9.
Tôi đưa Thẩm Dụ về căn hộ gần trường.
Tôi mang cho cậu đôi dép nam mà lúc trước tôi mua cho bố, nhưng cậu cứ đứng bất động ở cửa mà không đi vào.
"Sao vậy?"
Khóe miệng cậu mím thành một đường thẳng, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Kích thước không đúng."
Đúng là đôi dép này có hơi nhỏ so với chân của cậu: "Chân của bố chắc là nhỏ hơn của cậu. Mình đi mua đôi khác cho cậu nhé?"
Tôi vừa dứt lời, cậu đột nhiên mỉm cười, đi dép vào: "Hình như cũng không quá nhỏ."
? Kích thước bàn chân thay đổi chỉ trong một tích tắc?
Cậu quay đầu, né tránh ánh mắt của tôi: "Chắc là lúc nãy không nhìn rõ."
Tôi không nghĩ nhiều, rót cho cậu một cốc nước, sau đó đi tìm một bộ quần áo của bố để cậu thay ra.
Cậu nhìn bộ quần áo trên tay tôi: "Của chú?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
"Không ngờ là chú cũng bắt trend ra phết."
Tôi nhìn chiếc quần bò rách gối và chiếc áo T-shirt hình đầu lâu, cảm thấy cạn lời.
Ai bảo tôi có một người bố thích chạy theo thời đại, một lòng theo đuổi giấc mơ trở thành rapper ở tuổi năm mươi.
Tôi bật máy tính, xem các chương trình truyền hình để giết thời gian.
Thôi được, tôi thừa nhận, chủ yếu là do phòng tắm nhà tôi được thiết kế bằng kính thủy tinh mờ.
Thẩm Dụ đang làm gì trong đó, tuy rằng không thể nhìn thấy từng chi tiết, nhưng đường nét lại rất rõ ràng đó nha.
Bờ vai rộng, vòng eo hẹp, cơ bắp, thân hình… hmm
Sắc tức là không, không tức là có. *
*Đây là một triết lý sâu sắc của Đạo Phật. Nói một cách dân dã, ý nghĩa của từ này là “có có không không” để diễn tả sự ‘không’ và ‘có’, một quan niệm tương đối. Có mà không, không mà có, khó lường lắm thay. Trong cuộc sống diễn ra hằng ngày, không ai là có tất cả cũng như không ai là không có gì cả. Cái sự có không chỉ là tương đối. Nhiều khi không có gì tức là có tất cả, và có tất cả lại là không có gì cả.
(Nguồn GG)
Trên đầu “sắc” là chữ “dao”!* Lưỡi dao vốn không có mắt.
*trên chữ sắc - 色 là chữ dao - 刀
Ai nói tôi đang nhìn cậu ấy!
Tôi lấy tay che mắt, chỉ để hở một chút. Tôi - Giang Niệm, người vốn được mệnh danh là bà hoàng tuân thủ luật pháp!
Có thể là do chỉ để một khe hở, tôi đã được thử cái thứ gọi là hiệu ứng chụp ảnh qua lỗ kim*, cơ bắp ngày càng lớn, thậm chí ngày càng rõ ràng!
*Pinhole camera (tạm dịch: máy ảnh lỗ kim) là một thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính, thay vào đó, một lỗ kim với một khẩu độ nhỏ duy nhất – chính là nơi tiếp nhận hình ảnh – được tạo ra trên một mặt của hộp kín. Những bức ảnh được chụp bằng máy ảnh pinhole sẽ không sắc nét và không có độ sâu như những bức ảnh chụp bằng ống kính thông thường. Nhưng bù lại, hiệu ứng của bức ảnh sẽ rất đặc biệt. Bức ảnh càng trở nên giá trị khi bạn chỉ muốn nhấn vào một hình ảnh nào đó, còn bối cảnh xung quanh nó sẽ được làm mờ đi một cách hoàn toàn tự nhiên.
Ông trời sinh ra những khe hở để chúng thực hiện sứ mệnh này?
Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ: "Bỏ xuống đi."
Tai tôi bắt đầu đỏ lên: "Mình cố ý che lại để không nhìn cậu mà."
Thẩm Dụ kéo dài giọng: "Ồ? Phải không?"
Tim của tôi đập thình thịch, chỉ là một khe hở nhỏ, cậu ấy sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ!
Cậu bảo: "Mình tin mà. Cậu cứ lau máu mũi đi đã."
Tôi lấy tay sờ vào mũi. Nhầy nhầy dính dính.
Rất tốt! Nếu tôi nói là do thời tiết khô ráo, cậu có tin không?
Nhìn cơn mưa rào rả rích ngoài cửa sổ, tôi thà rằng mình bị chế.t chìm trong đó!
Cậu nhịn cười, nhẹ nhàng lấy khăn lau cho tôi, một tay đỡ cằm tôi nâng lên. Cả người tôi không ngồi vững, chực ngã về phía sau.
Cậu đỡ tôi từ phía sau, áp môi vào tai tôi: "Căng thẳng?"
Tôi đẩy cậu ra, che giấu đi trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Cậu chỉ cười, không nói gì thêm nữa, đi đến tủ lạnh lấy cho tôi vài viên đá để chườm.
Cảm thấy máu đã ngừng chảy, tôi giật giật góc áo của cậu: "Chắc là mình ổn rồi."
Cậu đi đến giường tôi, bày ra vẻ không muốn đi: “Cậu không phải kiểu người vắt chanh bỏ vỏ đâu nhỉ?"
Gì đây, sao nghe giống phê phán một người đàn ông nhẫn tâm bỏ rơi vợ con thế nhỉ!
Tôi có thể làm gì khác? Tôi chỉ có thể gọi cơm bên ngoài cho cậu!
Tôi đói rồi.
Thế là tôi ngó trái ngó phải, âm thầm đặt hàng, thậm chí tôi còn ghi chú, nhờ nhân viên xé hộ tờ biên lai trước khi giao hàng.
Mấy tổ chức ngầm mà biết chuyện này có khi còn phải cất lời ca ngợi tôi ấy chứ.
Tôi gọi cơm của nhà hàng Linh Các, một nhà hàng mà tôi hay ăn.
Sạch sẽ, mùi vị tuyệt vời, nguyên liệu tươi mới, món ăn đa dạng, được nhiều người yêu thích.
Nếu bắt buộc phải kể một khuyết điểm thì chắc là nó khá đắt.
Linh Các có logo riêng, tôi đã nghĩ đến việc bỏ chúng đi, nhưng mà món nào họ cũng dán lên, chưa kể còn khắc chúng trên hộp, tôi đâu thể làm gì khác.
Thẩm Dụ liếc nhìn đồ ăn, rồi lại nhìn tôi đầy ẩn ý.
Chắc là cậu không biết?
Tôi không nhịn được để ý vẻ mặt của cậu, cậu vẫn bày ra vẻ bình thản thường ngày, như thể không phát giác ra điều gì.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy đũa, chuẩn bị ăn.
"Giang Niệm, cậu có biết một cô gái mời một chàng trai đến nhà của mình có nghĩa là gì không?"
Tôi sững sờ: "Hả?"
Cậu đeo đồng hồ vào, chậm rãi nói: "Vả lại cô gái này còn mời anh ta đi tắm".
Tôi: "?"
Cậu ghé sát mặt vào tôi, đến độ chóp mũi hai đứa gần như chạm vào nhau: "Em thích anh. Muốn cùng anh có một đêm tuyệt vời."
Lạch cạch.
Đôi đũa của tôi rơi khỏi tay.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, loại tình huống này xảy ra chỉ vì tôi muốn học pha cà phê.
10.
Thẩm Dụ nói tôi thích cậu, tôi thừa nhận.
Tôi thuộc team nhan khống, tôi tự hào!
Nhưng cậu bảo tôi muốn có một đêm tuyệt vời với cậu, tôi thực sự chết lặng.
Cậu đưa mắt nhìn xuống, cuối cùng chạm vào môi tôi, cậu đưa tay lên chạm vào, vuốt nhẹ: "Hửm? Mình nói đúng không? Niệm Niệm."
Niệm… Niệm?
CMN quá sức tưởng tượng của tôi rồi!
Cậu thực sự quá đỉnh!
Tôi kiễng chân, môi tôi chạm môi cậu: "Ừm, do mình “thấy sắc động lòng”."
Cậu sững sờ vài giây, yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt sâu xa, như chứa hàng vạn bão tố.
Cậu cúi người, đè tôi xuống sofa, trao cho tôi một nụ hôn mãnh liệt.
Mãi đến khi tôi không thở được, mới từ từ buông tôi ra.
"Em đói rồi."
Anh đáp lại, giọng khàn quyến rũ, nhìn tôi chằm chằm như nhìn một con mồi: "Anh cũng vậy. Muốn ăn."
Tôi đỏ mặt: "Em đói bụng!!"
Anh ôm tôi: "Anh cũng thế mà, em nghĩ linh tinh gì vậy? Hửm?"
Nếu không phải vì anh tự đề cập đến cái đêm tuyệt vời gì đó, tôi có nghĩ linh tinh hả?
Tôi đổi đôi đũa khác, mặc kệ ánh nhìn của anh, an tâm ăn cơm.
Cơm lành canh ngọt xong, mưa vẫn chưa ngớt, ngược lại càng lúc càng lớn.
Nhìn tình hình thế này, khả năng là Thẩm Dụ phải ở tạm nhà tôi một đêm rồi.
"Đêm nay anh ở tạm phòng cho khách nhé."
Anh đáp lại một câu, tiện tay cầm điều khiển chọn một bộ phim, chúng tôi ngồi trên sofa cùng nhau xem.
Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
Tôi không nhịn được, hỏi: "Mối quan hệ của chúng ta là?"
Hình như anh đâu tỏ tình với tôi, tôi cũng đâu tỏ tình với anh.
Chúng tôi chẳng qua chỉ hôn nhau một cách mơ mơ hồ hồ.
Bây giờ lại tay đan tay ngồi xem phim cùng nhau.
Anh nắm tay tôi càng chặt: "Em định ăn sạch mà không trả tiền?"
?
"Em đã ăn sạch đâu."
Anh bày ra vẻ mặt như mới ngộ ra điều gì: "Thế nào? Em muốn ăn? Ngoan. Đừng vội."
? ? ? ! ! !
Anh không nhịn được cười, ôm mặt tôi: "Bạn gái ơi, vậy xin hỏi Giang Niệm có nguyện ý làm bạn gái anh không?"
Tôi nhìn vào mắt anh, ẩn sâu trong nụ cười là sự nghiêm túc song cũng có một chút bất an.
"Được thôi, bạn trai."
Tôi không kìm được mà hôn anh một cái. Anh hôn trả lại, tay còn vuốt vuốt eo tôi.
—------------
Ngủ một giấc tỉnh lại, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, mơ mơ hồ hồ đi tìm Thẩm Dụ ôm lấy anh: "Tại anh hôm qua..."
Anh hoảng loạn đưa tay che miệng tôi lại.
"Sao thế?"
Đáp lại tôi là một giọng nói phẫn nộ: "Lại còn sao thế? Giang Niệm, ai cho con to gan lớn mật thế này?”
Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?
Giống giọng nói mà tôi đã nghe suốt hai mươi năm.
Tôi mở mắt, tỉnh cả ngủ:
"Bố."
11.
Bố nheo mắt nhìn tôi và Thẩm Dụ chằm chằm, làm tôi nổi cả da gà.
Lúc sau, ông lên tiếng: "Bố nào? Tôi không phải bố của chị. Chị đi mà gọi người mặc quần áo của tôi bằng bố."
Người mặc quần áo của ông, không ai khác ngoài Thẩm Dụ.
Tôi nép vào vòng tay Thẩm Dụ: "Việc ngoài ý muốn thôi mà bố."
“Vẫn còn ở đó, con qua đây ngay cho bố!” Bố tôi đột nhiên lên giọng.
Tôi theo quán tính, lập tức đứng cách Thẩm Dụ hai mét.
Thẩm Dụ liếc tôi một cái, như muốn nói trách tôi thất tín bội nghĩa.
Nhưng tôi nào có cách khác?
Đây là bố của tôi đó!
Thẩm Dụ đưa tay hướng về phía bố tôi: "Cháu chào chú, cháu là Thẩm Dụ, bạn trai của Niệm Niệm."
Bố tôi cao giọng. "Bạn trai?"
Tôi điên cuồng gật đầu.
Ông vỗ mạnh lên bàn: "Kể cả là bạn trai thì hai đứa cũng không được ngủ chung! Con mới bao nhiêu tuổi hả Giang Niệm?”
Tôi yếu ớt đáp: "Hai mươi ạ. Đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi ạ."
Bố tôi có vẻ còn tức giận hơn, nếu đôi mắt có thể giế.t được người, có lẽ tôi đã không còn được đứng đây nữa.
“Con còn muốn kết hôn?!"
Thẩm Dụ vội bịt miệng tôi lại: "Xin lỗi chú. Hôm qua quần áo của cháu bị bẩn, Niệm Niệm đưa cháu đến đây để thay quần áo. Sau đó trời mưa to quá, cháu không về được. Chú yên tâm, cháu ngủ ở phòng cho khách.”
Bố tôi nhìn có vẻ đã tin tưởng hơn, vẻ mặt cũng khá lên một chút: "Giang Niệm, vừa nãy, mấy từ con nói là có ý gì?"
Tôi giải thích: "Nếu con nói hôm qua bọn con chơi poker cả đêm, bố có tin không?"
Bố tôi nhướng mày: "Con xem bố là tên ngốc hả?"
Tôi hết nước hết cái: "Thật mà bố, hôm qua bọn con chơi poker cả đêm, con không thắng trận nào."
Bố nghĩ về kỹ năng chơi poker “tuyệt đỉnh” của tôi, cuối cùng cũng tin.
Nhưng ông vẫn ậm ừ: “Có mỗi trò poker mà còn không nhường con, còn yêu đương cái gì.”
Tôi rót cho ông một cốc nước, thuận mồm bịa ra một lý do: "Là con không cho anh ấy nhường."
Thực tế là, cả hai chúng tôi đều chơi poker, thống nhất là, nếu tôi thua, anh có thể hôn tôi; nếu anh thua, tôi có thể hôn anh.
Sao cơ?
Bạn bảo đằng nào cũng được hôn nhau á?
Trên đời này làm gì có kẻ nào bình thường khi yêu.
Bố lại liếc nhìn Thẩm Dụ: "Sao thằng nhóc này nhìn quen quen nha?"
Tay Thẩm Dụ đang rót nước bỗng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Sau khi rót trà xong, anh đưa cho bố tôi: "Chắc là do chú gặp quá nhiều người, mà mặt cháu lại có vẻ mặt bình dân đó ạ."
Bố tôi rõ ràng đã chấp nhận câu trả lời này, sau đó ông quay sang nói với tôi một cách tức giận: "Con còn làm gì ở đây? Mau đi ngủ bù."
Trái tim tôi bỗng cảm thấy ấm áp, tôi biết là bố luôn nghĩ cho tôi mà.
Tôi cũng hay có thói quen đi ngủ bù thật, nhưng mà hiện tại nghĩ lại!
Bố rõ ràng đang muốn “tống khứ” tôi đi!
Nhân vật đã biết: Bố tôi, Thẩm Dụ - bạn trai tôi
Bối cảnh đã biết: Nhà của tôi
Sự việc đã biết: Thẩm Dụ ở lại nhà tôi qua đêm, bố tôi đã chứng kiến cảnh tôi ôm anh nói mấy lời linh tinh.
Liệu lúc đi ra, tôi có được nhìn thấy Thẩm Dụ còn nguyên vẹn hay không?
Tôi kì kèo không chịu đi: "Con không buồn ngủ."
Thẩm Dụ xoa xoa đầu tôi: "Vào đi."
Bố tôi ho khan: "Chú ý hành động."
Tôi lập tức giữ chặt bàn tay sắp bỏ xuống của Thẩm Dụ trên đầu mình: "Hừ!"
Thẩm Dụ bị tôi làm cho buồn cười: "Vào trong đi, không sao đâu. Chú rất tốt, anh tin là sẽ không có chuyện gì đâu."
Bố chắc chắn không nghe ra, Thẩm Dụ đã dựng sẵn hình tượng của ông, ông làm vẻ mặt được lợi, đắc ý nói: "Còn không mau vào đi! Không cả hiểu bố bằng tiểu Thẩm.”
…
Ok tình hình thay đổi, tôi trở thành người ngoài cuộc.
Tôi trở về phòng, dán tai lên cửa, song không nghe thấy gì cả.
Có lẽ là đi đến thư phòng rồi cũng nên.
Tôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là khung cảnh bố tôi dùng tiền để ép Thẩm Dụ rời xa tôi.
Nghĩ mãi một hồi, tôi lăn ra ngủ, lại còn nằm mơ.
Trong mơ, bố tôi đang hút xì-gà, đeo kính râm, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, vừa vẫy tay một cái là biến ra tờ chi phiếu 10 triệu.
"Cầm 10 triệu này, rời khỏi con gái tôi."
Thẩm Dụ đáng thương, nước mắt lưng tròng: “Chú ơi, con và Niệm Niệm yêu nhau thật lòng.”
Bố tôi: "20 triệu, không thể nhiều hơn."
Thẩm Dụ: "Chú ơi, con và Niệm Niệm yêu nhau thật lòng."
Bố tôi: "30 triệu, giá cuối cùng."
Thần Vũ: "Chú ơi, con và Niệm Niệm yêu nhau thật lòng."
Bố tôi: "Vậy thì cậu phải gánh vác món nợ hàng trăm vạn!"
Thẩm Dụ: "Chú, chốt 30 triệu, không thiếu một đồng."
Tôi còn chưa kịp nhào qua chửi Thẩm Dụ lên bờ xuống ruộng, liền bị gọi dậy.
Mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Niệm Niệm? Niệm Niệm? Đến giờ ăn trưa rồi."
Tôi lập tức ngồi dậy, ghì cổ anh: "Đồ tồi!"
Anh sững người: "Sao vậy?"
Tôi gạt nước mắt: "Anh lừa em!"
Anh luống cuống: "Em..."
Tôi tiếp tục buộc tội anh: "Anh nói muốn ở bên em mãi mãi, vậy mà bố đưa cho anh 30 triệu, anh liền rời bỏ em."
Anh thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu tôi: "Không. Anh không đi đâu hết, vả lại 30 triệu nào đủ mua em."
Không sai! Tài sản của bố trị giá hàng trăm tỷ!
Ba mươi triệu, ông đúng là keo kiệt!
Tôi ôm chặt lấy anh: "Dù thế nào anh cũng không được phép rời xa em."
Anh cười, hứa: "Được."
Rồi anh ôm mặt tôi, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: “Niệm Niệm, nếu có một ngày em phát hiện ra anh lừa em, em có thể cho anh một cơ hội để giải thích không?"
Tôi vùng ra khỏi vòng tay anh: "Anh lừa em? Anh lấy 30 triệu thật?!"
Anh ôm tôi trở lại: "Nếu anh lấy, em nghĩ anh còn đứng đây không?"
"Nếu, anh nói là nếu như mà, với cả em làm gì mà có những 30 triệu? Niệm Niệm, tin anh, anh sẽ không rời xa em."
Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng anh nhắc nhở tôi một điều, chính tôi đang lừa anh!
Bố tôi cầm 30 triệu trong tay quả thật chỉ là chuyện trong chốc lát…
Tôi ngập ngừng hỏi anh: "Bố em có nói gì với anh không?"
"Không có gì, bảo anh đối xử tốt với em. Bằng không thì sẽ ném anh cho chó ăn."
Tôi rùng mình, nghĩ về đống con vật bố tôi nhận nuôi, không nhịn được run rẩy.
"Vậy anh nhất định phải đối xử tốt với em."
Bình luận facebook