-
Chương 210-212
Chương 210 Mang thai không tiện
Lúc cô và Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện với nhau, luôn có một loại cảm giác xa cách và khách khí, giống như mỗi câu mỗi chữ trước khi được nói ra đều phải cân nhắc trong lòng cẩn thận.
Sau đó, khi được nói ra đến miệng lại cực kỳ khách sáo, giống như hai người chỉ vừa mới quen biết nhau.
Nghe Giang Nguyệt nói những lời xa cách như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng:
“Tôi đối với cô rất khoan dung, nhưng cũng không có nghĩa là nó không có giới hạn.”
Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, giống như đang cảnh cáo: “Giang Nguyệt, một lần, hai lần còn có thể, nhưng nếu tuỳ ý quá lâu, tôi sẽ chán.”
Nói xong, anh ném xấp kịch bản trong tay lên ghế sô pha.
“Tôi có chút chuyện cần xử lý, cô ngồi đợi tôi một lát đi.”
Ý trong lời này giống như đang sắp xếp, nhưng lại giống như đang nhắc nhở.
Nhắc nhở cô chờ đợi những gì chuẩn bị xảy ra sau đó.
Nói xong, không chờ Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên cởi áo ngoài treo lên móc áo, lộ ra bên trong là chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh một mình đi vào phòng, để lại Giang Nguyệt ngồi ở phòng khách, thật sự mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Điều này không giống như những gì Giang Nguyệt đã nghĩ.
Cô nhặt kịch bản được ném trên sô pha, ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại kia, trầm tư một lát, vẫn không hiểu rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm cái gì.
Nếu là trước kia, cô sẽ nghĩ rằng là do hắn để ý đến cô, không đành lòng để cô chờ ở bên ngoài, mới để cô vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà bây giờ, cô chỉ cảm thấy anh thật nhàm chán.
Mặc kệ Tần Di Di đang chuẩn bị sinh con cho anh, đến ngay cả tiệc đính hôn cũng không có ý định tổ chức bù, lại hết lần này đến lần khác chạy đến làm phiền cô, dây dưa không rõ với cô, là vì sao?
Ban đầu Giang Nguyệt còn đang rối rắm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên đại não cô ầm một cái.
Phụ nữ khi mang thai thì không thể làm chuyện đó!
Còn cô không có thai, vì vậy có thể?
Sau khi suy nghĩ thông suốt tất cả những điều này, lại nghĩ về sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô gần đây, Giang Nguyệt nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Chẳng trách sao anh cứ quấy rầy cô.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa cô lại mềm lòng, cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô có chút tình cảm mới có thể nguyện ý cúi đầu khiến cô mỉm cười.
Loại kinh nghiệm này cũng không phải là lần đầu tiên.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc với tình yêu thật sự, thế cho nên Giang Nguyệt từng lầm tưởng chút ân cần kia của Tiêu Kỳ Nhiên là tình yêu mà chân thành đáp lại, vì vậy mỗi bước đi cô đều dụng tâm vô cùng thận trọng như đang đi trên băng mỏng.
Đã như thế, còn không phải lần nào cũng có thể làm vừa lòng hắn, tất cả đều phải xem tâm trạng của hắn mà làm, luôn rất khó để nắm bắt được cảm xúc của hắn.
Cô luôn cho rằng là vì Tiêu Kỳ Nhiên luôn đứng ở vị trí cao hơn người, nên không thể không đối xử với người khác như vậy, nhưng nhất định sâu trong lòng của hắn vẫn có một chút gì đó đặc biệt dành cho cô.
Nhưng rồi cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy anh cưng chiều Tần Di Di như thế nào, không tiếc lời yêu thương dành cho cô ta, cô mới biết những suy nghĩ trước đây của mình hoang đường đến mức nào.
Giống như trong tay đang nắm chặt nắm cát vàng, cho rằng trong lòng bàn tay mình nhất định vẫn còn lại một chút, nhưng khi vừa mở ra, thì trong lòng bàn tay lại chẳng còn gì cả.
Mà người khác lại ôm theo một hủ đầy vàng đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi cô: “Những thứ này cũng được coi là vàng sao?”
Giang Nguyệt luôn có thói quen lừa gạt bản thân, đem nhặt một ít mảnh vụn ôm vào trong lòng, rồi coi nó là cát vàng quý giá, giả vờ rằng chúng là báu vật.
Nhưng trên thực tế, đó chỉ là những mảnh vỡ thuỷ tinh tầm thường được phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời mà thôi.
Giống như vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã cho rằng anh đang quan tâm cô, nhưng thật ra là do người anh muốn đụng lại không đụng được, chỉ có thể đến tìm cô giải quyết.
Trò chơi kim chủ này ngày càng không thể nhìn thấy ánh sáng, cô từ một con chim hoàng yến xinh đẹp được người nâng trong lòng bàn tay trở thành công cụ để phát tiết nhu cầu, chỉ vì vợ chính thức của người ta đang mang thai.
Thật đúng là địa vị càng ngày càng thấp.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này, Giang Nguyệt bật cười, giải phóng những suy đang lung tung ra khỏi đầu, cô yên tĩnh ngồi trên sô pha đọc kịch bản.
Mỗi một giây một phút đặt ở trên người Tiêu Kỳ Nhiên cũng là lãng phí, lời thoại của ngày mai còn nhiều hơn ngày hôm nay, cô phải học thuộc trước để không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.
…
Đến khi Tiêu kỳ Nhiên từ trong phòng đi ra, người con gái đã mệt mỏi dựa vào sô pha ngủ quên, kịch bản mở ra che kín mặt, chỉ lộ ra một bên cằm.
Ban ngày lúc quay phim đã dùng quá nhiều tinh lực, lúc đại não còn hưng phấn cô không cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi yên lặng đọc được mấy trang kịch bản thì mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, không nhấc lên nổi.
Trong vô thức, Giang Nguyệt cứ thế ngủ thiếp trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên đi đến, nhẹ nhàng giơ tay cầm lấy kịch bản đang phủ trên mặt Giang Nguyệt xuống, đặt lên bàn bên cạnh, động tác vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm phiền đến cô.
Tư thế ngủ này của Giang Nguyệt cũng không phải là quá thoải mái, mái tóc dài tán loạn trên cổ, đôi môi vì ngẩng đầu nên hơi hé mở, theo nhịp thở của cô mà mấp máy.
Dáng vẻ khi ngủ của Giang Nguyệt rất khác với dáng vẻ khi cô tỉnh táo.
Hàm dưới của cô rất gầy, rất thanh tú, là một mỹ nhân cao cấp từ trong xương cốt, cho dù lúc này nửa gương mặt dựa vào sô pha, giống như một đứa trẻ đang lúc mệt mỏi tùy ý nằm xuống.
Rũ bỏ vỏ bọc quyến rũ khôn khéo thường ngày kia, giờ phút này cô không hề phòng bị mà ngủ say, không hề nhận thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ cần nhìn cô ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng cảm thấy trong lòng thư thái.
Thực ra gần đây anh cũng không hề rảnh rỗi.
Ngoài miệng mặc dù Tiêu Viễn Phong nói đã bãi miễn tất cả các chức vụ của anh ở Tiêu gia, nhưng các công việc của Tiêu gia từ trước đến nay đều do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, thậm chí còn có rất nhiều hợp đồng là do một tay hắn đàm phán.
Đã từ rất lâu Tiêu gia đã không còn vì một câu rống giận của Tiêu Viễn Phong mà có thể loại bỏ hoàn toàn Tiêu Kỳ Nhiên.
Náo loạn thì náo loạn, mắng thì mắng, nhưng người thừa kế mà Tiêu gia bồi dưỡng ra cũng chỉ có một mình hắn.
Vì vậy, cho nên những chuyện này chỉ là lừa gạt người bên ngoài thì không sao, nếu thật sự muốn hắn buông bỏ tất cả cũng không phải chuyện có thể làm được.
Ngay cả khi hắn đã lui về hậu trường thì hắn cũng không hề thoải mái hơn trước.
Mỏ trang sức dưới trướng Tiêu gia còn đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên định ra kế hoạch khai thác mới, nhà máy bên kia cũng đang chờ anh duyệt qua phương án.
Khác với lúc trước nhiều nhất chính là không ở trước mặt người khác hiển quý, nhưng ở phía sau lưng vẫn chịu tội như cũ.
Hiện tại còn phải chịu tội của Giang Nguyệt.
Đúng thật là tự tạo nghiệt!
Tiểu Diệp tìm được khách sạn thích hợp, vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thế nhưng điện thoại di động lại gọi nửa ngày cũng không có ai nghe máy, vì vậy cô đành gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt có ở đấy không ạ? Em đã tìm được khách sạn mới rồi, địa chỉ là…”
“Cô tự ở.” Hắn nói ngắn gọn: “Báo chi phí đặt phòng cho Tiết An, tối nay cô một mình ở bên đó ngủ một giấc ngon đi.”
Tiểu Diệp lại không phải đứa ngốc, lập tức hiểu được ý hắn: “Tiêu tổng là tốt nhất, làm phiền Tiêu tổng tám giờ sáng mai gọi chị Giang Nguyệt thức dậy, đoàn phim bắt đầu quay phim lúc chín giờ.”
“Biết rồi.”
Chờ sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên mới không nhanh không chậm, thông thả trở về, nhưng người trên sô pha đã tỉnh giấc, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh.
“Tiểu Diệp đã trở về chưa?” Bởi vì cô vừa mới tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn còn chút khàn khàn quyến rũ: “Tôi nên đi rồi.”
Kết quả là, vừa đứng dậy cả người Giang Nguyệt liền đứng không vững, lảo đảo vụng về ngã ngồi lại sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, vì thế hỏi:
“Ngủ đủ rồi sao?”
Chương 211 Cón ít làm chuyện này sao
Giang Nguyệt cử động vài cái ở vai và cổ, chỉ gật đầu nói: “Cám ơn Tiêu tổng đã cho tôi nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi xin phép đi trước.”
"Nói chuyện xa lạ như vậy?" Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt không chút biến sắc nói dối:
"Tiểu Diệp không tìm được phòng thích hợp, tối nay cô không có chỗ nào để ở.”
Giang Nguyệt hiển nhiên không tin, nhất định phải gọi điện thoại cho Tiểu Diệp, kết quả phát hiện điện thoại di động không có ở trên người, liền muốn đi ra ngoài hành lang khi nãy tìm.
“Cô không tin tôi?" Bước chân của Giang Nguyệt đi đến trước cửa phòng, giọng nói của người đàn ông phía sau sâu thẳm, ánh mắt của anh ta tối sầm lại:
“Đối với cô, tôi không đến mức phải lừa gạt.”
Giang Nguyệt trả lời qua loa: "Tôi không nói anh lừa tôi, là tôi có việc muốn tìm Tiểu Diệp.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã đến trước cửa phòng.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô quyết tâm muốn rời đi, ánh mắt bất chợt âm trầm, bước nhanh đến chỗ của Giang Nguyệt giữ chặt vai của cô lại, ép cô phải đứng lại.
Giang Nguyệt lấy dùng sức đẩy anh ra, bả vai cũng thoát ra từ trong lòng bàn tay anh, ánh mắt hiện lên một tia bài xích nhưng thoáng đã biến mất.
Cô dường như rất kháng cự đối với sự tiếp xúc của anh.
Sự cố chấp, bướng bỉnh không thể giải thích của cô khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
"Cô lại muốn làm loạn cái gì?”
Anh nói "lại", cách nói chuyện này giống như là đôi tình nhân đang giận dỗi, khóc lóc cãi vã nhưng vẫn có thể rất nhanh sẽ hòa giải.
"Tôi ở chỗ này không thích hợp." Giang Nguyệt lui về phía sau một bước, giữ lại khoảng cách an toàn giữa hai người: "Tiêu tổng là người đã đính hôn, tôi không muốn bị người khác chỉ trích.”
"Lễ đính hôn không có hoàn thành, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ hơn tôi?" Tiêu Kỳ Nhiên dần dần bắt đầu trở nên nóng nảy: “Tôi và cô ta còn chưa có giấy chứng nhận, cô đã vội vàng gạt bỏ sạch sẽ.”
"Cho nên, anh không có ý định chịu trách nhiệm với Tần Di Di?" Giang Nguyệt đang nói về chuyện mang thai.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi đã làm gì cô ta mà phải chịu trách nhiệm?”
Giang Nguyệt thật sự rất chán ghét cái thái độ không liên quan đến mình của anh, chỉ cười nhạt.
Đến tận bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn muốn lừa gạt cô, cho rằng cô vẫn chưa biết chuyện Tần Di Di mang thai?
Cô quá lười để ở đây mà chơi trò đố chữ với anh rồi.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật tươi: "Đây là chuyện riêng của Tiêu tổng, không có liên quan đến tôi.”
"Thời gian không còn sớm, tôi thật sự phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Giang Nguyệt quyết tâm muốn rời đi khiến Tiêu Kỳ Nhiên mất hết kiên nhẫn, anh dùng giọng nói lạnh nhạt không hề có cảm xúc ra lệnh cho cô:
“Giang Nguyệt, đêm nay chỗ nào cô cũng không được đi, ở lại đây cho tôi.”
Anh cuối cùng cũng hiểu ra, người phụ nữ này không biết phân biệt tốt xấu, mềm mỏng không có tác dụng đối với cô, nhất định phải cứng rắn mới được.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Giang Nguyệt trầm mặc một lúc.
Thật lâu sau, cô mới khẽ mở miệng, có chút khó xử: "Tiêu tổng, e là tối nay tôi ở đây không tiện cho lắm.”
Cô không nói cái gì không tiện, cũng không trực tiếp mạnh mẽ cự tuyệt anh, chỉ là giọng nói nhẹ nhàng: "Gần đây chu kỳ kinh nguyệt của tôi không được đều, bác sĩ bảo tôi chú ý nghỉ ngơi, tôi..."
Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc ngước mắt lên, vẻ mặt không thể tin nhìn cô: “Giang Nguyệt, cô cho rằng tôi muốn làm cái gì?”
Buổi tối phải chạy đi chạy lại rất vất vả, trong phòng còn có phòng ngủ khác, anh là chỉ muốn Giang Nguyệt ở chỗ anh có thể ngủ ngon một chút.
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói như vậy, nhưng từ khi Giang Nguyệt tỉnh lại cứ ngang ngược với anh như vậy, anh nhất thời quên nói cho cô biết ý định ban đầu của mình.
Giang Nguyệt ngẩng mặt cười cười với anh, nhưng nụ cười kia chỉ là ở bên ngoài:
“Còn có thể làm gì nữa, Tiêu tổng hỏi tôi như vậy, là lúc trước còn ít làm chuyện này hay sao?”
Rõ ràng là nói với vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc này Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót, mấy lần cố gắng kiềm chế cảm xúc mới không để lộ ra trong giọng nói.
Không nói thì không sao, nói như vậy mới làm cho cô ý thức được, thì ra cô và Tiêu Kỳ Nhiên ở chung với nhau, cũng chỉ còn lại chút ý nghĩa cùng giá trị như vậy.
Loại cảm xúc gọi là nhục nhã cùng xấu hổ này, từ tận đáy lòng Giang Nguyệt từng chút từng chút lan ra.
Nó giống như một sự nhạo báng.
"Tạm biệt."
Cô hơi gật đầu, coi như cảm ơn anh, sau đó không chút do dự mở cửa phòng, đi ra khỏi phòng anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng gầy gò của Giang Nguyệt, không hiểu sao có chút hoảng hốt.
...
Trở lại trước cửa phòng cũ, Giang Nguyệt lục lọi từ đống đồ đạc tìm được điện thoại di động, cô gọi cho Tiểu Diệp hỏi địa chỉ khách sạn, lại vội vàng bắt taxi chạy tới.
Tiểu Diệp nhanh chóng mở cửa phòng cho Giang Nguyệt, nhìn thấy cô còn nguyên vẹn đứng ở cửa phòng, quần áo trên người cũng không có dấu hiệu thay đổi.
Tiểu Diệp mờ mịt hỏi: "Chị Giang Nguyệt, không phải tối nay chị sẽ ở lại phòng của Tiêu tổng sao?”
"Ai nói vậy?" Giang Nguyệt liếc Tiểu Diệp một cái, cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.
Nước nóng từ trên cao đổ xuống, sương mù bốc lên bao bọc trong phòng tắm, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, lúc này tâm trạng cùng thần kinh căng thẳng mới có thể thả lỏng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp nạn.
Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hiện lên trong đầu Giang Nguyệt, lại dần dần từng chút từng chút biến mất trước mặt cô.
Ngày hôm sau.
Bởi vì không ở cùng một chỗ với đoàn phim, hơn nữa hôm nay quay phim ở một địa điểm khác, Giang Nguyệt không muốn bởi vì đến trễ mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn, cô đã dậy sớm tắm rửa rồi thu dọn.
Kết quả Giang Nguyệt lại là người đến sớm đầu tiên.
Đạo diễn Ứng cho rằng mình đến sớm, nhưng lại là từ xa đã nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi trên ghế, một tay cầm kịch bản, một tay cầm ly Americano, vẻ mặt vừa tập trung, lại có chút lười biếng.
"Chim dậy sớm mới có sâu ăn nha." Ứng Thừa Kỳ nở nụ cười ôn hòa: "Nhưng mà cô đến sớm như vậy, khiến cho các diễn viên khác cảm thấy khó xử đó.”
Giang Nguyệt cười nói: "Cho dù là 'chim', tôi cũng chỉ là một con 'chim ngu ngốc' thôi. Hôm nay đoạn kịch bản này tương đối lạ, tôi đến sớm thích ứng một chút, không tính là chăm chỉ gì, coi như là bù đắp cho sự vụng về của tôi thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, ngữ khí cũng không kiêu ngạo, khiêm tốn lại làm cho người ta có thể cảm giác được năng lực của cô, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Thật biết cách nói chuyện." Ứng Thừa Kỳ cười: “EQ của cô thật sự rất cao, hèn chi người trong ngành không có ai ghét bỏ được cô cả.”
Điều này là đúng sự thật.
Trong giới có rất nhiều tên tuổi lớn, mặc dù Giang Nguyệt quen sống lạnh lùng xa cách, cũng không muốn thân thiết với người khác, nhưng chưa bao giờ bác bỏ mặt mũi của ai, chứ đừng nói là đắc tội với bất kỳ lão làng nào.
Nghe Ứng Thừa Kỳ khen ngợi, Giang Nguyệt cười không nói.
Giang Nguyệt có thể có danh tiếng tốt như vậy, ngoại trừ phong cách làm việc của cô ra, cũng không thể thiếu Tiêu Kỳ Nhiên một mực ở sau lưng giúp cô thu dọn.
Mấy năm nay, Tiêu Kỳ Nhiên ở những phương diện này quả thật đối xử với cô không tệ, tất cả những gì anh nói với cô anh đều làm được.
Nhưng đó không phải là vì cô, mà chỉ vì chính bản thân anh ta.
Để có thể chiếm hữu cô một cách tốt hơn!
Trước kia cô không hiểu rõ con người Tiêu Kỳ Nhiên, hiện tại đã hiểu rõ anh, mới nhận ra rằng tất cả mọi hành động trước đó của anh thật ra đều có manh mối hết.
Vừa hèn hạ, vừa ích kỷ!
Chờ những người khác đến, tổ công tác bắt đầu dựng đạo cụ cùng bối cảnh, Giang Nguyệt cũng tranh thủ thời gian này đi thay quần áo.
Chương 212 Đi diễn quá lâu rồi, muốn từ bỏ
Cảnh mà Giang Nguyệt sẽ quay hôm nay, chính là cảnh sau khi chồng cô bỏ đi, cô nghèo khó ở trong thời chiến loạn lạc, cầm khăn thuê trong tay mà chạy chối chết.
Trong khoảng thời gian ổn định ngắn ngủi, cô cũng không quên lấy khăn thêu ra để rao bán, để có thể đổi lấy miếng cơm ăn.
Những cảnh quay trước đó rất thuận lợi, Giang Nguyệt đem những cảm xúc sợ hãi cùng nguy hiểm khi bị di dời này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt cô ẩn chứa đầy sự hỗn loạn cùng bất an, không hề thuộc về cô.
Có mấy cảnh phải quay cận cảnh thậm chí còn tuyệt vời hơn, Ứng Thừa Kỳ hận không thể vỗ nát bàn tay của mình.
Phía sau còn có một cảnh, Chu Nhược Oánh đã đói mấy ngày, rốt cuộc cũng có thể cầm một chén mì để ăn đỡ đói, động tác có chút gấp gáp nhưng nhìn vẫn rất tao nhã, vẫn lưu lại nét khí chất dịu dàng, duyên dáng độc nhất vô nhị của cô.
Để có thể diễn một cách chân thật nhất, Giang Nguyệt nhất định phải ăn mì thật, không thể dùng đạo cụ thay thế.
Đạo diễn không hài lòng với cảnh quay này, nên phải quay đi quay lại rất nhiều lần khiến cho Giang Nguyệt không biết phải ăn đi ăn lại mì không biết bao nhiêu lần.
Thế nên khi mà đạo diễn hô “Qua”, cô như trút được gánh nặng mà nhẹ nhõm đặt chiếc bát trên tay xuống, cô liền vịn tiểu Diệp đi vào trong toilet.
Bình thường Giang Nguyệt ăn cũng không nhiều lắm, vừa rồi lại phải ăn nhiều mì như vậy, dạ dày của cô đã sớm quá tải, lúc quay phim cô đã mơ hồ có cảm giác xúc động muốn nôn, nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống chờ cho đến khi quay xong.
Vừa vào đến toilet, cô đã không thể kiềm chế được mà nôn ra toàn bộ chỗ đồ ăn vừa rồi.
Kèm theo đó là một cảm giác vừa buồn nôn vừa chóng mặt, cô dựa vào tường nghỉ ngơi một chút.
Giang Nguyệt thật sự cảm thấy rất buồn nôn, trong mắt hiện lên hơi nước mờ mịt làm mờ tầm mắt, cô chớp chớp mắt vài cái mới khôi phục được sự thanh tỉnh.
Tiểu Diệp đau lòng ôm cô, đỡ cô đi ra khỏi toilet, đưa nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho cô:
“Chị Giang Nguyệt, chị liều mạng quá.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không có gì liều mạng cả, đây là công việc của chị, chị có trách nhiệm phải nỗ lực hết mình để đạt tới trạng thái diễn tốt nhất vì khán giả.”
Đây cũng là điều mà Giang Nguyệt luôn theo đuổi từ trước đến nay.
Thời gian nghỉ ngơi của đoàn làm phim sắp hết, Giang Nguyệt cũng đã hồi phục sức lực, để tiểu Diệp dìu cô trở về, chuẩn bị tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Vừa quay lại trường quay, Giang Nguyệt lại nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên.
Gần đây hắn dường như rất quan tâm đến việc thăm hỏi đoàn phim.
Cô không biết hắn đang nói gì với đạo diễn, nhưng dáng vẻ của hắn trông có vẻ rất phong độ nhẹ nhàng, thần sắc cũng cực kỳ tao nhã bình tĩnh, thỉnh thoảng gật đầu, trông rất kiên nhẫn.
Giang Nguyệt có cảm giác như đang nhìn hắn biểu diễn.
Phong thái của hắn, sự tao nhã cùng thong dong của hắn, không thể nào che giấu được sự xấu xa độc đoán trong xương cốt hắn.
Đó chính là Tiêu Kỳ Nhiên mà chỉ một mình cô biết.
Giang Nguyệt muốn đi vòng qua hai người, thế nhưng Ứng Thừa Kỳ đã nhìn thấy cô, lập tức vẫy tay kêu cô đi qua.
Xung quanh có nhiều người đang nhìn như vậy, Giang Nguyệt muốn trốn cũng trốn không được, muốn đi cũng đi không xong, chỉ có thể căng da đầu mà kiên trì đi qua.
“Chào Tiêu tổng.” Cô rũ mắt xuống, giọng điệu không mặn không nhạt.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng chỉ trầm giọng đáp lại, ngoài ra cũng không còn gì để nói.
Hai người đều không có ý muốn tiếp lời.
Ứng Thừa Kỳ cảm thấy bầu không khí nhất thời có chút khó xử, liền chuyển chủ đề sang Giang Nguyệt: “Thế nào, cô thấy tốt hơn chưa?”
Giang Nguyệt: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đạo diễn Ưng.”
“Bị bệnh?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, trong giọng nói của hắn không nghe ra nóng lạnh:
“Không thoải mái thì đừng làm việc nữa, có bệnh rồi còn cố giả sống giả chết cho ai cảm động đây?”
Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hé miệng giải thích hai ba câu:
“Chỉ là vừa rồi phải quay nên ăn thêm vài miếng mì, ăn quá nhanh nên có chút buồn nôn.”
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt lướt qua khuôn mặt cô.
Trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, vì phải làm ra khuôn mặt chật vật mà trở nên xám trắng, bây giờ lại bởi vì nôn mửa mà càng thêm nhợt nhạt, trong mắt cô còn có chút hơi nước bởi vì nôn mà vẫn chưa tan đi.
Ngược lại, trông giống như một tên ăn mày nhỏ thất bại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, nhưng trông vẫn rất quật cường, tư thế không chịu thua, có vẻ rất oai phong lẫm liệt.
“Đạo diễn Ứng, chúng ta tiếp tục đi.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng không để ý đến ánh mắt kia, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Tôi đã điều chỉnh trạng thái xong rồi, có thể tiếp tục quay phim.”
“Tiêu tổng, vậy chúng tôi đi quay phim trước.” Ứng Thừa Kỳ chắp hai tay lại, trông như muốn xin lỗi:
“Nếu anh không ngại, thì sau này chúng ta có thể uống với nhau một ly.”
Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên, ý bảo bọn họ có thể rời đi: “Không thành vấn đề.”
Lần này hắn đến trường quay cũng chỉ muốn lộ mặt một chút, cũng không tính ở lại quá lâu, lại vội vàng rời đi.
Khi Giang Nguyệt quay xong, cô nghe thấy các diễn viên khác nhỏ giọng bàn tán:
“Tiêu tổng thật sự rất để ý bộ phim này, ngài ấy đã đến đây thăm tận vài lần.”
“Cô thật ngây thơ, Tiêu tổng làm sao có thể vì bộ phim này chứ, rõ ràng là vì mỹ nhân.”
“Còn không phải sao, nghe nói chị Giang Nguyệt quay xong bộ phim này sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, đến lúc đó hai người họ liền tan, làm gì còn có cơ hội gặp mặt nữa.”
Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.
Hoá ra ai cũng biết.
Chuyện tốt không truyền ra ngoài, mà chuyện xấu đã vang ngàn dặm.
Vài ngày trước, cô nhờ chị Trần giúp đỡ xin chấm dứt hợp đồng, chẳng bao lâu mà ngay cả người ngoài công ty cũng đã biết chuyện.
Cô mơ hồ cảm thấy rằng, cuộc sống trôi nổi của cô rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh điểm.
Những ngày tháng rực rỡ của cô sắp kết thúc, rất nhanh sẽ bước vào trạng thái mà cô vĩnh viễn được an ổn bình an, giống như một đầm nước đã chết vậy.
…
Lịch quay phim là hai tháng, nhưng không có nghĩa là hai tháng không thể rời khỏi đoàn làm phim, giữa chừng ít nhiều gì cũng sẽ có một hoặc hai ngày nghỉ phép để thư giãn.
Kiều Cẩn Nhuận gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, nói đến quá trình trị liệu tâm lý, hỏi cô hẹn khi nào sẽ đến.
“Làm phiền anh phải nhớ giú tôi rồi.” Giang Nguyệt cười, lật xem lịch quay phía sau một chút:
“Ngày mốt có thuận tiện không, tôi có hai ngày nghỉ, có thể quay về Bắc Thành một chuyến.”
“Cô thuận tiện là được.” Kiều Cẩn Nhuận cũng cười trả lời cô: “Thế nào, chim nhỏ có khoẻ không? Tôi nghe nói lần này cô quay ở bên bờ sông, đồ gỗ không thể chạm nước, cô chú ý một chút.”
“Nghe anh nói vậy, tôi có thể đem…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ nổi tên của nó.
“Bluebird.” Kiều Cần Nhuận giúp cô bổ sung.
“À đúng, chim gỗ bluebird.” Giang Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói xem, tôi có thể đem con chim bluebird này đi ra sông để bơi không? Ngay cả khi nó bơi được, thì tôi cũng chỉ là một con vịt khô.”
Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như là đang trò chuyện với một người bạn cũ.
Kiều Cẩn Nhuận nói: “Chờ đến mùa hè, tôi có thể dạy cô bơi, nếu cô thuận tiện.”
Giang Nguyệt cười đáp: “Thuận tiện chứ, chờ đến mùa hè tôi và công ty cũng đã huỷ hợp đồng, tôi muốn làm gì thì làm.”
Nghe cô nói sẽ huỷ hợp đồng, Kiều Cẩn Nhuận giật mình: “Cô không làm diễn viên nữa sao?”
Giang Nguyệt: “Xem như vậy đi, đi diễn lâu quá rồi, tôi có chút lực bất lòng tâm, muốn từ bỏ.”
Nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều có chút yên tĩnh.
Giang Nguyệt cầm điện thoại nghe nửa ngày, cũng không nghe thấy anh nói cái gì, cô còn tưởng rằng điện thoại đã cúp máy: “Này? Bác sĩ Kiều, anh còn nghe máy chứ?”
Cô vừa giơ điện thoại, vừa đi lại xung quanh, còn tưởng là do không có tín hiệu.
Cho đến khi đầu dây bên kia bỗng nhiên bất thình lình nói một câu:
“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”
Lúc cô và Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện với nhau, luôn có một loại cảm giác xa cách và khách khí, giống như mỗi câu mỗi chữ trước khi được nói ra đều phải cân nhắc trong lòng cẩn thận.
Sau đó, khi được nói ra đến miệng lại cực kỳ khách sáo, giống như hai người chỉ vừa mới quen biết nhau.
Nghe Giang Nguyệt nói những lời xa cách như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng:
“Tôi đối với cô rất khoan dung, nhưng cũng không có nghĩa là nó không có giới hạn.”
Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, giống như đang cảnh cáo: “Giang Nguyệt, một lần, hai lần còn có thể, nhưng nếu tuỳ ý quá lâu, tôi sẽ chán.”
Nói xong, anh ném xấp kịch bản trong tay lên ghế sô pha.
“Tôi có chút chuyện cần xử lý, cô ngồi đợi tôi một lát đi.”
Ý trong lời này giống như đang sắp xếp, nhưng lại giống như đang nhắc nhở.
Nhắc nhở cô chờ đợi những gì chuẩn bị xảy ra sau đó.
Nói xong, không chờ Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên cởi áo ngoài treo lên móc áo, lộ ra bên trong là chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh một mình đi vào phòng, để lại Giang Nguyệt ngồi ở phòng khách, thật sự mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Điều này không giống như những gì Giang Nguyệt đã nghĩ.
Cô nhặt kịch bản được ném trên sô pha, ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại kia, trầm tư một lát, vẫn không hiểu rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm cái gì.
Nếu là trước kia, cô sẽ nghĩ rằng là do hắn để ý đến cô, không đành lòng để cô chờ ở bên ngoài, mới để cô vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà bây giờ, cô chỉ cảm thấy anh thật nhàm chán.
Mặc kệ Tần Di Di đang chuẩn bị sinh con cho anh, đến ngay cả tiệc đính hôn cũng không có ý định tổ chức bù, lại hết lần này đến lần khác chạy đến làm phiền cô, dây dưa không rõ với cô, là vì sao?
Ban đầu Giang Nguyệt còn đang rối rắm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên đại não cô ầm một cái.
Phụ nữ khi mang thai thì không thể làm chuyện đó!
Còn cô không có thai, vì vậy có thể?
Sau khi suy nghĩ thông suốt tất cả những điều này, lại nghĩ về sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô gần đây, Giang Nguyệt nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Chẳng trách sao anh cứ quấy rầy cô.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa cô lại mềm lòng, cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô có chút tình cảm mới có thể nguyện ý cúi đầu khiến cô mỉm cười.
Loại kinh nghiệm này cũng không phải là lần đầu tiên.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc với tình yêu thật sự, thế cho nên Giang Nguyệt từng lầm tưởng chút ân cần kia của Tiêu Kỳ Nhiên là tình yêu mà chân thành đáp lại, vì vậy mỗi bước đi cô đều dụng tâm vô cùng thận trọng như đang đi trên băng mỏng.
Đã như thế, còn không phải lần nào cũng có thể làm vừa lòng hắn, tất cả đều phải xem tâm trạng của hắn mà làm, luôn rất khó để nắm bắt được cảm xúc của hắn.
Cô luôn cho rằng là vì Tiêu Kỳ Nhiên luôn đứng ở vị trí cao hơn người, nên không thể không đối xử với người khác như vậy, nhưng nhất định sâu trong lòng của hắn vẫn có một chút gì đó đặc biệt dành cho cô.
Nhưng rồi cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy anh cưng chiều Tần Di Di như thế nào, không tiếc lời yêu thương dành cho cô ta, cô mới biết những suy nghĩ trước đây của mình hoang đường đến mức nào.
Giống như trong tay đang nắm chặt nắm cát vàng, cho rằng trong lòng bàn tay mình nhất định vẫn còn lại một chút, nhưng khi vừa mở ra, thì trong lòng bàn tay lại chẳng còn gì cả.
Mà người khác lại ôm theo một hủ đầy vàng đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi cô: “Những thứ này cũng được coi là vàng sao?”
Giang Nguyệt luôn có thói quen lừa gạt bản thân, đem nhặt một ít mảnh vụn ôm vào trong lòng, rồi coi nó là cát vàng quý giá, giả vờ rằng chúng là báu vật.
Nhưng trên thực tế, đó chỉ là những mảnh vỡ thuỷ tinh tầm thường được phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời mà thôi.
Giống như vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã cho rằng anh đang quan tâm cô, nhưng thật ra là do người anh muốn đụng lại không đụng được, chỉ có thể đến tìm cô giải quyết.
Trò chơi kim chủ này ngày càng không thể nhìn thấy ánh sáng, cô từ một con chim hoàng yến xinh đẹp được người nâng trong lòng bàn tay trở thành công cụ để phát tiết nhu cầu, chỉ vì vợ chính thức của người ta đang mang thai.
Thật đúng là địa vị càng ngày càng thấp.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này, Giang Nguyệt bật cười, giải phóng những suy đang lung tung ra khỏi đầu, cô yên tĩnh ngồi trên sô pha đọc kịch bản.
Mỗi một giây một phút đặt ở trên người Tiêu Kỳ Nhiên cũng là lãng phí, lời thoại của ngày mai còn nhiều hơn ngày hôm nay, cô phải học thuộc trước để không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.
…
Đến khi Tiêu kỳ Nhiên từ trong phòng đi ra, người con gái đã mệt mỏi dựa vào sô pha ngủ quên, kịch bản mở ra che kín mặt, chỉ lộ ra một bên cằm.
Ban ngày lúc quay phim đã dùng quá nhiều tinh lực, lúc đại não còn hưng phấn cô không cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi yên lặng đọc được mấy trang kịch bản thì mí mắt đã bắt đầu nặng trĩu, không nhấc lên nổi.
Trong vô thức, Giang Nguyệt cứ thế ngủ thiếp trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên đi đến, nhẹ nhàng giơ tay cầm lấy kịch bản đang phủ trên mặt Giang Nguyệt xuống, đặt lên bàn bên cạnh, động tác vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm phiền đến cô.
Tư thế ngủ này của Giang Nguyệt cũng không phải là quá thoải mái, mái tóc dài tán loạn trên cổ, đôi môi vì ngẩng đầu nên hơi hé mở, theo nhịp thở của cô mà mấp máy.
Dáng vẻ khi ngủ của Giang Nguyệt rất khác với dáng vẻ khi cô tỉnh táo.
Hàm dưới của cô rất gầy, rất thanh tú, là một mỹ nhân cao cấp từ trong xương cốt, cho dù lúc này nửa gương mặt dựa vào sô pha, giống như một đứa trẻ đang lúc mệt mỏi tùy ý nằm xuống.
Rũ bỏ vỏ bọc quyến rũ khôn khéo thường ngày kia, giờ phút này cô không hề phòng bị mà ngủ say, không hề nhận thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ cần nhìn cô ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng cảm thấy trong lòng thư thái.
Thực ra gần đây anh cũng không hề rảnh rỗi.
Ngoài miệng mặc dù Tiêu Viễn Phong nói đã bãi miễn tất cả các chức vụ của anh ở Tiêu gia, nhưng các công việc của Tiêu gia từ trước đến nay đều do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, thậm chí còn có rất nhiều hợp đồng là do một tay hắn đàm phán.
Đã từ rất lâu Tiêu gia đã không còn vì một câu rống giận của Tiêu Viễn Phong mà có thể loại bỏ hoàn toàn Tiêu Kỳ Nhiên.
Náo loạn thì náo loạn, mắng thì mắng, nhưng người thừa kế mà Tiêu gia bồi dưỡng ra cũng chỉ có một mình hắn.
Vì vậy, cho nên những chuyện này chỉ là lừa gạt người bên ngoài thì không sao, nếu thật sự muốn hắn buông bỏ tất cả cũng không phải chuyện có thể làm được.
Ngay cả khi hắn đã lui về hậu trường thì hắn cũng không hề thoải mái hơn trước.
Mỏ trang sức dưới trướng Tiêu gia còn đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên định ra kế hoạch khai thác mới, nhà máy bên kia cũng đang chờ anh duyệt qua phương án.
Khác với lúc trước nhiều nhất chính là không ở trước mặt người khác hiển quý, nhưng ở phía sau lưng vẫn chịu tội như cũ.
Hiện tại còn phải chịu tội của Giang Nguyệt.
Đúng thật là tự tạo nghiệt!
Tiểu Diệp tìm được khách sạn thích hợp, vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thế nhưng điện thoại di động lại gọi nửa ngày cũng không có ai nghe máy, vì vậy cô đành gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt có ở đấy không ạ? Em đã tìm được khách sạn mới rồi, địa chỉ là…”
“Cô tự ở.” Hắn nói ngắn gọn: “Báo chi phí đặt phòng cho Tiết An, tối nay cô một mình ở bên đó ngủ một giấc ngon đi.”
Tiểu Diệp lại không phải đứa ngốc, lập tức hiểu được ý hắn: “Tiêu tổng là tốt nhất, làm phiền Tiêu tổng tám giờ sáng mai gọi chị Giang Nguyệt thức dậy, đoàn phim bắt đầu quay phim lúc chín giờ.”
“Biết rồi.”
Chờ sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên mới không nhanh không chậm, thông thả trở về, nhưng người trên sô pha đã tỉnh giấc, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh.
“Tiểu Diệp đã trở về chưa?” Bởi vì cô vừa mới tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn còn chút khàn khàn quyến rũ: “Tôi nên đi rồi.”
Kết quả là, vừa đứng dậy cả người Giang Nguyệt liền đứng không vững, lảo đảo vụng về ngã ngồi lại sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, vì thế hỏi:
“Ngủ đủ rồi sao?”
Chương 211 Cón ít làm chuyện này sao
Giang Nguyệt cử động vài cái ở vai và cổ, chỉ gật đầu nói: “Cám ơn Tiêu tổng đã cho tôi nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi xin phép đi trước.”
"Nói chuyện xa lạ như vậy?" Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt không chút biến sắc nói dối:
"Tiểu Diệp không tìm được phòng thích hợp, tối nay cô không có chỗ nào để ở.”
Giang Nguyệt hiển nhiên không tin, nhất định phải gọi điện thoại cho Tiểu Diệp, kết quả phát hiện điện thoại di động không có ở trên người, liền muốn đi ra ngoài hành lang khi nãy tìm.
“Cô không tin tôi?" Bước chân của Giang Nguyệt đi đến trước cửa phòng, giọng nói của người đàn ông phía sau sâu thẳm, ánh mắt của anh ta tối sầm lại:
“Đối với cô, tôi không đến mức phải lừa gạt.”
Giang Nguyệt trả lời qua loa: "Tôi không nói anh lừa tôi, là tôi có việc muốn tìm Tiểu Diệp.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã đến trước cửa phòng.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô quyết tâm muốn rời đi, ánh mắt bất chợt âm trầm, bước nhanh đến chỗ của Giang Nguyệt giữ chặt vai của cô lại, ép cô phải đứng lại.
Giang Nguyệt lấy dùng sức đẩy anh ra, bả vai cũng thoát ra từ trong lòng bàn tay anh, ánh mắt hiện lên một tia bài xích nhưng thoáng đã biến mất.
Cô dường như rất kháng cự đối với sự tiếp xúc của anh.
Sự cố chấp, bướng bỉnh không thể giải thích của cô khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
"Cô lại muốn làm loạn cái gì?”
Anh nói "lại", cách nói chuyện này giống như là đôi tình nhân đang giận dỗi, khóc lóc cãi vã nhưng vẫn có thể rất nhanh sẽ hòa giải.
"Tôi ở chỗ này không thích hợp." Giang Nguyệt lui về phía sau một bước, giữ lại khoảng cách an toàn giữa hai người: "Tiêu tổng là người đã đính hôn, tôi không muốn bị người khác chỉ trích.”
"Lễ đính hôn không có hoàn thành, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ hơn tôi?" Tiêu Kỳ Nhiên dần dần bắt đầu trở nên nóng nảy: “Tôi và cô ta còn chưa có giấy chứng nhận, cô đã vội vàng gạt bỏ sạch sẽ.”
"Cho nên, anh không có ý định chịu trách nhiệm với Tần Di Di?" Giang Nguyệt đang nói về chuyện mang thai.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi đã làm gì cô ta mà phải chịu trách nhiệm?”
Giang Nguyệt thật sự rất chán ghét cái thái độ không liên quan đến mình của anh, chỉ cười nhạt.
Đến tận bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn muốn lừa gạt cô, cho rằng cô vẫn chưa biết chuyện Tần Di Di mang thai?
Cô quá lười để ở đây mà chơi trò đố chữ với anh rồi.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thật tươi: "Đây là chuyện riêng của Tiêu tổng, không có liên quan đến tôi.”
"Thời gian không còn sớm, tôi thật sự phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Giang Nguyệt quyết tâm muốn rời đi khiến Tiêu Kỳ Nhiên mất hết kiên nhẫn, anh dùng giọng nói lạnh nhạt không hề có cảm xúc ra lệnh cho cô:
“Giang Nguyệt, đêm nay chỗ nào cô cũng không được đi, ở lại đây cho tôi.”
Anh cuối cùng cũng hiểu ra, người phụ nữ này không biết phân biệt tốt xấu, mềm mỏng không có tác dụng đối với cô, nhất định phải cứng rắn mới được.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến cho Giang Nguyệt trầm mặc một lúc.
Thật lâu sau, cô mới khẽ mở miệng, có chút khó xử: "Tiêu tổng, e là tối nay tôi ở đây không tiện cho lắm.”
Cô không nói cái gì không tiện, cũng không trực tiếp mạnh mẽ cự tuyệt anh, chỉ là giọng nói nhẹ nhàng: "Gần đây chu kỳ kinh nguyệt của tôi không được đều, bác sĩ bảo tôi chú ý nghỉ ngơi, tôi..."
Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc ngước mắt lên, vẻ mặt không thể tin nhìn cô: “Giang Nguyệt, cô cho rằng tôi muốn làm cái gì?”
Buổi tối phải chạy đi chạy lại rất vất vả, trong phòng còn có phòng ngủ khác, anh là chỉ muốn Giang Nguyệt ở chỗ anh có thể ngủ ngon một chút.
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói như vậy, nhưng từ khi Giang Nguyệt tỉnh lại cứ ngang ngược với anh như vậy, anh nhất thời quên nói cho cô biết ý định ban đầu của mình.
Giang Nguyệt ngẩng mặt cười cười với anh, nhưng nụ cười kia chỉ là ở bên ngoài:
“Còn có thể làm gì nữa, Tiêu tổng hỏi tôi như vậy, là lúc trước còn ít làm chuyện này hay sao?”
Rõ ràng là nói với vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc này Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót, mấy lần cố gắng kiềm chế cảm xúc mới không để lộ ra trong giọng nói.
Không nói thì không sao, nói như vậy mới làm cho cô ý thức được, thì ra cô và Tiêu Kỳ Nhiên ở chung với nhau, cũng chỉ còn lại chút ý nghĩa cùng giá trị như vậy.
Loại cảm xúc gọi là nhục nhã cùng xấu hổ này, từ tận đáy lòng Giang Nguyệt từng chút từng chút lan ra.
Nó giống như một sự nhạo báng.
"Tạm biệt."
Cô hơi gật đầu, coi như cảm ơn anh, sau đó không chút do dự mở cửa phòng, đi ra khỏi phòng anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng gầy gò của Giang Nguyệt, không hiểu sao có chút hoảng hốt.
...
Trở lại trước cửa phòng cũ, Giang Nguyệt lục lọi từ đống đồ đạc tìm được điện thoại di động, cô gọi cho Tiểu Diệp hỏi địa chỉ khách sạn, lại vội vàng bắt taxi chạy tới.
Tiểu Diệp nhanh chóng mở cửa phòng cho Giang Nguyệt, nhìn thấy cô còn nguyên vẹn đứng ở cửa phòng, quần áo trên người cũng không có dấu hiệu thay đổi.
Tiểu Diệp mờ mịt hỏi: "Chị Giang Nguyệt, không phải tối nay chị sẽ ở lại phòng của Tiêu tổng sao?”
"Ai nói vậy?" Giang Nguyệt liếc Tiểu Diệp một cái, cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.
Nước nóng từ trên cao đổ xuống, sương mù bốc lên bao bọc trong phòng tắm, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, lúc này tâm trạng cùng thần kinh căng thẳng mới có thể thả lỏng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp nạn.
Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hiện lên trong đầu Giang Nguyệt, lại dần dần từng chút từng chút biến mất trước mặt cô.
Ngày hôm sau.
Bởi vì không ở cùng một chỗ với đoàn phim, hơn nữa hôm nay quay phim ở một địa điểm khác, Giang Nguyệt không muốn bởi vì đến trễ mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn, cô đã dậy sớm tắm rửa rồi thu dọn.
Kết quả Giang Nguyệt lại là người đến sớm đầu tiên.
Đạo diễn Ứng cho rằng mình đến sớm, nhưng lại là từ xa đã nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi trên ghế, một tay cầm kịch bản, một tay cầm ly Americano, vẻ mặt vừa tập trung, lại có chút lười biếng.
"Chim dậy sớm mới có sâu ăn nha." Ứng Thừa Kỳ nở nụ cười ôn hòa: "Nhưng mà cô đến sớm như vậy, khiến cho các diễn viên khác cảm thấy khó xử đó.”
Giang Nguyệt cười nói: "Cho dù là 'chim', tôi cũng chỉ là một con 'chim ngu ngốc' thôi. Hôm nay đoạn kịch bản này tương đối lạ, tôi đến sớm thích ứng một chút, không tính là chăm chỉ gì, coi như là bù đắp cho sự vụng về của tôi thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, ngữ khí cũng không kiêu ngạo, khiêm tốn lại làm cho người ta có thể cảm giác được năng lực của cô, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Thật biết cách nói chuyện." Ứng Thừa Kỳ cười: “EQ của cô thật sự rất cao, hèn chi người trong ngành không có ai ghét bỏ được cô cả.”
Điều này là đúng sự thật.
Trong giới có rất nhiều tên tuổi lớn, mặc dù Giang Nguyệt quen sống lạnh lùng xa cách, cũng không muốn thân thiết với người khác, nhưng chưa bao giờ bác bỏ mặt mũi của ai, chứ đừng nói là đắc tội với bất kỳ lão làng nào.
Nghe Ứng Thừa Kỳ khen ngợi, Giang Nguyệt cười không nói.
Giang Nguyệt có thể có danh tiếng tốt như vậy, ngoại trừ phong cách làm việc của cô ra, cũng không thể thiếu Tiêu Kỳ Nhiên một mực ở sau lưng giúp cô thu dọn.
Mấy năm nay, Tiêu Kỳ Nhiên ở những phương diện này quả thật đối xử với cô không tệ, tất cả những gì anh nói với cô anh đều làm được.
Nhưng đó không phải là vì cô, mà chỉ vì chính bản thân anh ta.
Để có thể chiếm hữu cô một cách tốt hơn!
Trước kia cô không hiểu rõ con người Tiêu Kỳ Nhiên, hiện tại đã hiểu rõ anh, mới nhận ra rằng tất cả mọi hành động trước đó của anh thật ra đều có manh mối hết.
Vừa hèn hạ, vừa ích kỷ!
Chờ những người khác đến, tổ công tác bắt đầu dựng đạo cụ cùng bối cảnh, Giang Nguyệt cũng tranh thủ thời gian này đi thay quần áo.
Chương 212 Đi diễn quá lâu rồi, muốn từ bỏ
Cảnh mà Giang Nguyệt sẽ quay hôm nay, chính là cảnh sau khi chồng cô bỏ đi, cô nghèo khó ở trong thời chiến loạn lạc, cầm khăn thuê trong tay mà chạy chối chết.
Trong khoảng thời gian ổn định ngắn ngủi, cô cũng không quên lấy khăn thêu ra để rao bán, để có thể đổi lấy miếng cơm ăn.
Những cảnh quay trước đó rất thuận lợi, Giang Nguyệt đem những cảm xúc sợ hãi cùng nguy hiểm khi bị di dời này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt cô ẩn chứa đầy sự hỗn loạn cùng bất an, không hề thuộc về cô.
Có mấy cảnh phải quay cận cảnh thậm chí còn tuyệt vời hơn, Ứng Thừa Kỳ hận không thể vỗ nát bàn tay của mình.
Phía sau còn có một cảnh, Chu Nhược Oánh đã đói mấy ngày, rốt cuộc cũng có thể cầm một chén mì để ăn đỡ đói, động tác có chút gấp gáp nhưng nhìn vẫn rất tao nhã, vẫn lưu lại nét khí chất dịu dàng, duyên dáng độc nhất vô nhị của cô.
Để có thể diễn một cách chân thật nhất, Giang Nguyệt nhất định phải ăn mì thật, không thể dùng đạo cụ thay thế.
Đạo diễn không hài lòng với cảnh quay này, nên phải quay đi quay lại rất nhiều lần khiến cho Giang Nguyệt không biết phải ăn đi ăn lại mì không biết bao nhiêu lần.
Thế nên khi mà đạo diễn hô “Qua”, cô như trút được gánh nặng mà nhẹ nhõm đặt chiếc bát trên tay xuống, cô liền vịn tiểu Diệp đi vào trong toilet.
Bình thường Giang Nguyệt ăn cũng không nhiều lắm, vừa rồi lại phải ăn nhiều mì như vậy, dạ dày của cô đã sớm quá tải, lúc quay phim cô đã mơ hồ có cảm giác xúc động muốn nôn, nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống chờ cho đến khi quay xong.
Vừa vào đến toilet, cô đã không thể kiềm chế được mà nôn ra toàn bộ chỗ đồ ăn vừa rồi.
Kèm theo đó là một cảm giác vừa buồn nôn vừa chóng mặt, cô dựa vào tường nghỉ ngơi một chút.
Giang Nguyệt thật sự cảm thấy rất buồn nôn, trong mắt hiện lên hơi nước mờ mịt làm mờ tầm mắt, cô chớp chớp mắt vài cái mới khôi phục được sự thanh tỉnh.
Tiểu Diệp đau lòng ôm cô, đỡ cô đi ra khỏi toilet, đưa nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho cô:
“Chị Giang Nguyệt, chị liều mạng quá.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không có gì liều mạng cả, đây là công việc của chị, chị có trách nhiệm phải nỗ lực hết mình để đạt tới trạng thái diễn tốt nhất vì khán giả.”
Đây cũng là điều mà Giang Nguyệt luôn theo đuổi từ trước đến nay.
Thời gian nghỉ ngơi của đoàn làm phim sắp hết, Giang Nguyệt cũng đã hồi phục sức lực, để tiểu Diệp dìu cô trở về, chuẩn bị tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Vừa quay lại trường quay, Giang Nguyệt lại nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên.
Gần đây hắn dường như rất quan tâm đến việc thăm hỏi đoàn phim.
Cô không biết hắn đang nói gì với đạo diễn, nhưng dáng vẻ của hắn trông có vẻ rất phong độ nhẹ nhàng, thần sắc cũng cực kỳ tao nhã bình tĩnh, thỉnh thoảng gật đầu, trông rất kiên nhẫn.
Giang Nguyệt có cảm giác như đang nhìn hắn biểu diễn.
Phong thái của hắn, sự tao nhã cùng thong dong của hắn, không thể nào che giấu được sự xấu xa độc đoán trong xương cốt hắn.
Đó chính là Tiêu Kỳ Nhiên mà chỉ một mình cô biết.
Giang Nguyệt muốn đi vòng qua hai người, thế nhưng Ứng Thừa Kỳ đã nhìn thấy cô, lập tức vẫy tay kêu cô đi qua.
Xung quanh có nhiều người đang nhìn như vậy, Giang Nguyệt muốn trốn cũng trốn không được, muốn đi cũng đi không xong, chỉ có thể căng da đầu mà kiên trì đi qua.
“Chào Tiêu tổng.” Cô rũ mắt xuống, giọng điệu không mặn không nhạt.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng chỉ trầm giọng đáp lại, ngoài ra cũng không còn gì để nói.
Hai người đều không có ý muốn tiếp lời.
Ứng Thừa Kỳ cảm thấy bầu không khí nhất thời có chút khó xử, liền chuyển chủ đề sang Giang Nguyệt: “Thế nào, cô thấy tốt hơn chưa?”
Giang Nguyệt: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đạo diễn Ưng.”
“Bị bệnh?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, trong giọng nói của hắn không nghe ra nóng lạnh:
“Không thoải mái thì đừng làm việc nữa, có bệnh rồi còn cố giả sống giả chết cho ai cảm động đây?”
Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hé miệng giải thích hai ba câu:
“Chỉ là vừa rồi phải quay nên ăn thêm vài miếng mì, ăn quá nhanh nên có chút buồn nôn.”
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt lướt qua khuôn mặt cô.
Trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, vì phải làm ra khuôn mặt chật vật mà trở nên xám trắng, bây giờ lại bởi vì nôn mửa mà càng thêm nhợt nhạt, trong mắt cô còn có chút hơi nước bởi vì nôn mà vẫn chưa tan đi.
Ngược lại, trông giống như một tên ăn mày nhỏ thất bại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, nhưng trông vẫn rất quật cường, tư thế không chịu thua, có vẻ rất oai phong lẫm liệt.
“Đạo diễn Ứng, chúng ta tiếp tục đi.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng không để ý đến ánh mắt kia, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Tôi đã điều chỉnh trạng thái xong rồi, có thể tiếp tục quay phim.”
“Tiêu tổng, vậy chúng tôi đi quay phim trước.” Ứng Thừa Kỳ chắp hai tay lại, trông như muốn xin lỗi:
“Nếu anh không ngại, thì sau này chúng ta có thể uống với nhau một ly.”
Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên, ý bảo bọn họ có thể rời đi: “Không thành vấn đề.”
Lần này hắn đến trường quay cũng chỉ muốn lộ mặt một chút, cũng không tính ở lại quá lâu, lại vội vàng rời đi.
Khi Giang Nguyệt quay xong, cô nghe thấy các diễn viên khác nhỏ giọng bàn tán:
“Tiêu tổng thật sự rất để ý bộ phim này, ngài ấy đã đến đây thăm tận vài lần.”
“Cô thật ngây thơ, Tiêu tổng làm sao có thể vì bộ phim này chứ, rõ ràng là vì mỹ nhân.”
“Còn không phải sao, nghe nói chị Giang Nguyệt quay xong bộ phim này sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, đến lúc đó hai người họ liền tan, làm gì còn có cơ hội gặp mặt nữa.”
Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.
Hoá ra ai cũng biết.
Chuyện tốt không truyền ra ngoài, mà chuyện xấu đã vang ngàn dặm.
Vài ngày trước, cô nhờ chị Trần giúp đỡ xin chấm dứt hợp đồng, chẳng bao lâu mà ngay cả người ngoài công ty cũng đã biết chuyện.
Cô mơ hồ cảm thấy rằng, cuộc sống trôi nổi của cô rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh điểm.
Những ngày tháng rực rỡ của cô sắp kết thúc, rất nhanh sẽ bước vào trạng thái mà cô vĩnh viễn được an ổn bình an, giống như một đầm nước đã chết vậy.
…
Lịch quay phim là hai tháng, nhưng không có nghĩa là hai tháng không thể rời khỏi đoàn làm phim, giữa chừng ít nhiều gì cũng sẽ có một hoặc hai ngày nghỉ phép để thư giãn.
Kiều Cẩn Nhuận gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, nói đến quá trình trị liệu tâm lý, hỏi cô hẹn khi nào sẽ đến.
“Làm phiền anh phải nhớ giú tôi rồi.” Giang Nguyệt cười, lật xem lịch quay phía sau một chút:
“Ngày mốt có thuận tiện không, tôi có hai ngày nghỉ, có thể quay về Bắc Thành một chuyến.”
“Cô thuận tiện là được.” Kiều Cẩn Nhuận cũng cười trả lời cô: “Thế nào, chim nhỏ có khoẻ không? Tôi nghe nói lần này cô quay ở bên bờ sông, đồ gỗ không thể chạm nước, cô chú ý một chút.”
“Nghe anh nói vậy, tôi có thể đem…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ nổi tên của nó.
“Bluebird.” Kiều Cần Nhuận giúp cô bổ sung.
“À đúng, chim gỗ bluebird.” Giang Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói xem, tôi có thể đem con chim bluebird này đi ra sông để bơi không? Ngay cả khi nó bơi được, thì tôi cũng chỉ là một con vịt khô.”
Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như là đang trò chuyện với một người bạn cũ.
Kiều Cẩn Nhuận nói: “Chờ đến mùa hè, tôi có thể dạy cô bơi, nếu cô thuận tiện.”
Giang Nguyệt cười đáp: “Thuận tiện chứ, chờ đến mùa hè tôi và công ty cũng đã huỷ hợp đồng, tôi muốn làm gì thì làm.”
Nghe cô nói sẽ huỷ hợp đồng, Kiều Cẩn Nhuận giật mình: “Cô không làm diễn viên nữa sao?”
Giang Nguyệt: “Xem như vậy đi, đi diễn lâu quá rồi, tôi có chút lực bất lòng tâm, muốn từ bỏ.”
Nói xong câu này, hai đầu điện thoại đều có chút yên tĩnh.
Giang Nguyệt cầm điện thoại nghe nửa ngày, cũng không nghe thấy anh nói cái gì, cô còn tưởng rằng điện thoại đã cúp máy: “Này? Bác sĩ Kiều, anh còn nghe máy chứ?”
Cô vừa giơ điện thoại, vừa đi lại xung quanh, còn tưởng là do không có tín hiệu.
Cho đến khi đầu dây bên kia bỗng nhiên bất thình lình nói một câu:
“Giang Nguyệt, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”
Bình luận facebook