• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 307-309

Chương 307 Thỏa thuận thừa kế

Chiếc USB lúc trước bị ngâm trong chất lỏng đã được sửa xong. Tuy rằng Tiết An đã đưa tới từ sáng sớm, nhưng sáng nay Tiêu Kỳ Nhiên bận rộn điều chỉnh hợp đồng và tài liệu muốn đưa cho Giang Nguyệt nên vẫn chưa xem.

Hiện tại lại để Giang Nguyệt tự mình phát hiện.

Bề ngoài Tiêu Kỳ Nhiên trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã căng thẳng lắm rồi.

“Cái USB đó…” Giang Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Bởi vì hình dạng của usb này cũng không phải dạng phổ thông, mà là hình cây thông nhỏ màu xanh lá, giống hệt cái mà Hứa Ngôn Sâm vứt ở quán bar.

Tiêu Kỳ Nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên trầm xuống, vội vàng che khuất tầm mắt của cô:

“Vừa rồi tôi đang nói chuyện với em, em có nghe thấy không?”

Nhưng Giang Nguyệt hiển nhiên không quan tâm đến câu hỏi này của anh. Cô đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, muốn tới cầm chiếc usb kia xem xét kỹ một chút:

“Cái usb kia rất quen thuộc, hình như là của bạn tôi…”

“Em nhìn nhầm rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: “Chỉ là tình cờ mua giống nhau thôi.”

Thật sự là trùng hợp vậy sao?

Giang Nguyệt lại nhìn thoáng qua màu xanh lá chói mắt kia, luôn cảm thấy nó thực sự không phù hợp với phong cách lạnh lùng đen trắng và xám trong văn phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong lòng cô nghi hoặc, vẫn rất cảnh giác nói: “Vậy anh cho tôi xem một chút đi.”

Cô nhớ rõ phần nhựa của chiếc USB của Hứa Ngôn Sâm bị đập vỡ một góc, có một lỗ hổng rất rõ ràng.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bất động như trước, ngữ khí nghiêm túc hơn vừa rồi: “Bên trong chứa tài liệu quan trọng, không thể tùy tiện nhìn lung tung.”

Giang Nguyệt không nói nên lời: “Chẳng lẽ tôi có bản lĩnh thông thiên, chỉ dựa vào nhìn bề ngoài, là có thể nhìn ra văn kiện bên trong là cái gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn cứng miệng nói: “Tóm lại chính là không được.”

Sự cố chấp của anh càng khiến cho Giang Nguyệt cảm thấy không ổn. Cô càng lúc càng cảm thấy cái usb kia có vấn đề.

“Anh vừa rồi nói cái gì, nói lại lần nữa đi.” Giang Nguyệt ngước mắt lên, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh:

“Tôi không nghe rõ.”

Thấy cô không có ý muốn xem cái USB chết tiệt kia, Tiêu Kỳ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu:

“Tôi nói là ngày hôm đó trong phòng làm việc không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi và Ngu Vãn…”

Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói xong, người trước mặt đột nhiên di chuyển, nhanh chóng lướt qua hắn, xông tới muốn lấy cái usb kia.

Dương đông kích tây!

Tiêu Kỳ Nhiên gần như không chút do dự sải bước chạy tới, bất chất những thứ khác, bàn tay trực tiếp ôm lấy eo Giang Nguyệt, nhấc bổng cô lên không trung.

Anh ôm cô xoay một vòng trong không trung, trong tiếng kêu hoảng sợ của cô mà một lần nữa đặt cô xuống mặt đất.

Đột nhiên lơ lửng, hơn nữa bị người ta ôm xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ khiến trái tim Giang Nguyệt lập tức đập nhanh hơn.

“Nguyệt Nguyệt, đừng náo loạn, được không?” Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt vòng eo mềm mại của cô, ngăn không cho cô chạy loạn nữa:

“Đó chỉ là một chiếc USB bình thường mà thôi.”

“Vậy tại sao anh không cho tôi xem thử nó một chút?” Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, vòng ôm của anh thật sự là quá chặt, chóp mũi của cô gần như áp vào ngực anh:

“Anh buông tôi ra đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, thật sự không nỡ buông tay: "Em phải nghe vào những gì tôi vừa nói đã. Tôi và Ngu Vãn thật sự không có gì. ”

"Được, tôi tin anh.” Giang Nguyệt gật gật đầu qua loa, giọng nói vội vàng: “Anh buông tôi ra trước đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên biết hiện tại trong đầu Giang Nguyệt chỉ đang để ý đến chiếc USB, hoàn toàn không chú tâm nghe anh nói cái gì. Anh cười khẽ một tiếng, cũng không làm khó cô nữa.

Giang Nguyệt vừa được buông ra thì cửa phòng có người gõ.

Giang Nguyệt nhìn về phía cửa phòng, Tiêu Kỳ Nhiên thì lơ đãng bỏ USB vào trong túi áo, sau đó trầm giọng nói: "Vào đi."

Anna mặc đồng phục đi vào, trong tay cầm bản báo cáo doanh thu mới nhất, "Tiêu tổng, đây là tuần trước..."

Cô ta còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Giang Nguyệt ở trong văn phòng.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, Anna giật mình lập tức ngừng nói, bắt gặp ánh mắt nặng nề của Tiêu Kỳ Nhiên, cô nàng lúng túng sờ sờ chóp mũi.

Hình như cô đến không đúng lúc rồi thì phải.

“Anna, vừa rồi Tiêu tổng nói cô bị ốm xin nghỉ phép.” Giang Nguyệt cũng không kinh ngạc, giọng điệu chậm rãi: “Nhưng tôi thấy tình trạng của cô rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào, da cũng rất đẹp.”

“Vậy à? Giang Nguyệt, cám ơn cô. Tôi cũng cảm thấy làn da của mình gần đây được cải thiện rất tốt. Có thể là bởi vì tôi giảm bớt thức khuya, gần đây cũng có kiên trì ăn đồ dinh dưỡng…”

“Khụ khụ…” Tiêu Kỳ Nhiên ho khan hai tiếng.

Anna ngay lập tức dừng lại, làm bộ đưa tay sờ trán, cố gắng cười yếu ớt: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi thực sự vẫn chưa hạ sốt, tôi đi trước đây.”

Giang Nguyệt nhịn không được bật cười.

Cuối cùng cô cũng không náo loạn xem cái usb kia nữa, cầm hợp đồng Tiêu Kỳ Nhiên đưa cho, rồi liền rời khỏi Giang San.

Lúc đi, còn có mấy nhân viên có quan hệ không tồi trước đó giữ cô cùng nhau ăn cơm, Giang Nguyệt lắc đầu, khéo léo từ chối nói là có việc phải làm.

Giang Nguyệt không để tài xế của Tiêu Kỳ Nhiên đưa cô, đối phương cũng không ép buộc cô.

Trên đường trở về khách sạn bằng taxi, Giang Nguyệt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hôm nay ở Giang San, lơ đãng nhếch khóe môi.

Từ lúc Tiêu Kỳ Nhiên yêu cầu gọi tên anh, đến việc anh không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của cô. Cuối cùng Giang Nguyệt cũng cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tiêu Kỳ Nhiên dần dần bắt đầu có xu hướng bình thường.

Có lẽ, mối quan hệ giữa cô và anh có thể dần đi đúng hướng.



Mấy ngày nay Thịnh Sóc Thành ở lại Bắc Thành không phải đơn thuần là để nghỉ dưỡng, mà là để Trương Nghị đi điều tra một chút về cuộc đời và những chuyện liên quan đến Chu Ninh Vân. Bao gồm chuyện Giang Nguyệt từ khi sinh ra đến bây giờ, trường học, công việc đã từng làm.

Mọi thứ khác đều ổn, ngoại trừ việc Giang Nguyệt đến năm ba tuổi mới lên hộ khẩu, làm cho người ta cảm thấy rất nghi ngờ.

“Có lẽ là bởi vì gia đình trọng nam khinh nữ, chờ sau khi sinh được con trai thì mới đăng ký hộ tịch luôn cho con gái. Những chuyện này cũng rất phổ biến ở vùng quê.”

“Vì sao không đăng ký hộ khẩu cho con gái?” Thịnh Sóc thành thật sự không hiểu.

Trương Nghị có chút khó khăn mở miệng: "Bởi vì nếu không có hộ khẩu, sẽ dễ dàng bán đi. Bởi vì chưa từng đăng ký qua, khả năng tìm lại sau này cũng gần như bằng không.”

Sau khi nghe xong, Thịnh Sóc Thành cảm thấy rất chấn động.

Nếu đây là lý do, thì loại cha mẹ này quả thực hổ thẹn với hai chữ ‘cha mẹ’, thậm chí có thể nói không xứng làm người.

Lông mày của ông nhíu chặt, khí tức quanh người bất giác lạnh xuống, mơ hồ đè nén thịnh nộ, phun ra hai chữ:

“Súc sinh!”

Thịnh Sóc Thành từ trước đến nay vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, càng lớn tuổi càng trầm ổn thâm trầm, rất ít khi có lúc cảm xúc lộ ra ngoài, cũng làm cho người ta khó nắm bắt.

Trương Nghị rất kinh ngạc khi thấy Thịnh Sóc Thành vì thân thế của Giang Nguyệt mà tức giận như thế.

Tất cả thông tin về nhà họ Giang từ cuộc điều tra được đặt trên bàn, nhưng Thịnh Sóc Thành đã không còn tâm trạng để đọc nó nữa. Ông đem đống giấy vụn kia đẩy sang một bên, bình tĩnh mở miệng:

“Chuẩn bị văn kiện một chút, soạn thảo một thỏa thuận thừa kế, người thừa kế là Giang Nguyệt. ”

Những lời này vừa nói ra, Trương Nghị suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

“Ngài vừa nói gì?”

“Nhận cô ấy làm con gái nuôi.” Ánh mắt Thịnh Sóc Thành lạnh lùng: “Cổ phần của Thịnh Thế được chuyển cho cô ấy, cậu đi phụ trách chỉnh lý hợp đồng văn kiện một chút, thể hiện một chút thành ý của tôi.”
Chương 308 Để ý được mất

Thịnh Sóc Thành không phải là người tùy hứng, một khi ông ta nói ra, về cơ bản trong lòng đã có quyết định.

Nhưng quyết định này thực sự quá chấn động!

Xuất phát từ chức vụ trợ lý, lại là người gần thành Thịnh Sóc nhất, Trương Nghị cố gắng chịu đựng sự hỗn loạn trong lòng, hỏi một câu:

“Thịnh tổng, ngài có chắc không? Giang tiểu thư có lai lịch phức tạp, trải nghiệm cũng sâu. Quyết định nhận cô ấy làm con gái nuôi, có phải có chút quá mức xúc động hay không?”

“Hơn nữa, chuyện này cũng không thông báo cho thiếu gia một chút, đột nhiên xuất hiện thêm một người cùng cậu ta chia tài sản, nhất định sẽ dẫn đến gia đình bất hòa, còn tranh chấp liên miên…”

Thịnh Sóc Thành liếc mắt nhìn anh ta một cái, Trương Nghị lập tức im lặng, biết rằng chủ tịch đã hạ quyết tâm.

“Thằng nhóc thúi Thịnh Cảnh Tây kia suốt ngày chỉ muốn sống với chiếc xe đua của mình. Nếu có người thực sự giúp nó tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, nó vui mừng còn không kịp.”

Ông đương nhiên biết con trai mình chơi điên cuồng đến mức nào: “Hơn nữa, tôi có lòng nhận cô bé làm con gái nuôi, nhưng còn phải xem con bé có bằng lòng hay không.”

Trương Nghị sửng sốt: “Cô ấy không phải rất thân với bà Trình sao, hiện tại cũng hiểu rõ nhiều quá khứ của ngài cùng phu nhân như vậy, quan hệ cũng hòa thuận, chẳng lẽ cô ấy còn có thể cự tuyệt? ”

Trong lòng Trương Nghị, Giang Nguyệt không thể từ chối.

Đây là chuyện tốt như một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống!

Nhưng tốc độ bị vả mặt nhanh hơn nhiều so với Trương Nghị tưởng tượng.

Trên đường ra sân bay, Thịnh Sóc Thành như vô tình nhắc đến chủ đề này, nửa đùa nửa thật hỏi Giang Nguyệt có muốn làm con gái nuôi của ông không.

Giang Nguyệt cười rất thuần khiết, lắc đầu: “Nếu như tôi chưa đủ mười tám tuổi, có lẽ tôi cần một người cha nuôi. Nhưng tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.”

Trương Nghị ngồi ở ghế lái phụ, nghe cuộc đối thoại phía sau, nhất thời hiểu được vì sao lúc ấy chủ tịch lo lắng cái gì.

Đó không phải là lo lắng thái quá.

Thịnh Sóc Thành liếc nhìn cô một cái, cũng không ép buộc: “Thật sự nên để thằng nhóc thúi Thịnh Cảnh Tây kia nghe những lời này một chút. Nó còn lớn hơn cô mấy tuổi mà suốt ngày chỉ biết điên cuồng ở bên ngoài, không để cho người làm cha như tôi bớt lo lắng đi.”

Trong lời này, có mấy lần ý tứ hận rèn sắt không thành thép.

Thịnh Sóc Thành mỗi lần nhắc tới đứa con trai này của mình, luôn than thở, giống như rất thất vọng với hắn. Nhưng ông chưa từng chân chính tức giận, càng nhiều là lo lắng cùng bất lực.

Lần trước ăn cơm vô tình nghe được cái tên này, Giang Nguyệt trở về đã cố tình lên mạng tìm kiếm một chút.

Lúc đầu, cô còn tưởng là loại người sâu gạo phá của nào đó, nhưng sau khi xem được một loạt thông tin liên quan, Giang Nguyệt không thể không choáng váng.

Thịnh Cảnh Tây, 28 tuổi, là tay đua cấp bạch kim quốc tế, là một trong số ít tay đua ở châu Á có thể có bằng đua xe F1. Và cũng nằm trong top 10 của bảng xếp hạng đua xe thế giới.

Thật khó để liên kết bản lý lịch lấp lánh của người này với "đứa con trai thất học bất tài" ở trong miệng của Thịnh Sóc Thành.

Giang Nguyệt nghĩ thầm, làm con cái nhà họ Thịnh, áp lực thật sự là quá lớn.

Trong một lĩnh vực có được thành tựu như vậy, nhưng trong mắt Thịnh Sóc Thành còn chưa đủ hài lòng.

Quả nhiên, con nối dõi của nhà giàu không phải ai cũng có thể làm.

Giang Nguyệt cảm thán với Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây ở lĩnh vực đua xe thật sự là ưu tú, không cần bi quan với anh ta như vậy, tương lai vẫn còn nhiều hứa hẹn.

“Tôi làm sao không biết những gì cô nói?” Thịnh Sóc Thành lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

“Từ nhỏ nó đã thích chơi xe, tục ngữ có câu “Ba tuổi nhìn ra tính cách”. Thằng nhóc này luôn rất ngông cuồng.”

“Mẹ của nó nhìn xa trong rộng, đã sớm dự đoán được nó sẽ nổi loạn, từ bé tí đã quản nó. Nhưng lúc đó tôi không để ý, hiện tại càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, ai cũng không khuyên được.”

Thịnh Sóc Thành sâu kín mở miệng: “Tôi không phản đối việc chơi xe đua. Nhưng bây giờ nó vì để lập kỷ lục mà đến mạng cũng không cần rồi, càng ngày càng chạy nhanh hơn. Tôi đã hơn năm mươi tuổi, làm sao có thể chịu được cảnh kẻ đầu bạc tiễn…”

“Dừng lại!” Giang Nguyệt lập tức lên tiếng, nghiêm mặt ngắt lời ông:

“Ngài đừng nói lung tung. Càng như vậy, càng phải tránh nói gỡ. Có một số lời không thể nói bậy bạ đâu.”

Bộ dáng khẩn trương của cô khiến Thịnh Sóc Thành vốn nghiêm túc không nhịn được: “Cô còn trẻ mà mê tín quá.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Nguyệt rất thản nhiên: “Con người tôi thật ra rất tin vào số mệnh đó.”



Quay trở lại Hoa Thành, mọi thứ vẫn như cũ.

Cuộc sống của Giang Nguyệt rất yên bình, vẫn bận rộn trong đoàn kịch nói, thỉnh thoảng lại đến chỗ Trình Nghênh Xuân học thêu, cùng bà ăn cơm nói chuyện phiếm.

Giang Nguyệt nghĩ, có đôi khi cuộc sống cứ như vậy trôi qua cũng rất tốt.

Một ngày nọ, khi vở kịch kết thúc. Giang Nguyệt tẩy trang, thay quần áo và chào tạm biệt mọi người như thường lệ. Đến khi ra cổng thì lại nhìn thấy Thượng Trạch Văn cao lớn đang cười với cô.

“Thượng tiên sinh.” Giang Nguyệt hào phóng chủ động chào hỏi: “Vừa rồi anh có xem vở kịch không?”

“Có. Rất tốt. Rất Nice!” Anh ta tán thưởng: “Tôi ở dưới sân khấu, vỗ tay rất nồng nhiệt. Kịch bản chuyển thể rất tốt, hiệu quả còn tốt hơn ở Pháp gấp trăm lần.”

Giang Nguyệt biết hắn chỉ đang khen một cách khoa trương, vì thế khách sáo vài câu:

“Tôi chỉ thực hiện một số thay đổi bản địa hóa dựa trên sự hiểu biết của khán giả trong nước thôi. Hy vọng anh không cảm thấy khó chịu về điều đó.”

“Những vở kịch này đã nhận được phản hồi rất tốt từ khán giả, cảm ơn anh.”

Thương Trạch Văn hờ hững nhún vai, tùy ý giật giật cà vạt, tiết lộ tâm tình của hắn lúc này rất tốt:

“Hôm nay thời tiết tốt, có thể mời tiểu thư cùng tôi đi uống nước không?”

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, ngày mai là ngày nghĩ nên cũng không từ chối đi với anh ta:

“Có thể. Chúng ta đi đâu đây?”



Hầu hết các quán bar ở Hoa Thành đều theo phong cách tối giản. Ánh đèn tuy rằng tối, nhưng không khí lại rất lãng mạng.

“Tôi mời anh.” Sau khi ngồi xuống, Giang Nguyệt đưa menu về phía đối diện:

“Từ lúc hợp tác đến giờ còn chưa kịp mời anh Thượng ăn được bữa nào.”

“Baby, tôi không để ý những thứ này.” Không biết có phải bầu không khí thúc giục hay không, giọng điệu của hắn cũng trở nên có thâm ý hơn:

“Cô là mỹ nữ, đàn ông rất khó từ chối yêu cầu của mỹ nữ mà.”

Giang Nguyệt chỉ cười, theo giọng điệu của hắn nói giỡn: "Nhưng đàn ông cũng là người để ý được mất nhất mà phải không?"

Mặc dù Giang Nguyệt đang cười, đáy mắt lại nhiễm lạnh nhạt nhàn nhạt, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, dưới ánh đèn tối tăm mê ly, gần như không thấy rõ.

Ánh mắt Thượng Trạch Văn nhìn Giang Nguyệt không chút cố kỵ, trực tiếp lớn mật quan sát cô.

Hôm nay khi rời khỏi đoàn kịch, Giang Ly đã tẩy trang trước, nhưng dung mạo của cô càng thêm thanh lệ. Bởi vì quá thoải mái, lại quá lười biếng làm nên một vẻ đẹp rất tự nhiên.

Kiểu đẹp từ trong ra ngoài không cần trang điểm này mới là chết người nhất. Ánh mắt của người đàn ông dần dần trở nên tham lam.
Chương 309 Hoa hồng đầy gai

Giang Nguyệt không phải là cô gái ngây thơ mới bước chân vào xã hội, cô sẽ không thể không nhìn ra ý đồ của người đàn ông đối diện mình.

Ở trong nghề này đã lâu, việc quan sát lời nói và biểu cảm là một kỹ năng cần thiết, đặc biệt là một số ám chỉ trong mắt và lời nói của người khác giới, càng là môn học bắt buộc không thể không học.

Mà Giang Nguyệt lại vừa vặn rất am hiểu những thứ này, từ trước đến nay luôn có thể giải quyết dễ dàng.

Lúc trước khi làm minh tinh, cô còn phải để ý đến lời nói của người khác, sợ bị người ta cắt câu lấy nghĩa gây ra tiêu cực. Nhưng bây giờ cô không phải kiêng kỵ gì, càng không phải sợ hãi điều gì.

“Đôi khi, đàn ông thận trọng hơn phụ nữ.”

“Cái đó cũng tùy lĩnh vực.” Thượng Trạch Văn cười cười, muốn lợi dụng ánh đèn mờ ảo sờ sờ mu bàn tay Giang Nguyệt.

Nhưng đối phương đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, dùng động tác nâng ly rượu để né tránh, cười rạng rỡ: “Ở bất kỳ lĩnh vực nào, đàn ông đều luôn để ý đến được mất cả.”

“Giống như bây giờ, anh mời tôi đi uống nước chẳng phải cũng là vì muốn đạt được thứ gì đó sao?”

Giang Nguyệt thẳng thắn chọc thủng sự ám chỉ ngầm của hai người như vậy, rõ ràng là không muốn dây dưa đến anh ta, cho nên cũng lười quanh co nữa:

“Phí bản quyền kịch bản đã được thanh toán rồi, nếu anh Thượng muốn tìm thêm cái gì đó, chỉ sợ không nằm trong phạm vi hợp tác.”

Giang Nguyệt nói năng không khách sáo, Thượng Trạch Văn hơi nheo mắt lại, không hài lòng với câu trả lời của cô:

“Baby, trên đường phố nước Pháp, không có người phụ nữ nào không hiểu phong tình như cô. Huống chi là đã ngồi ở trong quán bar, càng không nên trực tiếp như vậy, sẽ mất đi cảm giác mơ hồ tuyệt vời đó.”

Ngụ ý là đang ám chỉ Giang Nguyệt rằng cô không nên phá hỏng cuộc vui này.

“Đáng tiếc, đây không phải ở Pháp!” Giang Nguyệt cười một tiếng, khóe môi cong lên:

“Hơn nữa, dù ở bất cứ quốc gia nào, cũng có phụ nữ chỉ đồng ý cùng đàn ông đi uống rượu. Chứ không hề mặc định là đối phương có thể tiến thêm một bước quan hệ thân mật khác.”

“Phụ nữ cần được tôn trọng, cũng giống như nam giới, có quyền lựa chọn và đưa ra quyết định.”

Giang Nguyệt trấn định tự nhiên: “Huống chi, hôm nay là tôi mời khách, vừa rồi là tôi trả tiền, anh Thượng.”

Ánh mắt Giang Nguyệt ý vị thâm trường, khí thế không thua gì khí thế độc đoán của đàn ông, làm cho người ta sinh ra kính sợ.

Rõ ràng giữa hai người ai cũng không nói một câu sâu xa, nhưng bầu không khí so với trước kia sắc bén hơn, dường như chỉ trong nháy mắt, khắp người cô lộ ra gai góc, ngăn không cho người ta lại gần.

Thượng Trạch Văn nhìn Giang Nguyệt vài lần, chần chờ do dự không quá hai giây, nụ cười giả tạo trên môi cuối cùng cũng biến mất, chỉ nói đầy ẩn ý:

“Giang Nguyệt, cô là một đóa hoa hồng, xinh đẹp và quyến rũ. Nhưng gai trên người thật sự quá nhiều, tôi rất không thích.”

Giang Nguyệt đương nhiên là đẹp, trang điểm cũng như không trang điểm đều đẹp. Không cười cũng đẹp, cười càng đẹp hơn.

Cái loại khí chất này, thật sự làm cho người ta rất khó bỏ qua.

“Anh Thượng, trên đời này không thiếu người khen tôi xinh đẹp.” Giang Nguyệt cười nhạt, nhấp một ngụm rượu whisky:

“Nhưng tôi rất muốn cảm ơn vì anh đã không thích nó.”

Cô không thiếu những lời khen ngợi, cũng không thiếu được ưa thích.

Mấy ai trên thế giới này không yêu hoa hồng?

“Cũng không biết đóa hoa hồng này của cô, tốn bao nhiêu tiền mới hái được.” Thượng Trạch Văn uống nốt ngụm rượu tequila cuối cùng ở đáy cốc:

“Tôi sợ có người bỏ ra rất nhiều tiền cho nó, nhưng cũng chỉ là một cái giỏ tre đi lấy nước. Không còn gì.”

Anh ta lại liếc nhìn Giang Nguyệt, châm chọc nói: “Thấy em xinh đẹp, tôi phải dạy cô một điều - đôi khi phụ nữ định giá bản thân quá cao, rất dễ mất thị trường.”

Giang Nguyệt có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh ta.

Một người phụ nữ xinh đẹp dựa vào diễn xuất mà mưu sinh, vọng tưởng trong sạch, sạch sẽ được tôn trọng, còn muốn có một chỗ đứng trong ngành, quả thực là vô căn cứ.

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy tê dại.

Đàn ông càng ở vị trí cao thì càng như thế, có được một chút địa vị xã hội, liền cảm thấy đã có sứ mệnh quan trọng là giáo dục phụ nữ.

“Điều này có thể nói rõ, anh Thượng không nằm trong số những người có thể tiêu thụ tôi.” Giang Nguyệt biết trong chốc lát không thể thay đổi quan niệm của anh ta, vì vậy cũng không quan tâm đến việc tự hạ thấp mình:

“Anh không nên buộc tội tôi định giá bản thân quá cao. Mà là nên suy nghĩ khi nào bản thân anh mới có đủ năng lực đáp ứng được mức giá mà tôi đưa ra mới đúng.”

Cô cười như hoa, sử dụng cách đặc biệt của Thượng Trạch Văn để đáp lại anh ta, hóm hỉnh nói: “Hy vọng có thể chào đón anh càng sớm càng tốt.”

Thượng Trạch Văn bỗng nhiên cười rộ lên, bàn tay cầm ly rượu không khỏi run lên vì cười:

“Thú vị. Thật thú vị! Cô là một người phụ nữ rất thú vị, làm cho người ta rất khó quên.”

Nụ cười của hắn thâm trầm lạnh lùng, gằn từng chữ: “Trên thế giới này, đàn ông là chúa tể, phụ nữ là những bông hoa đẹp, là phần thưởng của chiến thắng, nhưng cũng chỉ có như vậy.”

“Tôi đã xem bộ phim của cô rồi, không thể không nói, từ góc độ nghệ thuật, diễn xuất của cô rất có sức hấp dẫn, nhưng mà, so what?”

Hắn nhún vai, thản nhiên nói: “Ngay cả trong phim, hình thức nghệ thuật dựa trên thực tế, phụ nữ không phải cũng trở thành nạn nhân của sự hỗn loạn, đến một cái tên cũng không còn sao.”

Lúc này, Giang Nguyệt mới hoàn toàn hiểu ra.

Thượng Trạch Văn nói một đống lời như vậy, từ cái chạm tay thăm dò lúc đầu cho đến những thảo luận phía sau, theo một ý nghĩa nào đó, chỉ là đang nói với cô một điều.

Hắn ngạo mạn, kiêu ngạo, tự phụ, từ đầu đến cuối chưa bao giờ có một chút nể nang nào đối với phụ nữ.

Đối với hắn mà nói, phụ nữ là món đồ vật. Nếu xinh đẹp thì sẽ nâng trong tay dỗ dành, còn không đẹp thì sẽ không lọt vào mắt hắn.

Loại người này không phải là Giang Nguyệt chưa từng gặp qua, thậm chí cô còn gặp qua không ít người như vậy trong giới giải trí. Nhưng phần lớn đều là nhân vật quyền cao chức trọng, động ngón tay là có thể phong sát cô, cô căn bản đắc tội không nổi.

Cho dù gặp phải, cũng chỉ có thể trong lòng tự nhận xui xẻo, ngoài mặt giả vờ nhu thuận.

Nhưng bây giờ cô không cần.

Cô không có gì cần phải sợ đắc tội.

Giang Nguyệt cười cười, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng hoàn toán không có.

Sắc mặt Giang Nguyệt lạnh như băng, lãnh đạm chuẩn bị chấm dứt trải nghiệm không vui tối nay:

“Tôi đã thanh toán hóa đơn rồi, nếu anh Thượng muốn tiếp tục uống, mời tự uống một mình, tôi không muốn uống nữa!”

Sự xa cách và chán ghét của cô gần như không chút do dự thể hiện ra ngoài, cũng không nhìn sắc mặt Thượng Trạch Văn nữa, dứt khoát quyết đoán đứng dậy rời đi.

Cô đi rất nhanh, ngay cả câu trả lời của Thượng Trạch Văn cũng lười nghe.

Nhân viên phục vụ đi trở lại bàn bọn họ, hỏi hắn có muốn gọi thêm rượu hay không, Thượng Trạch Văn lắc lắc ly rượu, trong mắt toát ra thần sắc càng thêm đùa giỡn, ngữ khí tùy tiện:

“Không cần.”

Thượng Trạch Văn về nước, là vì bắt con mồi đã bỏ chạy trước đó. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh hỉ chính là, hắn lại tìm được con mồi mới còn hấp dẫn hơn.

Điều này làm cho hắn vô cùng phấn khích!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom