• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 246-248

Chương 246 Bà ấy rất yêu ngài

“Cô gái nhỏ, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Thịnh Sóc Thành híp mắt, ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng là đang thật lòng hỏi Giang Nguyệt.

Sau khi im lặng khoảng hai phút, Giang Nguyệt cũng tỉnh táo trở lại.

Bàn tay siết chặt của cô hơi buông lỏng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thịnh Sóc Thành, giọng nói vô cùng cứng rắn, mang theo sự bướng bỉnh độc nhất của riêng cô:

“Tôi muốn được tôn trọng và bình đẳng.”

“Nói rõ một chút.”

Giang Nguyệt đương nhiên biết, nếu để Thịnh Sóc Thành bảo vệ mình, đây cũng không phải là việc khó. Khó khăn chính là cô nên thuyết phục chính mình như thế nào, bản thân nên hòa hợp với chuyện này như thế nào.

Bằng cách này, không chỉ là không nhận được sự tôn trọng từ bất kì ai, ngược lại còn bị người ta giẫm đạp một cước, nói cô dựa vào “cha nuôi” mới đi đến bước đường hôm nay, việc này cũng không vinh quang gì mấy.

Cho dù là giúp đỡ Tiêu Kỳ Nhiên hay đáp ứng Trần Tư Tề, cô đơn giản chỉ muốn nhận được một sự tôn trọng và bình đẳng.

“Tôi biết điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi chỉ muốn có được sự tôn trọng.”

Giang Nguyệt thu hồi sự mất mát trong mắt, mỉm cười nói: “Trong giới nghệ sĩ này quá mức hỗn tạp, dựa vào một số phương thức không thể nhìn thấy người khác cũng có thể sống thoải mái, nhưng tôi không muốn.”

Trong nghề này, có biết bao nhiêu nghệ sĩ mong muốn được thuận lợi về tài nguyên.

Chỉ cần được nhìn trúng, như vậy nhất định từ nay về sau một bước lên mây xanh. Tài nguyên lấy được ngày càng nhiều, phát ngôn đại diện cũng tăng lên không ngừng, thực lực được chứng minh, từ nay về sau tiền đồ sáng lạng, con đường phủ đầy hoa lấp lánh.

Nhưng chỉ có cô là không muốn.

“Tôi muốn dựa vào chính mình mà sống, đường đường chính chính, kiêu ngạo mà sống.”

Niềm tự tôn của Giang Nguyệt cao hơn bầu trời.

Nghe được câu này, Thịnh Sóc Thành nhếch môi ngước lên, trong hơi thở mang theo ý cười như có như không.

“Không sai, cô rất có cốt khí.”

Thịnh Sóc Thành lẳng lặng chờ Giang Nguyệt nói xong, giọng điệu bình thản chuyển sang một đề tài khác:

“Bách Kiều là tên đoàn kịch mà tôi sáng lập trước khi vợ tôi mất, cô ấy cũng là một thành viên trong đó.”

“Sau đó, tôi và cô ấy kết hôn, nhưng cô ấy trở nên ủ rũ, trầm cảm, cuối cùng lại tự sát sau lưng tôi.”

Đáp án này cũng không quá kinh ngạc, Giang Nguyệt trước đó đã đoán được.

Người giàu đa số sống lâu. Nếu không may chết sớm, đơn giản là do bệnh nặng hoặc tự tử.

“Đoàn kịch này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, vì vậy sau đó tôi đã mua lại nó, mở rộng quy mô, thành lập công ty cùng tên, nhưng hướng chính vẫn là ngành công nghiệp kịch nói.”

Chỉ vài câu nói, Giang Nguyệt đã cảm giác giọng điệu của Thịnh Sóc Thành đã trở nên nhu hòa hơn từng chút một.

Lần trước, khi ông đề cập đến người vợ quá cố của mình, ông cũng vậy.

“Bà ấy nhất định rất yêu ngài.” Giang Nguyệt tóm tắt một câu.

Thịnh Sóc Thành kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô có thêm cảm xúc khác: “Cô là người đầu tiên nói như vậy, những người khác đều sẽ cảm thấy là tôi rất yêu cô ấy.”

“Ngài yêu bà ấy đều được mọi người biết đến. Nhưng bà ấy lại tình nguyện ở bên cạnh ngài dưới ánh mắt trần tục của người đời, có lẽ chuyện này với bà ấy vẫn có một chút khó khăn.”

Người vợ đã mất của Thịnh Sóc Thành là một đào hát, với thân phận thấp kém như vậy, bà vốn dĩ không nên trèo cao với tới người như ông.

Nhưng bà tình nguyện chịu đựng những lời chửi rủa của người khác, vẫn tiếp tục yêu Thịnh Sóc Thành.

“Chuyện này tôi khẳng định bản thân tôi không làm được.” Giang Nguyệt cười cười:

“Trừ phi tôi dành rất nhiều tình yêu cho đối phương thì mới được.”

Sau khi nói xong cô ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình nhìn thấy hốc mắt Thịnh Sóc Thành không biết từ lúc nào đã trở nên ươn ướt.

Cổ họng ông nuốt xuống vài ngụm, tay bưng chén trà cũng bắt đầu cầm không vững, nước trà bên trong bị lay đến mức sắp đổ ra ngoài.

Ông nhấp một ngụm trà như để che dấu cảm xúc, nhưng không có kết quả, thần thái bối rối kia đã biểu lộ không sót một chút nào.

“Cám ơn cô, cô gái.”

“Cám ơn cô đã làm cho tôi tin tưởng, cô ấy thật sự yêu tôi, không phải là tôi cố tình giữ lấy cô ấy ở bên cạnh tôi.”

Giang Nguyệt trầm mặc nghe những lời cảm ơn của Thịnh Sóc Thành, trong lòng có một loại chua xót nói không ra, lại xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp.

Chắc hẳn giữa Thịnh Sóc Thành và người vợ quá cố của ông, nhất định có câu chuyện không ai biết.

Vậy thì phải là những ân oán tình thù như thế nào mà lại thành ra như ngày hôm nay?

...

Bắc Thành.

“Giang Nguyệt và Bách Kiều ký thỏa thuận, đoán chừng sau này là muốn chuyển sang làm diễn viên kịch nói.” Tiết An báo cáo tin tức cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên nghe xong, giọng nói trầm thấp: “Tùy ý cô ấy, chỉ cần âm thầm chú ý đến an toàn của cô ấy là được.”

Tiết An gật đầu, lại có chút do dự: “Còn có một chuyện, Tiêu tổng.”

“Nói đi.”

“Tần Di Di, cô ta nói sẽ nộp đơn rút khỏi Giang San.”

Giữa ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên kẹp một điếu thuốc, khẽ phẩy tàn thuốc, giọng điệu thờ ơ: “Hợp đồng của cô ta hết hạn?”

“Cô ta không ký thêm thời hạn, hẳn là đến cuối tháng này.”

Sau khi không có Đàm Di Tông chống lưng, địa vị của Tần Di Di giảm xuống không ngừng, ở lại Giang San chắc chắn cũng không ngẩng đầu lên được.

Tất cả mọi người đều biết chuyện giữa cô ta và Đàm Di Tông, ngay cả ánh mắt nhìn cô ta cũng mang theo nhiều phần ghét bỏ.

Vốn tưởng rằng Tiêu Kỳ Nhiên xử lý Đàm Di Tông, sẽ thuận tay xử lý cả Tần Di Di. Nhưng anh lại gác chuyện của cô ta sang một bên, để cho Tần Di Di tiếp tục ở lại Giang San.

Trên danh nghĩa vẫn là nghệ sĩ của Giang San, nhưng Tần Di Di không có khả năng quay phim, cũng không có phát ngôn đến tìm cô ta, sự hiện diện của Tần Di Di ở trong công ty cũng chỉ là vô dụng.

Cuộc sống như vậy, cứ trôi qua nhiều thêm một ngày thì áp lực tâm lý của cô ta càng lớn hơn một chút.

Cuối cùng Tần Di Di cũng không chịu nổi sự khủng hoảng trong lòng, chủ động nộp đơn, xin hủy hợp đồng trước thời hạn với công ty.

“Nếu vẫn chưa đến kỳ hạn, vậy cứ để cô ta tiếp tục ở lại.” Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thuốc, giọng điệu nhàn nhạt:

“Cho dù Tần Di Di ngồi không yên, cũng bắt buột phải ngồi yên ở đó cho tôi.”

Giọng nói của anh trong vắt lạnh lùng, tỏa ra ý tứ lạnh lùng không giận dữ nhưng lại có uy lực, làm cho Tiết An ở trong lòng cũng căng thẳng theo.

“Tôi biết rồi, Tiêu tổng.”



Biết được đơn xin chấm dứt hợp đồng của mình bị bác bỏ, Tần Di Di vừa nóng vừa tức giận, đi hỏi nhân sự. Bên nhân sự cũng chỉ mơ hồ trả lời là ý tứ của cấp trên.

Cô ta đứng ngồi không yên, giống như cá nằm trên thớt, không biết khi nào dao rơi xuống người.

Không còn cách nào khác, cô ta đành đi nhờ Bạch Hạc giúp đỡ.

Gọi bốn năm cuộc điện thoại mới được bắt máy, Tần Di Di vừa mở miệng đã muốn giả bộ đáng thương cầu đồng tình: “Hạc Hạc, tớ…”

“Được rồi, cô không cần nói nữa.” Bạch Hạc đã ngắt lời Tần Di Di trước một bước: “Chuyện cô làm tôi đều biết, là chỗ bạn bè với nhau, tôi rất thất vọng về cô, cô không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.”

“Hạc Hạc, cậu nghe tớ giải thích, những thứ này đều là Đàm Di Tông…”

Tần Di Di nói được một nửa, đầu dây bên kia bỗng nhiên có một giọng nữ cực kì ôn nhu truyền vào: “Tiểu Hạc, chúng ta nên xuất phát rồi, bộ phim đã sắp bắt đầu.”

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Bạch Hạc cũng biến mất, nói với đối phương: “Tần Di Di, lúc trước tôi coi cô là bạn bè, nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn luôn có tâm tư khác.”

Bạch Hạc không chút do dự nói: “Tôi vẫn chưa nói với cô, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nói cho cô biết, anh họ không thể ở cùng một chỗ với cô đâu, mối tình đầu của anh ấy đã trở lại, cô không có cơ hội!”

Tần Di Di ngơ ngác.

Mối tình đầu của Tiêu Kỳ Nhiên... Đó là ai vậy?

Bạch Hạc nói xong liền cúp điện thoại.

“Em đang gọi điện thoại cho ai à?” Giọng điệu của Ngu Vãn vẫn nhẹ nhàng như trước.

Bạch Hạc lắc đầu, mơ hồ trả lời: “Không có ai, là điện thoại quấy rối mà thôi.”
Chương 247 Vở kịch đầu tiên

Ngày đầu tiên đến đoàn kịch nói, Giang Nguyệt đã được các thành viên khác nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn kỹ tất cả đều là gương mặt quen thuộc.

“Chị Giang Nguyệt, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Người đến chào hỏi Giang Nguyệt là một nữ diễn viên, vẻ mặt nhiệt tình, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt sáng ngời:

“Chị cũng đến đây diễn kịch sao?”

Giang Nguyệt do dự một giây, tập trung nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười: “Tôi nhớ em, là cô bé lúc trước đóng phim dân quốc.”

Nhìn ra được, cô gái này so với lúc trước càng tự tin hơn, trong ánh mắt cũng có sự tự tin hơn, không còn vẻ lúng túng như lúc trước.

“Cám ơn chị lúc ấy đã dạy em, bây giờ em đã biết nên diễn kịch như thế nào cho hay rồi, vẫn là chị chuyên nghiệp.”

Giang Nguyệt chỉ cười lắc đầu: “Em là diễn viên chuyên nghiệp xuất thân từ khoa kịch, chị chỉ biết một chút kỹ thuật ngoài lề, có thể giúp được em là vinh hạnh của chị”

“Sau này ở đoàn kịch nói, còn phải nhờ các vị chỉ giáo nhiều hơn.”

...

Mấy ngày sau đó, Giang Nguyệt đều học tập chuyên sâu ở đoàn kịch nói. Trong đoàn sắp xếp cho cô một số tiết mục đơn giản, độ khó lúc mới bắt đầu cũng không cao lắm.

Tuy rằng đều là những vai nhỏ, có nhân vật thậm chí ngay cả tên cũng không có, nhưng cô cũng diễn rất nghiêm túc, thái độ nghiêm khắc khiến một số diễn viên khác thỉnh thoảng ghé ngang cũng nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ.

Ngắn ngủi nửa tháng, phong cách của đoàn kịch nói cũng thay đổi không ít.

Ban đầu, đoàn kịch này chính là được Thịnh Sóc Thành tự tay nuôi dưỡng, cho nên các vở diễn đương nhiên không thể thiếu, mọi người tùy tiện vỗ vỗ cũng có thể giành được sự khen ngợi của cả hội trường, nhưng sau này dần dần mất đi một ít nhiệt tình.

Mà sự xuất hiện của Giang Nguyệt, một lần nữa rót thêm sức sống mới vào đoàn kịch nói, mọi người cũng hăng hái hơn trước.

Cuộc sống trôi qua rất nhanh, Giang Nguyệt vẫn luôn cố gắng trau dồi kỹ năng. Với tài năng thiên phú của mình, cô rất nhanh đã được giao cho một vai diễn chính thức trong buổi biểu diễn chuyên nghiệp đầu tiên, buổi diễn sẽ sớm được diễn ra.

Chạng vạng tối hôm đó, Giang Nguyệt cuối cùng cũng luyện tập xong một lần cuối nội dung kịch bản, khi cô đang muốn bắt xe về nhà, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy Trần Tư Tề đang đứng ở đó chờ cô.

Hôm nay Trần Tư Tề mặc một bộ quần áo giản dị màu sáng, cả người rất thân thiết, vẫy vẫy tay với Giang Nguyệt, ý bảo cô lại đây.

Chần chừ một lát, Giang Nguyệt vẫn đi về phía anh ta.

“Gần đây thế nào?” Giọng nói của Trần Tư Tề rất sảng khoái, cười hỏi cô.

Trời đã vào hoàng hôn, Giang Nguyệt mặc quần jean ngắn, còn có một chiếc áo thun trắng rộng rãi đơn giản, trên mặt là lớp trang điểm sân khấu chưa tẩy đi, thoạt nhìn có chút không quen mắt.

“Làm diễn viên kịch nói, mỗi ngày đều rất vui vẻ.” Giang Nguyệt mím môi, hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Giang Nguyệt đáp ứng.

Trần Tư Tề dẫn cô đến nhà hàng, lúc cô đi vào nhân viên cửa hàng chú ý tới lớp trang điểm sân khấu trên mặt cô, trong mắt không khỏi toát ra sự kinh ngạc.

“Có phải rất đẹp không?”

Giang Nguyệt chú ý tới ánh mắt của cô ấy, tự tin cười với cô, lời nói hành động cử chỉ đều tự nhiên thoải mái, cũng không còn cảm giác khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm.

Giang Nguyệt trời sinh kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi ánh mắt người khác nữa.

Nghe Giang Nguyệt hỏi mình, người phục vụ ngay lập tức mỉm cười và gật đầu: “Rất đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy lớp trang điểm sân khấu dưới ánh đèn bình thường, hóa ra là khoa trương như vậy.”

“Chiếu rọi dưới ánh sáng mạnh, bộ dáng nhìn thấy trong mắt mọi người xác thực sẽ khác với bộ dáng chân thật.” Giang Nguyệt trả lời nghi hoặc của cô: “Bây giờ chúng ta đi gọi món ăn đi.”

Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Giang Nguyệt mới hỏi Trần Tư Tề: “Anh tới tìm tôi, hẳn là muốn nói chuyện lần trước, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“... Ừ.” Trần Tư Tề hơi gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đã tìm luật sư hỏi qua. Tình huống hiện tại của chúng ta, cô là con gái ruột của Chu Ninh Vân, mà bây giờ bà ấy lại là vợ về mặt pháp lý của cha tôi, nói cách khác, hai chúng ta bây giờ là quan hệ anh em.”

“Anh em không thể kết hôn.” Giang Nguyệt tiếp lời hắn: “Cho nên, thỏa thuận trước đó đã bị hủy bỏ, đúng không?”

Trần Tư Tề trịnh trọng gật đầu.

Giang Nguyệt chậm rãi thở ra một hơi: “Vậy thì hủy bỏ đi, cũng không có biện pháp nào khác.”

Hiện tại cô đã thuận lợi hủy hợp đồng với Giang San, trước mắt Tiêu Kỳ Nhiên bị chuyện của Tiêu gia quấn lấy, chắc chắn không rảnh bận tâm đến cô, phần hợp đồng này đối với cô mà nói cũng không có giá trị gì.

Hiện tại Trần Tư Tề chủ động đề nghị hủy bỏ, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trần Tư Tề nói: “Tuy rằng hôn nhân này không thể tiếp tục, nhưng có thể làm bạn bè, tôi có thể tiếp tục thực hiện ước định trước đó, để cho cô không bị Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa nữa.”

Giang Nguyệt vừa định mở miệng nói không cần, Trần Tư Tề bỗng nhiên thấp giọng, giống như đang ám chỉ:

“Mấy ngày nay bên cạnh cô vẫn có người theo dõi, cô không nhận ra sao?”

Giang Nguyệt ngẩn người.

Cô hoàn toàn không biết!

“Từ lúc cô vừa đi ra khỏi đoàn kịch, đến bây giờ hai chúng ta ngồi cùng một chỗ ăn cơm, ít nhất có tổng cộng ba người theo dõi toàn bộ hành trình, quan sát nhất cử nhất động của cô.”

Lòng bàn tay Giang Nguyệt lập tức toát mồ hôi.

Cô trầm mặc một lúc, giọng nói bình tĩnh: “Làm sao tôi có thể tin những gì anh nói là sự thật.”

“Không tin cô chờ lát nữa bắt taxi trở về, bảo tài xế đi thêm mấy đường vòng, xem phía sau có ai đi theo hay không.”

Lúc Trần Tư Tề nói lời này, trong lời nói tràn ngập thâm ý.

...

Sau khi ăn cơm xong, Trần Tư Tề không đưa Giang Nguyệt về, bảo cô tự mình bắt taxi trở về, thuận tiện kiểm chứng những gì hắn vừa nói rốt cuộc là thật hay giả.

Giang Nguyệt làm theo.

Khi đi qua cùng một ngã tư lần thứ ba, người lái xe cuối cùng đã trở nên thiếu kiên nhẫn:

“Cô gái, cô đang muốn đi đâu vậy?”

Giang Nguyệt quay đầu lại, nhìn xe phía sau. Ở một khoảng cách không xa không gần, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một chiếc xe màu đen đi theo cô, cúi đầu như cam chịu.

Giang Nguyệt không hiểu.

Cô không hiểu vì sao Tiêu Kỳ Nhiên đã đang phải giải quyết nhiều việc mệt mỏi như vậy, vì sao vẫn còn muốn phái người theo dõi cô mọi lúc.

Giang Nguyệt hai tay che mặt, hít thở thật sâu. Nhưng ngực vẫn luôn không ngừng phập phồng, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.

Anh rõ ràng không yêu cô, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho cô…



Lại trôi qua một tuần, đến ngày Giang Nguyệt biểu diễn vở kịch nói đầu tiên.

Nhân vật chính đầu tiên cô nhận được là nhân vật chính của "Hận Điệp", trong đó cô đóng vai một con bướm màu hóa thành một người phụ nữ nảy sinh tình yêu với con người. Nhưng đến cuối cùng vì số phận mà buộc phải tách ra, vô cùng bi kịch.

Lời thoại và động tác đã thuộc lòng, Giang Nguyệt không cần chuẩn bị gì, có thể lên sân khấu biểu diễn.

Hôm nay người xem kịch nói rất nhiều, dưới sân không còn chỗ trống. Các diễn viên khác đều cười nói Giang Nguyệt may mắn, lần đầu tiên diễn ra liền có nhiều khán giả đến cổ vũ như vậy, sau này khán giả chắc chắn sẽ tràn ngập sân khấu.

Giang Nguyệt nghe xong chỉ cười không nói.

Có rất nhiều người đến xem kịch, nhưng không nhiều người đến xem người diễn kịch.

Người trên sân khấu thay đổi từng đợt một, nhưng khán giả sẽ không vì một diễn viên nào đó không còn tiếp tục diễn mà không bao giờ xem kịch nữa.

Thế gian này, vốn luôn là như thế.

...

Buổi ra mắt rất thành công, lúc hạ màn, còn có không ít người vì nữ chính đã chết mà lau nước mắt.

Dưới sân khấu.

Tiết An ngồi bên cạnh tiến lại gần Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiêu tổng, nếu chúng ta còn không đi, sẽ không kịp giờ bay mất.”

Người đàn ông thờ ơ: “Biết rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy, rời đi.
Chương 248 Thỏa thuận vẫn như cũ đi

Tiết An không ngờ là buổi sáng cậu chỉ thuận miệng nói một câu rằng chiều nay là lần đầu tiên chị Giang Nguyệt biểu diễn ở đoàn kịch nói. Tiêu tổng liền trực tiếp đặt vé máy bay buổi trưa, còn bảo cậu ta mua vé xem kịch trước.

Buổi tối còn một tiệc bữa xã giao cho một dự án quan trọng mà anh vẫn phải dành mấy tiếng đồng hồ bôn ba qua lại như này.

Cứ như vậy, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không còn.

Tiết An ngồi ở ghế phụ taxi, trong lòng thầm nghĩ, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá Tiêu Kỳ Nhiên.

Mặt anh vẫn hờ hững trước sau như một, nhìn không ra cảm xúc gì.



Sau khi cảm ơn, Giang Nguyệt thay trang phục ở hậu trường rồi ngồi trên ghế tẩy trang.

Cô ung dung lau sạch lớp trang điểm trên mặt, một khuôn mặt thanh tú dần dần lộ ra trong gương.

Sửa soạn xong, cô tùy ý buộc tóc lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Còn chưa kịp lau khô những giọt nước trên mặt thì có một cô gái nhỏ trong đoàn kịch đi tới nháy mắt với cô, nói rằng có fan của cô đang chờ bên ngoài.

“Là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn rất có khí chất, còn ôm một bó hoa.”

Giang Nguyệt dựa vào những yếu tố này đại khái xác định được đối phương là ai, cô cười nói:

“Không phải fan của tôi, là bạn.”

Nghe được câu trả lời của cô, những người khác càng ồn ào “Wow” một tiếng, mỉm cười nhìn cô đi ra ngoài.

Giang Nguyệt vừa ra khỏi nhà hát liền nhìn thấy Trần Tư Tề như đã dự đoán.

Anh ta vẫn ôm bó hoa hồng như trước, áo trắng quần đen dựa vào lan can bậc thang, cực kỳ ga lăng chờ cô, trên mặt không hề xuất hiện sự mất kiên nhẫn nào.

Anh ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi về hướng mình nên hơi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Giang Nguyệt thì nở nụ cười:

“Chúc mừng cô ra mắt thành công, là một diễn viên kịch nói đủ tư cách.”

Giang Nguyệt mặc một chiếc váy màu be nhạt, tóc buộc đuôi ngựa thấp một cách tùy ý, thoạt nhìn rất hiền hòa.

Cô nhận hoa hồng, hương hoa thơm ngát quanh mũi, không khỏi mở miệng khen ngợi: “Trần tổng luôn biết cách chọn hoa, cũng rất biết lấy lòng con gái.”

Giang Nguyệt lơ đãng đổi xưng hô lại trở về Trần tổng.

Trần Tư Tề nhận thấy sự thay đổi này nhưng cũng không sửa lại cô, chỉ nói: “Không cần biết cô có tin hay không nhưng trước đây tôi chưa từng tự tay tặng hoa cho con gái.”

Giang Nguyệt trái lại cảm thấy ngạc nhiên mà hỏi: “Trước đây chưa từng tặng?”

“Là 'chưa từng tự tay tặng’.” Trần Tư Tề sửa lại.

Giang Nguyệt chợt hiểu được ý trong lời anh ta nói, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước:

“Cũng đúng, người như Trần tổng sao lại cần tự tay tặng hoa lấy lòng con gái chứ.”

Anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái thì phụ nữ tới lũ lượt, sao phải tốn công tốn sức tự đi tặng hoa?

Trần Tư Tề không thể không nghe ra ý tứ kỳ lạ trong lời Giang Nguyệt, liếc cô một cái, thuận miệng hỏi:

“Cô ở bên Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy mà anh ta chưa từng tặng hoa cho cô sao?”

Dường như Giang Nguyệt bị Trần Tư Tè chọc cười, lời nói không biết là thật hay giả đáp: “Anh ta thường xuyên tặng.”

“Tự tay?” Trần Tư Tề không tin.

Đám nhà giàu trong giới này đều chỉ là chơi qua đường, kêu trợ lý tiện tay mua một bó cũng xem như đã dụng tâm rồi.

Tự tay tặng hoa thì quá mức dụng tâm, nghe cũng rất thâm tình, không phù hợp với tính cách của Tiêu Kỳ Nhiên.

“Chuyện này thì tôi không biết, dù sao trên bàn cũng thường xuyên có hoa, chưa từng đứt đoạn.”

Giang Nguyệt nói xong, cảm thấy đề tài này càng ngày càng làm cho người ta phiền não, vì thế chuyển đề tài: “Trần tổng tìm tôi chỉ để nói những chuyện này sao?”

Trần Tư Tề: “Tất nhiên là tới để chúc mừng buổi ra mắt của cô thành công tốt đẹp, muốn mời cô ăn tối.”

Cách hai người ở chung cứ duy trì như vậy, giống như người bạn thân thiết nhưng lại có một cảm giác xa cách khó tả.

Trên thực tế, trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của Trần Tư Tề.

Tuy rằng họ không kết hôn được nhưng tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với cô cũng là một chuyện tốt.

Có nhiều bạn bè đồng nghĩa với việc có nhiều con đường để chọn, không bao giờ là sai.

Sau khi ăn tối, hai người đi dạo gần nhà hàng.

Phong cảnh Hoa Thành dễ chịu, bên cạnh thành phố náo nhiệt có một dòng sông, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Đi dạo không được mấy bước đã tới bờ sông, trong không khí có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Giang Nguyệt đứng bên cầu, nhìn xuống dưới cầu.

Gió vừa thổi qua, những bông hoa trên cây bên sông bị thổi xuống sông, trôi dạt trên mặt nước.

Cô cười với Trần Tư Tề: “Giúp tôi chụp một tấm nhé?”

“Rất vui được giúp đỡ.”

Trần Tư Tề đi tới, giơ điện thoại về phía cô.

Ngay khi anh ta vừa giơ ống kính lên để chụp, làn váy của Giang Nguyệt bị gió thổi bay, cuộn lên một lớp ren xinh đẹp, mái tóc dài cũng bị gió thổi tung thành một đường cong hoàn mỹ.

Gió như đang ủng hộ cô.

Lúc này, Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, lộ ra nụ cười: “Chụp xong chưa?”

Trần Tư Tề nhanh chóng nhấn nút chụp.



Hôm nay là Trần Tư Tề đưa Giang Nguyệt về nhà.

Sau khi xuống xe, Giang Nguyệt vẫy tay với anh ta, cười một tiếng: “Trần tổng, cảm ơn hoa của anh, hẹn gặp lại.”

Ánh mắt Trần Tư Tề dừng lại trên mặt cô một giây, không khỏi nở một nụ cười thoải mái: “Được, ngày mai gặp lại.”

Giang Nguyệt cho rằng anh ta nói nhầm.

Thế nhưng ngày hôm sau khi cô ra khỏi đoàn kịch, anh ta vẫn đứng ở lan can như cũ, trong tay vẫn là một bó hoa hồng tươi rói.

Chuyện này tiếp tục diễn ra trong một thời gian.

Cuối cùng Giang Nguyệt cũng hết kiên nhẫn, hỏi anh ta rốt cuộc có ý gì.

Trần Tư Tề khoanh hai tay nhìn cô, một lát sau mới cúi đầu lấy ảnh chụp lần trước từ trong túi ra rồi đưa cho cô, thì ra anh ta đã đi rửa ảnh.

“Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận, thỏa thuận vẫn tiến hành như thường cũ đi.”

Bầu không khí ngưng tụ trong vài giây.

Giang Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cũng không bất ngờ với sự thay đổi này của Trần Tư Tề, chỉ nói:

“Nhưng lần trước anh nói rằng pháp luật không cho phép.”

“Tôi sẽ sử dụng một cách khác.” Trần Tư Tề nheo mắt lại: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý mọi thứ ổn thỏa.”

Giang Nguyệt không suy nghĩ sâu về ý trong lời nói của Trần Tư Tề, chỉ nghe theo lời anh ta nói.

Lúc đưa cô trở về, Trần Tư Tề lơ đãng hỏi một câu: “Cô và mẹ cô...”

“Đoạn tuyệt quan hệ.” Giang Nguyệt bình thản lên tiếng: “Bà ta hận tôi tự tay tống đứa con trai nợ nần của bà ta vào tù, cho nên cắt đứt quan hệ với tôi.”

Có một cảm giác thê lương mơ hồ trong lời nói này.

Trần Tư Tề nhận được đáp án mong muốn, cũng nhận thấy cảm xúc ảm đạm của Giang Nguyệt nên không tiếp tục hỏi nữa.

Vài ngày sau.

Nhà họ Trần.

Chu Ninh Vân biết Trần Tư Tề đột nhiên trở về, kinh hồn bạt vía trốn trong phòng ngủ. Đến khi nghe hai cha con họ vào thư phòng nói chuyện, bà ta mới cẩn thận đi ra.

Lúc đi qua cửa thư phòng, trong lúc vô tình, bà ta nghe được nội dung cuộc đối thoại bên trong. Sống lưng lập tức lạnh đi, tức giận đến run người, ngay cả thở cũng thở không nổi.

Chu Ninh Vân nghe thấy rõ Trần Tư Tề đang khuyên Trần Đông Hải ly hôn với bà ta!

Từ khi bà ta gả vào nhà họ Trần tới nay, Trần Đông Hải vẫn luôn đối xử với bà ta vô cùng tốt, tuy rằng Trần Tư Tề không tỏ thái độ rõ ràng nhưng cũng coi như cung kính.

Nhưng hôm nay Trần Tư Tề vừa về nhà đã nhắc tới chuyện ly hôn của bà ta và Trần Đông Hải. Nếu như không phải có người cố ý xúi giục thì sao có thể đột ngột như vậy được?

Chu Ninh Vân lập tức nghĩ tới điều gì, đột nhiên cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

Con nhóc chết tiệt này, thật đúng là sao chổi, bám dai như đỉa, nhất định phải nghĩ tìm cách xử nó mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom