-
Chương 237-239
Chương 237 Đừng coi trọng bản thân mình
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác như bị một nhát dao đâm vào lưng, lồng ngực khó chịu khôn tả.
Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt dần dần sâu thẳm, lạnh lẽo nói không nên lời.
Hoa hồng của anh, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, một nụ cười mang theo sự khinh miệt: “Giang Nguyệt, cô cảm thấy năng lực của Trần Tư Tề có thể đè ép được tôi sao?”
“Thử một lần, lỡ như được thì sao.” Giang Nguyệt không để ý đến sự uy hiếp trong lời nói của anh, ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự kiên định khiến người ta khó có thể bỏ qua.
“Cô không sợ Trần gia phá sản, ôm nhầm đùi sao?”
Giang Nguyệt cũng không để tâm, cười nói: “Nếu Tiêu tổng muốn tuyên chiến với Trần Tư Tề thì không cần phải thông báo với tôi.”
“Nhưng mà, Tiêu tổng chắc hẳn không đến mức vì tôi mà làm ra loại chuyện như vậy đúng không?”
Có một sự nhạo báng khó tả trong giọng điệu cười nửa miệng của cô.
Như thể cô đã hiểu rõ nội tâm của anh nhưng vẫn có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đừng coi trọng bản thân mình quá.”
…
Lúc Giang Nguyệt trở lại xe Trần Tư Tề, vẻ mặt của cô rất trấn định và tự nhiên, không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tư Tề cười nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi.”
“Gặp được người quen nên nói chuyện một chút.” Giang Nguyệt cũng không kiêng dè, trả lời rất thoải mái.
Trần Tư Tề hơi nhíu mày, như đoán được điều gì, anh ta hỏi một câu: “Tiêu Kỳ Nhiên?”
“Ừ.”
Sau khi tự mình đoán ra đáp án, Trần Tư Tề dừng một chút, trong giọng nói mang theo áy náy:
“Xin lỗi, tôi nên chờ cô đi cùng.”
Cái gọi là ‘nói chuyện một chút’ của Giang Nguyệt có thể không dễ dàng như cô nói.
“Thật sự không sao, anh ta chỉ hỏi tôi tại sao lại đồng ý với anh.” Giang Nguyệt hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này:
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Trần Tư Tề gật đầu, cũng không định nghiên cứu sâu hơn, vì thế bảo tài xế lái xe rời khỏi đây.
Bây giờ là lúc tan tiệc, rất nhiều xe đang ra khỏi bãi đậu xe, đành phải xếp hàng từ từ ra ngoài.
Tài xế vừa đánh vô lăng chuẩn bị rời khỏi cửa khách sạn, Giang Nguyệt tùy ý ngước mắt lên, chú ý tới hai người đứng ở cửa lớn.
Ban đêm trời rất tối nhưng hai người đứng ở cửa rất nổi bật.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đứng đó, khoanh tay nhìn người phụ nữ trước mặt. Màn đêm đen kịt làm cho khuôn mặt anh không rõ ràng, không thấy được cảm xúc trên mặt như thế nào.
Người phụ nữ đứng đối diện anh trông rất lạ, Giang Nguyệt nhìn thêm vài lần cũng không thể nhận ra là ai.
Trí nhớ của cô rất tốt, người trong và ngoài giới chỉ cần có duyên gặp mặt, cô đều có thể nhớ đại khái, giúp cô có thể ứng phó được trong vòng danh lợi này.
Tuy nhiên cô chưa từng thấy người kia.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt cô ta, giống như đang cản gió cho cô ta.
Xe đã chạy xa, Giang Nguyệt dần dần thu hồi tầm mắt, lúc này cô mới chú ý tới Trần Tư Tề vẫn luôn nhìn mình.
“Cô rất quan tâm đến hai người đứng ở cửa đó?” Trần Tư Tề hỏi cô một câu.
Giang Nguyệt nhún vai tỏ vẻ phủ nhận, cười hỏi ngược lại: “Bình thường anh chưa từng hóng hớt chuyện gì sao?”
Nói cách khác, vừa rồi cô nhìn chằm chằm hai người ở cửa chỉ đơn giản là do lòng hiếu kỳ dâng lên mà thôi.
Về phần anh và ai, đang làm gì, cô không quan tâm một chút nào.
…
Trước cửa khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên một tay đút túi quần, hơi cúi đầu, nhìn xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hờ hững và lạnh nhạt.
Vẻ mặt của anh rất thờ ơ, ngón tay kẹp điếu thuốc, có thể nhìn thấy tia lửa đang cháy nhưng không rõ ràng.
Dáng người anh cao lớn, toát ra một khí chất xa cách mà người lạ không nên đến gần.
“A Nhiên, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ gọi anh một tiếng.
Tiêu Kỳ Nhiên không hề động đậy, vẫn nhìn cô ta như trước, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ta.
“Cảm ơn anh đã kêu người đến đón em.” Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt như không khỏe, hơn nữa cực kỳ gầy yếu, thoạt nhìn giống như chỉ cần gió thổi một cái thì sẽ ngã ngay xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Chuyện nhỏ thôi. Không phải Tiết An đã đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi rồi sao?”
“Em muốn tự mình nói lời cảm ơn với anh.” Gió đêm thổi loạn tóc Ngu Vãn, cô ta vén tóc ra sau tai, ngửa mặt nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng:
“Cảm ơn anh đã giúp em một tay, có dịp em sẽ báo đáp anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm.
Nếu như không phải cuộc điện thoại của Tiết An nói rằng Ngu Vãn nằng nặc muốn gặp anh đêm nay, thì dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không buông tha người phụ nữ trong nhà vệ sinh.
Nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, Tiêu Kỳ Nhiên hết hứng thú, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ:
“Thời gian không còn sớm nữa, để Tiết An đưa cô về.”
Giọng điệu rất mạnh mẽ.
Ngu Vãn gật đầu, cũng đồng ý quyết định của anh: “Được, em tìn phòng xong sẽ mời anh ăn cơm.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, xem như chấp nhận đề nghị của cô.
Người yêu cũ gặp mặt cũng không đến mức quá cứng nhắc và thờ ơ.
…
Trong khách sạn.
Bạch Hạc vừa mới tổ chức tiệc cưới xong liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Ngu Vãn.
Thậm chí Ngu Vãn còn chưa kịp tắm rửa thì đã bị cô ấy hỏi một trận: “Chị Ngu Vãn, chị gặp được anh em chưa?”
“Gặp rồi, anh ấy vẫn đối xử lạnh nhạt với người khác như trước.” Ngu Vãn vừa cho nước vào bồn tắm vừa cầm điện thoại đáp lại cô ấy.
Bạch Hạc nhận được đáp án này cũng không hài lòng, tiếp tục truy hỏi: “Anh ấy đi rồi sao? Chị không hẹn lần sau ăn tối hả?”
“Có hẹn nhưng anh ấy cũng không hứng thú lắm, phỏng chừng chỉ là qua loa cho có lệ.”
Bạch Hạc hỏi một câu, Ngu Vãn liền trả lời một câu, rất bình thản.
Mọi thứ không giống như những gì Bạch Hạc dự đoán, cô ấy hơi thất vọng: “Tại sao chứ? Em cho rằng hai người sẽ...”
“Thôi đi, chị và anh em đều không có suy nghĩ đó, em cũng đừng hao tổn tâm trí nữa.” Ngu Vãn cười, gần như không do dự nói:
“Có thể làm bạn với anh ấy là chị đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Chị Ngu Vãn...” Bạch Hạc gấp đến độ muốn khóc.
Đêm nay là tiệc cưới của Bạch Hạc nhưng trong lòng cô ấy lại chỉ để ý đến chuyện của Ngu Vãn, không thèm để ý đến mình.
“Được rồi, hôm nay là ngày vui của em, không phải là chị cũng về nước với em rồi sao? Hạnh phúc nhé.”
…
Vất vả lắm mới dỗ được Bạch Hạc cúp điện thoại, Ngu Vãn đặt điện thoại lên bồn rửa tay, từ từ cởi quần áo, chân trần đứng trước gương.
Nhìn vào những vết sẹo mới và cũ trên ngực và lưng của mình, đỏ sẫm và đỏ tươi, lông mi của cô ta khẽ run rẩy, đau đớn nhắm mắt lại, sau đó hai tay vuốt ve mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đã trốn thoát!
…
Hai ngày sau, giới truyền thông lần lượt tung ra hai tin giải trí, mỗi tin đều khiến người ta phải kinh ngạc.
Một là tin tức tuyên bố Giang Nguyệt và Trần Tư Tề chính thức ấn định ngày cưới, điều này ngay lập tức gây ra làn sóng thảo luận sôi nổi từ khắp mọi nơi.
[Không phải cách đây không lâu hai người này mới chia tay sao, vậy là tái hợp rồi, hôn nhân chớp nhoáng sao?]
[Nghe nói sau khi kết hôn, Giang Nguyệt sẽ rời khỏi giới giải trí, không biết có phải thật hay không, lót dép ngồi chờ thông báo.]
[Lúc trước tin đồn Giang Nguyệt mang thai bị đè xuống, chắc là thật rồi, tôi thấy là cưới chạy chắc luôn.]
[Cái thai không nhất thiết là của Trần Tư Tề, chúc mừng Trần tổng đổ vỏ.]
[Trần tổng bị cắm sừng!]
Chương 238 Có chết cũng phải tìm
Trong thời đại giải trí đến chết người này, làn sóng nhiệt độ của dư luận đã thay đổi theo từng đợt, cư dân mạng bàn tán và bình luận tin đồn giống như một cuộc vui, không quan tâm chút nào về sự thật đã bị ma quỷ hóa như thế nào.
Ngay sau đó, một tin tức giải trí khác cũng liên tiếp xuất hiện…
[Mối tình đầu của người thừa kế Tiêu thị về nước, nghi ngờ tình cũ lại bùng nổ, lửa tình bùng lên!]
Hai tin tức này đặt cùng một chỗ với nhau, có vẻ cực kỳ thú vị.
Hai người rõ ràng vẫn luôn xuất hiện trong cùng một tiêu đề hiện tại cũng đã xuất hiện, chẳng qua là mỗi người chiếm một tiêu đề riêng biệt. Cũng coi như là ở cùng một chỗ đi?
Không thể không nói là ăn ý.
Lúc Giang Nguyệt nhìn thấy tin tức này, là đang ngồi cùng Trần Tư Tề trong một nhà hàng phương Tây.
Nhìn thấy ba chữ ‘mối tình đầu’, Giang Nguyệt hơi thất thần.
Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên còn có mối tình đầu.
“Có cần tôi cắt bít tết cho cô không?” Giọng nói của người đàn ông đối diện kéo suy nghĩ của Giang Nguyệt trở lại, cô khóa màn hình điện thoại di động của mình, mỉm cười và nói:
“Vậy phiền anh nhé.”
Hôm nay Giang Nguyệt hẹn Trần Tư Tề ra ngoài là vì cô có chuyện muốn nói.
Trần Tư Tề rất lịch sự giúp Giang Nguyệt cắt bít tết thành những miếng nhỏ vừa miệng, lại một lần nữa đem đĩa đặt lại trước mặt cô.
“Cô có muốn uống rượu vang đỏ không? Rượu vang đỏ của nhà hàng này rất ngon đấy.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không được, tôi phải tỉnh táo một chút, có chuyện nguyên túc muốn nói với anh.”
Nhìn Giang Nguyệt bỗng nhiên nghiêm túc, Trần Tư Tề nhịn không được nở nụ cười hỏi:
“Chuyện nghiêm túc gì vậy? Cô nói như vậy làm tôi thấy cực kỳ tò mò nha.”
Giang Nguyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói ra: “Chu Ninh Vân là mẹ của tôi.”
...
Sau khi nói xong, Giang Nguyệt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Tư Tề, cũng không có gì ngoài dự đoán.
Một mối quan hệ phức tạp như vậy, hắn cần phải xem xét.
“Ngày đó tôi vốn muốn nói cho anh biết ngay lập tức, nhưng tôi cũng vừa biết, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc, tôi cần thời gian để tiêu hóa.” Giang Nguyệt nói rất thản nhiên:
“Nói thật, tôi căn bản không biết người đàn ông mẹ tôi tái giá sẽ là cha của anh, nếu không tôi sẽ nói rõ ràng tất cả ngay từ đầu.”
Sắc mặt Trần Tư Tề ngưng trọng, thoáng gật đầu: “Tôi tin tưởng cô, nhưng tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.”
Giang Nguyệt có thể hiểu được.
Suy cho cùng, điều Trần Tư Tề cần là một người có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vòng vây này. Nếu dính dáng đến mẹ kế, hắn ta sẽ không thể kiểm soát được hướng đi tiếp theo.
Người kinh doanh như bọn bọ, muốn nhất chính là mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
Nếu có biến số, có nghĩa là có khả năng thất bại.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Giang Nguyệt trong lòng mặc định Trần Tư Tề nhất định sẽ hủy bỏ thỏa thuận, tất cả những gì nói lúc trước phỏng chừng cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Rõ ràng là chuyện trong dự liệu, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy có chút phiền não.
Cô mở điện thoại di động ra, màn hình nhảy ra là những tin bát quái mà cô chưa xem hết trong phòng ăn, tin tức về mối tình đầu của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức hiện lên trong tầm mắt.
Sau khi xem qua hàng trăm bình luận, cuối cùng cô cũng tìm được cái tên của mối tình đầu kia - Ngu Vãn.
Nó rất xa lạ.
Xa lạ đến mức trong mấy năm nay, Giang Nguyệt thậm chí chưa từng nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói đến.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tin tức được đưa ra, nhưng không có thông báo thanh minh. Vậy thì coi như những tin tức này đều là thật.
Nghĩ đến cũng đúng, đêm đó khi mình leo lên xe của hắn, những hành động kia của hắn, nhưng một chút cũng không xa lạ.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt không nhịn được tự cười nhạo mình.
Khó trách lúc ấy cô giả bộ thuần thục hôn lên môi hắn, hắn còn có thể cười khẽ.
Thì ra là cười nhạo cô vì ra vẻ lão luyện.
Từ ngày hôm đó, Trần Tư Tề không liên lạc với cô nữa, nhưng cũng không nói với cô chuyện muốn hủy bỏ thỏa thuận. Thêm nữa bên kia công việc cũng tạm thời ngừng làm việc, Giang Nguyệt trở nên nhàn rỗi không có việc gì để làm.
Một ngày nọ, cô nhận được một cuộc điện thoại, thì ra là căn hộ của Giang Nguyệt thuê ở Bắc Thành kia sắp hết hạn, chủ nhà gọi điện thoại yêu cầu cô dọn hết đồ ra ngoài.
Nghĩ đến đồ đạc trong phòng thuộc về mình, Giang Nguyệt quyết định đặt vé máy bay về Bắc Thành.
Giang Nguyệt mời công ty chuyển nhà đến, dọn đồ cũng không tốn nhiều công sức, đơn giản đều là những chiếc cúp và giấy chứng nhận của cô mấy năm nay trong giới giải trí, đựng đầy mấy rương lớn.
Dọn xong nhà, cô nhìn căn hộ trống rỗng, dùng điện thoại chụp một bức ảnh, thuận tay đăng nó lên trang cá nhân.
[Mang tất cả mọi thứ ở trong thành phố này đem đi, bắt đầu lại từ đầu.]
Cô vừa mới đăng tải, rất nhanh Hứa Ngôn Sâm đã bình luận ở phía dưới: [Đi tiêu sái như vậy, là phát đạt rồi sao? Ra ngoài uống rượu đi.]
Giang Nguyệt cười rộ lên.
Một số mối quan hệ là như vậy, ngay cả khi không liên lạc trong một thời gian dài. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của nó vẫn sẽ làm cho mọi người nhận ra rằng tình bạn này chưa bao giờ xa cách.
Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm hẹn nhau tại quán bar họ gặp nhau lần đầu tiên.
“Giang Nguyệt, tiểu thuyết ngôn tình cô đọc nhiều rồi, cũng chơi trò cưới trước yêu sau sao?” Hứa Ngôn Sâm uống một ly rượu xuống bụng, nói chuyện cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Giang Nguyệt nhún nhún vai, cũng hùa theo câu nói đùa của anh mà nói tiếp: “Là hôn nhân hợp đồng, không phải càng kích thích hơn sao?”
“Trâu bò!” Hứa Ngôn Sâm giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới, người đẹp quyến rũ và gợi cảm Nguyệt Nguyệt của chúng ta, lại có một ngày cũng muốn vì đàn ông mà rửa tay nấu canh.”
Lúc nói câu này, Hứa Ngôn Sâm còn có chút buồn bã: “Bộ váy ưng ý nhất của tôi vẫn còn đang chờ cô quảng bá cho, không nghĩ tới cô sẽ nhanh như vậy bước vào nấm mồ hôn nhân...”
Giang Nguyệt dở khóc dở cười.
Sau khi uống ba vòng rượu, hai người đem đủ loại gần đây đều dặn dò một lần.
Hứa Ngôn Sâm vẫn là nhà thiết kế chính của Swee, năm nay doanh số bán hàng tăng lên, mang theo giá trị của anh cũng tăng gấp mấy lần.
Nghe xong tình hình gần đây của Giang Nguyệt, Hứa Ngôn Sâm thở dài, hỏi cô một câu: “Ông chủ cũ thích uống trà xanh kia, cô thật sự buông bỏ rồi?”
“Thật sự!” Giang Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày không hề gợn sóng:
“Yêu hận gì cũng đã trả hết. Hắn đối với tôi không tệ, tôi cũng không nợ hắn cái gì nữa.”
“Chậc chậc, hai người các người thật khiến người ta cạn lời.” Hứa Ngôn Sâm không đầu không đuôi nói một câu như vậy, sau đó từ trong túi lấy ra một cái usb:
“Nếu cô đã hết hy vọng, xem ra thứ này cũng vô dụng.”
“Tôi vốn còn đang chờ cô sau này trở thành ảnh hậu, đến lúc đó sẽ dùng đoạn âm thanh này tống tiền cô, xem ra không có cơ hội nữa rồi.”
Giang Nguyệt nhịn không được cười, biết bên trong usb là cái gì: “Anh mang theo cái này làm gì, tôi giúp anh vứt đi.”
Cô nắm lấy usb trong lòng bàn tay, đi đến thùng rác của quán bar, tùy tiện ném nó vào.
Quay trở lại quầy bar, Giang Nguyệt vẫn còn đề phòng một chút, hỏi: “Anh không có bản sao lưu nào nữa chứ?”
“Đại tiểu thư yên tâm, đoạn ghi âm kia trên đời này chỉ có một cái này.” Hứa Ngôn Sâm cười ha hả: “Tôi đã lừa cô bao giờ đâu?”
Giang Nguyệt không nói gì, chỉ cười cười.
Cười đến nỗi khóe mi đều tràn ra nước mắt.
Cuối cùng cô cũng có thể nói lời tạm biệt với con người trước đây của mình, người đã tự mình lao thân vào lửa vì tình yêu.
...
Xe rác ở cửa sau của quán bar.
Tiết An mang theo găng tay nhựa, đầu đầy mồ hôi lục lọi trong các loại chai rượu cùng rác rưởi khác nhau, tâm tình không tốt muốn mắng người.
Người đàn ông phía sau ngược lại rất bình tĩnh, khoanh tay nhàn rỗi, giọng điệu cũng trầm ổn:
“Nếu tìm được, tiền thưởng tháng sau cộng thêm một trăm triệu.”
Sắc mặt Tiết An lập tức trở nên sáng ngời.
Tìm, có chết cũng phải tìm!
Chương 239 Đến nói lời tạm biệt
Trời không phụ lòng người, Tiết An ở dưới ánh đèn yếu ớt, rốt cuộc cũng tìm được chiếc usb sáng bóng kim loại kia, cậu ta lập tức lộ ra nụ cười thắng lợi:
“Tiêu tổng, tôi tìm được rồi!”
Nhưng nụ cười này không kéo dài quá lâu.
Không biết trong thùng rác là có rượu hay nước trái cây bị đổ dẫn đến usb bị ngâm trong chất lỏng quá lâu, đã bị hư hỏng. Máy tính hoàn toàn không nhận diện được dữ liệu được lưu bên trong.
Tiết An trông mong quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đối phương chỉ bỏ lại cho hắn một câu:
“Dữ liệu bên trong nếu không phục hồi được, tiền thưởng tháng sau sẽ bị trừ sạch.”
“...” Tiết An cảm thấy không có gì cay đắng hơn cuộc sống của cậu ta!
…
Chuyển nhà cũng không tốn quá nhiều thời gian, ngày đầu tiên đem đồ đạc đóng gói để cho công ty chuyển phát nhanh gửi đến Hoa Thành, sáng hôm sau cùng chủ nhà ký thỏa thuận chấm dứt, sự tình cũng đã xử lý xong toàn bộ.
Sau khi mọi chuyện trong phòng được xử lý xong, Giang Nguyệt đặt vé máy bay ngay ngày hôm sau, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều Cẩn Nhuận, hỏi anh ấy buổi chiều có thời gian không, muốn đi gặp anh một lần.
“Gặp tôi sao? Cô muốn tiêm hay muốn truyền dịch?” Thanh âm của Kiều Cẩn Nhuận rất tao nhã, từ trong ống nghe truyền ra, còn mang theo một tia tùy hứng hiếm có.
Giang Nguyệt vừa nghe, nhịn không được cười trách cứ: “Thật sự là rất biết cách trêu chọc người khác, anh biết tôi sợ cái gì còn nhất định phải hỏi như vậy?”
Kiều Cẩn Nhuận ở đầu kia khẽ cười: “Cô quay lại Bắc Thành rồi sao?”
“Ừ, bên này tiền thuê nhà đã hết hạn, cho nên tôi mới đến đây dọn đồ.” Giang Nguyệt nói xong, ánh mắt có chút trầm xuống:
“Tôi... Có lẽ sau này sẽ không trở lại đây nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận phản ứng một lát.
Thì ra lần gặp mặt này là để đến nói lời tạm biệt với anh.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
...
Vào lúc ba giờ chiều, khí trời không quá nóng, Giang Nguyệt đến bệnh viện gặp Kiều Cẩn Nhuận, hai người đi dạo trong khu vực hồi sức ngoài trời.
Hai người ung dung đi về phía trước, một người vui vẻ nhẹ nhàng, một người kiên định vững vàng, theo sát bước chân của nhau.
Ở đây có một số bệnh nhân ngồi trên xe lăn, phơi nắng, một số người già đang tập thể dục trước thiết bị thể dục. Một số người trong số họ biết Kiều Cẩn Nhuận và chủ động vẫy tay với anh.
“Nhân duyên của bác sĩ Kiều thật tốt.” Giang Nguyệt cười hì hì: “Sau này chắc chắn sẽ là một bác sĩ rất nổi tiếng, sau này tôi tìm anh khám bệnh có thể giảm giá không?”
“Còn xem mức độ nghiêm trọng.” Khóe môi anh hiện lên một nụ cười:
“Nhưng mà tôi càng hy vọng cô luôn khỏe mạnh, như vậy cũng không cần phải tìm đến tôi chữa bệnh nữa.”
“Cám ơn câu nói may mắn của bác sĩ Kiều nhé.” Giang Nguyệt nháy mắt.
Hai người trò chuyện tán gẫu rất nhiều, nhưng ai cũng không đề cập đến chuyện Giang Nguyệt sẽ rời đi.
Giống như đây trở thành sự ăn ý không cần nói thành lời giữa hai người.
Nhưng mặt trời sẽ luôn lặn, cũng không có con đường nào không thể đi đến cuối cùng.
Khi bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, bước chân của Kiều Cẩn Nhuận dần dần chậm hơn, cho đến khi dừng lại tại chỗ.
“Giang Nguyệt, sau này cô có dự định gì không?” Anh hỏi cô, giọng điệu vẫn không khác gì khác trước, vẫn ôn hòa như vậy.
Giang Nguyệt cười cười, cũng theo đó trả lời anh: “Tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới cân nhắc hướng phát triển sau này.”
“Cô không tính quay trở lại Bắc thành sao?”
Giang Nguyệt không chút do dự lắc đầu: “Bắc Thành không thích hợp với tôi.”
Khí hậu nơi này hai mươi năm qua cô chưa từng thích ứng được, có quá nhiều kỉ niệm làm cho cô thương tâm, còn có một trái tim không thể sưởi ấm được.
Cô sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào nữa.
Kiều Cẩn Nhuận rũ mi mắt nhìn cô, sâu trong mắt là ôn nhu cùng trầm tĩnh sâu không thấy đáy.
Anh có thể thấy rằng cô đã đưa ra quyết định cuối cùng.
“Có cơ hội đến Hoa thành thì tìm tôi nhé.” Nụ cười Giang Nguyệt vẫn ngọt ngào như trước: “Đến lúc đó, tôi sẽ chiêu đãi anh.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn chăm chú vào cô, tay nhét trong áo blouse trắng nhiều lần muốn rút ra, cuối cùng anh vẫn lấy đồ trong túi ra.
“Cái gì thần mà thần thần bí bí vậy?” Giang Nguyệt tiến lại gần cười vô tâm với anh: “Anh sẽ không chuẩn bị quà chia tay cho tôi chứ?”
“Đúng là bị cô đoán trúng.” Kiều Cẩn Nhuận cong môi cười cười, giống như không còn cách nào khác với cô, đưa tay lên trước mặt cô.
Lúc anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một bông hồng gỗ được chạm khắc cực kỳ tinh xảo, đến gần còn ngửi thấy mùi hương gỗ rất dễ chịu.
Giang Nguyệt “Oa” một tiếng, ánh mắt tỏa sáng, cô giơ ngón tay lên muốn chạm vào, nhịn không được lẩm bẩm:
“Hoa hồng thật xinh đẹp.”
Cô chưa từng thấy qua bông hoa hồng được chạm khắc từ gỗ mà chân thực như vậy. Ngay cả những nếp gấp của mỗi cánh hoa trên đó cũng đều sống động như thật, tựa như sức sống đang bừng bừng nở rộ.
“Tôi nghĩ cô chắc là không thiếu hoa hồng, nhưng đóa này vĩnh viễn sẽ không tàn, có thể cất giữ thật lâu.” Anh nói rất bình thản, nhưng bên môi lại mang theo ý cười.
Giang Nguyệt chần chờ vài giây, sau đó không xác định hỏi anh: “Cái này cũng là lúc trực đêm nhàm chán khắc sao?”
“Không, là đặc biệt khắc vì cô.”
Lúc anh nói lời này ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt cũng rất trầm ổn, giống như một lời trình bày, đồng thời cũng là một lời tỏ tình cực kỳ trịnh trọng.
Giang Nguyệt sửng sốt.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bông hồng đang nắm trong lòng bàn tay có chút nóng rực, hô hấp cũng chậm đi:
“Bác sĩ Kiều...”
“Đừng quá để ý.” Kiều Cẩn Nhuận liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, chậm rãi nói: “Nếu như không phải lo lắng sẽ không còn cơ hội nói ra miệng, tôi cũng sẽ không nói ra làm cô khó xử.”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Lời tỏ tình như vậy thật sự là bất ngờ không kịp đề phòng. Trong lúc nhất thời cô mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô trong chốc lát, sau đó lại bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài:
“Nhát gan. Nếu biết trước sẽ dọa cô thành bộ dáng này, tôi sẽ không nói nữa.”
Giang Nguyệt nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.
Hai người lại đi về phía trước vài bước, đi tới trước một cái ghế dài rồi ngồi xuống.
Thời tiết ở Bắc Thành khô ráo, bầu trời cũng xanh và sạch sẽ hơn, những đám mây giống như đang tạo cảnh.
Hoàng hôn đã bắt đầu nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như một bức tranh màu xanh được cuộn lên một lớp màu đỏ lửa.
“Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với cô không?”
“Nếu cô không thể sống cho chính mình, hãy sống cho người khác, sống cho những người yêu thương cô, đừng để họ buồn.”
Kiều Cẩn Nhuận nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, nếu như, ý tôi là nếu...”
"Nếu có một ngày cô buộc phải từ bỏ và muốn từ bỏ, tôi hy vọng rằng tình cảm của tôi dành cho cô có thể trở thành sợi dây cuối cùng níu giữ cô lại."
Giang Nguyệt rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt, rất nhanh liền phủ đầy mặt của cô.
Lúc rời đi, đuôi mắt Giang Nguyệt vẫn đỏ hoe, cô cố gắng nở nụ cười, động tác vẫy tay cực kỳ khoa trương mà nói lời tạm biệt với Kiều Cẩn Nhuận:
“Hôm nào đến Hoa thành, tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Nhưng hôm nào là khi nào? Lần sau là lần nào?
Không ai biết khi nào lời hứa được thực hiện.
Nhưng mỗi người đều biết rõ, lời khách sáo khi chia tay chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối đẹp đẽ.
...
Có thể đụng phải Bạch Hạc và Ngu Vãn ở cửa bệnh viện là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Giang Nguyệt đang bắt taxi ở ven đường, chuẩn bị trở về khách sạn tạm thời mà cô đã đặt. Không ngờ lại bị Bạch Hạc vừa mới từ trong bệnh viện cùng Ngu Vãn đi ra, nhìn một cái liền nhận ra Giang Nguyệt.
“Giang Nguyệt, sao chị lại ở đây?”
“Còn có thể là gì chứ? Đương nhiên là thoát khỏi anh!”
Một câu nói nhẹ nhàng khiến Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác như bị một nhát dao đâm vào lưng, lồng ngực khó chịu khôn tả.
Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt dần dần sâu thẳm, lạnh lẽo nói không nên lời.
Hoa hồng của anh, thật sự càng ngày càng to gan lớn mật.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, một nụ cười mang theo sự khinh miệt: “Giang Nguyệt, cô cảm thấy năng lực của Trần Tư Tề có thể đè ép được tôi sao?”
“Thử một lần, lỡ như được thì sao.” Giang Nguyệt không để ý đến sự uy hiếp trong lời nói của anh, ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự kiên định khiến người ta khó có thể bỏ qua.
“Cô không sợ Trần gia phá sản, ôm nhầm đùi sao?”
Giang Nguyệt cũng không để tâm, cười nói: “Nếu Tiêu tổng muốn tuyên chiến với Trần Tư Tề thì không cần phải thông báo với tôi.”
“Nhưng mà, Tiêu tổng chắc hẳn không đến mức vì tôi mà làm ra loại chuyện như vậy đúng không?”
Có một sự nhạo báng khó tả trong giọng điệu cười nửa miệng của cô.
Như thể cô đã hiểu rõ nội tâm của anh nhưng vẫn có thể tùy ý rời đi bất cứ lúc nào.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đừng coi trọng bản thân mình quá.”
…
Lúc Giang Nguyệt trở lại xe Trần Tư Tề, vẻ mặt của cô rất trấn định và tự nhiên, không nhìn ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tư Tề cười nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ trong nhà vệ sinh luôn rồi.”
“Gặp được người quen nên nói chuyện một chút.” Giang Nguyệt cũng không kiêng dè, trả lời rất thoải mái.
Trần Tư Tề hơi nhíu mày, như đoán được điều gì, anh ta hỏi một câu: “Tiêu Kỳ Nhiên?”
“Ừ.”
Sau khi tự mình đoán ra đáp án, Trần Tư Tề dừng một chút, trong giọng nói mang theo áy náy:
“Xin lỗi, tôi nên chờ cô đi cùng.”
Cái gọi là ‘nói chuyện một chút’ của Giang Nguyệt có thể không dễ dàng như cô nói.
“Thật sự không sao, anh ta chỉ hỏi tôi tại sao lại đồng ý với anh.” Giang Nguyệt hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này:
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Trần Tư Tề gật đầu, cũng không định nghiên cứu sâu hơn, vì thế bảo tài xế lái xe rời khỏi đây.
Bây giờ là lúc tan tiệc, rất nhiều xe đang ra khỏi bãi đậu xe, đành phải xếp hàng từ từ ra ngoài.
Tài xế vừa đánh vô lăng chuẩn bị rời khỏi cửa khách sạn, Giang Nguyệt tùy ý ngước mắt lên, chú ý tới hai người đứng ở cửa lớn.
Ban đêm trời rất tối nhưng hai người đứng ở cửa rất nổi bật.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đứng đó, khoanh tay nhìn người phụ nữ trước mặt. Màn đêm đen kịt làm cho khuôn mặt anh không rõ ràng, không thấy được cảm xúc trên mặt như thế nào.
Người phụ nữ đứng đối diện anh trông rất lạ, Giang Nguyệt nhìn thêm vài lần cũng không thể nhận ra là ai.
Trí nhớ của cô rất tốt, người trong và ngoài giới chỉ cần có duyên gặp mặt, cô đều có thể nhớ đại khái, giúp cô có thể ứng phó được trong vòng danh lợi này.
Tuy nhiên cô chưa từng thấy người kia.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt cô ta, giống như đang cản gió cho cô ta.
Xe đã chạy xa, Giang Nguyệt dần dần thu hồi tầm mắt, lúc này cô mới chú ý tới Trần Tư Tề vẫn luôn nhìn mình.
“Cô rất quan tâm đến hai người đứng ở cửa đó?” Trần Tư Tề hỏi cô một câu.
Giang Nguyệt nhún vai tỏ vẻ phủ nhận, cười hỏi ngược lại: “Bình thường anh chưa từng hóng hớt chuyện gì sao?”
Nói cách khác, vừa rồi cô nhìn chằm chằm hai người ở cửa chỉ đơn giản là do lòng hiếu kỳ dâng lên mà thôi.
Về phần anh và ai, đang làm gì, cô không quan tâm một chút nào.
…
Trước cửa khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên một tay đút túi quần, hơi cúi đầu, nhìn xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hờ hững và lạnh nhạt.
Vẻ mặt của anh rất thờ ơ, ngón tay kẹp điếu thuốc, có thể nhìn thấy tia lửa đang cháy nhưng không rõ ràng.
Dáng người anh cao lớn, toát ra một khí chất xa cách mà người lạ không nên đến gần.
“A Nhiên, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ gọi anh một tiếng.
Tiêu Kỳ Nhiên không hề động đậy, vẫn nhìn cô ta như trước, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ta.
“Cảm ơn anh đã kêu người đến đón em.” Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt như không khỏe, hơn nữa cực kỳ gầy yếu, thoạt nhìn giống như chỉ cần gió thổi một cái thì sẽ ngã ngay xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Chuyện nhỏ thôi. Không phải Tiết An đã đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi rồi sao?”
“Em muốn tự mình nói lời cảm ơn với anh.” Gió đêm thổi loạn tóc Ngu Vãn, cô ta vén tóc ra sau tai, ngửa mặt nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng:
“Cảm ơn anh đã giúp em một tay, có dịp em sẽ báo đáp anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm.
Nếu như không phải cuộc điện thoại của Tiết An nói rằng Ngu Vãn nằng nặc muốn gặp anh đêm nay, thì dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không buông tha người phụ nữ trong nhà vệ sinh.
Nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra hôm nay, Tiêu Kỳ Nhiên hết hứng thú, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ:
“Thời gian không còn sớm nữa, để Tiết An đưa cô về.”
Giọng điệu rất mạnh mẽ.
Ngu Vãn gật đầu, cũng đồng ý quyết định của anh: “Được, em tìn phòng xong sẽ mời anh ăn cơm.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, xem như chấp nhận đề nghị của cô.
Người yêu cũ gặp mặt cũng không đến mức quá cứng nhắc và thờ ơ.
…
Trong khách sạn.
Bạch Hạc vừa mới tổ chức tiệc cưới xong liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Ngu Vãn.
Thậm chí Ngu Vãn còn chưa kịp tắm rửa thì đã bị cô ấy hỏi một trận: “Chị Ngu Vãn, chị gặp được anh em chưa?”
“Gặp rồi, anh ấy vẫn đối xử lạnh nhạt với người khác như trước.” Ngu Vãn vừa cho nước vào bồn tắm vừa cầm điện thoại đáp lại cô ấy.
Bạch Hạc nhận được đáp án này cũng không hài lòng, tiếp tục truy hỏi: “Anh ấy đi rồi sao? Chị không hẹn lần sau ăn tối hả?”
“Có hẹn nhưng anh ấy cũng không hứng thú lắm, phỏng chừng chỉ là qua loa cho có lệ.”
Bạch Hạc hỏi một câu, Ngu Vãn liền trả lời một câu, rất bình thản.
Mọi thứ không giống như những gì Bạch Hạc dự đoán, cô ấy hơi thất vọng: “Tại sao chứ? Em cho rằng hai người sẽ...”
“Thôi đi, chị và anh em đều không có suy nghĩ đó, em cũng đừng hao tổn tâm trí nữa.” Ngu Vãn cười, gần như không do dự nói:
“Có thể làm bạn với anh ấy là chị đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Chị Ngu Vãn...” Bạch Hạc gấp đến độ muốn khóc.
Đêm nay là tiệc cưới của Bạch Hạc nhưng trong lòng cô ấy lại chỉ để ý đến chuyện của Ngu Vãn, không thèm để ý đến mình.
“Được rồi, hôm nay là ngày vui của em, không phải là chị cũng về nước với em rồi sao? Hạnh phúc nhé.”
…
Vất vả lắm mới dỗ được Bạch Hạc cúp điện thoại, Ngu Vãn đặt điện thoại lên bồn rửa tay, từ từ cởi quần áo, chân trần đứng trước gương.
Nhìn vào những vết sẹo mới và cũ trên ngực và lưng của mình, đỏ sẫm và đỏ tươi, lông mi của cô ta khẽ run rẩy, đau đớn nhắm mắt lại, sau đó hai tay vuốt ve mặt, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đã trốn thoát!
…
Hai ngày sau, giới truyền thông lần lượt tung ra hai tin giải trí, mỗi tin đều khiến người ta phải kinh ngạc.
Một là tin tức tuyên bố Giang Nguyệt và Trần Tư Tề chính thức ấn định ngày cưới, điều này ngay lập tức gây ra làn sóng thảo luận sôi nổi từ khắp mọi nơi.
[Không phải cách đây không lâu hai người này mới chia tay sao, vậy là tái hợp rồi, hôn nhân chớp nhoáng sao?]
[Nghe nói sau khi kết hôn, Giang Nguyệt sẽ rời khỏi giới giải trí, không biết có phải thật hay không, lót dép ngồi chờ thông báo.]
[Lúc trước tin đồn Giang Nguyệt mang thai bị đè xuống, chắc là thật rồi, tôi thấy là cưới chạy chắc luôn.]
[Cái thai không nhất thiết là của Trần Tư Tề, chúc mừng Trần tổng đổ vỏ.]
[Trần tổng bị cắm sừng!]
Chương 238 Có chết cũng phải tìm
Trong thời đại giải trí đến chết người này, làn sóng nhiệt độ của dư luận đã thay đổi theo từng đợt, cư dân mạng bàn tán và bình luận tin đồn giống như một cuộc vui, không quan tâm chút nào về sự thật đã bị ma quỷ hóa như thế nào.
Ngay sau đó, một tin tức giải trí khác cũng liên tiếp xuất hiện…
[Mối tình đầu của người thừa kế Tiêu thị về nước, nghi ngờ tình cũ lại bùng nổ, lửa tình bùng lên!]
Hai tin tức này đặt cùng một chỗ với nhau, có vẻ cực kỳ thú vị.
Hai người rõ ràng vẫn luôn xuất hiện trong cùng một tiêu đề hiện tại cũng đã xuất hiện, chẳng qua là mỗi người chiếm một tiêu đề riêng biệt. Cũng coi như là ở cùng một chỗ đi?
Không thể không nói là ăn ý.
Lúc Giang Nguyệt nhìn thấy tin tức này, là đang ngồi cùng Trần Tư Tề trong một nhà hàng phương Tây.
Nhìn thấy ba chữ ‘mối tình đầu’, Giang Nguyệt hơi thất thần.
Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên còn có mối tình đầu.
“Có cần tôi cắt bít tết cho cô không?” Giọng nói của người đàn ông đối diện kéo suy nghĩ của Giang Nguyệt trở lại, cô khóa màn hình điện thoại di động của mình, mỉm cười và nói:
“Vậy phiền anh nhé.”
Hôm nay Giang Nguyệt hẹn Trần Tư Tề ra ngoài là vì cô có chuyện muốn nói.
Trần Tư Tề rất lịch sự giúp Giang Nguyệt cắt bít tết thành những miếng nhỏ vừa miệng, lại một lần nữa đem đĩa đặt lại trước mặt cô.
“Cô có muốn uống rượu vang đỏ không? Rượu vang đỏ của nhà hàng này rất ngon đấy.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không được, tôi phải tỉnh táo một chút, có chuyện nguyên túc muốn nói với anh.”
Nhìn Giang Nguyệt bỗng nhiên nghiêm túc, Trần Tư Tề nhịn không được nở nụ cười hỏi:
“Chuyện nghiêm túc gì vậy? Cô nói như vậy làm tôi thấy cực kỳ tò mò nha.”
Giang Nguyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói ra: “Chu Ninh Vân là mẹ của tôi.”
...
Sau khi nói xong, Giang Nguyệt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Tư Tề, cũng không có gì ngoài dự đoán.
Một mối quan hệ phức tạp như vậy, hắn cần phải xem xét.
“Ngày đó tôi vốn muốn nói cho anh biết ngay lập tức, nhưng tôi cũng vừa biết, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc, tôi cần thời gian để tiêu hóa.” Giang Nguyệt nói rất thản nhiên:
“Nói thật, tôi căn bản không biết người đàn ông mẹ tôi tái giá sẽ là cha của anh, nếu không tôi sẽ nói rõ ràng tất cả ngay từ đầu.”
Sắc mặt Trần Tư Tề ngưng trọng, thoáng gật đầu: “Tôi tin tưởng cô, nhưng tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.”
Giang Nguyệt có thể hiểu được.
Suy cho cùng, điều Trần Tư Tề cần là một người có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vòng vây này. Nếu dính dáng đến mẹ kế, hắn ta sẽ không thể kiểm soát được hướng đi tiếp theo.
Người kinh doanh như bọn bọ, muốn nhất chính là mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
Nếu có biến số, có nghĩa là có khả năng thất bại.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Giang Nguyệt trong lòng mặc định Trần Tư Tề nhất định sẽ hủy bỏ thỏa thuận, tất cả những gì nói lúc trước phỏng chừng cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Rõ ràng là chuyện trong dự liệu, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy có chút phiền não.
Cô mở điện thoại di động ra, màn hình nhảy ra là những tin bát quái mà cô chưa xem hết trong phòng ăn, tin tức về mối tình đầu của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức hiện lên trong tầm mắt.
Sau khi xem qua hàng trăm bình luận, cuối cùng cô cũng tìm được cái tên của mối tình đầu kia - Ngu Vãn.
Nó rất xa lạ.
Xa lạ đến mức trong mấy năm nay, Giang Nguyệt thậm chí chưa từng nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói đến.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tin tức được đưa ra, nhưng không có thông báo thanh minh. Vậy thì coi như những tin tức này đều là thật.
Nghĩ đến cũng đúng, đêm đó khi mình leo lên xe của hắn, những hành động kia của hắn, nhưng một chút cũng không xa lạ.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt không nhịn được tự cười nhạo mình.
Khó trách lúc ấy cô giả bộ thuần thục hôn lên môi hắn, hắn còn có thể cười khẽ.
Thì ra là cười nhạo cô vì ra vẻ lão luyện.
Từ ngày hôm đó, Trần Tư Tề không liên lạc với cô nữa, nhưng cũng không nói với cô chuyện muốn hủy bỏ thỏa thuận. Thêm nữa bên kia công việc cũng tạm thời ngừng làm việc, Giang Nguyệt trở nên nhàn rỗi không có việc gì để làm.
Một ngày nọ, cô nhận được một cuộc điện thoại, thì ra là căn hộ của Giang Nguyệt thuê ở Bắc Thành kia sắp hết hạn, chủ nhà gọi điện thoại yêu cầu cô dọn hết đồ ra ngoài.
Nghĩ đến đồ đạc trong phòng thuộc về mình, Giang Nguyệt quyết định đặt vé máy bay về Bắc Thành.
Giang Nguyệt mời công ty chuyển nhà đến, dọn đồ cũng không tốn nhiều công sức, đơn giản đều là những chiếc cúp và giấy chứng nhận của cô mấy năm nay trong giới giải trí, đựng đầy mấy rương lớn.
Dọn xong nhà, cô nhìn căn hộ trống rỗng, dùng điện thoại chụp một bức ảnh, thuận tay đăng nó lên trang cá nhân.
[Mang tất cả mọi thứ ở trong thành phố này đem đi, bắt đầu lại từ đầu.]
Cô vừa mới đăng tải, rất nhanh Hứa Ngôn Sâm đã bình luận ở phía dưới: [Đi tiêu sái như vậy, là phát đạt rồi sao? Ra ngoài uống rượu đi.]
Giang Nguyệt cười rộ lên.
Một số mối quan hệ là như vậy, ngay cả khi không liên lạc trong một thời gian dài. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của nó vẫn sẽ làm cho mọi người nhận ra rằng tình bạn này chưa bao giờ xa cách.
Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm hẹn nhau tại quán bar họ gặp nhau lần đầu tiên.
“Giang Nguyệt, tiểu thuyết ngôn tình cô đọc nhiều rồi, cũng chơi trò cưới trước yêu sau sao?” Hứa Ngôn Sâm uống một ly rượu xuống bụng, nói chuyện cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Giang Nguyệt nhún nhún vai, cũng hùa theo câu nói đùa của anh mà nói tiếp: “Là hôn nhân hợp đồng, không phải càng kích thích hơn sao?”
“Trâu bò!” Hứa Ngôn Sâm giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới, người đẹp quyến rũ và gợi cảm Nguyệt Nguyệt của chúng ta, lại có một ngày cũng muốn vì đàn ông mà rửa tay nấu canh.”
Lúc nói câu này, Hứa Ngôn Sâm còn có chút buồn bã: “Bộ váy ưng ý nhất của tôi vẫn còn đang chờ cô quảng bá cho, không nghĩ tới cô sẽ nhanh như vậy bước vào nấm mồ hôn nhân...”
Giang Nguyệt dở khóc dở cười.
Sau khi uống ba vòng rượu, hai người đem đủ loại gần đây đều dặn dò một lần.
Hứa Ngôn Sâm vẫn là nhà thiết kế chính của Swee, năm nay doanh số bán hàng tăng lên, mang theo giá trị của anh cũng tăng gấp mấy lần.
Nghe xong tình hình gần đây của Giang Nguyệt, Hứa Ngôn Sâm thở dài, hỏi cô một câu: “Ông chủ cũ thích uống trà xanh kia, cô thật sự buông bỏ rồi?”
“Thật sự!” Giang Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày không hề gợn sóng:
“Yêu hận gì cũng đã trả hết. Hắn đối với tôi không tệ, tôi cũng không nợ hắn cái gì nữa.”
“Chậc chậc, hai người các người thật khiến người ta cạn lời.” Hứa Ngôn Sâm không đầu không đuôi nói một câu như vậy, sau đó từ trong túi lấy ra một cái usb:
“Nếu cô đã hết hy vọng, xem ra thứ này cũng vô dụng.”
“Tôi vốn còn đang chờ cô sau này trở thành ảnh hậu, đến lúc đó sẽ dùng đoạn âm thanh này tống tiền cô, xem ra không có cơ hội nữa rồi.”
Giang Nguyệt nhịn không được cười, biết bên trong usb là cái gì: “Anh mang theo cái này làm gì, tôi giúp anh vứt đi.”
Cô nắm lấy usb trong lòng bàn tay, đi đến thùng rác của quán bar, tùy tiện ném nó vào.
Quay trở lại quầy bar, Giang Nguyệt vẫn còn đề phòng một chút, hỏi: “Anh không có bản sao lưu nào nữa chứ?”
“Đại tiểu thư yên tâm, đoạn ghi âm kia trên đời này chỉ có một cái này.” Hứa Ngôn Sâm cười ha hả: “Tôi đã lừa cô bao giờ đâu?”
Giang Nguyệt không nói gì, chỉ cười cười.
Cười đến nỗi khóe mi đều tràn ra nước mắt.
Cuối cùng cô cũng có thể nói lời tạm biệt với con người trước đây của mình, người đã tự mình lao thân vào lửa vì tình yêu.
...
Xe rác ở cửa sau của quán bar.
Tiết An mang theo găng tay nhựa, đầu đầy mồ hôi lục lọi trong các loại chai rượu cùng rác rưởi khác nhau, tâm tình không tốt muốn mắng người.
Người đàn ông phía sau ngược lại rất bình tĩnh, khoanh tay nhàn rỗi, giọng điệu cũng trầm ổn:
“Nếu tìm được, tiền thưởng tháng sau cộng thêm một trăm triệu.”
Sắc mặt Tiết An lập tức trở nên sáng ngời.
Tìm, có chết cũng phải tìm!
Chương 239 Đến nói lời tạm biệt
Trời không phụ lòng người, Tiết An ở dưới ánh đèn yếu ớt, rốt cuộc cũng tìm được chiếc usb sáng bóng kim loại kia, cậu ta lập tức lộ ra nụ cười thắng lợi:
“Tiêu tổng, tôi tìm được rồi!”
Nhưng nụ cười này không kéo dài quá lâu.
Không biết trong thùng rác là có rượu hay nước trái cây bị đổ dẫn đến usb bị ngâm trong chất lỏng quá lâu, đã bị hư hỏng. Máy tính hoàn toàn không nhận diện được dữ liệu được lưu bên trong.
Tiết An trông mong quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đối phương chỉ bỏ lại cho hắn một câu:
“Dữ liệu bên trong nếu không phục hồi được, tiền thưởng tháng sau sẽ bị trừ sạch.”
“...” Tiết An cảm thấy không có gì cay đắng hơn cuộc sống của cậu ta!
…
Chuyển nhà cũng không tốn quá nhiều thời gian, ngày đầu tiên đem đồ đạc đóng gói để cho công ty chuyển phát nhanh gửi đến Hoa Thành, sáng hôm sau cùng chủ nhà ký thỏa thuận chấm dứt, sự tình cũng đã xử lý xong toàn bộ.
Sau khi mọi chuyện trong phòng được xử lý xong, Giang Nguyệt đặt vé máy bay ngay ngày hôm sau, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều Cẩn Nhuận, hỏi anh ấy buổi chiều có thời gian không, muốn đi gặp anh một lần.
“Gặp tôi sao? Cô muốn tiêm hay muốn truyền dịch?” Thanh âm của Kiều Cẩn Nhuận rất tao nhã, từ trong ống nghe truyền ra, còn mang theo một tia tùy hứng hiếm có.
Giang Nguyệt vừa nghe, nhịn không được cười trách cứ: “Thật sự là rất biết cách trêu chọc người khác, anh biết tôi sợ cái gì còn nhất định phải hỏi như vậy?”
Kiều Cẩn Nhuận ở đầu kia khẽ cười: “Cô quay lại Bắc Thành rồi sao?”
“Ừ, bên này tiền thuê nhà đã hết hạn, cho nên tôi mới đến đây dọn đồ.” Giang Nguyệt nói xong, ánh mắt có chút trầm xuống:
“Tôi... Có lẽ sau này sẽ không trở lại đây nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận phản ứng một lát.
Thì ra lần gặp mặt này là để đến nói lời tạm biệt với anh.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
...
Vào lúc ba giờ chiều, khí trời không quá nóng, Giang Nguyệt đến bệnh viện gặp Kiều Cẩn Nhuận, hai người đi dạo trong khu vực hồi sức ngoài trời.
Hai người ung dung đi về phía trước, một người vui vẻ nhẹ nhàng, một người kiên định vững vàng, theo sát bước chân của nhau.
Ở đây có một số bệnh nhân ngồi trên xe lăn, phơi nắng, một số người già đang tập thể dục trước thiết bị thể dục. Một số người trong số họ biết Kiều Cẩn Nhuận và chủ động vẫy tay với anh.
“Nhân duyên của bác sĩ Kiều thật tốt.” Giang Nguyệt cười hì hì: “Sau này chắc chắn sẽ là một bác sĩ rất nổi tiếng, sau này tôi tìm anh khám bệnh có thể giảm giá không?”
“Còn xem mức độ nghiêm trọng.” Khóe môi anh hiện lên một nụ cười:
“Nhưng mà tôi càng hy vọng cô luôn khỏe mạnh, như vậy cũng không cần phải tìm đến tôi chữa bệnh nữa.”
“Cám ơn câu nói may mắn của bác sĩ Kiều nhé.” Giang Nguyệt nháy mắt.
Hai người trò chuyện tán gẫu rất nhiều, nhưng ai cũng không đề cập đến chuyện Giang Nguyệt sẽ rời đi.
Giống như đây trở thành sự ăn ý không cần nói thành lời giữa hai người.
Nhưng mặt trời sẽ luôn lặn, cũng không có con đường nào không thể đi đến cuối cùng.
Khi bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, bước chân của Kiều Cẩn Nhuận dần dần chậm hơn, cho đến khi dừng lại tại chỗ.
“Giang Nguyệt, sau này cô có dự định gì không?” Anh hỏi cô, giọng điệu vẫn không khác gì khác trước, vẫn ôn hòa như vậy.
Giang Nguyệt cười cười, cũng theo đó trả lời anh: “Tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới cân nhắc hướng phát triển sau này.”
“Cô không tính quay trở lại Bắc thành sao?”
Giang Nguyệt không chút do dự lắc đầu: “Bắc Thành không thích hợp với tôi.”
Khí hậu nơi này hai mươi năm qua cô chưa từng thích ứng được, có quá nhiều kỉ niệm làm cho cô thương tâm, còn có một trái tim không thể sưởi ấm được.
Cô sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào nữa.
Kiều Cẩn Nhuận rũ mi mắt nhìn cô, sâu trong mắt là ôn nhu cùng trầm tĩnh sâu không thấy đáy.
Anh có thể thấy rằng cô đã đưa ra quyết định cuối cùng.
“Có cơ hội đến Hoa thành thì tìm tôi nhé.” Nụ cười Giang Nguyệt vẫn ngọt ngào như trước: “Đến lúc đó, tôi sẽ chiêu đãi anh.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn chăm chú vào cô, tay nhét trong áo blouse trắng nhiều lần muốn rút ra, cuối cùng anh vẫn lấy đồ trong túi ra.
“Cái gì thần mà thần thần bí bí vậy?” Giang Nguyệt tiến lại gần cười vô tâm với anh: “Anh sẽ không chuẩn bị quà chia tay cho tôi chứ?”
“Đúng là bị cô đoán trúng.” Kiều Cẩn Nhuận cong môi cười cười, giống như không còn cách nào khác với cô, đưa tay lên trước mặt cô.
Lúc anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một bông hồng gỗ được chạm khắc cực kỳ tinh xảo, đến gần còn ngửi thấy mùi hương gỗ rất dễ chịu.
Giang Nguyệt “Oa” một tiếng, ánh mắt tỏa sáng, cô giơ ngón tay lên muốn chạm vào, nhịn không được lẩm bẩm:
“Hoa hồng thật xinh đẹp.”
Cô chưa từng thấy qua bông hoa hồng được chạm khắc từ gỗ mà chân thực như vậy. Ngay cả những nếp gấp của mỗi cánh hoa trên đó cũng đều sống động như thật, tựa như sức sống đang bừng bừng nở rộ.
“Tôi nghĩ cô chắc là không thiếu hoa hồng, nhưng đóa này vĩnh viễn sẽ không tàn, có thể cất giữ thật lâu.” Anh nói rất bình thản, nhưng bên môi lại mang theo ý cười.
Giang Nguyệt chần chờ vài giây, sau đó không xác định hỏi anh: “Cái này cũng là lúc trực đêm nhàm chán khắc sao?”
“Không, là đặc biệt khắc vì cô.”
Lúc anh nói lời này ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt cũng rất trầm ổn, giống như một lời trình bày, đồng thời cũng là một lời tỏ tình cực kỳ trịnh trọng.
Giang Nguyệt sửng sốt.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bông hồng đang nắm trong lòng bàn tay có chút nóng rực, hô hấp cũng chậm đi:
“Bác sĩ Kiều...”
“Đừng quá để ý.” Kiều Cẩn Nhuận liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, chậm rãi nói: “Nếu như không phải lo lắng sẽ không còn cơ hội nói ra miệng, tôi cũng sẽ không nói ra làm cô khó xử.”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Lời tỏ tình như vậy thật sự là bất ngờ không kịp đề phòng. Trong lúc nhất thời cô mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô trong chốc lát, sau đó lại bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài:
“Nhát gan. Nếu biết trước sẽ dọa cô thành bộ dáng này, tôi sẽ không nói nữa.”
Giang Nguyệt nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.
Hai người lại đi về phía trước vài bước, đi tới trước một cái ghế dài rồi ngồi xuống.
Thời tiết ở Bắc Thành khô ráo, bầu trời cũng xanh và sạch sẽ hơn, những đám mây giống như đang tạo cảnh.
Hoàng hôn đã bắt đầu nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như một bức tranh màu xanh được cuộn lên một lớp màu đỏ lửa.
“Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với cô không?”
“Nếu cô không thể sống cho chính mình, hãy sống cho người khác, sống cho những người yêu thương cô, đừng để họ buồn.”
Kiều Cẩn Nhuận nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, nếu như, ý tôi là nếu...”
"Nếu có một ngày cô buộc phải từ bỏ và muốn từ bỏ, tôi hy vọng rằng tình cảm của tôi dành cho cô có thể trở thành sợi dây cuối cùng níu giữ cô lại."
Giang Nguyệt rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt, rất nhanh liền phủ đầy mặt của cô.
Lúc rời đi, đuôi mắt Giang Nguyệt vẫn đỏ hoe, cô cố gắng nở nụ cười, động tác vẫy tay cực kỳ khoa trương mà nói lời tạm biệt với Kiều Cẩn Nhuận:
“Hôm nào đến Hoa thành, tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Nhưng hôm nào là khi nào? Lần sau là lần nào?
Không ai biết khi nào lời hứa được thực hiện.
Nhưng mỗi người đều biết rõ, lời khách sáo khi chia tay chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối đẹp đẽ.
...
Có thể đụng phải Bạch Hạc và Ngu Vãn ở cửa bệnh viện là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Giang Nguyệt đang bắt taxi ở ven đường, chuẩn bị trở về khách sạn tạm thời mà cô đã đặt. Không ngờ lại bị Bạch Hạc vừa mới từ trong bệnh viện cùng Ngu Vãn đi ra, nhìn một cái liền nhận ra Giang Nguyệt.
“Giang Nguyệt, sao chị lại ở đây?”
Bình luận facebook