• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 291-295

Chương 291 Không được qua thẩm duyệt

Giang Nguyệt giật mình, nhìn thông báo trên màn hình hỏi: “Lý do gì mà không thể chiếu?”

“Nghe nói “Tú Nương” không qua thẩm duyệt bởi vì bối cảnh lịch sử quá mức chân thực.”

Chị Trần thở dài: “Vốn đây là bộ phim lấy bối cảnh lịch sử của thời đại đó, binh hoang mã loạn, đói nơi đều là đói khát không phải là hợp tình hợp lý hay sao? Với lại, mấy bộ phim dân quốc của những nhà đài khác, trong đó vẫn có cảnh đẫm máu, nhưng vẫn thuận lợi chiếu đó không phải sao?”

Giang Nguyệt trầm mặc lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ứng Thừa Kỳ hỏi tình hình rõ ràng, nhưng rất nhanh kết quả là nhận được tin nhắn có dấu chấm than màu đỏ từ đầu dây bên kia.

Nhất định là Ứng Thừa Kỳ tức giận đến đưa cô vào danh sách đen luôn rồi.

Nhìn dấu chấm than đỏ chói mắt kia, Giang Nguyệt ũ rũ gãi gãi tóc, vẻ mặt không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

“Không thể nào là do đề tài không thông qua kiểm duyệt.” Giang Nguyệt nhíu chặt mày:

“Ứng Thừa Kỳ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, nhất định anh ấy đã lo liệu hết từ trước, ít nhất thì quy mô và cốt truyện không thể bị bác bỏ được.”

Giang Nguyệt nhìn chị Trần một cái. Ẩn ý trong lời nói không cần nói rõ ra cũng hiểu: “Trước đây chúng ta đã đắc tội với một nhóm người, hẳn là hiện tại bị báo ứng đi.”

Chị Trần kinh ngạc, như chợt nhớ tới cái gì đó: “Ý em là chuyện ở thảm đỏ quốc tế…”

“Đúng vậy, xem ra tám chín phần mười là như vậy.” Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không nhịn được chua xót:

“Lúc trước em từ chối mấy ly rượu của mấy lão già đó, hôm nay bọn họ cấm phát sóng phim của em, cũng coi như là có qua có lại đi.”

Năm đó, vào thời điểm Giang Nguyệt nổi tiếng nhất, cũng là lúc cô tâm cao khí ngạo nhất.

Năng lực diễn xuất của bản thân xuất chúng, hơn nữa sau lưng lại có cây đại thụ là Tiêu Kỳ Nhiên chống lưng. Cô hoàn toàn không cần nhiệt tình đi lấy lòng của ai, càng không cần nhắc đến chuyện đi tiếp rượu bán nụ cười mua vui như kỹ nữ.

Nhưng mà, Giang Nguyệt vẫn luôn rất thông minh, từ đầu đến cuối vẫn biết đạo lý “làm người phải chừa cho mình một đường lui, thì ngày sau sẽ dễ gặp mặt hơn”, trên mặt danh lợi cô đối với các tư bản cùng những lão đại cũng rất cung kính, nhưng cái loại cung kính và lấy lòng đó đều chỉ dừng lại ở ngoài mặt mà thôi.

Nhìn thấy nụ cười không chê vào đâu được, lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp động lòng người, có vẻ như nịnh hót được cả hai bên, nhưng trên thực tế cô chưa bao giờ thực sự khuất phục hay cúi đầu trước bất kỳ ai.

Cũng chính vì tư thái lúc nào cao cao tại thượng như vậy, mới khiến cho có người luôn muốn nóng lòng thử nhổ bỏ chiếc gai kiêu ngạo cuối cùng trong lòng cô.

Một trong những thói hư tật xấu của nam nhân chính là họ muốn cho những mỹ nhân lúc nào cũng tỏ ra thanh cao cao ngạo, phải khuất phục dưới chân họ. Để sự thiêng liêng trong sạch, bất khả xâm phạm bị ô uế và hỗn loạn.

Sau khi lễ thảm đỏ quốc tế hai năm trước kết thúc, các giám khảo trong đoàn giám khảo nhất định phải để Giang Nguyệt ở lại, mỹ danh là muốn cùng ảnh hậu tương lai của ăn một bữa cơm, nhưng trên thực tế mục đích thật sự đều không thể nói ra.

Giang Nguyệt nhớ rõ lúc ấy khi cô từ chối, rõ ràng một số người đã không kìm nén được mà sắc mặt tối sầm lại có thể dọa chết người.

Nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi, vẫn mượn cớ mình đã có hẹn trước, từ chối lời mời của bọn họ.

Hiện tại Giang Nguyệt bị phát hiện chứng rối loạn lưỡng cực, tất nhiên đám người kia cũng muốn khiến cho cô có chút không vui mới vừa lòng.

“Thật sự nói không nên lời, đám lão già kia sao còn chưa chết? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhớ đến những chuyện vớ vẩn như vậy, hẳn là nên treo bọn họ trên tường, như vậy khẳng định sẽ thành thật.”

Tiểu Diệp nhớ rõ chuyện này, nhất thời bất bình phẫn nộ, nói chuyện giống như pháo nổ liên thanh:

“Một đám lão già xấu xa đã bước một chân vào quan tài, cũng không nhìn lại xem cái thứ đồ chơi trong quần bọn họ to như thế nào, đoán chừng nó còn nhỏ hơn cái lòng dạ xấu xa của bọn họ nữa đấy.”

“Đúng thật là cóc bò mu bàn chân, tuy rằng không cắn người nhưng lại khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”



Trong phòng ăn được trang trí vô cùng trang nhã.

Đèn chùm thuỷ tinh chiếu sáng toàn bộ căn phòng, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm tao nhã quý phía, cực kỳ ung dung nâng lên ly thuỷ tinh trong tay, chạm chén hàn huyên, không nhanh không chậm nói:

“Giám đốc Ứng gần đây có khỏe không?”

Ứng Thừa Kỳ không ngờ đến Tiêu Kỳ Nhiên sẽ chủ động mời hắn ăn tối.

Ngày hôm qua vừa khi bên Uỷ ban thông báo tin dữ phim “Tú Nương" không thông qua thẩm duyệt, hắn còn chưa nghĩ ra cách đối phó, Tiêu Kỳ Nhiên đã lập tức đến tìm hắn, khiến cho trong lòng hắn có chút lo sợ.

Giang Thư là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, Tiêu Kỳ Nhiên là lại nhà sản xuất, hiện tại bộ phim không được phát sóng, khẳng định tìm hắn đến là để hưng sư hỏi tội.

Nghĩ đến đây, Ứng Thừa Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng không nhịn được cảm giác sợ hãi.

Hắn cố gắng bình tỉnh lại, trực tiếp nói: “Tiêu tổng, chắc hẳn anh cũng biết chuyện phim “Tú Nương" không qua thẩm duyệt, trước mắt tôi còn chưa tìm ra phương án nào để phim có thể phát hành bình thường.”

Tiêu Kỳ Nhiệt gật gật đầu, giọng nói thong thả: “Ừ, nếu không tôi cũng không mời đạo diễn Ứng đến đây một chuyến.”

Ứng Thừa Kỳ là một đạo diễn, không phải là người trong giới kinh doanh, nhất thời không hiểu được anh đang muốn nói cái gì, nên vội vàng giải thích:

“Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, vốn cốt truyện và bối cảnh đều đã được hỏi thăm trước, không thể đến mức không thông qua được thẩm duyệt.”

Một bộ phim không thể lên sóng, cũng có nghĩa là tất cả các khoản đầu tư ở giai đoạn đầu đều vuột khỏi tầm tay, đừng nói đến việc tạo ra một cú hit phòng vé, ngay đến cả việc thu hồi chi phí cơ bản nhất cũng không thể.

Tiêu Kỳ Nhiên đến tìm hắn chịu trách nhiệm cũng không có điều gì là kỳ quái.

“Vậy theo ý của anh, lý do thật sự bộ phim không thể thông qua thẩm duyệt là gì?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như thường lệ:

“Không cần kiêng kị, cứ nói thẳng ra đi.”

Ứng Thừa Kỳ do dự một chút, mới từ từ mở miệng: “Tú Nương cũng là một tác phẩm chứa đầy tâm huyết của tôi, tôi vốn còn muốn nhờ vào tác phẩm này mà đi dự thưởng, nhận được sự đầu tư của anh cũng là sự vinh hạnh của tôi. Trước khi bắt đầu quay phim tôi đã xác nhận rất kỹ, chủ đề phim không có vấn đề gì.”

Thấy vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bình thản như thường, vì thế Ứng Thừa Kỳ tiếp tục nói: “

Tôi không dám gạt anh, tôi đã tìm người hỏi thăm tình hình nội bộ bên trong, lần kiểm duyệt này bị bác bỏ, không liên quan gì đến bộ phim cả. Mà vấn đề là nằm ở diễn viên.”

“Diễn viên?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhướng mày, giọng điệu thờ ơ, không có chút cảm xúc dư thừa: “Diễn viên nào?”

“.... Giang Nguyệt.”

“Cô ấy có vấn đề gì?” Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt lại, nhàn nhạt hỏi một câu.

Ứng Thừa Kỳ cảm thấy rất khó xử, mím mím môi, nhưng vẫn không dám giấu diếm:

“Trước đây cô ấy đã đắc tội với mấy vị tiền bối trong hội đồng giám khảo, cô ấy lại là diễn viên chính của bộ phim, đây rõ ràng là đang nhắm vào cô ấy.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, dường như đang suy nghĩa cái gì đó.

Một lát sau, anh khẽ buông dao nĩa xuống, giọng nói vẫn bình thản hỏi: “Vậy làm sao để bộ phim này vẫn có thể phát hành bình thường, tôi cần một biện pháp giải quyết.”

Điều này giống như là đang nỗ lực để tiết kiệm chi phí đầu tư.

Ứng Thừa Kỳ vắt óc suy nghĩ cách để có thể khắc phục: “Trước mắt mà nói, chỉ có thể nộp lại đơn xin thẩm duyệt, bắt đầu quá trình lại một lần nữa, nhưng mà hẳn là kết quả sẽ vẫn giống như kết quả của lần trước.”

“Vì vậy, những gì anh nói từ nãy đến giờ có nghĩa là bộ phim này cơ bản không có khả năng được phát hành?” Giọng nói của nam nhân ngồi ở vị trí trên cao trầm thấp lạnh lùng, mang theo một loại khí thế không giận mà uy.

Tim Ưng Thừa Kỳ đập thình thịch, giọng điệu thương lượng nói: “Kỳ thật, vấn đề lớn nhất nằm ở trên người Giang Nguyệt, nếu đem những chi tiết liên quan đến cố tạm thời thay đổi thành một diễn viên khác quay diễn, hoặc là dùng kỹ thuật AI để đổi mặt của cô ấy, cũng không phải là không có khả năng thông qua thẩm duyệt…”
Chương 292 Làm chuyện lấy lòng

Ứng Thừa Kỳ còn chưa nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên đã không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Anh cảm thấy tôi đến tìm anh, là để anh nghĩ cách giúp tôi giảm bớt tổn thất đầu tư?”

Vẻ mặt anh trầm như nước, trong lời nói mang theo chút không vui: “Không được đổi diễn viên, nói phương án khác khả thi hơn đi.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng hơn, Ứng Thừa Kỳ cũng cảm thấy run rẩy theo, dưới khí thế bức người này khiến hắn không dám lên tiếng, trong lòng cũng không ngừng kêu khổ.

Không chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên không đồng ý đổi diễn viên nữ chính, mà đến ngay cả bản thân hắn cũng không muốn đổi.

Không thể nghi ngờ Giang Nguyệt là một nữ diễn viên phù hợp hoàn mỹ nhất cho vị trí nữ diễn viên chính cho bộ phim. Nếu bây giờ tạm thời thay thế bất kỳ người nào, hiệu ứng hình sẽ kém đi rất nhiều, chứ đừng nói đến việc dùng kỹ thuật AI thay đổi khuôn mặt.

“Tôi chỉ cần xác nhận một chuyện, đó là liệu bộ phim có được thuận lợi phát hành mà không cần thay đổi diễn viên hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc trong chốc lát, đang cân nhắc tính khả thi, chậm rãi mở miệng:

“Tôi không hy vọng đi một vòng như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là không thể chiếu.”

“Còn có một biện pháp nữa, nhưng rủi ro rất lớn.” Ứng Thừa Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, “Có thể cân nhắc đến việc trước tiên bỏ qua đại lục thẩm duyệt, cho phim công chiếu ở hải ngoại, sau đó lại đưa phim từ hải ngoại về nước.”

“Nhưng mà nếu như vậy, cho dù có thể kiếm được rất nhiều tiền, thì xác suất phần lớn tiền đó cũng sẽ đập toàn bộ vào việc tuyên truyền và phê duyệt.”

Đây quả thật là một biện pháp có thể xem xét, nhưng khả năng cao bọn họ sẽ bị mắng chửi té tát, còn có thể bị gán cái mác “vàng ngoại", đến lúc đó danh tiếng của bộ phim sẽ rất tệ.

“Nhưng trong trường hợp này, không cần phải thay đổi diễn viên.” Ứng Thừa Kỳ hậm hực bổ sung thêm câu cuối, cũng là câu Tiêu Kỳ Nhiên muốn nghe.

Nói cho cùng, Ứng Thừa Kỳ cũng không muốn áp dụng biện pháp này, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất có thể đưa phim của hắn được danh chính ngôn thuận đưa ra ngoài thị trường.

Đối với tác phẩm này của mình, anh rất tự tin, tổ giám khảo là những người tương đối công bằng, anh tin rằng chỉ cần bộ phim của mình được công chiếu, thì nhất định có thể giành được giải thưởng bộ phim hay nhất.

Suy nghĩ như thế khiến cho hắn nhất thời không thể nói tốt hay xấu, cũng không thể đưa ra quyết định, chỉ có thể nghe theo chủ đầu tư muốn chọn cái gì.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật gật đầu, dường như đang có điều suy nghĩ.

Anh suy nghĩ một lát, ngón tay gõ gõ mép bàn, chậm rãi nói: “Viết một bản kế hoạch chi tiêu chi tiết, sau đó đến gặp Tiết An thương thảo, tôi chỉ cần kết quả.”

Đó là một lời hứa.

Nghe được hắn đồng ý, Ứng Thừa Kỳ lập tức rời khỏi bữa tiệc, nói là trở về trước để thương lượng phương án cụ thể, xem nên phát hành từ quốc gia nào để có thể phát hành sớm nhất, cùng với chuẩn bị những công việc khác.

Tiêu Kỳ Nhiên nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ vừa mới hơn chín giờ.

Khi vừa mới biết được tin “Tú Nương" không thể phát hành, phản ứng đầu tiên của Tiêu Kỳ nhiên là nghĩ đến phản ứng của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt coi diễn xuất là sinh mệnh của mình, mỗi một tác phẩm là thành quả nỗ lực của cô, hiện giờ phim còn chưa được ra mắt đã gặp phải cái chết bi thảm, chắc chắn tâm trạng của cô không hề dễ chịu.

Không biết vì lý do gì, trước mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên đôi mắt mơ hồ đẫm lệ của cô.

Có những dịp anh rất thích khiến Giang Nguyệt khóc.

Nhưng anh lại không muốn cô ấy khóc vì những lý do khác.

Vào giờ phút này Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng muốn hút thuốc, hắn phiền não lấy tay sờ vào túi quần, nhưng hộp thuốc lá ở bên trong đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này hắn mới nhớ tới, thuốc lá đã được hút hết từ sớm.

Anh không hài lòng hơi nghiến răng, người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, ở ngoài khoác áo gile đen đi vào, rất hiểu lòng người hỏi: “Thưa ngài, ngài có cần xì gà không ạ?”

Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng: “Lấy cho tôi…” Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại: “Không cần.”

“Dạ được, vậy ngài cứ thong thả.” Người phục vụ lui ra ngoài.

Cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng về phía sau, tựa lưng vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn mi tâm, ấn điện thoại gọi cho Giang Nguyệt.

Không hút thuốc, thì nói chuyện với cô ấy vậy.

Điện thoại reo một lúc lâu đối phương mới bắt máy.

Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh giống như giọng mũi, giống như vừa mới khóc xong, giọng khàn khàn: “Ai vậy?”

“Ngay đến cả số điện thoại của tôi cũng không lưu sao?” Câu đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên không phải hỏi Giang Nguyệt tại sao lại khóc, mà chuyển đề tài khác.

Hô hấp Giang Nguyệt lập tức cứng lại, một lần nữa nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, phát hiện ra người gọi là Tiêu Kỳ Nhiên.

Bởi vì chuyện bộ phim không thông qua thẩm duyệt mà không thể công chiếu, vừa rồi cô khóc rất thương tâm, thế cho nên lúc nghe điện thoại reo còn chưa kịp xem người gọi đến là ai đã bắt máy: “Tìm tôi có việc gì à?”

Cô cố gắng trấn tĩnh làm cho giọng nói của mình cũng trở nên bình tĩnh hơn, không hề lộ ra sơ hở, nhưng vẫn bị Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấu.

“Khóc cái gì, vì chuyện bộ phim?”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa mở miệng đã chọc vào điểm yếu của Giang Nguyệt, vì nghe điện thoại nên cô thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại, giờ phút này lại sôi sục dâng trào, nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi không có khóc.”

“À, em nói em không khóc.” Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, cũng không vạch trần sự bướng bỉnh của cô, cũng hùa theo cô nói:

“Gần đây em có tập kịch không? Tôi có một người bạn muốn đến xem. Em có thể lấy cho tôi hai vé được không?”

Vốn tâm trạng của Giang Nguyệt đang có chút sa sút, nghe được Tiêu Kỳ Nhiên đến hỏi cô muốn mua vé xem kịch, còn muốn dẫn người khác đi xem, tức giận trực tiếp xả lên người anh, giọng nói lạnh lùng băng giá:

“Muốn xem biểu diễn thì có thể tự mình đi mua vé, tôi không phải người bán vé.”

“Vậy em nói cho tôi biết, buổi biểu diễn của em là vào ngày nào?” Tiêu Kỳ Nhiên không chút gấp gáp, cũng không cãi nhau với cô.

Bị anh hỏi như vậy, Giang Nguyệt mới đột nhiên nhớ đến, mình còn đang đắc tội với Thịnh Sóc Thành, không biết ngày sau còn có thể ở lại trong đoàn kịch nói hay không, con đường tương lai sau này càng khó đi hơn.

Tâm trạng cô vô cùng buồn bực, vốn định mắng hắn, nhưng khi vừa mở miệng lại tràn đầy uỷ khuất: “... Tôi không biết liệu tôi có thể diễn ở đoàn kịch nói nữa hay không.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên nheo lại, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu hỏi thăm cô: “Vì sao, là do bị thương?”

“Không có, là do tôi chọc giận Thịnh Sóc Thành.” Giang Nguyệt ôm điện thoại, tâm trạng không khống chế được, một khi đã bắt đầu, liền tiếp tục nói:

“Tôi cãi nhau với ông ấy, còn nói những lời rất mạo phạm, chắc rất nhanh thôi tôi sẽ bị đuổi khỏi đoàn kịch.”

Cô càng nghĩ càng khổ sở, “Tôi cái gì cũng không làm được, đóng phim cũng không được, diễn kịch cũng không xong, tôi đúng thật sự là phết vật.”

Giang Nguyệt cầm điện thoại di động, cả người ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, trong vô thức túm chặt chăn, cười khổ nói:

“Sống đến độ như tôi hiện tại, có phải rất thất bại hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe giọng nói mềm mại ở đầu dây bên kia đang không ngừng oán giận, cơn thèm thuốc lá cùng những phiền não vừa rồi bỗng nhiên đều tiêu tan hết:

“Không có chuyện gì đâu.”

Anh vừa cầm điện thoại di động, vừa mặc áo khoác: “Em từ từ nói với tôi, em và Thịnh Sóc Thành đã xảy ra mâu thuẫn gì, tôi giúp em tìm ông ta nói chuyện.”

Giang Nguyệt trầm mặc một chút, hơn nửa ngày không nói thêm lời nào.

“Nguyệt Nguyệt?” Không nghe được động tĩnh từ đầu dây bên kia, Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng điện thoại bị ngắt, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, lại gọi cô:

“Sao không nói gì vậy, em ngủ quên rồi à?”

“Không có.” Giang Nguyệt trả lời, lại hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Loại ngữ điệu ôn nhu mà bình thản này của anh khiến cho cô kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Người đàn ông này đang có ý định xấu xa gì đây?

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, khẽ cười, kiên nhẫn giải thích với cô:

“Nếu tôi muốn theo đuổi em, dù sao cũng phải giúp em giải quyết một chút vấn đề thực tế. Nếu không thì sao có thể lấy lòng em được, đúng không?”
Chương 293 Phụ nữ đang yêu đương

“Nếu như tôi đã nói là muốn theo đuổi em, dù sao thì tôi cũng phải có một chút hành động thiết thực đi, chẳng lẽ không phải sao?”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Kỳ Nhiên truyền tới, Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng mà mở to hai mắt, giữa hai hàng lông mày có chút nghi hoặc, cô kinh ngạc đến mức sững người.

Vậy ra là anh thật sự nghiêm túc.

“Được rồi, tôi cúp máy đây.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên hơi khàn khàn, lộ ra một cỗ lơ đãng tản mạn:

“Thời gian không còn sớm nữa, em nên đi ngủ đi, sáng mai tôi sẽ gọi chào buổi sáng với em.”

Lời nói của hắn giống như là bùa chú, câu lòng người đến ngứa ngáy.

Mới nói được vài câu, Giang Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy choáng váng đến hoa mắt. Cả người cô nhẹ nhàng phiêu lãng, như có một loại cảm giác xung quanh toàn là bong bóng màu hồng.

Cô cầm điện thoại, thế nhưng lại có chút luyến tiếc không muốn cúp máy.

“Không ngủ sao?” Người đàn ông nghe thấy tiếng hít thở từ đầu dây bên kia, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý:

“Có muốn tôi kể chuyện dỗ em ngủ không?”

Bong bóng màu hồng lập tức vỡ tung!

“Cái này không cần anh bận tâm, anh vẫn là nên đi kể chuyện xưa cho người khác nghe đi, tạm biệt.” Giọng nói Giang Nguyệt lạnh lùng, rất dứt khoát mà cúp điện thoại.

Tiêu Kỳ Nhiên: “…”

Hắn hình như lại làm cô tức giận nữa rồi.

Nhìn điện thoại bị cúp, Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt hồi lâu, hắn suy nghĩ một chút, cũng không biết bản thân hắn đã nói sai chỗ nào, mà thái độ của đối phương còn lật nhanh hơn là lật sách.

Đầu bên kia, Giang Nguyệt đang ngồi xếp bằng ở trên giường, tay nắm chặt điện thoại, màn hình vẫn đang bật, trong đầu cô hiện lên những lời mà Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói.

Hắn nói hắn sẽ kể chuyện cho cô nghe để dỗ cô ngủ?

Cách theo đuổi các cô gái nhỏ của hắn thực sự đủ tệ, không có một chút mới mẻ.

Nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên cũng từng dùng giọng điệu như vậy, nhẹ nhàng dỗ dành và kể chuyện cho Tần Di Di trong vô số đêm mất ngủ của cô ta.

Một cảm giác chua xót dâng lên, cảm giác khó chịu xộc thẳng vào khoang mũi, đôi mắt vừa khóc của Giang Nguyệt lại muốn khóc thêm một lần nữa.

Cô cầm lấy chiếc gối ôm vào trong ngực, cánh tay thu vào bên trong, dần dần ôm chặt lấy chiếc gối, cô cố gắng dùng cách này để lấp đầy trái tim của bản thân.

Rõ ràng là cô không nên oán trách, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ đến những cảnh tượng đó. Mỗi một cảnh tượng đều khiến cho cô cảm thấy khó thở.

Bởi vì cúi đầu mà nước mắt cô rơi xuống màn hình, Giang Nguyệt lấy mu bàn tay lau đi, kết quả cô lại vô ý chạm vào nút bấm, điện thoại lại thực hiện cuộc gọi đi.

Nhìn hình ảnh đang bấm số trên màn hình, Giang Nguyệt hoảng sợ muốn cúp máy, nhưng cô không ngờ tới đầu dây bên kia lại bắt máy còn nhanh hơn cả cô:

“Nguyệt Nguyệt?”

Giang Nguyệt lúng túng đến mức muốn chui xuống hố: “… Tôi bấm nhầm.”

Giọng nói của cô vẫn ôn hoà như trước, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại tinh ý nhận ra giọng mũi nặng hơn vừa rồi của cô:

“Sao em lại khóc?”

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của hắn, mặt Giang Nguyệt liền nóng lên.

“… Làm sao anh biết?”

“Giọng điệu này của em, tôi rất khó để nghe không ra.”

Giang Nguyệt mím môi dưới, cuộc điện thoại ngoài ý muốn này, khiến cô nhất thời không nói nên lời, nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu.

“Nguyệt Nguyệt.”

Giang Nguyệt không trả lời, chỉ chờ hắn nói tiếp.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh hỏi cô: “Vừa rồi vì sao em lại tức giận?”

Hoá ra hắn biết cô đang tức giận.

Giọng nói của Giang Nguyệt rất nặng, khiến cho giọng điệu nói chuyện của cô có chút uể oải: “Biết tôi tức giận, vì sao anh không gọi lại hỏi tôi một chút?”

Trong giọng điệu của cô có âm cuối như đang làm nũng.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, giọng nói của hắn bất giác chậm lại: “Tôi muốn gọi lại cho em, nhưng tôi sợ em sẽ càng thêm tức giận hơn.”

Hắn nói một cách nghiêm túc: “Lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Nước mắt Giang Nguyệt đang giàn giụa, nhưng cô nhịn không được mà bật cười, nhưng rồi lại rất nhanh lạnh lùng trở lại:

“Có cái gì mà phải chú ý, dù sao anh đối với ai cũng giống như vậy.”

“Ai giống ai cơ?” Tiêu Kỳ Nhiên bị một câu không đầu không đuôi của cô làm cho bối rối, hắn luôn cảm thấy trong lời nói của cô có ý tứ khác:

“Nguyệt Nguyệt, em đang nói cái gì vậy?”

Giang Nguyệt giận dỗi nói ngược lại: “Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện nói.”

Nhiều năm như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên rất giỏi trong việc đoán lòng người ở trên thương trường. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trí của một cô gái lại khó đoán như vậy.

Nó còn khó hơn là khi anh đàm phán hợp đồng mấy chục tỷ.

Hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Nếu… thật sự không có gì, vậy tôi cúp máy trước nha, bây giờ tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, lát nữa còn có việc.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ.

Giọng nói của hắn rất nhạt, Giang Nguyệt bất giác túm chặt gối ôm trong ngực, nghe thấy tiếng xe bên kia của hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng, buột miệng nói:

“Chuyện gì, đi kể chuyện cho những cô gái khác sao?”

Vừa nói ra, Giang Nguyệt đồng thời nhắm chặt hai mắt lại, vô cùng hối hận.

Tại sao cô lại hỏi ra khỏi miệng!

Không cần người khác nhắc, Giang Nguyệt cũng ngửi thấy mùi giấm nồng nặc, hàm răng cô chua xót:

“Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, ước chừng có thể nghe ra được sự quật cường cùng không tự nhiên trong miệng cô:

“Ừ, em chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, vậy tôi liền tuỳ tiện giải thích một chút vậy.”

“Bây giờ tôi phải về công ty tăng ca, có mấy hạng mục cần phải xử lý, ngày mai công ty họp cần phải dùng đến.”

Giang Nguyệt nín thở.

Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn giải thích với Giang Nguyệt: “Không có người khác, tôi cũng bảo Tiết An về nhà nghỉ ngơi, chỉ có một mình tôi, không tin tôi có thể gọi video với em.”

Tim Giang Nguyệt đập rất nhanh.

Dù sao vừa rồi cô cũng đã hỏi ra miệng, cô cũng không sợ xấu hổ thêm một lần nữa: “Vậy lúc trước thì sao? Anh cũng sẽ vừa tăng ca như vậy, vừa gọi video với người khác sao?”

“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, giọng điệu nghiêm túc: “Vừa rồi, em vẫn luôn tức giận, nhưng tôi không hiểu em đang tức giận cái gì.”

“Tôi không có ý định đi kể chuyện cho người khác, càng không có thói quen gọi video với người khác ngoài giờ làm việc.”

Nghe được lời nói đạo mạo của hắn, hốc mắt Giang Nguyệt lại tràn đầy nước mắt: “Anh nói dối!”

Cô cũng không thể giải thích được vì sao, cảm xúc hôm nay của cô lại cực kỳ yếu ớt, mới có mấy câu nói đã khiến cô uỷ khuất vô cùng:

“Lúc trước anh đã từng làm như vậy rồi, với Tần Di Di.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Tần Di Di? Khi nào?”

Bởi vì không quan trọng, cho nên hắn đã quên sạch sẽ.

Giang Nguyệt tức giận thiếu chút nữa muốn ném cả gối ôm ra ngoài: “Chỉ mới mấy tháng trước! Khi anh đưa tôi về, cô ta nói anh về trễ, phải kể hai câu chuyện để bồi thường cho cô ta.”

Giang Nguyệt càng nói, nước mắt cô lại càng rơi: “Anh còn mua bánh hạt dẻ cho cô ta, anh còn đến nhà cô ta suốt đêm, bởi vì phòng cô ta mất điện, anh phải đi qua với cô ta…”

Cố nhớ lại những chuyện này, ngực cô như bị nghẹn: “Paparazzi còn chụp được hai người… hai người đã dùng…”

Ba chữ “Bao cao su” Giang Nguyệt thế nào cũng không nói nên lời, cô đành phải gắt gao cắn chặt môi, nghẹn đến nửa ngày khiến cô không thở nổi. Cô lại lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Cho dù hắn đã hạ thấp người, muốn theo đuổi cô nghiêm túc thêm một lần nữa, nhưng vậy thì thế nào?

Cô vẫn không thể quên.

“Nguyệt Nguyệt, những thứ đó đều là giả.” Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng khóc đến không thở nổi của cô, hắn đau lòng đến mức không chịu nổi.



--------------------------------
Tác giả:Tiêu tổng: Vì sao tâm tư của phụ nữ lại phức tạp như vậy?
Giang Nguyệt: Phụ nữ đang yêu đương chính là như vậy.
Đào Nguyệt: Phụ nữ đang yêu đương chính là như vậy.
Tiết An: Phụ nữ đang yêu đương chính là…
Tiêu tổng: … Cậu từ đâu xuất hiện vậy hả?
Chương 294 Đối tác từ Pháp

“Những thứ đó đều là giả.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên gian nan: “Tôi chưa bao giờ kể chuyện cho Tần Di Di nghe, đó là vỏ bọc mà cô ta đã treo trên miệng. Bánh ngọt cũng là do Tiết An mua, phần lớn đều là do những người khác đi xử lý, tôi rất ít khi để ý đến.”

Giang Nguyệt nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Tất cả đều là giả?

Nhưng cô đã tận mắt chứng kiến, hắn từng đối xử với Tần Di Di dịu dàng như thế nào.

Từ biểu cảm đến cách cư xử của hắn, tất cả đều là quan tâm chuẩn bị, săn sóc chu đáo.

Nhưng bây giờ hắn lại nói những thứ đó đều là giả.

Nếu những hành động đó là giả, thì cô có lý do gì để tin rằng những gì hắn làm bây giờ đối với cô là thật?

Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Tôi chưa từng rung động với cô ta.”

“Anh rốt cuộc có rung động hay không, người khác làm sao có thể biết được?” Giang Nguyệt mím môi, cô giễu cợt nói:

“Giả vờ rồi thành thật, cũng không phải là không có khả năng.”

“Nguyệt Nguyệt, tôi thật sự không có.”

“Được rồi, tôi không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận cái gì là thật, cái gì là giả nữa.” Giang Nguyệt bình tĩnh lại, cô lau đi nước mắt trên má, dần dần khôi phục lại lý trí:

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi ngủ.”

Nói xong, Giang Nguyệt cúp máy.

Ngay cả câu chúc ngủ ngon cô cũng không thèm nói với hắn.

Sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng tắt đèn ở đầu giường, rồi nằm xuống giường.

Sau vài cuộc điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên, khiến cho cảm xúc của cô hoàn toàn thay đổi, cô đã quên mất cảm xúc khi phim bị bác bỏ công chiếu. Đôi mắt cô cũng bởi vì khóc mà nặng trĩu xuống, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Kỳ Nhiên chết lặng.

Hắn đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại, hắn tự hỏi có nên làm theo những lời mà Giang Nguyệt vừa nói hay không, gọi lại để dỗ dành cô.

Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, đến mức có một chiếc xe màu bạc đang dừng trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra.

Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, giày cao gót vững vàng tao nhã, đi tới trước mặt hắn, cô ta nhẹ giọng nói:

“A Nhiên, chào buổi tối.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang nôn nóng, sắc mặt hắn lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Ngu Vãn tâm trạng hắn lại càng khó chịu hơn, hắn cất điện thoại vào túi, giọng nói không mặn không nhạt:

“Có việc gì?”

“Em có nghe người của công ty nói, bộ phim mà Giang San đầu tư trước kia xảy ra chút vấn đề, anh cũng đang rất đau đầu. Hôm nay anh còn cố ý hẹn đạo diễn tới nói chuyện để thương lượng cách giải quyết.”

Ngu Vãn vuốt tóc một chút, nở nụ cười, giọng nói của cô ta hào phóng khéo léo: “Có cái gì em có thể giúp được, anh cứ việc nói nha.”

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới nhìn cô ta một chút.

Bầu không khí có chút bế tắc, Ngu Vãn vẫn mỉm cười như trước, không hề nao núng.

Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, trong lúc vô tình hắn nhìn thoáng qua người đối diện, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó nhếch môi nói:

“Vậy cô đi mua một bao thuốc lá cho tôi đi.”

Giọng điệu của hắn không khác gì khi hắn ra lệnh cho cấp dưới của mình.

Ngu Vãn giật mình, nhưng rất nhanh cô ta đã phản ứng lại, cười nói: “Được, anh đợi em quay lại.”

Nói xong, cô ta đi về phía cửa hàng tiện lợi ở đối diện, mua nhãn hiệu thuốc mà Tiêu Kỳ Nhiên thường hút.

Chờ đến khi cô ta từ trong tiệm đi ra, ngẩng đầu nhìn, ven đường ở phía đối diện đã trống không, không còn bóng dáng của Tiêu Kỳ Nhiên.

Mấy năm trước, cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên khiến cho người khác rất khó nắm bắt, vài năm sau hắn gần như lại càng trở nên khó hiểu hơn.

Nhất định là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Ngu Vãn nghĩ.



Đối với Tiêu Kỳ Nhiên mà nói, phải xử lý chuyện bộ phim phát hành như thế nào, tiền bạc cũng không thành vấn đề, mà vấn đề là đột phá từ chỗ nào.

Nếu như chọn phát hành ở nước ngoài, thì phải tính đến tôn giáo địa phương, tín ngưỡng văn hoá, và sự hiểu biết về các khái niệm, những điều này sẽ ảnh hưởng hoàn toàn đến danh tiếng của bộ phim.

Huống hồ, mối quan hệ ở bên nước ngoài không thể so sánh với trong nước, Ứng Thừa Kỳ gần như không có người quen, chứ đừng nói đến tìm cách mở rộng thị trường, vì vậy hắn ta chỉ có thể kiên trì đi tìm.

Nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có để bộ phim này được hồi sinh, và hắn so với bất cứ ai càng để ý hơn.

Đồng thời, Tiêu Kỳ Nhiên cũng an bài Tiết An đi tìm đối tác thích hợp, xem xem có thể nhanh chóng tìm được một nhà phát hành đáng tin cậy hay không.

“Tiêu, gần đây anh gặp phải chuyện gì khó khăn sao?” Trên bàn rượu, Thượng Trạch Văn cầm ly rượu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, lấy ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, giọng điệu thản nhiên nói:

“Có một bộ phim bị bên kiểm duyệt trong nước từ chối, tôi đang tính toán tìm đường khác, xem nó có thể thuận lợi chiếu hay không.”

“Để lấy lòng cô tình nhân bé nhỏ của cậu sao?” Thượng Trạch Văn cười như không cười, ánh mắt anh ta như nhìn thấu được một vài bí mật.

Rất rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên rất để ý đến Giang Nguyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Ừ, cô ấy là diễn viên chính của bộ phim.”

“Hèn chi.” Thượng Trạch Văn nhận được câu trả lời khẳng định, cười nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, anh ta trêu chọc nói:

“Cô ấy rất xinh đẹp, rất đáng giá để vung tiền.”

Loại phương thức thông qua ngoại hình của phụ nữ để đo lường giá trị này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không vui, hai mắt hắn híp lại, vô cảm nhấp một ngụm rượu.

“Tuy nhiên...” Thượng Trạch Văn dừng lại, anh ta cố ý kéo dài ngữ điệu nói:

“Nhưng Tiêu à, anh có nhiều tiền như vậy, chỉ vì mua một nụ cười của mỹ nhân, cũng không tính là quá có lời.”

“Có thể mua được, thì đã là có lời rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lại anh ta, giọng nói bình tĩnh, hắn không quanh co với anh ta nữa:

“Anh có đối tác nào thích hợp muốn giới thiệu không?”

Thượng Trạch Văn tất nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ tìm hắn.

Tất cả mọi người đều là thương nhân, trong ruột có chút quanh co, trong lòng mọi người đều không nói ra.

Bình thường ăn chơi quậy phá, đến lúc có thể vớt chút lợi ích, cả đám ngửi thấy mùi liền chạy tới.

Quả nhiên, anh ta nhếch môi nói: “Tiêu, anh cho rằng tôi làm gì ở Pháp?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “Xin lắng nghe.”

Thượng Trạch Văn nhún vai, giọng nói anh ta nhẹ nhàng: “Lúc trước tôi đã nói với anh, tôi làm nghệ thuật, bình thường rất dễ dàng quen nhiều nhà phát hành, chuyện này rất easy.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có gì bất ngờ, ánh mắt hắn vẫn thanh tỉnh như trước, khí thế của hắn quý phái đến bức người, ánh mắt không nhẹ không nặng mà rơi vào trên người anh ta:

“Vậy nói điều kiện đi.”

“Đám bạn bè của tôi, rất đắt.” Thượng Trạch Văn hút một điếu xì gà.

Tiêu Kỳ Nhiên: “Không sao cả, tôi sẽ phụng bồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Thượng Trạch Văn cười ngửa ra sau: “Tiêu, anh nghiêm túc đấy à, muốn toàn bộ được chiếu?”

“Toàn bộ!” Anh nhấn mạnh từng chữ, chỉ nhàn nhạt biểu đạt thái độ của anh.

Thượng Trạch Văn càng nhìn hắn anh ta càng cảm thấy buồn cười, anh ta lẩm bẩm:

“Tiêu, số tiền này anh có thể đi mua mười người phụ nữ giống Giang Nguyệt, anh có hiểu không?”

“Thời gian không còn sớm.” Tiêu Kỳ Nhiên cài khuy tay áo, hắn không kiên nhẫn nói: “Tôi đi trước, cáo từ.”

“Này…” Thấy Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đứng dậy, Thượng Trạch Văn gọi hắn lại:

“Tiêu, người khác đều chú ý hàm súc, sao anh lại thẳng thắn như vậy? Thật không thú vị.”

Tiêu Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi trở lại ghế, ung dung nhìn anh ta: “Chuyện làm ăn, tôi không thích quá hàm súc.”

Thấy hắn không có kiên nhẫn, Thượng Trạch Văn cũng thấy tốt nhất là nên thu lại, anh ta vươn năm ngón tay ra lắc lắc:

“Năm triệu đô, tôi giúp anh khơi thông quan hệ, làm tốt quan hệ công chúng, công thêm việc có thể thuận lợi chiếu tại Pháp.”

Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Nhưng giá trị thương mại của bộ phim này tôi phải đánh giá trước, phải cho tôi xem trước bộ phim.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu: “Thành giao!”
Chương 295 Người muốn làm quen

Trong quán cà phê.

Ngu Vãn ngồi trên một chiếc ghế tròn ở trong góc, cô ta lo lắng nói với Bạch Hạc về những băn khoăn của mình:

“Tiểu Hạc, anh trai em đã thay đổi rất nhiều.”

Bạch Hạc gọi một tách cà phê nguyên chất, ngồi xuống: “Thay đổi ở đâu? Em nghĩ anh ấy vẫn luôn như vậy mà.”

Vẫn lạnh lùng băng giá, vẫn vô dục vô cầu, đối với ai cũng không có hứng thú.

“Chị không hiểu anh ấy.” Ngu Vãn thở dài, trong giọng nói của cô ấy mang theo vẻ buồn bã:

“Gần đây anh ấy rất bận rộn, bận đến mức chị rõ ràng là ở cùng một công ty với anh ấy, cũng không gặp được lần nào.”

“Anh họ vẫn luôn như vậy ấy.” Bạch Hạc cảm thấy bình thường: “Hiện tại Tiêu thị rất vất vả mới có thể khôi phục lại quỹ đạo, anh ấy phải xử lý rất nhiều việc, chờ qua đợt này là tốt rồi.”

Thấy Bạch Hạc thế nào cũng không tiếp tục đề tài cô ấy đã bày ra, Ngu Vãn không còn kiên nhẫn, đi thẳng vào chủ đề:

“Lúc trước anh trai em đã yêu đương với Tần tiểu thư một khoảng thời gian đúng không?”

“Đúng vậy, chị Ngu Vãn, chị hỏi cái này làm gì?” Bạch Hạc uống một ngụm nước:

“Lúc trước em đã kể rồi ấy, nhưng em cảm thấy anh trai em không để ý lắm, bằng không tại sao ngay cả tiệc đính hôn cũng vắng mặt chứ.”

“Em có biết Tần tiểu thư ở đâu không, chị muốn gặp cô ấy một lần.” Ngu Vãn nói xong, lại cúi đầu bổ sung thêm một câu, trong giọng nói mang theo sự hèn mọn:

“Tiểu Hạc, em có thể giúp chị không?”

Bạch Hạc trước tiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Thật ra em đã lâu không liên lạc với cô ấy rồi, nhưng nếu chị Ngu Vãn cần, thì em có thể giúp chị hỏi thăm một chút.”

Hai chân mày của Ngu Vãn lập tức giãn ra: “Cảm ơn em.”

“Nhưng, chị Ngu Vãn tìm cô ấy làm gì?” Bạch Hạc có chút tò mò nói.

Ngu Vãn cười cười: “Nếu mà là cô gái A Nhiên thích trước kia, vậy nhất định là một người rất ưu tú, chị muốn kết bạn với cô ấy, thuận tiện nói chuyện phiếm.”

Bạch Hạc sửng sốt một chút, trong lòng cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể làm bạn với bạn gái cũ của người đàn ông mình thích cơ chứ?

Thế nhưng nghĩ đến nếu đây là Ngu Vãn, cô lại cảm thấy rất hợp lý.

Chị Ngu Vãn của cô là trăng sáng treo trên trời cao, lại còn là tuyết trắng ở trên núi cao, lòng dạ đương nhiên rất bao dung.

Nghĩ đến Ngu Vãn mới về nước, ngoại trừ mình ra cũng không có bạn bè nào khác, chị ấy thật sự cần mở rộng giới xã giao của bản thân ra một chút.

Trong lòng của Bạch Hạc sinh ra lòng thương hại, cô quyết định hạ thấp mặt mũi, liên lạc với Tần Di Di, hỏi một chút tình hình gần đây của cô ta, xem có thời gian gặp mặt một lần hay không.

Lần tụ họp chị em này cũng không kéo dài quá lâu, thì trợ lý của Ngu Vãn nhắn tin tới, nói công ty có khách quý tới, là do Tiêu Kỳ Nhiên tự mình mang đến.

Nói cách khác, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng trở về công ty.

Nhất thời trong lòng Ngu Vãn trở nên vui vẻ, mang ba lô lên đi: “Tiểu Hạc, chị về công ty trước, anh trai em đang ở đấy.”

Bạch Hạc cũng kích động: “Được, chị Ngu Vãn, chị mau trở về đi.”

Ngu Vãn vội vội vàng vàng chạy về Giang San. Sắc mặt của những người ở trong phòng làm việc rất nghiêm túc. Có người nhỏ giọng đến nhắc nhở cô ấy, Tiêu tổng dẫn theo một thương nhân từ Pháp tới, nói là muốn bàn chuyện hợp tác.

“Bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Ngu Vãn mỉm cười hỏi: “Lúc trước tôi ở Pháp, tôi cũng rất quen thuộc với người Pháp, nói không chừng có thể giúp Tiêu tổng.”

Người kia hiểu ra, tiết lộ tin tức cho cô: “Ở phòng họp, đang trò chuyện đến bộ phim bị phế bỏ kia, buổi tối cô có thể chờ bọn họ xem xong bộ phim rồi hẵng đi vào.”

Ngu Vãn gật đầu, khoé môi tự tin nhếch lên.

Xem ra hôm nay là một cơ hội tốt.



Trong phòng họp.

Tiết An đang điều chỉnh lại bộ phim chuẩn bị chiếu, Thượng Trạch Văn nhàm chán nhìn Đông nhìn Tây, bỗng nhiên anh ta chú ý tới danh sách nghệ sĩ được đặt ở trong phòng họp, hứng thú cầm lên xem.

“Tiêu, đây đều là nghệ sĩ của công ty anh sao?” Đôi mắt anh ta sáng lên, khen ngợi nói: “Anh có mắt nhìn rất tốt, những người phụ nữ này đều có chất lượng rất tốt.”

Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên có chút không kiên nhẫn: “Anh Thượng, chúng ta bắt đầu đi.”

“Ok, ok, ok.” Thượng Trạch Văn nghe ra sự không vui ở trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta lập tức giơ hai tay lên lấy lòng: “Tôi mạo phạm rồi, tôi xin lỗi.”

Danh sách được đẩy sang một bên, anh ta dừng lại ở trang trước trang thông tin của Ngu Vãn.

Tiết An cũng mở máy nghe nhạc ra, ngẩng đầu báo cáo: “Tiêu tổng, chuẩn bị xong rồi.”

“Phát đi.”

Tiết An gật đầu, nhấn nút phát, Tiêu Kỳ Nhiên không cùng anh ta xem, hắn đứng dậy đi khỏi phòng họp.

Còn tắt đèn trước khi đi.

Gần hai tiếng sau.

Bộ phim kết thúc, credits xuất hiện, Tiêu Kỳ Nhiên lên tiếng đẩy cửa tiến vào, Tiết An đi theo phía sau bật đèn.

“Tiêu, bộ phim này thật cảm động.” Thượng Trạch Văn cảm khái nói: “Là một bộ phim hay. Chỉ tiếc lại là một bộ phim bi kịch, làm cho người khác cảm thấy trống rỗng. Vì sao thời đại chiến loạn, người hy sinh luôn là những người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt này?”

Trong lòng Thượng Trạch Văn rõ ràng là khinh thường phụ nữ, hiện giờ anh ta có thể cảm khái như vậy, thật sự là khó có được.

Tiêu Kỳ Nhiên từ chối cho ý kiến: “Anh cảm thấy chất lượng như thế nào?”

“Rất tốt, là một bộ phim đáng để đầu tư.” Thượng Trạch Văn đưa ra đáp án rất vừa ý:

“Nếu không phải vòng một vòng lớn như vậy, hẳn là có thể kiếm một khoản tiền lớn.”

Hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên không quan tâm có thể kiếm được nhiều tiền hay không, hắn chỉ hỏi một câu:

“Cho nên, chuyện làm ăn này có thể làm hay không?”

“Có thể chứ.” Thượng Trạch Văn vỗ tay, liên tục khen ngợi nói: “Kịch bản xuất sắc như vậy, lại có diễn viên xinh đẹp như vậy, hơn nữa anh Tiêu đây nguyện ý ra sức tương trợ, thì đương nhiên tôi rất vui vẻ cống hiến.”

“Hợp tác vui vẻ.” Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi mời.”

“Vậy tôi liền cung kính nghe theo.” Thượng Trạch Văn cười hì hì đứng dậy, đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên, nghênh ngang rời khỏi phòng họp:

“Tiêu, nghệ sĩ của công ty anh thật sự rất tuyệt, có thể giới thiệu cho tôi làm quen hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý trả lời: “Muốn làm quen với ai, tôi tranh thủ thời gian tìm người giới thiệu cho anh.”

Hai người đi qua khu văn phòng, ngay lúc này Ngu Vãn cũng “trùng hợp” xuất hiện trước mặt hai người.

Ngu Vãn đã sớm trang điểm nhẹ nhàng, màu son rất có khí chất, khí chất cả người cô ta cũng được nâng lên, rất thích hợp với những trường hợp nghiêm túc, dáng vẻ tao nhã đi qua:

“Tiêu tổng, nếu đã là khách đến từ nước Pháp, vì sao lại không cho em gặp?”

Nụ cười trên mặt Ngu Vãn trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Tiêu Kỳ Nhiên liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ mặt kinh hãi biến sắc.

“Anh…” Ngu Vãn thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng cô ta vẫn mạnh mẽ tự khống chế được xúc động của mình, môi cô ta lúc này mím chặt.

Cô ta rất hối hận.

Sao không ai nói cho cô ta biết, vị khách quý đến từ Pháp này, lại là chồng cũ của cô ta - Thượng Trạch Văn!

Trên sàn nhà bóng loáng sạch sẽ, đôi giày da của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, hắn nhận ra thần sắc của Ngu Vãn cứng nhắc, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Thượng Trạch Văn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương hiển nhiên lại càng phong phú hơn, anh ta cười như không cười mà nhìn Ngu Vãn, nói với Tiêu Kỳ Nhiên:

“Tiêu, vừa rồi anh không phải hỏi tôi, muốn làm quen với ai sao?”

“Tôi muốn làm quen với người này, anh có thể giới thiệu cho tôi được không?”

Cả người Ngu Vãn rét run, răng bắt đầu run rẩy, cô ta cảm thấy giờ phút này cô ta như đang ở trong hầm băng vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom