-
Chương 249-251
Chương 249 Quay trở lại làm minh tinh
Ngu Vãn đã kiếm được chỗ ở ở Bắc Thành, Bạch Hạc thường xuyên chạy tới tìm cô ta, sợ một mình cô ta ở nhà sẽ buồn chán, thỉnh thoảng còn hẹn cô ta đi dạo phố.
Quảng cáo tuyên truyền Giang Nguyệt đã quay lúc trước vẫn chưa hết hạn, trên đường phố Bắc Thành vẫn có thể nhìn thấy quảng cáo của cô.
Hai người ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, cách đó không xa là ảnh của Giang Nguyệt chiếm một khoảng không gian lớn trên tòa nhà.
“Giang Nguyệt thật xinh đẹp, chị ấy sinh ra để kiếm tiền trong giới này, thật đáng tiếc.” Bạch Hạc khuấy thìa trong chén trước mặt, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giang Nguyệt quá xinh đẹp, đôi mắt kia thật sự quyến rũ, lúc nào cũng tràn ngập sự dịu dàng và thâm tình khó tả.
Ngu Vãn chú ý tới quảng cáo kia, cũng gật đầu: “Cô ấy có diễn xuất thiên phú, cũng là kiểu mà đại chúng yêu thích, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng ba năm có thể nổi tiếng.”
“Nghe nói trước đây chị ấy cũng đã rất nổi tiếng rồi.” Bạch Hạc nói xong, lo lắng Ngu Vãn sẽ cảm thấy mất mát, vì vậy bổ sung thêm một câu:
“Nhưng chắc chắn không nổi bằng chị Ngu Vãn trước đây.”
Ngu Vãn cười.
Một lát sau, trong lòng Bạch Hạc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt cũng theo đó sáng lên: “Chị Ngu Vãn, chị có nghĩ tới chuyện sẽ quay trở lại làm minh tinh không?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?”
“Bây giờ trong tay anh trai em có một công ty giải trí, hơn nữa tuy rằng nói như vậy không hợp lý cho lắm. Nhưng hiện tại Giang Nguyệt đã hủy hợp đồng, công ty đang thiếu ‘nghệ sĩ tiêu biểu’, đúng lúc chị có thể tới tiếp quản.”
“Hơn nữa năng lực chuyên môn của chị cũng vượt tiêu chuẩn, tin rằng anh em sẽ không từ chối đâu.”
Trên cơ bản, các công ty giải trí sẽ có nghệ sĩ tiêu biểu để nhận diện, có thể thu hút lưu lượng truy cập và nhà đầu tư, để đạt được mục tiêu doanh thu.
Tác dụng của Giang Nguyệt lúc trước ở Giang San là như thế.
Bây giờ Giang Nguyệt đã hủy hợp đồng, đương nhiên trong công ty đang bỏ trống vị trí đó.
Ngu Vãn chống cằm không trả lời, vẫn nhìn tấm poster tuyên truyền ngoài kia như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô ta vẫn khéo léo từ chối: “Tiểu Hạc, thôi bỏ đi.”
“Sao lại bỏ đi?” Bạch Hạc không hiểu, vội vàng hỏi: “Nếu như chị vào Giang San thì có thể ở gần anh trai em hơn, hai người cũng có thể...”
Ngu Vãn lấy tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô ấy, nói một cách dịu dàng: “Bây giờ chị vẫn chưa thể xuất hiện trước công chúng, em đã quên rồi sao?”
Bị cô ta nhắc nhở, Bạch Hạc mới chợt nhớ tới Ngu Vãn trốn về nước như thế nào.
Ngu Vãn có một người chồng cũ, tên anh ta là Thượng Trạch Văn.
Ngoài mặt Thượng Trạch Văn nhã nhặn, nhưng trên thực tế nội tâm cực kỳ bạo lực và biến thái. Từ khi Ngu Vãn gả cho anh ta ra nước ngoài, Ngu Vãn đã phải chịu đựng sự tra tấn và ngược đãi vô nhân đạo vì dục vọng khống chế của anh ta.
Vất vả lắm Ngu Vãn mới ly hôn được, anh ta lại không buông tha, vẫn dùng đủ mọi cách để bắt cô ta về rồi thực hiện một loạt cách thức gây thương tổn, giam cầm và đánh đập.
Ngu Vãn đã cố gắng hết sức để trốn về nước. Hiện tại Thượng Trạch Văn còn chưa tìm được cô ta nhưng cô ta không thể để mình phát hiện quá sớm, tránh việc lại bị bắt về ngục tù đó.
“Tiểu Hạc, chị thật sự không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa.”
Khi nói đến đây, giọng nói của Ngu Vãn run rẩy, cổ họng tràn ngập sự chua xót: “Cứ tiếp tục như vậy thì chị nhất định sẽ chết trong tay anh ta mất!”
Nhắc tới những quá khứ chua xót này, Bạch Hạc cũng không khỏi đau lòng cho Ngu Vãn.
Bạch Hạc là luật sư mà Ngu Vãn thuê khi ở nước ngoài, cô ấy hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra với Ngu Vãn. Cũng bởi vì thế, cô ấy mới hy vọng cô ta có thể quay lại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể bảo vệ được tốt cho Ngu Vãn.
“Không sao đâu, chị Ngu Vãn.”
Bạch Hạc khẽ cầm tay cô ta, trong giọng nói mang theo sự an ủi: “Em đi tìm anh họ, bảo anh ấy ký hợp đồng với chị để chị vào công ty trước. Chờ đến khi sóng gió qua đi, chị có thể quang minh chính đại sống một lần nữa rồi.”
Ngu Vãn hơi mím môi, do dự.
Cô ta uống xong ly Americano trước mặt, dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói: “Vậy thì nhờ em rồi, Tiểu Hạc.”
“Chị không nghĩ tới sẽ tiếp tục mối quan hệ với A Nhiên, nhưng nếu anh ấy có thể giúp chị thì chị sẽ rất biết ơn.”
Bạch Hạc trịnh trọng gật đầu.
…
Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi khách sạn, ông chủ vừa mới đàm phán hợp tác với anh vội vàng đuổi theo, còn không quên bắt tay khách sáo với anh:
“Tiêu tổng, nếu lần hợp tác này thuận lợi, lần sau chúng ta tiếp tục nhé.”
“Sóng gió lần này khẳng định không là gì đối với tập đoàn Tiêu thị, tin rằng sau này ngài nhất định sẽ càng ngày càng thành công, đến lúc đó cũng đừng quên những người nhỏ bé như chúng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Lên xe, Tiết An hỏi anh về đâu.
Anh dùng bàn tay ấn mi tâm, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, thuận miệng báo tên căn hộ.
Tiết An ngẩn ra.
Đó là căn hộ mà trước đây Giang Nguyệt sống ở Bắc Thành.
Dọc đường đi, Tiết An vừa lái xe vừa do dự không biết có nên nhắc nhở ông chủ của mình rằng Giang Nguyệt đã chuyển khỏi đó rồi hay không. Nhưng cậu ta lại suy đoán ông chủ muốn nhìn vật nhớ người nên cũng không nói gì nữa.
Đến khi xe dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên mới ngước mắt quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi nào, nhíu mày hỏi:
“Cậu đưa tôi tới đây làm gì?”
Tiết An: “... Lúc nãy anh đọc địa chỉ này mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, anh hé miệng định nói quay về chỗ cũ, nhưng lại khựng vài giây rồi mở cửa xe đi xuống.
Anh đứng dưới lầu chung cư, ngước nhìn khung cửa sổ quen thuộc.
Nơi đó không có ánh đèn, xem ra do mới chuyển đi chưa lâu nên chưa có người mới chuyển vào.
Trời tối.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng phiền não. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, cầm bật lửa và hộp thuốc lá, tựa vào cột đèn đường, châm một điếu thuốc.
Đứng không biết bao lâu, một tiếng bước chân từ từ truyền đến.
Xét theo âm thanh, là tiếng bước chân của phụ nữ.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Ngu Vãn, ánh mắt anh lóe lên một cái, sau đó lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường lệ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta, tựa như ánh trăng lạnh lẽo kia, không có chút ấm áp nào, đây là sự lạnh lùng mà đã lâu Ngu Vãn không gặp.
“A Nhiên, sao anh lại tới đây?” Ngu Vãn mờ mịt hỏi.
Cô ta ăn tối với Bạch Hạc xong, vừa bắt taxi về nhà đã nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới ánh đèn đường, trong khoảng khắc còn cho rằng anh đang đợi mình.
Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, đôi mắt xẹt qua mặt Ngu Vãn, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao cô lại ở đây?”
Ngu Vãn nghe thấy, trả lời: “Em thuê nhà ở đây.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Ngu Vãn suy nghĩ một chút, tiếp tục giải thích: “Đây là nơi mà Giang Nguyệt giới thiệu cho em, cô ấy nói bên này rất an toàn, thích hợp cho phụ nữ sống một mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trong giây lát.
Anh rít một hơi thuốc, khi nhả khói ra, cười lạnh một tiếng: “Cô ấy rất thích làm người tốt.”
Không đợi Ngu Vãn phỏng đoán được ý tứ của những lời này, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, lướt qua cô ta.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đi đây.”
Lúc anh đi ngang qua, có một mùi trong trẻo xen lẫn với mùi thuốc lá anh vừa mới hút trong không khí.
Ngu Vãn mím chặt môi, bỗng nhiên mở miệng gọi anh lại: “Tiêu Kỳ Nhiên, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Bước chân của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Chương 250 Anh nên thành thật hơn
Ngu Vãn xoay người lại, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh rất bình thản: “Anh tới đây trễ như vậy là để tìm Giang Nguyệt sao?”
Cô ta hỏi rất tùy ý, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đánh giá cô ta, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: “Có việc gì sao?”
“Còn nhớ những gì lần trước em đã nói không?” Ngu Vãn đến gần anh một bước, mím môi, mỉm cười nói:
“Từ lần đầu tiên thấy Giang Nguyệt đến bây giờ, em luôn cảm thấy anh và Giang Nguyệt rất hợp nhau.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, ngược lại cảm thấy có chút hứng thú với đề tài này của cô ta: “Cô muốn nói cái gì?”
“Sau khi chúng ta chia tay, em biết mình có lỗi với anh nên vẫn rất quan tâm đến tình hình của anh.” Ngu Vãn nói, ngữ điệu mềm mại và dịu dàng:
“Em thật lòng chúc anh có thể hạnh phúc, cũng chờ mong anh có thể tìm được người có thể làm bạn với anh cả đời.”
“Giang Nguyệt quả thật là một lựa chọn tốt, nhưng em không hy vọng vì tình cảm trước đây của chúng ta mà anh mới lựa chọn cô ấy. Chuyện này không khỏi quá bất công với cô ấy.”
Nói đến đây, giọng nói của Ngu Vãn mang theo sự trịnh trọng và nghiêm túc: “Giang Nguyệt là một người rất tốt, anh không thể dùng cách này để dùng cô ấy thay thế em, làm tổn thương cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe cô ta nói xong, sau đó nhếch môi: “Ngu Vãn, tôi cảm thấy cô nghĩ nhiều rồi.”
“Tình cảm giữa hai chúng ta đã chấm dứt. Tôi rất tôn trọng quá khứ giữa chúng ta. Giữa hai người không cần nói đến nợ nần gì, cũng không có thứ mà cô gọi là ‘tình cảm trước đây’.”
Giọng điệu của anh không hề thay đổi, lạnh nhạt tựa như chưa bao giờ quen biết cô ta:
“Huống hồ, tôi chưa bao giờ coi cô ấy là ai khác, càng không dùng cô ấy để thay thế cho bất kỳ ai.”
Từ “cô ấy” này đương nhiên là để nói đến Giang Nguyệt.
Ngu Vãn im lặng lắng nghe nhưng cô ta không hề tin những điều Tiêu Kỳ Nhiên nói là thật.
Mặc dù giọng anh có hờ hững đến đâu đi chăng nữa thì rất có thể đó chỉ là do anh đang cố thể hiện ra mà thôi.
Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên đã quen biết và yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy anh có bất kỳ sự dao động trong tình cảm nào, chứ đừng nói có thể đến mức này.
Tiêu Kỳ Nhiên là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, đương nhiên không thể thừa nhận trong lòng anh chưa quên được, hết thảy những lời nói lúc này chỉ là do tức giận mà thôi.
Đàn ông mà, luôn phải tự tôn, đặc biệt là người đàn ông ưu việt như Tiêu Kỳ Nhiên thì càng cần mặt mũi.
Vì thế, Ngu Vãn bỗng nhiên cảm thấy kích động, bước vài bước về phía anh, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, cười với anh:
“A Nhiên, tại sao anh luôn phải ngụy trang chính mình?”
“Nếu anh thật sự đã buông bỏ được tình cảm giữa chúng ta, vậy tại sao anh lại đính hôn với một người mới trong giới giải trí không hề có tình cảm rồi lại hủy bỏ? Bây giờ lại phải biểu hiện lưu luyến Giang Nguyệt trước mặt em?”
Lúc nói những lời này, nước mắt Ngu Vãn lưng tròng, cố chấp ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh đã run rẩy: “Chẳng lẽ thừa nhận còn yêu em khó đến vậy sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, rũ mắt xuống, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt cô ta: “Ngu Vãn, sở dĩ tôi duy trì mối quan hệ bạn bè với cô là vì tôi không muốn Bạch Hạc lúc nào cũng ầm ĩ với tôi.”
Nhắc tới Bạch Hạc, Tiêu Kỳ Nhiên hơi phiền não nhíu mày.
Nếu như không phải vì người cô bên kia, anh tuyệt đối sẽ không nể mặt Bạch Hạc.
Dưới lầu khu chung cư vắng lặng và yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Tiêu Nghiễn: “Cô biết đấy - tôi không có nhu cầu phải có bạn, và tôi chẳng thiếu bạn bè quái quỷ gì hết.”
Trong câu cuối cùng, sự tức giận của Tiêu Kỳ Nhiên đã lộ rõ.
“Anh vẫn đang cứng miệng, đúng không?”
Ngu Vãn vừa khóc vừa cười, cơ thể không khống chế được đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên, ôm lấy thắt lưng anh:
“A Nhiên, anh nên thành thật hơn với cảm xúc của mình, sẽ không ai chê cười anh, em lại càng không.”
Đột nhiên bị người khác nhào vào lòng, Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt trong giây lát, theo bản năng muốn đẩy Ngu Vãn ra nhưng cô ta lại càng ôm chặt anh hơn.
“Anh không cần lạnh lùng và cố chấp như vậy nữa, em sẽ cảm thấy đau lòng.”
Cô ta nói xong liền kiễng chân, muốn hôn lên môi Tiêu Kỳ Nhiên.
…
Sau buổi công diễn đầu tiên, Giang Nguyệt lại bắt đầu luyện tập các vở kịch khác, chờ đợi buổi biểu diễn tiếp theo.
Những kỹ năng cơ bản học được từ múa trước đây rất vững vàng, Giang Nguyệt vẫn giữ được hơi thở đều đặn khi thực hiện một số động tác vũ đạo khó, điều này khiến ai cũng phải khâm phục.
Ngay khi các thành viên khác ồn ào kêu Giang Nguyệt biểu diễn lại một lần nữa, cô cười gật đầu đồng ý, nói muốn uống một ngụm nước nghỉ ngơi trước.
Cô đi tới khu nghỉ ngơi cầm ly nước lên, vừa uống nước vừa xem tin nhắn điện thoại, phát hiện có 99+ thông báo tin nhắn, thì ra là nhóm nội bộ của Giang San.
Bởi vì bộ phim quay trước đó là “Tú Nương” chưa công chiếu, cho nên cô chưa công bố tin tức cô và Giang San hủy hợp đồng và chuẩn bị rút lui. Vì vậy người thật sự biết chuyện cũng không nhiều, cô cũng chưa kịp rời khỏi nhóm này.
Lần gần nhất nhóm này náo nhiệt như vậy là lúc Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên đính hôn.
Giang Nguyệt uống nước xong, mở tin nhắn ra nhìn thoáng qua, lập tức thấy được bức ảnh cực kỳ bắt mắt kia.
Người đàn ông mặc âu phục đang đứng dựa vào đèn đường, người phụ nữ thì vòng tay qua eo anh, tuy góc chụp không quá rõ ràng nhưng có thể thấy hai người đang hôn nhau rất nồng nhiệt.
Trong nhóm chat náo nhiệt như vậy là do tất cả mọi người đều cho rằng người phụ nữ trong ảnh là Giang Nguyệt.
Chẳng trách mọi người có thể nhìn nhầm, bởi vì bất luận xét về thân hình hay khí chất của người trong ảnh thì đều thật sự quá giống cô.
Nhưng Giang Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai. Mặc dù ảnh chụp có mơ hồ đến đâu, ánh đèn có mờ hơn đi chăng nữa thì cô cũng có thể nhận ra.
Mọi người vui vẻ thảo luận sôi nổi, còn nhao nhao tag tên Giang Nguyệt để cho cô ra phát lì xì cho mọi người.
Nhìn hơn trăm tin nhắn, tay Giang Nguyệt không biết nên đặt ở đâu, trái tim cô thắt chặt, lồng ngực cảm thấy thắt lại khó tả, cổ họng cũng nghẹn lại.
Cô muốn nói đó không phải là cô.
Người hôn anh không phải là cô.
Người anh luôn muốn gặp cũng không phải cô.
Giang Nguyệt cúi đầu, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy thật đẹp.
Đêm hè, tiếng côn trùng kêu, hai trái tim cùng nhịp đập, nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Một khung cảnh thật đẹp!
Nhưng vì sao trong lòng cô lại đau đớn không thôi?
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, vô cùng nhẹ nhõm, cảm thấy đây là kết quả tốt nhất, cũng là kết quả mà anh mong muốn.
Chỉ cần là như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên có được viên mãn, sau đó không dây dưa với cô nữa.
Các thành viên khác trong đoàn kịch gọi Giang Nguyệt qua, cô buông điện thoại xuống với tâm trạng bất định, nặn một nụ cười rồi đi qua:
“Muốn xem cái gì?”
“Hồ Toàn Vũ!” Có người nói: “Tôi đã thấy Nguyệt Nguyệt nhảy Hồ Toàn Vũ trong bộ phim cổ trang trước đây, tôi muốn xem phiên bản trực tiếp!”
Giang Nguyệt mím môi, cười đáp: “Được, ai giúp tôi mở nhạc đây?”
Có người rất nể mặt lập tức dùng điện thoại phát nhạc của Hồ Toàn Vũ, giơ cao lên không trung, mọi người bắt đầu hoan hô, mời cô bắt đầu biểu diễn.
Chương 251 Không cần lòng tốt của anh
Giang Nguyệt mỉm cười, kiễng mũi chân đi đến giữa hình tròn, theo nhịp đập và tiết tấu nhanh chóng xoay tròn.
Dáng người của cô đung đưa, bước nhảy cực kỳ vững vàng, đặc biệt ở đoạn cao trào của âm nhạc, tốc độ quay càng ngày càng nhanh, tiếng cổ vũ của mọi người càng cuồng nhiệt hơn.
Trong giây phút bất chợt, hình ảnh trong bức ảnh lại hiện lên trong đầu Giang Nguyệt, bước chân cô đột nhiên trở nên hỗn loạn. Theo sau đó là cơn đau nhói truyền đến từ cổ chân, đau đến nỗi khiến cô phải hít sâu một hơi…
Điệu nhảy buộc phải dừng lại, mấy người dìu cô ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
“Nguyệt Nguyệt, cô không sao chứ, có cần tới bệnh viện không?”
Giang Nguyệt xua tay, cảm giác đau đớn và nóng rực truyền thẳng vào ngực cô, nhưng vẫn nói: “Mọi người cứ luyện phần của mình trước đi, tôi đi lấy nước lạnh rửa một chút là ổn thôi, không có gì đáng ngại.”
Sau khi các thành viên khác giải tán, Giang Nguyệt mới đỡ tường, khập khiễng đi tới trước bể nước bên ngoài đoàn kịch nói, dùng một tay để chống đỡ cơ thể, tay còn lại vặn vòi nước.
Dựa theo kinh nghiệm từng bị thương khi tập múa trước đó, cô có thể đoán được mình chỉ bị bong gân nhẹ, không tổn thương đến xương cốt.
Nước lạnh chảy xuống chỗ mắt cá chân sưng tấy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ sưng, chóp mũi hơi chua xót.
Giang Nguyệt, mày thật kém cỏi!
Ba giờ chiều, mặt trời như thiêu như đốt, nhưng Giang Nguyệt tựa hồ không cảm thấy nóng, cứ đứng cứng đờ dưới vòi nước.
Đến khi nước lạnh dội khiến bắp chân cô không còn cảm giác, máu cũng như ngừng chảy nhưng cô vẫn đứng đó như cũ.
Bỗng nhiên, một cái bóng bao phủ lấy cô, che đi vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn lẽ ra phải chiếu xuống cơ thể cô.
Giang Nguyệt cảm nhận được bóng đen nên ngẩng đầu nhìn ngược sáng, bóng dáng vừa mới xuất hiện vô số lần trong đầu cô và người đang đứng ở đây chồng chéo lên nhau.
Cô không thể phân biệt giữa thực tế và ảo giác.
“… Tiêu Kỳ Nhiên?” Giang Nguyệt gọi một cách ngập ngừng.
Anh hơi khom eo, từng chút từng chút tới gần, rũ mắt nhìn cô: “Rảnh rỗi không có việc gì nên chạy tới đây phơi nắng sao?”
Không phải ảo giác, thật sự là anh!
Giang Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc trước mặt, không chút lưu tình lùi lại: “Anh tới đây làm gì?”
Anh không phải nên cùng mối tình đầu của mình tình nồng mật ý sao?
Đây là Hoa Thành, là đoàn kịch nói, là nơi không liên quan đến anh, cũng là nơi cô hoàn toàn có thể vạch ranh giới với anh.
“Bị trật chân?”
Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên ung dung, cũng không ngại chuyện cô cố ý không để ý tới mình, chỉ nói ẩn ý: “Mạnh mẽ một cách mù quáng!”
Nói xong câu này, anh dùng sức ôm lấy Giang Nguyệt, cực kỳ tỉ mỉ tránh chỗ bị thương của cô, ôm cô đến một nơi có bóng râm rồi đỡ cô ngồi xuống
Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng hỏi lại thì bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đã nắm lấy cổ chân cô, ngay lúc cô vừa định động đậy, người đàn ông thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô.
Giang Nguyệt nghẹn họng.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong ngón tay, một tay nâng mắt cá chân cô, lòng bàn tay còn lại đè lên chỗ sưng tấy của cô, dùng sức xoa nắn một chút.
Cơn đau lại ập đến, nước mắt tràn ngập hốc mắt ngay lập tức, nhưng Giang Nguyệt nhất quyết cố nén, thần kinh căng thẳng, nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.
Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng. Anh cười nhạt, như thể đang cười nhạo sự bướng bỉnh của cô, kiên nhẫn giúp cô xoa xoa chỗ bị trật.
“Bây giờ đỡ hơn chưa? Lát nữa để Tiết An mang cho cô...”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã tát thẳng vào mặt anh.
Trong sân không có một bóng ngừơi, tiếng tát này rất vang dội, thậm chí còn vang vọng đến vách tường bốn phía.
Một giây cực yên tĩnh cực dài.
Cơ thể Giang Nguyệt đang run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt thư thái của người đàn ông dần trở nên âm u, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành sự lạnh lẽo.
Anh tức giận, nhưng cũng không phát tác.
Giang Nguyệt cảm giác anh có thể ôm cô lên bất cứ lúc nào rồi ném mạnh ra ngoài.
Một cái tát vừa rồi chắc chắn đã đánh vào tôn nghiêm của anh.
“Cô phát điên cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt, từ từ bình tĩnh lại, ngữ khí vẫn không tốt như trước, cực kỳ lạnh lùng:
“Cô đối xử với người giúp cô xử lý bong gân như vậy sao?”
“Tôi không nhờ anh giúp!” Giang Nguyệt gần như hét lên: “Còn nữa, đây không gọi là giúp đỡ, mà gọi là quấy rối.”
Quấy rối?
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc.
Đời này anh chưa bao giờ nghĩ rằng tội này sẽ đổ lên đầu mình.
Anh, Tiêu Kỳ Nhiên còn cần quấy rối?
Giang Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang khẩn trương của mình, vô cùng bình tĩnh và lý trí nói: “Ai cho anh vào đây? Đây là đoàn kịch nói, không thấy bên ngoài treo biển ‘Người không phận sự miễn vào’ sao?”
Được lắm! Tốt, rất tốt!
Vừa rồi là ‘kẻ quấy rối’, bây giờ lại là ‘người không phận sự’.
“Tôi tới Hoa Thành có việc, đúng lúc đi ngang qua nơi này, đừng có mà không nhận lòng tốt của người khác như vậy!” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói.
“Nếu anh nói là đúng lúc giúp đỡ thì tại sao còn cần tôi phải ghi nhận lòng tốt của anh?” Giang Nguyệt nói lại gần như không chút do dự:
“Không hiểu sao một người đang ở Bắc Thành như anh lại xuất hiện ở đây, không nói lời nào đã xoa mắt cá chân cho tôi. Tôi đã đồng ý những chuyện này chưa?”
“Nếu tôi không đồng ý, vì sao tôi phải nhận lòng tốt này?”
Cô nói rõ ràng, ánh mắt lại liếc sang một bên: “Thứ cho tôi không thể tiếp nhận ý tốt của Tiêu tổng, mời anh đi ra ngoài ngay lập tức.”
Ý định đuổi người của Giang Nguyệt rất rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh cúi đầu nhìn cô. Trên khuôn mặt trắng và lạnh lùng của anh có những vết ngón tay mảnh khảnh, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày hiếm khi có vẻ trẻ con.
Giống như là sau khi cãi nhau với bạn gái bị tát mà cảm thấy uất ức.
Anh hiển nhiên không phải là người kiên nhẫn, xoay người nhấc chân muốn đi, đến khi sắp đi tới cửa sân sau của đoàn kịch nói, người phía sau bỗng nhiên lại gọi anh lại:
“Chờ một chút.”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức xoay người lại với vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô.
Giang Nguyệt: ...
Anh thực sự rất nghe lời, nhưng dường như không kiên nhẫn lắm.
“Đưa những người theo dõi tôi đi đi, đừng giám sát tôi nữa.” Giọng nói của Giang Nguyệt cực lạnh:
“Hay là Tiêu tổng có sở thích đặc biệt, thích lén lút theo dõi cuộc sống của người khác?”
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Phe cánh của Đàm Di Tông vẫn chưa được dọn sạch, khi những người đó bị dồn vào đường cùng, họ có thể sẽ tìm đến cô.”
Từ thông tin mà Tiêu Kỳ Nhiên có được, những người đó đã có ý định tổn thương Giang Nguyệt. Vì vậy anh đã sắp xếp người đi theo cô mọi lúc mọi nơi để đảm bảo an toàn cho cô.
Giang Nguyệt nín thở, đột nhiên cười thành tiếng: “Vì sao phải tìm đến tôi? Tôi có thù hận gì với họ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.
“Chẳng lẽ những người có liên quan đến anh đều bị trả thù sao, ngay cả tình nhân từng được bao dưỡng như tôi cũng bị liên lụy? Điều này quá vô lý.”
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Người họ tìm, hẳn nên là người có thể uy hiếp được anh mới đúng.”
Ngu Vãn đã kiếm được chỗ ở ở Bắc Thành, Bạch Hạc thường xuyên chạy tới tìm cô ta, sợ một mình cô ta ở nhà sẽ buồn chán, thỉnh thoảng còn hẹn cô ta đi dạo phố.
Quảng cáo tuyên truyền Giang Nguyệt đã quay lúc trước vẫn chưa hết hạn, trên đường phố Bắc Thành vẫn có thể nhìn thấy quảng cáo của cô.
Hai người ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, cách đó không xa là ảnh của Giang Nguyệt chiếm một khoảng không gian lớn trên tòa nhà.
“Giang Nguyệt thật xinh đẹp, chị ấy sinh ra để kiếm tiền trong giới này, thật đáng tiếc.” Bạch Hạc khuấy thìa trong chén trước mặt, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giang Nguyệt quá xinh đẹp, đôi mắt kia thật sự quyến rũ, lúc nào cũng tràn ngập sự dịu dàng và thâm tình khó tả.
Ngu Vãn chú ý tới quảng cáo kia, cũng gật đầu: “Cô ấy có diễn xuất thiên phú, cũng là kiểu mà đại chúng yêu thích, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng ba năm có thể nổi tiếng.”
“Nghe nói trước đây chị ấy cũng đã rất nổi tiếng rồi.” Bạch Hạc nói xong, lo lắng Ngu Vãn sẽ cảm thấy mất mát, vì vậy bổ sung thêm một câu:
“Nhưng chắc chắn không nổi bằng chị Ngu Vãn trước đây.”
Ngu Vãn cười.
Một lát sau, trong lòng Bạch Hạc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt cũng theo đó sáng lên: “Chị Ngu Vãn, chị có nghĩ tới chuyện sẽ quay trở lại làm minh tinh không?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?”
“Bây giờ trong tay anh trai em có một công ty giải trí, hơn nữa tuy rằng nói như vậy không hợp lý cho lắm. Nhưng hiện tại Giang Nguyệt đã hủy hợp đồng, công ty đang thiếu ‘nghệ sĩ tiêu biểu’, đúng lúc chị có thể tới tiếp quản.”
“Hơn nữa năng lực chuyên môn của chị cũng vượt tiêu chuẩn, tin rằng anh em sẽ không từ chối đâu.”
Trên cơ bản, các công ty giải trí sẽ có nghệ sĩ tiêu biểu để nhận diện, có thể thu hút lưu lượng truy cập và nhà đầu tư, để đạt được mục tiêu doanh thu.
Tác dụng của Giang Nguyệt lúc trước ở Giang San là như thế.
Bây giờ Giang Nguyệt đã hủy hợp đồng, đương nhiên trong công ty đang bỏ trống vị trí đó.
Ngu Vãn chống cằm không trả lời, vẫn nhìn tấm poster tuyên truyền ngoài kia như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô ta vẫn khéo léo từ chối: “Tiểu Hạc, thôi bỏ đi.”
“Sao lại bỏ đi?” Bạch Hạc không hiểu, vội vàng hỏi: “Nếu như chị vào Giang San thì có thể ở gần anh trai em hơn, hai người cũng có thể...”
Ngu Vãn lấy tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô ấy, nói một cách dịu dàng: “Bây giờ chị vẫn chưa thể xuất hiện trước công chúng, em đã quên rồi sao?”
Bị cô ta nhắc nhở, Bạch Hạc mới chợt nhớ tới Ngu Vãn trốn về nước như thế nào.
Ngu Vãn có một người chồng cũ, tên anh ta là Thượng Trạch Văn.
Ngoài mặt Thượng Trạch Văn nhã nhặn, nhưng trên thực tế nội tâm cực kỳ bạo lực và biến thái. Từ khi Ngu Vãn gả cho anh ta ra nước ngoài, Ngu Vãn đã phải chịu đựng sự tra tấn và ngược đãi vô nhân đạo vì dục vọng khống chế của anh ta.
Vất vả lắm Ngu Vãn mới ly hôn được, anh ta lại không buông tha, vẫn dùng đủ mọi cách để bắt cô ta về rồi thực hiện một loạt cách thức gây thương tổn, giam cầm và đánh đập.
Ngu Vãn đã cố gắng hết sức để trốn về nước. Hiện tại Thượng Trạch Văn còn chưa tìm được cô ta nhưng cô ta không thể để mình phát hiện quá sớm, tránh việc lại bị bắt về ngục tù đó.
“Tiểu Hạc, chị thật sự không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa.”
Khi nói đến đây, giọng nói của Ngu Vãn run rẩy, cổ họng tràn ngập sự chua xót: “Cứ tiếp tục như vậy thì chị nhất định sẽ chết trong tay anh ta mất!”
Nhắc tới những quá khứ chua xót này, Bạch Hạc cũng không khỏi đau lòng cho Ngu Vãn.
Bạch Hạc là luật sư mà Ngu Vãn thuê khi ở nước ngoài, cô ấy hiểu rõ tất cả những gì đã xảy ra với Ngu Vãn. Cũng bởi vì thế, cô ấy mới hy vọng cô ta có thể quay lại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể bảo vệ được tốt cho Ngu Vãn.
“Không sao đâu, chị Ngu Vãn.”
Bạch Hạc khẽ cầm tay cô ta, trong giọng nói mang theo sự an ủi: “Em đi tìm anh họ, bảo anh ấy ký hợp đồng với chị để chị vào công ty trước. Chờ đến khi sóng gió qua đi, chị có thể quang minh chính đại sống một lần nữa rồi.”
Ngu Vãn hơi mím môi, do dự.
Cô ta uống xong ly Americano trước mặt, dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói: “Vậy thì nhờ em rồi, Tiểu Hạc.”
“Chị không nghĩ tới sẽ tiếp tục mối quan hệ với A Nhiên, nhưng nếu anh ấy có thể giúp chị thì chị sẽ rất biết ơn.”
Bạch Hạc trịnh trọng gật đầu.
…
Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi khách sạn, ông chủ vừa mới đàm phán hợp tác với anh vội vàng đuổi theo, còn không quên bắt tay khách sáo với anh:
“Tiêu tổng, nếu lần hợp tác này thuận lợi, lần sau chúng ta tiếp tục nhé.”
“Sóng gió lần này khẳng định không là gì đối với tập đoàn Tiêu thị, tin rằng sau này ngài nhất định sẽ càng ngày càng thành công, đến lúc đó cũng đừng quên những người nhỏ bé như chúng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Lên xe, Tiết An hỏi anh về đâu.
Anh dùng bàn tay ấn mi tâm, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, thuận miệng báo tên căn hộ.
Tiết An ngẩn ra.
Đó là căn hộ mà trước đây Giang Nguyệt sống ở Bắc Thành.
Dọc đường đi, Tiết An vừa lái xe vừa do dự không biết có nên nhắc nhở ông chủ của mình rằng Giang Nguyệt đã chuyển khỏi đó rồi hay không. Nhưng cậu ta lại suy đoán ông chủ muốn nhìn vật nhớ người nên cũng không nói gì nữa.
Đến khi xe dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên mới ngước mắt quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi nào, nhíu mày hỏi:
“Cậu đưa tôi tới đây làm gì?”
Tiết An: “... Lúc nãy anh đọc địa chỉ này mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, anh hé miệng định nói quay về chỗ cũ, nhưng lại khựng vài giây rồi mở cửa xe đi xuống.
Anh đứng dưới lầu chung cư, ngước nhìn khung cửa sổ quen thuộc.
Nơi đó không có ánh đèn, xem ra do mới chuyển đi chưa lâu nên chưa có người mới chuyển vào.
Trời tối.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng phiền não. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, cầm bật lửa và hộp thuốc lá, tựa vào cột đèn đường, châm một điếu thuốc.
Đứng không biết bao lâu, một tiếng bước chân từ từ truyền đến.
Xét theo âm thanh, là tiếng bước chân của phụ nữ.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Ngu Vãn, ánh mắt anh lóe lên một cái, sau đó lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường lệ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta, tựa như ánh trăng lạnh lẽo kia, không có chút ấm áp nào, đây là sự lạnh lùng mà đã lâu Ngu Vãn không gặp.
“A Nhiên, sao anh lại tới đây?” Ngu Vãn mờ mịt hỏi.
Cô ta ăn tối với Bạch Hạc xong, vừa bắt taxi về nhà đã nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới ánh đèn đường, trong khoảng khắc còn cho rằng anh đang đợi mình.
Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, đôi mắt xẹt qua mặt Ngu Vãn, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao cô lại ở đây?”
Ngu Vãn nghe thấy, trả lời: “Em thuê nhà ở đây.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Ngu Vãn suy nghĩ một chút, tiếp tục giải thích: “Đây là nơi mà Giang Nguyệt giới thiệu cho em, cô ấy nói bên này rất an toàn, thích hợp cho phụ nữ sống một mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trong giây lát.
Anh rít một hơi thuốc, khi nhả khói ra, cười lạnh một tiếng: “Cô ấy rất thích làm người tốt.”
Không đợi Ngu Vãn phỏng đoán được ý tứ của những lời này, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, lướt qua cô ta.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đi đây.”
Lúc anh đi ngang qua, có một mùi trong trẻo xen lẫn với mùi thuốc lá anh vừa mới hút trong không khí.
Ngu Vãn mím chặt môi, bỗng nhiên mở miệng gọi anh lại: “Tiêu Kỳ Nhiên, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Bước chân của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Chương 250 Anh nên thành thật hơn
Ngu Vãn xoay người lại, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh rất bình thản: “Anh tới đây trễ như vậy là để tìm Giang Nguyệt sao?”
Cô ta hỏi rất tùy ý, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đánh giá cô ta, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: “Có việc gì sao?”
“Còn nhớ những gì lần trước em đã nói không?” Ngu Vãn đến gần anh một bước, mím môi, mỉm cười nói:
“Từ lần đầu tiên thấy Giang Nguyệt đến bây giờ, em luôn cảm thấy anh và Giang Nguyệt rất hợp nhau.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, ngược lại cảm thấy có chút hứng thú với đề tài này của cô ta: “Cô muốn nói cái gì?”
“Sau khi chúng ta chia tay, em biết mình có lỗi với anh nên vẫn rất quan tâm đến tình hình của anh.” Ngu Vãn nói, ngữ điệu mềm mại và dịu dàng:
“Em thật lòng chúc anh có thể hạnh phúc, cũng chờ mong anh có thể tìm được người có thể làm bạn với anh cả đời.”
“Giang Nguyệt quả thật là một lựa chọn tốt, nhưng em không hy vọng vì tình cảm trước đây của chúng ta mà anh mới lựa chọn cô ấy. Chuyện này không khỏi quá bất công với cô ấy.”
Nói đến đây, giọng nói của Ngu Vãn mang theo sự trịnh trọng và nghiêm túc: “Giang Nguyệt là một người rất tốt, anh không thể dùng cách này để dùng cô ấy thay thế em, làm tổn thương cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nghe cô ta nói xong, sau đó nhếch môi: “Ngu Vãn, tôi cảm thấy cô nghĩ nhiều rồi.”
“Tình cảm giữa hai chúng ta đã chấm dứt. Tôi rất tôn trọng quá khứ giữa chúng ta. Giữa hai người không cần nói đến nợ nần gì, cũng không có thứ mà cô gọi là ‘tình cảm trước đây’.”
Giọng điệu của anh không hề thay đổi, lạnh nhạt tựa như chưa bao giờ quen biết cô ta:
“Huống hồ, tôi chưa bao giờ coi cô ấy là ai khác, càng không dùng cô ấy để thay thế cho bất kỳ ai.”
Từ “cô ấy” này đương nhiên là để nói đến Giang Nguyệt.
Ngu Vãn im lặng lắng nghe nhưng cô ta không hề tin những điều Tiêu Kỳ Nhiên nói là thật.
Mặc dù giọng anh có hờ hững đến đâu đi chăng nữa thì rất có thể đó chỉ là do anh đang cố thể hiện ra mà thôi.
Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên đã quen biết và yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy anh có bất kỳ sự dao động trong tình cảm nào, chứ đừng nói có thể đến mức này.
Tiêu Kỳ Nhiên là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, đương nhiên không thể thừa nhận trong lòng anh chưa quên được, hết thảy những lời nói lúc này chỉ là do tức giận mà thôi.
Đàn ông mà, luôn phải tự tôn, đặc biệt là người đàn ông ưu việt như Tiêu Kỳ Nhiên thì càng cần mặt mũi.
Vì thế, Ngu Vãn bỗng nhiên cảm thấy kích động, bước vài bước về phía anh, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, cười với anh:
“A Nhiên, tại sao anh luôn phải ngụy trang chính mình?”
“Nếu anh thật sự đã buông bỏ được tình cảm giữa chúng ta, vậy tại sao anh lại đính hôn với một người mới trong giới giải trí không hề có tình cảm rồi lại hủy bỏ? Bây giờ lại phải biểu hiện lưu luyến Giang Nguyệt trước mặt em?”
Lúc nói những lời này, nước mắt Ngu Vãn lưng tròng, cố chấp ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh đã run rẩy: “Chẳng lẽ thừa nhận còn yêu em khó đến vậy sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, rũ mắt xuống, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt cô ta: “Ngu Vãn, sở dĩ tôi duy trì mối quan hệ bạn bè với cô là vì tôi không muốn Bạch Hạc lúc nào cũng ầm ĩ với tôi.”
Nhắc tới Bạch Hạc, Tiêu Kỳ Nhiên hơi phiền não nhíu mày.
Nếu như không phải vì người cô bên kia, anh tuyệt đối sẽ không nể mặt Bạch Hạc.
Dưới lầu khu chung cư vắng lặng và yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Tiêu Nghiễn: “Cô biết đấy - tôi không có nhu cầu phải có bạn, và tôi chẳng thiếu bạn bè quái quỷ gì hết.”
Trong câu cuối cùng, sự tức giận của Tiêu Kỳ Nhiên đã lộ rõ.
“Anh vẫn đang cứng miệng, đúng không?”
Ngu Vãn vừa khóc vừa cười, cơ thể không khống chế được đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên, ôm lấy thắt lưng anh:
“A Nhiên, anh nên thành thật hơn với cảm xúc của mình, sẽ không ai chê cười anh, em lại càng không.”
Đột nhiên bị người khác nhào vào lòng, Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt trong giây lát, theo bản năng muốn đẩy Ngu Vãn ra nhưng cô ta lại càng ôm chặt anh hơn.
“Anh không cần lạnh lùng và cố chấp như vậy nữa, em sẽ cảm thấy đau lòng.”
Cô ta nói xong liền kiễng chân, muốn hôn lên môi Tiêu Kỳ Nhiên.
…
Sau buổi công diễn đầu tiên, Giang Nguyệt lại bắt đầu luyện tập các vở kịch khác, chờ đợi buổi biểu diễn tiếp theo.
Những kỹ năng cơ bản học được từ múa trước đây rất vững vàng, Giang Nguyệt vẫn giữ được hơi thở đều đặn khi thực hiện một số động tác vũ đạo khó, điều này khiến ai cũng phải khâm phục.
Ngay khi các thành viên khác ồn ào kêu Giang Nguyệt biểu diễn lại một lần nữa, cô cười gật đầu đồng ý, nói muốn uống một ngụm nước nghỉ ngơi trước.
Cô đi tới khu nghỉ ngơi cầm ly nước lên, vừa uống nước vừa xem tin nhắn điện thoại, phát hiện có 99+ thông báo tin nhắn, thì ra là nhóm nội bộ của Giang San.
Bởi vì bộ phim quay trước đó là “Tú Nương” chưa công chiếu, cho nên cô chưa công bố tin tức cô và Giang San hủy hợp đồng và chuẩn bị rút lui. Vì vậy người thật sự biết chuyện cũng không nhiều, cô cũng chưa kịp rời khỏi nhóm này.
Lần gần nhất nhóm này náo nhiệt như vậy là lúc Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên đính hôn.
Giang Nguyệt uống nước xong, mở tin nhắn ra nhìn thoáng qua, lập tức thấy được bức ảnh cực kỳ bắt mắt kia.
Người đàn ông mặc âu phục đang đứng dựa vào đèn đường, người phụ nữ thì vòng tay qua eo anh, tuy góc chụp không quá rõ ràng nhưng có thể thấy hai người đang hôn nhau rất nồng nhiệt.
Trong nhóm chat náo nhiệt như vậy là do tất cả mọi người đều cho rằng người phụ nữ trong ảnh là Giang Nguyệt.
Chẳng trách mọi người có thể nhìn nhầm, bởi vì bất luận xét về thân hình hay khí chất của người trong ảnh thì đều thật sự quá giống cô.
Nhưng Giang Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai. Mặc dù ảnh chụp có mơ hồ đến đâu, ánh đèn có mờ hơn đi chăng nữa thì cô cũng có thể nhận ra.
Mọi người vui vẻ thảo luận sôi nổi, còn nhao nhao tag tên Giang Nguyệt để cho cô ra phát lì xì cho mọi người.
Nhìn hơn trăm tin nhắn, tay Giang Nguyệt không biết nên đặt ở đâu, trái tim cô thắt chặt, lồng ngực cảm thấy thắt lại khó tả, cổ họng cũng nghẹn lại.
Cô muốn nói đó không phải là cô.
Người hôn anh không phải là cô.
Người anh luôn muốn gặp cũng không phải cô.
Giang Nguyệt cúi đầu, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy thật đẹp.
Đêm hè, tiếng côn trùng kêu, hai trái tim cùng nhịp đập, nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Một khung cảnh thật đẹp!
Nhưng vì sao trong lòng cô lại đau đớn không thôi?
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, vô cùng nhẹ nhõm, cảm thấy đây là kết quả tốt nhất, cũng là kết quả mà anh mong muốn.
Chỉ cần là như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên có được viên mãn, sau đó không dây dưa với cô nữa.
Các thành viên khác trong đoàn kịch gọi Giang Nguyệt qua, cô buông điện thoại xuống với tâm trạng bất định, nặn một nụ cười rồi đi qua:
“Muốn xem cái gì?”
“Hồ Toàn Vũ!” Có người nói: “Tôi đã thấy Nguyệt Nguyệt nhảy Hồ Toàn Vũ trong bộ phim cổ trang trước đây, tôi muốn xem phiên bản trực tiếp!”
Giang Nguyệt mím môi, cười đáp: “Được, ai giúp tôi mở nhạc đây?”
Có người rất nể mặt lập tức dùng điện thoại phát nhạc của Hồ Toàn Vũ, giơ cao lên không trung, mọi người bắt đầu hoan hô, mời cô bắt đầu biểu diễn.
Chương 251 Không cần lòng tốt của anh
Giang Nguyệt mỉm cười, kiễng mũi chân đi đến giữa hình tròn, theo nhịp đập và tiết tấu nhanh chóng xoay tròn.
Dáng người của cô đung đưa, bước nhảy cực kỳ vững vàng, đặc biệt ở đoạn cao trào của âm nhạc, tốc độ quay càng ngày càng nhanh, tiếng cổ vũ của mọi người càng cuồng nhiệt hơn.
Trong giây phút bất chợt, hình ảnh trong bức ảnh lại hiện lên trong đầu Giang Nguyệt, bước chân cô đột nhiên trở nên hỗn loạn. Theo sau đó là cơn đau nhói truyền đến từ cổ chân, đau đến nỗi khiến cô phải hít sâu một hơi…
Điệu nhảy buộc phải dừng lại, mấy người dìu cô ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
“Nguyệt Nguyệt, cô không sao chứ, có cần tới bệnh viện không?”
Giang Nguyệt xua tay, cảm giác đau đớn và nóng rực truyền thẳng vào ngực cô, nhưng vẫn nói: “Mọi người cứ luyện phần của mình trước đi, tôi đi lấy nước lạnh rửa một chút là ổn thôi, không có gì đáng ngại.”
Sau khi các thành viên khác giải tán, Giang Nguyệt mới đỡ tường, khập khiễng đi tới trước bể nước bên ngoài đoàn kịch nói, dùng một tay để chống đỡ cơ thể, tay còn lại vặn vòi nước.
Dựa theo kinh nghiệm từng bị thương khi tập múa trước đó, cô có thể đoán được mình chỉ bị bong gân nhẹ, không tổn thương đến xương cốt.
Nước lạnh chảy xuống chỗ mắt cá chân sưng tấy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ sưng, chóp mũi hơi chua xót.
Giang Nguyệt, mày thật kém cỏi!
Ba giờ chiều, mặt trời như thiêu như đốt, nhưng Giang Nguyệt tựa hồ không cảm thấy nóng, cứ đứng cứng đờ dưới vòi nước.
Đến khi nước lạnh dội khiến bắp chân cô không còn cảm giác, máu cũng như ngừng chảy nhưng cô vẫn đứng đó như cũ.
Bỗng nhiên, một cái bóng bao phủ lấy cô, che đi vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn lẽ ra phải chiếu xuống cơ thể cô.
Giang Nguyệt cảm nhận được bóng đen nên ngẩng đầu nhìn ngược sáng, bóng dáng vừa mới xuất hiện vô số lần trong đầu cô và người đang đứng ở đây chồng chéo lên nhau.
Cô không thể phân biệt giữa thực tế và ảo giác.
“… Tiêu Kỳ Nhiên?” Giang Nguyệt gọi một cách ngập ngừng.
Anh hơi khom eo, từng chút từng chút tới gần, rũ mắt nhìn cô: “Rảnh rỗi không có việc gì nên chạy tới đây phơi nắng sao?”
Không phải ảo giác, thật sự là anh!
Giang Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc trước mặt, không chút lưu tình lùi lại: “Anh tới đây làm gì?”
Anh không phải nên cùng mối tình đầu của mình tình nồng mật ý sao?
Đây là Hoa Thành, là đoàn kịch nói, là nơi không liên quan đến anh, cũng là nơi cô hoàn toàn có thể vạch ranh giới với anh.
“Bị trật chân?”
Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên ung dung, cũng không ngại chuyện cô cố ý không để ý tới mình, chỉ nói ẩn ý: “Mạnh mẽ một cách mù quáng!”
Nói xong câu này, anh dùng sức ôm lấy Giang Nguyệt, cực kỳ tỉ mỉ tránh chỗ bị thương của cô, ôm cô đến một nơi có bóng râm rồi đỡ cô ngồi xuống
Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng hỏi lại thì bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đã nắm lấy cổ chân cô, ngay lúc cô vừa định động đậy, người đàn ông thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô.
Giang Nguyệt nghẹn họng.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong ngón tay, một tay nâng mắt cá chân cô, lòng bàn tay còn lại đè lên chỗ sưng tấy của cô, dùng sức xoa nắn một chút.
Cơn đau lại ập đến, nước mắt tràn ngập hốc mắt ngay lập tức, nhưng Giang Nguyệt nhất quyết cố nén, thần kinh căng thẳng, nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.
Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng. Anh cười nhạt, như thể đang cười nhạo sự bướng bỉnh của cô, kiên nhẫn giúp cô xoa xoa chỗ bị trật.
“Bây giờ đỡ hơn chưa? Lát nữa để Tiết An mang cho cô...”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã tát thẳng vào mặt anh.
Trong sân không có một bóng ngừơi, tiếng tát này rất vang dội, thậm chí còn vang vọng đến vách tường bốn phía.
Một giây cực yên tĩnh cực dài.
Cơ thể Giang Nguyệt đang run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt thư thái của người đàn ông dần trở nên âm u, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành sự lạnh lẽo.
Anh tức giận, nhưng cũng không phát tác.
Giang Nguyệt cảm giác anh có thể ôm cô lên bất cứ lúc nào rồi ném mạnh ra ngoài.
Một cái tát vừa rồi chắc chắn đã đánh vào tôn nghiêm của anh.
“Cô phát điên cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt, từ từ bình tĩnh lại, ngữ khí vẫn không tốt như trước, cực kỳ lạnh lùng:
“Cô đối xử với người giúp cô xử lý bong gân như vậy sao?”
“Tôi không nhờ anh giúp!” Giang Nguyệt gần như hét lên: “Còn nữa, đây không gọi là giúp đỡ, mà gọi là quấy rối.”
Quấy rối?
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc.
Đời này anh chưa bao giờ nghĩ rằng tội này sẽ đổ lên đầu mình.
Anh, Tiêu Kỳ Nhiên còn cần quấy rối?
Giang Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang khẩn trương của mình, vô cùng bình tĩnh và lý trí nói: “Ai cho anh vào đây? Đây là đoàn kịch nói, không thấy bên ngoài treo biển ‘Người không phận sự miễn vào’ sao?”
Được lắm! Tốt, rất tốt!
Vừa rồi là ‘kẻ quấy rối’, bây giờ lại là ‘người không phận sự’.
“Tôi tới Hoa Thành có việc, đúng lúc đi ngang qua nơi này, đừng có mà không nhận lòng tốt của người khác như vậy!” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói.
“Nếu anh nói là đúng lúc giúp đỡ thì tại sao còn cần tôi phải ghi nhận lòng tốt của anh?” Giang Nguyệt nói lại gần như không chút do dự:
“Không hiểu sao một người đang ở Bắc Thành như anh lại xuất hiện ở đây, không nói lời nào đã xoa mắt cá chân cho tôi. Tôi đã đồng ý những chuyện này chưa?”
“Nếu tôi không đồng ý, vì sao tôi phải nhận lòng tốt này?”
Cô nói rõ ràng, ánh mắt lại liếc sang một bên: “Thứ cho tôi không thể tiếp nhận ý tốt của Tiêu tổng, mời anh đi ra ngoài ngay lập tức.”
Ý định đuổi người của Giang Nguyệt rất rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh cúi đầu nhìn cô. Trên khuôn mặt trắng và lạnh lùng của anh có những vết ngón tay mảnh khảnh, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày hiếm khi có vẻ trẻ con.
Giống như là sau khi cãi nhau với bạn gái bị tát mà cảm thấy uất ức.
Anh hiển nhiên không phải là người kiên nhẫn, xoay người nhấc chân muốn đi, đến khi sắp đi tới cửa sân sau của đoàn kịch nói, người phía sau bỗng nhiên lại gọi anh lại:
“Chờ một chút.”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức xoay người lại với vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô.
Giang Nguyệt: ...
Anh thực sự rất nghe lời, nhưng dường như không kiên nhẫn lắm.
“Đưa những người theo dõi tôi đi đi, đừng giám sát tôi nữa.” Giọng nói của Giang Nguyệt cực lạnh:
“Hay là Tiêu tổng có sở thích đặc biệt, thích lén lút theo dõi cuộc sống của người khác?”
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Phe cánh của Đàm Di Tông vẫn chưa được dọn sạch, khi những người đó bị dồn vào đường cùng, họ có thể sẽ tìm đến cô.”
Từ thông tin mà Tiêu Kỳ Nhiên có được, những người đó đã có ý định tổn thương Giang Nguyệt. Vì vậy anh đã sắp xếp người đi theo cô mọi lúc mọi nơi để đảm bảo an toàn cho cô.
Giang Nguyệt nín thở, đột nhiên cười thành tiếng: “Vì sao phải tìm đến tôi? Tôi có thù hận gì với họ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.
“Chẳng lẽ những người có liên quan đến anh đều bị trả thù sao, ngay cả tình nhân từng được bao dưỡng như tôi cũng bị liên lụy? Điều này quá vô lý.”
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Người họ tìm, hẳn nên là người có thể uy hiếp được anh mới đúng.”