Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tín Dụng Đen - Chương 3
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 3
Sau khi ở nhà Kiều về mình có cảm giác rất khó chịu, kiểu như biết mình bị vợ chồng nó dắt mũi mà vẫn phải hếch mũi lên đến cho nó dắt ấy. Cơ khổ, kinh tế nó quyết định tất cả, không giơ mũi ra thì không có doanh số, lấy đâu ra tiền ăn chơi tɦác ɭoạи chứ.
Như ngày xưa thì mình đã phi ngay đến nhà Thư để nhờ nó đưa đối sách, nhưng giờ đâu còn được như thế nữa, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình mình.
Lúc đó mới chia tay, (à không nói chính xác là bị Thư đá) được khoảng 1-2 tháng, Mình vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng, trừ lúc vùi đầu vào công việc và lao theo những cuộc vui vô bổ, hầu hết thời gian mình đều cảm thấy cuộc sống mơ hồ và vô nghĩa. Hình bóng của Thư xuất hiện ở mọi việc mình làm, mọi nơi mình đi qua. Có khi đang ngồi giữa bạn bè đồng nghiệp cười đùa, mình có thể đần mặt ngay được…. Hay những lúc bế tắc trong công việc như lúc này đây, mình nhớ Thư ghê gớm… (Thật ra tình trạng này kéo dài hơn 1 năm trời cơ, đến độ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều chửi mình là thằng luỵ tình…)
Liên thiên tí thôi, đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm cho khách hàng, nếu cứ để những việc xung quanh và tình cảm chi phối thì chắc chả theo được nghê luật sư đâu. Hơn nữa, qua cách kể chuyện của vợ chồng Ms Kiều, mình thấy rất tò mò về Vân.
Dù thế nào đi nữa, một đứa bằng tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động một lúc mấy chục tỷ, quyết định cuộc sống của hàng chục thậm chí hàng trăm người, thì mình vẫn ngồi đây, tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Hèn nhỉ.
Cảm giác rằng Vân là người có tiếng nói quyết định trong vụ việc này, tối đó mình gửi mail cho Vân thông báo việc mình được Kiều thuê theo yêu cầu của Vân. Ngay lập tức mình nhận được mail phản hồi, nội dung ngắn gọn, xúc tích như ra lệnh: Mai 8h tối gặp nhau ở quán “xxx”. Bàn dưới gốc cây trong cùng.
—–
8h tôi hôm sau, y hẹn, mình đến quán xxx, quán này nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường cầu giấy, đường đi vào rất lắt léo…
Quán như một ngôi nhà ma, với tường vôi chóc lở, và không dùng đèn điện, mỗi bàn ở đây được dùng một cây đèn dầu, chỉ đủ soi sáng những đồ vật ở trên cái bàn đấy. Người vào đây thập phần quái dị, chả ai nói với ai câu gì, thậm chí cũng chả ai cất tiếng để gọi đồ. Mỗi bàn đều được mang ra một cái mẹt với một đĩa cóc xoài và một bầu rượu. Mình quan sát thì thấy các bàn hầu hết chỉ có 1 người, hãn hữu mới có bàn ngồi 2 người. Mà bàn 2 người cũng chỉ im lặng ăn xoài và uống rượu, chứ chẳng thấy nói năng gì. Ánh đèn dầu leo lắt làm mình chỉ thấy cái bóng của người ngồi mỗi bàn chứ không thể nào nhìn rõ mặt. (Tả đến đây không biết có đồng chí nào nhận ra cái quán này không nhỉ )
Bước vào quán, nhìn quanh, thấy có duy nhất 1 cái cây ở góc sân, mình tiến lại. Vẫn chưa thấy ai ngồi đó, chăc Vân chưa đến. Mình lựa thế ngồi dựa lưng vào gốc cây và quay mặt ra cửa quán để tiện quan sát. Mà thực chất có quan sát được éo gì đâu. Đèn điện không có, nhìn sang bàn bên cạnh còn thấy tù mù nữa là nhìn đến cửa. Em Vân này thật biết chọn địa điểm để làm việc.
Ngồi mất 15-20p, ăn hết cha nó cả đĩa cóc xoài mà vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện. Khi mình bắt đầu nản thì hương thơm thoang thoảng mang theo một bóng đen lờ mờ tiến đến và ngồi xuống ghế đối diện.
Quên không nói, cái bàn ở đây thực chất chỉ là cái ghế nhựa bé tí được đặt lên một cái mẹt cũng bé tí thay cho mặt bàn. Nói thế để thấy gọi là ngồi đối diện nhưng thực chất thì gần như 2 đứa ngồi sát nhau, mặt đối mặt. Có điều ánh đèn tù mù làm mình cũng không thể nhìn rõ được mặt của người đó. Chỉ biết đó là 1 đứa con gái, khá cao ráo, để tóc dài che nửa mặt.
Vừa ngồi xuống, nó đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào, đầy nữ tính: Anh đợi em lâu chưa.
Mình đáp: Sao bạn biết mình đang đợi bạn.
Nó đáp: Em đến đây từ sớm, ngồi quan sát anh cũng được một lúc rồi. Anh là Tuấn Anh ?
Mình: Ừ. Bạn là Vân à ?
Nó: Vâng. Anh thông cảm, hoàn cảnh của em hiện tại nên anh em mình không ngồi với nhau ở chỗ sáng sủa hơn được.
Mình: Không có gì, công việc thôi. Mà mình đang không hiểu.
Nó: Chuyện gì cơ.
Mình: Tại sao bạn lại tin tưởng để gặp mình, bạn không sợ mình bán đứng bạn ạ.
Vân bật cười: Anh có cái gì để bán đứng em đâu nhỉ.
Mình: Dẫn công an đến chẳng hạn.
Vân: Em có sợ công an đâu.
Mình: Bạn đang trốn nợ phải không, chắc các chủ nợ khác phải tố cáo ra công an rồi chứ. Mà nếu không sợ công an, việc gì bạn phải lẩn chốn và hẹn mình ở chỗ như này.
Vân: Em có kinh nghiệm “bễ” mà. Em báo cho các chủ nợ khác rồi. Em chỉ không ở nhà thôi. Chứ chủ nợ gọi em vẫn nghe máy. Có điều nghe xong lại tắt đi luôn thôi. Anh làm luật sư chắc biết thừa chuyện này còn gì. Cái này là em được chính các anh công an tư vấn đó. Em giờ gặp công an còn nhiều hơn dân thường. Sao mà phải sợ công an chứ.
Mình: Bạn gặp công an ? Làm gì vậy.
Vân: Em xù nợ của đứa khác thì lại có đứa khác xù nợ em. Em nhờ công an đòi nợ cho em. Cơ mà tốn một đống rồi mà chẳng đi đến đâu. Em còn chẳng nhờ được công an thì mấy đứa khác tuổi gì.
Nghe đến đây, mình cũng đoán ra được nên gật gù đáp: Bạn không sợ công an… À… vậy là bạn sợ dân xã hội.
Vân cười: Dạ vâng. Em biết có nhiều đứa nó thù em lắm. Nó không làm gì được em thì nó kiếm người thịt em. Mạng người bây giờ rẻ bèo, Bỏ ra 50 triệu là có đầy thằng sẵn sàng cho mình nằm xuống thôi.
Mình: Thế bạn không sợ mình báo cho chủ nợ của bạn à.
Vân bật cười còn to hơn: Anh đùa à, anh với em không thân thích, không thù hận. Tự nhiên anh đẩy em đến chỗ chết để làm gì. Vì tiền à… Chắc chẳng có đứa nào dám bỏ ra số tiền nhiều hơn số tiền em sẽ trả anh đâu.
Mình cười trừ: Bạn đưa mình càng nhiều tiền càng chứng tỏ việc bạn nhờ mình rắc rối và khó giải quyết thôi. Bạn nhìn mình đâu giống thằng thấy tiền mờ mắt phải không.
Vân: Việc nó khó giải quyết với em thôi, vì em không tiện lộ mặt. Còn với anh nó lại là chuyện hết sức bình thường. Anh yên tâm. Em không kéo anh chết chùm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao bạn không nhờ Kiều hoặc một người thân thiết nào đó.
Vân im lặng một lúc rồi đáp: Em không tin….. Thà là nhờ người lạ và thanh toán sỏng phẳng. còn hơn nhờ người thân mà có dính líu quá nhiều lợi ích. Em bị đâm sau lưng một lần rồi, sẽ không mắc lại sai lầm đó nữa.
Mình: Ngay cả với Kiều hay anh em trong gia đình.
Vân cười nửa đùa nửa thật: Đấy mới là mối hoạ lớn nhất của em bây giờ.
Mình: Sao lại là mối hoạ.
Vân: Cái này anh không biết là tốt hơn.
Mình: Bạn không sợ những việc mình sắp làm cho bạn, mình sẽ báo cho Kiều à.
Đến đây, mình thấy đôi mắt Vân lấp lánh trong bóng tôi nhìn mình, đáp: Em tin em và tiền sẽ thuyết phục được anh.
Mình: Cậu có vẻ rất tự tin.
Vân đáp phũ phàng: Em có thể từ bàn tay trắng gây dựng cơ đồ bằng cả họ anh làm việc cả đời. Theo anh, em có quyền tự tin không.
Mình bật lại: Bản chất nó là cách làm ăn chộp giật và không bền. Bằng chứng là bây giờ bạn đang phải chốn chui chốn nhủi đó thôi.
Vân cười: Chốn chui chốn nhủi nhưng số tiền em còn cũng đủ để em sống suиɠ sướиɠ đến cuối đời. Anh làm được không ?
Mình: Vậy bạn còn đến nhờ mình làm gì. Chỉ cần chốn đi đâu đó và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thôi.
Vân: Em mà là đứa biết bằng lòng với thực tại thì em đã không vươn lên được đến như thế, mà cũng không vấp ngã như này.
Mình trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: Thôi được rồi. Rốt cục bạn muốn mình làm gì.
Vân: Anh có vẻ cứng đầu hơn em dự đoán. Nhưng em thích thế. Anh mà đụt quá thì em cũng chả nhờ anh.
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ…
Chương 3
Sau khi ở nhà Kiều về mình có cảm giác rất khó chịu, kiểu như biết mình bị vợ chồng nó dắt mũi mà vẫn phải hếch mũi lên đến cho nó dắt ấy. Cơ khổ, kinh tế nó quyết định tất cả, không giơ mũi ra thì không có doanh số, lấy đâu ra tiền ăn chơi tɦác ɭoạи chứ.
Như ngày xưa thì mình đã phi ngay đến nhà Thư để nhờ nó đưa đối sách, nhưng giờ đâu còn được như thế nữa, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình mình.
Lúc đó mới chia tay, (à không nói chính xác là bị Thư đá) được khoảng 1-2 tháng, Mình vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng, trừ lúc vùi đầu vào công việc và lao theo những cuộc vui vô bổ, hầu hết thời gian mình đều cảm thấy cuộc sống mơ hồ và vô nghĩa. Hình bóng của Thư xuất hiện ở mọi việc mình làm, mọi nơi mình đi qua. Có khi đang ngồi giữa bạn bè đồng nghiệp cười đùa, mình có thể đần mặt ngay được…. Hay những lúc bế tắc trong công việc như lúc này đây, mình nhớ Thư ghê gớm… (Thật ra tình trạng này kéo dài hơn 1 năm trời cơ, đến độ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều chửi mình là thằng luỵ tình…)
Liên thiên tí thôi, đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm cho khách hàng, nếu cứ để những việc xung quanh và tình cảm chi phối thì chắc chả theo được nghê luật sư đâu. Hơn nữa, qua cách kể chuyện của vợ chồng Ms Kiều, mình thấy rất tò mò về Vân.
Dù thế nào đi nữa, một đứa bằng tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động một lúc mấy chục tỷ, quyết định cuộc sống của hàng chục thậm chí hàng trăm người, thì mình vẫn ngồi đây, tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Hèn nhỉ.
Cảm giác rằng Vân là người có tiếng nói quyết định trong vụ việc này, tối đó mình gửi mail cho Vân thông báo việc mình được Kiều thuê theo yêu cầu của Vân. Ngay lập tức mình nhận được mail phản hồi, nội dung ngắn gọn, xúc tích như ra lệnh: Mai 8h tối gặp nhau ở quán “xxx”. Bàn dưới gốc cây trong cùng.
—–
8h tôi hôm sau, y hẹn, mình đến quán xxx, quán này nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường cầu giấy, đường đi vào rất lắt léo…
Quán như một ngôi nhà ma, với tường vôi chóc lở, và không dùng đèn điện, mỗi bàn ở đây được dùng một cây đèn dầu, chỉ đủ soi sáng những đồ vật ở trên cái bàn đấy. Người vào đây thập phần quái dị, chả ai nói với ai câu gì, thậm chí cũng chả ai cất tiếng để gọi đồ. Mỗi bàn đều được mang ra một cái mẹt với một đĩa cóc xoài và một bầu rượu. Mình quan sát thì thấy các bàn hầu hết chỉ có 1 người, hãn hữu mới có bàn ngồi 2 người. Mà bàn 2 người cũng chỉ im lặng ăn xoài và uống rượu, chứ chẳng thấy nói năng gì. Ánh đèn dầu leo lắt làm mình chỉ thấy cái bóng của người ngồi mỗi bàn chứ không thể nào nhìn rõ mặt. (Tả đến đây không biết có đồng chí nào nhận ra cái quán này không nhỉ )
Bước vào quán, nhìn quanh, thấy có duy nhất 1 cái cây ở góc sân, mình tiến lại. Vẫn chưa thấy ai ngồi đó, chăc Vân chưa đến. Mình lựa thế ngồi dựa lưng vào gốc cây và quay mặt ra cửa quán để tiện quan sát. Mà thực chất có quan sát được éo gì đâu. Đèn điện không có, nhìn sang bàn bên cạnh còn thấy tù mù nữa là nhìn đến cửa. Em Vân này thật biết chọn địa điểm để làm việc.
Ngồi mất 15-20p, ăn hết cha nó cả đĩa cóc xoài mà vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện. Khi mình bắt đầu nản thì hương thơm thoang thoảng mang theo một bóng đen lờ mờ tiến đến và ngồi xuống ghế đối diện.
Quên không nói, cái bàn ở đây thực chất chỉ là cái ghế nhựa bé tí được đặt lên một cái mẹt cũng bé tí thay cho mặt bàn. Nói thế để thấy gọi là ngồi đối diện nhưng thực chất thì gần như 2 đứa ngồi sát nhau, mặt đối mặt. Có điều ánh đèn tù mù làm mình cũng không thể nhìn rõ được mặt của người đó. Chỉ biết đó là 1 đứa con gái, khá cao ráo, để tóc dài che nửa mặt.
Vừa ngồi xuống, nó đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào, đầy nữ tính: Anh đợi em lâu chưa.
Mình đáp: Sao bạn biết mình đang đợi bạn.
Nó đáp: Em đến đây từ sớm, ngồi quan sát anh cũng được một lúc rồi. Anh là Tuấn Anh ?
Mình: Ừ. Bạn là Vân à ?
Nó: Vâng. Anh thông cảm, hoàn cảnh của em hiện tại nên anh em mình không ngồi với nhau ở chỗ sáng sủa hơn được.
Mình: Không có gì, công việc thôi. Mà mình đang không hiểu.
Nó: Chuyện gì cơ.
Mình: Tại sao bạn lại tin tưởng để gặp mình, bạn không sợ mình bán đứng bạn ạ.
Vân bật cười: Anh có cái gì để bán đứng em đâu nhỉ.
Mình: Dẫn công an đến chẳng hạn.
Vân: Em có sợ công an đâu.
Mình: Bạn đang trốn nợ phải không, chắc các chủ nợ khác phải tố cáo ra công an rồi chứ. Mà nếu không sợ công an, việc gì bạn phải lẩn chốn và hẹn mình ở chỗ như này.
Vân: Em có kinh nghiệm “bễ” mà. Em báo cho các chủ nợ khác rồi. Em chỉ không ở nhà thôi. Chứ chủ nợ gọi em vẫn nghe máy. Có điều nghe xong lại tắt đi luôn thôi. Anh làm luật sư chắc biết thừa chuyện này còn gì. Cái này là em được chính các anh công an tư vấn đó. Em giờ gặp công an còn nhiều hơn dân thường. Sao mà phải sợ công an chứ.
Mình: Bạn gặp công an ? Làm gì vậy.
Vân: Em xù nợ của đứa khác thì lại có đứa khác xù nợ em. Em nhờ công an đòi nợ cho em. Cơ mà tốn một đống rồi mà chẳng đi đến đâu. Em còn chẳng nhờ được công an thì mấy đứa khác tuổi gì.
Nghe đến đây, mình cũng đoán ra được nên gật gù đáp: Bạn không sợ công an… À… vậy là bạn sợ dân xã hội.
Vân cười: Dạ vâng. Em biết có nhiều đứa nó thù em lắm. Nó không làm gì được em thì nó kiếm người thịt em. Mạng người bây giờ rẻ bèo, Bỏ ra 50 triệu là có đầy thằng sẵn sàng cho mình nằm xuống thôi.
Mình: Thế bạn không sợ mình báo cho chủ nợ của bạn à.
Vân bật cười còn to hơn: Anh đùa à, anh với em không thân thích, không thù hận. Tự nhiên anh đẩy em đến chỗ chết để làm gì. Vì tiền à… Chắc chẳng có đứa nào dám bỏ ra số tiền nhiều hơn số tiền em sẽ trả anh đâu.
Mình cười trừ: Bạn đưa mình càng nhiều tiền càng chứng tỏ việc bạn nhờ mình rắc rối và khó giải quyết thôi. Bạn nhìn mình đâu giống thằng thấy tiền mờ mắt phải không.
Vân: Việc nó khó giải quyết với em thôi, vì em không tiện lộ mặt. Còn với anh nó lại là chuyện hết sức bình thường. Anh yên tâm. Em không kéo anh chết chùm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao bạn không nhờ Kiều hoặc một người thân thiết nào đó.
Vân im lặng một lúc rồi đáp: Em không tin….. Thà là nhờ người lạ và thanh toán sỏng phẳng. còn hơn nhờ người thân mà có dính líu quá nhiều lợi ích. Em bị đâm sau lưng một lần rồi, sẽ không mắc lại sai lầm đó nữa.
Mình: Ngay cả với Kiều hay anh em trong gia đình.
Vân cười nửa đùa nửa thật: Đấy mới là mối hoạ lớn nhất của em bây giờ.
Mình: Sao lại là mối hoạ.
Vân: Cái này anh không biết là tốt hơn.
Mình: Bạn không sợ những việc mình sắp làm cho bạn, mình sẽ báo cho Kiều à.
Đến đây, mình thấy đôi mắt Vân lấp lánh trong bóng tôi nhìn mình, đáp: Em tin em và tiền sẽ thuyết phục được anh.
Mình: Cậu có vẻ rất tự tin.
Vân đáp phũ phàng: Em có thể từ bàn tay trắng gây dựng cơ đồ bằng cả họ anh làm việc cả đời. Theo anh, em có quyền tự tin không.
Mình bật lại: Bản chất nó là cách làm ăn chộp giật và không bền. Bằng chứng là bây giờ bạn đang phải chốn chui chốn nhủi đó thôi.
Vân cười: Chốn chui chốn nhủi nhưng số tiền em còn cũng đủ để em sống suиɠ sướиɠ đến cuối đời. Anh làm được không ?
Mình: Vậy bạn còn đến nhờ mình làm gì. Chỉ cần chốn đi đâu đó và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thôi.
Vân: Em mà là đứa biết bằng lòng với thực tại thì em đã không vươn lên được đến như thế, mà cũng không vấp ngã như này.
Mình trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: Thôi được rồi. Rốt cục bạn muốn mình làm gì.
Vân: Anh có vẻ cứng đầu hơn em dự đoán. Nhưng em thích thế. Anh mà đụt quá thì em cũng chả nhờ anh.
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ…
Chương 3
Sau khi ở nhà Kiều về mình có cảm giác rất khó chịu, kiểu như biết mình bị vợ chồng nó dắt mũi mà vẫn phải hếch mũi lên đến cho nó dắt ấy. Cơ khổ, kinh tế nó quyết định tất cả, không giơ mũi ra thì không có doanh số, lấy đâu ra tiền ăn chơi tɦác ɭoạи chứ.
Như ngày xưa thì mình đã phi ngay đến nhà Thư để nhờ nó đưa đối sách, nhưng giờ đâu còn được như thế nữa, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình mình.
Lúc đó mới chia tay, (à không nói chính xác là bị Thư đá) được khoảng 1-2 tháng, Mình vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng, trừ lúc vùi đầu vào công việc và lao theo những cuộc vui vô bổ, hầu hết thời gian mình đều cảm thấy cuộc sống mơ hồ và vô nghĩa. Hình bóng của Thư xuất hiện ở mọi việc mình làm, mọi nơi mình đi qua. Có khi đang ngồi giữa bạn bè đồng nghiệp cười đùa, mình có thể đần mặt ngay được…. Hay những lúc bế tắc trong công việc như lúc này đây, mình nhớ Thư ghê gớm… (Thật ra tình trạng này kéo dài hơn 1 năm trời cơ, đến độ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều chửi mình là thằng luỵ tình…)
Liên thiên tí thôi, đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm cho khách hàng, nếu cứ để những việc xung quanh và tình cảm chi phối thì chắc chả theo được nghê luật sư đâu. Hơn nữa, qua cách kể chuyện của vợ chồng Ms Kiều, mình thấy rất tò mò về Vân.
Dù thế nào đi nữa, một đứa bằng tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động một lúc mấy chục tỷ, quyết định cuộc sống của hàng chục thậm chí hàng trăm người, thì mình vẫn ngồi đây, tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Hèn nhỉ.
Cảm giác rằng Vân là người có tiếng nói quyết định trong vụ việc này, tối đó mình gửi mail cho Vân thông báo việc mình được Kiều thuê theo yêu cầu của Vân. Ngay lập tức mình nhận được mail phản hồi, nội dung ngắn gọn, xúc tích như ra lệnh: Mai 8h tối gặp nhau ở quán “xxx”. Bàn dưới gốc cây trong cùng.
—–
8h tôi hôm sau, y hẹn, mình đến quán xxx, quán này nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường cầu giấy, đường đi vào rất lắt léo…
Quán như một ngôi nhà ma, với tường vôi chóc lở, và không dùng đèn điện, mỗi bàn ở đây được dùng một cây đèn dầu, chỉ đủ soi sáng những đồ vật ở trên cái bàn đấy. Người vào đây thập phần quái dị, chả ai nói với ai câu gì, thậm chí cũng chả ai cất tiếng để gọi đồ. Mỗi bàn đều được mang ra một cái mẹt với một đĩa cóc xoài và một bầu rượu. Mình quan sát thì thấy các bàn hầu hết chỉ có 1 người, hãn hữu mới có bàn ngồi 2 người. Mà bàn 2 người cũng chỉ im lặng ăn xoài và uống rượu, chứ chẳng thấy nói năng gì. Ánh đèn dầu leo lắt làm mình chỉ thấy cái bóng của người ngồi mỗi bàn chứ không thể nào nhìn rõ mặt. (Tả đến đây không biết có đồng chí nào nhận ra cái quán này không nhỉ )
Bước vào quán, nhìn quanh, thấy có duy nhất 1 cái cây ở góc sân, mình tiến lại. Vẫn chưa thấy ai ngồi đó, chăc Vân chưa đến. Mình lựa thế ngồi dựa lưng vào gốc cây và quay mặt ra cửa quán để tiện quan sát. Mà thực chất có quan sát được éo gì đâu. Đèn điện không có, nhìn sang bàn bên cạnh còn thấy tù mù nữa là nhìn đến cửa. Em Vân này thật biết chọn địa điểm để làm việc.
Ngồi mất 15-20p, ăn hết cha nó cả đĩa cóc xoài mà vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện. Khi mình bắt đầu nản thì hương thơm thoang thoảng mang theo một bóng đen lờ mờ tiến đến và ngồi xuống ghế đối diện.
Quên không nói, cái bàn ở đây thực chất chỉ là cái ghế nhựa bé tí được đặt lên một cái mẹt cũng bé tí thay cho mặt bàn. Nói thế để thấy gọi là ngồi đối diện nhưng thực chất thì gần như 2 đứa ngồi sát nhau, mặt đối mặt. Có điều ánh đèn tù mù làm mình cũng không thể nhìn rõ được mặt của người đó. Chỉ biết đó là 1 đứa con gái, khá cao ráo, để tóc dài che nửa mặt.
Vừa ngồi xuống, nó đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào, đầy nữ tính: Anh đợi em lâu chưa.
Mình đáp: Sao bạn biết mình đang đợi bạn.
Nó đáp: Em đến đây từ sớm, ngồi quan sát anh cũng được một lúc rồi. Anh là Tuấn Anh ?
Mình: Ừ. Bạn là Vân à ?
Nó: Vâng. Anh thông cảm, hoàn cảnh của em hiện tại nên anh em mình không ngồi với nhau ở chỗ sáng sủa hơn được.
Mình: Không có gì, công việc thôi. Mà mình đang không hiểu.
Nó: Chuyện gì cơ.
Mình: Tại sao bạn lại tin tưởng để gặp mình, bạn không sợ mình bán đứng bạn ạ.
Vân bật cười: Anh có cái gì để bán đứng em đâu nhỉ.
Mình: Dẫn công an đến chẳng hạn.
Vân: Em có sợ công an đâu.
Mình: Bạn đang trốn nợ phải không, chắc các chủ nợ khác phải tố cáo ra công an rồi chứ. Mà nếu không sợ công an, việc gì bạn phải lẩn chốn và hẹn mình ở chỗ như này.
Vân: Em có kinh nghiệm “bễ” mà. Em báo cho các chủ nợ khác rồi. Em chỉ không ở nhà thôi. Chứ chủ nợ gọi em vẫn nghe máy. Có điều nghe xong lại tắt đi luôn thôi. Anh làm luật sư chắc biết thừa chuyện này còn gì. Cái này là em được chính các anh công an tư vấn đó. Em giờ gặp công an còn nhiều hơn dân thường. Sao mà phải sợ công an chứ.
Mình: Bạn gặp công an ? Làm gì vậy.
Vân: Em xù nợ của đứa khác thì lại có đứa khác xù nợ em. Em nhờ công an đòi nợ cho em. Cơ mà tốn một đống rồi mà chẳng đi đến đâu. Em còn chẳng nhờ được công an thì mấy đứa khác tuổi gì.
Nghe đến đây, mình cũng đoán ra được nên gật gù đáp: Bạn không sợ công an… À… vậy là bạn sợ dân xã hội.
Vân cười: Dạ vâng. Em biết có nhiều đứa nó thù em lắm. Nó không làm gì được em thì nó kiếm người thịt em. Mạng người bây giờ rẻ bèo, Bỏ ra 50 triệu là có đầy thằng sẵn sàng cho mình nằm xuống thôi.
Mình: Thế bạn không sợ mình báo cho chủ nợ của bạn à.
Vân bật cười còn to hơn: Anh đùa à, anh với em không thân thích, không thù hận. Tự nhiên anh đẩy em đến chỗ chết để làm gì. Vì tiền à… Chắc chẳng có đứa nào dám bỏ ra số tiền nhiều hơn số tiền em sẽ trả anh đâu.
Mình cười trừ: Bạn đưa mình càng nhiều tiền càng chứng tỏ việc bạn nhờ mình rắc rối và khó giải quyết thôi. Bạn nhìn mình đâu giống thằng thấy tiền mờ mắt phải không.
Vân: Việc nó khó giải quyết với em thôi, vì em không tiện lộ mặt. Còn với anh nó lại là chuyện hết sức bình thường. Anh yên tâm. Em không kéo anh chết chùm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao bạn không nhờ Kiều hoặc một người thân thiết nào đó.
Vân im lặng một lúc rồi đáp: Em không tin….. Thà là nhờ người lạ và thanh toán sỏng phẳng. còn hơn nhờ người thân mà có dính líu quá nhiều lợi ích. Em bị đâm sau lưng một lần rồi, sẽ không mắc lại sai lầm đó nữa.
Mình: Ngay cả với Kiều hay anh em trong gia đình.
Vân cười nửa đùa nửa thật: Đấy mới là mối hoạ lớn nhất của em bây giờ.
Mình: Sao lại là mối hoạ.
Vân: Cái này anh không biết là tốt hơn.
Mình: Bạn không sợ những việc mình sắp làm cho bạn, mình sẽ báo cho Kiều à.
Đến đây, mình thấy đôi mắt Vân lấp lánh trong bóng tôi nhìn mình, đáp: Em tin em và tiền sẽ thuyết phục được anh.
Mình: Cậu có vẻ rất tự tin.
Vân đáp phũ phàng: Em có thể từ bàn tay trắng gây dựng cơ đồ bằng cả họ anh làm việc cả đời. Theo anh, em có quyền tự tin không.
Mình bật lại: Bản chất nó là cách làm ăn chộp giật và không bền. Bằng chứng là bây giờ bạn đang phải chốn chui chốn nhủi đó thôi.
Vân cười: Chốn chui chốn nhủi nhưng số tiền em còn cũng đủ để em sống suиɠ sướиɠ đến cuối đời. Anh làm được không ?
Mình: Vậy bạn còn đến nhờ mình làm gì. Chỉ cần chốn đi đâu đó và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thôi.
Vân: Em mà là đứa biết bằng lòng với thực tại thì em đã không vươn lên được đến như thế, mà cũng không vấp ngã như này.
Mình trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: Thôi được rồi. Rốt cục bạn muốn mình làm gì.
Vân: Anh có vẻ cứng đầu hơn em dự đoán. Nhưng em thích thế. Anh mà đụt quá thì em cũng chả nhờ anh.
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ…
Chương 3
Sau khi ở nhà Kiều về mình có cảm giác rất khó chịu, kiểu như biết mình bị vợ chồng nó dắt mũi mà vẫn phải hếch mũi lên đến cho nó dắt ấy. Cơ khổ, kinh tế nó quyết định tất cả, không giơ mũi ra thì không có doanh số, lấy đâu ra tiền ăn chơi tɦác ɭoạи chứ.
Như ngày xưa thì mình đã phi ngay đến nhà Thư để nhờ nó đưa đối sách, nhưng giờ đâu còn được như thế nữa, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình mình.
Lúc đó mới chia tay, (à không nói chính xác là bị Thư đá) được khoảng 1-2 tháng, Mình vẫn chưa thể lấy lại được cân bằng, trừ lúc vùi đầu vào công việc và lao theo những cuộc vui vô bổ, hầu hết thời gian mình đều cảm thấy cuộc sống mơ hồ và vô nghĩa. Hình bóng của Thư xuất hiện ở mọi việc mình làm, mọi nơi mình đi qua. Có khi đang ngồi giữa bạn bè đồng nghiệp cười đùa, mình có thể đần mặt ngay được…. Hay những lúc bế tắc trong công việc như lúc này đây, mình nhớ Thư ghê gớm… (Thật ra tình trạng này kéo dài hơn 1 năm trời cơ, đến độ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều chửi mình là thằng luỵ tình…)
Liên thiên tí thôi, đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm cho khách hàng, nếu cứ để những việc xung quanh và tình cảm chi phối thì chắc chả theo được nghê luật sư đâu. Hơn nữa, qua cách kể chuyện của vợ chồng Ms Kiều, mình thấy rất tò mò về Vân.
Dù thế nào đi nữa, một đứa bằng tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động một lúc mấy chục tỷ, quyết định cuộc sống của hàng chục thậm chí hàng trăm người, thì mình vẫn ngồi đây, tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Hèn nhỉ.
Cảm giác rằng Vân là người có tiếng nói quyết định trong vụ việc này, tối đó mình gửi mail cho Vân thông báo việc mình được Kiều thuê theo yêu cầu của Vân. Ngay lập tức mình nhận được mail phản hồi, nội dung ngắn gọn, xúc tích như ra lệnh: Mai 8h tối gặp nhau ở quán “xxx”. Bàn dưới gốc cây trong cùng.
—–
8h tôi hôm sau, y hẹn, mình đến quán xxx, quán này nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường cầu giấy, đường đi vào rất lắt léo…
Quán như một ngôi nhà ma, với tường vôi chóc lở, và không dùng đèn điện, mỗi bàn ở đây được dùng một cây đèn dầu, chỉ đủ soi sáng những đồ vật ở trên cái bàn đấy. Người vào đây thập phần quái dị, chả ai nói với ai câu gì, thậm chí cũng chả ai cất tiếng để gọi đồ. Mỗi bàn đều được mang ra một cái mẹt với một đĩa cóc xoài và một bầu rượu. Mình quan sát thì thấy các bàn hầu hết chỉ có 1 người, hãn hữu mới có bàn ngồi 2 người. Mà bàn 2 người cũng chỉ im lặng ăn xoài và uống rượu, chứ chẳng thấy nói năng gì. Ánh đèn dầu leo lắt làm mình chỉ thấy cái bóng của người ngồi mỗi bàn chứ không thể nào nhìn rõ mặt. (Tả đến đây không biết có đồng chí nào nhận ra cái quán này không nhỉ )
Bước vào quán, nhìn quanh, thấy có duy nhất 1 cái cây ở góc sân, mình tiến lại. Vẫn chưa thấy ai ngồi đó, chăc Vân chưa đến. Mình lựa thế ngồi dựa lưng vào gốc cây và quay mặt ra cửa quán để tiện quan sát. Mà thực chất có quan sát được éo gì đâu. Đèn điện không có, nhìn sang bàn bên cạnh còn thấy tù mù nữa là nhìn đến cửa. Em Vân này thật biết chọn địa điểm để làm việc.
Ngồi mất 15-20p, ăn hết cha nó cả đĩa cóc xoài mà vẫn chưa thấy ma nào xuất hiện. Khi mình bắt đầu nản thì hương thơm thoang thoảng mang theo một bóng đen lờ mờ tiến đến và ngồi xuống ghế đối diện.
Quên không nói, cái bàn ở đây thực chất chỉ là cái ghế nhựa bé tí được đặt lên một cái mẹt cũng bé tí thay cho mặt bàn. Nói thế để thấy gọi là ngồi đối diện nhưng thực chất thì gần như 2 đứa ngồi sát nhau, mặt đối mặt. Có điều ánh đèn tù mù làm mình cũng không thể nhìn rõ được mặt của người đó. Chỉ biết đó là 1 đứa con gái, khá cao ráo, để tóc dài che nửa mặt.
Vừa ngồi xuống, nó đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào, đầy nữ tính: Anh đợi em lâu chưa.
Mình đáp: Sao bạn biết mình đang đợi bạn.
Nó đáp: Em đến đây từ sớm, ngồi quan sát anh cũng được một lúc rồi. Anh là Tuấn Anh ?
Mình: Ừ. Bạn là Vân à ?
Nó: Vâng. Anh thông cảm, hoàn cảnh của em hiện tại nên anh em mình không ngồi với nhau ở chỗ sáng sủa hơn được.
Mình: Không có gì, công việc thôi. Mà mình đang không hiểu.
Nó: Chuyện gì cơ.
Mình: Tại sao bạn lại tin tưởng để gặp mình, bạn không sợ mình bán đứng bạn ạ.
Vân bật cười: Anh có cái gì để bán đứng em đâu nhỉ.
Mình: Dẫn công an đến chẳng hạn.
Vân: Em có sợ công an đâu.
Mình: Bạn đang trốn nợ phải không, chắc các chủ nợ khác phải tố cáo ra công an rồi chứ. Mà nếu không sợ công an, việc gì bạn phải lẩn chốn và hẹn mình ở chỗ như này.
Vân: Em có kinh nghiệm “bễ” mà. Em báo cho các chủ nợ khác rồi. Em chỉ không ở nhà thôi. Chứ chủ nợ gọi em vẫn nghe máy. Có điều nghe xong lại tắt đi luôn thôi. Anh làm luật sư chắc biết thừa chuyện này còn gì. Cái này là em được chính các anh công an tư vấn đó. Em giờ gặp công an còn nhiều hơn dân thường. Sao mà phải sợ công an chứ.
Mình: Bạn gặp công an ? Làm gì vậy.
Vân: Em xù nợ của đứa khác thì lại có đứa khác xù nợ em. Em nhờ công an đòi nợ cho em. Cơ mà tốn một đống rồi mà chẳng đi đến đâu. Em còn chẳng nhờ được công an thì mấy đứa khác tuổi gì.
Nghe đến đây, mình cũng đoán ra được nên gật gù đáp: Bạn không sợ công an… À… vậy là bạn sợ dân xã hội.
Vân cười: Dạ vâng. Em biết có nhiều đứa nó thù em lắm. Nó không làm gì được em thì nó kiếm người thịt em. Mạng người bây giờ rẻ bèo, Bỏ ra 50 triệu là có đầy thằng sẵn sàng cho mình nằm xuống thôi.
Mình: Thế bạn không sợ mình báo cho chủ nợ của bạn à.
Vân bật cười còn to hơn: Anh đùa à, anh với em không thân thích, không thù hận. Tự nhiên anh đẩy em đến chỗ chết để làm gì. Vì tiền à… Chắc chẳng có đứa nào dám bỏ ra số tiền nhiều hơn số tiền em sẽ trả anh đâu.
Mình cười trừ: Bạn đưa mình càng nhiều tiền càng chứng tỏ việc bạn nhờ mình rắc rối và khó giải quyết thôi. Bạn nhìn mình đâu giống thằng thấy tiền mờ mắt phải không.
Vân: Việc nó khó giải quyết với em thôi, vì em không tiện lộ mặt. Còn với anh nó lại là chuyện hết sức bình thường. Anh yên tâm. Em không kéo anh chết chùm thôi.
Mình hỏi lại: Vậy sao bạn không nhờ Kiều hoặc một người thân thiết nào đó.
Vân im lặng một lúc rồi đáp: Em không tin….. Thà là nhờ người lạ và thanh toán sỏng phẳng. còn hơn nhờ người thân mà có dính líu quá nhiều lợi ích. Em bị đâm sau lưng một lần rồi, sẽ không mắc lại sai lầm đó nữa.
Mình: Ngay cả với Kiều hay anh em trong gia đình.
Vân cười nửa đùa nửa thật: Đấy mới là mối hoạ lớn nhất của em bây giờ.
Mình: Sao lại là mối hoạ.
Vân: Cái này anh không biết là tốt hơn.
Mình: Bạn không sợ những việc mình sắp làm cho bạn, mình sẽ báo cho Kiều à.
Đến đây, mình thấy đôi mắt Vân lấp lánh trong bóng tôi nhìn mình, đáp: Em tin em và tiền sẽ thuyết phục được anh.
Mình: Cậu có vẻ rất tự tin.
Vân đáp phũ phàng: Em có thể từ bàn tay trắng gây dựng cơ đồ bằng cả họ anh làm việc cả đời. Theo anh, em có quyền tự tin không.
Mình bật lại: Bản chất nó là cách làm ăn chộp giật và không bền. Bằng chứng là bây giờ bạn đang phải chốn chui chốn nhủi đó thôi.
Vân cười: Chốn chui chốn nhủi nhưng số tiền em còn cũng đủ để em sống suиɠ sướиɠ đến cuối đời. Anh làm được không ?
Mình: Vậy bạn còn đến nhờ mình làm gì. Chỉ cần chốn đi đâu đó và tiếp tục hưởng thụ cuộc sống thôi.
Vân: Em mà là đứa biết bằng lòng với thực tại thì em đã không vươn lên được đến như thế, mà cũng không vấp ngã như này.
Mình trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: Thôi được rồi. Rốt cục bạn muốn mình làm gì.
Vân: Anh có vẻ cứng đầu hơn em dự đoán. Nhưng em thích thế. Anh mà đụt quá thì em cũng chả nhờ anh.
Thấy mình im lặng, Vân tiếp tục: Như em đã nói đấy. Em giờ đang trốn nợ, nhưng ngược lại cũng có một số người đang nợ em. Em muốn nhờ anh đi thu hồi những khoản nợ đó. Tất nhiên, anh sẽ chỉ tham gia với vai trò luật sư đại diện thôi. Những việc khác em sẽ hỗ trợ…
Bình luận facebook