùng ngón tay vuốt ve miệng chén trà, đẩy về phía trước: "Trần tổng, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách chấm dứt “mối quan hệ cũ” không cần thiết này."

Nói một cách đơn giản, đó là "chia tay" một cách hòa bình và đưa ra cho công chúng một lời giải thích hợp lý.

Ngẫm lại thì cũng sẽ cảm thấy khá buồn.

Là một người nổi tiếng, ngay cả cuộc sống tình cảm của họ cũng không được tự do.



Tiêu Kỳ Nhiên đã âm thầm lắng nghe hai người họ "nói chuyện vui vẻ" với nhau.

Khi nói chuyện thì có một số câu bọn họ cố ý hạ thấp giọng nói nên anh thật sự không biết bọn họ đang nói cái gì.

Không biết Trần Tư Tề và Giang Nguyệt đã đạt thành thống nhất gì với nhau, cuối cùng Giang Nguyệt cũng nở nụ cười thoải mái trên khuôn mặt.

Nụ cười của cô rất rạng rỡ, đi thẳng vào lòng người.

Hai người ăn ý cùng lúc đứng dậy, nhau sánh vai bước ra khỏi "Horizon" dưới con mắt soi mói của mọi người.

Lúc cánh cửa vừa được mở ra, đôi chim chuông gió ở cửa lại va vào nhau, tiếng leng keng không ngừng vang lên.

“Tiêu Tổng, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?” Tiết An uống một ngụm nước lớn, trên mặt lộ ra vẻ lén lút: “Có cần tôi đuổi theo không?”

Ai không biết, còn nghĩ anh ta đang tham gia vào một bộ phim gián điệp.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng dậy và bước ra khỏi nhà hàng, bước chân rất nhanh, như thể sợ bị vuột mất.

Đứng trên bậc thềm bên ngoài nhà hàng, Giang Nguyệt lịch sự nói lời tạm biệt với Trần Tư Tề.

Hai người dường như là một đôi tình nhân vừa kết thúc buổi hẹn hò, vì không vượt quá ranh giới, họ lịch sự chào tạm biệt nhau.

"Hẹn gặp lại lần sau."

“Lần sau gặp lại.”

Giang Nguyệt nhìn theo chiếc xe của Trần Tư Tề đi xa, ánh mắt mới bắt đầu thu hồi lại, cô đi về phía con hẻm vắng vẻ, có ít người qua lại, cúi đầu bấm gọi điện thoại cho trợ lý đến đón.

"Giang Nguyệt, quay lại."

Giọng nói có chút khó nghe của người đàn ông vang lên ở phía sau lưng, khiến đồng tử Giang Nguyệt đột nhiên co rút lại, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Giang Nguyệt liếc nhìn người đàn ông, anh ta đang đứng thẳng, một tay đút túi áo khoác, tay kia kẹp điếu thuốc, ánh mắt khẽ dừng lại trên người cô.

Biểu cảm có chút khó có thể miêu tả.

Bên ngoài của anh là một người dịu dàng và hướng nội nhưng biểu cảm của anh lúc này rất khó đoán.

Cô không ngờ lại gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây, cơ thể Giang Nguyệt như đông cứng lại, ngón tay nắm chặt lấy ống tay áo, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

“Thật là trùng hợp, Tiêu Tổng, anh cũng đi hẹn hò sao?” Giọng nói của cô rất tự nhiên, giống như của một người bạn.

“Đáng tiếc, tôi là đang chờ cô kết thúc hẹn hò.” Tiêu Kỳ Nhiên nhịn xuống cảm giác bực bội, ngữ khí bình tĩnh, giọng nói không có chút cảm xúc, ngược lại có chút cảm giác áp bức:

“Tiến triển thế nào rồi?”

Cuộc trò chuyện giữa hai người rất ngắn gọn, nhưng nó có một ý nghĩa khó diễn tả.

Giống như đã bắt được bằng chứng về việc cô ngoại tình.

Giang Nguyệt vội vàng trả lời: "Rất nhanh thôi, sang tháng sau tin tức chia tay sẽ được công bố, Tiêu tổng cứ yên tâm."

Cô lặng lẽ ám chỉ với Tiêu Kỳ Nhiên rằng cuộc gặp gỡ của cô ấy với Trần Tư Tề chỉ là để giải quyết vụ scandal lần này.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt hôm nay ăn mặc rất đơn giản, mặc một cái áo khoác thắt lưng màu be phối cùng với chiếc váy kaki dài, lộ ra một đôi chân dài, dưới chân là một đôi bốt da cừu nghịch ngợm.

Thoạt nhìn, có vẻ như một sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu đi hẹn hò.

Đôi mắt cô thuần khiết và yếu ớt, giống như một con nai con không biết gì về thế giới bên ngoài, nhìn chằm chằm vào anh.

"Phải chờ lâu như vậy?"

Trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.

Giang Nguyệt sửng sốt, cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi cũng không muốn phải lâu như vậy, nhưng công chúng cần thời gian tiêu hóa, tôi cũng cần giữ vững hình tượng."

Nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên nói hai lời, cô làm sao phải tốn nhiều công sức như vậy để giữ lấy thanh danh của mình.

Trong lòng Giang Nguyệt oán trách anh nhưng không dám nói ra.

"Vì vậy, trong hai tháng tới cô vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ yêu đương với Trần Tư Tề.”

Lời nói này của anh trầm xuống, hô hấp dần trở nên nặng nề, bóng tối trong mắt càng thêm sâu, anh bước tới ôm ngang cô: “Giang Nguyệt, tôi không cho phép.”

Cô không được phép yêu những người đàn ông khác.

Ngay cả khi chỉ là giả, cũng không được phép.

Đột nhiên lơ lửng giữa không trung, trái tim Giang Nguyệt thắt lại, theo bản năng mở miệng phản bác: "Không phải anh cố ý sao..."

Cô chưa kịp nói xong thì khuôn mặt người đàn ông đã tiến đến, muốn hôn lên môi cô.

Giang Nguyệt trốn không thoát, trong lòng có dự cảm không ổn, một bên dùng sức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên, muốn chạy trốn: "Tiêu Tổng, ở đây không an toàn, sẽ có paparazzi..."

“Không sao.” Tiêu Kỳ Nhiên kéo cà vạt, sự ghen tuông cùng cáu kỉnh đã cuốn sạch hết lý trí của anh.

Lũ paparazzi chiết tiệt, scandal chết tiệt, mẹ kiếp lũ vô liêm sỉ!

“Không phải cô đã nói rồi sao, cho dù có scandal thì cũng nhất định phải có scandal với tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày nghiêm túc, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cúi người hôn lên khóe môi Giang Nguyệt.

"Để mặc cho bọn họ chụp đi."

Giang Nguyệt giơ tay muốn che mặt anh, nhưng anh không thèm để ý, hôn lên lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay nóng lên khiến Giang Nguyệt ngứa ngáy, không nhịn được cười ra tiếng, tiếng cười giòn tan khiến người đàn ông rất vui vẻ.

“Trở về rồi chúng ta lại nói chuyện, được không?” Giang Nguyệt nhắm chặt mi, giọng nói gần như khẩn cầu.

Cô không muốn cô vừa tung tin ‘vừa hẹn hò lãng mạn với Trần Tư Tề’, giây sau đã có nụ hôn nồng cháy với Tiêu Kỳ Nhiên trong ngõ hẹp.

Nếu như vậy, Giang Nguyệt thực sự không thể rửa sạch vết nhơ này.

“Được, trở về rồi nói sau.”
Chương 124 Chỉ là xúc động tạm thời (H)

Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy Giang Nguyệt bước vội về phía chiếc xe.

Hai bàn tay của Giang Nguyệt cũng quấn quanh người Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng mà e ấp trong ngực của hắn, đốc thúc hắn đi nhanh lên một chút.

Cô không muốn bị chụp lại, quá nguy hiểm.

Tiết An ngồi chờ trong xe đã lâu. Chờ hai người bọn họ vừa lên xe, Tiết An liền đạp chân ga chạy đi.

Tiết An vừa lái xe, một bên lại yên lặng hạ vách ngăn ở hàng ghế sau xuống, cố gắng lờ đi thanh âm phía sau.

Giang Nguyệt có thể cảm giác được, nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên rất quẫn bách.

Hơi thở dồn dập của hắn rất dồn dập trực tiếp xẹt qua lỗ mũi của cô, ép cô dang rộng hai chân ngồi lên đùi của hắn. Chiếc váy quấn ngang hông như không thể thích ứng được với tư thế này, lớp vải ôm chặt lấy đùi của cô.

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên rối loạn, hắn nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyệt, cưỡng ép: “Nhìn tôi, Giang Nguyệt.”

Hai mắt của Giang Nguyệt có chút mờ mịt, khó có thể tập trung, mất mấy giây cô mới có thể thanh tỉnh lại, sắc mặt trở nên đỏ bừng.

“Cùng người đàn ông khác yêu đương, vui vẻ không?” Tiêu Kỳ Nhiên đột ngột hỏi, giọng của hắn trở nên rất kiềm chế.

Bàn tay to lớn không an phận mà vuốt ve không ngừng nghỉ, ngón tay thon dài đã luồn vào dưới lớp váy quấn ngang hông, khéo léo dụ dỗ nên hình ảnh chân thật nhất của cô.

Hô hấp của Giang Nguyệt nhất thời hỗn loạn, ngay cả bả vai của hắn cô cũng không giữ vững được:

“Tiêu tổng muốn tôi trả lời như thế nào?”

Người đàn ông khẽ nhíu mày, giơ tay lên hạ xuống vài lần, nhưng vẫn bình tĩnh mà rút ra.

Những ngón tay thon dài ướt át, phản chiếu ra một thứ ánh sáng trong suốt.

Người đàn ông chợt cười.

“Học được cách nói dối rồi?”

Lần trước cô đã nói với anh là đến kỳ sinh lý.

Ánh mắt của người phụ nữ có chút né tránh, con ngươi hơi buông lỏng, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.

Cô đã phạm một sai lầm!

“Nếu như cô đã yêu đương với người khác, tại sao trước mặt tôi cô lại phản ứng kịch liệt như vậy?” Giọng của hắn khàn khàn, lãnh đạm mà nhìn cô chằm chằm.

Tiêu Kỳ Nhiên dường như đang trừng phạt Giang Nguyệt vì sự không vâng lời của cô.

Giang Nguyệt sực tỉnh, sắc mặt vẫn còn hơi đỏ ửng, hơi thở gấp gáp nói: “Tiêu tổng có thể nói chuyện yêu đương, còn tôi thì không sao?”

“Tôi nói chuyện yêu đương với ai chứ?” Hắn chậm rãi, không một chút xấu hổ nói:

“Tôi có công khai thừa nhận như cô không?”

Đúng là chưa từng thừa nhận, hắn chỉ toàn là chơi đùa.

Giang Nguyệt đặt cằm lên vai Tiêu Kỳ Nhiên, hai chân bất giác ma sát, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả:

“Cho nên, bây giờ tôi và Tiêu tổng hiện tại đang làm cái gì vậy?”

Câu hỏi này dường như có vẻ hơi buồn cười.

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười nhạt, rũ mắt xuống, thần sắc không rõ:

“Làm chuyện cô thích.”

Tay của hắn ép chặt eo của cô, môi rơi vào cổ của cô, ngón tay rút ra rút vào, trên vai lại truyền đến tiếng hừ hừ thoải mái của người phụ nữ.

Tiêu Kỳ Nhiên rất hài lòng khi thấy được phản ứng của Giang Nguyệt.

Cô là của hắn.

Ngay cả thân thể hay trái tim cô đều là của hắn.

Giữa đường hắn mở miệng ra lệnh cho Tiết An lái xe trở về Thụy Uyển, Giang Nguyệt đè nén âm thanh nói muốn trở về nhà của mình.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng đồng ý.

Chỉ có điều, hắn phải ở cùng với cô.

Giường của Giang Nguyệt vốn đã rất nhỏ, lại thêm một người cao lớn như Tiêu Kỳ Nhiên, hai người nằm chen chúc trên giường.

Nếu không cẩn thận, có thể rơi xuống giường.

Đêm nay, chiếc giường nhỏ này thật sự là đã phải gánh chịu áp lực mà nó không nên gánh chịu, những cũng chỉ có thể yên lặng mà gánh vác niềm vui của hai người.

Hôm nay cô hẹn hò cùng với Trần Tư Tề, làm cho Tiêu Kỳ Nhiên xúc động mà trở nên kịch liệt, thế nên lúc hắn chạy nước rút thì hắn lại mang theo chút tàn nhẫn.

Hắn còn dán vào vành tai của Giang Nguyệt, trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Muốn tôi, hay là muốn người khác?”

Rất đáng ghét!



Ngày hôm sau, đến khi Giang Nguyệt mở mắt tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngủ trong ngực của Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô hơi giật giật người thì người đàn ông trước người đã bị đánh thức, siết chặt lại mà ôm lấy cô:

“Sao lại dậy sớm như vậy?”

“Nóng.” Giang Nguyệt trả lời một cách thành thật: “Anh ôm tôi quá chặt.”

Vừa mới quay phim liên tục trong một tuần, thân thể của Giang Nguyệt rất mệt mỏi, giờ phút này cho dù đã tỉnh, nhưng cô vẫn không muốn mở mắt.

Huống chi, tối hôm qua lúc vận động trước khi đi ngủ đã tiêu hao gần như hết sức lực, cô cần nghỉ ngơi để hồi phục.

Lúc này, điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên đặt ở đầu giường cũng đã reo rất lâu.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Vậy cứ ngủ thêm một lát nữa đi.”

Sự dịu dàng của hắn luôn bất ngờ như vậy, khiến cho người ta không thể đề phòng.

Thế nhưng Giang Nguyệt đã không còn rung động nữa.

Sắc mặt của cô bình tĩnh, nhìn người đàn ông vén chăn đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài. Cô cũng ngồi dậy theo, đi chân trần ra tới cửa, kề sát người vào cửa nghe cuộc đối thoại bên ngoài.

“Tìm được được rồi?”

Giang Nguyệt dựng thẳng tai lên nghe.

“Xoá hết ảnh trong máy ảnh của anh ta, rồi nhanh chóng dùng tiền đuổi đi. Tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất kì một tin đồn gì về tôi và Giang Nguyệt.”

Giang Nguyệt cúi mặt xuống.

Quả nhiên, Tiêu Kỳ Nhiên căn bản không có ý định công khai quan hệ giữa hắn và cô, một câu nói lúc nãy, chẳng qua chỉ là xúc động mà thôi.

Con người này vô tình, cũng không phải là một hai ngày mới đây.

Đoạn đối thoại phía sau, Giang Nguyệt cũng không còn tâm tư gì để mà nghe tiếp, cô trở lại trên giường, nhắm mắt lại.

Còn bao lâu nữa?

Còn bao lâu nữa cô mới có thể thanh thản, triệt để rời xa hắn.

Mà không bao giờ nhìn lại.



Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên nghe điện thoại xong, Giang Nguyệt mới đẩy cửa ra, mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, đi vào trong phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô mang theo gương mặt trắng sáng đi ra bên ngoài, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, vừa kiêu ngạo mà lại quý phái.

“Khi nào thì chuyển về?” Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng, hỏi một câu.

“Cái gì?”

“Khi nào thì cô chuyển về Thuỵ Uyển.” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại một lần nữa: “Chỗ này của cô không an toàn. Paparazzi ở dưới tầng của cô.”

Giang Nguyệt giật mình khoảng hai giây, lại không lộ ra dấu vết mà từ chối: “Không cần, tôi cảm thấy chỗ này rất an toàn.”

Nơi nào không có hắn, nơi đấy là nơi an toàn.

Nhìn ra được cô không muốn chuyển nhà, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không cưỡng cầu, chỉ ôn nhu nói một câu:

“Nếu muốn trở về, cô có thể về bất cứ lúc nào, nơi đó thuộc về cô.”

Đáy lòng của Giang Nguyệt cười lạnh.

Cái gì thuộc về cô cơ?

Đó không phải là nhà của cô, cô có gì mà cần trở về?

Đi cũng là tự rước lấy nhục.

Chờ sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt lại quay trở lại phòng, mở cửa sổ ra thông gió, lại tháo khăn trải giường cùng chăn xuống giặt, rồi thay mới.

Căn phòng có hương vị của Tiêu Kỳ Nhiên, rất không sạch sẽ.

Mãi đến khi bận rộn xong, Tiết An đột nhiên gọi điện cho Giang Nguyệt.

“Chị Giang Nguyệt, thủ tục chuyển nhượng nhà ở Thuỵ Uyển đã hoàn tất, khi nào có thể đưa giấy chứng nhận bất động sản cho chị?”

Chuyển nhượng nhà?

Giang Nguyệt chớp mắt, cố gắng tiêu hoá tin tức: “Sao lại chuyển nhượng cho tôi?”

“Tiêu tổng bảo tôi chuyển Thuỵ Uyển sang tên của chị, hiện tại nó chính là nhà của chị rồi.” Tiết An cung kính nói.

Giang Nguyệt nghe điện thoại xong, giọng điệu rất bình tĩnh: “Được, vất vả cho cậu rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên hiện tại ra tay thật hào phóng.

Tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, tài nguyên… Tất cả những gì cô muốn, gần như tất cả đều được thoả mãn.

Nhưng cô đã không còn muốn bất cứ thứ gì cả…
Chương 125 Lời mời hợp tác của Swee

Từ sau khi phòng nghỉ riêng của Giang Nguyệt bị Tần Di Di chiếm, cô rất hiếm khi xuất hiện ở Giang San, gặp mặt để sắp xếp công việc cũng đều là ở nhà chị Trần.

Ban ngày Hi Hi đi học, nhà chị Trần tương đối yên tĩnh, thích hợp để trò chuyện về công việc.

Bên phía Swee ném cành ô liu, chân thành mời Giang Nguyệt làm người mẫu quảng cáo cho quần áo xuân hè mới trong quý một của họ.

Lần trước quảng cáo Tần Di Di quay nhận được phản ứng cũng không tồi. Người đánh giá dự án thương hiệu hy vọng Giang Nguyệt có thể hợp tác với cô ta để quay một loạt quảng cáo trang phục chị em.

Chị Trần cau mày, giọng điệu oán trách: “Bên phía Swee hoàn toàn không có thành ý, rõ ràng mời em, nhưng lại còn nhất định phải mang theo Tần Di Di.”

Giang Nguyệt lơ đễnh, đưa một đĩa hoa quả tới: “Vốn dĩ bọn họ luôn muốn tối đa hóa lợi nhuận mà, chị không cần phải tức giận, ăn chút hoa quả đi.”

Ngoài miệng phàn nàn nhưng thật ra trong lòng chị Trần cũng hiểu rõ người phụ trách của Swee chỉ muốn cân bằng các bên.

Vừa không đắc tội với người đại diện thương hiệu trước đó là Giang Nguyệt, vừa không đắc tội với người mới hiện tại do Tiêu Kỳ Nhiên mạnh mẽ nhét vào.

“Nguyệt Nguyệt, nếu em không muốn, chị sẽ từ chối hợp tác này. Chị cũng không hy vọng em vì một phát ngôn mà chịu một số oan ức không đáng có.”

Giang Nguyệt mím môi, lắc đầu.

Lần trước Swee và cô hủy hợp đồng, mối quan hệ giữa đôi bên thực sự đã bị đẩy đến trạng thái căng thẳng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nếu hiện tại Swee chủ động cầu hòa, cô cũng không cần phải tiếp tục tỏ ra cao ngạo nữa.

Huống chi, giá cả của Swee vẫn luôn khiến người ta động tâm.

Có cơ hội kiếm ra tiền mà không kiếm mới là ngu.

“Sao phải từ chối tiền tự tìm tới chứ?” Giang Nguyệt cầm ly nước ấm, quay đầu nhìn về phía chị Trần, cười nói: “Hơn nữa, người nên lo lắng cũng không phải là em.”

Mà là Tần Di Di!

Hai nghệ sĩ cùng xuất hiện trên một phương diện để tcùng hoạt động hoặc hợp tác, trừ phi thực lực hai người tương đương, hoặc là quan hệ rất tốt, nếu không thì công chúng luôn muốn so cao thấp.

Ai tốt ai kém, vừa nhìn đã biết.



Cuối cùng hợp tác đã được ấn định, Giang Nguyệt đến địa điểm quay phim của Swee đúng giờ.

Phong cách của chủ đề của quý mới đã được sắp xếp, đèn chiếu sáng và nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng, điều chỉnh thiết bị.

Hứa Ngôn Sâm đã chờ rất lâu.

Thấy Giang Nguyệt vừa bước xuống xe với đôi chân dài, anh đi tới, cười ôm lấy cô:

“Đã lâu không gặp, người phụ nữ xinh đẹp của tôi.”

“Đừng làm bậy.” Giang Nguyệt đẩy anh ta ra, cong môi.

Hứa Ngôn Sâm buông tay, ánh mắt đánh giá Giang Nguyệt từ trên xuống dưới, khẽ nói một câu: “ Giang Nguyệt, sao tôi lại cảm thấy gần đây cô thay đổi rồi?”

Giang Nguyệt: “Tôi thay đổi ở đâu?”

Hứa Ngôn Sâm dụi mắt, “Nói không rõ được, luôn cảm thấy khí chất của cô khác với trước đây.”

“Trước đây cô là một nữ thần có khí chất dịu dàng, nhưng bây giờ lại giống như một nữ hoàng với khí chất độc lập.” Hứa Ngôn Sâm đưa ra một đánh giá ẩn dụ đàng hoàng.

Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, chỉ cười.

Trong lòng không có vướng bận đàn ông, tâm tình đương nhiên tốt hơn rất nhiều.

Khi mọi người lần lượt đến đông đủ, Tần Di Di lại chậm chạp chưa xuất hiện.

Hứa Ngôn Sâm cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ thể thao mới nhất trên cổ tay, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Nhỏ trà xanh kia sao còn chưa tới?”

Hứa Ngôn Sâm nói chuyện không chút khách khí, từ trước đến nay cay nghiệt: “Còn chưa thành danh mà đã có bệnh ngôi sao, ai chịu nổi tật xấu đó.”

“Đừng nói lung tung, lỡ như sau này cô ta thành ngôi sao lớn thì sao?” Giang Nguyệt nở nụ cười, ý bảo anh ấy đừng nói lung tung, cẩn thận bị người ta nói.

Từ trước đến nay Hứa Ngôn Sâm luôn thẳng thắn, cũng không kiêng dè: “Tôi nghi ngờ ông chủ của tôi bị cửa kẹp đầu, loại hạng mục này mà cũng phê duyệt, thật sự là chê Swee doanh số bán hàng quá tốt rồi sao?”

Giang Nguyệt yên lặng nghe, bỗng nhiên chen vào một câu: “Doanh số quý trước không phải rất tốt sao?”

Người phát ngôn quảng cáo quý trước là Tần Di Di, cô nghe chị Trần nói phản ứng cũng không tồi, doanh số cuối năm của Swee còn tăng mấy phần trăm, không hề sụt giảm như Hứa Ngôn Sâm đã nói.

Bởi vậy có thể thấy được, năng lực phát ngôn của Tần Di Di vẫn ổn.

Không nghĩ tới, Hứa Ngôn Sâm lại trợn trắng mắt, hạ thấp giọng nói: “Cô không biết sao? Bởi vì nửa chừng thay đổi người đại diện, nhiều người tiêu dùng đã không mua nữa.”

“Nếu không phải cuối năm Tiêu Kỳ Nhiên mua một lượng lớn trang phục do Tần Di Di đại diện thì doanh số bán hàng của Swee hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.”

Hóa ra là do Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp Tần Di Di.

“Đây là tin tức nội bộ, đừng truyền ra ngoài.” Hứa Ngôn Sâm càng nói, tâm trạng của anh ấy càng trở nên tồi tệ:

“Thật không nghĩ tới rằng có một ngày nào đó thiết kế của tôi cũng phải dựa vào cách này để đạt được thành tích, nói ra thật mất mặt.”

Giang Nguyệt nghe vậy liền hiểu rõ.

Đây là muốn cô đến cứu viện, cứu vớt thành tích ảm đạm của Swee.

Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy tới, vững vàng dừng ở ven đường, Tần Di Di từ trên xe nhảy xuống, theo sát phía sau là Tiêu Kỳ Nhiên.

“Chị Giang Nguyệt, anh Hứa, chào buổi sáng!”

Vẻ mặt Tần Di Di nhiệt tình, đi tới trước mặt hai người, chủ động chào hỏi: “Thật ngại quá, hôm nay trên đường đến đón tôi A Nhiên bị tắt đường một chút, em vẫn đến kịp đúng không?”

Đôi mắt cô ta mở to, giọng điệu có chút áy náy nhưng sự khoe khoang trong lời nói vẫn rõ ràng như trước.

Tần Di Di nhìn thấy Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm đứng chung với nhau, ánh mắt khẽ chớp, che môi cười:

“Chị Giang Nguyệt tới sớm như vậy là bạn trai đưa tới sao?”

Giang Nguyệt và Trần Tư Tề công khai yêu đương đã là chuyện ai cũng biết.

Nhưng dù như vậy, nghe Tần Di Di trêu chọc lúc này cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không đợi Giang Nguyệt mở miệng, Hứa Ngôn Sâm đã lên tiếng trước: “Bé trà xanh, người khác có tay có chân, đương nhiên có thể tự đi xe tới đây.”

“Còn cô, không có đàn ông chở thì có phải đi cũng không nổi nữa, đúng không?”

Sắc mặt Tần Di Di chợt hiện lên vẻ quẫn bách, sau đó lại lui về phía sau hai bước đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.

“Ôi chao, ông chủ thích uống trà cũng tới đây sao?”

Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời vui vẻ: “Để tôi nhắc nhở hai vị một chút, đây là studio, không phải quán trà. Mọi người ở đây để làm việc, không phải để uống trà.”

Hứa Ngôn Sâm nhìn không vừa mắt Tần Di Di, mỗi lần hai người gặp mặt đều phải đối đầu nhau.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, nói một cách hời hợt: “Di Di, chuẩn bị làm việc đi, tôi ở cửa chờ em.”

Giọng điệu rất nghiêm túc nhưng không mất đi sự chiều chuộng.

Giang Nguyệt đứng ở trước mặt anh, lúc này vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, gật đầu chào hỏi, như thể tình cảm dịu dàng mấy ngày trước giữa hai người họ không hề tồn tại.

Hai người duy trì sự ăn ý vừa phải.

Tính Hứa Ngôn Sâm thẳng thắng, lười nói chuyện vòng vo với họ, xoay người đến khu vực quay để chuẩn bị hướng dẫn.

Chỗ này chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.

“Tiêu tổng, tôi cũng phải đi thay quần áo đây.”

Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác lông mỏng, mái tóc dài tùy ý vén lên, cô hơi giơ tay lên, vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai.

Trên mặt là nụ cười hoàn hảo không có chút sơ hở.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom