-
Chương 243-245
Chương 243 Nhà hàng chị Trần
Bay từ Bắc Thành đến Hoa Thành phải mất mấy tiếng đồng hồ, tối hôm qua Giang Nguyệt ngủ không được lâu. Nên hôm nay sau khi lên máy bay, cảm thấy buồn ngủ, cô liền đeo bịt mắt rồi bắt đầu ngủ.
Nhưng trên máy bay xóc nảy, Giang Nguyệt ngủ cũng không được sâu.
Chờ đến khi máy bay hạ cánh, cô mới mơ mơ màng màng đẩy bịt mắt lên, híp mắt nhìn bãi đất trống dài ngoài cửa sổ máy bay, ngáp ngắn ngáp dài duỗi lưng một cái, quanh mắt xuất hiện viền thâm nhàn nhạt.
Giang Nguyệt đội lên nón lưỡi trai màu đen, đeo lên chiếc kính đen, thêm cái khẩu trang màu đen nữa, trang bị chặt chẽ, cả người đều được che kín.
Vốn ban đầu chị Trần còn bảo Tiểu Diệp đến đón, Giang Nguyệt lại lấy lý do sợ phiền phức mà từ chối.
Bây giờ đã bước vào mùa hè, khu vực cây xanh trong Hoa Thành tràn ngập mùi thơm của hoa lan, những khu nhà nổi tiếng trong thành phố cũng tràn ngập trong biển hoa.
Ngay cả nhành cây quế ở hai bên đường cũng vươn cành lá chênh vênh, có cành nghiêng, có cành thẳng, trên từng cành lá cũng nở những chùm hoa nhỏ màu cam.
Hoa Thành đúng thật sự là thành phố lãng mạn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không phải là hoàn mỹ.
Hoa Thành đối với những người bị dị ứng phấn hoa, chỉ sợ rằng đây là nguồn gốc của cơn ác mộng. Cũng giống như đa số người Bắc Thành đều thích ngắm cảnh tuyết rơi dày đặc vào mùa đông, còn cô lại cảm thấy những ngày đó trôi qua rất khó khăn.
Trên đời này không có chuyện gì là hoàn toàn tốt hay xấu cả, mỗi người đều có sự chật vật và rực rỡ của riêng mình.
…
Về đến nhà, chị Trần, Tiểu Diệp và còn có cả Tĩnh Nghi đều ở đây, nhìn thấy cô trở về, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
“Sao tất cả đều ở nhà?” Giang Nguyệt đi qua, ngồi trở lại trên sô pha, nhìn ba người có mặt: “Trần Tư Tề không sắp xếp công việc khác cho mọi người à?”
Đây là một trong những yêu cầu của Giang Nguyệt.
“Sắp xếp thì có sắp xếp, nhưng đây là mọi người muốn đón em trở về.”
Chị Trần bước qua, giúp Giang Nguyệt lấy xuống mũ lưỡi trai đen trên đầu xuống:
“Em đã sắp xếp ổn thoả tất cả cho bọn chị, còn em thì sao, có tính toán gì chưa?”
Giang Nguyệt cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của chị Trần, chỉ nói trên máy bay mình còn chưa được ăn cái gì, bảo Tĩnh Nghi nấu giúp mình một bát mì ăn liền.
Chân tay Tĩnh Nghi lanh lợi, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã từ trong nhà bếp mang ra một bát mì, trong bát còn tâm lý cho thêm hai cây cải nhỏ và một cái trứng lòng đào.
Giang Nguyệt cúi đầu ăn, chị Trần biết cô cố ý không muốn nói đến nên cũng chỉ cười nói:
“Chị thấy, chi bằng chị mở một nhà hàng, còn các em thì theo chị rửa chén đi.”
“Cũng không phải là không được nha.” Giang Nguyệt ngẩng mặt cười đáp, tiếng đũa va vào thành bát phát ra tiếng leng keng rất thanh thuý.
Tĩnh Nghi lập tức tiếp lời: “Sở trường của em là nấu các món ăn gia đình, em có thể làm phụ bếp cho chị.”
Tiểu Diệp cũng không cam lòng yếu thế: “Còn em nữa, giọng em lớn lắm, em có thể đứng ở cửa để gọi khách. Em cũng có thể ra tay dọn dẹp những tên đàn ông nào uống nhiều hay cố ý đến quậy phá.”
Nói xong còn cố ý giơ hai cánh tay lên chứng minh, để lộ ra bắp tay rắn chắc, vẻ mặt cũng cực kỳ tự tin: “Em sẽ bảo vệ an toàn cho các chị em.”
Từ trước đến nay Tiểu Diệp luôn là người vô tư, chỉ nói vài câu đã chọc cho người khác ôm bụng cười to.
“Vậy nên đặt tên gì cho nhà hàng đây.”
“Đặt là ‘Nhà hàng chị Trần’ đi, nghe rất gần gũi.”
Mấy người nhiệt tình thảo luận vấn đề này, như thật sự sẽ đem chuyện này trở thành chuyện nghiêm túc vậy.
Chị Trần hít sâu một hơi, cười bất đắc dĩ gật gật đầu vài cái: “Chị thấy không chỉ có mình Giang Nguyệt không muốn tiếp tục làm công việc này nữa, mà hai em cũng vậy có phải không?”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp liếc nhìn nhau, ăn ý thè lưỡi với chị Trần: “Đương nhiên không phải, chúng em chỉ muốn ở bên cạnh chị Giang Nguyệt mà thôi.”
“Làm trợ lý cũng được, làm rửa chén cũng tốt, chỉ cần tất cả được ở bên cạnh nhau vui vẻ.”
Tất cả mọi người có thể ở bên nhau mới là hạnh phúc.
Đùa giỡn cũng đã đùa giỡn, sau khi bọn họ ầm ĩ một lúc, chị Trần cũng bắt đầu nói đến vấn đề nghiêm túc:
“Giang Nguyệt, Đỗ tổng bên phía Bách Kiều có liên lạc với chị, nói muốn chiêu mộ em vào đoàn kịch nói của bọn họ. Chị cảm thấy em có thể thử xem.”
“Lúc trước không phải chị không đồng ý em chuyển nghề kịch nói sao, sao lại đột nhiên khuyên em thử?”
“Lúc trước chị không đồng ý là bởi vì nghề này quá khó khăn. Hơn nữa trước đây các tài nguyên của em cũng rất tốt, nếu như chuyển nghề qua kịch nói thì có chút đáng tiếc. Tóm lại, đối với tình hình hiện tại, em có thể xem xét thử lời khuyên của chị.”
Giang Nguyệt cúi đầu húp một ngụm nước mì, suy nghĩ một lát, giọng nói cực kỳ bình tĩnh:
“Đỗ Thời Minh là người của lão Thịnh tổng, cho dù anh ta xuất phát từ sự yêu thích cá nhân với em, nhưng đã có mối quan hệ như thế, em cũng không muốn đồng ý.”
Chị Trần hiểu suy nghĩ của cô, vì thế cũng gật gật đầu: “Chị có thay mặt em hỏi Đỗ tổng, hắn cũng thừa nhận đây là ý của lão Thịnh tổng.”
Giang Nguyệt im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Lần trước khi em tìm bà Trình học thêu, đã khiến Thịnh tổng có hiểu lầm với em, hiện tại lại để Bách Kiều đưa một nhành ô liu đến đây, chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
Qua mấy lần tiếp xúc trước đó, Giang Nguyệt đã được thỉnh giáo Thịnh Sóc Thành có bao nhiêu âm trầm, thủ đoạn.
Cô tự biết mình không đến mức giống như Tiêu Kỳ Nhiên nói, là bị lão gia hắn coi mình làm “bé”, nhưng dụng ý của đối phương cũng tuyệt đối sẽ không quá đơn giản.
“Cho nên em dự định từ chối?” Chị Trần hỏi cô.
Giang Nguyệt ăn mấy miếng mì lót bụng, cảm giác đói bụng mệt mỏi lúc nãy cũng từ từ biến mất, cô ngẩng đầu, lắc đầu cười:
“Nhưng nếu em từ chối, chị Trần sẽ thật sự phải đi mở nhà hàng, còn em thì phải đi rửa chén để nuôi thân mất.”
Chị Trần cười cười: “Chỉ cần em tình nguyện, vậy cũng không phải là không được.”
Giang Nguyệt đi theo chị Trần, chờ sau khi bình tĩnh lại, lại nói: “Chúng ta tìm thời gian hẹn với Đỗ tổng đi. Về nội dung cụ thể trong hợp đồng ký và các tiết mục của đoàn kịch, em muốn trực tiếp trao đổi với anh ta.”
…
Đàm Di Tông sụp đổ, đối với tập đoàn Tiêu thị mà nói, giống như cây đại thụ che trời bị chặt đứt gốc rễ, tòa nhà lung lay có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bè phái đi theo hắn cũng trở nên vô tổ chức, sự thay đổi lớn về quản lý cấp cao khiến gần hơn 70% các hợp tác ban đầu của công ty bị tê liệt, thậm chí cổ phiếu của công ty cũng bắt đầu giảm giá lao dốc.
Nhưng đồng thời, động thái như vậy cũng là cơ hội cho các công ty cạnh tranh khác. Một số công ty đối tác vì tạm thời chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Tiêu thị nên chỉ có thể đi tìm công ty khác, bởi vì vậy đã mang đến lợi ích không nhỏ cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Lần này sự cải biến trong tập đoàn Tiêu thị cũng giống như cá voi nơi biển sâu bị rơi xuống.
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì tập đoàn Tiêu thị đã gấp đến độ lửa cháy đến lông mày, nhưng với tư cách là người làm chủ của tập toàn Tiêu thị Tiêu Kỳ Nhiên hiển nhiên lại rất bình tĩnh.
Lúc trả lời trước mặt báo chí truyền thông cũng chỉ nói qua loa vài câu, giống như cũng không quá bận tâm đến trận phong ba này.
Vì thế có một số người trong ngành phân tích, đợt này căn bản là Tiêu gia rất khó khăn có thể vượt qua, sợ là Tiêu Kỳ Nhiên đang cố tình đánh cho sưng mặt để che giấu sự mập mạp của mình, tạo ra cho người bên ngoài cảm giác không thành vấn đề.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, dựa vào tình trạng bấp bênh hiện tại của tập đoàn Tiêu thị, cùng với sự giảm giá mạnh của cổ phiếu, chỉ cần có một chút ngoại lực tác động, chắc chắn sẽ chấm dứt thời đại huy hoàng của gia tộc này.
Cũng có không ít nhà kinh tế phân tích, với xu hướng hiện tại, Trần Tư Tề tuyệt đối sẽ mượn cơ hội này để thu mua tập đoàn Tiêu thị, từ đó đem cục diện hai nhà đối lập, chuyển hoá thành chế độ một nhà thâu tóm.
Nhưng điều khiến cho người ta bất ngờ chính là, thế nhưng Trần Tư Tề lại không có bất kỳ động thái nào.
Thậm chí còn có người trong cuộc tuyên bố, căn bản hiện tại Trần Tư Tề không có ở Bắc Thành, và rất rõ ràng anh ta không có ý định chen chân vào ván cờ hỗn loạn của tập đoàn Tiêu thị.
Chương 244 Tiến vào Bách Kiều
Giang Nguyệt hẹn ngày đến gặp Đỗ Thời Minh, đối phương cũng rất vui vẻ nhận lời, nói là tất nhiên phải gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, còn nói lúc trước bởi vì chuyện nhờ cô đến giúp đỡ mà còn nợ cô một bữa cơm.
Hôm nay lúc tám giờ rưỡi sáng, Giang Nguyệt đã thức dậy, mấy người cùng nhau ăn sáng, sau đó dọn dẹp. Chuẩn bị xong thì chị Trần và Giang Nguyệt cùng nhau xuất phát.
Trước khi đi, chị Trần còn dặn dò với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, nói là buổi trưa sẽ không trở về ăn cơm, để hai người bọn họ tự mình ăn cơm trước.
Lên xe, chi Trần vừa mở điện thoại di động xem định vị của Đỗ Thời Minh gửi đến, vừa theo thói quen bắt đầu báo cáo và sắp xếp công việc:
“Trước đây Đỗ tổng có gửi trước cho chị một bản hợp đồng cùng với các đãi ngộ liên quan, chị đã giúp em tìm hiểu qua, không có vấn đề gì lớn, đãi ngộ cũng rất cao.”
“So với lúc trước thì sao?”
Chị Trần bật cười, cũng không giấu giếm cô: “Vậy thì vẫn không thể so sánh.”
Dù sao lúc trước Giang Nguyệt cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, là đối tượng được các ông chủ lớn cao cấp săn đón, tiền kiếm được trên thực tế nhiều gấp nhiều lần so với thù lao quay phim.
Nhưng hiện giờ đã là trạng thái nửa lui, nửa tàn, trên cơ bản lại không có hợp đồng hợp tác nào trên người.
Đợi đến sau khi ký hợp đồng với đoàn kịch nói, thì ngoại trừ phần lương cơ bản Đỗ Thời Minh qui định trong hợp đồng ra, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, phải dựa vào số lần diễn kịch và tham dự sự kiện.
“Nhưng mà cũng may đối phương cũng rất hào phóng, tỷ lệ chia cho em rất cao, hơn nữa bản thân thị trường ở Hoa Thành cũng không tệ lắm, nếu như sau này có thể đào tạo em trở thành trụ cột của đoàn kịch nói, tiềm lực tiếp theo cũng rất khả quan.”
Giang Nguyệt cười cười: “Em đã bước nửa bước vào giới tu sĩ lánh đời rồi, còn nói gì đến trụ với cột.”
Trên xe rất nhàm chán, chị Trần đang lướt xem tin tức của giới giải trí gần nhất, Giang Nguyệt cũng đang cúi đầu xem điện thoại di động.
Nhìn thấy tin tức tài chính, cái tên ‘Tiêu Kỳ Nhiên’ còn đặc biệt được dùng phông chữ lớn làm tiêu đề, Giang Nguyệt theo bản năng định mở ra xem nội dung.
Nhưng trước khi ngón tay chạm vào màn hình, đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, trong nháy mắt bỗng dưng tỉnh táo lại.
Cô trượt tay sang trái, trực tiếp ấn vào nút [Xoá] màu đỏ.
Không liên quan gì đến cô cả.
Suốt thời gian sau đó, Giang Nguyệt không còn tâm trạng để xem cái gì cả, chỉ vô thức lướt qua mấy giao diện trên màn hình.
Chờ đến khi xe dừng lại.
Đỗ Thời Minh nói muốn mời Giang Nguyệt ăn cơm, đương nhiên địa điểm hẹn chính là ở khách sạn.
Đỗ Thời Minh đã ở cửa chờ Giang Nguyệt, thấy cô và chị Trần xuống xe, lập tức đi đến nghênh đón. Đỗ Thời Minh cười nói không chút khách khí như vậy, điều này ngược lại khiến Giang Nguyệt có chút câu nệ.
Đỗ Thời Minh lơ đễnh, chỉ cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo chút áy náy: “Chuyện lúc trước, là do lúc đó tôi không đủ chu đáo, kính xin Giang tiểu thư thứ lỗi, đừng để ở trong lòng.”
“Đỗ tổng cũng chỉ là nghe theo người khác mà làm việc thôi, tôi hiểu mà.” Giang Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói một câu, ý trong lời nói không cần nói rõ cũng hiểu.
Cô không phải người có lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên cũng không có ý để bụng với hắn vì chuyện của lần trước.
Trong giới giải trí này chỉ đơn giản có như vậy, nhận tiền rồi làm việc, nghe người khác sai bảo, hôm nay có thể thấp hơn đối phương ba bốn bậc, nhưng ai biết ngày mai nói không chừng có thể vực dậy giẫm đối phương ở dưới chân.
Mọi chuyện đều chừa cho mình đường lui, ngày sau còn có ngày gặp lại.
“Giang tiểu thư, Thịnh tổng đang chờ cô.” Đỗ Thời Minh vừa dẫn Giang Nguyệt đi vào phòng, vừa nhắc nhở cô.
Giang Nguyệt ngẩn ra, tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Nếu ý muốn chiêu mộ cô vào đoàn kịch là của Thịnh Sóc Thành, vậy tất nhiên phải trực tiếp gặp mặt một lần.
Tuy nói trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng lòng bàn tay vẫn bắt đầu đổ mồ hôi.
Đỗ Thời Minh đẩy cửa ra, mời cô và chị Trần vào: “Mời hai vị.”
Giang Nguyệt bước vào.
Bầu không khí trong phòng rất thanh nhã, trong không khí có thoang thoảng mùi hương trà cùng hương hoa hòa quyện vào nhau.
Hương thơm thanh mát khiến cho dây thần kinh đang căng thẳng của Giang Nguyệt được thư giãn hơn rất nhiều.
“Chào Thịnh tổng.”
Thịnh Sóc Thành ngồi trên ghế chính, trước mặt có một bình trà đã được pha xong.
Dựa vào hơi nóng bốc lên từ chén trà có thể phán đoán ông ta hẳn là đã chờ ở đây một lúc.
Giang Nguyệt đứng vững, nhìn Thịnh Sóc Thành trước mắt tản mát ra sự uy nghiêm, vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, không có nịnh nọt, cũng không có vui mừng.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Nếu Thịnh tổng thông báo trước với tôi rằng ngài cũng sẽ đến, tôi với trợ lý của mình sẽ đến sớm hơn, bây giờ đột nhiên gặp được, thật sự tôi có chút ngạc nhiên.”
“Lát nữa nếu có nói lời nào không ổn, xin ngài thứ lỗi cho.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên uống một ngụm.
Lúc này mới từ từ ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt. Nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến những bình luận trên mạng kia, có một câu khiến ông ấn tượng sâu sắc.
Một đóa hoa hồng cao lãnh khiến người ta không dám đến gần.
Ông không tự chủ được lắc đầu cười cười, trong lòng cảm thấy câu bình luận này thật đúng là rất chính xác.
“Còn đang giận vì chuyện lần trước?”
Thịnh Sóc Thành hỏi cô một câu, cũng rót thêm một chén trà, đẩy về phía trước: “Chuyện lúc trước cô đi thăm bà Trình, là do tôi điều tra không rõ ràng. Chúng ta dùng một chén trà xoá sạch hết mọi ân oán đi.”
Giang Nguyệt cười nhạt, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng cao ngạo gì, đi đến nhận lấy chén trà.
Trong lòng cô hiểu rõ, mình đã đánh cuộc đúng.
Lúc đầu Giang Nguyệt còn đoán không ra vì sao Thịnh Sóc Hành lại chủ động cho cô cơ hội diễn xuất ở đoàn kịch nói, nhưng khi quan sát thái độ của Đỗ Thời Minh đối với cô, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ ràng.
Thái độ của cấp dưới đối đãi với người khác, hơn phân nửa là nhìn vào thái độ của cấp trên.
Tốt xấu gì Đỗ Thời Minh cũng là ông chủ của Bách Kiều, lại nhiệt tình chạy đến cửa khách sạn để tiếp đón cô, ít nhất trong lòng cô đã nắm chắc năm phần.
Đến khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành tự mình rót trà cho cô, trái tim cô đã hoàn toàn buông lỏng.
Lúc này đây, Thịnh Sóc Thành đến là để trả lại ân tình cho cô.
“Tiểu Đỗ.” Chờ hai người uống trà xong, Thịnh Sóc Thành gọi Đỗ Thời Minh vào:
“Chuyện chính hôm nay là anh và Giang tiểu thư thương lượng chuyện ký hợp đồng, tôi chỉ là người đến góp vui, không cần phải quá câu nệ.”
Ông ta hờ hững mở miệng, lại chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Quanh năm suốt tháng Đỗ Thời Minh cũng không có cơ hội gặp mặt ông chủ lớn được mấy lần, hiện tại lại ngồi ở ngay dưới mí mắt của ông chủ lớn, hắn khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi.
Hắn đáp một tiếng rồi đi qua nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, cô còn bình tĩnh hơn hắn rất nhiều.
Đỗ Thời Minh cúi đầu, yên lặng giơ tay, làm bộ vuốt lại mái tóc, nhân tiện dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi.”
….
Không thể không nói, phần hợp đồng này rất ưu ái cho Giang Nguyệt, cho dù là từ cường độ công việc, hay là về mặt đãi ngộ, thu nhập, đều vô cùng có lợi với Giang Nguyệt.
Mỗi tháng xuất hiện một lần, lương tạm thời tăng gấp đôi, nếu diễn viên nhận được hợp tác quảng cáo, không cần phải báo cáo với công ty, cũng không cần phân chia lợi nhuận với công ty.
Hợp đồng thoải mái đến mức nếu cô muốn ngừng hợp tác, chỉ cần thông báo trước một tháng.
Trong lòng chị Trần nghĩ, đây là hợp đồng duy nhất mà chị nhìn thấy không chú trọng lợi ích thu hồi vốn của tư bản nhất.
Giang Nguyệt hỏi thêm về các điều khoản khác, lại quay đầu trao đổi thêm với chị Trần một chút, sau khi đã xác định không còn gì sai sót, mới trịnh trọng ký tên mình xuống.
Đỗ Thời Minh nhận lấy hợp đồng, tươi cười vươn tay: “Chào mừng Giang tiểu thư gia nhập Bách Kiều.”
Chương 245 Rốt cuộc cô muốn gì
Sau khi thỏa thuận ký kết được hoàn tất, Giang Nguyệt đứng dậy gật đầu với Đỗ Thời Minh, sau đó lại cúi đầu thật sâu với Thịnh tổng.
“Đây cũng không phải là ý của tôi.” Thịnh Sóc Thành hơi nhướng mày: “Là Đỗ Thời Minh cho rằng cô có tài năng, tôi chỉ là không ngăn cản mà thôi.”
Thịnh Sóc Thành liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.
“Vậy cũng phải cảm ơn Thịnh tổng đã giơ cao đánh khẽ.” Giang Nguyệt cười chớp chớp mắt: “Ân oán lúc trước, chúng ta liền xoá bỏ.”
Nói xong, cô cùng chị Trần liếc nhau một cái, chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút đã.”
Thịnh Sóc Thành nói chị Trần và Đỗ Thời Minh đợi ở bên ngoài, ông ta nói có chuyện muốn nói với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ gật gật đầu với chị Trần, ánh mắt ra hiệu bảo chị ấy không cần lo lắng.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí hôm nay cũng không tệ lắm, hơn nữa Thịnh Sóc Thành rõ ràng là có chuyện muốn nói với cô.
Nếu không, chỉ là vì chuyện ký kết hợp đồng cho cô vào đoàn kịch, thì cũng không cần đích thân ông đến đây.
Chẳng bao lâu sao, có một người phục vụ mang thức ăn vào.
Món ăn được đưa lên phần lớn đều là các món ăn địa phương của thành phố Hoa Thành, chủ yếu thiên về vị ngọt, nguyên liệu đều rất tươi, đặc biệt là món cá hồi được đặt ở giữa bàn, vừa nhìn đã thấy thơm ngon.
Một bàn thức ăn ngon được bày ở trước mặt, chờ Thịnh Sóc Thành động đũa trước, rồi Giang Nguyệt mới gắp đồ ăn, biên độ giơ tay lên của cô rất nhỏ, lễ nghi và tư thái đều rất chu toàn.
Thịnh Sóc Thành không nói chuyện, Giang Nguyệt cũng không hỏi, hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt yên tĩnh ăn cơm.
Ăn uống cũng không sai biệt lắm, Thịnh Sóc Thành mới cầm khăn tay ở bên cạnh lau miệng, rốt cục cũng nói câu đầu tiên:
“Giang Nguyệt, ở phương diện ở chung với người khác, cô so với những người trẻ khác mà tôi từng tiếp xúc qua thì trầm ổn hơn rất nhiều, là người biết làm việc.”
“Nếu đặt ở trên người khác, vừa rồi lúc ăn cơm cô nên hỏi tôi là muốn nói chuyện gì.”
Giang Nguyệt nghe không ra là ông ta đang khen hay là đang chê: “Ăn không nói, ngủ không nói. Ngài sẽ không thích những người quá nóng nảy.”
“Thiếu kiên nhẫn đương nhiên là không nên, nhất là tính nóng nảy, tham lam sự thành công quá thì lại càng không nên.” Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt ông ta có ẩn ý sâu xa:
“Nhưng cũng không giống như một cô gái như cô, quá mức trầm ổn, làm cho người khác không đoán được tâm tư.”
Ý tứ trong lời nói của ông ta, chính là nhìn không ra ý đồ của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cười: “Vậy cũng không thể có hai tính cách đó được.”
“Lúc trước tôi có hiểu lầm cô một chuyện, sao cô lại không giải thích?” Giọng điệu ông ta chậm rãi, nghe không ra cảm xúc:
“Tôi còn cố ý để cho Trương Nghị để ý đến cuộc gọi của cô, nhưng ai biết được cô gái nhỏ cô, ngay cả một tin tức cũng không có.”
“Nếu ngài đã muốn thêm tội, tôi cũng không thể từ chối.” Giang Nguyệt khiêm tốn nói: “Trước khi ngài động thủ thì cũng chưa từng hỏi qua tôi, có nghĩa là trong lòng ngài đã có quyết định rồi, tôi còn mạnh mẽ đi giải thích làm cái gì? Ngài biết đấy, kiến thì không lay chuyển được voi.”
“Cô gái nhỏ, vẫn còn đang giận tôi?” Thịnh Sóc Thành bị cách nói ẩn dụ của cô làm cho buồn cười, cảm thấy cô có chút thú vị, nhịn không được mà lắc đầu:
“Cô thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.”
“Có đôi khi cổ linh tinh quái, có đôi khi lại rất nội liễm trầm ổn, tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi, cũng rất khó để dò xét ý tứ của cô.”
Ông ta buông tay ra, giọng điệu tuỳ ý nói: “Tôi sợ là đã lớn tuổi rồi, không thể quay đầu được nữa, tôi đầu hàng.”
“Cô cứ nói thẳng đi, cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?.”
Giang Nguyệt ngây người một lúc, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
“Về vấn đề này, lần đầu tiên ngài hẹn gặp tôi, cũng đã từng hỏi rồi.”
Sắc mặt Giang Nguyệt cực kỳ bình tĩnh: “Lúc trước cứu ngài, thật sự chỉ là hành động cứu người theo bản năng. Đi tìm phu nhân Trình Nghênh Xuân cũng là bởi vì bộ phim tôi muốn quay có yếu tố về nghề thêu, tôi muốn học tập và tìm hiểu nó sâu hơn. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ôm lấy cây đại thụ là ngài đây! Thật xin lỗi, tôi nói hơi thẳng thắn một chút.”
Giang Nguyệt thẳng thắn nói ra, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc kiên định:
“Lúc ấy tôi cũng đã trả lời ngài, đáp án đến bây giờ vẫn không thay đổi. Từ đầu đến cuối, tôi không cầu xin ngài bất cứ cái gì, tin hay không thì tuỳ ngài.”
Giang Nguyệt thừa nhận rằng lời nói của bản thân có chút xúc phạm, nhưng cô vẫn muốn nói.
Thịnh Sóc Thành cũng không tức giận, chỉ nhìn cô, thản nhiên lặp lại: “Không cầu gì?”
Giang Nguyệt trầm mặc không trả lời.
“Vậy được rồi, cứ coi như là cô không cầu gì, vậy những người khác thì sao, cũng là không cầu gì sao?”
“Nghe nói cô và Trần Tư Tề chuẩn bị đính hôn?” Thịnh Sóc Thành không bước ra cửa lớn, nhưng tai mắt của ông đều có ở khắp bốn phía:
“Cô có biết, tên nhóc này năm nay đang như hổ rình mồi mà nhìn mối làm ăn trong tay của tôi không, cô muốn tham gia vào để chia cổ phần sao?”
“Nói cũng trùng hợp, bước trước tôi vừa cố ý để lộ ý tứ, ở trên bàn rượu nói là nợ cô gái nhỏ cô một ân tình, bước sau hắn liền thả ra tin tức đính hôn với cô, còn hết lần này tới lần khác để cho tôi nghe thấy, cô nói xem hắn có dụng ý gì?”
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trí óc nhanh chóng xoay chuyển, nhất thời hiểu ra.
Cho nên Thịnh Sóc Thành mới đi trước một bước, ở lúc mà Giang Nguyệt cần tiền và công việc nhất, đồng ý ký hợp đồng với cô, để cô tiến vào Bách Kiều, dùng cái này để trả lại vụ hiểu lầm trước đó.
“Còn nữa, cho dù tôi có tin tưởng cô lúc trước cứu tôi là ngẫu nhiên, là lòng tốt muốn cứu người. Vậy vì sao khi tôi nói với cô là đưa ra một điều kiện, cô không nghĩ đến lợi ích của bản thân, mà lại muốn thay Tiêu Kỳ Nhiên kéo đầu tư?”
Thịnh Sóc Thành mỉm cười, đáy mắt ông ta tràn ngập những nếp nhăn, chứa đầy thâm ý:
“Giang Nguyệt, cô nói cô không cầu gì. Nhưng từng chuyện của cô, cả trong tối lẫn ngoài sáng, cái nào không phải là vì nhu cầu của người khác chứ?”
Lời nói của Thịnh Sóc Thành như một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu khiến Giang Nguyệt tỉnh táo.
“Cô cũng đừng trách tôi luôn suy đoán và nghi ngờ cô, cô làm những chuyện này, làm gì có chuyện gọi là ‘không cầu gì’?”
Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần trở nên nghiêm trọng.
“Cô cũng đừng trách tôi đa nghi, những thứ này đặt trên người của bất kỳ người nào, cũng rất khó để không suy đoán một chút.”
Đầu Giang Nguyệt tê dại, cổ họng từng đợt căng thẳng, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cô phát hiện cô không có cách nào có thể mở miệng.
Nhất thời cảm thấy vừa rồi cô cực lực chứng minh bản thân trong sạch, giống như một trò hề vậy.
Giang Nguyệt chậm rãi cúi đầu, bàn tay đang buông thõng xuống bên cạnh siết chặt lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là có miệng mà không giải thích được.
Đúng vậy, từng chuyện từng chuyện, không phải là đều do chính cô làm hay sao?
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô lộ ra sắc mặt như vậy nha.” Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, bình tĩnh thong dong mà pha thêm một chén trà khác:
“Thế nào, hiện tại không giải thích nữa à?”
Trong phòng yên lặng trong vài giây, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
“Tôi không có gì để giải thích, những gì ngài nói đều là sự thật. Bị ngài nghi ngờ, đều là tôi tự gieo gió gặt bão.”
“Được rồi, tôi cũng không muốn làm người xấu chọc cho một cô gái nhỏ khóc.” Thịnh Sóc Thành hắng giọng, giọng điệu lạnh nhạt:
“Bất luận là như thế nào, tâm tư của cô cũng không xấu, cái này tôi nhìn ra được.”
Những gì Thịnh Sóc Thành vừa nói, cũng không phải là cố ý làm cho Giang Nguyệt khó xử, chỉ là muốn cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh mà thôi.
“Lúc đầu tôi cảm thấy cô rất thông minh. Hiện tại xem ra, rõ ràng là một cô gái ngốc.”
Ông ta khẽ mỉm cười: “Nếu từ đầu cô yêu cầu tôi che chở cô, tôi già như vậy, nhận một đứa con gái nuôi, cũng không phải là không thể.”
“Nhưng cô hết lần này đến lần khác đi đường xa, để cho tôi giúp Tiêu Kỳ Nhiên, lại làm bàn đạp cho Trần Tư Tề. Tôi muốn hỏi cô một chút, cô gái nhỏ, cô rốt cục là muốn cái gì?”
Bay từ Bắc Thành đến Hoa Thành phải mất mấy tiếng đồng hồ, tối hôm qua Giang Nguyệt ngủ không được lâu. Nên hôm nay sau khi lên máy bay, cảm thấy buồn ngủ, cô liền đeo bịt mắt rồi bắt đầu ngủ.
Nhưng trên máy bay xóc nảy, Giang Nguyệt ngủ cũng không được sâu.
Chờ đến khi máy bay hạ cánh, cô mới mơ mơ màng màng đẩy bịt mắt lên, híp mắt nhìn bãi đất trống dài ngoài cửa sổ máy bay, ngáp ngắn ngáp dài duỗi lưng một cái, quanh mắt xuất hiện viền thâm nhàn nhạt.
Giang Nguyệt đội lên nón lưỡi trai màu đen, đeo lên chiếc kính đen, thêm cái khẩu trang màu đen nữa, trang bị chặt chẽ, cả người đều được che kín.
Vốn ban đầu chị Trần còn bảo Tiểu Diệp đến đón, Giang Nguyệt lại lấy lý do sợ phiền phức mà từ chối.
Bây giờ đã bước vào mùa hè, khu vực cây xanh trong Hoa Thành tràn ngập mùi thơm của hoa lan, những khu nhà nổi tiếng trong thành phố cũng tràn ngập trong biển hoa.
Ngay cả nhành cây quế ở hai bên đường cũng vươn cành lá chênh vênh, có cành nghiêng, có cành thẳng, trên từng cành lá cũng nở những chùm hoa nhỏ màu cam.
Hoa Thành đúng thật sự là thành phố lãng mạn.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không phải là hoàn mỹ.
Hoa Thành đối với những người bị dị ứng phấn hoa, chỉ sợ rằng đây là nguồn gốc của cơn ác mộng. Cũng giống như đa số người Bắc Thành đều thích ngắm cảnh tuyết rơi dày đặc vào mùa đông, còn cô lại cảm thấy những ngày đó trôi qua rất khó khăn.
Trên đời này không có chuyện gì là hoàn toàn tốt hay xấu cả, mỗi người đều có sự chật vật và rực rỡ của riêng mình.
…
Về đến nhà, chị Trần, Tiểu Diệp và còn có cả Tĩnh Nghi đều ở đây, nhìn thấy cô trở về, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm.
“Sao tất cả đều ở nhà?” Giang Nguyệt đi qua, ngồi trở lại trên sô pha, nhìn ba người có mặt: “Trần Tư Tề không sắp xếp công việc khác cho mọi người à?”
Đây là một trong những yêu cầu của Giang Nguyệt.
“Sắp xếp thì có sắp xếp, nhưng đây là mọi người muốn đón em trở về.”
Chị Trần bước qua, giúp Giang Nguyệt lấy xuống mũ lưỡi trai đen trên đầu xuống:
“Em đã sắp xếp ổn thoả tất cả cho bọn chị, còn em thì sao, có tính toán gì chưa?”
Giang Nguyệt cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của chị Trần, chỉ nói trên máy bay mình còn chưa được ăn cái gì, bảo Tĩnh Nghi nấu giúp mình một bát mì ăn liền.
Chân tay Tĩnh Nghi lanh lợi, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã từ trong nhà bếp mang ra một bát mì, trong bát còn tâm lý cho thêm hai cây cải nhỏ và một cái trứng lòng đào.
Giang Nguyệt cúi đầu ăn, chị Trần biết cô cố ý không muốn nói đến nên cũng chỉ cười nói:
“Chị thấy, chi bằng chị mở một nhà hàng, còn các em thì theo chị rửa chén đi.”
“Cũng không phải là không được nha.” Giang Nguyệt ngẩng mặt cười đáp, tiếng đũa va vào thành bát phát ra tiếng leng keng rất thanh thuý.
Tĩnh Nghi lập tức tiếp lời: “Sở trường của em là nấu các món ăn gia đình, em có thể làm phụ bếp cho chị.”
Tiểu Diệp cũng không cam lòng yếu thế: “Còn em nữa, giọng em lớn lắm, em có thể đứng ở cửa để gọi khách. Em cũng có thể ra tay dọn dẹp những tên đàn ông nào uống nhiều hay cố ý đến quậy phá.”
Nói xong còn cố ý giơ hai cánh tay lên chứng minh, để lộ ra bắp tay rắn chắc, vẻ mặt cũng cực kỳ tự tin: “Em sẽ bảo vệ an toàn cho các chị em.”
Từ trước đến nay Tiểu Diệp luôn là người vô tư, chỉ nói vài câu đã chọc cho người khác ôm bụng cười to.
“Vậy nên đặt tên gì cho nhà hàng đây.”
“Đặt là ‘Nhà hàng chị Trần’ đi, nghe rất gần gũi.”
Mấy người nhiệt tình thảo luận vấn đề này, như thật sự sẽ đem chuyện này trở thành chuyện nghiêm túc vậy.
Chị Trần hít sâu một hơi, cười bất đắc dĩ gật gật đầu vài cái: “Chị thấy không chỉ có mình Giang Nguyệt không muốn tiếp tục làm công việc này nữa, mà hai em cũng vậy có phải không?”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp liếc nhìn nhau, ăn ý thè lưỡi với chị Trần: “Đương nhiên không phải, chúng em chỉ muốn ở bên cạnh chị Giang Nguyệt mà thôi.”
“Làm trợ lý cũng được, làm rửa chén cũng tốt, chỉ cần tất cả được ở bên cạnh nhau vui vẻ.”
Tất cả mọi người có thể ở bên nhau mới là hạnh phúc.
Đùa giỡn cũng đã đùa giỡn, sau khi bọn họ ầm ĩ một lúc, chị Trần cũng bắt đầu nói đến vấn đề nghiêm túc:
“Giang Nguyệt, Đỗ tổng bên phía Bách Kiều có liên lạc với chị, nói muốn chiêu mộ em vào đoàn kịch nói của bọn họ. Chị cảm thấy em có thể thử xem.”
“Lúc trước không phải chị không đồng ý em chuyển nghề kịch nói sao, sao lại đột nhiên khuyên em thử?”
“Lúc trước chị không đồng ý là bởi vì nghề này quá khó khăn. Hơn nữa trước đây các tài nguyên của em cũng rất tốt, nếu như chuyển nghề qua kịch nói thì có chút đáng tiếc. Tóm lại, đối với tình hình hiện tại, em có thể xem xét thử lời khuyên của chị.”
Giang Nguyệt cúi đầu húp một ngụm nước mì, suy nghĩ một lát, giọng nói cực kỳ bình tĩnh:
“Đỗ Thời Minh là người của lão Thịnh tổng, cho dù anh ta xuất phát từ sự yêu thích cá nhân với em, nhưng đã có mối quan hệ như thế, em cũng không muốn đồng ý.”
Chị Trần hiểu suy nghĩ của cô, vì thế cũng gật gật đầu: “Chị có thay mặt em hỏi Đỗ tổng, hắn cũng thừa nhận đây là ý của lão Thịnh tổng.”
Giang Nguyệt im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Lần trước khi em tìm bà Trình học thêu, đã khiến Thịnh tổng có hiểu lầm với em, hiện tại lại để Bách Kiều đưa một nhành ô liu đến đây, chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
Qua mấy lần tiếp xúc trước đó, Giang Nguyệt đã được thỉnh giáo Thịnh Sóc Thành có bao nhiêu âm trầm, thủ đoạn.
Cô tự biết mình không đến mức giống như Tiêu Kỳ Nhiên nói, là bị lão gia hắn coi mình làm “bé”, nhưng dụng ý của đối phương cũng tuyệt đối sẽ không quá đơn giản.
“Cho nên em dự định từ chối?” Chị Trần hỏi cô.
Giang Nguyệt ăn mấy miếng mì lót bụng, cảm giác đói bụng mệt mỏi lúc nãy cũng từ từ biến mất, cô ngẩng đầu, lắc đầu cười:
“Nhưng nếu em từ chối, chị Trần sẽ thật sự phải đi mở nhà hàng, còn em thì phải đi rửa chén để nuôi thân mất.”
Chị Trần cười cười: “Chỉ cần em tình nguyện, vậy cũng không phải là không được.”
Giang Nguyệt đi theo chị Trần, chờ sau khi bình tĩnh lại, lại nói: “Chúng ta tìm thời gian hẹn với Đỗ tổng đi. Về nội dung cụ thể trong hợp đồng ký và các tiết mục của đoàn kịch, em muốn trực tiếp trao đổi với anh ta.”
…
Đàm Di Tông sụp đổ, đối với tập đoàn Tiêu thị mà nói, giống như cây đại thụ che trời bị chặt đứt gốc rễ, tòa nhà lung lay có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bè phái đi theo hắn cũng trở nên vô tổ chức, sự thay đổi lớn về quản lý cấp cao khiến gần hơn 70% các hợp tác ban đầu của công ty bị tê liệt, thậm chí cổ phiếu của công ty cũng bắt đầu giảm giá lao dốc.
Nhưng đồng thời, động thái như vậy cũng là cơ hội cho các công ty cạnh tranh khác. Một số công ty đối tác vì tạm thời chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Tiêu thị nên chỉ có thể đi tìm công ty khác, bởi vì vậy đã mang đến lợi ích không nhỏ cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Lần này sự cải biến trong tập đoàn Tiêu thị cũng giống như cá voi nơi biển sâu bị rơi xuống.
Mặc dù người ngoài nhìn vào thì tập đoàn Tiêu thị đã gấp đến độ lửa cháy đến lông mày, nhưng với tư cách là người làm chủ của tập toàn Tiêu thị Tiêu Kỳ Nhiên hiển nhiên lại rất bình tĩnh.
Lúc trả lời trước mặt báo chí truyền thông cũng chỉ nói qua loa vài câu, giống như cũng không quá bận tâm đến trận phong ba này.
Vì thế có một số người trong ngành phân tích, đợt này căn bản là Tiêu gia rất khó khăn có thể vượt qua, sợ là Tiêu Kỳ Nhiên đang cố tình đánh cho sưng mặt để che giấu sự mập mạp của mình, tạo ra cho người bên ngoài cảm giác không thành vấn đề.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, dựa vào tình trạng bấp bênh hiện tại của tập đoàn Tiêu thị, cùng với sự giảm giá mạnh của cổ phiếu, chỉ cần có một chút ngoại lực tác động, chắc chắn sẽ chấm dứt thời đại huy hoàng của gia tộc này.
Cũng có không ít nhà kinh tế phân tích, với xu hướng hiện tại, Trần Tư Tề tuyệt đối sẽ mượn cơ hội này để thu mua tập đoàn Tiêu thị, từ đó đem cục diện hai nhà đối lập, chuyển hoá thành chế độ một nhà thâu tóm.
Nhưng điều khiến cho người ta bất ngờ chính là, thế nhưng Trần Tư Tề lại không có bất kỳ động thái nào.
Thậm chí còn có người trong cuộc tuyên bố, căn bản hiện tại Trần Tư Tề không có ở Bắc Thành, và rất rõ ràng anh ta không có ý định chen chân vào ván cờ hỗn loạn của tập đoàn Tiêu thị.
Chương 244 Tiến vào Bách Kiều
Giang Nguyệt hẹn ngày đến gặp Đỗ Thời Minh, đối phương cũng rất vui vẻ nhận lời, nói là tất nhiên phải gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, còn nói lúc trước bởi vì chuyện nhờ cô đến giúp đỡ mà còn nợ cô một bữa cơm.
Hôm nay lúc tám giờ rưỡi sáng, Giang Nguyệt đã thức dậy, mấy người cùng nhau ăn sáng, sau đó dọn dẹp. Chuẩn bị xong thì chị Trần và Giang Nguyệt cùng nhau xuất phát.
Trước khi đi, chị Trần còn dặn dò với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, nói là buổi trưa sẽ không trở về ăn cơm, để hai người bọn họ tự mình ăn cơm trước.
Lên xe, chi Trần vừa mở điện thoại di động xem định vị của Đỗ Thời Minh gửi đến, vừa theo thói quen bắt đầu báo cáo và sắp xếp công việc:
“Trước đây Đỗ tổng có gửi trước cho chị một bản hợp đồng cùng với các đãi ngộ liên quan, chị đã giúp em tìm hiểu qua, không có vấn đề gì lớn, đãi ngộ cũng rất cao.”
“So với lúc trước thì sao?”
Chị Trần bật cười, cũng không giấu giếm cô: “Vậy thì vẫn không thể so sánh.”
Dù sao lúc trước Giang Nguyệt cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, là đối tượng được các ông chủ lớn cao cấp săn đón, tiền kiếm được trên thực tế nhiều gấp nhiều lần so với thù lao quay phim.
Nhưng hiện giờ đã là trạng thái nửa lui, nửa tàn, trên cơ bản lại không có hợp đồng hợp tác nào trên người.
Đợi đến sau khi ký hợp đồng với đoàn kịch nói, thì ngoại trừ phần lương cơ bản Đỗ Thời Minh qui định trong hợp đồng ra, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, phải dựa vào số lần diễn kịch và tham dự sự kiện.
“Nhưng mà cũng may đối phương cũng rất hào phóng, tỷ lệ chia cho em rất cao, hơn nữa bản thân thị trường ở Hoa Thành cũng không tệ lắm, nếu như sau này có thể đào tạo em trở thành trụ cột của đoàn kịch nói, tiềm lực tiếp theo cũng rất khả quan.”
Giang Nguyệt cười cười: “Em đã bước nửa bước vào giới tu sĩ lánh đời rồi, còn nói gì đến trụ với cột.”
Trên xe rất nhàm chán, chị Trần đang lướt xem tin tức của giới giải trí gần nhất, Giang Nguyệt cũng đang cúi đầu xem điện thoại di động.
Nhìn thấy tin tức tài chính, cái tên ‘Tiêu Kỳ Nhiên’ còn đặc biệt được dùng phông chữ lớn làm tiêu đề, Giang Nguyệt theo bản năng định mở ra xem nội dung.
Nhưng trước khi ngón tay chạm vào màn hình, đột nhiên dừng lại giữa không trung vài giây, trong nháy mắt bỗng dưng tỉnh táo lại.
Cô trượt tay sang trái, trực tiếp ấn vào nút [Xoá] màu đỏ.
Không liên quan gì đến cô cả.
Suốt thời gian sau đó, Giang Nguyệt không còn tâm trạng để xem cái gì cả, chỉ vô thức lướt qua mấy giao diện trên màn hình.
Chờ đến khi xe dừng lại.
Đỗ Thời Minh nói muốn mời Giang Nguyệt ăn cơm, đương nhiên địa điểm hẹn chính là ở khách sạn.
Đỗ Thời Minh đã ở cửa chờ Giang Nguyệt, thấy cô và chị Trần xuống xe, lập tức đi đến nghênh đón. Đỗ Thời Minh cười nói không chút khách khí như vậy, điều này ngược lại khiến Giang Nguyệt có chút câu nệ.
Đỗ Thời Minh lơ đễnh, chỉ cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo chút áy náy: “Chuyện lúc trước, là do lúc đó tôi không đủ chu đáo, kính xin Giang tiểu thư thứ lỗi, đừng để ở trong lòng.”
“Đỗ tổng cũng chỉ là nghe theo người khác mà làm việc thôi, tôi hiểu mà.” Giang Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói một câu, ý trong lời nói không cần nói rõ cũng hiểu.
Cô không phải người có lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên cũng không có ý để bụng với hắn vì chuyện của lần trước.
Trong giới giải trí này chỉ đơn giản có như vậy, nhận tiền rồi làm việc, nghe người khác sai bảo, hôm nay có thể thấp hơn đối phương ba bốn bậc, nhưng ai biết ngày mai nói không chừng có thể vực dậy giẫm đối phương ở dưới chân.
Mọi chuyện đều chừa cho mình đường lui, ngày sau còn có ngày gặp lại.
“Giang tiểu thư, Thịnh tổng đang chờ cô.” Đỗ Thời Minh vừa dẫn Giang Nguyệt đi vào phòng, vừa nhắc nhở cô.
Giang Nguyệt ngẩn ra, tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Nếu ý muốn chiêu mộ cô vào đoàn kịch là của Thịnh Sóc Thành, vậy tất nhiên phải trực tiếp gặp mặt một lần.
Tuy nói trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng lòng bàn tay vẫn bắt đầu đổ mồ hôi.
Đỗ Thời Minh đẩy cửa ra, mời cô và chị Trần vào: “Mời hai vị.”
Giang Nguyệt bước vào.
Bầu không khí trong phòng rất thanh nhã, trong không khí có thoang thoảng mùi hương trà cùng hương hoa hòa quyện vào nhau.
Hương thơm thanh mát khiến cho dây thần kinh đang căng thẳng của Giang Nguyệt được thư giãn hơn rất nhiều.
“Chào Thịnh tổng.”
Thịnh Sóc Thành ngồi trên ghế chính, trước mặt có một bình trà đã được pha xong.
Dựa vào hơi nóng bốc lên từ chén trà có thể phán đoán ông ta hẳn là đã chờ ở đây một lúc.
Giang Nguyệt đứng vững, nhìn Thịnh Sóc Thành trước mắt tản mát ra sự uy nghiêm, vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, không có nịnh nọt, cũng không có vui mừng.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Nếu Thịnh tổng thông báo trước với tôi rằng ngài cũng sẽ đến, tôi với trợ lý của mình sẽ đến sớm hơn, bây giờ đột nhiên gặp được, thật sự tôi có chút ngạc nhiên.”
“Lát nữa nếu có nói lời nào không ổn, xin ngài thứ lỗi cho.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên uống một ngụm.
Lúc này mới từ từ ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt. Nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến những bình luận trên mạng kia, có một câu khiến ông ấn tượng sâu sắc.
Một đóa hoa hồng cao lãnh khiến người ta không dám đến gần.
Ông không tự chủ được lắc đầu cười cười, trong lòng cảm thấy câu bình luận này thật đúng là rất chính xác.
“Còn đang giận vì chuyện lần trước?”
Thịnh Sóc Thành hỏi cô một câu, cũng rót thêm một chén trà, đẩy về phía trước: “Chuyện lúc trước cô đi thăm bà Trình, là do tôi điều tra không rõ ràng. Chúng ta dùng một chén trà xoá sạch hết mọi ân oán đi.”
Giang Nguyệt cười nhạt, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng cao ngạo gì, đi đến nhận lấy chén trà.
Trong lòng cô hiểu rõ, mình đã đánh cuộc đúng.
Lúc đầu Giang Nguyệt còn đoán không ra vì sao Thịnh Sóc Hành lại chủ động cho cô cơ hội diễn xuất ở đoàn kịch nói, nhưng khi quan sát thái độ của Đỗ Thời Minh đối với cô, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ ràng.
Thái độ của cấp dưới đối đãi với người khác, hơn phân nửa là nhìn vào thái độ của cấp trên.
Tốt xấu gì Đỗ Thời Minh cũng là ông chủ của Bách Kiều, lại nhiệt tình chạy đến cửa khách sạn để tiếp đón cô, ít nhất trong lòng cô đã nắm chắc năm phần.
Đến khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành tự mình rót trà cho cô, trái tim cô đã hoàn toàn buông lỏng.
Lúc này đây, Thịnh Sóc Thành đến là để trả lại ân tình cho cô.
“Tiểu Đỗ.” Chờ hai người uống trà xong, Thịnh Sóc Thành gọi Đỗ Thời Minh vào:
“Chuyện chính hôm nay là anh và Giang tiểu thư thương lượng chuyện ký hợp đồng, tôi chỉ là người đến góp vui, không cần phải quá câu nệ.”
Ông ta hờ hững mở miệng, lại chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Quanh năm suốt tháng Đỗ Thời Minh cũng không có cơ hội gặp mặt ông chủ lớn được mấy lần, hiện tại lại ngồi ở ngay dưới mí mắt của ông chủ lớn, hắn khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi.
Hắn đáp một tiếng rồi đi qua nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, cô còn bình tĩnh hơn hắn rất nhiều.
Đỗ Thời Minh cúi đầu, yên lặng giơ tay, làm bộ vuốt lại mái tóc, nhân tiện dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi.”
….
Không thể không nói, phần hợp đồng này rất ưu ái cho Giang Nguyệt, cho dù là từ cường độ công việc, hay là về mặt đãi ngộ, thu nhập, đều vô cùng có lợi với Giang Nguyệt.
Mỗi tháng xuất hiện một lần, lương tạm thời tăng gấp đôi, nếu diễn viên nhận được hợp tác quảng cáo, không cần phải báo cáo với công ty, cũng không cần phân chia lợi nhuận với công ty.
Hợp đồng thoải mái đến mức nếu cô muốn ngừng hợp tác, chỉ cần thông báo trước một tháng.
Trong lòng chị Trần nghĩ, đây là hợp đồng duy nhất mà chị nhìn thấy không chú trọng lợi ích thu hồi vốn của tư bản nhất.
Giang Nguyệt hỏi thêm về các điều khoản khác, lại quay đầu trao đổi thêm với chị Trần một chút, sau khi đã xác định không còn gì sai sót, mới trịnh trọng ký tên mình xuống.
Đỗ Thời Minh nhận lấy hợp đồng, tươi cười vươn tay: “Chào mừng Giang tiểu thư gia nhập Bách Kiều.”
Chương 245 Rốt cuộc cô muốn gì
Sau khi thỏa thuận ký kết được hoàn tất, Giang Nguyệt đứng dậy gật đầu với Đỗ Thời Minh, sau đó lại cúi đầu thật sâu với Thịnh tổng.
“Đây cũng không phải là ý của tôi.” Thịnh Sóc Thành hơi nhướng mày: “Là Đỗ Thời Minh cho rằng cô có tài năng, tôi chỉ là không ngăn cản mà thôi.”
Thịnh Sóc Thành liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.
“Vậy cũng phải cảm ơn Thịnh tổng đã giơ cao đánh khẽ.” Giang Nguyệt cười chớp chớp mắt: “Ân oán lúc trước, chúng ta liền xoá bỏ.”
Nói xong, cô cùng chị Trần liếc nhau một cái, chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút đã.”
Thịnh Sóc Thành nói chị Trần và Đỗ Thời Minh đợi ở bên ngoài, ông ta nói có chuyện muốn nói với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ gật gật đầu với chị Trần, ánh mắt ra hiệu bảo chị ấy không cần lo lắng.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí hôm nay cũng không tệ lắm, hơn nữa Thịnh Sóc Thành rõ ràng là có chuyện muốn nói với cô.
Nếu không, chỉ là vì chuyện ký kết hợp đồng cho cô vào đoàn kịch, thì cũng không cần đích thân ông đến đây.
Chẳng bao lâu sao, có một người phục vụ mang thức ăn vào.
Món ăn được đưa lên phần lớn đều là các món ăn địa phương của thành phố Hoa Thành, chủ yếu thiên về vị ngọt, nguyên liệu đều rất tươi, đặc biệt là món cá hồi được đặt ở giữa bàn, vừa nhìn đã thấy thơm ngon.
Một bàn thức ăn ngon được bày ở trước mặt, chờ Thịnh Sóc Thành động đũa trước, rồi Giang Nguyệt mới gắp đồ ăn, biên độ giơ tay lên của cô rất nhỏ, lễ nghi và tư thái đều rất chu toàn.
Thịnh Sóc Thành không nói chuyện, Giang Nguyệt cũng không hỏi, hai người cứ như vậy mà mặt đối mặt yên tĩnh ăn cơm.
Ăn uống cũng không sai biệt lắm, Thịnh Sóc Thành mới cầm khăn tay ở bên cạnh lau miệng, rốt cục cũng nói câu đầu tiên:
“Giang Nguyệt, ở phương diện ở chung với người khác, cô so với những người trẻ khác mà tôi từng tiếp xúc qua thì trầm ổn hơn rất nhiều, là người biết làm việc.”
“Nếu đặt ở trên người khác, vừa rồi lúc ăn cơm cô nên hỏi tôi là muốn nói chuyện gì.”
Giang Nguyệt nghe không ra là ông ta đang khen hay là đang chê: “Ăn không nói, ngủ không nói. Ngài sẽ không thích những người quá nóng nảy.”
“Thiếu kiên nhẫn đương nhiên là không nên, nhất là tính nóng nảy, tham lam sự thành công quá thì lại càng không nên.” Thịnh Sóc Thành ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt ông ta có ẩn ý sâu xa:
“Nhưng cũng không giống như một cô gái như cô, quá mức trầm ổn, làm cho người khác không đoán được tâm tư.”
Ý tứ trong lời nói của ông ta, chính là nhìn không ra ý đồ của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cười: “Vậy cũng không thể có hai tính cách đó được.”
“Lúc trước tôi có hiểu lầm cô một chuyện, sao cô lại không giải thích?” Giọng điệu ông ta chậm rãi, nghe không ra cảm xúc:
“Tôi còn cố ý để cho Trương Nghị để ý đến cuộc gọi của cô, nhưng ai biết được cô gái nhỏ cô, ngay cả một tin tức cũng không có.”
“Nếu ngài đã muốn thêm tội, tôi cũng không thể từ chối.” Giang Nguyệt khiêm tốn nói: “Trước khi ngài động thủ thì cũng chưa từng hỏi qua tôi, có nghĩa là trong lòng ngài đã có quyết định rồi, tôi còn mạnh mẽ đi giải thích làm cái gì? Ngài biết đấy, kiến thì không lay chuyển được voi.”
“Cô gái nhỏ, vẫn còn đang giận tôi?” Thịnh Sóc Thành bị cách nói ẩn dụ của cô làm cho buồn cười, cảm thấy cô có chút thú vị, nhịn không được mà lắc đầu:
“Cô thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.”
“Có đôi khi cổ linh tinh quái, có đôi khi lại rất nội liễm trầm ổn, tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi, cũng rất khó để dò xét ý tứ của cô.”
Ông ta buông tay ra, giọng điệu tuỳ ý nói: “Tôi sợ là đã lớn tuổi rồi, không thể quay đầu được nữa, tôi đầu hàng.”
“Cô cứ nói thẳng đi, cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?.”
Giang Nguyệt ngây người một lúc, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
“Về vấn đề này, lần đầu tiên ngài hẹn gặp tôi, cũng đã từng hỏi rồi.”
Sắc mặt Giang Nguyệt cực kỳ bình tĩnh: “Lúc trước cứu ngài, thật sự chỉ là hành động cứu người theo bản năng. Đi tìm phu nhân Trình Nghênh Xuân cũng là bởi vì bộ phim tôi muốn quay có yếu tố về nghề thêu, tôi muốn học tập và tìm hiểu nó sâu hơn. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn ôm lấy cây đại thụ là ngài đây! Thật xin lỗi, tôi nói hơi thẳng thắn một chút.”
Giang Nguyệt thẳng thắn nói ra, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc kiên định:
“Lúc ấy tôi cũng đã trả lời ngài, đáp án đến bây giờ vẫn không thay đổi. Từ đầu đến cuối, tôi không cầu xin ngài bất cứ cái gì, tin hay không thì tuỳ ngài.”
Giang Nguyệt thừa nhận rằng lời nói của bản thân có chút xúc phạm, nhưng cô vẫn muốn nói.
Thịnh Sóc Thành cũng không tức giận, chỉ nhìn cô, thản nhiên lặp lại: “Không cầu gì?”
Giang Nguyệt trầm mặc không trả lời.
“Vậy được rồi, cứ coi như là cô không cầu gì, vậy những người khác thì sao, cũng là không cầu gì sao?”
“Nghe nói cô và Trần Tư Tề chuẩn bị đính hôn?” Thịnh Sóc Thành không bước ra cửa lớn, nhưng tai mắt của ông đều có ở khắp bốn phía:
“Cô có biết, tên nhóc này năm nay đang như hổ rình mồi mà nhìn mối làm ăn trong tay của tôi không, cô muốn tham gia vào để chia cổ phần sao?”
“Nói cũng trùng hợp, bước trước tôi vừa cố ý để lộ ý tứ, ở trên bàn rượu nói là nợ cô gái nhỏ cô một ân tình, bước sau hắn liền thả ra tin tức đính hôn với cô, còn hết lần này tới lần khác để cho tôi nghe thấy, cô nói xem hắn có dụng ý gì?”
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trí óc nhanh chóng xoay chuyển, nhất thời hiểu ra.
Cho nên Thịnh Sóc Thành mới đi trước một bước, ở lúc mà Giang Nguyệt cần tiền và công việc nhất, đồng ý ký hợp đồng với cô, để cô tiến vào Bách Kiều, dùng cái này để trả lại vụ hiểu lầm trước đó.
“Còn nữa, cho dù tôi có tin tưởng cô lúc trước cứu tôi là ngẫu nhiên, là lòng tốt muốn cứu người. Vậy vì sao khi tôi nói với cô là đưa ra một điều kiện, cô không nghĩ đến lợi ích của bản thân, mà lại muốn thay Tiêu Kỳ Nhiên kéo đầu tư?”
Thịnh Sóc Thành mỉm cười, đáy mắt ông ta tràn ngập những nếp nhăn, chứa đầy thâm ý:
“Giang Nguyệt, cô nói cô không cầu gì. Nhưng từng chuyện của cô, cả trong tối lẫn ngoài sáng, cái nào không phải là vì nhu cầu của người khác chứ?”
Lời nói của Thịnh Sóc Thành như một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu khiến Giang Nguyệt tỉnh táo.
“Cô cũng đừng trách tôi luôn suy đoán và nghi ngờ cô, cô làm những chuyện này, làm gì có chuyện gọi là ‘không cầu gì’?”
Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần trở nên nghiêm trọng.
“Cô cũng đừng trách tôi đa nghi, những thứ này đặt trên người của bất kỳ người nào, cũng rất khó để không suy đoán một chút.”
Đầu Giang Nguyệt tê dại, cổ họng từng đợt căng thẳng, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cô phát hiện cô không có cách nào có thể mở miệng.
Nhất thời cảm thấy vừa rồi cô cực lực chứng minh bản thân trong sạch, giống như một trò hề vậy.
Giang Nguyệt chậm rãi cúi đầu, bàn tay đang buông thõng xuống bên cạnh siết chặt lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là có miệng mà không giải thích được.
Đúng vậy, từng chuyện từng chuyện, không phải là đều do chính cô làm hay sao?
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô lộ ra sắc mặt như vậy nha.” Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, bình tĩnh thong dong mà pha thêm một chén trà khác:
“Thế nào, hiện tại không giải thích nữa à?”
Trong phòng yên lặng trong vài giây, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
“Tôi không có gì để giải thích, những gì ngài nói đều là sự thật. Bị ngài nghi ngờ, đều là tôi tự gieo gió gặt bão.”
“Được rồi, tôi cũng không muốn làm người xấu chọc cho một cô gái nhỏ khóc.” Thịnh Sóc Thành hắng giọng, giọng điệu lạnh nhạt:
“Bất luận là như thế nào, tâm tư của cô cũng không xấu, cái này tôi nhìn ra được.”
Những gì Thịnh Sóc Thành vừa nói, cũng không phải là cố ý làm cho Giang Nguyệt khó xử, chỉ là muốn cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh mà thôi.
“Lúc đầu tôi cảm thấy cô rất thông minh. Hiện tại xem ra, rõ ràng là một cô gái ngốc.”
Ông ta khẽ mỉm cười: “Nếu từ đầu cô yêu cầu tôi che chở cô, tôi già như vậy, nhận một đứa con gái nuôi, cũng không phải là không thể.”
“Nhưng cô hết lần này đến lần khác đi đường xa, để cho tôi giúp Tiêu Kỳ Nhiên, lại làm bàn đạp cho Trần Tư Tề. Tôi muốn hỏi cô một chút, cô gái nhỏ, cô rốt cục là muốn cái gì?”
Bình luận facebook