• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 208-209

Chương 207 Cô không thể tùy ý như vậy

Tiêu Kỳ Nhiên mặt mũi đen thui, quay lưng bỏ đi.

Xác định anh sẽ không tới quấy rầy quá trình quay phim nữa, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Thừa Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chiếc xe Maybach mui trần vội vàng rời đi, còn có chút khó tin:

“Tiêu tổng đi rồi sao?”

Vừa rồi làm anh sợ tới kinh hồn bạt vía.

Cho dù đạo diễn có tài giỏi đến đâu, nếu đắc tội với đơn vị tài trợ, có thể thuận lợi quay tiếp hay không đã là chuyện khó nói, còn nói cái gì đến tài hoa chó má gì đây.

Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đã đi rồi, sẽ không đến quấy rầy công việc quay phim của chúng ta nữa.”

“Vẫn là cô có cách giải quyết.” Ứng Thừa Kỳ giơ ngón tay cái về phía Giang Nguyệt.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt vẫn luôn là một dòng suối trong vắt trong giới nghệ sĩ. Tuy rằng đi theo con đường gợi cảm quyến rũ, nhưng từ lâu tính cách thanh cao kiên quyết, khiến cho người ta đứng nhìn từ xa cũng không dám trêu ghẹo nửa lời.

Những người khác thì không nói, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải ngoan ngoãn nghe lời cô.

Đối mặt với sự kính nể của Ứng Thừa Kỳ, Giang Nguyệt chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, đương nhiên đã quen với việc mắt cao hơn đỉnh, vừa rồi lại bị cô làm ra hành động xúc miệng đầy xúc phạm như vậy, lại thêm hành vi châm chọc khiêu khích không thôi, tuyệt đối đã chọc giận đến anh.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải là loại người tính tình ôn hòa gì. Anh ta không có thể hiện sự tức giận ngay tại chỗ đã là hành động tốt đẹp nhất của anh rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên rời đi dứt khoát như vậy, điều này cũng minh chứng chính xác cho dự đoán của Giang Nguyệt.

Đoán chừng trong một khoảng thời gian tới hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, không có Tiêu Kỳ Nhiên nên việc quay phim cực kỳ thuận lợi.

Lục Triển Ti là một diễn viên có kỹ thuật tốt trong giới, diễn xuất của anh cũng không thua kém Giang Nguyệt, hai người đóng phim với nhau rất ăn ý, hiệu quả quay phim rất tốt, số lần quay hỏng cũng rất ít.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người reo hò bắt đầu kết thúc công việc, kết thúc buổi quay ngày hôm nay, chuẩn bị ăn cơm tối nghỉ ngơi.

Tiểu Diệp đi tới khoác khăn quàng lên cho Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì để cô ấy chuẩn bị trước.

“Chị không đói.”

Mỗi lần quay phim đều tương đối đắm chìm vào nhân vật, bởi vì não bộ nhập vai quá hưng phấn, đến nỗi Giang Nguyệt luôn quên đi những cảm giác khác trên cơ thể mình.

Tiểu Diệp hiểu được thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Giang Nguyệt, cũng không ép buộc cô, chỉ tự mình nói:

“Vậy em sẽ mua salad cho chị nhé, chị có muốn ăn thêm chút hoa quả gì không?”

Giang Nguyệt đối với vóc dáng của mình từ trước đến nay hà khắc, bữa tối cũng thiên về thanh đạm, lúc quay phim, lại càng kiên trì tự kỷ luật, sẽ không đụng vào một chút dầu mỡ.

Trở lại khách sạn, Lục Triển Ti chủ động đến tìm Giang Nguyệt, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau đi tản bộ hay không.

Quay phim cả một ngày, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nghĩ đến sau này hai người còn phải cùng nhau ở chung một tháng, bình thường nên tăng cường tình cảm, cũng có lợi cho việc tăng lên sự ăn ý khi quay phim, cho nên liền đáp ứng.

Sau khi chào hỏi Tiểu Diệp, cô thay quần áo giản dị nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm vừa rồi cũng đã được tẩy đi, làm lộ ra trên người có vài phần trẻ con.

Nhìn thấy Giang Nguyệt có khí chất hoàn toàn bất đồng với ban ngày, Lục Triển Ti có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

“Tẩy trang rồi thì không nhận ra tôi luôn à?” Giang Nguyệt nhếch khóe môi dưới, trong lời nói mang theo đùa giỡn:

“Tôi trước khi trang điểm và sau khi trang điểm khác nhau rất nhiều sao?”

Lục Triển Ti lắc đầu, cười theo, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Đều rất đẹp, nhưng khí chất không giống nhau.”

Ngũ quan trên mặt Giang Nguyệt vẫn tươi sáng như trước, chỉ là gương mặt thuần khiết này so với sau khi trang điểm cành nhìn lại càng thấy trong sáng hơn, càng có cảm giác sạch sẽ xinh đẹp không màn thế sự.

Tuy rằng công ty chủ yếu tạo cho cô hình tượng của mỹ nhân gợi cảm, nhưng nếu cô đi theo con đường là một bông hoa trắng thuần khiết cũng không phải là không thể, không chừng phản ứng sẽ càng nhiệt liệt hơn.

Cảm giác tương phản này, không ai có thể từ chối.

Buổi tối trên đại lộ ven sông, có không ít người đi dạo, hơn nữa có cư dân phụ cận biết nơi này vào ban ngày được đoàn phim đến quay, vì vậy cũng muốn đến góp vui, cho nên người đến cũng nhiều hơn lúc bình thường.

Hai bên đại lộ trồng liễu, liễu rủ xuống theo gió sông thỉnh thoảng thổi qua cũng lay động theo, trông rất có hơi thở của không khí đầu mùa hạ.

Giang Nguyệt đeo khẩu trang, tóc dài buông xuống trước ngực, cả khuôn mặt ẩn nấp trong ánh chiều hoàng hôn.

Không ai nhận ra cô, cho dù là lưu ý nhìn cô nhiều hơn một cái, cũng chỉ coi như là một mỹ nữ khí chất không thích lộ diện.

So với sự cẩn thận của Giang Nguyệt, Lục Triển Ti ngược lại không quá để ý, chỉ mang theo mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng ra trận.

“Anh không sợ bị chụp sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu.

“Không sợ, cứ tùy ý bọn họ chụp.” Lục Triển Ti hiển nhiên có lý luận của riêng mình:

“Tôi không phải là người giải trí cho đại chúng, cho nên cũng không để ý những tin đồn kia.”

“Scandal cũng tốt, bát quái cũng được, chỉ cần không phải nhân phẩm của tôi xảy ra vấn đề, liền tùy ý để bọn họ đi viết bài vẽ chuyện, bọn họ dù sao cũng chỉ có chén cơm này để sống qua ngày.”

Lục Triển Ti lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, một tay để trong túi quần, giọng nói hàm chứa ý cười:

“Tôi là diễn viên quay phim, cũng không phải thần tượng ngôi sao, để ý nhiều quan điểm như vậy làm gì?”

Giang Nguyệt cảm thấy có vài phần hợp lý.

Nhưng cô lại không có biện pháp lạc quan thoải mái giống như Lục Triển Ti.

Trong bất kỳ ngành công nghiệp nào, phụ nữ cũng đều có một chút yếu thế hơn cánh đàn ông. Đàn ông có thể chỉ biết tập trung vào sự nghiệp và bỏ qua những người khác, trong khi phụ nữ thì cần phải chú ý đến “sự trinh tiết” của họ.

Trong quan hệ giữa người với người, ít nhiệt tình một phần liền bị người ta gọi là quái gỡ, nhiều thêm một phần nhiệt tình lại bị gọi là xu nịnh.

Càng không cần phải nói đến giới giải trí giống như một thùng thuốc nhuộm, có thể không để ý ánh mắt của người khác thật sự là một điều quá mức xa xỉ.

Phụ nữ muốn mọi thứ được cân bằng, đồng thời phải làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn hảo, tóm lại là điều rất khó khăn.

Bất kể là trường hợp nào, cũng đều áp dụng như nhau vậy thôi.

Tuy rằng nói như vậy, Lục Triển Ti vẫn từ trong túi áo lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười:

“Nhưng mà, tôi cũng vẫn nên che mặt tuấn tú của tôi đi, để tránh có cô gái nhỏ nào đó tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, sẽ rất phiền phức.”

Lục Triển Ti EQ rất cao, việc đeo khẩu trang anh cũng không có nói thẳng ra là vì chiếu cố Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt trong lòng vô cùng cảm kích điều này.

Cảnh sông lúc chạng vạng đẹp hơn ban ngày, bóng đêm và màu nước đan xen với nhau, cách đó không xa còn có kiến trúc đèn treo màu, ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi trên mặt nước, lấp lánh.

Hai người đi dạo cũng thường xuyên dừng lại, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh trên sông, đề tài nói chuyện bắt đầu từ quay phim cho đến kinh nghiệm sống của mình, biết được Giang Nguyệt trước đó còn diễn kịch, Lục Triển Ti không khỏi khen ngợi.

“Kịch nói vẫn là lĩnh vực tôi không dám đặt chân vào, cô thật sự rất ưu tú.”

Giang Nguyệt mỉm cười một chút: “Chỉ là tạm thời đến xem sân khấu mà thôi, công phu mèo cào, lỗ hổng nhiều đến mức khiến người ta chê cười.”

Giang Nguyệt chính là luôn khiêm tốn ở khắp mọi nơi như vậy.

Hai người đi tới trước một quầy hàng nhỏ, một ông lão đang bày sạp bán hạt dẻ xào đường vừa mới xào ra, mùi caramel ngọt ngào quyện vào trong gió sông tạo thành hương vị rất mê người.

Bước chân Giang Nguyệt nhất thời không đi được.

“Muốn ăn không?” Lục Triển Ti tiến lại gần hỏi cô, Giang Nguyệt khẽ mím môi.

Giang Nguyệt muốn ăn.

Lúc đi học có một bà lão ở cổng trường cũng đang bày sạp, lúc tan học luôn có thể ngửi thấy vị ngọt của hạt dẻ, nhưng cô chỉ có thể túm chặt dây đeo vai của cặp sách, bước nhanh qua, cũng không dám dừng lại một giây.

“Ông chủ, lấy cho tôi một túi hạt dẻ.”

Giang Nguyệt nói xong, cúi đầu sờ túi, nhưng trong túi không có gì, không phát hiện được gì cả.

Không xong rồi, khi ra ngoài quá gấp, cô quên đem theo tiền rồi, điện thoại cũng quên luôn.



--------------------------------
Tác giả:Tác giả có điều muốn nói:
Cốt truyện này tranh cãi càng lớn, áp lực trong lòng Đào Nguyệt càng lớn. Hiện tại biến thành mỗi một chương đều phải suy nghĩ nhiều lần, lo lắng mọi người sẽ cảm thấy cốt truyện không có tiến triển linh tinh, lại sợ mọi người cảm thấy "Ôi trời, sao lại viết kém như vậy, viết thật tệ"...
Cũng hy vọng mọi người có thể tĩnh tâm lại xem, Đào Nguyệt muốn cho mọi người xem cũng không chỉ là chuyện tình cảm, còn hy vọng có thể cho mọi người thấy các phương diện khác xúc động cùng cộng hưởng, ví dụ như tình thân, cuộc sống, hiện thực...
Cảm ơn tất cả mọi người vừa mắng vừa giận, nhưng vẫn xem đến các chương hiện tại, chân thành cúi đầu với máy tính vô số lần. Hi hi hi!
Chương 208 Hạt dẻ nóng

Giang Nguyệt xấu hổ đưa tay ra, lúc vừa muốn nói “Tôi không mua nữa”, Lục Triển Ti đã trả tiền giúp cô.

“Tôi mời cô ăn.”

Giang Nguyệt liền nói cảm ơn, nhiệt độ từ hạt dẻ cách một lớp túi giấy vẫn còn truyền ra hơi nóng bỏng tay, cô vô thức nắm chặt hơn một chút.

Nóng!

“Vừa đi vừa bóc hạt dẻ đâu được nhỉ? Đi qua kia ngồi ăn đi.” Lục Triển Ti chỉ một cái ghế dài vừa được một đôi tình nhân nhỏ rời đi ở bên bờ sông.

Giang Nguyệt gật đầu, hai người đi nhanh vài bước, tiến đến ngồi trên băng ghế dài.

Trong nháy mắt mở túi giấy ra, hương thơm ngọt ngào từ mùi hạt dẻ bay ra, theo gió xông thẳng vào lỗ mũi người.

Ngay cả đôi mắt của Giang Nguyệt cũng cong cong hai phần.

Thừa dịp xung quanh không có nhiều người, cô tháo khẩu trang xuống, đưa tay muốn sờ vào, kết quả nóng đến mức khiến cô không thể không rụt tay về, thổi hơi vào ngón tay để hạ nhiệt.

Lục Triển Ti nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhịn không được cười ra tiếng:

“Không phải chứ, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn giống như một đứa trẻ vậy, không cần vội, không ai tranh giành với cô cả.”

Sau khi bị anh trêu chọc, Giang Nguyệt liền trở nên không được tự nhiên, luống cuống véo ngón trỏ vừa bị nóng, nhất thời biểu tình có hơi xấu hổ: “... Tôi cũng không nghĩ sẽ nóng như vậy.”

“Đợi nguội sẽ dễ bóc hơn, một chút nữa là sẽ ăn được thôi.”

Lục Triển Ti thuận miệng nói: “Người ta là 'nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng', còn cô là 'nóng lòng không ăn được hạt dẻ nóng', đừng lúc nào cũng căng thẳng lo âu như vậy, hãy để cho mọi thứ tự nhiên đơn giản đi, sẽ dễ dàng hơn.”

Giang Nguyệt trầm mặc lắng nghe, hồi lâu mới lên tiếng: “Anh Lục, có ai nói anh rất giống một triết gia không?”

“Tôi chỉ là đang nói chuyện bóc hạt dẻ.” Lục Triển Ti thản nhiên cười với cô: “Chẳng lẽ bình thường cô đối đãi với cuộc sống cũng như vậy?”

Giang Nguyệt không trả lời.

Đợi một lát sau cô lại thăm dò sờ túi hạt dẻ, xác định không còn nóng như vừa rồi, cô mới chậm rãi bắt đầu bóc hạt dẻ ăn.

Vốn là một cảnh tượng yên bình và tĩnh lặng, đột nhiên Lục Triển Ti nhận điện thoại của người đại diện, nói là muốn anh bây giờ trở về khách sạn một chuyến.

“Tôi có thể phải trở về trước, cùng nhau về không?” Lục Triển Ti hỏi Giang Nguyệt một câu.

Hạt dẻ Giang Nguyệt còn chưa ăn xong, nên nói: “Anh Lục nếu có việc thì về trước đi.”

Cô lắc lắc túi giấy trong tay, hạt dẻ còn lại bên trong lắc lư theo: “Tôi sẽ ăn thêm một chút nữa.”

Thật ra là Giang Nguyệt muốn ở một mình một lát.

“Ăn ít một chút, không cẩn thận dễ bị béo đó.” Lục Triển Ti cười khẽ một tiếng, phất phất tay: “Ngày mai gặp nhau ở trường quay.”

“Vâng, ngày mai gặp ạ.”

Trong túi giấy còn có rất nhiều hạt dẻ, Giang Nguyệt chỉ ăn vài cái, phần còn lại tiện tay đặt trên hai đầu gối, yên lặng nhìn dòng sông dưới bóng đêm.

Có một cơn gió đêm thổi qua, mặt nước gợn lăn tăn khúc xạ ánh sáng, chập chờn chập chờn.

Cũng không có gì thú vị, nhưng Giang Nguyệt đã nhìn nó trong một khoảng thời gian dài.

Não bộ của cô hoàn toàn trống rỗng, không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, cũng không có gì để suy nghĩ.

Cô rất thích cảm giác đó.

Mãi đến khi cảm nhận được bên cạnh có người đi tới, cô mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang dừng bên cạnh cô.

Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng Giang Nguyệt hiện lên bốn chữ - Âm hồn bất tán!

Tiêu Kỳ Nhiên thân hình cao lớn, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm của anh, dưới màn đêm ngũ quan của anh càng thêm thâm sâu sắc và rõ ràng.

Hôm nay trông anh rất dễ gần, anh mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu xám đậm, không nói lời nào liền trực tiếp ngồi ở một bên ghế dài, chân dài hơi duỗi ra, bộ dáng vô cùng lười biếng, hai mắt hơi híp lại, nhìn thấy túi giấy đặt trên đùi cô.

“Bóc cho tôi một cái.” Ngữ điệu cực kỳ thờ ơ.

Giang Nguyệt: “...”

Cô không muốn bóc cho anh, thuận miệng tìm lý do: “Hạt dẻ đã nguội không dễ bóc, rất tốn công.”

“Bóc một cái mười triệu!”

Tay Giang Nguyệt rất lưu loát đưa tay vào trong túi giấy.

Tiêu Kỳ Nhiên: ...

Ngoại trừ việc cô thật sự không muốn lột hạt dẻ cho Tiêu Kỳ Nhiên ra thì hạt dẻ thật sự đã nguội, không dễ lột vỏ.

Lớp vỏ mỏng bên trong gặp lạnh chịu ẩm sẽ bám chặt vào thịt hạt dẻ, chỉ có thể nhẫn nại từng chút một dùng móng tay cạo đi.

Mặc dù quá trình lột vô cùng rắc rối, nhưng Giang Nguyệt lại rất kiên nhẫn.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mân mê hạt dẻ, ánh đèn ban đêm không đủ sáng, cô chỉ có thể mượn ánh sáng vừa nhìn vừa lột ra.

Chờ sau khi lột xong, đến khi Giang Nguyệt vừa định đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên, không ngờ đối phương cúi người xuống, môi mỏng chạm vào mu bàn tay cô.

Đây là ý bảo cô cho anh ăn?

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến việc hạt dẻ bóc cũng bóc xong rồi, chỉ còn cách lấy được mười triệu một bước, cô lấy tay đưa hạt dẻ đến bên miệng Tiêu Kỳ Nhiên:

“Há miệng.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua mặt Giang Nguyệt, bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ tay cô, vừa đưa hạt dẻ vào miệng, lại vừa ngậm ngón tay của cô.

Giang Nguyệt dừng một chút, muốn thu tay về, nhưng người đàn ông lại không buông cô ra, ngược lại chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô.

Từng cái một.

Khiến cô run rẩy.

Động tác của anh vô cùng tao nhã, càng giống như đang hành lễ hôn tay với cô.

Chờ hôn xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ, khẽ cười:

“Rất ngon, lột thêm một cái nữa.”

Trên mặt Giang Nguyệt không có biểu tình gì, giống như là không bị hành động vừa rồi làm ảnh hưởng, nhưng ngón tay tiếp tục lột vỏ hạt dẻ của cô đang không ngừng run rẩy, làm lộ vài phần tâm tình bối rối của cô.

Cô lột được một nửa, bỗng nhiên ý thức được mình đã bị lời nói của anh dẫn dắt.

Người đàn ông xấu xa này chính là đến đây để đùa giỡn người khác, cô còn lột cái gì nữa?

Giang Nguyệt nhíu chặt chân mày, không chút do dự đem hạt dẻ trong tay ném trở lại trong túi, nhét chúng ngược vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Thật là một tên biến thái!

Thấy Giang Nguyệt muốn chạy trốn, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên liền trầm xuống, lập tức đứng lên, tiến lên phía trước một bước, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô sang một bên.

Không muốn tiếp xúc với anh, cổ tay Giang Nguyệt dùng sức giãy giụa, đối phương cũng thức thời buông tay, chỉ là ánh mắt sâu hơn vài phần:

“Cứ như vậy không muốn ở cùng một chỗ với tôi?”

Rõ ràng vừa rồi còn cùng Lục Triển Ti nói chuyện rất vui vẻ lâu như vậy, vậy mà đổi là anh thì lại không được?

Giang Nguyệt im lặng không lên tiếng.

Tất nhiên là cô không muốn.

Cô không muốn cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói nhiều, thậm chí một chữ cũng không, nhìn thấy anh buông mình ra, cô cũng không quay đầu lại mà lập tức xoay người rời đi.

Bước chân cũng rõ ràng nhanh hơn một chút, muốn vứt bỏ người phía sau.

Tiêu Kỳ Nhiên dáng người cao to, chân dài, không nhanh không chậm xuyên qua đám đông, đi theo phía sau cô.

Giang Nguyệt cố nén cảm xúc, trực tiếp đi thẳng về phía trước, nhưng vẫn có thể cảm giác được phía sau đang có một ánh mắt dò xét dán lên người cô, rốt cục không thể nhịn được dừng chân lại, mạnh mẽ xoay người:

“Tiêu tổng không có việc gì làm sao?”

Thấy Giang Nguyệt rốt cục cũng không còn ‘chạy trốn’ nữa, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày:

“Cô có thể tản bộ bên bờ sông, tại sao tôi lại không thể? Dòng sông này là của gia đình cô à?”

Giang Nguyệt: “... Vậy tại sao anh luôn đi theo tôi?”

“Nếu không thì cô cảm thấy tại sao tôi lại đến đây tản bộ?”

Một câu hỏi ngược lại của Tiêu Kỳ Nhiên đã tỏ rõ mục đích của anh, chính là vì cô mới đến đây.
Chương 209 Chuyện tư không được thì chuyện công

Cuối cùng Giang Nguyệt cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, kẻ đang bám theo phía sau cô thật là phiền phức. Cô có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được, anh không chỉ làm ảnh hưởng đến phong cảnh xung quanh, mà còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Vì vậy Giang Nguyệt dứt khoát đi bộ trở về khách sạn.

Đương nhiên, tên đàn ông phía sau cũng theo trở về.

Khó có được lúc có thể khiến anh đi bộ một đoạn xa như vậy, đây cũng được xem là một loại đãi ngộ?

Chờ Giang Nguyệt đứng trước cửa phòng khách sạn. Người đàn ông phía sau vẫn bám sát không rời, cố gắng thế nào cũng không thể cắt đuôi hắn.

Anh giống như miếng kẹo cao su, bám mãi không buông.

"Tiêu tổng, đã đến cửa phòng của tôi."

Giang Nguyệt dùng thái độ mềm mỏng nhất có thể, nhưng sự lạnh lùng trong lời nói lại rất rõ ràng.

Ngụ ý, đến lúc hắn nên đi rồi.

Ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ đảo lên người cô, nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi cười khẽ một tiếng:

"Giang Nguyệt, được một tấc lại muốn thêm một thước không phải là cách làm của người thông minh."

Cô có thể nghe ra trong lời nói của anh có sự khinh thường đối với những gì cô đã làm.

Cũng đúng, hôm nay khó có được lúc tâm trạng kim chủ Tiêu Kỳ Nhiên tốt, tản bộ bên bờ sông với cô một lúc lâu, rồi lại còn đưa cô về đến tận cửa phòng khách sạn, thật sự có thể xem là một quý ông thâm tình rồi.

Hiện giờ với câu nói lạnh lùng của cô, thì người không hiểu gì lãng mạn lại chính là cô rồi.

Cô quay người lại nhìn anh.

Bản chất của Tiêu Kỳ Nhiên là kiêu ngạo, cho nên hắn cảm thấy hắn đã làm được đến bước này, cô không nên không biết thỏa mãn, tiếp tục thể hiện thanh cao với hắn nữa.

Đúng, chỉ là thể hiện.

Ít nhất thì đó là những gì Tiêu Kỳ Nhiên nghĩ.

Giang Nguyệt chỉ im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt ngậm nước như chứa ngàn vạn ngôn ngữ, nhưng rõ ràng ngữ khí nói đã trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều:

"Tiêu tổng, tôi đột nhiên nhớ đến có một chuyện tôi quên nói với anh."

Đối mặt với sự dịu dàng đột ngột của cô, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày: “Nói đi.”

“Mười triệu, nhớ chuyển khoản cho tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Vốn anh còn đang chờ những lời cô định nói tiếp theo, nhưng sau khi nghe câu này, mi tâm của anh co giật dữ dội, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Mà dường như Giang Nguyệt đã đoán được hành động của hắn, nên lập tức ấn dấu vân tay, mở cửa lắc mình chui vào phòng.

Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch, không một động tác dư thừa, đến cả động tác đóng cửa cũng dứt khoát, không hề dây dưa.

“Chúc ngủ ngon.”



Vừa rồi đối mặt với đôi mắt ướt át của Giang Nguyệt, thiếu chút nữa hắn cũng đã cho rằng cô đã thật sự động lòng.

Cô quả nhiên là một diễn viên giỏi, vừa bạc tình vừa nhu tình chuyển đổi lưu loát tự nhiên như thế, thật khiến cho người ta lầm tưởng rằng vừa rồi tất cả những gì xảy ra chỉ là ảo giác.

Lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm nhận được cảm giác thất bại lớn đến như vậy.

Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lẽo.

Trò chơi kim chủ này hắn còn chưa muốn dừng thì Giang Nguyệt dựa vào cái gì mà muốn hoàn toàn rút lui?

Đứng ở trước phòng của phụ nữ đau khổ chờ đợi không phải là phong cách của Tiêu Kỳ Nhiên, nên hắn liền xoay người nhấc chân muốn quay đi, nhưng đúng lúc này cửa phòng ở phía sau lại đột ngột mở ra thêm một lần nữa.

Vừa nhìn thấy người đàn ông còn đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Anh ta vẫn chưa đi à?

Cũng không phải Giang Nguyệt muốn mở cửa xác định xem Tiêu Kỳ Nhiên đã đi hay chưa, mà là do nhà vệ sinh trong phòng cô bị rò rỉ nước. Nước tràn đầy phòng, hoàn toàn không có chỗ đặt chân nên cô muốn đi ra ngoài tìm người đến sửa.

Nhân viên khách sạn lập tức chạy đến, đầu tiên là giúp Giang Nguyệt sắp xếp lại đồ đạc trong phòng. Sau đó tìm thợ sửa đến kiểm tra một chút, thì ra là do đường ống nước bị hỏng nên bị rỉ nước, cần phải thay đường ống mới.

“Sàn nhà bên trong đã bị ngấm nước, phòng này tối nay không thể ở được, gây ra nhiều sự bất tiện cho cô, kính xin cô thông cảm.”

Quản lý của khách sạn từ lúc đầu đến giờ vẫn luôn khom lưng cúi đầu xin lỗi Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt lắc đầu, cũng không có ý định so đo: “Anh giúp tôi đổi phòng khác là được rồi.”

Vừa nghe cô nói ra yêu cầu, quản lý khách sạn càng lộ ra vẻ khó xử: “Ngoại trừ những phòng mà đoàn làm phim thuê, những phòng còn lại đều đã đầy, cô xem tối nay có thể chịu khó chen chúc ở cùng với người khác được không?”

Lúc này chân mày Giang Nguyệt nhíu lại thật chặt.

Những người trong đoàn làm phim cô cũng chỉ mới gặp qua có mấy lần, cũng không có quen biết với ai, sao cô có thể không biết xấu hổ mà chen chúc ở chung phòng với người ta được?

Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa rời khỏi, hắn tựa vào vách tường, vừa khoanh hai tay trước ngực, vừa nghe cuộc trao đổi của bọn họ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

“Giang…” Tiêu Kỳ Nhiên vừa mở miệng, thang máy ở hành lang “đinh" một tiếng, Tiểu Diệp từ trong thang máy đi ra.

Cô ấy mới vừa đi ra ngoài mua salad rau cho Giang Nguyệt, khi trở về thấy trong phòng toàn là nước với nước, cũng cả kinh: “Phòng mới bị lũ quét qua ạ?”

Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh tự nhiên: “Tiểu Diệp, tìm một khách sạn ở gần đây xem còn phòng nào trống không. Tối nay có thể chúng ta phải đổi khách sạn khác.”

Trong khi nói chuyện, cô cũng không để ý đến Tiêu Kỳ Nhiên, người vẫn đứng một bên xem cuộc vui từ đầu đến giờ.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đang đợi cô chủ động đến tìm anh đề nghị đến chuyện chen chúc cùng nhau chung một phòng trong đêm nay.

Thế thì, cô thà ngủ ở ngoài đường!

Thấy Giang Nguyệt cũng không cố chấp trong việc tìm phòng trong khách sạn, người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu xin lỗi, Giang Nguyệt xua tay ra hiệu ý là không sao, rồi bảo anh cứ đi làm việc của mình.

Vì vậy trên hành lang dài chỉ còn lại hai người tiếp tục đối mặt với nhau.

“Đến phòng tôi?”

“Không đi.” Giang Nguyệt trả lời rất nhanh.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dựa người vào vách tường như trước, híp híp mắt nhìn cô, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý lười biếng: “Cũng không phải chưa từng ngủ chung.”

Đây là muốn mỉa mai cô đang giả bộ rụt rè.

“Chính là đã từng ngủ chung nên mới càng không thể đi.” Vẻ mặt Giang Nguyệt không đổi mà trả lời, trực tiếp không để ý đến lời châm chọc trong lời nói của hắn.

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới phát hiện, Giang Nguyệt này thật sự là rất cố chấp…

Cố chấp đến mức khiến cho người khác không biết phải làm sao.

Giống như bây giờ.

“Nếu cả đêm cô ta cũng không tìm được phòng khách sạn thích hợp, thì cô cứ đứng chờ cả đêm ở ngoài hành lang như thế này?”

Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên đứng thẳng, áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay: “Đến phòng tôi ngồi chờ đi, đừng đứng ở đây làm trò cười.”

Ánh mắt anh liếc nhìn qua đồ đạc chất đống bên ngoài, thấy phía trên cùng là sắp kịch bản, liền giơ tay rút ra rồi cầm lấy:

“Đến phòng tôi báo cáo tiến độ làm việc mấy ngày gần đây.”

Như sợ rằng Giang Nguyệt sẽ từ chối, Tiêu Kỳ Nhiên lại nói thêm: “Cô có thể rời đi sau khi báo cáo xong.”

Nếu đã không thể dựa vào chuyện tư, vậy thì lấy chuyện công đi.

Đến cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn đành theo Tiêu Kỳ Nhiên đến phòng của hắn.

Khách sạn này cũng không được coi là quá cao cấp, nhưng không thể nghi ngờ rằng phòng của Tiêu Kỳ Nhiên là phòng sang trọng nhất. Bên trong phòng từ bài trí đến tiện nghi đều được sắp xếp đầy đủ, hơn nữa còn cực kỳ có phong cách.

Có thể thấy rằng Tiêu Kỳ Nhiên có tính toán sẽ ở lại đây một thời gian dài.

Vừa bước vào phòng, Tiêu Kỳ Nhiên liền nghiêng người ngồi trên sô pha.

Hắn rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, khói trắng chậm rãi lượn lờ từ trong kẽ ngón tay hắn bay lên.

Từ lúc khi thực quản bị bỏng do uống rượu thì cổ họng của Giang Nguyệt bỗng trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần ngửi thấy chút mùi khói thuốc lá sẽ bắt đầu lập tức ho khan, nhưng cô cố gắng đè nén lại, mãi cho đến khi nhịn không được mới phát ra chút động tĩnh rất nhỏ.

Tiêu Kỳ Nhiên hút thêm hai hơi, chờ đến khi anh ý thức được cái gì đó, liền bực bội ấn đầu thuốc vào gạt tàn.

Phòng vô cùng thông thoáng, rất nhanh mùi thuốc lá đã tản đi hết, cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng cũng đã giảm bớt, Giang Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì.” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng người, đôi mắt âm trầm: “Tôi làm điều này cũng không phải vì cô.”

“Vậy cũng phải cảm ơn anh.” Giang Nguyệt nhìn hắn nói: “Dù anh làm điều này không phải vì tôi, nhưng lại có thể khiến tôi thoải mái hơn một chút, tôi vẫn nên cảm ơn anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom