• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÌM ĐƯỢC NGƯỜI YÊU NHỜ MÓN GIÁ ĐỖ XÀO 0.5 TỆ? (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Ảnh bìa
Tác giả
苘山
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Nguồn
Phi Hành Gia - 宇航员
Lượt đọc
999
Cập nhật
Tôi bị réo tên trên diễn đàn trường.

Bởi vì một tháng liền, tôi cùng nam thần ăn cơm.

Có điều bọn họ không biết, tôi đang âm thầm giúp cậu.

1.

Đây là ngày thứ năm trong tuần tôi nhìn thấy nam thần tại căn tin.

Cậu bưng một đĩa cơm xào giá đỗ và ngồi xuống bàn bên cạnh tôi.

Mọi người ơi! Món giá đỗ xào đó chỉ có 0,5 tệ! Dầu sử dụng cũng chỉ là dầu hạt cải!

Chút thức ăn mặn này không ổn cho lắm nhỉ…

Tôi nhìn số món ăn tôi gọi: thịt chân giò kho tàu, ức bò hầm cà chua, sườn xào chua ngọt, lại thêm hai bát cơm đầy, không khỏi chảy nước miếng.

Đương nhiên, tôi không phải là người duy nhất nhìn thấy nam thần trong căng tin.

Chẳng hạn như, cái bàn bên cạnh của bên cạnh, mấy cô gái đang tụ tập bàn tán ầm ĩ.

"Không ngờ Thẩm Dụ lại nghèo như vậy!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Tao để ý gần một tuần nay rồi. Ngày nào cậu ta cũng ăn cái món giá đỗ xào đó. Ngay cả cà rốt xào trứng cũng không có cơ! Đồ ăn của cậu ta cho thỏ nó cũng không thèm bỏ vào mắt! "

"Đẹp trai, thành tích tốt thì được ích lợi gì. Nghèo như vậy, trước kia tao đúng là đui mới nhìn trúng cậu ta! Chả trách trước đây không thấy cậu ta đến căn tin ăn cơm, có lẽ là chui vào một xó nào đấy ăn bánh bao hấp cũng nên!"

Tôi nhìn đĩa cơm ngay cả mời thỏ nó cũng “xin được chê” của Thẩm Dụ, cảm thấy cũng có lý.

Nếu tôi là một con thỏ, tôi sẽ chuồn ngay lập tức!

Nhưng khi nghe mấy lời chê bai công khai thế này từ miệng người khác, tôi không khỏi cảm thấy tức giận.

Tôi đứng dậy, cầm đĩa thức ăn trên tay, đi về phía Thẩm Dụ, cố tình cao giọng: "Sao cậu lại ngồi đây một mình? Không phải cậu nói là cậu nhận gọi món chay, mình nhận gọi món thịt sao? Này, trả lại thẻ cơm cho cậu. "

Tôi lấy thẻ cơm từ trong túi, đập nó xuống bàn.

Âm thanh rất lớn, tay cũng rất đau.

Wooooooo!

Những tiếng bàn tán quả nhiên bay màu.

Tôi liếc qua đó, có lẽ là bọn họ cảm thấy xấu hổ, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc, đầy hứng thú nhìn tôi.

"Bạn học này, cậu nhầm người rồi."

Thẩm Dụ được mệnh danh là nam thần một chút cũng không ngoa, áo sơ mi trắng để mở cúc trên cùng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, tay áo xắn lên một nửa, ngoại hình anh tuấn sáng ngời, y như loài hoa cao lãnh.

Tự nhiên bị nhìn như vậy, tôi cảm thấy chột dạ. Vừa nãy chẳng qua là do nóng máu quá nên mới…

Tôi nào có hẹn gì với cậu! Hẹn trong mơ nghe còn hợp lý! Nói không chừng, người ta còn chưa chắc đã biết tôi là ai.

Không! Không phải chưa chắc mà là chắc chắn.

Bình tĩnh lại một chút, tôi đỏ mặt, thấp giọng xin lỗi: "Thật ngại quá, mình nhận nhầm cậu với bạn mình."

Tôi đẩy đĩa thức ăn vào giữa: "Bạn mình không đến, món giá đỗ xào cũng hết sạch mất rồi. Chúng ta ăn cùng nhau có được không?"

Cậu cau mày, tôi e rằng cậu sẽ không đồng ý.

Nhìn đĩa cơm của cậu, tôi lặng lẽ lắc đầu, cảm thông nhìn cậu.

Tôi nhanh nhảu bổ sung: "Mình thật sự rất muốn ăn giá đỗ xào! Nếu mà không được ăn, mình sẽ khó chịu cả một ngày!"

Vừa dứt lời, tiếng loa của căn tin đập vào tai tôi: "Giá đỗ xào! Giá đỗ xào! 0,5 tệ! 0,5 tệ! Vừa mới ra chảo! Vẫn còn nóng hổi!"

......

Móa... không cần phải đúng lúc như vậy chứ…

Ai đó làm ơn đào cho tôi cái lỗ để tôi chui xuống với???

Tôi cúi đầu, hận không thể đập đầu vào cái ghế trước mặt.

Phía đối diện vang lên tiếng cười nhẹ, đĩa thức ăn được đẩy ra chính giữa, như đang đợi người khác “sủng hạnh”.

"Được, cảm ơn."

Nghe xong, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười chưa kịp thu lại của Thẩm Dụ, y như những vì sao lấp lánh giữa Dải Ngân Hà.

Tôi đơ ra nhìn, cuối cùng đặt bát cơm xuống.

Chỉ là, đũa không chạm tới món giá đỗ một lần.

Hết cách, ai bảo tôi ghét nhất là ăn rau, bảo tôi ăn giá đỗ, chi bằng giế.t tôi cho rồi.

Thấy tôi không ăn, Thẩm Dụ còn tưởng là tôi không với tới, cậu liền gắp hai miếng cho tôi: “Từ từ ăn, cẩn thận bị nghẹn."

????!

Không phải chỉ là giá đỗ thôi sao?? Tôi ăn! Tôi ăn một cân cũng được!

Được trai đẹp gắp thức ăn cho, sao có thể không ăn???

Khi tôi bắt đầu ăn bát cơm thứ hai, ý cười trong mắt Thẩm Dụ càng đậm hơn.

Tôi đưa tay lên sờ miệng, không thấy dính hạt cơm nào, cái khác không nói, riêng dáng ăn của mình, tôi có thể đảm bảo.

Từ nhỏ, tôi đã được bố đưa đến các yến hội, tiệc tùng đủ các thể loại, cho nên tôi sớm đã luyện được bản lĩnh ăn nhanh ăn nhiều, lại không bị ăn mắng.

"Sao vậy? Trên mặt mình có dính gì à?" Tôi nghi ngờ nhìn cậu.

Cậu lắc đầu, chỉ vào cơm của tôi, "Mình vốn tưởng rằng chuyện cậu có hẹn với bạn là thật."

Tự dưng mặt tôi đỏ bừng, đũa không ngừng chọc chọc vào cơm, xấu hổ không dám ăn nữa.

Thấy tôi không nhúc nhích, Thẩm Dụ bày ra vẻ áy náy, mấy ngón tay vô thức gõ xuống bàn.

"Mình xin lỗi, mình không có ý đó. Mình cảm thấy cậu rất đáng yêu. Cậu như thế này rất tốt."

Mặt tôi lại đỏ bừng, nhưng lần này là vì tôi thấy ngại.

Tôi xấu hổ vùi đầu vào bát, cúi đầu tăng tốc, tập trung ăn cơm, sau đó dọn dẹp rồi nhanh chóng rời đi.

Tất cả diễn ra chưa đến năm phút.

Tôi giả bộ tự nhiên, bỏ lơ tiếng Thẩm Dụ gọi tôi từ phía sau, muốn add wechat của tôi.

Tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

2.

Về đến phòng ngủ, tôi mới giật mình sực nhớ: Hình như các món trên bàn đều do một mình tôi ăn hết
1f642.png


Thịt chân giò kho tàu, ức bò hầm cà chua, sườn xào chua ngọt, tôi ăn không thừa miếng nào!

Tôi đang làm cái quái gì vậy!

Tôi úp mặt vào gối, không có mặt mũi đi gặp ai nữa!

Trong lòng Thẩm Dụ, tôi chắc hẳn là loại con gái vừa muốn bắt chuyện với người ta, lại không nỡ nhường miếng ăn của chính mình.

Đúng rồi, lại còn liền một lúc giải quyết xong hai bát cơm nữa chứ!

Ngoài trời gió khá to, cũng khá lạnh, tôi cảm thấy nó y hệt như tâm trạng tôi bây giờ.

Đúng lúc này, Lâm Thanh, bạn cùng phòng cũng trở về. Vừa lao vào phòng, nó liền nhào tới lay bả vai của tôi, chất vấn: "Khai nhanh, mày quen nam thần từ khi nào!"

Tôi khó hiểu nhìn nó: "Không thể nào, làm sao tao quen được?"

Một người bạn cùng phòng khác đi đến giữ tay tôi: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, che giấu sẽ bị trừng trị!”.

Ngay cả Lương Yên cũng chạy tới, dò hỏi.

Nhìn vẻ mặt lờ mà lờ mờ của tôi, họ đưa cho tôi xem một bài đăng trên Tieba*.

*Tieba: tên một diễn đàn

[Hoa khôi của khoa Luật - Giang Niệm cùng nam thần Thẩm Dụ hẹn hò]

Hôm nay khi tôi ăn cơm ở căng tin, bắt gặp Giang Niệm và Thẩm Dụ đang ngồi ăn cùng nhau. Hai người họ cười rất vui vẻ.

Không nói nữa, tôi thất tình rồi, tìm một nơi để khóc đây.

【đính kèm hình ảnh】

Trong ảnh, tôi và Thẩm Dụ đang mỉm cười nhìn nhau, nhìn có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ.

Các bình luận bên dưới cũng tương tự.

Nếu đương sự không phải là tôi, nhìn thấy mấy tấm ảnh này, tôi chắc sẽ cảm khái một câu: Đẹp đôi!

Tôi nhanh chóng thanh minh: "Quả thực có chuyện tao cùng Thẩm Dụ ăn cơm, nhưng thật ra không phải như mọi người nghĩ đâu."

"Tao nhận lầm người, sau đó cùng cậu ấy ăn một bữa."

Tôi nghĩ, vẫn là không nên kể hết sự tình, bàn tán sau lưng về gia đình người ta không được hay cho lắm.

Bạn cùng phòng nghe xong, liền “cắt” một tiếng, không hứng thú nữa.

Lâm Thanh nhéo mặt tôi một cái: "Tao nói này, cái khuôn mặt xinh đẹp này của mày, đúng là phí phạm. Chẳng biết cái gì cả! Lần trước ở hội thể thao, có người mua nước cho mày, mày bảo chân mày vẫn khỏe mạnh, vẫn đi được. Lần trước nữa có người đốt nến, tỏ tình với mày, mày lại bảo mày hy vọng mày sẽ được sống lâu dài, tạm thời không cần tưởng niệm mày. Lần trước nữa nữa, học trưởng hẹn mày ra ngoài chơi để thúc đẩy tình cảm, mày lại cảm thấy người ta hẹn mày đi leo núi là có mưu đồ với mày. Còn có…”

Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, đau chế.t đi được.

Haizzz, thật ra tôi không ngốc, chút tâm tư đó của họ làm sao tôi có thể không nhìn ra.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ nhạy cảm, vậy nên mục đích họ tiếp cận tôi có đơn thuần hay không, tôi có thể cảm nhận được.

Mấy người đó cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nổi da gà, nhịn không được từ chối.

Lần này, tôi không thanh minh, chủ yếu là vì quá phiền phức. Đây chẳng qua chỉ là chuyện bé tí, nếu muốn làm rõ toàn bộ mọi chuyện lại phải đem chuyện nhà Thẩm Dụ nói ra, cái này khiến người ta khó xử biết bao!

Tôi cứ nghĩ, nhân duyên với Thẩm Dụ tới đây là kết thúc, nào ngờ ngày hôm sau, tôi gặp lại cậu ở căn tin.

3.

Mọi người ạ, tôi tiêu đời rồi!

Cái thẻ cơm hôm qua bị tôi đập mạnh xuống bàn, lúc về tôi quên cầm đi!

Lúc đó đập mạnh quá, thấy ngầu quá!

Bây giờ tôi đang trước quầy đồ, trên tay là đĩa thức ăn sáu món mặn, đứng trước mặt dì ở căn tin khó xử.

Ánh mắt dì ấy nhìn tôi từ nhìn một Thần Tài lớn đổi thành nhìn một con nhóc thối ham ăn.

Tôi chỉ đành đặt các món đã chuẩn bị trở lại.

Đúng lúc này, tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng sau lưng.

"Dì ơi, cháu thanh toán cho cô ấy rồi."

Cậu lấy đĩa thức ăn của tôi từ phía sau, kéo tôi đến một chỗ, ngồi xuống.

"Hôm qua mình muốn nhắc cậu mang theo thẻ cơm, kết quả cậu rời đi nhanh quá, lúc mình ra khỏi căn tin đã không nhìn thấy cậu đâu rồi."

Cậu vừa nói, vừa lấy khăn lau bát đũa cho tôi.

Cậu chỉ vào thẻ cơm trên bàn, trong thẻ chính là hình ảnh con nhỏ răng to ham ăn, còn ai ngoài tôi nữa.

Tôi vội vàng cất thẻ cơm đi.

"Mình chuyển tiền cho cậu nhé."

Hôm nay tôi gọi sáu món. Sáu món này thực ra cũng không phải quá đắt, tổng khoảng gần 40 tệ, nhưng nó lại đủ để Thẩm Dụ ăn khoảng 80 bữa, trong vòng 40 ngày. 80 mươi bữa, 40 ngày lận đó!

Tôi, tôi chính là kẻ có tội.

Thẩm Dụ xua xua tay, lấy điện thoại di động ra: "Cậu add mình trên wechat là được. Lúc trước muốn add cậu, cậu đã rời đi rồi.”

Tôi gật đầu, kết bạn với cậu. Hình đại diện của Thẩm Dụ rất đơn giản, là một con mèo màu cam đáng yêu, trông có chút quen mắt.

Tên cũng là tên viết tắt của Thẩm Dụ, sy.

Tôi kiên trì muốn trả lại tiền, hết nước hết cái nói với cậu: “Kiếm được tiền đâu dễ dàng gì, huống hồ lại là cậu.”

Cậu sững sờ một hồi, như thể không tin vào tai mình, mở miệng định nói gì đó.

Tim tôi lỡ một nhịp, không ngờ tôi có thể trực tiếp nói ra như vậy…

Cậu nhìn đĩa ăn của mình, giống như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười bất lực:

"Mình có tiền."

Tôi hiểu, những người như Thẩm Dụ đều có lòng tự tôn rất cao, tôi phối hợp gật gật đầu, qua loa đáp: "Mình hiểu, mình hiểu mà."

Nói xong, tôi gửi hồng bao cho cậu.

Khóe miệng cậu cứng đờ, nhấn mạnh lại: "Mình không cần tiền của cậu. Mình, có, tiền."

Tôi hiểu chuyện, cũng không gửi thêm nữa.

Ôi trời, trọng trách lớn lao giao cho những người khác, nhiệm vụ bảo vệ lòng tự tôn của nam thần cứ việc giao cho tôi!
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom