• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 196-200

Chương 196 Sao còn có thể uống rượu?

“Được rồi, tôi biết anh có lòng đề phòng.”

Trình Nghênh Xuân thẳng lưng, híp mắt nhìn đường thêu trên tấm vải lụa, cắt ngang lời Thịnh Sóc Thành:

“Tôi không cần anh phải chu cấp cả đời, A Chỉ cũng không yêu cầu anh cả đời phải giữ mình trong sạch.”

“Nếu anh không chịu được cô đơn thì nhanh chóng tìm một người phụ nữ mới đi, đừng đến đây mà nói xấu con gái nhà người ta như thế.” Trình Nghênh Xuân đối đãi với người con rể này cũng không chút khách khí:

“Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi lại đi so hơn thua với một cô gái trẻ?”

Thịnh Sóc Thành: "..."

Ông bây giờ vô cùng tò mò, không biết ngày đó làm thế nào mà Giang Nguyệt lại ở chung được một bà lão như thế này, hơn còn được bà ưu ái như vậy.

Ông ở cùng với Trình Nghênh Xuân mấy chục năm, vẫn không thể nào ứng phó nổi.

Trương Nghị đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, cũng không còn ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nữa, chỉ đứng ở trước cửa quay lưng về phía hai người.

“Cô ấy đã nói gì với mẹ?” Thịnh Sóc Thành không lòng vòng nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cho dù mẹ có thích cô ấy đến đâu, ít nhất cũng phải để con xác nhận mục đích cô ấy tiếp cận mẹ là gì!”

“Có thể có mục đích gì chứ? Trong hai năm qua, nơi này có mấy người qua lại đâu?”

Trình Nghênh Xuân bị Thịnh Sóc Thành hỏi đến đau đầu, dứt khoát ném kim thêu:

“Cô bé ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh thêu của tôi trong ba tiếng đồng hồ, không phải vì bức thêu của tôi, còn có thể là vì một lão già như anh sao?”

“Anh còn không có giá trị bằng một bức tranh thêu của tôi đâu!”

...

Cuối cùng, Thịnh Sóc Thành bỏ đi với khuôn mặt xám xịt.

Trên đường trở về, Thịnh Sóc Thành vẫn ủ rũ, cho đến khi Trương Nghị nói chuyện cùng:

“Thịnh tổng, ngài đang lo lắng cái gì vậy?”

Lưng Thịnh Sóc Thành thả lỏng dựa lưng vào ghế, dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo khóe mắt:

“Lần đầu tiên tôi cảm thấy, mấy chục năm nay mình sống trên đời này là vô ích.”

“Sao ngài lại nghĩ như vậy?” Trương Nghị bình tĩnh hỏi ngược lại.

Thịnh Sóc Thành giật mình, cười lắc đầu: "Tôi là một lão già hơn năm mươi tuổi, lại không thể nhìn thấu một cô gái mới hơn hai mươi tuổi.”

“Thậm chí, rất có thể đã ác ý mà hiểu lầm cô ấy.”

Trương Nghị cuối cùng cũng hiểu ra: “Ngài không cần áy náy, trên đời này vốn không có ai có thể luôn luôn đúng cả.”

Trên thế giới này, ai có thể nói sự thật có thể mãi mãi là sự thật.

Trầm mặc một lát, Thịnh Sóc Thành có chút bất đắc dĩ thở dài: “Coi như tôi lại nợ cô ấy một ân tình.”



“Tần Di Di và Tiêu tổng thật sự đính hôn?”

Tiểu Diệp vô cùng kinh ngạc, nhìn vào thông báo chúc mừng do nhân viên nội bộ của công ty gửi đến, cô kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.

Tĩnh Nghi đi tới đưa tay khép cằm của Tiểu Diệp lại, bình tĩnh nói: "Không sai, xem ra là sự thật rồi. Để tôi lên google tìm kiếm thử, ông chủ đính hôn thì đi bao nhiêu mới được đây!”

“Còn định đi tiền? Đi cái chổi lông gà thì có.” Tiểu Diệp mở miệng liền mắng, tức giận đùng đùng:

“Tôi không có tiền, chết cũng không có. Coi như tôi bị mù, tôi không nhìn thấy tin này.”

Hai người đang nói chuyện thì chị Trần và Giang Nguyệt vừa hay từ bên ngoài trở về.

Chị Trần nghe thấy nội dung hai người thảo luận, muốn nhắc hai người im lặng, nhưng đã muộn.

“Ai đính hôn vậy?”

Giang Nguyệt gần đây bận đọc kịch bản, không bận tâm đến tin tức của công ty.

“Không có gì. không có gì. Chị Giang Nguyệt, chị đừng xem điện thoại nữa...”

Không đợi Tiểu Diệp ngăn lại, Giang Nguyệt cũng đã lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở màn hình ra, ánh mắt dừng lại một lúc.

Trong nhóm chat của công ty, cô vuốt xuống màn hình cuộc trò chuyện, động tác nhanh đến mức người ta không kịp xem, cũng đã vuốt xuống dưới cùng.

Đính hôn? Là một sự kiện vui vẻ nha!

Giang Nguyệt mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ vài cái trên màn hình, một câu ‘Chúc mừng’ nhẹ nhàng liền xuất hiện trên màn hình công khai trong nhóm chat công ty.

Giống y hệt như tất cả mọi người.

Sau khi Giang Nguyệt nhắn xong, mới ngẩng đầu hỏi: “Lễ đính hôn khi nào thì diễn ra, Tần Di Di có đưa thiệp mời cho tôi không?”

Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể cô là người đứng ngoài cuộc, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.

Nhưng cô càng bình tĩnh, trong lòng bọn họ lại càng cảm thấy bất an: “Chị Giang Nguyệt, tâm trạng không tốt thì nên nói ra, đừng để ở trong lòng.”

"Sao lại tâm trạng không tốt?" Giang Nguyệt kinh ngạc: "Người khác tổ chức lễ đính hôn, sao tôi lại có tâm trạng không tốt chứ?”

Thấy vậy, mấy người nhìn nhau, trong ánh mắt truyền đến những ý nghĩ khác nhau.

Nhìn ánh mắt lén lút thăm dò của bọn họ, Giang Nguyệt không nhịn được cười:

"Được rồi, vậy tôi nên làm như thế nào thì mọi người mới tin tôi thật sự không có buồn?”

Cô vừa nói, vừa đặt điện thoại di động xuống một chiếc bàn bên cạnh: “Cái gì nên trả lại thì trong bốn năm nay cũng đã trả hết. Bây giờ mối quan hệ giữa tôi và anh ta cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi.”

Vốn là có một chút đau khổ.

Nhưng khi nghĩ đến cái ngày Tần Di Di ở trước mặt cô cười khanh khách nói cô ta đang mang thai đứa con của Tiêu Kỳ Nhiên, cô liền cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.

Sau mấy ngày tiêu hóa xong, cảm giác ghê tởm ấy cũng biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt và thờ ơ.

Giang Nguyệt từng nghĩ rằng rất khó để cô có thể chúc anh hạnh phúc.

Nhưng vừa rồi gửi đi câu "Chúc mừng", Giang Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện bản thân cô lại có thể bình tĩnh như thế, thậm chí một chút dao động cũng không có.

Dù sau này Tiêu Kỳ Nhiên có tốt hay xấu, hạnh phúc hay không thì cũng không hề liên quan đến cô.



Văn phòng tổng giám đốc.

Mặc dù trong nhóm chat có vô số người gửi lời ‘chúc mừng’, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt một cái liền chú ý tới câu ‘Chúc mừng’ của Giang Nguyệt trong biển tin nhắn đó.

Không có gì đặc biệt, tất cả mọi thứ đều giống nhau.

Khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy chói mắt, hơn nữa khiến cho anh cảm thấy vô cùng phiền não.

Chúc mừng?

Cô ấy vậy mà lại nói chúc mừng?



Một tuần trước, phiếu khám thai của Tần Di Di đưa tới tay Tô Gia Lan, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều bình thường và khỏe mạnh. Tô Gia Lan khẽ thở dài.

Dù sao Tần Di Di cũng mang thai đứa trẻ của nhà họ Tiêu, nếu mối hôn sự này không thành thì danh tiếng bị truyền ra ngoài sẽ không tốt.

“Chờ nhận giấy chứng nhận, sau khi làm hôn lễ, tôi sẽ nói cho A Nhiên biết chuyện cô mang thai.” Tô Gia Lan tuy vẫn không hài lòng nhưng bà vẫn căn dặn Tần Di Di:

“A Nhiên tính cách lãnh đạm, nhưng rất có nguyên tắc trong mọi việc. Nó sẽ không chấp nhận chuyện mẫu bằng tử quý.”

Bà là một người mẹ, bà hiểu rõ con trai bà hơn ai hết.

Tần Di Di đương nhiên là không thể không đồng ý. Cô ta gật đầu như giã tỏi, đôi mắt cong cong, nở nụ cười ngọt ngào:

"Được, tất cả đều nghe theo bác ạ.”



Lễ đính hôn của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng hoành tráng, trình độ xa hoa thật sự khiến người ta phải thán phục.

Không chỉ vậy, tiệc đính hôn vừa hay đụng phải ngày Giang Nguyệt gia nhập đoàn phim.

Tiêu Kỳ Nhiên hào phóng, toàn bộ đoàn làm phim bọn họ đều là người trong giới, vì thế hầu như tất cả mọi người đều được mời đi dự tiệc đính hôn, thời gian vào đoàn cũng phải hoãn lại mấy ngày sau.

Tần Di Di cũng rất giữ lời, tự mình viết thiệp mời viết tay, đặt thiệp mời ở trên bàn Giang Nguyệt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Chị Giang Nguyệt, chị nhất định phải đến tiệc đính hôn của em nhé.”

“Cám ơn chị đã dạy em nhiều như vậy , còn nói cho em biết rất nhiều đạo lý, giúp đỡ em rất nhiều trong sự nghiệp.”

Cô ta cười tủm tỉm, cực kỳ thân thiết: “Chị là tiền bối quan trọng nhất của em ở Giang San, đến lúc đó em nhất định phải kính rượu chị.”

Giang Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, đến khi nghe được câu này, mới khẽ nhướng mi:

“Cô không phải đang mang thai sao, sao còn uống rượu?”
Chương 197 Gom đủ sự thản nhiên

“Cô không phải đang mang thai sao, sao còn uống rượu?” Giọng của Giang Nguyệt nhàn nhạt, gương mặt không có cảm xúc gì.

"Chị Giang Nguyệt, chị thật cẩn thận." Tần Di Di chớp chớp mắt mấy cái, ngữ khí mê người:

“Em sẽ bảo A Nhiên chuẩn bị đồ uống không có cồn cho em, chị không cần phải lo lắng đâu.”

Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, thân hình cao lớn dừng ở bên cạnh Tần Di Di.

"Đang nói chuyện gì vậy?”

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, Tần Di Di lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vốn muốn nắm lấy tay anh nhưng lúc vừa đứng lại Tiêu Kỳ Nhiên đã nhét tay vào túi quần luôn, vì vậy cô ta đành phải đổi thành kéo khuỷu tay anh.

“Em đang mời chị Giang Nguyệt đến dự tiệc đính hôn của chúng ta.”

Tần Di Di chớp chớp mắt: "Dù sao, chị ấy chính là nhân chứng cho tình cảm của hai chúng ta, nếu chị ấy không đến, em sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”

"A Nhiên, anh thấy thế nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt nhìn Tần Di Di vài giây, sau đó không có cảm xúc mà "Ừ" một tiếng.

Nhìn hai người đứng ở trước mặt, anh một câu, em một câu. Ánh mắt Giang Nguyệt chỉ nhìn lướt qua mặt Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó lại nhanh chóng thu hồi.

Trái tim yên tĩnh như nước!



Một ngày trước bữa tiệc đính hôn, chị Trần không yên lòng mà nói với Giang Nguyệt:

“Nguyệt Nguyệt, nếu em không muốn đi, chị sẽ nói với Tiêu tổng rằng em bị sốt cao, không tiện tham dự là được.”

Giang Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không có gì không tiện cả, cũng chỉ là hình thức mà thôi.”

Nếu tiệc đính hôn ngày mai không có gì ngoài ý muốn thì sẽ có rất nhiều các phương tiện truyền thông lớn đến để quay phim đưa tin, ghi lại toàn bộ cảnh trọng đại, hoành tráng này.

Giang Nguyệt là trụ cột của Giang San, lại từng là nghệ sĩ thân cận bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Mối quan hệ giữa hai người đã từng vô số lần bị người ta đồn đoán.

Nếu hôm đó cô vắng mặt, không cần nghĩ cũng có thể đoán được giới truyền thông sẽ viết về cô như thế nào.

Giang Nguyệt nhất định phải tham dự, hơn nữa còn phải nghiêm túc và chân thành gửi lời chúc phúc, như vậy mới có thể chặn miệng những người đến xem náo nhiệt.

Nhìn Giang Nguyệt bình tĩnh tự nhiên như vậy, chị Trần không nói ra được đó là tâm trạng gì, chỉ có thể thở dài:

“Nguyệt Nguyệt, em là một cô gái tốt, là Tiêu tổng đã phụ lòng em.”

Giang Nguyệt hơi nhếch môi lên: "Chị Trần, là do chị xen lẫn tình cảm cá nhân vào nên mới cảm thấy là anh ấy phụ em thôi.”

“Là em không hiểu chừng mực, ảo tưởng trở thành điểm dừng chân của anh ấy.” Giang Nguyệt nhún vai cười cười: "Anh ấy và em ở trong giới này nhiều năm như vậy, biết rõ đây là chuyện không thể nào.”

Chị Trần lập tức chết lặng.

Giang Nguyệt nói là sự thật. Là vì mấy năm nay Tiêu Kỳ Nhiên vì Giang Nguyệt thủ thân như ngọc, làm cho chị Trần cũng cho rằng anh sẽ là một người đàn ông tốt và Giang Nguyệt có thể cùng anh đi đến cuối cùng.

Nhưng đàn ông tốt thật sự là quá ít.

Đó là chưa kể đến một người đàn ông vừa có tiền lại vừa có quyền.

Giang Nguyệt hơi cúi đầu, sau đó mới từ từ ngước mắt lên: “Chờ bộ phim của đạo diễn Ứng quay xong, cũng là vào tháng tám, đến lúc đó chị Trần giúp em làm thủ tục chấm dứt hợp đồng đi.”

Nói xong câu đó, tâm trạng của Giang Nguyệt cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Trước kia muốn rời đi là bởi vì đã gom đủ sự thất vọng.

Bây giờ muốn rời đi bởi vì đã đủ sự thản nhiên.

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Giang Nguyệt, chị Trần có chút cảm thấy bất đắc dĩ, lại có vài phần chua xót, đưa tay vỗ vỗ vai cô:

"Nghĩ kỹ là được rồi, chị đều sẽ ủng hộ em.”

Nghe được câu này, hốc mắt Giang Nguyệt nóng lên: “Cảm ơn chị, chị Trần.”

Tiệc đính hôn được tổ chức vô cùng long trọng, tất cả đều được sắp xếp theo tiêu chuẩn của hoàng gia.

Mỗi bàn ăn trong toàn bộ hội trường đều được trang trí những bó hoa tinh xảo. Trên chỗ ngồi còn có những tấm thiệp mời đẹp mắt, tạo nên một bầu không khí vô cùng tuyệt vời.

Người đến dự tiệc lần lượt đến, dựa theo thân phận mà ngồi xuống, chỉ một lúc sau tất cả chỗ ngồi đã ngồi kín hết.

Giống như dự đoán, rất nhiều phương tiện truyền thông cũng kéo đến hiện trường.

Bởi vì không nhìn thấy Giang Nguyệt, có một số người đã bắt đầu suy đoán lung tung.

Có người nói Tiêu Kỳ Nhiên cố tình không mời Giang Nguyệt. Lại có người cho rằng Giang Nguyệt quá thất vọng, vì thế chọn cách vắng mặt.

Tất cả những xì xào này ngay lập tức dừng lại khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện.

Chiếc xe lưu loát dừng trước cửa khách sạn, dưới vô số ánh đèn flash và ống kính máy ảnh, Tĩnh Nghi cung kính xuống xe trước, sau đó khom lưng mở cửa xe.

Dưới những ánh mắt nóng bỏng, một đôi chân thon dài trắng nõn từ trên xe bước xuống. Giày cao gót màu champagne rơi xuống thảm, sau đó lộ ra thân trên, rồi đến khuôn mặt quyến rũ động lòng người.

Là Giang Nguyệt!

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn cổ điển màu trắng ngọc trai, tóc được búi gọn gàng sau đầu, gọn gàng tươm tất, lại có vẻ thùy mị.

Để không bị mọi người nói là chiếm spotlight của cô dâu vì vậy Giang Nguyệt đã không đeo đồ trang sức.

Mặc dù là như vậy, nhưng sự tươi sáng của cô vẫn đủ khiến cho mọi người phải ngạc nhiên, vô số tiếng máy ảnh không ngừng vang lên.

Giang Nguyệt đi trên thảm rất đoan trang và tao nhã, nụ cười trên môi vô cùng rạng rỡ, bộ váy trên người hoàn mỹ phù hợp với đường cong cơ thể của cô, có người nhận ra đây là mẫu mới của Vitaly.

Vitaly năm nay thực sự đã chọn đúng người phát ngôn.

Cảm giác nhân vật chính của Giang Nguyệt thật sự quá mạnh, chờ bóng của cô biến mất ở cửa vào, mới có phóng viên sực tỉnh lại, nhận ra đây không phải là buổi biểu diễn của Giang Nguyệt.

Chỉ trách hôm nay cô ấy thật sự quá chói mắt!

Vừa đi vào cửa tới hội trường, Giang Nguyệt dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi đến chỗ ngồi đã được sắp xếp.

Cô giống như tham gia vào các hoạt động khác, mỉm cười gật đầu, chào hỏi những người quen thuộc, chào hỏi xã giao, toàn bộ quá trình đều rất trôi chảy, không có chỗ nào là sai sót.

Trong lúc đó, có người nửa đùa nửa thật muốn hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng đều bị cô bình tĩnh mà chặn lại.

Giang Nguyệt thật sự quá biết cách chu toàn, khiến cho người khác không tìm thấy một chút sơ hở nào.

Vốn tưởng rằng buổi lễ đính hôn hôm nay sẽ rất thuận lợi, nhưng lại xuất hiện vấn đề.

Buổi lễ đã trôi qua lâu mà vẫn không thể bắt đầu. Đáng lẽ phải bắt đầu từ lúc bảy giờ, nhưng bây giờ lại kéo dài đến tám giờ mà cũng chưa thấy động tĩnh gì.

Giang Nguyệt không quan tâm đến chuyện này, chỉ là nghe những người xung quanh xì xào to nhỏ, nói là không thấy chú rể đâu.

“Biết gì không, hôm nay Tiêu tổng không tới!”

“Thật á? Hay là do bị kẹt xe nên đến muộn?”

“Cũng không biết. Nói không chừng là Tiêu tổng muốn hủy bỏ tiệc đính hôn này nên mới cố ý không tới."

“Không chỉ có Tiêu tổng không tới đâu, mau nhìn đi, vị trí của lão Tiêu tổng cùng Tiêu phu nhân ở hàng ghế đầu đều trống rỗng kìa!”

“...”

Giang Nguyệt sửng sốt, theo bản năng cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước…

Thật sự là trống rỗng!

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, người trong hội trường bắt đầu trở nên náo loạn. Ai cũng không có cách nào để trấn áp. Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về những tình tiết máu chó có thể xảy ra.

Thậm chí đã có người không ngừng nhìn về phía Giang Nguyệt, trong mắt ẩn chứa ý vị thâm sâu không thể diễn tả.

Giang Nguyệt đương nhiên đoán được đám người này đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là suy đoán Tiêu Kỳ Nhiên có phải là vì cô mới hối hận hôn sự này hay không.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng chửi mắng không biết bao nhiêu lần.

Ngoài mặt Giang Nguyệt vẫn tươi cười, ánh mắt cũng chứa đựng thắc mắc giống như tất cả mọi người:

“Buổi lễ còn chưa bắt đầu sao?”



--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng chương để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nè.
Đặc biệt cảm ơn bạn Nhung Nhung, Nhà Máy Đá, Lê Đinh Thảo... đã tặng xu thưởng khích lệ mình nhé.
❤️❤️❤️
Chương 198 Vậy thì sao?

“Vẫn chưa liên lạc được sao?” Tiêu Viễn Phong tức giận đến mức suýt đập nát cây gậy cầm tay của ông:

“Thằng nghịch tử này chính là muốn cho tất cả mọi người xem trò cười của Tiêu gia chúng ta!”

Tiết An đứng ở trước mặt lão Tiêu tổng sợ tới mức thở hổn hển: “Một tiếng trước Tiêu tổng nói là muốn đi lấy đồ, ngài ấy có thể sẽ quay lại ngay thôi ạ.”

“Thằng khốn nạn!” Tiêu Viễn Phong tức giận mắng một tiếng: “Nó chính là không coi Tiêu gia ra gì, nên nó mới đem một thứ vô dụng như vậy dẫn vào trong nhà!”

“Nói muốn đính hôn, hiện tại lại náo loạn đến mức khó coi như vậy, nó quả thật là vô pháp vô thiên!”

Tần Di Di mặc một chiếc váy cưới nhỏ, ăn mặc xinh đẹp đến tinh xảo, nhưng giờ phút này đầu cô ta lại cúi xuống rất thấp, bả vai theo đó mà liên tục run rẩy.

Cô ta căng thẳng đến mức muốn khóc đến mấy lần, nhưng đã kìm nén lại được.

Khí tức của Tiêu Viễn Phong quá mạnh, cô ta ngay cả tư cách mở miệng nói chuyện cũng không có.

“Cô lại đây.” Chờ đến lúc ông ta bình phục lại được một chút tâm tình, thì Tiêu Viễn Phong mới gọi Tần Di Di.

Tần Di Di cắn môi, đi qua: “Cháu chào bác ạ.”

Ánh mắt Tiêu Viễn Phong nhìn Tần Di Di mang theo sự áp bách, ông ta bình tĩnh mà nhìn cô ta vài lần, sau đó lại phiền chán mà dời tầm mắt:

“Tôi hỏi cô, Tiêu Kỳ Nhiên đang ở đâu?”

“Cháu… Cháu không biết.” Tần Di Di vừa mở miệng, giọng nói không khống chế được mà run rẩy:

“Mấy tiếng trước cháu có gọi cho anh ấy qua điện thoại, anh ấy nói đã xuất phát rồi.”

Tiêu Viễn Phong nhìn thấu sự rụt rè của cô ta, nói ngắn gọn ý muốn của ông: “Hiện tại đi tìm Giang Nguyệt, để cho cô ta liên lạc với Tiêu Kỳ Nhiên.”

Tần Di Di hít thở một chút, sau đó khó khăn nói:

“Bác, chuyện này có phải là không tốt lắm hay không? Chị Giang Nguyệt cũng chỉ là khách, cũng không phải…”

Nghe được những lời này, Tiêu Viễn Phong cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng nó thật sự muốn kết hôn với cô hay sao?”

Sắc mặt của Tần Di Di trong nháy mắt liền trắng bệch.

Tiêu Viễn Phong cũng lười nói nhảm với cô ta, chỉ dùng gậy đầu rồng gõ gõ trên mặt đất, ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn nói:

“Nếu như cô không muốn đêm nay trở thành trò hề của cả thành phố này, thì tốt nhất cô nên thức thời một chút.”

Ý tứ của Tiêu Viễn Phong rất rõ ràng, hiện tại chỉ có Giang Nguyệt mới có thể tìm được Tiêu Kỳ Nhiên.

Không còn cách nào khác!



Đại khái đợi thêm tầm hơn mười phút, một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng mang khăn màu đen tiến đến gần bàn của Giang Nguyệt, cúi người nhỏ giọng nói vài câu với cô.

Giang Nguyệt lễ phép nghe xong, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ gật gật đầu mà đáp lại vài câu, lúc này nhân viên phục vụ mới rời đi.

Tuy rằng cô chỉ lơ đãng nói vài ba câu, nhưng cũng khó tránh khỏi có người chú ý đến cô.

Khoảng hai, ba phút nữa trôi qua, Giang Nguyệt mới chậm rãi đứng dậy.

Thấy Giang Nguyệt chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, vị khách nữ ngồi cùng bàn nhất thời trở nên hứng thú, bỗng nhiên cất tiếng gọi cô, cố ý mang theo giọng điệu ẩn ý:

“Giang Nguyệt, tôi thấy nghi thức sắp bắt đầu rồi, cô muốn đi đâu vậy?”

Giọng nói của vị khách nữ này không quá lớn, nhưng đủ để lan ra khắp xung quanh.

Đột nhiên, những ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt kia toàn bộ đều rơi vào trên người của Giang Nguyệt.

“Toilet! Cô có muốn đi cùng không?” Cô mỉm cười, hài hước nói:

“Chờ nghi thức bắt đầu lâu quá, tôi có chút nhịn không được, bây giờ mà không đi, tôi sợ sẽ bỏ lỡ nghi lễ mất.”

Vừa nói xong, Giang Nguyệt nở nụ cười thoáng qua, ánh mắt sắc bén, trong giọng nói mang theo sự chất vấn nói:

“Hay là, cô cho rằng tôi sẽ đi đâu?”

Ở đây không giàu thì cũng quý, không phải là ông chủ thì cũng là minh tinh, không thì cũng là nhà quyền quý, không ai muốn bị mất mặt trong trường hợp như vậy.

Lời này vừa nói ra, người nọ ngại ngùng sờ chóp mũi: “Thì ra là như vậy, vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa.”

Trước khi chứng minh được sự thật Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên biến mất tạm thời có liên quan đến nhau, thì không ai dám đứng lên làm con chim đầu đàn này.

Vừa chọc cho người khác chê cười, lại vừa đắc tội Tiêu gia.

Giang Nguyệt bình tĩnh bước đi, giày cao gót gõ xuống thảm một cách nhẹ nhàng, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, chỉnh tề đi ra đại sảnh. Cô dừng ở trước cửa của một phòng trong khách sạn.

Trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự thờ ơ và lạnh lùng.

Trên chiếc ghế nằm ở chính giữa phòng, người ngồi đó không ai khác, chính là Tiêu Viễn Phong – đang tỏa ra cơn lãnh ý khắp người.

“Cô quả nhiên rất thức thời.” Tiêu Viễn Phong không ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Nguyệt:

“Chỉ thiếu mất một phút nữa, tôi sẽ tự mình đi tìm cô.”

Khi nghe nhân viên phục vụ nói Tiêu Viễn Phong muốn mời cô năm phút nữa đi qua chỗ ông ta, cô liền biết cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu cô mà không xuất hiện, thì ông ta chắc chắn cũng sẽ có cách khác để cô phải xuất hiện.

Phương thức có đàng hoàng hay không, cô sẽ tự mình lựa chọn.

“Hiện tại, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.” Ông ta mở miệng, đầy sự áp bức ra lệnh: “Bây giờ nó đang mất tích, cô có trách nhiệm tìm thấy nó.”

“Tôi không có trách nhiệm này.” Mí mắt của Giang Nguyệt cũng không nhấc lên, gằn từng chữ nói:

“Hơn nữa, tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu, ngài nên đi hỏi Tần Di Di.”

“Nếu như cô ta mà tìm được, tôi còn cần hỏi cô?”

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì ngài có thể đi tìm người khác, tôi thật sự bất lực.”

Nhìn ra được sự cự tuyệt của Giang Nguyệt, Tiêu Viễn Phong cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một phong thư, dùng sức ném lên bàn, những bức ảnh lập tức vương vãi khắp sàn:

“Vậy những bức ảnh này, sẽ từ phía trên đại sảnh mà rải đầy mỗi một góc.”

Giang Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt nhìn rõ nó là gì, đồng tử lập tức mở to.

Là ảnh của cô và Tiêu Kỳ Nhiên.

Có ảnh hôn môi, cũng có ảnh hắn ôm cô lên xe, còn có ảnh hai người cùng nhau ra vào khách sạn…

“Tối nay, nếu có bất kỳ một tấm ảnh nào trong đây bị lộ ra, cô đoán xem sẽ có kết quả gì?” Tiêu Viễn Phong nhếch môi, châm chọc nói:

“Tôi không có ý định dùng cách này để uy hiếp cô, nhưng mặt mũi của Tiêu gia không thể mất.”

“Giang Nguyệt, cô là người thông minh, đừng để tôi dùng cách hạ lưu này để đối đãi với cô.”

Nghe những lời này, tai Giang Nguyệt ù đi.

Giọng cô có chút khó khăn, sự kiêu ngạo vừa rồi không có cách nào có thể tiếp tục chống đỡ:

“Nếu như… tôi cũng không liên lạc được với anh ta thì sao?”

“Vậy thì thật đáng tiếc!” Tiêu Viễn Phong nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng uy nghiêm nói:

“Nếu như trong vòng một tiếng nó không xuất hiện ở đại sảnh, thuận lợi hoàn thành nghi thức đính hôn. Vậy thì tất cả mọi người sẽ nghĩ ràng cô là vì yêu mà sinh hận, ngăn cản cuộc hôn nhân này.”

“Hãy nghĩ về thanh danh của cô đi, Giang Nguyệt.”



Giang Nguyệt chết lặng đi ra khỏi phòng, tựa vào vách tường của khách sạn.

Tất cả mọi người đều tụ tập ở trong hội trường, không ai nhận ra cô đang ở trong góc nhỏ này.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong lòng hy vọng hắn sẽ nhận điện thoại, lại vừa hy vọng hắn sẽ không nhận.

Nhưng không quá năm giây, điện thoại đã bắt máy.

Trong lòng Giang Nguyệt trầm xuống.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”

Giang Nguyệt hít sâu vài lần, mới mở miệng: “Anh đang ở đâu?”

“1102, qua đây!”



Giang Nguyệt đứng ở trước cửa phòng, giơ tay định gõ cửa, rồi lại buông xuống.

Ngay khi cô đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi, nhìn cô từ trên cao:

“Cô muốn đứng ở cửa bao lâu?”

Thì ra hắn đều nhìn thấy, thông qua mắt mèo ở trên cửa phòng.

Giang Nguyệt mím môi, lấy lại tinh thần, thanh âm cứng ngắc nói: “Tiêu tổng, khách khứa ở trong khách sạn đều đang chờ anh.”

Người đàn ông dường như khẽ cười một tiếng, thờ ơi hỏi:

“Vậy thì sao?”
Chương 199 Vì em khiến tôi mất đi lý trí

“Vậy thì sao?”

Giang Nguyệt nghe anh nói những lời này, hoàn toàn không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Nhưng đây là tiệc đính hôn của anh!”

“Chỉ cần tôi muốn, thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Giang Nguyệt: “...”

Cô không biết chính xác người đàn ông này rốt cuộc đang phát điên cái gì, càng không muốn tiếp tục ở chung phòng với anh ta.

“Dù anh không muốn, thì chí ít anh cũng nên cho những vị tân khách đang đợi ở bên ngoài một lời giải thích chứ.”

“Bọn họ tính là cái gì? Muốn tôi phải đi giải thích với bọn họ à?” Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo chút tùy ý:

“Muốn đi thì đi, không ai ngăn bọn họ cả.”

Nói xong, hắn nhìn Giang Nguyệt, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen như mực:

“Ngược lại là cô, Hoàng thượng còn chưa vội, thái giám đã gấp gáp, cô cứ thích làm người tốt như vậy sao?”

Giang Nguyệt nhất thời bị lời nói của anh làm cho nghẹn lại.

Nếu không phải Tiêu Viễn Phong uy hiếp cô, thì cho dù tối nay có xảy ra chuyện lớn náo loạn đến tận trời thì cô cũng không thèm quan tâm.

Nhưng trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cô rất giống loại người hay xen vào việc của người khác.

Không đợi đến khi Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên lại tiếp tục nói: “Hay là từ sâu tận đáy lòng cô không muốn tôi với Tần Di Di ở bên nhau?”

Anh từ từ giương mắt lên, giống như đã nhìn thấu được Giang Nguyệt, bên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt:

“Giang Nguyệt, cho tôi đáp án.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt chợt lóe lên tia ngạc nhiên: "Anh đang nói cái gì vậy?”

“Nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy thì tại sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy phản ứng của Giang Nguyệt không đúng với suy nghĩ của mình, ý cười trên môi từng chút từng chút tản đi, vẻ mặt dần dần trở nên vô cảm.

Giang Nguyệt đón ánh mắt của anh, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, không cần suy nghĩ đáp:

“Bố anh lén lút cho người chụp ảnh tôi và anh, ông ta uy hiếp tôi phải đến tìm anh, nếu không ông ta sẽ…”

Nghe cô giải thích, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng âm trầm: “Cho nên, cô chỉ vì không muốn mình bị liên lụy nên mới đến tìm tôi?”

Giang Nguyệt kiên định trả lời: “Đúng vậy!”

“Không còn lý do nào khác?”

“Không có!”

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt, có thể nhìn ra hắn đã mất hết kiên nhẫn.

Đã ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cho nên cảm xúc lên xuống của anh, không ai có đủ sự tinh tế hiểu rõ sự thay đổi dù là nhỏ nhất của anh hơn Giang Nguyệt.

Cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

“Muốn tôi thỏa hiệp, thuận lợi kết thúc tiệc đính hôn?” Giọng nói của anh trầm thấp:

"Vậy thì thể hiện chút thành ý đi.”

Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.

Giang Nguyệt loạng choạng bị kéo vào phòng. Cánh cửa sau lưng cạch một tiếng đóng lại, cô bị anh ép sát vào cửa.

Cô không chỉ nghe được tiếng thở của Tiêu Kỳ Nhiên mà còn có thể nhìn thấy những cảm xúc dục vọng đang dâng trào trong mắt anh.

Áp suất không khí xung quanh anh rất thấp.

“Làm chút chuyện khiến tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc về yêu cầu của cô.” Anh khẽ búng ngón tay, ánh mắt như có như không rơi trên chiếc cổ trơn bóng của Giang Nguyệt.

Làn da nơi đó mịn màng trắng nõn, không chút tì vết, vô cùng trong suốt trơn bóng ẩm ướt, khiến cho người ta chỉ muốn hôn lên nó.

Trong tiềm thức Giang Nguyệt muốn chạy trốn.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đã là người trưởng thành rồi.” Giang Nguyệt cố gắng thuyết phục anh:

“Đừng vô cớ gây chuyện, anh vẫn nên làm chuyện mình nên làm đi, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mỉm cười: “Bọn họ cho cô bao nhiêu thời gian để dạy bảo tôi?”

Ngữ khí của anh rất nhẹ, tuỳ ý hỏi: “Còn bao lâu nữa? Nửa tiếng hay là hai mươi phút?”

Vậy là, anh đã đoán ra tất cả mọi chuyện…

Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, hai cánh tay buông thõng bên hông nắm chặt, các khớp xương đã bắt đầu trắng bệnh:

“Tùy anh đi.”

Bây giờ chỉ cần nói cho người khác biết số phòng của Tiêu Kỳ Nhiên, nhất định sẽ có người đến bắt anh hoàn thành hôn ước đúng thời gian, cô cần gì phải mất thời gian thuyết phục hắn?

Ngay khi Giang Nguyệt quay người chuẩn bị rời đi, người đàn ông phía sau mỉm cười: “Cô cảm thấy hiện tại cô có thể rời đi sao?”

Quả nhiên, khi Giang Nguyệt vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa:

“Giang Nguyệt, cô có ở đây không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt cứng nhắc của Giang Nguyệt, hai tay khoanh trước ngực, nhỏ giọng chỉ đủ để một mình cô nghe thấy hỏi:

“Đoán xem bên ngoài có phóng viên truyền thông không? Nếu hiện tại bọn họ thấy chúng ta ở cùng nhau một phòng, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Đêm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô vẫn cho rằng chỉ cần cô làm theo lời của ông ấy nói, thì Tiêu gia sẽ không lấy cô ra làm lá chắn sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười cười: “Giang Nguyệt à, tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào ngu ngốc như cô!”

Giang Nguyệt đột nhiên rùng mình một cái.

Cô cố gắng trấn định tinh thần, nhưng giọng vẫn run run: “Tất cả những chuyện này anh đều đã biết trước, vậy tại sao anh còn nhận điện thoại của tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên đã biết tất cả những điều này từ trước, còn nhìn ra tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng.

Tiêu Kỳ Nhiên biết rằng anh không có khả năng làm trái ý của Tiêu Viễn Phong, vì vậy anh không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào của người khác, mà anh lại chọn nhận điện thoại của cô.

Anh biêt rất rõ cô sợ cái gì, vậy mà vẫn để cô gánh cái tội phá hoại tiệc đính hôn này?

Một khi chuyện cô dụ dỗ Tiêu Kỳ Nhiên tại tiệc đính hôn bị lan truyền ra ngoài, cô hoàn toàn không có cách nào chứng minh mình trong sạch, càng không cách nào ngăn chặn tin đồn.

Có rất nhiều ví dụ cho việc phụ nữ luôn là người đeo lên lưng mọi tội danh, chịu mọi sự sỉ nhục. Nhưng đàn ông thì luôn có thể phủi bỏ sạch sẽ một cách dễ dàng. Đối với những loại đả kích huỷ diệt này, thậm chí đến ngay cả cơ hội để bọn họ mở miệng giải thích cũng không có.

Lông mi Giang Nguyệt khẽ run, một luồng cảm xúc chua xót liền xông thẳng vào khoang mũi, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao?”

Vì sao phải vắng mặt trong buổi tiệc đính hôn?

Vì sao phải trốn ở chỗ này không ra?

Vì sao phải khiến cô trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người?”

Vì sao?

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt càng thêm tăm tối, anh điều chỉnh hơi thở của mình, lạnh lùng nói:

“Bởi vì… cô khiến cho tôi mất đi lý trí!”

Giang Nguyệt nghe không ra ý tứ trong lời của Tiêu Kỳ Nhiên.

Nhưng cô cũng không có thời gian để cẩn thận cân nhắc ý nghĩa trong lời nói của anh, người bên ngoài đã càng ngày càng nhiều:

“Giang tiểu thư, xin hỏi cô ở bên trong phải không?”

“Vừa rồi có người nhìn thấy cô đi đến bên này, nếu cô ở trong xin hay đáp lại lời của tôi, được không?”

Ánh đèn trong phòng rất sáng, càng khiến sắc mặt Giang Nguyệt thêm trắng bệch.

Căn phòng này rất nhỏ, cô không có chỗ nào để trốn.

“Thế nào, cô đã nghĩ ra nên làm như thế nào chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười âm trầm lạnh lùng, ý cười không thể chạm đến đáy mắt:

“Tôi và cô làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ giúp cô giải quyết tất cả.”

“Cô biết đấy, tôi có thể giải quyết ổn tất cả, cũng có thể đạp đổ tất cả!”

Giang Nguyệt đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô đờ đẫn hỏi anh: “Vậy Tiêu tổng muốn làm như thế nào đây?”



Vài phút sau, cửa phòng được mở ra.

Ánh mắt của cánh phóng viên truyền thông sáng lên, đang muốn xông vào phòng thì bị thân hình cao lớn của người đàn ông tựa vào khung cửa cản lại,anh hờ hững liếc nhìn mặt bọn họ.

Không có sự vui vẻ, cũng không có sự tức giận, nhưng lại vô cùng áp lực.

“Tiêu…” Một phóng viên đứng đầu kêu lên một tiếng, liền bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm cho ngậm miệng lại.

Lúc này, Tiết An vội vàng đẩy đám người đó sang một bên, cung kính đi đến:

“Tiêu tổng, phu nhân kêu ngài lập tức đến bệnh viện.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu: “Chuyện này cha tôi biết không?”

“Tôi đã báo cáo với lão Tiêu tổng, lão Tiêu tổng nói tất cả đều nghe theo ý của phu nhân, tiệc đính hôn cũng tạm thời gác lại.”



--------------------------------
Tác giả:Cám ơn bạn Nguyễn Phạm Khánh Vân, Nhung Nhung, Lạnh Kem... và mọi người đã tặng xu thưởng khích lệ nhé.
Hôm nay mình bận quá nên không tăng chương được. Mai sẽ tăng chương bù nhen! ❤️
Hôm nay vì chút lý do khách quan mà chương không lên app theo đúng giờ dự kiến được. Sr mọi người nha. Mai sẽ lên đúng giờ lại ạ. Hu hu.
Chương 200 Tạm hoãn

Cánh phóng viên đang đứng xung quanh nghe thấy lời bọn họ nói thì trở nên lúng túng.

Không phải là làm tiệc đính hôn sao, sao lại nói dẹp là dẹp ngay như vậy được?

Tiết An nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt đầu giải tán đám phóng viên truyền thông. Đây rõ ràng là đang biểu thị chuyện này là chuyện nhà của Tiêu gia, không tiện lan truyền ra bên ngoài.

Có một cánh phóng viên truyền thông vẫn chưa từ bỏ ý định, đột nhiên hét lên:

“Tiêu tổng, có phải Giang tiểu thư ở trong phòng của anh không? Anh có thể cho chúng tôi vào xem không?”

Tên phóng viên này vừa nói xong, nhất thời ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nheo lại, nhiệt độ quanh người trầm xuống, đôi môi mỏng chậm rãi mấp máy, vô cùng bình tĩnh:

“Anh đến từ đơn vị truyền thông nào?”

Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng trong nhất thời hai chân của anh ta đã bắt đầu mềm nhũn ra.

Ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng.

Trong lòng tất cả mọi người điều biết rõ, cho dù Giang Nguyệt thật sự có ở trong phòng của Tiêu Kỳ Nhiên thì hiện tại ai cũng không dám làm trái lời hắn mà tự tiện xông vào.

Còn muốn có bữa ăn no, vẫn phải xác định rõ ràng.

“Tiết An, xử lý căn phòng này một chút.” Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, vẻ mặt không chút thay đổi, sải đôi chân dài bước đi.

Súng bắn chim đầu đàn, sự đe doạ vừa rồi không thể không rõ ràng hơn, không có một phương tiện truyền thông nào nào dám bàn tán lung tung, vừa rồi khách sạn còn náo nhiệt giờ thì vắng vẻ giống như sở thú không có chim thú vậy.

Lúc này Tiết An mới thật cẩn thận dùng thẻ phòng mở cửa phòng, chỉ thò nửa người đi vào.

Nhìn căn phòng trống rỗng, anh ta nhỏ giọng nói: “Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng đã dọn sạch đám người bên ngoài, chị có thể đi ra ngoài rồi.”

Vài giây sau, Giang Nguyệt từ phòng tắm đi ra.

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, ánh mắt cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm về phía cửa:

“Tất cả phóng viên đều đã rời đi rồi sao?”

“Chị yên tâm đi, Tiêu tổng đã xử lý sạch sẽ.” Tiết An không biết chuyện gì xảy ra, vì vậy kiên định cam đoan:

“Anh ấy sẽ không để chị xảy ra chuyện gì đâu, tất cả đã được sắp xếp ổn thoả rồi.”

Khi Giang Nguyệt nghe thấy câu này, gương mặt xinh đẹp trong sáng kia không biểu lộ chút cảm xúc gì. Cô chỉ cảm thấy những lời này nghe vô cùng vớ vẩn và buồn cười.

Sẽ không để cô xảy ra chuyện?

Anh ta còn hận không thể dồn cô vào chân tường, để cô không còn lối thoát nữa, chỉ có thể cam tâm tình nguyện rơi vào cạm bẫy của anh.

Tiết An đang nói chuyện với Giang Nguyệt , bỗng nhiên ánh mắt cậu ta chú ý đến chiếc vòng cổ trên cổ của cô, có chút kinh ngạc.

Vòng cổ này là chiếc vòng cổ tối hôm đó Tiêu tổng lấy về từ chỗ của Tần Di Di.

Hoá ra cuối cùng Tiêu tổng vẫn đưa nó cho Giang Nguyệt.

Thấy Tiết An nhìn chằm chằm mình, Giang Nguyệt hỏi: “Tôi có chỗ nào nhìn kỳ lạ à?”

“Không có, lúc nào chị Giang Nguyệt cũng rất xinh đẹp.” Tiết An lập tức phủ nhận:

"Làm phiền chị chịu thêm chút vất vả ở lại trong đây thêm một lúc. Đợi đến khi đảm bảo những người trong khách sạn đều đã rời khỏi, tôi sẽ đưa chị đi ra ngoài.”

Giang Nguyệt lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc vô ý đưa tay chạm đến chiếc vòng cổ trên cổ, Giang Nguyệt lập tức ngây người một lúc.

Vừa rồi vào thời khắc mấu chốt, đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên từ trong túi áo lấy ra chiếc vòng cổ, ngang ngược đeo cho cô, sau đó mới đẩy cô vào phòng tắm.

Cô không biết vòng cổ này có tác dụng gì mà phải khiến hắn mất nhiều công sức đeo vào cho cô như vậy.

Sự bướng bỉnh và cố chấp này khiến cô không thể nào hiểu được.

Qua một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới thừa dịp khách sạn không bóng người lẻn ra ngoài, ngồi lên xe Tiết An trở về nhà.

“Chị Giang Nguyệt, bữa tiệc tối đã kết thúc rồi sao?” Tĩnh Nghi thấy cô trở về, lập tức nghênh đón:

“Em chờ ở cửa khách sạn rất lâu, nhưng vẫn không thấy chị đi ra.”

Kiểu tiệc tối cao cấp như thế này, một trợ lý nhỉ như Tĩnh Nghi không có tư cách đi vào, đương nhiên những chuyện xảy ra bên trong khách sạn cũng không hay biết gì.

Trong nội tâm Giang Nguyệt nhịn không được cảm khái, không hổ là Tiêu gia, mặc kệ trò cười này náo động lớn đến như thế nào, cũng có thể áp chế kín kẽ không một khe hở.

“Ừ, xem như đã kết thúc.” Cô thay giày ở cửa, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Tĩnh Nghi, chị muốn đi tắm.”

“Em đã bật nước nóng chờ sẵn từ lâu rồi.” Động tác của Tĩnh Nghi rất nhanh, tay chân lanh lẹ giúp cô chuẩn bị quần áo:

“Em biết tối nay chị rất mệt, chờ sau khi chị tắm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

Giang Nguyệt gật gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng được thả lỏng một chút, cổ vừa muốn đi vào phòng tắm, bỗng nhiên phát hiện trong nhà chỉ có một mình Tĩnh Nghi.

“Chị Trần và Tiểu Diệp đâu?” Giang Nguyệt hỏi.

Tĩnh Nghi chớp mắt mấy cái: “Em cũng không biết. Chị Trần nghe điện thoại xong liền nói công ty muốn mở cuộc họp khẩn cấp, rồi gọi Tiểu Diệp cùng đi ra ngoài, chỉ bảo em ở nhà chờ chị.”

Giang Nguyệt cũng không hỏi nhiều, sau khi hiểu rõ liền đi về phía phòng tắm.

Nhiệt độ nước nóng vừa đủ, Giang Nguyệt thả mình trong nước nóng nhắm mắt dưỡng thần, trải qua một đêm vừa sợ hãi, vừa căng thẳng, rốt cuộc giờ khắc này cũng có thể được thả lỏng.

Trong đầu Giang Nguyệt tạm thời trống rỗng, cô lựa chọn không suy nghĩ gì cả, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Không biết đã tắm bao lâu, đợi đến khi Tĩnh Nghi gõ cửa, cô từ trong nước tỉnh lại, nhiệt độ nước đã trở nên hơi lạnh.

“Chị Giang Nguyệt, lần sau không nên ngủ quên trong phòng tắm nữa, sẽ bị cảm lạnh đó.” Tĩnh Nghi cằn nhằn, vội vàng quấn khăn tắm lên người cô.

Giang Nguyệt sấy khô tóc, trở về phòng ngủ.

Màn hình điện thoại đúng lúc sáng lên, cô đi đến mở điện thoại, trên màn hình chỉ xuất hiện một tin nhắn ngắn gọn.

“Hiện tại, xuống lầu gặp tôi.”

Giang Nguyệt liên tục mím môi, cô cố làm ra vẻ không nhìn thấy tin nhắn của hắn.

“Giang Nguyệt, nếu cô ngủ, tôi sẽ đi lên đó.”

Đúng là tên cầm thú!

Giang Nguyệt nắm chặt tay khiến đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Cô im lặng hồi lâu, nghĩ đến Tĩnh Nghi ngủ ở phòng bên cạnh, vẫn thay quần áo, không trang điểm, rồi đeo khẩu trang đi xuống lầu.

Một chiếc Maybach quen thuộc đã ở dưới lầu chờ cô từ lâu.

Tất cả cửa sổ xe đều được đóng kín, hoàn toàn không nhìn thấy người ngồi bên trong, thế nhưng trong lòng Giang Nguyệt rất rõ ràng, đối phương vẫn luôn chờ cô chủ động đi lên.

Anh luôn thích cô phải tự mình chủ động.

Giang Nguyệt nuốt nước miếng vài lần, cam chịu nhắm mắt lại, mở cửa xe ngồi vào.

“Nếu cô còn không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.” Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, tài xế ngồi ở hàng ghế đầu đã biến mất, anh thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu nhìn cô.

Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, tuỳ ý cười một tiếng: “Không có, vừa mới tắm xong, nên không nhìn thấy tin nhắn.”

Giang Nguyệt trấn định tự nhiên, bình tĩnh thong dong, ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không được tính là ngụy trang hoàn mỹ gì.

“Đến, thực hiện lời hứa của cô.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi bình tĩnh lại, hai chân tự nhiên tách ra, rõ ràng là muốn để cô tự mình ra trận.

Giang Nguyệt khẽ mím môi, hiểu được anh đang muốn cái gì.

Anh muốn làm ở trong xe.

Ngay khi cô ngồi lên đùi của anh, hai tay anh liền vòng qua eo cô.

Đôi tay dùng sức ấn lên đùi cô, giống như không cho cô tách ra khỏi người anh.

Hơi thở nóng bỏng giữa hai người, khiến cho bầu không khí mập mờ trong xe ngày càng tăng cao.

Từ trước đến nay Giang Nguyệt đều không thể từ chối yêu cầu của Tiêu Kỳ Nhiên.

Mà hôm nay, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cùng với hơi thở đã xâm chiếm cơ thể cô vô số đêm, cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình không thông, trong ngực như có cái gì đó chặn lại.

Trong dạ dày không ngừng rộn rạo, như có thứ gì đó dâng lên hết lần này đến lần khác khiến cho Giang Nguyệt thật sự muốn nôn ra.

Hắn đã không còn là Tiêu Kỳ Nhiên của trước kia nữa.

Lý trí và lương tâm của Giang Nguyệt nói cho cô biết, hắn sẽ sớm trở thành vị hôn phu của Tần Di Di, là cha của một đứa trẻ, đã là người đàn ông không còn liên quan gì đến cô, hai người không nên xảy ra quan hệ thân mật như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom