• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 191-195

Chương 191 Bà già mất trí điên loạn

Nghe nói bà đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa, trên mặt Giang Nguyệt lộ ra vẻ hối hận, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:

“Dù vậy chị cũng muốn gặp bà lão ấy một lần.”

Tĩnh Nghi lắc đầu, trực tiếp gạt bỏ đi ý nghĩ trong đầu Giang Nguyệt: “Không được đâu, chị nên từ bỏ ý định này đi chị Giang Nguyệt. Bà ấy không gặp khách nữa đâu.”

Ngược lại chị Trần lại phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề, đột ngột hỏi: “Tĩnh Nghi, làm sao em biết được những tin tức này.”

Tĩnh Nghi trả lời rất tự nhiên: “Hoa Thành trước đây từng được gọi là ‘làng thêu’, chẳng qua sau này vì ban lãnh đạo muốn hướng đến xây dựng thành phố du lịch, hơn nữa khí hậu cũng rất thích hợp, mới trồng đầy hoa như bây giờ.”

“Trước đây khi em học lớp Địa Lý Nhân Văn ở trường Đại học, giáo sư đã đề cập đến bà lão ấy. Bà tên là Trình Nghênh Xuân, cực kỳ nổi tiếng.”

Vẻ mặt Tĩnh Nghi nghiêm túc: “Hiện nay trong nước số nghệ nhân thêu hoa văn cổ điển còn lại rất ít ỏi, chỉ có bà lão ấy là một trong số ít đó còn kiên trì.”

“Dù sao đây cũng là di sản văn hoá phi vật thể, rất khó để truyền lại.”

Giang Nguyệt nghe đến đây, trong lòng không khỏi trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt nhướng mi, đặt kịch bản trong tay xuống, đứng dậy thở phào một tiếng, hạ quyết tâm:

“Tĩnh Nghi, em có thể giúp chị tìm địa chỉ của bà Trình được không?”

Thấy cô rất còn quyết tâm, Tĩnh Nghi hơi do dự: “Giáo sư đại học của em may mắn được gặp qua bà ấy một lần, hỏi cũng được, nhưng mà…”

Đối với Tĩnh Nghi mà nói, khó khăn nhất không phải là tìm được địa chỉ của TRình Nghênh Xuân, mà là làm cách nào mới có thể gặp mặt vị này.

Tĩnh Nghi nhớ rất rõ, lúc ấy giáo sư có nhắc tới Trình Nghênh Xuân, nói bà ấy là một người cổ hủ và không dễ gần gũi với người khác. Hơn nữa hai năm nay tình trạng sức khỏe của bà không tốt lắm, đoán chừng tính tình cũng khó hơn trước.

“Vất vả cho em rồi Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt không đợi Tĩnh Nghi nói tiếp, liền vỗ vai hai cái:

“Chỉ cần có được địa chỉ của bà Trình, những chuyện sau đó thành công hay thất bại không quan trọng, tháng này chị Trần sẽ thưởng cho em nửa tháng lương.”

Những lời Tĩnh Nghi muốn khuyên can nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, cô nhanh chóng sửa lại cực kỳ trôi chảy:

“Chị Giang Nguyệt tuyệt vời, em lập tức đi hỏi cho chị đây!”



Hiệu suất làm việc của Tĩnh Nghi quả thực rất nhanh, không quá một ngày đã tìm được địa chỉ của Trình Nghênh Xuân, nhân tiện cô cũng nói thêm:

“Chị Giang Nguyệt, giáo sư của em nói với em rằng bà Trình vừa mới xuất viện cách đây không lâu, tình trạng sức khỏe rất không ổn.”

“Chị biết rồi, cảm ơn em nhiều nha, Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhận lấy ly Americano mà Tiểu Diệp đưa tới.

“Chúng ta tuỳ tiện đi làm phiền bà ấy như vậy, có phải có chút không thích hợp không?” Tĩnh Nghi vẫn có chút do dự:

“Các nghệ sĩ có tuổi tính khí đều rất khắt khe, nếu chúng ta không mời mà cứ thế đến, chỉ sợ khiến bà ấy tức giận mất thôi.”

“Sẽ rất tức giận.” Giang Nguyệt tán thành lời của cô: “Cho nên chuyến này chúng ta không phải đi gặp bà ấy, chỉ là đi ngang qua xem xét chút thôi.”

Giang Nguyệt đương nhiên biết mình không thể nào dễ dàng có được sự chỉ dẫn của bà lão nghề thêu như thế được. Nhưng nếu không thử một lần, cô sẽ thấy hối tiếc cả đời.

Đi theo địa chỉ mà giáo sư của Tĩnh Nghi đưa cho, nhóm người bọn họ chậm rãi lái xe đến một thôn xóm nọ.

Những ngôi nhà ở thôn này rất dày đặc, nhưng một số nơi lại nằm rải rác nhau.

Một ngôi nhà thấp ngói xanh tường trắng, cách đó không xa là một cánh đồng hoa rộng lớn, giữa cánh đồng hoa có một con sông nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy.

Mở cửa sổ xe, trong không khí thoang thoảng mùi hoa và hơi nước, rất tươi mát và tự nhiên.

Xe chậm rãi dừng ở bên ngoài thôn xóm, Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi xuống xe, từng bước từng bước đi dọc theo mặt đường đá lát gạch xanh.

“Nhà ở nơi này có chút cũ kỹ, mấy năm trước đã tu sửa một lần, nhưng vẫn giữ được nét truyền thống nhất, là một kiểu kiến trúc dân gian rất điển hình của Hoa Thành.”

Tĩnh Nghi bắt đầu giảng giải cho Giang Nguyệt: “Nơi này đều là người bản địa của Hoa Thành sinh sống, họ đang an cư lạc nghiệp và không muốn rời khỏi nơi đây.”

Giang Nguyệt vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn, kiến trúc thôn trang nơi này đúng thực là rất đặc biệt. Tường thấp chỉ cao bằng đầu người, chỉ cần nhón chân vươn tay ra là có thể chạm tới mái hiên gạch ngói.

Cả thôn đều rất yên tĩnh, giọng Tĩnh Nghi càng lúc càng nhỏ: “Giáo sư của em nói, bà Trình mất con gái từ lúc còn trẻ. Vì quá đau buồn mà bà ấy sinh bệnh, tính tình cũng càng ngày càng quái gở, rất khó tiếp xúc với người ngoài, nhà bà ấy ở thì cuối thôn.”

Khi nghe Trình Nghênh Xuân mất con gái khi còn trẻ, trái tim Giang Nguyệt bỗng thắt lại và có cảm giác gì đó rất khó tả.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với con người mà nói thì đó là một loại bi kịch lớn nhất.

Hai người đi thẳng tới góc gạch đá xanh, vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại vô tình bắt gặp hai người không thể nào quen hơn được nữa.

“A Nhiên, cám ơn anh đã dành thời gian cùng em đến thăm cha mẹ em.” Giọng nói Tần Di Di có chút mềm mại, đôi mắt cười híp lại, dựa vào người bên cạnh:

“Lần sau anh tới không cần mua nhiều đồ đến như vậy đâu, hai người họ sẽ sợ chết mất.”

“Đây là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, cũng là những chuyện nên làm mà.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng, trong đó còn có chút tùy hứng:

“Nếu như còn cần thứ gì thì cứ gọi cho Tiết An, để cậu ta giúp mua thêm.”

Hai người họ ngước mắt lên, vừa đúng lúc Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi cũng xuất hiện ở đây.

Đột nhiên, con đường lát đá xanh nhỏ hẹp này lại trở nên đông đúc ngột ngạt.

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh nhìn Giang Nguyệt đầy thắc mắc, mấy giây sau mới gọi cô: “Giang Nguyệt.”

Tần Di Di cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt lên. Vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, sự kiêu ngạo của cô ta cũng dâng trào.

Khoé môi cô ta nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Chị Giang Nguyệt, sao chị lại tới đây? Chị có bạn sống ở đây hả?”

Giang Nguyệt im lặng.

Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tĩnh Nghi vội vàng mở miệng: “Chào Tiêu tổng, chào chị Tần, tôi và chị Giang Nguyệt đến đây để tìm người.”

“Tìm người?” Tần Di Di chớp mắt mấy cái: “Hai người tìm ai? Cha mẹ tôi sống ở nơi này, hàng xóm láng giềng tất thảy đều quen biết hết.”

Cô ta vừa nói vừa cười, tay nắm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên: “Đúng lúc hôm nay A Nhiên cùng tôi trở về thăm mặt cha mẹ tôi, nên anh ấy cũng có thể giúp chúng ta cùng tìm kiếm đó.”

Hóa ra Tiêu Kỳ Nhiên đi cùng Tần Di Di đến thăm cha mẹ cô ta.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt không nói lời nào, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Vài giây sau, anh cười lạnh:

“Giang Nguyệt, thủ đoạn theo dõi người khác của cô thật quá thấp hèn.”

“Không phải, Tiêu tổng.” Tĩnh Nghi thấy Giang Nguyệt bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Chúng tôi tới đây tìm bà Trình Nghênh Xuân. Bà là nghệ nhân nghề thêu nổi tiếng ở Hoa Thành. Bộ phim tiếp theo của chị Giang Nguyệt có liên quan đến khía cạnh này, nên chúng tôi đặc biệt đến thăm bà ấy.”

“Trình Nghênh Xuân?” Nghe được cái tên này, lúc đầu Tần Di Di có hơi sửng sốt, sau đó khinh miệt cười ra tiếng:

“Vậy thì có lẽ hai người đến tìm nhầm người rồi, bà ta là một bà già mất trí điên loạn, căn bản chẳng hề biết thêu thùa gì cả!”
Chương 192 Bánh quy sữa

“Trình Nghênh Xuân chính là một người điên, bà ấy căn bản không hiểu các người nói về mấy thứ đồ thêu thùa gì đó, nói gì đến là một người thợ thêu.”

Tần Di Di ngẩng mặt lên, bộ dáng cười khanh khách giống như có được thắng lợi:

“Từ sau khi con gái bà ấy chết, Trình Nghênh Xuân cả ngày điên điên khùng khùng, chưa từng bình thường, cũng chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ kia của bà ấy.”

“Nghe ba mẹ tôi nói, hình như lúc trước bà ấy còn có một người con rể rất tốt, nhưng không biết là thật hay giả.”

Tần Di Di thè lưỡi: "Lời người điên nói, có ai lại tin chứ.”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên, nhìn Giang Nguyệt cúi mặt, từ đầu đến cuối không nói một câu, sắc mặt mất bình tĩnh, không kiên nhẫn dùng đầu lưỡi chống răng hàm sau.

Sự xuất hiện của cô không nằm trong kế hoạch của anh.

“Đi thôi.” Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm: “Đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, không thú vị.”

Nói xong, anh sải bước chân về phía trước một bước, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Giang Nguyệt, giống như lướt qua suýt chạm vào bả vai cô, mang theo luồng khí trên người đi đến.

Tần Di Di ngược lại không sốt ruột đuổi theo, cô vẫn như cũ giữ nụ cười trên môi, giống như nhìn một tên hề mà nhìn Giang Nguyệt.

Xác định Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, không thể nghe được đối thoại của bọn họ, Tần Di Di mới tiến gần hai bước, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Chị Giang Nguyệt, chị có biết vì sao A Nhiên lại cùng tôi đến gặp bố mẹ không?”

“Là bởi vì tôi đã mang thai, là con của A Nhiên.”

Tần Di Di vừa nói xong liền cười tươi như hoa: “Lúc gặp bố mẹ, A Nhiên nói chúng tôi sẽ đính hôn.”

“Chị Giang Nguyệt, chị cũng nên chúc mừng cho tôi phải không?” Cô cười hì hì: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tự tay viết thiệp mời cho chị, chị nhất định phải đến nha.”

Ý khiêu khích thật sự rõ ràng, Tĩnh Nghi ở một bên nhịn không được lo lắng nhìn Giang Nguyệt.

Cô lo lắng chị Giang Nguyệt sẽ khổ sở.

“Ừ, tôi chúc cô đám cưới vui vẻ, cũng chúc em bé trong bụng cô có thể sinh ra khỏe mạnh.”

Giang Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, lười biếng trả lời: “Nói xong chưa, chúng tôi đi trước.”

Tần Di Di sững người.

Vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ có phản ứng rất lớn, nhưng thái độ của cô lại bình thản như thế, khiến cho Tần Di Di có một loại cảm giác giống như đánh một quyền vào bông, rất không thoải mái.

“Chị Giang Nguyệt…” Tần Di Di mở miệng, Giang Nguyệt lại không nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, trực tiếp đảo bước:

“Tĩnh Nghi, đi thôi.”

“Ồ, được.” Tĩnh Nghi cũng có chút không thể chậm lại, phản ứng cực nhanh đuổi theo Giang Nguyệt.

Chờ sau khi đi xa, Tĩnh Nghi mới cẩn thận hỏi: “Chị Giang Nguyệt, chị có không vui không?”

“Chị có cái gì không vui chứ?” Giang Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, nhìn con đường nhỏ càng đi càng hẹp, chỉ hơi nhíu mày:

“Ngược lại vừa rồi cô ta nói đến một chuyện khác, làm cho chị hơi để ý.”

“Cái gì, chuyện Tần Di Di mang thai sao?” Tĩnh Nghi buột miệng hỏi.

Ánh mắt Giang Nguyệt liếc cô một cái: “Không phải, là nội dung liên quan đến Trình Nghênh Xuân.”

“Không có khả năng.” Tĩnh Nghi lập tức phản bác: “Tranh thêu của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, lúc ấy giáo sư còn cho chúng em xem qua tác phẩm gốc, góc dưới bên phải khăn tay còn thêu tên bà ấy.”

Giang Nguyệt gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi gặp trước, đến lúc đó hỏi chuyện với bà ấy, mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi.”

Tai nghe là hư vô, mắt thấy mới là sự thật.

Hai người đi một hồi, đến nơi gạch đá xanh biến mất thì nhìn thấy một tòa nhà cũ kỹ.

Mắt thường cũng có thể nhìn ra cửa gỗ đã rách rát, sơn màu đỏ trên tay nắm cửa đã bong tróc, lộ ra vết gỉ màu nâu sẫm bên trong, phía trên phủ một lớp tro.

Cánh cửa cũng toàn là cành cây khô và lá khô rơi rụng lã chã, xem ra đã rất lâu không có người quét dọn.

Có thể hình dung bằng bốn từ, hoang sơ vắng vẻ.

Điều này không giống như những gì Tĩnh Nghi đã tưởng tượng, cô cho rằng thợ thêu nổi tiếng như Trình Nghênh Xuân, cánh cửa nên bị người ta đập phá mới đúng.

Ít nhất không nên hoang tàn đến mức này.

Tĩnh Nghi vừa rồi còn rất kiên định tự tin, lúc này trong lòng cũng bắt đầu không yên tâm: “Chị Giang Nguyệt, nơi này thoạt nhìn không giống là nơi có người ở.”

Giang Nguyệt đi về phía trước hai bước, xuyên qua khe cửa nhìn thấy quang cảnh sân bên trong.

Ngoài cửa tuy rằng rách nát, nhưng bên trong ngôi nhà lại không giống như vậy, hoàn toàn trái ngược.

Trong sân có trồng hoa, trước sảnh có giàn phơi thêu đang được phơi nắng, bị gió nhẹ thổi phồng lên, cách đó không xa còn bày một cái bàn trà nho nhỏ.

“Bên trong có người.” Giang Nguyệt kết luận, suy nghĩ một lát: "Chị gõ cửa thử một lần…”

Cô còn chưa dứt lời, cửa gỗ trước mặt bỗng nhiên được kéo ra từ bên trong, một làn không khí bụi bặm đập vào mặt, Giang Nguyệt lập tức bịt miệng mũi.

“Ai vậy?”

Chờ bụi bặm trước mặt rơi xuống hết, Giang Nguyệt mới nhìn thấy một lão bà đã chín mươi tuổi đứng trước mặt mình.

Lão bà thoạt nhìn không giống chín mươi tuổi, khuôn mặt tinh thần phấn chấn, một đôi mắt tuy rằng đã phủ đầy nếp nhăn nhưng vẫn sáng bóng, chỉ có một mái tóc bạc, có thể nhìn ra được bà đã cao tuổi.

“Xin chào.” Giang Nguyệt nhìn thấy dung mạo thật sự của Trình Nghênh Xuân, lập tức dựa theo kế hoạch trước đó, cung kính mở miệng: “Cháu là Giang Nguyệt, là điều tra viên thăm dò ý kiến dân cư ở gần đây, vì vậy chúng cháu là cố ý đến thăm hỏi bà.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn Tĩnh Nghi.

Tĩnh Nghi lập tức tiến lên đưa đồ vật trong tay, khuôn mặt tròn trịa cười ngây thơ đáng yêu: “Bà Trình, đây là quà thăm hỏi chúng cháu mang đến cho bà.”

Trong tay cô không mang theo món quà đắt tiền gì, chỉ là trứng và mật ong, bên ngoài mang theo một hộp sữa nhỏ, rất giống với những gì cộng đồng chuẩn bị.

Tất cả mọi thứ trông rất hoàn hảo, liền mạch.

Trình Nghênh Xuân không nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn chằm chằm Giang Nguyệt trước mặt, ánh mắt từng chút từng chút híp lại, nghiêm túc thật sự đánh giá cô.

Đánh giá từ đầu đến chân.

Giang Nguyệt bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, nhưng lại lo lắng sẽ khiến lão bà hoài nghi cô, vì vậy cố gắng khống chế biểu tình của mình, vẻ mặt chân thành: “Bà có tiện phối hợp với chúng cháu không ạ?”

Qua khoảng một phút, Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên nói: “Vào đi.”

Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi đều nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự vui sướng.

Điều này thuận lợi hơn nhiều so với họ nghĩ.

Trình Nghênh Xuân tuy rằng đã chín mươi tuổi, nhưng xương cốt lại rất tốt, bà mang ra một cái ghế dài, đặt ở trong sân: “Ngồi.”

Hai người vừa ngồi xuống, Trình Nghênh Xuân lại xoay người vào phòng, một lát sau mới chậm rãi đi ra, trong tay ôm hai cái hộp sắt xếp chồng lên nhau, xem ra cũng đã rất cũ.

“Có ăn bánh quy không?” Bà hỏi rất thẳng thắng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái:

“Ngoại trừ bánh quy, còn có bánh mì.”

Giang Nguyệt cảm thấy được bà chủ động hỏi như vậy trong lòng có chút hơi sợ, lập tức đứng lên nhận lấy cái hộp, rồi đỡ lão bà ngồi xuống ghế đu đối diện: “Cám ơn bà, bà nhiệt tình với chúng cháu quá.”

Trình Nghênh Xuân vẫn giữ nét mặt như trước, ngồi trên ghế đu, ánh mắt rực lửa vẫn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt không buông.

Nó giống như là đang nhìn đến mức làm trên người cô chui ra khỏi một cái lỗ.

Loại tầm mắt này, khiến Giang Nguyệt có chút đứng ngồi không yên, cô lộ ra một nụ cười thân thiện: “Bà có chuyện muốn nói với cháu phải không?”

“Đồ ăn ngon lắm, sao lại không ăn?” Trình Nghênh Xuân lặp đi lặp lại từng cái một: “Ngon lắm, không thích ăn?”

Lần này, Tĩnh Nghi cũng nhìn ra.

Trình Nghênh Xuân này quả thật có chút vấn đề về mặt tinh thần.

“Chị Giang Nguyệt…” Tĩnh Nghi nhỏ giọng kéo tay cô, có chút lo lắng: “Bằng không, chúng ta vẫn nên đi thôi…”



--------------------------------
Tác giả:Tác giả có điều muốn nói:
Gần đây, khi Đào Nguyệt thấy những bình luận tiêu cực, cô ấy sẽ thu mình vào góc và giả chết không nói lời nào, nhưng những bình luận của mọi người đều cô ấy đều xem!
Những tranh cãi về cuốn sách này chưa bao giờ dừng lại kể từ khi nó được lên sóng.
Đào Nguyệt đã gõ đi gõ lại bài phát biểu nhiều lần, muốn giải thích điều gì đó nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm và cảm giác chân thật nhất của mọi người.
Khi cuốn sách kết thúc, tôi sẽ có rất nhiều điều để nói.
Những điều chưa kịp nói, những điều hiện tại chưa thể nói, những điều cần phải tạm thời giấu kín, chờ đợi trong tương lai một ngày nào đó để tiết lộ!
Chương 193 Con gái đã mất

Nếu Trình Nghênh Xuân thật sự là một người điên, đợi lát nữa bà ấy làm điều gì gây thương tích cho hai người bọn họ, vậy thật đúng là mất nhiều hơn được.

Họ đến để học nghệ thuật thuê, không phải để bị kim tiêm.

Lỡ như Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên phát tác bệnh tình, cầm kim đâm hai người bọn họ thì làm sao bây giờ?

Tĩnh Nghi nghĩ cũng không dám nghĩ đến cảnh phía sau nữa.

Giang Nguyệt yên tĩnh, chỉ ôn hòa vỗ mu bàn tay Tĩnh Nghi, lại ôn nhu nhìn Trình Nghênh Xuân: “Ăn, chúng ta ăn đi.”

Cô giơ tay lên mở cái hộp sắt kia ra, bên trong bánh được bày biện chỉnh tề, hộp còn lại là Tĩnh Nghi mở ra, bên trong đầy những chiếc bánh mì nhỏ.

Mùi sữa xông vào mũi.

Nhìn thấy hai thứ này, Tĩnh Nghi lập tức khẩn trương: “Chị Giang Nguyệt, chị không thể ăn, trong này có…”

Giang Nguyệt đương nhiên biết.

Nhưng tâm ý của người lớn, cô không thể từ chối được.

Giang Nguyệt nhặt một miếng bánh lên, hít sâu một hơi, trong ánh mắt kinh hoảng của Tĩnh Nghi, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.

Cô bất chấp tất cả.

Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt cắn xuống, kỳ lạ là không nếm được mùi sữa trong bánh.

Giang Nguyệt nghĩ rằng cô đã bị ảo giác.

Giang Nguyệt cắn thêm vài cái, lại ngập ngừng nuốt xuống, nhưng thân thể cô lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.

“Chị Giang Nguyệt, chị khỏi bệnh dị ứng rồi sao?” Tĩnh Nghi nhìn cô còn nguyên vẹn, không có xảy ra bất kì biểu hiện dị ứng nào, trong lòng không khỏi kinh hãi: “Đây chính là bánh quy sữa…”

“Không có sữa.” Trình Nghênh Xuân nở nụ cười, bàn tay gầy gò bày ra trước mặt, liên tục nhấn mạnh: “A Chỉ dị ứng sữa, A Chỉ không thể ăn được.”

“Ai là A Chỉ…” Giọng nói Giang Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới Tĩnh Nghi từng nói năm xưa bà lão đã từng mất con gái, cô lập tức hiểu được.

Bà đang đối xử với cô như một đứa con gái.

Trong lòng Giang Nguyệt chua xót, không khỏi dâng lên vài phần xúc động và cảm thấy may mắn.

Thì ra con gái của Trình Nghênh Xuân cũng bị dị ứng sữa.

Loại duyên phận bí ẩn này làm cho Giang Nguyệt vô cớ muốn đến gần với Trình Nghênh Xuân.

Vì thế Giang Nguyệt lại ăn thêm một miếng bánh.

Trình Nghênh Xuân lấy tay lau tạp dề của mình, lần đầu tiên lộ ra nụ cười, còn vỗ tay: “Ngon quá, A Chỉ cảm thấy ngon.”

“A Chỉ quá gầy, ăn nhiều đi.”

Nhìn lão bà tóc bạc trước mặt này, hốc mắt Giang Nguyệt ướt đẫm, đây là đãi ngộ cô chưa từng được hưởng thụ.

Chỉ một khắc như vậy, chỉ một khắc như vậy cũng tốt.

Hãy để cô ấy làm A Chỉ một lần.

Ăn xong trà chiều, khi mặt trời không chói chang nữa, Trình Nghênh Xuân cất cái hộp lại, dọn ra một khoảng đất trống lớn trước sân, kê một cái bàn bằng phẳng ra giữa.

Sau đó, bà giống như quên mất trong sân còn có người khác, run rẩy từ trong phòng ôm ra hộp kim tuyến đựng tơ lụa ngũ sắc, lại trải một miếng vải tơ lụa màu đỏ thẫm trên bàn.

Bà ấy đang bắt đầu thêu hoa.

Giang Nguyệt vội vàng đi qua giúp bà sắp xếp ghế dựa, sau đó vì để không quấy rầy bà, cô cố ý đứng cách bà không xa, nhìn theo ngón tay gầy gò của bà.

Trình Nghênh Xuân cầm một cây kim nhỏ trong tay.

Đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng, rất nhanh đã xuyên được chỉ vào dây, sau đó bắt đầu chăm chú tiến hành tay nghề trên mảnh vải màu đỏ thẫm kia.

Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt, lão bà rõ ràng chuyên tâm hơn cô, ngồi trên ghế thêu thùa như vậy liền ngồi cả buổi chiều, trên tấm vải vốn bóng loáng bằng phẳng dần dần xuất hiện những đường nét hoa văn.

Đầu tiên là những chấm tinh xảo, sau đó từng chút từng chút mở rộng thêm đường nét. Tay lão bà giống như là có linh khí, hệt như cánh chim bay lượn từ trên xuống dưới, cho đến khi toàn bộ hoa văn rực rỡ đều hiện ra.

Trên vải màu đỏ thẫm, nở rộ một bông hồng đỏ sậm rực rỡ.

Hoa hồng kia nở rộ cực kỳ tràn đầy sức sống, ngay cả mỗi một cây nhụy hoa cũng là tùy ý giãn ra, căn bản không giống như thêu lên, mà là như trực tiếp sinh trưởng từ trên tấm lụa.

Sống động như thật, xinh đẹp và rực rỡ.

Chờ đến khi kim trong tay dừng lại, trời cũng đã tối sẫm xuống, Trình Nghênh Xuân giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy trên trán, gấp miếng vải kia lại một lần nữa, gấp thành một mảnh hình vuông nhỏ nhắn.

Sau đó bà liền nhét miếng vải này vào tay Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt theo bản năng hoảng hốt: “Không được bà ơi, thứ này quá quý giá, con không thể…”

“Cô gái, đây là quà cảm ơn.”

Những nếp nhăn trên gương mặt già nua của Trình Nghênh Xuân giãn ra theo nụ cười của bà.

Giang Nguyệt sửng sốt một hồi, nhìn đôi mắt trong veo đến không thể trong veo hơn nữa của lão bà, cô lập tức hiểu ra.

Thì ra bà ấy không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là người điên, càng không coi cô là đứa con gái A Chỉ đã mất nhiều năm của bà.

Giang Nguyệt là người khác hoàn toàn so với A Chỉ, Trình Nghênh Xuân sớm đã nhận ra.

Bà chẳng qua chỉ là quá nhớ nhung con gái, tình nguyện giả điên, làm kẻ ngốc, coi cô gái trước mặt như con gái của mình, hết lòng chiêu đãi của một buổi chiều, giống như tìm kiếm chút niềm vui nhỏ bé cho tâm hồn bà.

Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời, hốc mắt cô nóng lên nhanh chóng, dùng sức mím chặt môi, nắm chặt mảnh tơ tằm trong tay, chặt đến tạo ra mấy nếp gấp trên đó:

“Bà ơi, A Chỉ cũng thích hoa hồng đỏ sao?”

“Con bé thích hoa hồng trắng.” Trình Nghênh Xuân cười cười: “Nhưng bà cảm thấy, cô gái trẻ hẳn là thích hoa hồng đỏ.”

Hốc mắt Giang Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên mù mịt, nổi lên một tầng hơi nước.

Sau khi Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi chào tạm biệt Trình Nghênh Xuân, hai người họ đi bộ trên con đường gạch xanh lúc đi tới, chẳng qua là bước đi lúc trở về lại có phần nghiêm túc hơn so với lúc đến.

“Chị Giang Nguyệt, chị sẽ còn đến thăm lão bà nữa phải không?”

Giang Nguyệt cười đi xoa đầu cô: “Thật sự là thiên tài thấu hiểu chị.”

Đến khi đi tới cổng làng, chị Trần và Tiểu Diệp ở trên xe chờ đến mức ngủ thiếp đi.

Thấy Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt mở cửa xe đi lên, Tiểu Diệp nhất thời tỉnh táo, ngồi thẳng người, hưng phấn tiến lại gần:

“Hai người đi lâu như vậy, có phải mọi chuyện rất thuận lợi hay không?”

Tĩnh Nghi làm bộ có chút khó xử: “Không thể nói là hoàn toàn thuận lợi.”

Gương mặt đang hớn hở của Tiểu Diệp nhất thời bị kéo xuống: “Trình phu nhân này khó đối phó như vậy sao? Quả nhiên vẫn cần phải lo lắng…”

“Chỉ là chị lấy được chỉ thêu ngũ sắc từ tay lão bà thêu tại chỗ, là lão bà cho chị làm quà.”

Tĩnh Nghi giống như trúng được một tấm vé số độc đắc, kiêu ngạo ngửa đầu cười khanh khách: “Một tấm thêu ‘Thiên kim khó mua’ ở chỗ bà Trình vậy mà bây giờ lại ở trên tay chị Giang Nguyệt.”

Hai mắt Tiểu Diệp nhất thời sáng lên, kích động không thôi: “Chị Giang Nguyệt, mau lấy ra cho em mở mang tầm mắt!”

Giang Nguyệt nhíu mày, tấm vải lụa cầm trong tay bọc chặt lại, khóe môi mỉm cười: “Trở về sẽ cho em xem.”

Nội tâm Tĩnh Nghi cũng kích động không thôi, cô không nghĩ tới người thợ thêu trong miệng giáo sư năm đó lại đưa cho Giang Nguyệt tác phẩm gốc của mình, bất chấp sự trầm tĩnh thường ngày:

“Chị Giang Nguyệt, chị có muốn đóng khung bức thêu này không? Em có thể tìm một người chuyên nghiệp giúp chị xử lý qua bức thêu này.”

Loại tác phẩm nghệ thuật này, nên được treo trong khung hình để trưng bày, để có thể phát huy giá trị của nó.

Đến lúc đó nếu được chuyên gia đánh giá cao, giá tiền tăng lên, bán đi cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

Nghe bọn họ vừa đến xe đã nói chuyện rôm rả như vậy, chị Trần biết mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, chị mỉm cười, đúng lúc đưa ly nước lên: "Hai người đã đi ra ngoài cả buổi chiều rồi, mau uống chút nước.”

Giang Nguyệt nhận lấy ly, uống hết nước bên trong, mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Tĩnh Nghi: “Chị dự định may thành một bộ sườn xám.”

Vải này là một khối chất liệu tốt, cộng với các hoa văn thêu thùa rực rỡ trên đó, may thành một bộ sườn xám màu đỏ cổ điển, chắc chắn không thể thích hợp hơn.

“Chị sẽ mặc bộ sườn xám này, vinh quang giành được phong vị Ảnh hậu.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nói:

“Chị sẽ luôn luôn trân trọng nó.”
Chương 194 Rút hợp tác

Khi lái xe trở lại, hoàng hôn đã bắt đầu sập xuống.

Lúc ăn cơm tối trên bàn, Tĩnh Nghi không nhịn được nói chuyện hôm nay nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di ở cùng nhau.

Trong khoảnh khắc biết Tần Di Di có thai, còn sắp đính hôn với Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt Tiểu Diệp và chị Trần đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhất là Tiểu Diệp, sắc mặt càng khó coi như ăn phải ruồi: “Khẩu vị của Tiêu tổng càng ngày càng thấp, gần đây có phải mắt anh ta có vấn đề hay không?”

“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Tiêu tổng không còn tồn tại trong hàng ngũ đàn ông thành công trong mắt tôi nữa.”

Tĩnh Nghi cũng phụ họa theo: "Một người đàn ông thành công có thực lực, không thể kết hôn sinh con với người phụ nữ như vậy, trừ phi anh ta thô tục và thất đức.”

Hai người bọn họ, mỗi người một câu, không có một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nghe ra được từng câu từng chữ đều là mắng người.

“Hai người các em, ăn cơm cũng không ngậm được miệng à.” Chị Trần dùng đũa gõ lên đầu bọn họ:

“Tĩnh Nghi, bây giờ em và Tiểu Diệp càng ngày càng giống nhau rồi.”

Giang Nguyệt mặc cho bọn họ ầm ĩ cũng không xen vào một câu nào.

Sau khi ăn xong, cô cầm mảnh thêu đó, đi vào phòng mình.

Cô bật đèn đầu giường, động tác cẩn thận từng li từng tí mở bốn khối hình vuông nho nhỏ ra từng tầng một, làm lộ ra một chỗ thêu hoa trên lụa sa-tanh.

Phần đáy thêu màu đỏ thẫm cùng với chỉ thêu màu đỏ sậm, rõ ràng là cùng một hệ màu sắc, nhưng xếp chồng lên nhau lại càng bổ sung cho nhau.

Giang Nguyệt cúi người xuống gần tấm vải, ánh mắt từng chút từng chút quan sát những đường thêu mảnh mà dày đặc, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên trên, cảm nhận từng đường kim mũi chỉ.

Một dòng chảy ấm áp vượt qua thời gian và trí tuệ, thấm vào từ đầu ngón tay của cô rồi lại chạm đến trái tim cô.

Cô nhớ tới ánh mắt Trình Nghênh Xuân nhìn cô, cũng giống như đường thêu này, tinh xảo và chặt chẽ, lúc đầu cô còn cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng đó đâu thể là sự mạo phạm, rõ ràng là tình yêu thuần khiết không pha trộn tạp chất của người lớn tuổi.

/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/



“Thịnh tổng, hôm nay mọi chuyện vẫn như bình thường, lão phu nhân sức khỏe rất tốt.”

Thịnh Sóc Thành đứng trong phòng làm việc, nghe báo cáo từ Hoa Thành truyền đến, một tay để trong túi quần, đứng bên cửa sổ hút thuốc: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Chỉ là hôm nay có hai vị khách đến, lão phu nhân lại để cho hai người họ đi vào.” Nói đến đây, người báo cáo cũng cảm thấy kỳ lạ: “Lão phu nhân bình thường căn bản không cho người lạ vào.”

Điểm này Thịnh Sóc Thành đương nhiên biết.

Hai năm nay Trình Nghênh Xuân tính cách rất kỳ lạ, không chỉ từ chối gặp khách, ngay cả tiếp xúc với người xung quanh cũng gần như là không, bác sĩ đều nói bà ấy đang phong ấn bản thân, thu mình lại.

“Hai vị khách kia là ai?”

“Đã cho người đi điều tra rồi, hình như là một diễn viên rất nổi tiếng, còn có trợ lý của cô ấy, tên là Giang…”

“Giang Nguyệt?” Thịnh Sóc Thành suy nghĩ hai giây, trầm ngâm nói: “Có phải là cái tên này không?”

“Đúng, là người này.”

Thịnh Sóc Thành nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Làm sao cô ấy tìm được lão phu nhân?”

Người ở đầu dây bên kia không nắm được tâm trạng hiện tại của ông, đến thở cũng không dám thở:

“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, bất quá tôi đã phái thêm người kiểm tra lại.”

“Không cần tra nữa.” Thịnh Sóc Thành dừng một chút, sắc mặt không chút thay đổi: “Lão phu nhân không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng không cần để ý.”

Thịnh Sóc Thành nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, nhưng khí thế rất mạnh, làm cho người ta vô thức nuốt nước miếng: “Vâng ạ, là do thuộc hạ vô dụng.”

“Không có gì đáng ngại, tiếp tục trông coi tốt lão phu nhân.”

Thịnh Sóc Thành mỗi ngày đều quản lý rất nhiều việc, đã hơn nửa thế kỷ, rất lâu không có ai có thể khiến ông khó đoán đến như vậy.

Trong màn đêm xanh thẫm, ánh mắt của ông thêm phần đen sẫm.

Cô gái nhỏ Giang Nguyệt này, quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của ông.

Cô gái này luôn thể hiện sự thẳng thắn và cư xử vô cùng tự nhiên khi ông nghi ngờ cô có hành động đáng nghi, nhưng khi ông chọn tin tưởng cô gái này thêm một lần nữa, cô sẽ tạo ra một vài “sự cố ngẫu nhiên”.

Dựa theo phong cách làm việc của Thịnh Sóc Thành, ông không nên so đo với một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi trong giới giải trí, không giống như một vị trưởng bối có tuổi, rất dễ khiến cho người ngoài trêu chọc ông là ‘ăn hiếp con nít”.

Lúc trước là ông đã đánh giá quá cao năng lực của cô gái nhỏ này, cho rằng cô là dòng nước suối trong trẻo giữa thế giới nghệ sĩ này.

Thịnh Sóc Thành xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Giang Nguyệt ở trong lòng ông quả thật có ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ là ở trong quá khứ mà thôi.

Bất kể là lúc trước cô biểu hiện đơn thuần cỡ nào, nhiệt tình thành khẩn cỡ nào, thì khoảnh khắc cô đột nhiên đến thăm Trình Nghênh Xuân, mọi thứ đều đã hòa thành hư không.

Ngày hôm sau, Thịnh Sóc Thành bảo Trương Nghị chuyển lời đến cho Giang Nguyệt một câu.

“Giang tiểu thư, Thịnh tổng bảo tôi chuyển đến cô một câu.” Giọng điệu Trương Nghị không thay đổi:

“Cô gái nhỏ, thông minh là chuyện tốt, nhưng tự cho mình thông minh thì không giống nhau đâu.”

Giang Nguyệt không hiểu được gì cả.

“Xin lỗi trợ lý Trương, tôi không thể hiểu ý tứ của Thịnh tổng, có thể phiền anh nói rõ ràng không…”

“Không thể phụng bồi, cô hãy tự mình suy nghĩ đi.” Trương Nghị hoàn toàn không còn cung kính lúc trước, chỉ lạnh lùng kết thúc cuộc đối thoại.

Nghe thấy tiếng điện thoại bận rộn bên kia, Giang Nguyệt sửng sốt một chút.

Thịnh tổng sẽ không vô duyên vô cớ để trợ lý Trương truyền đạt những lời này đến cô, nhất định là cô đã làm chuyện gì khiến cho Thịnh lão gia cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô tự hỏi, gần đây mình làm gì cũng đều không có giao tiếp với Thịnh tổng, vả lại từng việc đều quang minh chính đại, làm sao có thể khiến ông ấy tức giận?

Trước khi Giang Nguyệt suy nghĩ rõ ràng những điều này, chị Trần đã đi tới, sắc mặt có hơi nghiêm túc, giống như muốn nói điều gì đó lại thôi.

Giang Nguyệt nhìn ra biểu cảm này, tùy ý hỏi: “Chị Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không biết.” Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, mày nhíu chặt: “Sáng sớm Bách Kiều đã phát thông báo, nói là mấy hợp đồng lúc trước cùng hợp tác với em, bây giờ muốn hủy hợp đồng.”

“Tuy rằng đối phương nói sẽ bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng, nhưng điều này đối với em ảnh hưởng cũng không nhỏ.”

Giang Nguyệt trong lòng đương nhiên biết rõ.

Mấy chương trình hợp tác trước đây với Bách Kiều đều đã quay xong quảng cáo tuyên truyền, bây giờ đột nhiên hủy hợp đồng, có nghĩa là sản phẩm mà cô phát ngôn trước đó đều phải lần lượt bị rút khỏi thị trường, tất cả quảng cáo tuyên truyền cũng sẽ hạ giá.

Mà loại tình huống chưa đến thời hạn đã đột nhiên tuyên bố hủy hợp đồng như vậy, bình thường đều sẽ xuất hiện trên người nghệ sĩ kém cỏi.

Ngay cả khi các thương hiệu không công bố lý do rõ ràng, công chúng cũng có thể hình dung ra một loạt các khả năng.

Hơn nữa bây giờ Giang Nguyệt sắp vào đoàn quay phim, còn chuẩn bị nhận giải Ảnh hậu vào năm sau, nếu danh dự của cô bị tổn hại, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô.

“Chỉ là em không hiểu, gần đây chúng ta đều không có tiếp xúc với vị lão làng nào, đừng nói gì đến đắc tội người khác, vấn đề của chuyện này nằm ở chỗ nào vậy chứ?”

Chị Trần vừa lẩm bẩm, vừa lật xem danh bạ điện thoại di động: “Bây giờ chị sẽ nhanh chóng liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, để cho bọn họ nhanh chóng đưa ra một thông báo càng sớm càng tốt, nói là gần đây em đang bị bệnh…”

“Chị Trần, gửi số điện thoại của Đỗ Thời Minh cho em.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

“Trước tiên không vội vàng phát thông báo, em đi xử lý trước thử xem.”

Chị Trần nhanh chóng gửi số điện thoại cho Giang Nguyệt.

“Xin hỏi là Đỗ tổng phải không? Tôi là Giang Nguyệt.”

Sau khi gọi điện thoại, ngữ khí Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra vài phần sốt ruột: “Về phần hợp tác với Bách Kiều, có phải tôi đã làm chuyện gì không phải hay không?”
Chương 195 Không phải ai cũng giống A Chỉ

Đỗ Thời Minh vừa nghe thấy điện thoại của Giang Nguyệt, lập tức muốn cắt đứt cuộc đối thoại.

Anh ta nói thẳng: “Xin lỗi Giang tiểu thư, lần này hợp đồng được kết thúc vội vàng như vậy, là Bách Kiều không đúng trước. Nhưng đây là sự sắp xếp của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ là làm theo quy định mà thôi.”

Nói xong, Đỗ Thời Minh liền định cúp máy.

“Đỗ tổng!” Giang Nguyệt bỗng nhiên cao giọng, ngữ khí có định trước, khí thế thập phần bức người, vô cùng thuyết phục:

“Coi như công ty của anh là làm theo quy củ, vậy ít nhất cũng nên để cho tôi biết được một lý do rõ ràng, tôi rốt cuộc đã đắc tội với vị cao nhân nào?”

Một giây sau, người ở đầu dây bên kia dừng một chút, có chút khó mở miệng: “Giang tiểu thư, cô đừng làm khó tôi nữa.”

Giang Nguyệt chỉ do dự một giây, ngay lập tức mở miệng một cách chắc chắn: “Là Thịnh tổng, đúng không?”

Đỗ Thời Minh không lập tức trả lời, chỉ phục tùng mệnh lệnh nói với cô: “Cho dù nói với cô, cô cũng không thể làm gì được, tâm ý của vị kia đã quyết định rồi.”

Cúp điện thoại xong, Giang Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại di động rơi vào trầm tư.

Hiện tại cô có thể xác định, lần này hủy hợp đồng là xuất phát từ phía Thịnh Sóc Thành.

Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trực giác nói cho cô biết, cô nhất định là bị Thịnh Sóc Thành hiểu lầm, nhưng nguyên nhân hiểu lầm thì cô lại không xác định được.

Tiểu Diệp nghe xong chuyện này cũng buồn rầu, than thở: “Tai họa không có lý do, thật sự là tai họa không có lý do mà! Gần đây chúng ta không có lịch trình, chỉ có đi thăm Trình phu nhân, có thể đắc tội với ai chứ?”

Một câu nói vô tình của cô khiến Tĩnh Nghi cũng suy nghĩ khổ sở vỗ ót: “Có khả năng nào, Thịnh tổng chính là người thân của Trình phu nhân không?”

Vừa dứt lời, mấy người họ liền một lúc lâu không nói gì.

Tên của con gái Trình Nghênh Xuân là “A Chỉ”, mà ở bên chỗ Thịnh Sóc Thành vừa vặn có một quán trà gọi là “Niệm Chỉ trà lâu”.

Con gái của Trình Nghênh Xuân mất sớm, người vợ yêu của Thịnh Sóc Thành cũng sớm qua đời.

Giang Nguyệt sửng sốt một hồi lâu.

Trùng hợp như vậy sao?

Xâu chuỗi tất cả những chuyện này, cộng thêm câu nói của Trương Nghị chuyển đến ‘Đừng tự cho mình là thông minh’, trong nháy mắt cô liền hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng cũng biết nguyên nhân xuất phát từ đâu.

Thịnh Sóc Thành đây là ám chỉ cô, không nên đầu cơ trục lợi, mưu toan có quan hệ tốt với Trình Nghênh Xuân, sau đó đổi lấy cơ hội này mà lấy ông làm chỗ dựa vững chắc cho cô.

Giang Nguyệt nghĩ thông suốt, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Những gì Tiêu Kỳ Nhiên nói quả thật là một chút cũng không sai.

Trong mắt đám người có tiền này, sự ngang ngược và kiêu ngạo của cô chẳng qua chỉ là một chiêu trò mua vui lấy lòng người khác, chút tính khí trẻ con làm nũng của cô, căn bản không tính là gì.

Một nghệ sĩ thu hút sự chú ý của mọi người, dựa vào sự cổ vũ và chống lưng của người khác, có gì đáng được tôn trọng sao?

“Quên đi.” Giang Nguyệt thở phào một cái, xem như thoải mái: “Chuyện đã đến nước này, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Tĩnh Nghi có chút không cam lòng: “Nhưng chị bị người ta hiểu lầm, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?”

“Không phải mọi hiểu lầm đều có thể cởi bỏ, cũng không phải mọi lần sai lầm đều được tha thứ.”

Chị Trần đi tới, sờ sờ đầu Tĩnh Nghi: “Cô gái nhỏ, em còn trẻ, đạo lý làm người, đạo lý cư xử, em còn phải học rất nhiều.”

Đúng vậy, người có thân phận địa vị như Thịnh Sóc Thành, ông cho rằng sự thật là như thế nào thì nên như thế đó.

Nếu tiếp tục dây dưa không rõ, đó chính là Giang Nguyệt không hiểu chừng mực.

“Gần đây không cần lên mạng xem tin tức nữa, an tâm chuẩn bị cho vở kịch mới của em đi.”

Chị Trần lại dặn dò Giang Nguyệt: “Đoán chừng làn sóng dư luận tiêu cực mới sẽ sớm nổi lên, em đừng vì những lời nói của những người đó mà ảnh hưởng đến tâm tình.”

Giang Nguyệt trong lòng hiểu rõ, ngẩng mặt cười: “Chị Trần yên tâm.”

Cô cũng không phải người mới vào nghề, sẽ không bởi vì tiếng mắng của dư luận mà tự sinh ra hoài nghi bản thân, càng không bởi vì một chút dư luận tiêu cực mà khiến cho bản thân cảm thấy bối rối.

Đã có thể chịu đựng bao nhiêu phỉ báng, cũng có thể chịu được bao nhiêu lời khen ngợi.



Vài ngày sau.

Trang cá nhân chính thức của Ứng Thừa Kỳ đã công bố kế hoạch khởi quay phim mới, danh sách tên của những diễn viên chính cũng được công bố kèm theo.

Tên của Giang Nguyệt rõ ràng nằm trong danh sách của bộ phim ‘Tú Nương’, là nữ diễn viên chính.

Ngay sau khi thông báo về việc quay phim được chính thức phát hành, mấy lời mắng chửi trong dự liệu xuất hiện khắp nơi.

[Ứng đạo diễn, trước đây anh từng quay nhiều phim hay như vậy, lần này thật sự là nhìn lầm người rồi! Làm thế nào lại chọn một nghệ sĩ xấu như vậy làm diễn viên chính, anh thực sự là hồ đồ!]

[Bên thương hiệu tình nguyện trả tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng phải hủy hợp đồng nghệ sĩ, Ứng Thừa Kỳ sao anh còn dám? Anh không muốn sống nữa? Tôi đã xem phim của anh, tôi còn không nghĩ đến việc nhìn qua đánh giá!]

[Vốn xem phần giới thiệu còn rất mong chờ, không ngờ diễn viên chính lại là Giang Nguyệt, phỏng chừng lại là một bộ phim tồi tệ.]

[Chọn diễn viên chính thối nát như vậy, đều là một vài tình tiết dở tệ kéo dài! Một bộ phim thối rữa, những ai xem đều xui xẻo!]

Ngoài những lời chửi rủa, còn có fan của Giang Nguyệt nhiệt tình đáp trả.

[Không rõ chân tướng, không bình luận, xin mọi người comment có lý trí.]

[Chuyện thương hiệu hủy hợp đồng, còn chưa đưa ra phản hồi chính thức, các người dựa vào cái gì mà nói như vậy? Thật sự là đau lòng thay Nguyệt Nguyệt nhà tôi, phải chịu ủy khuất lớn như vậy.]

[Chuyện hiểu lầm Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi, từ khi cô ấy ra mắt, các người đã làm loạn bao nhiêu lần rồi? Cư dân mạng có thể đừng nghe chuyện nhỏ biến thành chuyện to được không, chờ đến sau này các người bị vả mặt sẽ rất đau đó? ]

[Phòng vé phim Nguyệt Nguyệt của chúng tôi cho tới bây giờ đều không thiếu hai, ba cái vé của các người, không thích xem, không ai ép mấy người mua vé cả, hi vọng các người đều biết!]

“Cũng may, bình luận của cư dân mạng không có nghiêng về một bên.” Từ sau khi đạo diễn Ứng Thừa Kỳ công bố nội dung quay phim, chị Trần vẫn theo dõi xu hướng của dư luận trong thời gian thực.

Mà Giang Nguyệt cũng “hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ”, vẫn đắm chìm trong kịch bản.

Trong bộ phim này, cô không có nhiều lời thoại, nhưng đối với tính cách và cảm xúc của nhân vật, cô vẫn cần phải thử thách.

Điều này có nghĩa là cô ấy cần phải suy ngẫm và cân nhắc nhiều lần, cảm nhận được cảm xúc chân thật nhất của nhân vật, thể hiện chúng thông qua ánh mắt và cử chỉ của cơ thể.

Có đôi khi Giang Nguyệt dành thời nghiên cứu kịch bản cả ngày, gần như chủ động cô lập với thế giới bên ngoài, không có gì khiến tâm trạng cô dao động.

Chị Trần rất vui mừng.



Chiếc Mercedes với chuỗi biển số xe độc nhất chạy qua trên đường nhựa, lại đi qua một đoạn đường mòn xuyên qua khu rừng, dừng lại ở cổng thôn nơi Trình Nghênh Xuân sinh sống.

Áp suất không khí trong xe rất thấp.

Trương Nghị xuyên qua gương chiếu hậu nhìn ông chủ ngồi sau xe một cái, sau đó xuống xe mở ô che nắng, đi đến cửa xe phía sau, cung kính khom lưng mở cửa xe.

“Thịnh tổng, đến rồi.”

Suy nghĩ của Thịnh Sóc Thành còn dừng lại ở tin tức truyền thông ông vừa nhìn thấy.

“Đi thôi.”

Thịnh Sóc Thành đi về phía thôn làng, Trương Nghị theo sát bước chân ở phía sau, suốt quãng đường đi hai người đều không nói gì.



Trong khoảng sân đã được quét dọn sạch sẽ, Thịnh Sóc Thành mặc một bộ âu phục, ngồi nghiêm chỉnh trên băng ghế dài mà Giang Nguyệt đã từng ngồi trước đó, sắc mặt cực kỳ không vui.

“Mẹ, cô ấy không phải là cô gái tầm thường.”

‘Cô ấy’ này là đang ám chỉ Giang Nguyệt.

“Cũng có thể.” Trình Nghênh Xuân vẫn thêu thùa như trước, trạng thái cũng không để ý, giọng điệu chậm rãi:

“Các cô gái bình thường cũng không phải ai cũng giống A Chỉ, đều bị dị ứng sữa.”

Nhắc tới A Chỉ, trong mắt Thịnh Sóc Thành hiện lên sự đau đớn: “Có thể là cô ấy đang giả vờ. Mẹ cũng biết nhiều năm như vậy có bao nhiêu người phụ nữ muốn…”

“Được rồi, tôi biết anh có lòng đề phòng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom