-
Chương 234-236
Chương 234 Mẹ kế của Trần Tư Tề
Mỗi nghà mỗi cảnh.
Mà ‘cảnh’ của giới nhà giàu không phải là thứ mà người bên ngoài có thể hiểu thấu trong chốc lát.
Đơn giản chính là chuyện môn đăng hộ đối, gia tộc liên hôn, nợ nghĩa nợ tình,… tóm lại là nước rất sâu.
Giang Nguyệt xem nhẹ những chuyện này, cũng không có lòng muốn dò xét quá nhiều.
Hơn nữa Giang Nguyệt là người không cha không mẹ, chuyện gặp mặt thật ra cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.
Cô không hỏi nhiều về mẹ kế Trần Tư Tề, chỉ nghĩ lát nữa nên dùng diện mạo gì để gặp hai vị trưởng bối này.
Tóm lại, chỉ cần bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi, tuyệt đối sẽ không có sai sót.
Đến nhà hàng đã hẹn trước, Giang Nguyệt không đợi Trần Tư Tề nhắc nhở đã chủ động khoác khuỷu tay anh, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Cô thật sự quá thức thời khiến Trần Tư Tề nhịn không được cười khẽ.
Xét về độ hoàn hảo, thật sự không tìm ra Giang Nguyệt thứ hai.
Cho đến tận lúc này, Giang Nguyệt vẫn chưa nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Trần Tư Tề nói hai vị phụ huynh đã chờ họ sẵn.
Đến khi Trần Tư Tề dẫn cô vào phòng riêng đã đặt trước, thời điểm đẩy cửa vào, cô làm theo kế hoạch: bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi.
“Cháu chào bác trai, chào bác…”
Chữ “gái” cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Giang Nguyệt nhìn gương mặt người phụ nữ quen thuộc gần trong gang tấc, trong lòng đột nhiên lỡ một nhịp.
Đồng tử của cô chợt co rút lại, ngón tay vô thức lập tức nắm chặt cánh tay Trần Tư Tề.
Gần như trong nháy mắt, sau lưng Giang Nguyệt toát ra một lớp mồ hôi mỏng, suýt nữa đã không thể duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
Thế giới này thật sự quá nhỏ!
Chu Ninh Vân ngồi ở vị trí chủ trì cũng nhìn thấy Giang Nguyệt, sắc mặt không tốt hơn cô là bao, bối rối cùng khó chịu.
Bà ta mặc một chiếc áo choàng bông màu vàng đậm cực kỳ sang trọng, cổ tay đeo vòng vàng, trên cổ đeo món đồ trang sức bằng ngọc trai, nhìn rất ung dung quý phái.
Cũng không biết có phải là đang thịnh hành hay không, trong lòng bàn tay bà ta cũng cầm một chuỗi hạt Phật.
Giang Nguyệt chưa từng thấy một Chu Ninh Vân như vậy.
Có thể thấy, sau khi tái hôn, cuộc sống của bà ta thực sự rất hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà ta đã nhanh chóng thu hồi cảm xúc, sắc mặt thong dong và tự nhiên, lấy tư thái trưởng bối mở miệng:
“Tư Tề, cô gái này tên gì vậy?”
Chu Ninh Vân cố ý giả vờ không quen biết Giang Nguyệt.
Thật lố bịch!
Người ngồi đối diện kia rõ ràng là mẹ của cô nhưng bà ta lại hỏi người khác tên cô là gì, nên xưng hô như thế nào?
Giang Nguyệt theo bản năng muốn cười một tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Cháu là Giang Nguyệt, ngài gọi cháu Nguyệt Nguyệt là được.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ý cười trong suốt:
“Bác gái thật đẹp.”
Từ “Mẹ” mắc nghẹn trong cổ họng, thậm chí xấu hổ đến mức không thể nói ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động nhưng không rõ ràng, hai người đều cùng nhau duy trì sự bình tĩnh và yên bình bề ngoài.
Chỉ có Trần Tư Tề và cha anh là Trần Đông Hải không nhận ra sự khác thường.
“Đừng đứng đó mãi, hai đứa mau ngồi xuống đi, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”
Trần Đông Hải là một doanh nhân rất thành công, tính cách cũng rộng lượng và hào phóng. Sau khi vợ cũ qua đời, ông ta đã giao sự nghiệp của gia tộc cho Trần Tư Tề xử lý, còn mình vui vẻ làm một người nhàn rỗi.
Giang Nguyệt nhớ rõ trước đó Chu Ninh Vân từng nói với cô rằng bà ta gả cho một người đàn ông rất khó hòa hợp, ăn uống hay nói chuyện, làm việc đều phải cúi đầu, nhìn mặt.
Nhưng Trần Đông Hải rõ ràng là người bình dị và gần gũi, trên mặt mang theo sự ôn hòa và hiền lành của trưởng bối.
Trong buổi nói chuyện, ông ta hỏi về sự nghiệp của Giang Nguyệt cũng toàn cười ha hả.
Cô rất khó liên hệ với người đàn ông hung dữ và ác độc mà Chu Ninh Vân đã nói và Trần Đông Hải trước mặt.
Bữa cơm này Giang Nguyệt ăn như nhai sáp, Chu Ninh Vân còn nói cô quá gầy, ăn nhiều một chút.
Thì ra bà ta cũng sẽ quan tâm người khác.
Tất nhiên, đó là khi bà ta là mẹ của người khác.
Trước khi đi, Giang Nguyệt vẫn tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt hai vị phụ huynh:
“Bác trai, bác gái, lần sau gặp lại.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về nhà, trước giờ cô không bao giờ say xe nhưng bỗng nhiên dạ dày cuộn lên không ngừng, Trần Tư Tề đành phải dừng xe giữa chừng để cô tới ven đường nôn mửa.
Vốn dĩ trên bàn ăn Giang Nguyệt cũng không ăn gì nhiều, hiện tại cũng nôn hết ra ngoài.
Trần Tư Tề đỗ xe ở bãi đất trống, cầm một chai nước khoáng trong tay đi tới, thấy cô khom lưng liền đưa nước qua: “Súc miệng đi.”
“Anh đừng đến đây, bãi nôn ghê lắm.”
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một chút, từ từ đứng thẳng lưng lại, sắc mặt trắng bệch cười với Trần Tư Tề:
“Xin lỗi, hôm nay đột nhiên say xe.”
“Không sao, là do kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, lần sau tôi lái chậm hơn một chút.” Âm thanh của Trần Tư Tề hiền hòa, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hình như từ lúc nãy khi cô nhìn thấy Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân thì có gì đó không thích hợp lắm.
“Sao vậy, hôm nay gặp người lớn nên khẩn trương quá à?” Trần Tư Tề cười hỏi: “Cô đã từng đoạt nhiều giải thưởng và tham dự nhiều dịp quan trọng, vậy mà còn rụt rè vậy sao?”
Giang Nguyệt dùng nước súc miệng, sau khi bình tĩnh lại mới quay đầu nhìn anh ta:
“Cũng tùy thời điểm và người phải gặp nữa.”
“Thế nào, hôm nay tương đối đặc biệt hả?”
“Không chỉ là ‘đặc biệt’ bình thường.” Giang Nguyệt trả lời rất mơ hồ, không biết là nói nhìn thấy cha mẹ Trần Tư Tề nên đặc biệt, hay là gặp được Chu Ninh Vân đặc biệt.
Đó là một ‘món quà’ quá bất ngờ.
Khi điều chỉnh trạng thái xong, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề trở lại xe, cô lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Tuy rằng có chút mạo phạm nhưng tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao cha anh lại muốn...”
“Hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?”
Hai tay Trần Tư Tề cầm vô lăng, giải thích với Giang Nguyệt: “Dì Chu và cha tôi là bạn học, trước đây từng có một mối tình thời sinh viên.”
“Nghe nói hai năm nay dì Chu sống không tốt lắm, hơn nữa mẹ tôi đã qua đời, vì thế ông ấy liền đón bà ấy tới sống chung.”
Lúc nói những lời này, giọng Trần Tư Tề nhàn nhạt nhưng lại có thể cảm nhận được rằng anh ta đang oán trách Trần Đông Hải.
Giang Nguyệt có thể hiểu được.
Ai có thể chấp nhận được chuyện mẹ ruột của mình vừa qua đời không bao lâu mà cha đã lập tức cưới một người phụ nữ xa lạ về?
Chẳng qua mọi người đều là người trưởng thành, chọn cách chịu đựng mà thôi.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn tò mò, cô thăm dò hỏi: “Vậy anh không điều tra bà ấy một chút sao?”
Với năng lực của nhà họ Trần, chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được hết thảy bối cảnh của Chu Ninh Vân.
Đương nhiên, cũng bao gồm chuyện cô là con gái của Chu Ninh Vân.
Đến đèn đỏ ở ngã tư, Trần Tư Tề kéo phanh tay, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô:
“Những gì cô nói hôm nay đều rất kỳ lạ, tại sao tôi phải điều tra bà ấy? Đó là điều cha tôi nên cân nhắc chứ không phải tôi.”
Giang Nguyệt khẽ mím môi.
Đương nhiên cô biết biểu hiện hôm nay của mình rất khác thường.
Nhưng cô cũng đang tự hỏi có nên chủ động nói cho Trần Tư Tề biết quan hệ giữa mình và Chu Ninh Vân hay không.
Không nói cho anh ta biết thì đây xem như là che giấu trước hôn nhân. Nhưng nói cho anh ta biết thì lại không thể thay đổi kết quả gì.
Giang Nguyệt lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc giải thích hành vi bất thường của mình:
“Bình thường không phải nhà giàu đều sẽ kiểm tra lý lịch của nửa kia trước khi kết hôn sao?”
“Tôi xem TV đều thấy người ta diễn như vậy mà.” Giang Nguyệt trịnh trọng bổ sung.
Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi bật cười: “Cô xem ít phim truyền hình vô bổ đó thôi.”
Chương 235 Không có ý định gửi thiệp
Giang Nguyệt đã sớm có dự cảm Chu Ninh Vân sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vì vậy khi có số gọi vào, cô không cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay xảy ra những chuyện này, bà ta không gọi đến mới là lạ.
Giang Nguyệt vừa được Trần Tư Tề đưa về nhà, bây giờ đang tẩy trang trong phòng tắm, cô trực tiếp đặt điện thoại lên kệ bồn rửa tay, ấn mở loa ngoài.
Chu Ninh Vân: “Mày và Tư Kỳ cấu kết với nhau từ lúc nào?”
Bà ta đi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Giang Nguyệt mở vòi nước, đầu tiên dùng nước sạch rửa trôi dầu tẩy trang còn sót lại trên mặt, cũng không so đo với Chu Ninh Vân, thản nhiên trả lời:
“Gần đây.”
“Gần đây là gần như thế nào?” Hiển nhiên Chu Ninh Vân rất nóng nảy: “Sao mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày và con trai Trần Đông Hải có quan hệ thân thiết như vậy!”
“Mẹ cũng có nói cho con biết người đàn ông mà mẹ kết hôn không phải là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực đâu.”
Giọng điệu của cô bình tĩnh, trả lời cũng không chút khách khí: “Con nên chúc mừng mẹ có thể may mắn tìm được người đàn ông kế vị như chú Trần.”
“Mày!” Chu Ninh Vân bị vạch trần, nhất thời thở không nổi: “Chuyện của tao, không đến phiên mày dạy!”
Giang Nguyệt không nói gì, muốn kết thúc cuộc điện thoại này: “Nước nóng sắp lạnh rồi, con phải đi tắm, tạm biệt.”
Chu Ninh Vân gọi điện thoại tới là có việc muốn nói với cô, thấy cô muốn cúp điện thoại, bà ta vội vàng vàng nói: “Giang Nguyệt, mày có thể trèo cao nhưng tránh xa con trai Trần Đông Hải, tránh xa Trần Tư Tề một chút!”
Ngữ khí bà ta hổn hển, không khác gì đang bị cái gì nó chọc vào.
Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được, thì ra từ rất lâu về trước, Chu Ninh Vân đã đối xử với cô như vậy.
Không có tình mẫu tử, không có tình cảm gia đình.
“Có phải mẹ đã quên rằng lúc trước mẹ đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con không?” Cô mỉm cười và nói: “Vì vậy, mẹ - không - quản - được!”
Mấy chữ cuối cùng, cô cố ý kéo dài giọng, đột nhiên chuyển thành ý vị thâm trường: “Hơn nữa, chờ đến khi con gả vào nhà họ Trần, chúng ta lại có thể làm mẹ con, mẹ nên vui vẻ chứ.”
Chu Ninh Vân nhất thời cắn chặt răng, lời vũ nhục truyền ra từ điện thoại:
“Mày là đứa không biết xấu hổ! Mày thật hèn hạ! Tại sao tao lại trêu chọc đến con đỉa như mày, dứt mãi không ra được.”
Giang Nguyệt buồn bã nở nụ cười một tiếng, mặc cho đầu dây bên kia chửi rủa không ngừng, không đợi bà ta nói xong, cô chạm ngón tay vào nút màu đỏ, tiếng ồn ào trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Thật yên tĩnh!
Khi nước nóng từ vòi sen chảy xuống, sương mù ngay lập tức bốc lên, trước mắt mông lung không rõ.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, mở to hai mắt, há miệng, thở từng ngụm.
Nhất định là do phòng tắm quá ngột ngạt nên mới khiến người ta cảm thấy hít thở không thông thôi…
…
Tắm rửa xong, đầu óc Giang Nguyệt cũng tỉnh táo hơn, cô tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy cần phải nói rõ với Trần Tư Tề.
Quan hệ giữa cô và Chu Ninh Vân không giấu được quá lâu.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thay vì bị người khác vạch trần, không bằng tự mình nói ra trước.
Dù sao bây giờ cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu như anh ta muốn đổi ý hoặc thay đổi ý định thì còn kịp.
Trước khi Giang Nguyệt chủ động đến tìm Trần Tư Tề, anh ta đã chủ động liên hệ cô, nói hai ngày nữa Tống Du và Bạch Hạc sẽ tổ chức tiệc cưới, kêu cô tham dự cùng anh ta.
Đây cũng là một phần của điều kiện, cùng Trần Tư Tề tham dự một số dịp quan trọng với tư cách là vị hôn thê của anh ta.
Đương nhiên Giang Nguyệt phải đồng ý.
Thỏa thuận này đã nói rất rõ, trách nhiệm cô nên thực hiện cũng không thể trốn tránh được.
Đến ngày đính hôn, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề gặp nhau trước, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lấy phong cách đơn giản và hào phóng làm chủ đạo.
Trần Tư Tề thì mặc âu phục màu xanh đậm, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai người đứng chung một chỗ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Xe vừa chạy đến gần khách sạn tổ chức tiệc cưới, trước cửa đã xuất hiện một hàng dài paparazzi.
Chỉ cần có xe chạy tới, họ giơ máy ảnh trong tay lên ngay lập tức rồi chụp ảnh điên cuồng, đèn flash và tiếng máy ảnh phát ra liên tục.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt nhíu mày theo thói quen.
“Cứ thả lỏng.” Trần Tư Tề biết cô đang băn khoăn điều gì, vì thế vỗ nhẹ bả vai cô:
“Tôi sẽ sắp xếp bản thảo để dư luận viết theo chiều hướng hướng tốt.”
Giang Nguyệt cười ôn hòa: “Không sao.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Cô là bên được lựa chọn giao dịch thì sao đến phiên cô nói có bằng lòng hay không.
Quả nhiên, khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau xuống từ cùng một chiếc xe, tất cả paparazzi đều nhắm vào họ.
Dù vậy, nụ cười trên môi Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên như trước. Một tay cô khoác cánh tay Trần Tư Tề, tay kia tao nhã xách làn váy, cười chào hỏi cánh truyền thông.
Không có dấu vết của sự thiếu kiên nhẫn.
Khả năng quản lý biểu cảm của Giang Nguyệt khi đối mặt với máy ảnh luôn được xem là một chuẩn mực trong ngành giải trí, là một hình mẫu trong ngành.
Đến khi vào đại sảnh khách sạn, cảm xúc căng thẳng của cô mới từ từ giảm bớt, miễn cưỡng cười với Trần Tư Tề.
Có thể nhìn ra được nụ cười đó rất bất đắc dĩ.
Trần Tư Tề nói: “Dường như cô không thích trở thành người của công chúng? Không phù hợp với nghề diễn viên lắm nhỉ?”
“Nhưng đây là sở trường duy nhất của tôi.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai: “Hơn nữa, thật ra tôi rất thích diễn xuất.”
Cô thích làm rỗng cơ thể của mình và đặt cảm giác của một linh hồn khác vào.
Như vậy giống như cô có được một cuộc sống ngắn ngủi khác.
“Nhưng con người không thể chiếm tất cả những thứ tốt đẹp, sẽ bị báo ứng.” Giang Nguyệt tự nhủ: “Cho nên, vì những thứ mình thích, khó tránh khỏi phải nhẫn nại chịu đựng một số điều mình ghét.”
Cô thấy những điều này rất rõ ràng.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, chỉ có thể chấp nhận hai mặt được và mất!
…
Tiệc cưới được tổ chức ở Bắc Thành nên khó tránh khỏi gặp phải không ít người quen cũ, nhìn thấy Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau tham dự, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tất cả mọi người đều là người tinh vi, quen với việc thuận theo chiều gió nên đương nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc gì trước mặt Trần Tư Tề.
Nhưng ở chốn riêng tư sẽ không tránh khỏi bị nghị luận, Giang Nguyệt đi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm qua, chớp mắt đã trở thành vị hôn thê của Trần Tư Tề.
Giang Nguyệt đi theo Trần Tư Tề dạo vài vòng, cuối cùng cũng đợi đến lúc cô dâu và chú rể xuất hiện.
Trai tài gái sắc, đứng trên sân khấu cũng rất xứng đôi.
Không có quá nhiều nghi thức nặng nề, cũng không có tương tác tình cảm, chỉ cần một vài từ đơn giản đã bắt đầu bữa tiệc cưới.
Khi Tống Du đưa Bạch Hạc tới mời rượu, Giang Nguyệt mỉm cười nâng ly rượu lên: “Luật sư Tống, cô Bạch, tân hôn vui vẻ, chúc mừng.”
Ánh mắt Tống Du nhìn cô vài lần, sau đó lại nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh.
“Đã lâu không gặp anh.” Giang Nguyệt cười trêu ghẹo Tống Du:
“Kết hôn sao không gửi thiệp mời cho tôi, hại tôi phải làm người đi cùng mới có thể xuất hiện ở đây.”
Chương 236 Điều kiện gì
Tống Du đi tới trước mặt Giang Nguyệt, ly rượu trong tay hơi nghiêng về phía trước:
“Xin lỗi, công tác chuẩn bị hôn lễ bận rộn nên không kịp mời cô.”
Anh ấy nói rất hời hợt, cũng có thêm vài phần lễ phép và xa cách hơn so với trước kia.
Giang Nguyệt nhạy bén nhận ra Tống Du có gì đó khác thường.
“Giang Nguyệt, bây giờ cô và Trần...”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Trần Tư Tề tiến về phía trước một bước, ngữ khí không nặng không nhẹ.
Tống Du im lặng một giây, sau đó vẻ mặt mỉm cười, rất ôn hòa: “Như vậy à, vậy hy vọng có thể sớm nghe được tin vui của hai người nhé.”
“Bên kia còn có khách muốn chúc rượu, xin phép đi trước.”
…
Đến khi Tống Du và Bạch Hạc đi xa, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn mờ mịt.
Cô luôn cảm thấy Tống Du đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Có thể do thời gian dài không gặp hoặc có nguyên nhân gì khác khiến hai người sinh ra khoảng cách, thậm chí còn không giống như bạn bè.
Có lẽ, căn bản không phải do anh bận rộn nên quên mất, mà hoàn toàn không có ý định gửi thiệp cho cô.
Giang Nguyệt cúi đầu, nhếch môi cười một tiếng.
Trần Tư Tề nhận ra cảm xúc sa sút của cô, vì vậy hỏi: “Không vui sao?”
“Không có!” Giang Nguyệt trả lời nhanh chóng.
Cô không có quyền không vui.
Những người quyền quý như họ muốn kết giao hay làm bạn với ai hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nếu cảm thấy chướng mắt ai thậm chí cũng không cần lý do.
Tống Du cũng coi như lễ phép, ít nhất thái độ vừa rồi đối với cô còn ôn hòa.
Cô thật sự không thức thời, lúc nãy còn đùa giỡn như thế, trên thực tế người ta hoàn toàn cũng không coi cô là bạn bè.
Cô chẳng là cái gì cả!
Trần Tư Tề hơi mím môi, nhìn gương mặt hơi cô đơn của Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Tống Du.
…
Giữa buổi tiệc Bạch Hạc nói muốn đi nhà vệ sinh, Tống Du nhìn lướt qua toàn bộ sảnh tiệc rồi đi về một hướng.
“Đã đến rồi, sao không qua chào hỏi?” Tống Du vừa cười hỏi vừa đưa một ly sâm banh qua.
Kiều Cẩn Nhuận nhận lấy, chạm ly với anh ấy: “Nhìn thấy là đủ rồi, tân hôn vui vẻ.”
“Lời này của cậu, chắc hẳn không phải nói đến chuyện gặp tôi.”
Tống Du có năng lực nhìn thấu lòng người, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Kiều Cẩn Nhuận:
“Kêu cậu quan tâm, giúp đỡ cô ấy vài lần mà đã nảy sinh tình cảm rồi sao?”
Kiều Cẩn Nhuận nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy, ngữ khí thản nhiên: “Nói chuyện đừng chua ngoa như vậy, cậu là người đàn ông đã có gia đình, phải chú ý trinh tiết.”
Tống Du: “… Tôi đã rất chú ý rồi, lúc nãy còn không dám nói nhiều với cô ấy.”
Nói tới đây, hai người không khỏi tự giễu bản thân.
Thật trùng hợp.
Hai người cùng thích một người phụ nữ.
Nhưng lại thật trùng hợp.
Cả hai đều không thể có được cô!
Vì thế hai người đàn ông cô đơn ở cửa hút thuốc, chờ đến khi gần tàn tiệc, Tống Du mới trở lại đại sảnh.
Kiều Cẩn Nhuận thì gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.
Kiều Cẩn Nhuận: “Hôn lễ có vui không?”
Khi nói chuyện, anh ta đang đứng ở một góc không bị chú ý, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt ở phía xa.
Cô ngồi bên cạnh Trần Tư Tề, nụ cười dịu dàng và tự nhiên, vô cùng hào phóng và khéo léo.
Giang Nguyệt: “Bác sĩ Kiều có tới không, sao tôi không thấy anh?”
Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh nói: “Hôm nay có ca trực ở bệnh viện, thật sự không dành thời gian tới được, cô thay tôi chào hỏi Tống Du nhé.”
Anh ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
“Nghe nói cô sắp kết hôn?” Kiều Cẩn Nhuận bỗng nhiên hỏi Giang Nguyệt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Giang Nguyệt dừng một chút mới bình tĩnh trả lời: “Ừ, chắc khoảng mấy tháng nữa, đến lúc đó bác sĩ Kiều sẽ tới chứ?”
“Vậy phải xem cô có đưa thiệp mời cho tôi không, chỉ cần cô đưa, tôi nhất định sẽ đến.” Anh cười nói, cực kỳ nghiêm túc.
Giống như một lời hứa.
Nhất định sẽ đến bất cứ lúc nào em cần!
…
Bữa tiệc diễn ra hơn hai tiếng, lúc kết thúc mọi người nhao nhao rời khỏi hiện trường, trong đại sảnh không còn ai.
Giang Nguyệt đã ngồi cả buổi tối, trước khi đi, nhìn mọi người đều tan tiệc nên cô muốn ghé nhà vệ sinh một chuyến, kêu Trần Tư Tề lên xe chờ cô.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Nguyệt đứng trước bồn rửa tay.
Nhìn đôi môi đã phai do dính lên thành ly rượu, cô cúi đầu chuẩn bị lấy son ra.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng người trong gương.
Cách tấm gương, cô và Tiêu Kỳ Nhiên Nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Trước khi đến đây, cô đã nghĩ tới sẽ gặp Tiêu Kỳ Nhiên trong tiệc cưới của Tống Du, nhưng cả buổi tối đều không gặp được, cô còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh lạnh như băng, thậm chí còn nhuốm sương tuyết, bắn thẳng về phía cô.
Trái lại, Giang Nguyệt vẫn trấn định và thong dong, thậm chí trong lời nói còn có chút dí dỏm: “Tiêu tổng cũng vào nhà vệ sinh nữ hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Vì sao đồng ý yêu cầu kết hôn với Trần Tư Tề?”
Đầu tiên Giang Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới hiểu được anh đang hỏi gì.
Cũng đúng, với năng lực của Tiêu Kỳ Nhiên thì điều tra được cũng rất dễ dàng.
Nhưng anh không nên hỏi cô.
Anh có thân phận gì để hỏi cô về sự lựa chọn của cô?
“Nếu anh đã biết yêu cầu này là do Trần Tư Tề đưa ra thì anh phải biết tôi không có lý do gì để từ chối.”
Giang Nguyệt hô hấp chậm rãi, giọng điệu từ từ: “Anh ta cần tôi giúp anh ta móc nối quan hệ với Thịnh tổng, thì sẽ tìm mọi cách liên quan đến tôi.”
Cho dù Giang Nguyệt không đồng ý với Trần Tư Tề, thì anh ta nhất định sẽ dùng hết biện pháp khác để tạo cho lão Thịnh tổng một ảo giác, rằng quan hệ giữa cô và anh ta là không bình thường.
Cũng giống như buổi biểu diễn công ích năm mới đó.
Giang Nguyệt không thể chơi nổi!
“Thay vì chờ rơi vào cái bẫy của anh ta, không bằng ngoan ngoãn đạt được thỏa thuận, như vậy cũng không đến mức bị người ta đâm sau lưng mà không biết.”
“Tôi không đắc tội nổi Trần tổng, trở mặt ngay tại chỗ thì người bị báo ứng vẫn là chính tôi.”
Thiện có thiện báo, ác có ác báo, nhưng chung quy quả báo cuối cùng cũng không rơi vào trên người những vị thiếu gia công tử này.
Có một đạo lý bất biến là - chỉ cần bỏ tiền là có thể loại bỏ tai họa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, chú ý tới sự bình tĩnh trong mắt cô, trái tim anh thắt chặt lại, kìm nén cảm xúc hỏi:
“Cô theo anh ta, khác gì theo tôi?”
Giang Nguyệt dời tầm mắt.
“Anh ta có thể cho tôi một cuộc hôn nhân, có thể quang minh chính đại nói với bên ngoài tôi là vợ của anh ta, có thể khiến tôi không cần mang cái mác người tình sống qua ngày. Đương nhiên, tôi biết những thứ này ở trong mắt anh, không khác gì là người tình.”
“Nhưng đây là thứ mà Tiêu tổng hoàn toàn không thể cho được, chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc cô hỏi ngược lại, khóe môi mang theo cảm giác lạnh lẽo và nhàn nhạt.
Giống như đang chất vấn, nhưng lại giống như đang trào phúng.
Nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn gương mặt thờ ơ của Giang Nguyệt chỉ cảm thấy phiền não: “Vậy còn cô thì sao, cô đã đề cập đến điều kiện gì?”
Anh hiểu rõ cô, nếu cô chủ động đồng ý với thoả thuận này thì tất nhiên cô cũng phải kiếm được lợi từ điều đó.
Cho dù cô có mềm yếu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là người dễ dãi, sẽ không mặc cho người khác nắm bắt.
Giang Nguyệt thẳng lưng, cố gắng khiến tầm mắt mình ngang bằng anh, cô vô cùng rạng rỡ, cực kỳ thoải mái nói một câu:
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
Mỗi nghà mỗi cảnh.
Mà ‘cảnh’ của giới nhà giàu không phải là thứ mà người bên ngoài có thể hiểu thấu trong chốc lát.
Đơn giản chính là chuyện môn đăng hộ đối, gia tộc liên hôn, nợ nghĩa nợ tình,… tóm lại là nước rất sâu.
Giang Nguyệt xem nhẹ những chuyện này, cũng không có lòng muốn dò xét quá nhiều.
Hơn nữa Giang Nguyệt là người không cha không mẹ, chuyện gặp mặt thật ra cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.
Cô không hỏi nhiều về mẹ kế Trần Tư Tề, chỉ nghĩ lát nữa nên dùng diện mạo gì để gặp hai vị trưởng bối này.
Tóm lại, chỉ cần bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi, tuyệt đối sẽ không có sai sót.
Đến nhà hàng đã hẹn trước, Giang Nguyệt không đợi Trần Tư Tề nhắc nhở đã chủ động khoác khuỷu tay anh, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Cô thật sự quá thức thời khiến Trần Tư Tề nhịn không được cười khẽ.
Xét về độ hoàn hảo, thật sự không tìm ra Giang Nguyệt thứ hai.
Cho đến tận lúc này, Giang Nguyệt vẫn chưa nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Trần Tư Tề nói hai vị phụ huynh đã chờ họ sẵn.
Đến khi Trần Tư Tề dẫn cô vào phòng riêng đã đặt trước, thời điểm đẩy cửa vào, cô làm theo kế hoạch: bước đầu tiên mỉm cười, bước thứ hai gật đầu, bước thứ ba chào hỏi.
“Cháu chào bác trai, chào bác…”
Chữ “gái” cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Giang Nguyệt nhìn gương mặt người phụ nữ quen thuộc gần trong gang tấc, trong lòng đột nhiên lỡ một nhịp.
Đồng tử của cô chợt co rút lại, ngón tay vô thức lập tức nắm chặt cánh tay Trần Tư Tề.
Gần như trong nháy mắt, sau lưng Giang Nguyệt toát ra một lớp mồ hôi mỏng, suýt nữa đã không thể duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
Thế giới này thật sự quá nhỏ!
Chu Ninh Vân ngồi ở vị trí chủ trì cũng nhìn thấy Giang Nguyệt, sắc mặt không tốt hơn cô là bao, bối rối cùng khó chịu.
Bà ta mặc một chiếc áo choàng bông màu vàng đậm cực kỳ sang trọng, cổ tay đeo vòng vàng, trên cổ đeo món đồ trang sức bằng ngọc trai, nhìn rất ung dung quý phái.
Cũng không biết có phải là đang thịnh hành hay không, trong lòng bàn tay bà ta cũng cầm một chuỗi hạt Phật.
Giang Nguyệt chưa từng thấy một Chu Ninh Vân như vậy.
Có thể thấy, sau khi tái hôn, cuộc sống của bà ta thực sự rất hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà ta đã nhanh chóng thu hồi cảm xúc, sắc mặt thong dong và tự nhiên, lấy tư thái trưởng bối mở miệng:
“Tư Tề, cô gái này tên gì vậy?”
Chu Ninh Vân cố ý giả vờ không quen biết Giang Nguyệt.
Thật lố bịch!
Người ngồi đối diện kia rõ ràng là mẹ của cô nhưng bà ta lại hỏi người khác tên cô là gì, nên xưng hô như thế nào?
Giang Nguyệt theo bản năng muốn cười một tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Cháu là Giang Nguyệt, ngài gọi cháu Nguyệt Nguyệt là được.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ý cười trong suốt:
“Bác gái thật đẹp.”
Từ “Mẹ” mắc nghẹn trong cổ họng, thậm chí xấu hổ đến mức không thể nói ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, mơ hồ có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động nhưng không rõ ràng, hai người đều cùng nhau duy trì sự bình tĩnh và yên bình bề ngoài.
Chỉ có Trần Tư Tề và cha anh là Trần Đông Hải không nhận ra sự khác thường.
“Đừng đứng đó mãi, hai đứa mau ngồi xuống đi, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”
Trần Đông Hải là một doanh nhân rất thành công, tính cách cũng rộng lượng và hào phóng. Sau khi vợ cũ qua đời, ông ta đã giao sự nghiệp của gia tộc cho Trần Tư Tề xử lý, còn mình vui vẻ làm một người nhàn rỗi.
Giang Nguyệt nhớ rõ trước đó Chu Ninh Vân từng nói với cô rằng bà ta gả cho một người đàn ông rất khó hòa hợp, ăn uống hay nói chuyện, làm việc đều phải cúi đầu, nhìn mặt.
Nhưng Trần Đông Hải rõ ràng là người bình dị và gần gũi, trên mặt mang theo sự ôn hòa và hiền lành của trưởng bối.
Trong buổi nói chuyện, ông ta hỏi về sự nghiệp của Giang Nguyệt cũng toàn cười ha hả.
Cô rất khó liên hệ với người đàn ông hung dữ và ác độc mà Chu Ninh Vân đã nói và Trần Đông Hải trước mặt.
Bữa cơm này Giang Nguyệt ăn như nhai sáp, Chu Ninh Vân còn nói cô quá gầy, ăn nhiều một chút.
Thì ra bà ta cũng sẽ quan tâm người khác.
Tất nhiên, đó là khi bà ta là mẹ của người khác.
Trước khi đi, Giang Nguyệt vẫn tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt hai vị phụ huynh:
“Bác trai, bác gái, lần sau gặp lại.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về nhà, trước giờ cô không bao giờ say xe nhưng bỗng nhiên dạ dày cuộn lên không ngừng, Trần Tư Tề đành phải dừng xe giữa chừng để cô tới ven đường nôn mửa.
Vốn dĩ trên bàn ăn Giang Nguyệt cũng không ăn gì nhiều, hiện tại cũng nôn hết ra ngoài.
Trần Tư Tề đỗ xe ở bãi đất trống, cầm một chai nước khoáng trong tay đi tới, thấy cô khom lưng liền đưa nước qua: “Súc miệng đi.”
“Anh đừng đến đây, bãi nôn ghê lắm.”
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một chút, từ từ đứng thẳng lưng lại, sắc mặt trắng bệch cười với Trần Tư Tề:
“Xin lỗi, hôm nay đột nhiên say xe.”
“Không sao, là do kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, lần sau tôi lái chậm hơn một chút.” Âm thanh của Trần Tư Tề hiền hòa, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hình như từ lúc nãy khi cô nhìn thấy Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân thì có gì đó không thích hợp lắm.
“Sao vậy, hôm nay gặp người lớn nên khẩn trương quá à?” Trần Tư Tề cười hỏi: “Cô đã từng đoạt nhiều giải thưởng và tham dự nhiều dịp quan trọng, vậy mà còn rụt rè vậy sao?”
Giang Nguyệt dùng nước súc miệng, sau khi bình tĩnh lại mới quay đầu nhìn anh ta:
“Cũng tùy thời điểm và người phải gặp nữa.”
“Thế nào, hôm nay tương đối đặc biệt hả?”
“Không chỉ là ‘đặc biệt’ bình thường.” Giang Nguyệt trả lời rất mơ hồ, không biết là nói nhìn thấy cha mẹ Trần Tư Tề nên đặc biệt, hay là gặp được Chu Ninh Vân đặc biệt.
Đó là một ‘món quà’ quá bất ngờ.
Khi điều chỉnh trạng thái xong, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề trở lại xe, cô lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Tuy rằng có chút mạo phạm nhưng tôi muốn hỏi anh một câu, vì sao cha anh lại muốn...”
“Hứa hẹn.”
“Hứa hẹn?”
Hai tay Trần Tư Tề cầm vô lăng, giải thích với Giang Nguyệt: “Dì Chu và cha tôi là bạn học, trước đây từng có một mối tình thời sinh viên.”
“Nghe nói hai năm nay dì Chu sống không tốt lắm, hơn nữa mẹ tôi đã qua đời, vì thế ông ấy liền đón bà ấy tới sống chung.”
Lúc nói những lời này, giọng Trần Tư Tề nhàn nhạt nhưng lại có thể cảm nhận được rằng anh ta đang oán trách Trần Đông Hải.
Giang Nguyệt có thể hiểu được.
Ai có thể chấp nhận được chuyện mẹ ruột của mình vừa qua đời không bao lâu mà cha đã lập tức cưới một người phụ nữ xa lạ về?
Chẳng qua mọi người đều là người trưởng thành, chọn cách chịu đựng mà thôi.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn tò mò, cô thăm dò hỏi: “Vậy anh không điều tra bà ấy một chút sao?”
Với năng lực của nhà họ Trần, chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được hết thảy bối cảnh của Chu Ninh Vân.
Đương nhiên, cũng bao gồm chuyện cô là con gái của Chu Ninh Vân.
Đến đèn đỏ ở ngã tư, Trần Tư Tề kéo phanh tay, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô:
“Những gì cô nói hôm nay đều rất kỳ lạ, tại sao tôi phải điều tra bà ấy? Đó là điều cha tôi nên cân nhắc chứ không phải tôi.”
Giang Nguyệt khẽ mím môi.
Đương nhiên cô biết biểu hiện hôm nay của mình rất khác thường.
Nhưng cô cũng đang tự hỏi có nên chủ động nói cho Trần Tư Tề biết quan hệ giữa mình và Chu Ninh Vân hay không.
Không nói cho anh ta biết thì đây xem như là che giấu trước hôn nhân. Nhưng nói cho anh ta biết thì lại không thể thay đổi kết quả gì.
Giang Nguyệt lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc giải thích hành vi bất thường của mình:
“Bình thường không phải nhà giàu đều sẽ kiểm tra lý lịch của nửa kia trước khi kết hôn sao?”
“Tôi xem TV đều thấy người ta diễn như vậy mà.” Giang Nguyệt trịnh trọng bổ sung.
Trần Tư Tề sửng sốt, không khỏi bật cười: “Cô xem ít phim truyền hình vô bổ đó thôi.”
Chương 235 Không có ý định gửi thiệp
Giang Nguyệt đã sớm có dự cảm Chu Ninh Vân sẽ gọi điện thoại cho cô.
Vì vậy khi có số gọi vào, cô không cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay xảy ra những chuyện này, bà ta không gọi đến mới là lạ.
Giang Nguyệt vừa được Trần Tư Tề đưa về nhà, bây giờ đang tẩy trang trong phòng tắm, cô trực tiếp đặt điện thoại lên kệ bồn rửa tay, ấn mở loa ngoài.
Chu Ninh Vân: “Mày và Tư Kỳ cấu kết với nhau từ lúc nào?”
Bà ta đi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Giang Nguyệt mở vòi nước, đầu tiên dùng nước sạch rửa trôi dầu tẩy trang còn sót lại trên mặt, cũng không so đo với Chu Ninh Vân, thản nhiên trả lời:
“Gần đây.”
“Gần đây là gần như thế nào?” Hiển nhiên Chu Ninh Vân rất nóng nảy: “Sao mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày và con trai Trần Đông Hải có quan hệ thân thiết như vậy!”
“Mẹ cũng có nói cho con biết người đàn ông mà mẹ kết hôn không phải là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực đâu.”
Giọng điệu của cô bình tĩnh, trả lời cũng không chút khách khí: “Con nên chúc mừng mẹ có thể may mắn tìm được người đàn ông kế vị như chú Trần.”
“Mày!” Chu Ninh Vân bị vạch trần, nhất thời thở không nổi: “Chuyện của tao, không đến phiên mày dạy!”
Giang Nguyệt không nói gì, muốn kết thúc cuộc điện thoại này: “Nước nóng sắp lạnh rồi, con phải đi tắm, tạm biệt.”
Chu Ninh Vân gọi điện thoại tới là có việc muốn nói với cô, thấy cô muốn cúp điện thoại, bà ta vội vàng vàng nói: “Giang Nguyệt, mày có thể trèo cao nhưng tránh xa con trai Trần Đông Hải, tránh xa Trần Tư Tề một chút!”
Ngữ khí bà ta hổn hển, không khác gì đang bị cái gì nó chọc vào.
Lúc này Giang Nguyệt mới ý thức được, thì ra từ rất lâu về trước, Chu Ninh Vân đã đối xử với cô như vậy.
Không có tình mẫu tử, không có tình cảm gia đình.
“Có phải mẹ đã quên rằng lúc trước mẹ đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con không?” Cô mỉm cười và nói: “Vì vậy, mẹ - không - quản - được!”
Mấy chữ cuối cùng, cô cố ý kéo dài giọng, đột nhiên chuyển thành ý vị thâm trường: “Hơn nữa, chờ đến khi con gả vào nhà họ Trần, chúng ta lại có thể làm mẹ con, mẹ nên vui vẻ chứ.”
Chu Ninh Vân nhất thời cắn chặt răng, lời vũ nhục truyền ra từ điện thoại:
“Mày là đứa không biết xấu hổ! Mày thật hèn hạ! Tại sao tao lại trêu chọc đến con đỉa như mày, dứt mãi không ra được.”
Giang Nguyệt buồn bã nở nụ cười một tiếng, mặc cho đầu dây bên kia chửi rủa không ngừng, không đợi bà ta nói xong, cô chạm ngón tay vào nút màu đỏ, tiếng ồn ào trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Thật yên tĩnh!
Khi nước nóng từ vòi sen chảy xuống, sương mù ngay lập tức bốc lên, trước mắt mông lung không rõ.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, mở to hai mắt, há miệng, thở từng ngụm.
Nhất định là do phòng tắm quá ngột ngạt nên mới khiến người ta cảm thấy hít thở không thông thôi…
…
Tắm rửa xong, đầu óc Giang Nguyệt cũng tỉnh táo hơn, cô tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy cần phải nói rõ với Trần Tư Tề.
Quan hệ giữa cô và Chu Ninh Vân không giấu được quá lâu.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, thay vì bị người khác vạch trần, không bằng tự mình nói ra trước.
Dù sao bây giờ cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu như anh ta muốn đổi ý hoặc thay đổi ý định thì còn kịp.
Trước khi Giang Nguyệt chủ động đến tìm Trần Tư Tề, anh ta đã chủ động liên hệ cô, nói hai ngày nữa Tống Du và Bạch Hạc sẽ tổ chức tiệc cưới, kêu cô tham dự cùng anh ta.
Đây cũng là một phần của điều kiện, cùng Trần Tư Tề tham dự một số dịp quan trọng với tư cách là vị hôn thê của anh ta.
Đương nhiên Giang Nguyệt phải đồng ý.
Thỏa thuận này đã nói rất rõ, trách nhiệm cô nên thực hiện cũng không thể trốn tránh được.
Đến ngày đính hôn, Giang Nguyệt và Trần Tư Tề gặp nhau trước, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lấy phong cách đơn giản và hào phóng làm chủ đạo.
Trần Tư Tề thì mặc âu phục màu xanh đậm, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai người đứng chung một chỗ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Xe vừa chạy đến gần khách sạn tổ chức tiệc cưới, trước cửa đã xuất hiện một hàng dài paparazzi.
Chỉ cần có xe chạy tới, họ giơ máy ảnh trong tay lên ngay lập tức rồi chụp ảnh điên cuồng, đèn flash và tiếng máy ảnh phát ra liên tục.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Nguyệt nhíu mày theo thói quen.
“Cứ thả lỏng.” Trần Tư Tề biết cô đang băn khoăn điều gì, vì thế vỗ nhẹ bả vai cô:
“Tôi sẽ sắp xếp bản thảo để dư luận viết theo chiều hướng hướng tốt.”
Giang Nguyệt cười ôn hòa: “Không sao.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Cô là bên được lựa chọn giao dịch thì sao đến phiên cô nói có bằng lòng hay không.
Quả nhiên, khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau xuống từ cùng một chiếc xe, tất cả paparazzi đều nhắm vào họ.
Dù vậy, nụ cười trên môi Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên như trước. Một tay cô khoác cánh tay Trần Tư Tề, tay kia tao nhã xách làn váy, cười chào hỏi cánh truyền thông.
Không có dấu vết của sự thiếu kiên nhẫn.
Khả năng quản lý biểu cảm của Giang Nguyệt khi đối mặt với máy ảnh luôn được xem là một chuẩn mực trong ngành giải trí, là một hình mẫu trong ngành.
Đến khi vào đại sảnh khách sạn, cảm xúc căng thẳng của cô mới từ từ giảm bớt, miễn cưỡng cười với Trần Tư Tề.
Có thể nhìn ra được nụ cười đó rất bất đắc dĩ.
Trần Tư Tề nói: “Dường như cô không thích trở thành người của công chúng? Không phù hợp với nghề diễn viên lắm nhỉ?”
“Nhưng đây là sở trường duy nhất của tôi.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai: “Hơn nữa, thật ra tôi rất thích diễn xuất.”
Cô thích làm rỗng cơ thể của mình và đặt cảm giác của một linh hồn khác vào.
Như vậy giống như cô có được một cuộc sống ngắn ngủi khác.
“Nhưng con người không thể chiếm tất cả những thứ tốt đẹp, sẽ bị báo ứng.” Giang Nguyệt tự nhủ: “Cho nên, vì những thứ mình thích, khó tránh khỏi phải nhẫn nại chịu đựng một số điều mình ghét.”
Cô thấy những điều này rất rõ ràng.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, chỉ có thể chấp nhận hai mặt được và mất!
…
Tiệc cưới được tổ chức ở Bắc Thành nên khó tránh khỏi gặp phải không ít người quen cũ, nhìn thấy Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau tham dự, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tất cả mọi người đều là người tinh vi, quen với việc thuận theo chiều gió nên đương nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc gì trước mặt Trần Tư Tề.
Nhưng ở chốn riêng tư sẽ không tránh khỏi bị nghị luận, Giang Nguyệt đi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm qua, chớp mắt đã trở thành vị hôn thê của Trần Tư Tề.
Giang Nguyệt đi theo Trần Tư Tề dạo vài vòng, cuối cùng cũng đợi đến lúc cô dâu và chú rể xuất hiện.
Trai tài gái sắc, đứng trên sân khấu cũng rất xứng đôi.
Không có quá nhiều nghi thức nặng nề, cũng không có tương tác tình cảm, chỉ cần một vài từ đơn giản đã bắt đầu bữa tiệc cưới.
Khi Tống Du đưa Bạch Hạc tới mời rượu, Giang Nguyệt mỉm cười nâng ly rượu lên: “Luật sư Tống, cô Bạch, tân hôn vui vẻ, chúc mừng.”
Ánh mắt Tống Du nhìn cô vài lần, sau đó lại nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh.
“Đã lâu không gặp anh.” Giang Nguyệt cười trêu ghẹo Tống Du:
“Kết hôn sao không gửi thiệp mời cho tôi, hại tôi phải làm người đi cùng mới có thể xuất hiện ở đây.”
Chương 236 Điều kiện gì
Tống Du đi tới trước mặt Giang Nguyệt, ly rượu trong tay hơi nghiêng về phía trước:
“Xin lỗi, công tác chuẩn bị hôn lễ bận rộn nên không kịp mời cô.”
Anh ấy nói rất hời hợt, cũng có thêm vài phần lễ phép và xa cách hơn so với trước kia.
Giang Nguyệt nhạy bén nhận ra Tống Du có gì đó khác thường.
“Giang Nguyệt, bây giờ cô và Trần...”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Trần Tư Tề tiến về phía trước một bước, ngữ khí không nặng không nhẹ.
Tống Du im lặng một giây, sau đó vẻ mặt mỉm cười, rất ôn hòa: “Như vậy à, vậy hy vọng có thể sớm nghe được tin vui của hai người nhé.”
“Bên kia còn có khách muốn chúc rượu, xin phép đi trước.”
…
Đến khi Tống Du và Bạch Hạc đi xa, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn mờ mịt.
Cô luôn cảm thấy Tống Du đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Có thể do thời gian dài không gặp hoặc có nguyên nhân gì khác khiến hai người sinh ra khoảng cách, thậm chí còn không giống như bạn bè.
Có lẽ, căn bản không phải do anh bận rộn nên quên mất, mà hoàn toàn không có ý định gửi thiệp cho cô.
Giang Nguyệt cúi đầu, nhếch môi cười một tiếng.
Trần Tư Tề nhận ra cảm xúc sa sút của cô, vì vậy hỏi: “Không vui sao?”
“Không có!” Giang Nguyệt trả lời nhanh chóng.
Cô không có quyền không vui.
Những người quyền quý như họ muốn kết giao hay làm bạn với ai hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nếu cảm thấy chướng mắt ai thậm chí cũng không cần lý do.
Tống Du cũng coi như lễ phép, ít nhất thái độ vừa rồi đối với cô còn ôn hòa.
Cô thật sự không thức thời, lúc nãy còn đùa giỡn như thế, trên thực tế người ta hoàn toàn cũng không coi cô là bạn bè.
Cô chẳng là cái gì cả!
Trần Tư Tề hơi mím môi, nhìn gương mặt hơi cô đơn của Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Tống Du.
…
Giữa buổi tiệc Bạch Hạc nói muốn đi nhà vệ sinh, Tống Du nhìn lướt qua toàn bộ sảnh tiệc rồi đi về một hướng.
“Đã đến rồi, sao không qua chào hỏi?” Tống Du vừa cười hỏi vừa đưa một ly sâm banh qua.
Kiều Cẩn Nhuận nhận lấy, chạm ly với anh ấy: “Nhìn thấy là đủ rồi, tân hôn vui vẻ.”
“Lời này của cậu, chắc hẳn không phải nói đến chuyện gặp tôi.”
Tống Du có năng lực nhìn thấu lòng người, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Kiều Cẩn Nhuận:
“Kêu cậu quan tâm, giúp đỡ cô ấy vài lần mà đã nảy sinh tình cảm rồi sao?”
Kiều Cẩn Nhuận nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy, ngữ khí thản nhiên: “Nói chuyện đừng chua ngoa như vậy, cậu là người đàn ông đã có gia đình, phải chú ý trinh tiết.”
Tống Du: “… Tôi đã rất chú ý rồi, lúc nãy còn không dám nói nhiều với cô ấy.”
Nói tới đây, hai người không khỏi tự giễu bản thân.
Thật trùng hợp.
Hai người cùng thích một người phụ nữ.
Nhưng lại thật trùng hợp.
Cả hai đều không thể có được cô!
Vì thế hai người đàn ông cô đơn ở cửa hút thuốc, chờ đến khi gần tàn tiệc, Tống Du mới trở lại đại sảnh.
Kiều Cẩn Nhuận thì gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.
Kiều Cẩn Nhuận: “Hôn lễ có vui không?”
Khi nói chuyện, anh ta đang đứng ở một góc không bị chú ý, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt ở phía xa.
Cô ngồi bên cạnh Trần Tư Tề, nụ cười dịu dàng và tự nhiên, vô cùng hào phóng và khéo léo.
Giang Nguyệt: “Bác sĩ Kiều có tới không, sao tôi không thấy anh?”
Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh nói: “Hôm nay có ca trực ở bệnh viện, thật sự không dành thời gian tới được, cô thay tôi chào hỏi Tống Du nhé.”
Anh ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
“Nghe nói cô sắp kết hôn?” Kiều Cẩn Nhuận bỗng nhiên hỏi Giang Nguyệt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Giang Nguyệt dừng một chút mới bình tĩnh trả lời: “Ừ, chắc khoảng mấy tháng nữa, đến lúc đó bác sĩ Kiều sẽ tới chứ?”
“Vậy phải xem cô có đưa thiệp mời cho tôi không, chỉ cần cô đưa, tôi nhất định sẽ đến.” Anh cười nói, cực kỳ nghiêm túc.
Giống như một lời hứa.
Nhất định sẽ đến bất cứ lúc nào em cần!
…
Bữa tiệc diễn ra hơn hai tiếng, lúc kết thúc mọi người nhao nhao rời khỏi hiện trường, trong đại sảnh không còn ai.
Giang Nguyệt đã ngồi cả buổi tối, trước khi đi, nhìn mọi người đều tan tiệc nên cô muốn ghé nhà vệ sinh một chuyến, kêu Trần Tư Tề lên xe chờ cô.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Nguyệt đứng trước bồn rửa tay.
Nhìn đôi môi đã phai do dính lên thành ly rượu, cô cúi đầu chuẩn bị lấy son ra.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng người trong gương.
Cách tấm gương, cô và Tiêu Kỳ Nhiên Nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Trước khi đến đây, cô đã nghĩ tới sẽ gặp Tiêu Kỳ Nhiên trong tiệc cưới của Tống Du, nhưng cả buổi tối đều không gặp được, cô còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh lạnh như băng, thậm chí còn nhuốm sương tuyết, bắn thẳng về phía cô.
Trái lại, Giang Nguyệt vẫn trấn định và thong dong, thậm chí trong lời nói còn có chút dí dỏm: “Tiêu tổng cũng vào nhà vệ sinh nữ hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Vì sao đồng ý yêu cầu kết hôn với Trần Tư Tề?”
Đầu tiên Giang Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới hiểu được anh đang hỏi gì.
Cũng đúng, với năng lực của Tiêu Kỳ Nhiên thì điều tra được cũng rất dễ dàng.
Nhưng anh không nên hỏi cô.
Anh có thân phận gì để hỏi cô về sự lựa chọn của cô?
“Nếu anh đã biết yêu cầu này là do Trần Tư Tề đưa ra thì anh phải biết tôi không có lý do gì để từ chối.”
Giang Nguyệt hô hấp chậm rãi, giọng điệu từ từ: “Anh ta cần tôi giúp anh ta móc nối quan hệ với Thịnh tổng, thì sẽ tìm mọi cách liên quan đến tôi.”
Cho dù Giang Nguyệt không đồng ý với Trần Tư Tề, thì anh ta nhất định sẽ dùng hết biện pháp khác để tạo cho lão Thịnh tổng một ảo giác, rằng quan hệ giữa cô và anh ta là không bình thường.
Cũng giống như buổi biểu diễn công ích năm mới đó.
Giang Nguyệt không thể chơi nổi!
“Thay vì chờ rơi vào cái bẫy của anh ta, không bằng ngoan ngoãn đạt được thỏa thuận, như vậy cũng không đến mức bị người ta đâm sau lưng mà không biết.”
“Tôi không đắc tội nổi Trần tổng, trở mặt ngay tại chỗ thì người bị báo ứng vẫn là chính tôi.”
Thiện có thiện báo, ác có ác báo, nhưng chung quy quả báo cuối cùng cũng không rơi vào trên người những vị thiếu gia công tử này.
Có một đạo lý bất biến là - chỉ cần bỏ tiền là có thể loại bỏ tai họa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, chú ý tới sự bình tĩnh trong mắt cô, trái tim anh thắt chặt lại, kìm nén cảm xúc hỏi:
“Cô theo anh ta, khác gì theo tôi?”
Giang Nguyệt dời tầm mắt.
“Anh ta có thể cho tôi một cuộc hôn nhân, có thể quang minh chính đại nói với bên ngoài tôi là vợ của anh ta, có thể khiến tôi không cần mang cái mác người tình sống qua ngày. Đương nhiên, tôi biết những thứ này ở trong mắt anh, không khác gì là người tình.”
“Nhưng đây là thứ mà Tiêu tổng hoàn toàn không thể cho được, chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc cô hỏi ngược lại, khóe môi mang theo cảm giác lạnh lẽo và nhàn nhạt.
Giống như đang chất vấn, nhưng lại giống như đang trào phúng.
Nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn gương mặt thờ ơ của Giang Nguyệt chỉ cảm thấy phiền não: “Vậy còn cô thì sao, cô đã đề cập đến điều kiện gì?”
Anh hiểu rõ cô, nếu cô chủ động đồng ý với thoả thuận này thì tất nhiên cô cũng phải kiếm được lợi từ điều đó.
Cho dù cô có mềm yếu đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là người dễ dãi, sẽ không mặc cho người khác nắm bắt.
Giang Nguyệt thẳng lưng, cố gắng khiến tầm mắt mình ngang bằng anh, cô vô cùng rạng rỡ, cực kỳ thoải mái nói một câu:
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
Bình luận facebook