4.
Để trả lại tiền ăn trước đó cho Thẩm Dụ bằng một cách tế nhị hơn, tôi tiếp tục ăn cơm cùng cậu. Mỗi lần như thế, chúng tôi đều hẹn trước trên wechat.
Tôi sẽ phụ trách gọi món mặn, cậu sẽ phụ trách gọi món chay.
Chúng tôi trở thành bạn đồng hành mỗi bữa cơm của nhau.
Trong khoảng thời gian này, cũng có lần Thẩm Dụ thể hiện mình là người có tiền.
Lần đó cậu gọi sẵn cả món mặn lẫn món chay ngồi đợi tôi. Nhìn thấy cảnh này, tôi tức không còn gì để nói.
Tốn bao nhiêu tiền của cậu cơ chứ!
Không biết khi nào tôi mới có thể trả hết nợ bữa này! ! !
Thế là, tôi liền “ra lệnh” cho cậu không được lặp lại điều này một lần nào nữa!
Thẩm Dụ thấy tôi giận, từ đó cũng không lặp lại thật.
Mọi người trên diễn đàn từ ngạc nhiên, nghi ngờ đến tin tưởng, họ dần quen và không còn bàn luận về chúng tôi nữa.
Dường như tất cả đều mặc định hai chúng tôi đang hẹn hò.
Đến khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn thanh minh thì đã quá muộn.
Ngay cả con tró cũng không thèm tin lời tôi nói!!
Quần chúng ăn dưa còn mắng tôi tội ngược đãi cẩu độc thân.
Tôi bị bạn cùng phòng gán cho cái danh lật lọng, bị “vơ vét” thêm hai bữa ăn.
Nghĩ đến đây, món thịt kho trong miệng tự nhiên cũng không còn thơm nữa.
Mấy ngày nay, Thẩm Dụ đã quen với khẩu vị của tôi, thấy tôi dừng lại, cậu hỏi: "Sao thế?"
Tôi kể cho cậu nghe chuyện trên Tieba.
Cậu cau mày, nhìn tôi ẩn ý:
“Có ảnh hưởng gì đến cậu không? Cậu có người trong lòng rồi? Nếu vậy thì để mình đi giải thích."
Với tư cách là một người đã có kinh nghiệm, trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, tôi lên tiếng:
"Bây giờ đã quá muộn rồi. Không sao, mình vẫn chưa có người trong lòng. Chuyện này không ảnh hưởng đến mình cho lắm."
"Ồ."
Tôi cúi đầu ăn cơm, không để ý thấy khóe miệng nhếch lên và ngón tay đang thoải mái gõ trên bàn của cậu.
"Mỗi ngày cậu đều gọi nhiều món như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?"
Tôi thuận miệng trả lời:
"Không sao, mình có tiền!"
Khoan đã!
Tim tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.
Hình như thứ những người xuất thân nghèo khó kiêng kị nhất chính là việc được người giàu bố thí.
Cậu sẽ không cảm thấy rằng vì tôi thương hại cậu nên mới ăn cùng cậu đó chứ?
Tôi thừa nhận là lúc đầu có một chút, nhưng qua mấy ngày này, tôi thừa nhận Thẩm Dụ là một người bạn rất tốt.
Cậu sẽ nghiêm túc lắng nghe tôi nói, không bao giờ qua loa lấy lệ, lại còn rất tinh tế, rất dịu dàng.
Có một lần bà dì đến thăm bất chợt, cậu không ngần ngại đi mua băng vệ sinh giúp tôi. Lúc về, mặt còn đổ mồ hôi, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng. Không cho tôi ăn đồ cay, không cho tôi uống đồ lạnh.
Về việc mua băng vệ sinh cho tôi, cậu không những không từ chối mà còn nói với tôi rằng đây là chuyện bình thường, không khác gì việc đi mua đồ dùng hàng ngày.
Thành thật mà nói, tôi rất cảm động. Cậu là một người bạn mà tôi luôn trân trọng.
Tôi bắt đầu cố gắng tìm cách cứu vãn tình thế:
"Mình cũng không hẳn là giàu, chỉ là tiền của mình đều dùng để mua đồ ăn."
Nói xong, tôi lặng lẽ tháo chiếc nhẫn Cartier mua hơn 2 vạn đang đeo trên tay cất vào trong túi.
Tạm biệt chiếc túi Hermes thân yêu của tôi, tạm biệt Chanel, tạm biệt Lamer, Helena!
Không đúng!
Lamer với Helena tôi vẫn có thể dùng, hihi!!
5.
Để không phá hủy hình tượng được sinh ra trong một gia đình bình thường, tôi chuyển tất cả túi xách, quần áo, trang sức về căn hộ của tôi ở gần trường.
Đêm đến, tôi đặt liền một lúc 200 chiếc áo len và quần jeans.
Lần đầu tiên tôi mua quần áo rẻ như vậy.
Không chỉ tôi không quen mà cả bố tôi, người nằm top 500 doanh nhân thành đạt nhất trên thế giới cũng vô cùng ngạc nhiên.
Ông nhìn hóa đơn thẻ tín dụng của tháng này, lập tức hỏi tôi:
"Con bị người khác nhập rồi?"
......
“Cải tà quy chính” là một chuyện vô cùng khó.
Tôi đã nói với ông không biết bao nhiêu lần, tôi hiểu ông ấy kiếm tiền vất vả thế nào.
Đêm hôm ấy, ông đặt một lèo hàng loạt các mẫu thu đông của Chanel.
Wooooooo! Đẹp muốn xỉu! Cơ mà không mặc được!
—----
Ăn cơm cùng Thẩm Dụ, tôi phát hiện cậu ấy chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt , cũng không ăn hoa quả!
Người này, thật sự quá đáng thương rồi!
Tôi ngay lập tức đặt hai túi đồ ăn vặt to, còn kéo thêm cả bố tôi đi tìm những món đồ ăn vặt ngon nhất từ khắp nơi trên thế giới.
Càng ít người biết càng tốt!
Ví dụ, cái này toàn bằng tiếng Tây Ban Nha, trên bao bì lại còn in hình bóng ma, ai mà biết được nó trị giá 2.000 tệ!
Tôi thường cho Thẩm Dụ chút đồ ăn vặt. Ngoài ra, tôi còn mang cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn dì tôi làm, vừa ngon lại vừa tốt cho sức khỏe.
Tôi đặt quả táo vào tay cậu.
Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đẩy lại về phía tôi: “Mình không ăn."
Tôi lại bắt lấy tay cậu, đặt quả táo vào.
Cậu sững sờ nhìn quả táo rồi thở dài.
Tôi hiểu, nhìn cậu đầy cảm thông.
Tôi cũng lấy một quả táo, cắn một miếng.
"Quả táo này, ngon!."
Quả táo tôi cầm là loại ngọt nhất và đắt nhất, cắn một miếng vừa ngọt lại mọng nước.
“Bộp”
Quả táo trong tay Thẩm Dụ rơi xuống đất, tay cậu vẫn đang đơ trên không trung, sững sờ nhìn tôi.
6.
Sau sự việc quả táo, mỗi lần tôi tặng quà cho Thẩm Dụ, cậu đã không còn từ chối nữa.
Tôi tặng quà cho cậu càng ngày càng nhiều, ánh mắt Thẩm Dụ nhìn tôi càng ngày càng khác thường.
Trong đó chứa đựng ba phần bất lực, bảy phần buông thả.
Tóm lại là vô cùng kì lạ!
—------
Một lần, tôi đến quán cà phê quen, mua một ly cà phê.
Khi tôi đang gọi đồ, tôi bỗng nhìn thấy Thẩm Dụ.
Cậu ngồi trên ghế, nói gì đó với nhân viên đứng bên cạnh.
Nhân viên kia còn liên tục gật đầu.
Hình như cậu đã nhìn thấy tôi.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, đi về phía tôi, vẻ mặt bối rối, như thể muốn nói điều gì.
Tôi lập tức ngộ ra.
Quán cà phê tôi đang đứng có chi phí bình quân 1000+
Điều này hoàn không phù hợp với hình tượng tôi xây dựng bấy lâu nay.
Tôi muốn trốn thoát nhưng đã quá muộn rồi.
Thẩm Dụ đã sải bước đi tới: "Giang Niệm, cậu nghe mình nói đã."
Tôi cứng người, quay đầu lại và vẫy vẫy tay:
"Trùng hợp quá, Thẩm Dụ, cậu cũng tới đây ứng tuyển làm nhân viên phục vụ hả?."
7.
Kỳ lạ thật, sao Thẩm Dụ lại bất lực nhìn tôi thế này.
Lẽ nào, cậu nghĩ tôi đến đây để tranh slot nhân viên của cậu??
Nghe cũng hợp lý ra phết. Thêm một đối thủ cạnh tranh, thêm phần trăm rủi ro.
Tôi quyết định trấn an cậu, kéo cậu qua một góc, nói thầm:
"Sớm biết cậu ở đây, mình đã không đến."
Tôi đặt tay lên vai cậu, chuẩn bị đem 7749 kinh nghiệm mà tôi tích lũy được khi còn là thực tập sinh tại công ty của bố, kết quả cậu ấy còn đỏ mặt!
"Đồng chí Thẩm Dụ, nghiêm túc lắng nghe!"
"Ờm! Được."
"Đồng chí Thẩm Dụ, mình nói cậu nghe, mặc dù mọi người đều nói gen Z có khả năng đem lại luồng gió mới cho nơi làm việc, nhưng cậu cũng không thể để ông chủ đứng, cậu lại ngồi. Đây không phải là kiểu ông chủ gắp đồ ăn, cậu xoay bàn, ông chủ nói chuyện, cậu tán gẫu hay sao! "
Thẩm Dụ mỉm cười, xoa đầu tôi: "Được. Nhưng ông chủ nói tuyển hai người, cậu có muốn làm việc cùng mình không?"
?
Có thật không? Tại sao lúc tôi bước vào cửa nhìn thấy bảng thông báo chỉ tuyển một người?
Ông chủ đổi ý rồi?
Nhưng đó không phải là vấn đề!
Vấn đề là, trước giờ tôi luôn là người được phục vụ!
Tôi… sao mà đi phục vụ người khác bây giờ.
Tôi định từ chối, song bắt gặp đôi mắt tràn hình bóng tôi của Thẩm Dụ, tôi không thể lắc đầu.
Vậy là tôi đành gật đầu, đồng ý với cậu.
Thẩm Dụ ơi là Thẩm Dụ, cậu đúng là biết trêu đùa số phận của tôi mà.
8.
Tôi tự ý thức được khả năng của bản thân.
Đây đã là tách cà phê thứ mười mà tôi tự pha.
Ông chủ đứng bên cạnh tôi, khóe mắt giật giật, liếc nhìn Thần Vũ, rồi lại nhìn tôi, sau đó thở dài.
Trong mắt toàn là sự khinh thường, tôi cúi đầu mà vẫn còn cảm nhận được…
Tôi không phục, lẽ nào Thẩm Dụ có thể làm được?
Thôi được, quả thật là cậu ấy có năng lực này.
Cậu xay cà phê, đổ nước vào, động tác liền mạch. Cuối cùng, cậu đổ cà phê vào cốc, mùi cà phê cực thơm.
Cậu cười với tôi: "Không sao, từ từ học."
Tôi gật đầu, trái tim cảm thấy rung động.
Tôi từ từ học hỏi các bước của cậu.
Chỉ là động tác chưa nhuần nhuyễn, nhiều khi nhớ bước này lại quên bước sau.
Cậu vòng tay qua người tôi từ phía sau, mùi hương bạc hà thoang thoảng, làm say đắm lòng người.
Cậu cầm tay tôi, hướng dẫn tôi từng bước một.
Tôi, không phụ lòng mong đợi của mọi người, một bước cũng không nhớ.
Tôi thề là không phải tại tôi ngốc, ai bảo Thẩm Dụ dựa sát vào tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu, chưa kể cậu còn dùng cái giọng nói đầy mê hoặc kia của mình thì thầm vào tai tôi.
Lúc này mà còn có tâm tư nghe từng bước pha cà phê mới là lạ đó!
Cậu nhìn đôi tai đỏ bừng của tôi, cười vui vẻ, lồng ngực rung theo tiếng cười khiến tai tôi càng đỏ hơn.
Tôi ngại ngùng đến run cả tay, không may làm đổ cà phê lên người cậu.
Cậu cởi bộ đồng phục bên ngoài xuống, trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong có một vết bẩn lớn.
Tôi hốt hoảng vội lấy khăn giấy lau cho cậu, tay tôi đưa ra chạm vào chỗ bị bẩn, tiếp xúc với cơ thể cậu, qua loa xoa xoa hai lần.
Thẩm Dụ trầm giọng, giữ tay tôi lại: "Đừng nhúc nhích."
Ông chủ lúc này cũng đến, tôi đứng chờ “lên thớt”.
Cuối cùng, không ngờ là cậu ta lại cho cả hai chúng tôi nghỉ phép, bảo tôi nhanh chóng đưa cậu ấy đi thay quần áo.
Ông chủ đúng là một người tốt!
Bình luận facebook