• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 339-341

Chương 339 Là con mồi

“Anh không tìm được cô ấy đâu, cô ấy đã chết rồi!” Khóe môi Ngu Vãn giống như có một vệt máu:

“Lâu vậy rồi mà còn không có tin tức kêu cứu, cô ta chắc chắn đã không qua khỏi.”

“Cô nói ai chết?”

Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên lạnh như hầm băng, yết hầu lăn vài cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước:

“Ngu Vãn, tôi sẽ không động thủ với phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không xử lý được phụ nữ.”

Bây giờ Ngu Vãn đã kiệt sức, cô ta cười nói: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến những lời uy hiếp của anh sao?”

“Hơn nữa, tôi cũng tốt bụng nói cho anh biết.” Ngu Vãn dùng ngón tay sờ lên khóe mắt khô khốc:

“Cô ta lên xe của Thượng Trạch Văn, cô ta là con mồi của hắn ta, anh hiểu không!”

Ở cùng Đoàn Dật Bác một thời gian dài, Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết hai từ ‘con mồi’ có ý nghĩa gì.

“Thượng Trạch Văn chính là ác ma!” Nụ cười Ngu Vãn đột nhiên dừng lại, hai mắt đỏ bừng mang đầy hận thù:

“Hắn giỏi nhất là tra tấn phụ nữ, làm cho người ta đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa!”

Ngu Vãn nghiến răng nghiến lợi xong, lại nở nụ cười: “Tiêu Kỳ Nhiên, tôi rất tò mò, nếu Giang Nguyệt bị Thượng Trạch Văn vấy bẩn, anh còn muốn lấy cô ấy không?”



Sau khi Giang Nguyệt gửi tin nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên trên taxi, thấy anh không trả lời ngay thì tưởng anh đang họp.

Cô vốn định gọi điện thoại qua, nhưng dù sao mấy tiếng sau cũng có thể gặp anh ở sân bay, cuộc điện thoại này cũng không cần thiết phải gọi.

Xe phải chạy rất lâu, không biết có phải do không khí trong xe không lưu thông hay không nhưng Giang Nguyệt cảm thấy tức ngực khó thở, có dấu hiệu say xe.

Giang Nguyệt đành phải cất điện thoại đi, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xe.

Nhưng không hiểu sao, mắt cô ngày càng khó tập trung. Cây cối bên ngoài bắt đầu trở nên vặn vẹo méo mó, màu sắc trong mắt cô cũng trở nên kỳ lạ.

Cô thấy buồn ngủ.

Mí mắt cô gần như không nhấc lên được, trước khi ngủ cô loay hoay cố đặt đồng hồ báo thức, nghĩ nửa tiếng sau mình sẽ đến sân bay.

Khi bị tiếng đồng hồ báo thức đinh tai nhức óc đánh thức, Giang Nguyệt đột nhiên mở mắt.

Nhưng xung quanh cô không phải là sân bay, mà giống như một cái cống rãnh nào đó. Không khí nồng nặc mùi nước hôi thối, ánh sáng mờ mịt đến mức cô không thể nhìn rõ xung quanh.

Giang Nguyệt ngẫm lại những chuyện đã xảy ra.

Trước đó cô đã đi taxi đến sân bay.

Sau đó, cô ngủ thiếp đi.

Sau đó nữa, cô lại xuất hiện ở nơi này, hai tay bị trói, xung quanh có tiếng nước nhỏ giọt.

Cô nhanh chóng nhận ra được, nơi này là một không gian ngầm tạm thời được đào lên gần cống rãnh.

Từ những vách tường chung quanh có thể thấy được, nơi này vừa mới được đào không lâu, bùn đất đều còn rất mới.

Giang Nguyệt chưa từng kết mối hằn thù với ai, cho dù trước đây có từng đắc tội với người trong giới giải trí thì phần lớn cũng không đến mức bắt cóc cô.

Chẳng lẽ là người hâm mộ quá kích?

Cô cố gắng mở miệng kêu cứu nhưng âm thanh hoàn toàn không thể lọt ra ngoài. Ngoại trừ đường ống cống dày và dài phía trên đầu cô, ngay cả ánh sáng cũng không thể chiếu vào được.

“Baby, tôi biết chúng ta sẽ gặp nhau mà.”

Giọng nói quen thuộc này, kèm theo tiếng bước chân dần dần tiến tới trong bóng tối, cuối cùng dừng lại trước mặt Giang Nguyệt.

Thượng Trạch Văn cúi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái thô ráp nắm lấy cằm cô:

“Tôi sợ em không nhận lời mời của tôi, nên tôi đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ, mong em có thể thông cảm.”

Tay kia anh ta cầm một con dao sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Hình ảnh đêm đó ở quán bar trong nháy mắt lóe lên trong đầu Giang Nguyệt.

Không biết là do mùi cống quá nồng, hay là do hít phải thuốc mê, mà cô ấy cảm thấy rất khó chịu và muốn nôn.

“Lời mời của anh Thượng đây thật sự rất độc đáo.” Cô kìm nén cảm giác cuồn cuộng trong cổ họng, nhếch môi nói:

“Chẳng lẽ cưỡng ép, bắt cóc là một loại lãng mạn sao?”

“Baby, em lại nói đúng rồi.”

Thượng Trạch Văn thấy Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh và điềm đạm trong một tình huống như vậy. Thậm chí còn có thể nói đùa với hắn, yếu tố hưng phấn trong cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hắn muốn nhìn xem, người phụ nữ này còn có thể ra vẻ bình tĩnh được bao lâu?

Hắn thậm chí còn muốn xem một người phụ nữ kiêu ngạo và gai góc như vậy mà quỳ xuống cầu xin sự thương xót sẽ làm cho người ta rung động cỡ nào, thật thú vị biết mấy!

Giang Nguyệt cũng cười theo: “Anh Thượng, nơi này không phải nước ngoài, hành vi này của anh cũng chẳng phải lãng mạn, mà là phạm pháp.”

Thượng Trạch Văn ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Bây giờ anh thả tôi đi, mất tích không quá hai mươi bốn giờ là không đủ để kết án, anh cũng không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.”

Cô suy nghĩ rõ ràng, không hề kiêu ngạo mà chỉ vào anh ta: “Nếu anh không thả tôi đi ngay lập tức, anh sẽ không còn con đường lui nào cả.”

“Cảm ơn em đã phổ biến pháp luật, đúng là bảo bối tri kỷ mà.”

Thượng Trạch Văn liếm khóe môi, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: “Dù sao thì, tôi đây cũng không cần một phụ nữ thấp hèn đến cho lời khuyên!”

Anh ta tát Giang Nguyệt một cái.

Trong khoảnh khắc đó, Giang Nguyệt như cảm thấy đầu bị bịt kín.

Thân thể cũng theo lực tát của hắn mà ngã xuống đất, má cô chạm đất, mùi hăng hăng xông thẳng đến từng tế bào thần kinh của cô, cảm giác muốn nôn càng lúc càng mãnh liệt.

“Bảo bối, là tôi không tốt, có hơi mạnh tay một chút. Có đau không?” Thượng Trạch Văn ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt nhanh chóng bị sưng lên vì cái tát của anh, liên tục chậc chậc:

“Mặt bị đánh cũng xinh đẹp như vậy, làm thế nào cho phải đây hả?”

Giang Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt đôi tay bị trói thành nắm đấm.

“Tại sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?” Thượng Trạch Văn cuối cùng cũng cảm thấy có chút hứng thú vui vẻ:

“Bộ dạng cao cao tại thượng của cô đâu, mới đó đã cầu xin tôi tha thứ rồi sao?”

Ánh sáng trong cống tối đến mức không thể nhìn rõ mặt người, nhưng Giang Nguyệt lại có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Thượng Trạch Văn, đầy tò mò và dò xét.

Anh ta đang dò xét cảm xúc của cô, xem xem rốt cuộc có sợ hãi hay tức giận hay không.

Cảm giác nóng nóng trên mặt dần dần trở nên tê dại, cơn đau đớn lúc đầu cũng không còn dữ dội nữa. Cô nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, cô vẫn là bình tĩnh nhìn hắn.

“Anh hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt nghiêng đầu, phun một ngụm máu xuống đất, sau đó nói rõ ràng:

“Tôi chỉ cảm thấy trò chơi của anh Thượng đây thật sự quá nhàm chán.”

“Nhàm chán?” Trong mắt Thượng Trạch Văn loé lên chút hứng thú: “Em cảm thấy như thế nào mới là không nhàm chán?”

Rất hiếm khi hắn ta thấy một người phụ nữ sau khi bị đánh, vẫn không hấp tấp, không tức giận, còn bình thản nói chuyện với hắn, hoàn toàn khác xa cái đám tiện nhân chỉ biết thét chói tai chửi rủa kia.

Tuyệt vời.

Thật tuyệt vời!

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con mồi thú vị và bướng bỉnh như vậy!

“Bắt tôi tới đây, giấu tôi tận nơi này, anh định chơi trốn tìm à?” Cô bình tĩnh nói, nhưng tấm lưng thực tế đã ướt đẫm mồ hôi:

“Nếu anh thích chơi, tôi có thể chơi với anh.”

“Ở đây chơi trốn tìm?”

Giang Nguyệt lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng không để lộ ra sơ hở trong giọng nói:

“Đúng vậy, ở chỗ này.”

“Nghe có vẻ thú vị đấy.” Thượng Trạch Văn thoạt nhìn rất hứng thú: “Quy tắc là gì, có muốn tôi giúp em cởi dây trói không?”

Hắn ta có vẻ hào hứng với trò chơi này.

Giang Nguyệt cảm thấy đầu nặng trĩu, vừa rồi cô còn chưa kịp phản ứng với cái tát kia của hắn ta, cô lén cắn đầu lưỡi, cố gắng tỉnh táo, cười nói:

“Đương nhiên phải cởi bỏ dây thừng rồi, không thì sao có thể trốn tìm chứ?”
Chương 340 Chơi trốn tìm

“Không cởi dây ra thì chơi trốn tìm kiểu gì?”

Giang Nguyệt bình tĩnh, mím môi nói: “Hơn nữa, tôi cũng chạy trốn khỏi anh. Trong tay anh còn có vũ khí, tôi sẽ không ngu ngốc mà chạy ra ngoài.”

Với sự chênh lệch về thể lực của nam và nữ, hơn nữa cô còn không hiểu hoàn cảnh ở đây, cô biết rất rõ, khả năng trốn thoát thành công của cô gần như là bằng không.

“Em thông minh đến mức khiến tôi có chút kinh ngạc đấy, bảo bối.”

Đây là lần đầu tiên Thượng Trạch Văn nhìn thấy một người phụ nữ khiến hắn không thể đoán trước được như vậy:

“Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em đang có ý định chạy trốn như thế nào, nói cho tôi nghe xem một chút?”

Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Trạch Văn làm việc này.

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, dưới tình huống như vậy, mục đích mọi hành động của con mồi nhất định chính là vì để thoát thân chạy trốn.

“Vậy cũng phải để cho tôi thử qua trước đã, sau khi thất bại thì mới biết được.” Giang Nguyệt vẫn cười trả lời lại như cũ, cô không chút sợ hãi quay lại nhìn hắn:

“Không phải anh cũng muốn xem thử sao?”

Trái tim cô đập liên hồi, trực tiếp nói thẳng với hắn: “Nếu đã như vậy, thì chi bằng cho tôi một cơ hội để biểu diễn.”

Từ khi tiếp xúc với Thượng Trạch Văn, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được, đây là một người đàn ông có ham muốn chinh phục rất lớn.

Những người có ham muốn chinh phục mạnh mẽ, thứ hắn muốn không phải là việc đối phương lập tức mềm nhũn mà quỳ xuống cầu xin tha thứ. Mà thứ hắn muốn chính là từ từ có thể chinh phục được đối phương, là quá trình chậm rãi giẫm đạp đối phương xuống dưới chân hắn.

Đối phương càng khiêu chiến, càng không chịu thua, hắn lại càng có sự kiên nhẫn cùng hứng thú cùng chơi tiếp.

Một khi cô có biểu hiện yếu đuối lùi bước, thì hắn sẽ giống như con thú hoang nhào tới, đặt cô dưới móng vuốt, không cho cô có cơ hội để thở.

Thượng Trạch Văn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc lâu, hắn giống như đang phán đoán thật giả trong lời nói của cô.

“Được rồi, tôi nguyện ý làm khán giả của em.” Hắn bỗng nhiên nhún nhún vai, giọng điệu vô cùng tùy hứng:

“Nể tình em xinh đẹp như vậy, dũng cảm như vậy.”

“Mặc dù tôi khinh thường phụ nữ, nhưng lòng dũng cảm thì không phân biệt giới tính.” Thượng Trạch Văn cười trào phúng nói:

“Chỉ là, em cũng đừng để tôi thất vọng.”

Giang Nguyệt không chút hoảng loạn, cô chỉ hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, bình tĩnh đưa hai tay bị trói lên.

Cô muốn hắn dùng dao cắt dây thừng ra.

“Xin lỗi, tôi hơi bị quáng gà.” Thượng Trạch Văn huýt sáo một tiếng:

“Ánh sáng ở đây tối quá, tôi cần dùng thứ gì đó để thắp sáng mới có thể thấy rõ được.”

Thượng Trạch Văn thả con dao trong tay xuống, tiếng kim loại rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thâm thuý.

Sau đó, hắn lấy bật lửa từ trong túi ra, “tách” một tiếng loé ra ánh lửa.

Khoảnh khắc ánh lửa được thắp lên, khuôn mặt của Thượng Trạch Văn hiện ra trước mặt Giang Nguyệt, đôi mắt thâm trầm kia của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Tối tăm, ẩm ướt, ghê tởm!

Một loạt nỗi sợ hãi khiến Giang Nguyệt gần như mất đi giọng nói, mỗi cơ bắp trên khuôn mặt cô bắt đầu trở nên cứng đờ.

“Để tôi nhìn em nào, bảo bối.”

Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, cổ họng lăn lên lăn xuống, ngọn lửa trong tay hắn cũng từ từ tới gần cô, chạm đến gò má cô.

Lúc này, ánh sáng và nhiệt độ không còn tượng trưng cho sự ấm áp, mà là vực thẳm khủng bố vô tận.

Nhìn ngọn lửa gần trong gang tấc, hô hấp của Giang Nguyệt cũng bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể cô lại càng siết chặt hơn, không dám cử động.

Chỉ cần cô hơi phân tâm một chút, thì lưỡi lửa sẽ dán lên mặt cô, đốt cháy gò má của cô.

Giờ phút này, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng không còn có thể tiếp tục che giấu nội tâm sợ hãi của cô, môi bắt đầu trắng bệch, hai mắt không dám chớp, tóc gáy sau lưng dựng hết cả lên.

T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.

Thượng Trạch Văn si mê nhìn khuôn mặt của Giang Nguyệt.

Dưới ánh lửa, khuôn mặt thanh tú của Giang Nguyệt hiện lên trước mắt hắn, đôi mắt hoảng loạn như nai của cô thỏa mãn được dục vọng ham muốn chinh phục biến thái của hắn.

“Em đang run rẩy.” Giọng nói của hắn giống như ma quỷ.

Giang Nguyệt dùng sức cắn đầu lưỡi, khắc chế lại sự run rẩy của bản năng, biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh như trước:

“Anh nhìn lầm rồi, tôi chỉ là có hơi lạnh thôi.”

Ở trước mặt một con thú dữ, tuyệt đối không được phép lộ ra sự hèn nhát, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành từng mảnh.

“Bảo bối, miệng của em còn cứng hơn cả xương cốt.” Thượng Trạch Văn nhướng mày, hắn từ từ di chuyển bật lửa đến cổ tay cô, dùng lửa đốt cháy sợi dây.

Có mùi khét lạnh trong không khí.

Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn sợi dây bị đứt. Cô đang định cử động cổ tay, thì Thượng Trạch Văn lại đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức ấn lòng bàn tay cô vào ngọn lửa!

Cơn đau rát dữ dội do bị lửa thiêu đốt, khiến cho Giang Nguyệt lập tức bật khóc!

Gần như là đồng thời, cô gắt gao cắn chặt răng lại, hít vào một ngụm khí lạnh, cứng rắn không phát ra âm thanh.

“Xin lỗi, em thật sự quá xinh đẹp, làm cho tôi nhìn đến thất thần.” Thượng Trạch Văn mới giả vờ muộn màng buông tay ra, hắn kinh ngạc hô lên một tiếng:

“Tôi không cẩn thận làm bỏng em rồi sao?”

Mùi thịt cháy, nhanh chóng lan truyền trong không khí.

Dây thần kinh nơi bàn tay nối liền với tim, da đầu cô đau nhức, làn da dưới lòng bàn tay bị cháy đen, máu thịt cháy khét dính chặt vào nhau, từ bên trong chảy ra ngoài.

Máu tươi chảy qua làn da đen nhánh, máu đen và đỏ hòa quyện vào nhau, dọc theo ngón tay cô nhỏ giọt trên mặt đất.

“Không sao.”

Giọng nói Giang Nguyệt run rẩy, cảm giác đau đớn từ tay phải truyền tới khiến cho cô gần như muốn ngất đi, nhưng cô vẫn cố hết sức ổn định lại giọng nói:

“Còn muốn chơi không?”

Thượng Trạch Văn chỉ sửng sốt trong một giây, sau đó hắn lộ ra nụ cười càng thêm nham hiểm:

“Chơi chứ. Chơi như thế nào đây?”

“Phạm vi trò chơi là từ đây, đến khu vực kia.” Giang Nguyệt chịu đựng đau đớn, chỉ vào hướng duy nhất có ánh sáng chiếu vào:

“Cho tôi năm phút, năm phút sau anh đến bắt tôi.”

“Ở đây?” Thượng Trạch Văn cảm thấy Giang Nguyệt nhất định là bị điên rồi, hắn nhịn không được cười hỏi ngược lại cô:

“Ở đây tuy tối, nhưng không có chỗ trốn. Không gian cũng rất nhỏ, em thua chắc rồi.”

Trong bóng tối không thể ước tính được kích thước của không gian, nhưng nó giống như một căn phòng ngủ vô cùng lớn.

“Cho nên chúng ta phải thêm một quy tắc.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cô cố gắng hết sức để bản thân bỏ qua nỗi đau đớn trong lòng bàn tay:

“Anh phải nhắm mắt lại, nếu như giữa chừng anh mở mắt ra thì sẽ phạm quy, coi như anh thua.”

Thượng Trạch Văn không đồng ý: “Em sẽ trốn đi.”

Giang Nguyệt cong môi giễu cợt nói: “Tôi không tin ở ngoài cửa không có người của anh.”

Cô dừng một lát, âm thầm hít sâu một hơi, nén đau đớn rồi mới nói:

“Huống hồ, nếu bây giờ tôi cố gắng chạy trốn, chẳng phải anh sẽ càng cảm thấy vui hơn sao?”

Cô vừa nói xong, Thượng Trạch Văn lập tức nở nụ cười.

“Tôi thật sự cảm thấy hối tiếc vì em là một người phụ nữ.” Thượng Trạch Văn chân thành cảm khái nói:

“Em biết rất rõ sở thích của tôi, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè rất tốt của nhau.”

Hắn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào má cô, giọng nói mang theo chút sỉ nhục:

“Chỉ tiếc là, em là phụ nữ, chỉ có thể coi như là một món đồ chơi thôi.”

Giang Nguyệt cảm thấy ớn lạnh không thôi, cổ họng cô có cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa vọt thẳng vào.

Nhưng cô phải kìm lại.

Từ bây giờ trở đi, kéo dài thêm một phút hay một giây, cũng có nghĩ là cô có thêm một cơ hội để sống sót!

“Bây giờ, trò chơi bắt đầu!” Thượng Trạch Văn vô cùng nghiêm túc nhắm mắt lại, hắn xoay người quay lưng về phía Giang Nguyệt:

“Bảo bối, tôi đếm từ một đến một trăm, đếm xong tôi sẽ đến bắt em.”

Thượng Trạch Văn nhắm mắt lại, trong giọng nói của hắn cất giấu vô số ý cười, chỉ là nụ cười này làm cho người khác không rét mà run…

“Em phải trốn kỹ đấy.”
Chương 341 [Cứu tôi]

Thượng Trạch Văn xem ra là rất vui vẻ chơi trò chơi, hắn lập tức bắt đầu nhắm mắt đếm.

Lúc này, Giang Nguyệt ép buộc mình phải bình tĩnh lại.

Lúc này cô mới phát hiện, không biết có phải bản thân bị bong gân ở chân hay không khi được đưa tới đây sau khi bị choáng váng, cổ chân trái của cô căn bản là không dùng được lực.

Mỗi bước đi, đều giống như đang đi trên lưỡi dao, đau đến nỗi khiến cô thở dốc, nhưng cô vẫn không dám phát ra âm thanh.

Cô cố gắng di chuyển thân thể, nhặt con dao vừa rồi Thượng Trạch Văn ném trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, làm vũ khí phòng thân.

Vừa rồi Giang Nguyệt nhạy bén chú ý tới, Thượng Trạch Văn chỉ lo quan tâm đến cô, mà quên mất con dao này.

Đó chính là sơ suất lớn nhất của hắn khi chìm đắm vào dục vọng.

Hình thể và trạng thái của nam và nữ chênh lệch nhau, hơn nữa với tình huống hiện tại, Giang Nguyệt không thể dùng con dao này để giết Thượng Trạch Văn, nhưng cô cảm thấy, cái này ít nhất là có thể dùng để tự vệ.

Huống hồ, Thượng Trạch Văn không còn có vũ khí, cô có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân ở mức tối đa.

Sau đó, cô ngay lập tức tập trung tất cả sự chú ý của mình vào chiếc điện thoại di động cách cô mười mét.

Vừa rồi cô bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại di động đặt ở đó, đó chính là đồng hồ báo thức cô tự đặt cho mình nửa tiếng trước.

Hiện tại chỉ cần đi qua đó, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cầu cứu cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh nhất định sẽ lập tức chạy tới cứu cô.

Cô rất tin tưởng vào điều này.

Giang Nguyệt chậm rãi nhấc chân lên, ngay cả tiếng bước chân rơi trên mặt đất của cô cũng rất nhẹ. Tận lực không để cho Thượng Trạch Văn thông qua âm thanh để phán đoán vị trí của cô.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Thượng Trạch Văn, hắn rất tuân thủ quy tắc trò chơi, vẫn đưa lưng về phía cô, hắn đã đếm đến số ba mươi lăm.

“Trốn xong chưa?” Hắn có chút gấp gáp, đếm đến một nửa thì hỏi.

“Vẫn chưa.” Giang Nguyệt quay đầu đáp lại hắn, cô tiếp tục di chuyển bước chân, cắn răng chịu đựng sự đau đớn, dùng chút sức lực cuối cùng, đi đến sờ vào chiếc điện thoại được đặt ở trong góc.

Khi cô chạm đến vào ốp điện thoại, ngón tay cô run lên vì phấn khích, màn hình điện thoại cũng sáng lên nhanh chóng.

Tín hiệu chỉ có một vạch.

Có vô số cuộc gọi nhỡ, khi cô nhìn thấy nhật ký cuộc gọi của Tiêu Kỳ Nhiên, trong nháy mắt mắt cô đỏ lên.

Cô rất muốn gọi cho anh.

Nhưng Giang Nguyệt biết rất rõ, chỉ cần cô lên tiếng gọi điện thoại cầu cứu, Thượng Trạch Văn sẽ dừng lại mọi hành vi săn bắn của hắn, tất cả thời gian vất vả lắm cô mới tranh thủ được, đều sẽ thất bại trong gang tấc.

Người muốn cứu cô chạy tới đây cũng cần thời gian, cô không thể đả thảo kinh xà được.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, bàn tay bị bỏng của cô không thể uốn cong lại được, cô chỉ có thể đặt điện thoại lên cổ tay phải, dùng tay trái đánh hai chữ vào hộp thoại với Tiêu Kỳ Nhiên.

[Cứu tôi]

Khi cô ấn nút gửi đi, nhìn hai chữ đang đảo quanh trên hộp thoại tin nhắn, trong lòng cô nhất thời thắt lại. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào vòng tròn đang quay, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải gửi thành công.

Tín hiệu vẫn còn yếu nhưng cuối cùng tin nhắn cũng đã được gửi đi, cô thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình điện thoại rồi đặt nó về vị trí cũ.

Hiện tại chỉ cần tìm cách tiếp tục giữ chân Thượng Trạch Văn là được rồi.

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Thượng Trạch Văn đột nhiên vang lên phía sau Giang Nguyệt, khoảng cách gần đến mức hơi thở của hắn phả lên cổ cô.

Nóng rát.

Đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.

Cơ bắp toàn thân cô cứng đờ, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Thượng Trạch Văn.

Hắn nhướng mày, vô cùng lười biếng mà nhìn cô. Trong tay hắn cầm chiếc bật lửa vừa rồi, ánh lửa lay động yếu ớt, phản chiếu ra gương mặt sợ hãi của Giang Nguyệt.

Hắn cầm điện thoại của Giang Nguyệt lên, bình tĩnh đem hai chữ thật vất vả cô mới gửi đi được thu hồi lại.

“Bảo bối, không cho phép cầu cứu ra bên ngoài, em phạm quy rồi.”

Giang Nguyệt trở nên vô vọng, huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn mất hết.



Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên đưa ra phán đoán một cách bình tĩnh nhất, anh mua vé máy bay rồi đi thẳng đến sân bay.

Vốn dĩ sáu giờ Giang Nguyệt lẽ ra phải đến Bắc Thành. Nhưng bây giờ đã sáu giờ, Tiêu Kỳ Nhiên lại phải trở lại Hoa Thành.

“Tiêu tổng, chúng tôi đã thông báo cho cảnh sát Hoa Thành đi tìm kiếm rồi, camera giám sát ở lối vào đường cao tốc cũng đang điều tra từng người một.”

Tiết An cúi đầu báo cáo, cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt ông chủ.

Từ khi Giang Nguyệt mất tích đến hiện tại, anh vẫn luôn lạnh lùng, gần như giống một khối băng vậy.

Giọng nói của anh tràn ngập tức giận, cả khuôn mặt đều trầm xuống: “Biết rồi.”

Ngồi trên xe đi đến cục cảnh sát Hoa Thành, Tiêu Kỳ Nhiên tức giận nhíu mày, thái dương của anh không ngừng nhảy dựng lên.

Tiết An: “Tiêu tổng, chúng ta có nhờ lão Thịnh tổng giúp đỡ một chút hay không? Dù sao thì ông ấy ở chỗ này đã lâu rồi, có nhiều mối quan hệ và nhân mạch hơn chúng ta…”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm ngâm một lát.



Sau khi xong việc, Thịnh Sóc Thành tình cờ tới chỗ Trình Nghênh Xuân. Ông vốn định cùng Giang Nguyệt và mẹ vợ ăn một bữa cơm, nhưng khi ông tới lại không thấy ai.

Ông nói chuyện với Trình Nghênh Xuân mới biết được, hôm nay Giang Nguyệt đã rời đi sớm để trở lại Bắc Thành.

Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện tới.

Kết thúc cuộc gọi với Tiêu Kỳ Nhiên, đôi mắt Thịnh Sóc Thành trở nên sâu hơn, đầu tiên là ông thông báo cho cấp dưới lập tức đi tìm Giang Nguyệt, sau đó ông xoay người trở lại ghế sô pha trong phòng khách.

“Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện.” Thịnh Sóc Thành ngồi xuống, giọng điệu ông vẫn thoải mái như trước:

“Sau khi mẹ tiễn Giang Nguyệt đi, cô ấy có gọi lại cho mẹ không?”

Trình Nghênh Xuân không biết là đã xảy ra chuyện gì, bị ông nhắc nhở như vậy, bà mới vỗ ót nói:

“Xem cái trí nhớ của tôi này, vừa rồi tôi còn nghĩ đến chuyện đó, muốn gọi điện thoại cho con bé kia.”

Bà Trình khom lưng, đi lấy điện thoại trên bàn: “Đứa bé này, lúc ấy tôi có dặn con bé nhiều lần như vậy, là nhớ gọi điện báo bình an cho tôi, thế mà con bé vẫn quên mất.”

Không đợi Thịnh Sóc Thành ngắt lời, bà liền cười ha hả gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, dán điện thoại lên lỗ tai, chờ điện thoại kết nối.



Trong cống.

Một thùng nước lạnh như băng không thương tiếc từ trên cao rơi xuống người Giang Nguyệt, làm ướt hết người cô.

Giang Nguyệt tỉnh lại bởi mùi rỉ sắt trong miệng quá đắng.

Trong nháy mắt khi cô mở mắt ra, toàn thân đều kêu lên đau đớn, không chỉ có cổ chân bị thương, mà còn có lòng bàn tay bị bỏng.

Thượng Trạch Văn đã đánh Giang Nguyệt.

Khi phát hiện cô lén dùng điện thoại đi cầu cứu, hắn cười lạnh thu hồi lại tin nhắn trước mặt cô, rồi sau đó hắn phát điên, tát một cái vào mặt cô.

Động tác của hắn không ngừng, tát Giang Nguyệt hơn mười cái, máu rỉ ra từ khóe miệng, mắt cô bắt đầu đỏ lên, từ từ chìm vào bóng tối, đầu cô không ngừng cảm thấy choáng váng.

Con dao trong tay Giang Nguyệt vừa giơ lên, đã bị hắn hung hăng nắm chặt cổ tay. Cô đau đớn buông con dao ra, con dao rơi xuống đất.

“Em nghĩ rằng em rất thông minh sao?” Thượng Trạch Văn mỉm cười, lấy tay nâng mặt Giang Nguyệt lên:

“Bảo bối, nếu không phải là khuôn mặt của em xinh đẹp, tôi thậm chí sẽ không cùng em diễn cảnh đốt dây thừng ban nãy đâu.”

Giang Nguyệt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, bên tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói đắc thắng của người đàn ông:

“Em biết không, kể từ lúc tôi ném con dao đi, thì em đã ở trong cái bẫy của tôi rồi, bảo bối.”

Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác của Giang Nguyệt trở nên cực kỳ mẫn cảm, cô cảm giác được đầu ngón tay ướt át của người đàn ông dán chặt vào cổ cô, dần dần đi xuống, muốn lột quần áo cô ra.

“Từ bây giờ trở đi, trò chơi mới chính thức bắt đầu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom