• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 288-290

Chương 288 Sinh nhật bà Trình

Bị Trình Nghênh Xuân quát lớn trước mặt Giang Nguyệt, sắc mặt của Thịnh Sóc Thành tối sầm lại, ông có chút không nhịn được nói:

“Sao con lại không đau lòng cho mẹ cơ chứ? Mùa thu và mùa đông ở Hoa Thành vốn đã có mưa nhiều. Là mẹ cứ bướng bỉnh, không nghe theo lời khuyên của con, nằng nặc theo ý mình mà ở cái nơi hẻo lánh này.”

Chỗ này đã nằm ở vùng sâu vùng xa không nói, hễ trời mưa là phòng lại ẩm ướt, thân thể của người già làm sao có thể chịu đựng được.

Lại nói thêm một câu không dễ nghe, Trịnh Nghênh Xuân bây giờ đã lớn tuổi, tính tình lại quái gở, không thích cùng người ngoài lui tới. Bà sống một mình ở đây, nếu mà có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong chốc lát cũng không dễ dàng đưa đến bệnh viện.

Dù cho là có hoài niệm chuyện xưa đến đâu, nơi này cũng không thích hợp để ở lại lâu.

“Tôi bướng bỉnh? Vậy thì anh cứ mặc kệ tôi đi.” Trình Nghênh Xuân cười lạnh một tiếng:

“Ngoài miệng thì nói đau lòng bà già này, nhưng nước ở trong phòng này anh cũng không phải là không nhìn thấy. Nửa ngày cũng không biết tới giúp đỡ một tay. Hay là anh bây giờ trở nên giàu có rồi, tôi sai sử không được nữa.”

“Được rồi, được rồi, mẹ đừng tức giận nữa.” Thịnh Sóc Thành nhận mệnh, đi tới cầm lấy dụng cụ.

Thân phận của ông tôn quý, quanh năm đương nhiên là không cần làm việc nhà, cũng chỉ là đến ở chỗ bà cụ, ông mới phải cần mẫn một chút, nếu không thì không thể thiếu một trận thuyết giáo của bà.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, lại là một người được người khác kính trọng.

Nhưng khi về đây, một khi làm sai cái gì, thì vẫn sẽ không thể không bị mẹ vợ mắng chửi.

Giang Nguyệt cố nén cười.

“Cô muốn cười thì cứ cười đi, đừng để bị sặc.” Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, không nhanh không chậm nói.

Giang Nguyệt ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Không dám.”

“Cái gì mà không dám?” Trình Nghênh Xuân đỡ eo đi tới, tóc bà gần như đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt:

“Anh lại vụng trộm khi dễ cô gái nhỏ này sao?”

Thịnh Sóc Thành không thể làm gì được, ông chỉ cảm thấy rất dở khóc dở cười:

“Là cô ấy muốn cười nhạo con, mẹ còn che chở cô ấy như vậy.”

Trịnh Nghênh Xuân vẫn không hài lòng: “Khó có được dịp cô gái nhỏ đến nhà tôi, nếu anh mà doạ con bé chạy đi, sau này không dám đến thăm tôi nữa, thì phải làm sao đây? Lỗi của ai đây hả?”

“… Lỗi con, lỗi của con hết được chưa!”

Giang Nguyệt nhìn một già một nhỏ cãi nhau không ngừng, rốt cuộc không khống chế được biểu cảm của mình, khoé môi cô không tự chủ được mà nhếch lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Cô chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương của người thân từ thế hệ trước, nhưng giây phút này, cô lại thật sự có thể cảm nhận được sự thiên vị và che chở của Trình Nghênh Xuân đối với cô.

Thật vất vả mới có thể quét dọn sạch sẽ nước đọng ở trong sân, mấy người bọn họ lúc này mới bày một cái bàn ở ngoài trời, Trình Nghênh Xuân bưng thức ăn đã được hâm nóng ra bên ngoài.

Đều là đồ ăn nhà nấu, ba người liền trực tiếp ngồi ở trong sân ăn cơm trưa.

Giống như Thịnh Sóc Thành nói, bà Trình không thích phô trương xa hoa lãng phí. Sinh nhật của bà ngay cả bánh kem cũng không đặt, nhưng nhìn bà vẫn rất vui vẻ.

“Lúc trước bà có tặng cho cháu bộ vải thêu hoa hồng kia, cháu lấy nó dùng để làm gì?” Nghe bà cụ hỏi, Giang Nguyệt lập tức buông bát đũa xuống, hơi đứng thẳng người, vô cùng lễ phép trả lời lại bà:

“Để làm sườn xám ạ.”

“Tốt, chất liệu kia quả thật rất thích hợp để làm sườn xám.” Trình Nghênh Xuân vừa nghe, ánh mắt liền cười đến híp lại:

“Cô gái này thật có mắt nhìn, sao lại không mặc tới đây cho bà xem một chút?”

Giang Nguyệt ngoan ngoãn trả lời: “Cháu đang tìm người sửa lại ạ, còn chưa làm xong.”

“Được, được, đến lúc đó nhất định phải cho bà xem một chút.” Trình Nghênh Xuân rất hài lòng gật đầu, trên khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười nói:

“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, phải thường xuyên đến chơi nhé.”

Giang Nguyệt vừa muốn cười đồng ý, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Sóc Thành, trong đầu chợt lóe, cô tạm thời đổi chủ ý.

“Vậy chỉ sợ là không được rồi ạ.”

“Nếu gần một chút, cháu có thể thường xuyên đến thăm bà.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, thay đổi giọng điệu, bất đắc dĩ nói:

“Nhưng bà ở quá xa, tới đây một chuyến phải mất tận mấy tiếng đồng hồ, có chút phiền phức ạ.”

Trình Nghênh Xuân sửng sốt, bà nghe ra trong lời nói của cô có ý cự tuyệt, vẻ mặt không tránh khỏi lộ ra mất mát.

Thịnh Sóc Thành cũng nhíu mày, dường như ông cũng không nghĩ tới Giang Nguyệt lại nói như vậy, giọng điệu có chút lạnh lùng:

“Nếu cô thật sự muốn tới, tôi có thể đưa tài xế riêng cho cô, tuỳ tiện cho cô gọi đến.”

“Đây không phải là vấn đề về tài xế.”

Giang Nguyệt lắc đầu với Thịnh Sóc Thành, sau đó cô nắm lấy tay của Trình Nghênh Xuân, rồi chạm vào nếp nhăn trên mu bàn tay của bà, nói một cách ngây thơ:

“Bà ơi, cháu cũng rất muốn thường xuyên đến gặp bà. Buổi chiều khi kết thúc công việc cháu có thể đến ăn cơm người nấu, cháu còn hy vọng có thể học nghề thêu của bà.”

“Cháu… Cháu thực sự muốn học sao?” Trình Nghênh Xuân nghe được câu cuối cùng, đôi mắt có chút đục ngầu của bà bỗng nhiên phát sáng, trở tay cầm lấy tay của cô:

“Thật sự muốn học thêu sao?”

“Thật ạ.” Ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời nhìn bà Trình, ngượng ngùng cười: “Chỉ cần bà không ngại, đồng ý đem tay nghề này truyền cho cháu.”

Thịnh Sóc Thành lúc này mới dần dần phản ứng lại, nhìn ra Giang Nguyệt đang tính toán cái gì, vẻ mặt của ông thoáng buông lỏng, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Cô gái này, quả nhiên luôn làm cho ông bất ngờ, chỉ xem xem cô có thể làm được hay không.

Giang Nguyệt tiếp tục diễn, giọng điệu của cô khó nén được nỗi buồn và sự tiếc nuối:

“Nhưng ở ngồi xe thật sự rất lãng phí thời gian, vậy nên phải làm sao bây giờ ạ?”

“Cho dù cuối tuần cháu có muốn ở lại chỗ của bà, nhưng cũng không có phòng trống.” Giang Nguyệt nhìn xung quanh, nói với giọng tiếc nuối:

“Ngay cả khi cháu một tuần đến một lần, thì thời gian cũng quá ngắn.”

Cô vừa nói như vậy, Trình Nghênh Xuân nhất thời căng thẳng, nghiêng đầu tìm Thịnh Sóc Thành cầu cứu:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao bây giờ, mẹ lại không muốn chuyển nhà.” Thịnh Sóc Thành mím môi, phối hợp với Giang Nguyệt, thản nhiên mở miệng, bộ dáng như thể không liên quan đến ông vậy:

“Con lại không có khả năng mua máy bay tư nhân mang tới đây, nơi này cũng không tiện để sửa thành đường bay.”

Giang Nguyệt nghe được câu này, cô sợ tới mức kinh hồn bạt vía.

Cũng may Thịnh Sóc Thành đã chặn trước, bằng không cô đột nhiên có được một cái máy bay tư nhân, chuyện này quá khoa trương rồi.

“Vậy…” Trình Nghênh Xuân tựa hồ có chút do dự, bà nhìn Giang Nguyệt một cái, sau đó lại nhìn quanh sân nhà của mình một chút, trong lòng cân nhắc vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm nói:

“Vậy, vậy thì chuyển đi đi.”

Lời này vừa nói ra, Giang Nguyệt vui mừng khôn xiết, cô ôm lấy Trình Nghênh Xuân: “Bà, bà thật tốt.”

Trình Nghênh Xuân đối với cái nhà cũ này thật sự không nỡ, vì thế bà lại xác nhận một lần nữa:

“Nguyệt Nguyệt, cháu thật sự đến lúc đó sẽ thường xuyên đến thăm bà sao?”

“Nếu bà không tin thì chúng ta móc ngoéo đi.” Giang Nguyệt cười, vươn ngón tay cái, ánh mắt cô cong cong:

“Móc ngoéo, một trăm năm cũng không được thay đổi, ai không giữ lời thì người đó chính là con rùa nhỏ.”

Trình Nghênh Xuân sửng sốt một chút, yên lặng nhìn chăm chú Giang Nguyệt, sau đó lại chậm rãi cười lên.

Nhưng trong đôi mắt tang thương kia của bà, bắt đầu rơi từng giọt nước mắt, bà run rẩy giơ tay lên, móc lấy tay Giang Nguyệt.

Bà nhớ con gái của mình.

Sau khi ăn trưa xong, Giang Nguyệt ngồi cùng bà Trình cả một buổi chiều, nghe bà kể rất nhiều chuyện xưa.

Con gái của Trình Nghênh Xuân tên là Lý Mộc Chỉ. Từ nhỏ đã xinh đẹp, đi đến đâu được người khác khen ngợi đến đó, sau khi lớn lên là một mỹ nhân có khí chất số một số hai trong đám đông.

Vận mệnh cũng rất thiên vị Lý Mộc Chỉ, để cho cô thi đậu vào học viện nhạc kịch mà cô hằng mơ ước, sau khi tốt nghiệp lại tham gia vào bộ phim mà cô yêu thích, cuối cùng gả cho người mà cô yêu - Thịnh Sóc Thành.

Nhưng tất cả tai họa, cũng bắt đầu từ đây.
Chương 289 Không biết giống ai

Lý Mộc Chỉ có tính cách dịu dàng, điềm tĩnh, lại diễn kịch rất giỏi, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã trở thành trụ cột của đoàn kịch nói lớn nhất Hoa Thành.

Trong các tiết mục mà cô từng tham gia biểu diễn, nổi tiếng nhất là vở “Xuyên đường phong”. Tiết mục này một khi được biểu diễn thì khán đài sẽ đầy ắp người đến thưởng thức.

Ai đến xem cũng đều rơi lệ, đến tận khi vở kịch kết thúc vẫn còn đọng lại dư vị vô tận.

Thịnh Sóc Thành đã yêu Lý Mộc Chỉ ngay từ cái nhìn đầu tiên khi cô biểu diễn vở kịch này.

Tình yêu như một ngọn lửa, bùng cháy dữ dội như muốn thiêu đốt tất cả.

Một người đàn ông tuấn lãng tài năng, một người phụ nữ mảnh khảnh yểu điệu, vốn nên là một cặp đôi hoàn hảo, một cặp đôi mà ai ai cũng phải hâm mộ và ghen tị.

Nhưng sự đời thật khó có thể hoàn hảo.

Lý Mộc Chỉ có xuất thân bình thường, nói cao hơn một chút thì cũng chỉ là con gái của một gia đình có tay nghề tinh xảo. Bây giờ lại đi cùng một đại gia thương mại như Thịnh Sóc Thành, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cũng là điều khó tránh khỏi.

Theo thời gian, những tin đồn xấu và tai tiếng cũng lan truyền rất nhanh.

Lời nói của một người nào đó cũng có thể là một thanh gươm sắc bén đâm xuyên tim.

Giữa người mình yêu và những lời đàm tiếu ngoài kia, cuối cùng Lý Mộc Chỉ đã chọn tình yêu bị cả thế giới chỉ trích.

Nhưng Lý Mộc Chỉ lại cao ngạo, không chưa nổi gai trong mắt, càng không thể chấp nhận được những lời lăng mạ châm chọc kia.

Mặc dù được gả cho Thịnh Sóc Thành, cô cũng vẫn buồn bực cả ngày, thế nên cuối cùng cô cũng rơi vào trầm cảm.

Càng về sau, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng đến mức chỉ cần một cái liếc mắt hay một câu nói qua loa của người khác cũng khiến cô mệt mỏi, chán nản, buồn sầu không thể nguôi ngoai.

Có bác sĩ còn nói, có thể để cô ấy sinh con, có một đứa bé để dựa dẫm, nói không chừng cô còn có thể nguyện ý sống tốt hơn.

Nhưng sau khi Lý Mộc Chỉ sinh một đứa con trai cho Thịnh Sóc Thành, thân thể lại càng yếu ớt hơn, cứ như một tờ giấy mỏng manh, quanh năm phải dựa vào thuốc men để duy trì sự sống.

Đứa trẻ đã không thể trói buộc cô ở lại, nhưng lại cho cô một lý do để rời khỏi thế gian.

Có một đứa con trai ở cùng Thịnh Sóc Thành, sau khi mình đi rồi, hắn cũng không quá cô đơn.

Cho dù Thịnh Sóc Thành tìm được bác sĩ giỏi nhất, cũng không thể cứu được cô.

Có tâm bệnh, cả đời cũng khó có thể chữa khỏi.

“Người ta nói làm mẹ rất khó, nhưng khi A Chỉ đi, Cảnh Tây lúc ấy cũng chỉ mới năm tuổi thôi, nó thật sự quá là tàn nhẫn mà.”

Trình Nghênh Xuân thở một hơi thật dài: “Con bé đã tự tạo cho mình áp lực tâm lý quá lớn, cũng quá để ý đến ánh mắt của người khác, cuối cùng là tự “ép” mình vào chỗ chết.”

“Nếu nó có thể sống chậm lại một chút, là có thể làm lại cuộc đời này rồi. Ánh mắt của người đời có thể quan trọng hơn hạnh phúc của bản thân sao?”

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.

Cô không thể hiện ra, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô có một âm thanh mơ hồ cất lên - cô đồng cảm.

Rõ ràng cô và Lý Mộc Chỉ chưa từng gặp mặt, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy bản thân đã vượt qua cả thời gian và không gian, đến đứng trước mặt đối phương, biết được nỗi bi thương và thống khổ của cô ấy, hiểu được cả sự bối rối và đấu tranh của cô ấy.

Cứ như thể, cô cũng sắp nhìn thấy được kết cục của mình…

Giang Nguyệt có hơi giật mình.

Đề tài nói chuyện hơi nặng nề một chút, Trình Nghênh Xuân trở về phòng lấy album ảnh ra, mở ra cho Giang Nguyệt xem: “Cháu xem, có phải A Chỉ rất đẹp không?”

Cô gái trong ảnh mặc một chiếc áo choàng tay dài, đó là một bức hình được chụp sau một buổi biểu diễn.

Đôi mắt của cô ấy sáng ngời, và ngay cả nụ cười cũng xuất phát từ trái tim. Cô ấy thanh cao như một đại tiểu thư, vừa nhìn thôi đã thấy tương lai rất tươi sáng rồi.

Thật khó có thể tưởng tượng được ánh mắt kia sẽ trở nên tăm tối chết dần trong căn bệnh trầm cảm.

Giang Nguyệt nhìn người trong ảnh, ngón tay không kìm được mà chạm vào, cô luôn cảm thấy khuôn mặt thiếu nữ này, lại có chút gì đó giống mình…

“Có phải cháu cũng cảm thấy rất giống mình không?” Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên mở miệng, khiến Giang Nguyệt kinh hãi đến mức rút tay về, album suýt chút nữa rơi khỏi tay.

“Cháu và cô ấy… trông rất giống nhau sao?”

“Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà cứ tưởng rằng đứa nhỏ A Chỉ kia đã trở về ấy chứ.”

Trình Nghênh Xuân cười nói: “Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù con bé ấy còn sống, thì cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi rồi. Nói về tuổi tác thì cháu cũng đáng tuổi con gái con bé lắm.”

Giang Nguyệt sửng sốt, trong lòng đột nhiên có chút trống trải.

“Nếu không phải biết con bé chỉ sinh mỗi Cảnh Tây, tacòn thực sự hoài nghi cháu có phải con gái của A Chỉ hay không nữa.”

Lão phu nhân đưa tay sờ sờ mặt nàng, càng nói càng xót thương: “Nhìn ánh mắt này của cháu này, sống mũi này, còn đôi môi này nữa…”

Nói giữa chừng, Trình Nghênh Xuân bỗng nhiên dừng lại, ngượng ngùng xoa xoa tay:

“Thật ngại quá, có phải bà đã mạo phạm cha mẹ cháu không? Bà già ta lại nói nhảm nữa rồi.”

Giang Nguyệt lắc đầu.

Cô bây giờ không còn cha mẹ, vậy nên không cớ gì lại nói mạo phạm hay không.

Lúc Trình Nghênh Xuân cất album ảnh đi, Giang Nguyệt lưu luyến nhìn người trong ảnh thêm vài lần nữa.

Cứ như thể muốn khắc sâu hình ảnh cô gái kia vào trong tâm trí.



Khó khăn lắm Trình Nghênh Xuân mới đồng ý chuyển đi, Thịnh Sóc Thành ăn cơm trưa xong liền lập tức rời đi, lúc về còn phái người tới giúp bà vận chuyển đồ đạc, sợ bà cụ lại đổi ý, sau này có mà hối hận không kịp.

Trong thành phố có một căn biệt thự đã được chuẩn bị sẵn cho bà cụ sinh sống. Đồng thời trong nhà còn sắp xếp hai hộ lý ngày đêm chăm sóc Trình Nghênh Xuân.

Thu dọn xong xuôi mọi thứ, Giang Nguyệt đỡ bà Trình ngồi lên ghế sô pha, cười nói sau này tiện thể cô sẽ tới thăm bà.

Trình Nghênh Xuân vẫn có chút không vui, nhịn không được lẩm bẩm: “Đã nói rồi, ta không cần người hầu hạ, tay chân ta vẫn còn nhanh nhẹn chán.”

“Thân thể bà khoẻ mạnh, nhưng bà cũng cần có người trò chuyện cùng mà không phải sao?” Giang Nguyệt cười nói: “Hơn nữa bà cũng chưa quen nơi ở mới, có người cùng bà đi dạo khắp nơi, cháu cũng yên tâm hơn.”

Giang Nguyệt rất giỏi trong việc dỗ dành người già, chỉ mấy câu nói thôi đã làm cho Trình Nghênh Xuân vui vẻ hớn hở:

“Được rồi, vậy cháu phải đến chỗ bà nhiều hơn đấy, đến lúc đó bà sẽ truyền thụ lại cho cháu hết kỹ năng thêu thùa.”

Thật sự ạ?” Giang Nguyệt chớp mắt, biểu hiện có chút chần chừ: “Đây chính là món nghề gia truyền của bà, cháu lại là người ngoài, nếu truyền lại cho cháu thì quá đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc chứ!” Trình Nghênh Xuân vỗ vỗ Giang Nguyệt, trách móc nói:

“Cái gì mà người ngoài với không người ngoài, ta chẳng thèm để ý mấy thức đó, hơn nữa chẳng phải cháu cũng gọi tôi một tiếng bà rồi sao?”

Nhìn thấy được bà cụ thành tâm thành ý muốn truyền thụ cho mình, Giang Nguyệt cũng không từ chối, vui mừng tuếp nhận, ôm cánh tay bà Trình liên tục cảm ơn và khen ngợi bà.

“Cảnh Tây đâu, năm nay chưa chịu trở về, ở nước ngoài chơi chưa đủ à?” Nghe Giang Nguyệt nói chuyện như rót mật vào tai, Trình Nghênh Xuân được khen rất vui mừng hớn hở, nhớ tới điều gì đó, liền quay đầu hỏi Thịnh Sóc Thành:

“Chắc cũng sắp về rồi đúng không? Đến lúc đó giới thiệu Giang Nguyệt cho nó, để hai đứa làm quen.”

Bà Trình vừa nhắc tới đề tài này, tám chín phần mười chính là muốn tác hợp hôn sự.

Thịnh Sóc Thành nói qua loa rằng cậu ta đang có thi đấu ở nước ngoài, đoán chừng phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về.

Nghe đến thi đấu, Trình Nghênh Xuân không khỏi nhíu mày: “Bảo thằng bé đừng chơi mấy môn thể thao mạo hiểm như thế mỗi ngày nữa, an toàn bản thân là quan trọng nhất.”

“Thằng nhóc đã quen rồi, quản không được.” Thịnh Sóc Thành lắc đầu, biết con trai mình ngang bướng: “Kệ nó đi, dù sao cũng là mạng của nó.”

“Anh làm cha, thật đúng là không có trách nhiệm.” Trình Nghênh Xuân liếc Thịnh Sóc Thành một cái, sau đó cũng không nói gì thêm nữa.

Thịnh Cảnh Tây là con trai của Thịnh Sóc Thành, tính cách cực kỳ nổi loạn. Khi còn trẻ rất nghiện xe đua, sau khi đi du học ở nước ngoài liền học trở thành một tay đua chuyên nghiệp.

“Thằng bé Cảnh Tây này, thật đúng là không giống mẹ nó chút nào, cũng không biết giống ai nữa.” Trình Nghênh Xuân nhìn Thịnh Sóc Thành, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý.



--------------------------------
Tác giả:Hôm nay thêm được 1 chương này T_T
Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ nhé!
Đặc biệt cảm ơn bạn Thiên Đăng Ngô, Thang tu, Hàn Băng Tuyết Nhi, Hoàng Thiện... và các bản đã tặng xu ủng hộ nhé.
Cũng cảm ơn mọi người đã bình luận cảm nghĩ khi đọc truyện nè!
♥️♥️♥️
Chương 290 Tin tưởng và tôn trọng

Giang Nguyệt ngồi nói chuyện phiếm với bà Trình, lại kể mấy chuyện thú vị của mình ở đoàn kịch nói, còn mời bà có thời gian đến xem tiết mục biểu diễn kịch nói của cô.

Lúc ăn cơm tối, cô còn khen tay nghề của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, rất có hương vị của gia đình.

Bà cụ vui lắm, nói càng nhìn Giang Nguyệt bà càng thích.

Sau khi từ trong biệt thự đi ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Một việc lớn cuối cùng đã được giải quyết.

Thịnh Sóc Thành bảo tài xế đưa Giang Nguyệt trở về, cô cũng không từ chối, chỉ nói lời cảm ơn.

Đại khái cô có thể đoán được, hôm nay phát sinh đủ mọi loại chuyện, Thịnh Sóc Thành nhất định phải nói chuyện với cô.

Quả nhiên.

Xe vừa mới bắt đầu chạy, Thịnh Sóc Thành liền trầm giọng mở miệng: “Làm không tệ lắm.”

Có thể nghe ra, đó là một lời khen ngợi.

Giang Nguyệt không đáp lại, cô đoán ý của ông nhất định là: ‘Cô và bà ấy rất có duyên phận, tôi khuyên bà ấy nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể thuyết phục bà chuyển ra khỏi cái nhà rách kia.’

Giang Nguyệt hỏi: “Tại sao bà Trình lại cố chấp với căn nhà đó như vậy?”

“Quan niệm của thế hệ trước thôi, an cư lạc nghiệp. Hơn nữa càng lớn tuổi, càng muốn hướng về cội nguồn.”

Thịnh Sóc Thành tháo kính xuống, mệt mỏi xoa bóp thái dương: “Hơn nữa A Chỉ sống ở đó từ nhỏ đến lớn, trong căn nhà dù gì cũng có hình bóng cô ấy.”

Đó chính là điểm mấu chốt.

Thảo nào dù căn nhà kia vừa bị rò rỉ vừa ẩm ướt, thoát nước cũng không tốt, nhưng bà Trình lại luyến tiếc không nỡ rời khỏi nơi đó.

Nơi đó chứa những ký ức của con gái bà.

“Cô có thấy không, ảnh của A Chỉ ấy.”

Giang Nguyệt gật đầu, khách khí nói: “Thấy rồi, phu nhân rất đẹp, rất xứng đôi với ngài.”

Thịnh Sóc Thành trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Xứng đôi?” Ông lặp lại từ này một chút, giễu cợt nói: “Nếu thật sự xứng đôi, sao cô ấy có thể chịu nhiều ấm ức như vậy chứ.”

Giọng điệu của ông ta rõ ràng rất lạnh lùng: “Nếu sớm biết những người đó đã nói những gì, tôi đã có thể khiến bọn chúng vĩnh viễn ngậm miệng, một câu cũng không thể nói nữa.”

Thịnh Sóc Thành cứ như thể muốn giết người, bầu không khí cũng chùng xuống.

“Tôi cho cô ấy tình yêu, sự chở che, cho cô ấy tất cả. Nếu cô ấy muốn tôi đều có thể ra tay. Chúng tôi còn có một đứa con, nhưng vì sao cô ấy còn muốn rời đi?” Thịnh Sóc Thành bắt đầu trở nên đau đớn:

“Cô ấy quá ích kỷ.”

Giang Nguyệt im lặng, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Thịnh tổng, có lẽ phu nhân không cần sự im lặng của kẻ khác, mà là sự tin tưởng và tôn trọng của ông dành cho bà ấy.”

“Ý cô là tôi không tôn trọng vợ tôi?” Giọng nói của Thịnh Sóc Thành đột nhiên trầm xuống:

“Giang Nguyệt, tốt nhất cô nên nhận thức được bản thân đang nói gì. Tôi sẽ không vì nể mặt cô hôm nay đã khuyên mẹ vợ tôi mà để cô nói lung tung đâu.”

Đối mặt với sự đe doạ của ông ta, Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ.

“Nếu ngài tôn trọng phu nhân, ngài nên hạ mình xuống để bà ấy cảm thấy bình đẳng với ngài, chứ không phải để bà ấy cảm thấy mình như bướm đêm, tự nhốt mình xung quanh ngài!”

Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Phu nhân vì tình yêu mà trao cả cuộc đời mình cho ngài, nhưng thứ ngài cho bà ấy là sự bố thí từ trên cao, ngài lại tự cho rằng mình đã cho đi rất nhiều!”

Giây phút này, Giang Nguyệt như có thể đồng cảm với Lý Mộc Chỉ, giọng điệu có pha chút bi thương:

“Phu nhân vốn có thể sống sót, nếu như ngài có thể thật tâm lắng nghe phu nhân muốn nói cái gì.”

Thịnh Sóc Thành gần như tức giận: “Vậy cô nói xem, cô ấy muốn cái gì? Cô là một người không hề có quan hệ gì với cô ấy, sao dám tự cho là hiểu cô ấy hơn tôi!”

“Tôi hiểu phu nhân.” Giang Nguyệt thở ra chậm rãi, giọng điệu rất nhẹ: “Chính ngài cũng cảm thấy, ngài yêu một nữ diễn viên kịch nói là phúc phận của phu nhân, thì sao ngài có thể mong chờ người khác tôn trọng phu nhân cơ chứ?”

Thịnh Sóc Thành trầm lại.

Giống như một mũi tên nhọn, đâm chính xác vào trái tim ông.

“Không cần tiễn nữa, tạm biệt.” Giang Nguyệt kéo chặt cổ áo của mình, lạnh lùng nói:

“Cho tôi xuống ở ngã tư tiếp theo, cảm ơn.”

Tài xế không dám hành động hấp tấp, chờ lệnh của ông chủ.

Thịnh Sóc Thành nhắm mắt lại, rõ ràng ông đang đè nén lửa giận trong mình, còn có vài phần không thể mô tả rõ cảm xúc trong lòng.

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Giang Nguyệt thấp giọng nói một câu: “Tạm biệt.” Vừa định mở cửa xuống xe, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Khoan đã.”

Giang Nguyệt dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn ông.

Ông ta lại trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu có chút độ lượng:

“Cảm ơn cô vì chuyện hôm nay, cô muốn điều kiện gì cứ nói đi.”

Giang Nguyệt cười một tiếng.

“Cô cười cái gì?” Thịnh Sóc Thành quả thực không thể tưởng tượng nổi, ông chưa từng gặp một người to gan lớn mật như vậy, dám tỏ thái độ châm chọc trước mặt ông.

Giang Nguyệt ngước mắt lên, gằn từng chữ nói: “Trên đời này không phải mọi chuyện đều phải cần hồi đáp, cũng không phải ai cũng thèm cái gọi là 'điều kiện'.”

“Tôi khuyên bà Trình chuyển đi, cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe và an toàn của bà, không liên quan gì đến ngài.”

Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, biết hôm nay chắc chắn sẽ phải đắc tội với Thịnh Sóc Thành:

“Có lẽ, năm đó ngài cũng dùng cách này đối đãi với Lý Mộc Chỉ, động một chút là biểu hiện thái độ ban ơn bố thí, cũng khó trách phu nhân lại thà đi tự tử cũng không cần ngài.”

Nói xong, không đợi Thịnh Sóc Thành nổi đoá, Giang Nguyệt dứt khoát mở cửa xe đi xuống.

Để lại Thịnh Sóc Thành một mình trên xe.

Tài xế sợ tới mức ngay cả tay cầm vô lăng cũng run rẩy, thử hỏi trong mười mấy năm nay, có người nào lại dám ngang ngược chống lại ông chủ của anh ta như vậy chứ?

“Ông, ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, thậm chí còn không dám nhìn gương chiếu hậu một cái.

Thịnh Sóc Thành im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm trầm thở dài một tiếng: “Đi thăm mộ đi.”

Ông muốn đi gặp A Chỉ một chút.



Về đến nhà, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tay chân tê dại, cả đầu đều ong ong.

Cô thật điên rồi!

Thịnh Sóc thành là người như thế nào?

Nói đơn giản một chút, ông ta là ông chủ của đoàn kịch nói hiện tại của cô. Nghiêm túc mà nói, đoàn kịch đó có tồn tại hay không là do ông ấy. Hôm nay cô đắc tội với ông ta, sau này đừng nói là đóng kịch, ngay cả sống cũng khó chứ đừng nói.

Nhưng nếu đã nói ra, thì là nước đã đổ đi, có hối hận cũng không kịp.

Hôm nay xảy ra chuyện gì, Giang Nguyệt thậm chí không dám nhớ lại, đầu óc choáng váng, chị Trần gọi cô mấy lần, nhưng cô đều không có phản ứng.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt?” Sau khi Giang Nguyệt phục hồi tinh thần, mới biết tay chị Trần lắc lư trước mặt mình cả nửa ngày:

“Em nghĩ cái gì vậy?”

Tiểu Diệp cười nói: “Chị Giang Nguyệt vừa rồi giống như bị ma nhập ấy, phải không?”

Tĩnh Nghi bình tĩnh phân tích: “Không giống ma nhập chút nào, giống kiểu chị ấy thấy quỷ thì đúng hơn.”

Hai người mỗi người một câu trêu ghẹo, Giang Nguyệt dần dần cũng tỉnh táo lại, cười ứng phó: “Chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi thôi.”

“Em làm gì vậy, mệt đến mức cũng không nghe được chị đang nói chuyện nghiêm túc với em.”

Chị Trần nhìn cô một cách kỳ lạ, cũng không muốn truy cứu tiếp: “Chị nói với em một chuyện, liên quan đến công việc đấy.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt ngồi thẳng người: “Chị nói đi.”

Chị Trần lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt, giọng điệu nghiêm túc:

“Vừa nhận được tin tức, bộ phim “Tú Nương” em đóng trước đó, giấy phép công chiếu bị bác bỏ, chỉ sợ không thể chiếu được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom