• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 313-315

Chương 313 Đúng là vì cô ấy

Người đàn ông mặc âu phục giày da đứng trước mặt, giống như một bức tường thật dày.

Lục Triển Ti kinh ngạc hai giây, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tiêu tổng, xin nhường đường.”

Tiêu Kỳ Nhiên không động đậy, vẫn chắn trước mặt hắn, ngữ khí ngắn gọn: “Giang Nguyệt không muốn gặp anh.”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Lục Triển Ti nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, đột nhiên trở nên cảnh giác:

“Tiêu tổng, anh không có quyền đưa ra quyết định thay cô ấy.”

Anh ta thẳng lưng, nghiêm túc cảnh cáo: “Xin hãy tôn trọng Giang Nguyệt.”

“Vừa rồi anh cũng đã tôn trọng cô ấy đó à?” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, ngậm một điếu thuốc vào miệng, bật lửa vừa đốt lên liền rít một hơi, nhả khói ra:

“Lúc anh không biết chân tướng, bừa bãi vu khống cô ấy. Sao lúc đó không nói tôn trọng cô ấy?”

Lục Triển Ti á khẩu không nói nên lời.

Suy nghĩ một chút, anh ta lại nói: “Tôi sẽ gặp và xin lỗi cô ấy vì chuyện vừa rồi.”

Mặt của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn vô cảm như cũ: “Anh cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho anh sao? Lúc nói ra miệng, sao không nghĩ tới hậu quả?”

Lời nói của anh vẫn không chút lưu tình: “Anh là tiền bối mà Giang Nguyệt kính trọng, là đàn anh trong ngành của cô ấy. Anh có bao giờ nghĩ đến lời của mình sẽ có bao nhiêu tổn thương đối với cô ấy không?”

Mấy câu này khiến Lục Triển Ti không còn mặt mũi đối mặt với Giang Nguyệt.

Tiêu Kỳ Nhiên không phải cất công quay lại đây để thuyết giảng cho Lục Triển Ti, hắn đi vào lấy âu phục đi ra rồi mới chậm rãi nói:

“Nhưng có một câu anh nói đúng, tôi ra tay hỗ trợ, đúng thật là chỉ vì Giang Nguyệt.”

Lục Triển Ti ngẩn ra.

“Nhưng không giống như anh đã nghĩ!” Khi nói ra lời này, Tiêu Kỳ Nhiên không còn cảm giác cao siêu và xa cách nữa, giọng điệu rất thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, vội vàng rời đi.

Khi anh ra đến ven đường, Giang Nguyệt vẫn còn ngồi xổm ở trước cửa khách sạn đếm xe. Cô nhìn từng chiếc xe chạy nhanh qua trước mặt mình, lâm vào trạng thái ngẩn người.

Cô cũng không phải cố ý chờ Tiêu Kỳ Nhiên, mà là bởi vì giờ này là giờ cao điểm, bắt taxi cần phải chờ lâu.

“Còn chưa đi?”

Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, ngồi xổm xuống theo Giang Nguyệt, hỏi cô có lạnh không.

Giang Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, rồi lại không coi ai tiếp tục đếm xe.

Bị anh cắt ngang như vậy, cô cũng quên mình đã đếm đến bao nhiêu rồi.

“Đứng lên đi, tôi đưa em về.” Anh cúi người lại gần, ngữ khí bình thản, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.

Giang Nguyệt vẫn bất động, vì thế Tiêu Kỳ Nhiên đưa tay kéo tay cô, lại bị cô né đi.

Giang Nguyệt đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: “Vừa rồi ở trên bàn ăn anh cũng đã thấy, bọn họ cho rằng tôi là 'anh hùng cống hiến', vì bộ phim được chiếu mà không từ thủ đoạn.”

Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên ngưng trọng, sau đó đơn giản trả lời: “Em không có.”

“Có đôi khi sự thật không quan trọng như vậy.” Giang Nguyệt hời hợt trả lời: “Anh có thể bịt miệng bọn họ, khiến bọn họ không nói như vậy. Nhưng anh có thể thay đổi bộ não của bọn họ, để cho bọn họ không nghĩ như vậy nữa sao?”

Cô vỗ vỗ đầu gối, đứng lên, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên đang theo cô đứng lên: “Anh đưa cho tôi một cái áo khoác, bọn họ cũng có thể thỏa sức tưởng tượng.”

“Đối với hầu hết mọi người, tôi có thể có tài nguyên tốt, phát ngôn tốt, hợp đồng hợp tác tốt, không phải vì con người tôi tài giỏi xuất sắc gì, mà là tôi ở một phương diện nào đó có 'chỗ hơn người'.”

Dưới ánh đèn đường, cô đang mỉm cười, nhưng trong đáy mắt có thể thấy rõ sự mất mát.

Giang Nguyệt cười tự giễu: “Dù cho tôi làm cái gì, bọn họ cũng sẽ cảm thấy tôi phải đi đường tắt nào đó, tóm lại không thể dựa vào chính mình, càng không thể là vinh quang.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, nghe ra cô đơn cùng bất lực trong lời nói của cô, bình tĩnh mở miệng:

“Cho nên em mới muốn trở thành ảnh hậu như vậy.”

Nụ cười treo trên mặt Giang Nguyệt trong nháy mắt cứng lại.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, ngữ khí bình thản, là một loại thờ ơ, giống như rất hiểu cô:

“Cho nên mỗi lần quay phim em đều rất nghiêm túc. Đối với diễn xuất cũng rất cầu toàn. Đều là vì muốn chứng minh thực lực của mình.”

Sao anh lại có thể không biết những điều này?

Mỗi lần cô giành được giải thưởng, nụ cười trên mặt cô là chân thành nhất.

Đang là ban đêm, Giang Nguyệt chỉ mặc một bộ sườn xám, hiện tại thân thể đang run rẩy.

Nhưng cô vẫn ngang ngạnh ưỡn thẳng lưng, cằm nâng rất cao, cực kỳ giống khổng tước cao ngạo, không để ai nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt trong chốc lát, trực tiếp khoác áo vest lên vai cô, bao bọc hơn nửa thân thể cô.

Bàn tay anh giúp cô kéo cổ áo, che đi vị trí trước ngực cô, ngăn không cho gió thổi vào.

“Em đã rất ưu tú rồi.” Giọng anh trầm như giếng cổ, ánh mắt sâu lắng giúp cô phơi bày thành tích:

“Vừa ra mắt đã nhận được hai giải thưởng nghệ sĩ mới. Bộ phim đầu tay "Bông hồng gai" được công chiếu, liền trực tiếp giành quán quân phòng vé năm đó. Trong vòng một năm trở thành người dẫn đầu lưu lượng truy cập của ngành. Năm ngoái, em lại vừa giành giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Đây đều là vinh quang của em.”

“Lúc trước khi bộ phim “Tú Nương” chưa được công chiếu, các nhà thẩm định trong nước đều dự đoán em có thể dùng bộ phim này để giành được danh hiệu ảnh hậu.”

Giang Nguyệt nghe xong, mắt lại có chút chua xót.

Tiêu Kỳ Nhiên nhớ rõ tất cả.

Ngay cả một số dự đoán về hướng gió của cô trong ngành giải trí cũng được chú ý, điều này làm cô ngạc nhiên.

“Sao anh lại có thể nhớ rõ như vậy…”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Nguyệt: “Không phải em đã nói rằng em muốn trở thành diễn viên giỏi nhất cả nước sao?”

Đã quá lâu rồi!

Lâu đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng sắp quên những lời này đã nói với Tiêu Kỳ Nhiên từ khi nào.

Có thể là lần đầu tiên gặp mặt. Cũng có thể là lần đầu tiên cô giành được giải thưởng diễn viên mới. Tóm lại, cô làm diễn viên càng lâu, lại càng không đủ can đảm để nói những lời này.

“Nhưng bây giờ tôi mới hiểu được, chỉ là tôi tự cao tự đại mà thôi.” Giang Nguyệt quay mặt đi, khẽ nhếch môi:

“Tôi ngu ngốc, tôi yếu đuối. Lại rất quan tâm đến ánh mắt của người khác. Tôi không thích hợp để ở trong ngành này.”

“Giang Nguyệt, không ai nói cho em biết sao? Khi em nói dối lòng, sẽ có thói quen dày vò góc áo.”

Giang Nguyệt giật mình, lập tức cúi đầu, phát hiện tay mình đang vô ý thức đùa nghịch nút cuối cùng trên âu phục của anh, không cách nào che giấu động tác nhỏ của mình trước mặt anh.

Cô hốt hoảng buông ra, lại cảm thấy có chút muốn che đậy, vì thế giận dỗi nói: “Tôi chỉ muốn cài lại khuy áo thôi, trời lạnh quá.”

Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ mỉm cười, cũng hùa theo ý cô mà nói: “Nếu trời lạnh như vậy, hay là em lên xe ngồi đi. Trên xe có hệ thống sưởi.”

Đứng ở ven đường một lát, chóp mũi Giang Nguyệt đã đỏ bừng vì lạnh. Cô biết mình sẽ không bắt được xe, vì thế một tay nắm cổ áo vest, một tay xách làn váy, bước đến ngồi vào xe của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng ngồi vào theo, đóng cửa xe lại.

Chiếc xe khởi động động cơ rồi chạy đi.

Trên đường đi, cả hai đều không đề cập đến chủ đề vừa rồi. Sau khi xe chạy được vài phút, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm rãi mở miệng:

“Lần trước giữa em và Thịnh Sóc Thành xảy ra chuyện gì? Có tiện nói cho tôi nghe không?”

Hệ thống sưởi trong xe thật sự rất đầy đủ, không quá mấy phút Giang Nguyệt liền cảm thấy trên người nóng lên, cô cởi áo vest trên người ra, hít mũi một cái:

“Đã giải quyết xong rồi.”



--------------------------------
Tác giả:THÔNG BÁO:
Hai ngày tới sẽ không có truyện nha mọi người!
Chương 314 Không đủ

“Đã giải quyết xong rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, giải thích qua loa:

“Tôi xúc động nói sai lời, cũng may là ngài ấy không để ý đến lời nói bậy bạ của tôi. Tha thứ cho tôi.”

Cô không nói chi tiết, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không truy hỏi, chỉ gật đầu: “Giải quyết được là tốt rồi.”

Vẻ mặt anh thản nhiên, không hỏi thêm bất cứ chi tiết nào về tình huống của cô, thấp giọng nói:

“Sau này nếu em bị bắt nạt, có thể nói với tôi, tôi sẽ xử lý giúp em.”

“Anh còn không biết nguyên nhân.” Giang Nguyệt hít một hơi, chóp mũi vẫn đỏ như cũ, ngay cả nói chuyện cũng có chút giọng mũi:

“Lỡ như tôi là người sai trước thì sao? Nếu tôi bắt nạt người khác thì sao? Nếu tôi gây ra họa thì sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khoác lại bộ âu phục cô cởi ra lên khuỷu tay, nâng khóe môi lên:

“Vậy thì tôi vẫn sẽ đứng về phía em vô điều kiện.”

Giờ phút này, ánh mắt của anh bình tĩnh giống như một dòng nước sâu: “Em muốn làm gì thì cứ làm, còn lại đều giao cho tôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời này.

Cô nói cô muốn trở thành một diễn viên, vì vậy anh thành lập Giang San, cung cấp cho cô cơ hội quay phim và diễn xuất, để cô có thể yên tâm diễn xuất trong giới giải trí hỗn loạn này.

Lúc trước đã nghe anh nói một lần, nhưng bây giờ nghe lại, Giang Nguyệt vẫn có cảm giác không chân thực.

Loại cảm giác được người khác nâng niu che chở này, cô vẫn luôn cảm thấy chỉ là ảo giác.

Giang Nguyệt kinh ngạc, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vì che giấu cảm xúc, cô lập tức cúi đầu, hai tay đan xen lên đầu gối, mỉm cười nói: “Tiêu tổng thật biết nói đùa.”

“Chuyện quan trọng tôi chưa bao giờ nói đùa.” Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên lại không hài lòng sửa lại cách xưng hô của cô: “Tôi nói rồi, sau này đừng gọi tôi là Tiêu tổng.”

Anh không thích cách xưng hô của cô đối với anh, rất xa lạ.

Nhưng càng như vậy, Giang Nguyệt lại càng không muốn làm theo ý anh, ngẩng đầu kiên định nhìn anh: “Nếu như tôi nhất định muốn gọi như vậy thì sao?”

“Tôi sẽ có biện pháp.” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt thanh tú to bằng lòng bàn tay của cô, đùa giỡn nhếch môi, trong lòng đã có chủ ý:

“Em thử xem.”

“Tiêu tổng. Tiêu…”

Trước khi cô có thể nói hết âm thanh của từ thứ hai, anh đã cúi đầu hôn cô.

Đầu tiên là Giang Nguyệt mở to hai mắt, sau đó phát ra một tiếng kêu nhỏ. Bất ngờ không kịp đề phòng nâng mắt lên, tầm mắt trực tiếp đụng vào trong mắt đen sâu thẳm của anh, thâm trầm đến mức cô suýt nữa quên cả hô hấp.

Nửa người trên của Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng về phía Giang Nguyệt, lòng bàn tay giữ chặt vòng eo thon như đồng hồ cát của cô, nhưng không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng đè lên cô.

Nụ hôn của anh đến bất ngờ, nhưng cũng rất kiềm chế.

Hầu như không có thêm sự xâm nhập nào nữa, anh nhanh chóng buông môi cô ra, chỉ là thân thể vẫn bị anh giữ chặt, nhiệt độ trên đầu ngón tay anh xuyên qua sườn xám truyền đến da thịt cô.

Cơ thể Giang Nguyệt mềm nhũn, nhịp tim đã bị rối loạn, sau khi bị buông ra hô hấp cũng dồn dập, ngực phập phồng.

Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí chậm rãi, nhưng đã khàn khàn: “Hiện tại em nên gọi tôi như thế nào, hả?”

Giọng điệu hơi ra lệnh của anh đã chạm đến tâm lý nổi loạn của Giang Nguyệt, cô lại không sợ chết tiếp tục hô:

“Tiêu tổng, Tiêu…”

Một nụ hôn lại hạ xuống!

“Có nghe lời không? Gọi tôi là gì?”

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, vành tai xấu hổ của Giang Nguyệt bắt đầu nóng lên, thanh âm yếu ớt gần như không thể nghe thấy, giống như đang giương cờ trắng đầu hàng:

“Tiêu Kỳ Nhiên.”

Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hài lòng, bàn tay to lưu luyến bên hông cô một giây cuối cùng, mới không nỡ mà buông ra.

Chỉ được nếm thử chút tư vị, quả thực quá thống khổ.

Cùng lúc đó, trong mắt Giang Nguyệt mơ hồ, nửa nghi hoặc nửa mê man nhìn hắn. Sự kiềm chế của anh khiến cô còn chưa lấy lại tinh thần.

“Hôn chưa đủ à?” Hai người đã từng là bạn tình thân cận nhất, anh đương nhiên quen thuộc với ánh mắt của cô, vì thế cười trêu chọc: “Còn muốn?”

Giang Nguyệt ý thức được tâm tình của mình, nhất thời bừng tỉnh, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ cùng khó chịu, cô hoảng hốt vội vàng tìm cớ: “Tôi muốn anh lập tức đưa tôi về.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt đáp: “Đã ở dưới nhà của em rồi.”

Giang Nguyệt: “Làm sao có thể, vừa rồi còn ở…”

Cô còn chưa nói xong, quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc ngoài cửa xe, chính là tầng dưới căn hộ của cô.

Không biết từ khi nào, chiếc xe đã dừng lại.

Nói cách khác, trong khi xe chạy họ vẫn luôn hôn nhau!

“Hình như em rất thích, thậm chí quên mất thời gian?” Khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên lộ ra ý cười, đối với một ít động tác nhỏ của cô đã quen thuộc như lòng bàn tay:

“Nếu em không ngại thì chúng ta có thể tiếp tục."

Giang Nguyệt xấu hổ ấn đầu ngón tay vào lòng bàn tay, không muốn thừa nhận vừa rồi mình mất bình tĩnh. Cô trừng mắt nhìn anh như đang phát tác tính khí trẻ con, tức giận mở cửa xe bước xuống, còn không quên lễ phép nói một câu:

“Tạm biệt!”

Ngay cả mỗi một bước lúc rời đi đều dậm chân rất mạnh, như thể đang trút giận.

Cô tức giận, cô xấu hổ, cô ngang ngược, cô rơi nước mắt.

Nhất cử nhất động của cô đều sống động, không còn giống như một con búp bê mặc người thao túng, chỉ biết mỉm cười cùng gật đầu, mà rốt cục bắt đầu có máu có thịt.

Đây mới là Giang Nguyệt!

Cô ấy nên được lấp đầy cảm xúc, phong phú, xinh đẹp.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng dáng Giang Nguyệt biến mất ở hành lang, sau đó chậm rãi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho người vừa rời đi:

[Ngủ sớm một chút.]

Một dấu chấm than màu đỏ nhanh chóng hiện lên trên màn hình.

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Nụ cười của anh nhanh chóng chìm xuống, híp mắt, lạnh lùng hỏi mượn điện thoại di động của tài xế, không chút do dự gọi cho Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt vừa bước vào cửa nhà, điện thoại di động của cô liền rung lên, cô vừa bắt máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

“Nguyệt Nguyệt, kéo tôi ra khỏi danh sách chặn.”

Rõ ràng là ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng nghe có vài phần đáng thương.

Giang Nguyệt cũng mới chợt nhớ tới, lúc trước cô nhất thời tức giận mà chặn số Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên vì chuyện này mà đặc biệt gọi đến, Giang Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Cô một tay cầm điện thoại, một tay đổi giày: “Tại sao phải bỏ chặn? Anh cho tôi một lý do đi.”

“Nếu tôi nói là ‘để tôi theo đuổi em’ thì lý do này có hợp lý không?” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hỏi.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng không bị lời nói của anh ảnh hưởng, bình tĩnh đáp: “Không đủ.”

Xem ra, chính là không quá hài lòng.

Tiêu Kỳ Nhiên lo lắng cô sẽ cúp máy, vì thế lại suy nghĩ hai giây, lập tức bổ sung:

“Vậy thì còn cần phải nói về việc phát hành bộ phim. Các tin tức liên quan tôi phải báo cho em.”

Có bao nhiêu công việc cùng hạng mục cần phải làm, lại để cho chủ tịch của tập đoàn Tiêu thị phải tự mình thông báo cho cô?

Giang Nguyệt trong lòng cũng hiểu, đây là lý do chính đáng duy nhất mà Tiêu Kỳ Nhiên có thể nghĩ ra, vì vậy cô cũng không làm khó anh nữa, rất nghiêm túc nói:

“Vậy thì cho anh một thời gian thử việc trước, sau này thì phải xem biểu hiện của anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên: “... Được.”

Tiêu Kỳ Nhiên thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, ngay cả anh cũng cần phải trải qua thời gian thử việc.
Chương 315 Con mồi mới

Ban ngày, câu lạc bộ Wild Berry có rất ít người. Đến tối mới mở cửa nên nhân viên trong câu lạc bộ sẽ tương đối rảnh rỗi, một số người làm ca đêm hiện tại còn đang ngủ bù.

Ngu Vãn chọn đến vào ban ngày.

Cô ta chào hỏi người của câu lạc bộ trước, lại cam đoan với vệ sĩ nhiều lần nhiều nhất là năm phút, lúc này mới đi vào ký túc xá nhân viên của câu lạc bộ.

Mùi bên trong thật sự không thể nói là dễ ngửi. Có mùi rượu, mùi hôi thối và những mùi khó tả khác, kèm theo một luồng khí nóng phả vào mặt.

Ngu Vãn theo bản năng nhíu mày, đi tới cửa ký túc xá của Tần Di Di.

Ngu Vãn hít sâu một hơi, nở một nụ cười dịu dàng rồi gõ cửa. Mở cửa là một người đàn ông ở trần, nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:

“Cô tìm ai?”

Ngu Vãn nhịn chán ghét xuống, mỉm cười nói: “Tôi tìm Tần Di Di.”

“À, cô ấy vẫn còn ngủ.” Người đàn ông tùy tiện trả lời một câu, sau đó quay đầu hướng bên trong không chút do dự hét lên:

“Móng vuốt nhỏ, có người tìm em.”

Một lúc sau Tần Di Di mới đầu tóc rối bù đi ra, trên người mặc váy lượm thượm.

Ngu Vãn vẫn duy trì nụ cười khéo léo như cũ: “Tần tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”



Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi năm phút kết thúc. Lúc Ngu Vãn từ trong ký túc xá đi ra còn cảm thấy dở khóc dở cười.

Hóa ra cái tên mà Tần Di Di chưa kịp nói ra miệng ngày đó, lại là Giang Nguyệt.

Làm sao có thể là Giang Nguyệt?

Ngu Vãn không nhịn được cười khẩy một tiếng. Cô ta cảm thấy Tần Di Di sau khi chịu trừng phạt, thần kinh đã có vấn đề rồi.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nguyệt, Ngu Vãn đã biết rõ người trước mặt chỉ là người thay thế.

Theo ngôn từ trong tiểu thuyết, cô là ánh trăng trắng mà nam chính khao khát, còn Giang Nguyệt chỉ là một bản sao cực kỳ giống với cô mà thôi.

Bất kể là về nghề nghiệp, khí chất hay phong cách, tất cả đều giống cô.

Cho dù những gì Tần Di Di nói là sự thật, Tiêu Kỳ Nhiên thực sự coi trọng Giang Nguyệt như vậy, thì điều đó càng có thể chứng minh rằng trong lòng hắn vẫn có cô.

Nếu không, cần gì phải quan tâm đến một người thay thế như vậy?

Lúc đứng ở ven đường chờ xe, Ngu Vãn nhàm chán mở điện thoại di động lên. Trong đầu chợt lóe, cô nhập tên Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên vào ô tìm kiếm.

Kết quả tìm kiếm lên tới mấy chục ngàn.

Ngu Vãn sửng sốt một lát, bỗng nhiên đáy lòng sinh ra vài phần khẩn trương.

Có hàng trăm bức ảnh, toàn bộ đều là hình ảnh Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện như một cặp đôi.

Có ảnh hai người đi thảm đỏ. Có ảnh chụp chung với nhau. Còn có lúc tham gia tiệc riêng tư, hai người nắm tay nhau.

Nhìn qua chỉ là xã giao bình thường, hai người cũng không có ở nơi công cộng có hành động vượt quá giới hạn. Thế nhưng bầu không khí giữa hai người họ khiến mọi người cảm thấy có gì đó rất ngọt ngào.

Mỹ nam mỹ nữ, chỉ cần đứng cùng nhau tham gia sự kiện thôi cũng thấy vô cùng ăn ý.

Máu của Ngu Vãn chảy ngược trong giây lát.

Vừa lật xem những bức ảnh do cư dân mạng sưu tầm được, cô vừa tự an ủi mình, Giang Nguyệt trước đây là nghệ sĩ của Giang San, cùng Tiêu Kỳ Nhiên tham dự sự kiện là bình thường, mấy thứ này chẳng qua chỉ là tự suy diễn tưởng tượng của fan ship hai người bọn họ.

Cho đến khi Ngu Vẫn tìm được một bức ảnh rất mơ hồ. Trong ảnh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông, còn có bóng lưng của một người phụ nữ.

Hai người trong ảnh đang hôn nhau.

Người đàn ông rõ ràng hôn đến mất khống chế, tay đặt trên eo và vai của người phụ nữ trước mặt, hận không thể hòa cô ấy vào trong cơ thể.

Bóng đêm quá tối, hơn nữa khoảng cách chụp quá xa, không dễ nhận ra khuôn mặt nghiêng của Tiêu Kỳ Nhiên, mặt của người phụ nữ càng không thể nhìn rõ.

Nhưng từ vóc dáng ưu việt của người phụ nữ kia, ngoại trừ Giang Nguyệt ra, không có khả năng nào khác.

Blogger đăng tải bức ảnh này tỏ ra vô cùng thích thú, kèm theo đó là dòng chữ:

“Thật không ngờ, đêm nay hai người bọn họ lại tay trong tay hẹn hò ở công viên giải trí. Đường này tuyệt đối ngọt! Tôi ăn trước đây!”

Nếu bức ảnh này chụp được khuôn mặt chính diện, chắc chắn là một làn sóng nhiệt lớn. Nhưng bởi vì nhà gái không chụp được mặt, hơn nữa không biết vì sao lại bị giảm độ tương tác, bình luận cùng lượt like rất ít.

Ngu Vãn phóng to ảnh chụp, sau khi xác định người trong ảnh, ngay cả tay cũng bắt đầu run lên.

Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hôn ai như vậy. Ngay cả lúc cô và anh yêu nhau, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa bao giờ hôn cô, hơn nữa anh luôn giữ khoảng cách lịch sự và nhã nhặn với cô.

Ngu Vãn cho rằng tính tình cao lãnh như Tiêu Kỳ Nhiên, thì tình yêu của hắn cũng sẽ là khắc chế, bảo thủ, tao nhã.

Nhưng trong ảnh, hắn lại giống như giải trừ phong ấn, không còn lãnh đạm cùng lạnh lùng thường ngày, mà chỉ có vô vàn đòi hỏi và cướp đoạt.

Cô thậm chí chưa bao giờ thấy Tiêu Kỳ Nhiên như vậy.

Ngu Vãn che miệng, vội vàng thoát khỏi giao diện, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt.

Tay chân lạnh ngắt, cô không ngờ người bị mình loại trước lại là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình!

Ngu Vãn cúi đầu bỏ điện thoại di động vào trong túi, đột nhiên một giọng nam rất quen thuộc truyền vào tai, làm cô sợ hãi đến nỗi tóc gáy dựng thẳng lên, ngẩng đầu lên…

“Baby, thật không ngờ tới có thể gặp em ở chỗ này!”

Là Thượng Trạch Văn!

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, Ngu Vãn gần như mất giọng. Ngay cả chân cũng bắt đầu nhũn ra, cô hoảng sợ nhìn hắn. Bởi vì quá mức sợ hãi mà không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Đừng dùng ánh mắt kia nhìn tôi, baby." Thượng Trạch Văn nhìn Ngu Vãn sợ tới mức run rẩy, tâm tình rất tốt, thấp giọng ám chỉ cô:

“Em biết đó, tôi sẽ rất có cảm giác!”

Hắn là một tên biến thái, ác ma, điên rồ!

“Thả lỏng đi.” Thượng Trạch Văn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, chỉ cảm thấy thú vị:

“Lâu rồi tôi không chạm vào em, có nhớ daddy không?”

Giọng nói của hắn rất gợi cảm, từ tiếng Anh được thốt ra giữa môi rất có trọng âm, nhưng đối với Ngu Vãn, nó chẳng khác gì lời thì thầm của ma quỷ, làm cho cô không được an bình.

“Thượng Trạch Văn, chúng ta đã ly hôn rồi!” Ánh mắt Ngu Vãn bởi vì quá mức khủng hoảng mà đỏ bừng, huyệt thái dương đau nhói:

“Tôi đã về nước rồi, đừng dây dưa với tôi nữa!”

“Thỏ trắng nhỏ chạy bao xa thì vẫn là thỏ trắng thôi.”

Ngón tay Thượng Trạch Văn chạm tới trán Ngu Vãn, lại di chuyển xuống từng chút một, chạm vào chóp mũi, cánh môi, cổ của cô, cuối cùng dừng lại trước ngực cô, vẽ một đường.

Nơi bị hắn đụng qua, có cảm giác nóng rực.

“Vốn là tôi định đi bắt con thỏ trắng nhỏ về, nhưng lần này may mắn lại gặp được một con khác càng đáng yêu hơn.”

Thương Trạch Văn đột nhiên dừng tay lại, thâm ý nhìn cô: “Baby, tôi rất tốt bụng với con thỏ nhỏ đã chơi chán. Nếu em chịu giúp tôi, tôi sẽ thả em về tự nhiên.”

Nghe được hàm ý trong lời nói của hắn, Ngu Vãn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ngắn ngủi hiểu rõ.

Cô biết, đây là Thượng Trạch Văn đã tìm thấy một con mồi mới.

Ngu Vãn cực kỳ bình tĩnh hỏi hắn: “Là ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom