Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tín Dụng Đen - Chương 5
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 5
Thật sự lúc đấy mình cũng hơi hốt, nhìn mấy thằng đầu gấu băm trợn thấy bình thường, chứ thấy mấy ông mặc vest thắt calavat thì chắc có biến rồi.
Cơ mà 4 đồng chí ấy xuống xe xong cũng chả làm gì. Cứ đứng đó ngó quanh. Mình thấy thế thì đoán là 2 nhóm này không có quan hệ gì với nhau nên bụng cũng khấp khởi mừng thầm.
3 bạn cốt đột lúc đầu thấy có người đến thì cùng ngừng lại đề phòng. Xong thấy 4 bạn đa cấp kia có vẻ không có ý định can thiệp thì lại quay ra chửi bới nạt nột mình.
Đúng lúc mình định kiếm cớ chuồn thì điện thoại rung. Mở điện thoại ra nghe thì đâu dây bên kia hô: Aloo, anh Tuấn Anh ạ, anh đến nhà ông Quảng chưa.
Nghe tiếng trong điện thoại thì bé mà tiếng bên ngoài thì oang oang nên Mình quay ra thấy 1 ku đa cấp để đầu bổ đan trường đang cầm điện thoại.
Mình vội vẫy tay rối rít hô: Em đây, em Tuấn Anh đây anh ơi.
4 đồng chí đa cấp nghe thế thì hùng hổ tiến về phía mình, mình cũng vội vàng phóng ra phía mấy vị cứu tinh trẻ tuổi đó chứ ngu gì đứng đây. Chẳng may 3 thằng cốt đột nó bắt làm con tin thì vỡ mồm.
Xà được vào vòng tay của 4 đồng chí đa cấp, mình mừng mừng tủi tủi, thổn thức mà hỏi rằng: Các anh tìm em có việc gì vậy.
Đồng chí đa cấp đầu bổ Đan Trường đáp lại với thái độ rất lễ phép: Dạ. Bọn em được chi Hà bảo đển đây giups anh.
Mình ngớ người ra: Hà nào cơ ?
Đầu bổ Đan Trường: Dạ chị Hà chủ nhà ạ. Chị ấy bảo cứ đến đây. Anh bảo làm gì thì làm đấy.
Lúc đấy thì mình cũng đoán ra em Hà này chắc là bạn em Vân, được em Vân nhờ đứng tên cái nhà này. Chắc phái 4 ku đẹp trai khoai to đến để cứu net mình đây. Nghe cái câu: “Anh bảo gì thì làm đấy” mà sướng tê cả người. Hay là sai 4 ku này nhảy vào huyết chiến với 3 ku cốt đột kia rồi bắc ghế đẩu ngồi xem nhỉ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mình biết vụ này không thể giải quyết bằng chân tay được. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt. Với lại, căn bản mình thấy 4 ku này mặt non choẹt, mà đứng thì dúm dụm lại với nhau, chả có tí khí thế nào hết. Sợ là ra kia 3 thằng cốt đột nó quát cho cái thì đái mẹ nó ra quần.
Hỏi tiếp mấy câu thì mình biết mấy ku này cũng éo biết cái gì, chỉ có mỗi câu: Chị Hà bảo bọn em ra đây tìm anh. (Ôi, Vai car lol, bắt bố đi đòi nợ xong sợ bố buồn hay sao lại còn gửi 4 thằng trẻ con đến cho bố trông nữa). Éo ngờ em Vân lại trang bị cho mình hùng hậu đến như thế này. Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, có 4 thằng này đỡ đạn cũng còn hơn một thân một mình, nghĩ vậy nên mình kêu 4 thằng đi với mình ra gặp 3 ku cốt đột.
Nói về 3 ku cốt đột, sau khi thấy viện binh của mình đến thì 3 cậu có bớt hung hăng đi tí, nhưng vẫn đứng đó gườm gườm nhìn mình. Đến khi mình dẫn 4 ku đa cấp tiến lại, chưa kịp nói năng gì thì thằng mũ lưỡi trai ngoác mồm chửi luôn: Đis mẹ, gọi thêm mấy thằng mặt lol này đến mà bọn bố mày sợ à, Tao thách thằng nào bước chân vào cái nhà này đấy. Bố mày chém chết hết.
Ơ, cái đờ mờ, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mình đã định ra nhẹ nhàng nói chuyện mà nó cừ gào cái mõm chó nó lên như này. Chẳng nhẽ nhất định phải huyết chiến sao. Mà nhìn kỹ từ đầu đến giờ, cái thằng đội mũ lưỡi trai này có vẻ thần kinh không bình thường, kiểu kiểu như ngáo đá thì phải. Với mấy thằng kiểu này mình cũng chưa biết phải xử lý ra sao. Chuyên môn của mình là khua môi múa mép thuyết phuc, cơ mà gặp mấy thằng không ăn nhời như này thì đúng kiểu gặp khắc tinh rồi. Mình Đang tính cho mấy ku đa cấp cứ xông vào đạp cho nó mấy đạp xem có khi lúc đó nó mới tỉnh ra mà nói chuyện chăng (Tất nhiên là bọ nó thôi, còn mình thì sẽ chạy ngay trong vòng 1 nốt nhạc ) thì may quá thằng nhỏ con nhất trong 3 thằng mà từ đầu đến giờ không nói năng gì cuối cùng lại lên tiếng. Nó kêu thằng cốt đột kéo thằng ngáo đá lại, xong tiến đến phía mình nói: Tìm quán trà đá, anh em nói chuyện.
Ờ, rốt cục cũng có thằng ăn nhời, mà đã ăn nhời thì mình tin là mình đủ khả năng thuyết phục được nó. Nghĩ thế nên mình đồng ý, xong cả bọn kéo nhau ra quán trà đá, mình vừa đi vừa tính:
Tiếp xúc với dân xã hội nhiều, mình thấy cả 7 đồng chí này chả số má vẹo gì. 4 thằng đa cấp thì éo nói làm gì, mình đoán khả năng cao là mấy ku sinh viên hoặc mấy thằng choai choai mới lớn thiếu tiền nét nên bảo gì làm nấy thôi. Có khi còn éo biết đến đây để đánh nhau ấy chứ.
Còn 3 ku cốt đột kia, nhìn thì có vẻ băm trợn, nhưng phần nhiều là thân cô thế cô, kiểu dân mấy huyện ven ven Đan Phượng, Hoài Đức ăn chơi đùa đòi, được nhờ vả thì rủ nhau đi cho có đội với kiếm thêm tí tiền tối về đập đá thôi. (Cái này thật sự ko có ý kỳ thị gì bạn nào ở Đan Phượng, Hoài Đức đâu, ở đâu cũng có người này người kia thôi, anh em đừng gạch đá mình)
Nói thế, chứ mình cũng biết tốt nhất là đừng đây vào mấy thằng mặt lol này làm gì. Kể cả trường hợp bọn nó éo có vẹo gì như mình nghĩ thật thì xảy ra va chạm, đánh đấm mình cũng là thằng liên luỵ. Cái nghề luật sư này mà dính vô cái đó là mất nghiệp luôn. Chưa kể nó mà có số có má thật thì… vỡ mồm. Vậy nên, phương châm của mình vẫn là: Quân tử động khẩu chứ không động võ. Mình chỉ cần biết bọn nó được lợi gì trong vụ này thôi. Đã làm việc vì lợi ích thì cũng có thể ngừng làm việc vì lợi ích. Mà mình tin mấy bọn này chả phải loại anh hùng nghĩa hiệp ra tay cứu giúp người già neo đơn bất chấp lợi ích đâu.
Để rồi xem….
—–
Ku nhỏ con nhấp ngụm trà rồi bắt đầu luôn: Đây là nhà bác tôi, tôi nói thật, các ông có kéo đến đông hơn tôi vẫn đỡ được. Tôi chỉ không muốn anh em đổ máu vô ích thôi.
Mình đáp: Bọn tôi đến đây không phải để cướp nhà. Mà thời buổi nào rồi còn cướp được nhà. Đúng là nhà này trước kia của ông Quảng cho con, nhưng giờ nó vỡ nợ, ôm của bạn tôi hai mấy tỷ đi mất. Để lại mỗi cái nhà này. Bán giỏi lắm được chục tỷ. Vậy mà ông Quảng ông ấy vẫn không chịu giao. Cậu là cháu ông ấy, chả nhẽ cậu không biết.
Nó: Tôi không biết, chỉ biết nhà này của bác tôi, thằng nào muốn lấy nhà cứ bước qua xác tôi.
Đờ mờ, thằng này cứng. Có điều cứng như thế sao không phang nhau từ lúc nãy. Tự nhiên bảo anh em ra đây ngồi uống trà đá làm cái lol gì. Bố đéo nghe mày nói, bố nhìn những gì mày làm thôi. Thái độ này hẳn là muốn xin xỏ làm tiền rồi.
Đoán thế, nhưng mình cứ phải phủ đầu trước đã: Ơ hay, tôi đã bảo tôi éo đến đây đánh chiếm nhà mà. Tôi làm đơn khởi kiện ra toà rồi, mấy hôm nữa thi hành án người ta xuống cưỡng chế. Chứ tôi thì làm gì được mấy cậu. tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với ông Quảng. Nếu thống nhất được thì bọn tôi cũng đỡ mất tiền cho bọn thi hành án.
Nó: Không đánh nhau thế ông kéo cả đội đến đây làm gì.
Mình: Không kéo cả đội đến thì ông có cho tôi gặp nói chuyện với ông Quảng không. Mà ông cũng xem lại xem. ông Quảng mà đường đường chính chính, sao đến gặp tôi cũng éo gặp.
Nó: Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Tôi gọi ông ra đây đơn giản là không muốn để anh em phải đánh đấm rồi lên phường ngồi. Tôi nói để ông biết, việc ở cái nhà này tốt nhất ông đừng dính vào. Tôi đéo để ông yên đâu.
Mẹ cái thằng này, nói chuyền cùn vãi chưởng Rốt cục lại cũng thuộc cái thể loại đéo ăn nhời. Lâu lâu gặp cái thể loại này ức chế éo chịu được. Chẳng nhẽ lại đánh nhau.
Mình quay lại nhìn lực lượng bên mình, càng nhìn càng thấy mất niềm tin, thằng nào thằng nấy ẻo lả như gay. Đến cái bộ vest mặc nhìn kỹ cũng đúng hàng chợ, vừa cộc vừa bó, trông éo ra cái hồn người. Lấy gì ra mà chống với 3 thằng cốt đột kia đây.
Tính đi tính lại, rốt cục mình đành tìm cách lui binh. Trước khi về mình vẫn cố nói cứng 1 câu: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu, đành để thi hành án họ lo vụ này vậy”.
Chương 5
Thật sự lúc đấy mình cũng hơi hốt, nhìn mấy thằng đầu gấu băm trợn thấy bình thường, chứ thấy mấy ông mặc vest thắt calavat thì chắc có biến rồi.
Cơ mà 4 đồng chí ấy xuống xe xong cũng chả làm gì. Cứ đứng đó ngó quanh. Mình thấy thế thì đoán là 2 nhóm này không có quan hệ gì với nhau nên bụng cũng khấp khởi mừng thầm.
3 bạn cốt đột lúc đầu thấy có người đến thì cùng ngừng lại đề phòng. Xong thấy 4 bạn đa cấp kia có vẻ không có ý định can thiệp thì lại quay ra chửi bới nạt nột mình.
Đúng lúc mình định kiếm cớ chuồn thì điện thoại rung. Mở điện thoại ra nghe thì đâu dây bên kia hô: Aloo, anh Tuấn Anh ạ, anh đến nhà ông Quảng chưa.
Nghe tiếng trong điện thoại thì bé mà tiếng bên ngoài thì oang oang nên Mình quay ra thấy 1 ku đa cấp để đầu bổ đan trường đang cầm điện thoại.
Mình vội vẫy tay rối rít hô: Em đây, em Tuấn Anh đây anh ơi.
4 đồng chí đa cấp nghe thế thì hùng hổ tiến về phía mình, mình cũng vội vàng phóng ra phía mấy vị cứu tinh trẻ tuổi đó chứ ngu gì đứng đây. Chẳng may 3 thằng cốt đột nó bắt làm con tin thì vỡ mồm.
Xà được vào vòng tay của 4 đồng chí đa cấp, mình mừng mừng tủi tủi, thổn thức mà hỏi rằng: Các anh tìm em có việc gì vậy.
Đồng chí đa cấp đầu bổ Đan Trường đáp lại với thái độ rất lễ phép: Dạ. Bọn em được chi Hà bảo đển đây giups anh.
Mình ngớ người ra: Hà nào cơ ?
Đầu bổ Đan Trường: Dạ chị Hà chủ nhà ạ. Chị ấy bảo cứ đến đây. Anh bảo làm gì thì làm đấy.
Lúc đấy thì mình cũng đoán ra em Hà này chắc là bạn em Vân, được em Vân nhờ đứng tên cái nhà này. Chắc phái 4 ku đẹp trai khoai to đến để cứu net mình đây. Nghe cái câu: “Anh bảo gì thì làm đấy” mà sướng tê cả người. Hay là sai 4 ku này nhảy vào huyết chiến với 3 ku cốt đột kia rồi bắc ghế đẩu ngồi xem nhỉ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mình biết vụ này không thể giải quyết bằng chân tay được. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt. Với lại, căn bản mình thấy 4 ku này mặt non choẹt, mà đứng thì dúm dụm lại với nhau, chả có tí khí thế nào hết. Sợ là ra kia 3 thằng cốt đột nó quát cho cái thì đái mẹ nó ra quần.
Hỏi tiếp mấy câu thì mình biết mấy ku này cũng éo biết cái gì, chỉ có mỗi câu: Chị Hà bảo bọn em ra đây tìm anh. (Ôi, Vai car lol, bắt bố đi đòi nợ xong sợ bố buồn hay sao lại còn gửi 4 thằng trẻ con đến cho bố trông nữa). Éo ngờ em Vân lại trang bị cho mình hùng hậu đến như thế này. Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, có 4 thằng này đỡ đạn cũng còn hơn một thân một mình, nghĩ vậy nên mình kêu 4 thằng đi với mình ra gặp 3 ku cốt đột.
Nói về 3 ku cốt đột, sau khi thấy viện binh của mình đến thì 3 cậu có bớt hung hăng đi tí, nhưng vẫn đứng đó gườm gườm nhìn mình. Đến khi mình dẫn 4 ku đa cấp tiến lại, chưa kịp nói năng gì thì thằng mũ lưỡi trai ngoác mồm chửi luôn: Đis mẹ, gọi thêm mấy thằng mặt lol này đến mà bọn bố mày sợ à, Tao thách thằng nào bước chân vào cái nhà này đấy. Bố mày chém chết hết.
Ơ, cái đờ mờ, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mình đã định ra nhẹ nhàng nói chuyện mà nó cừ gào cái mõm chó nó lên như này. Chẳng nhẽ nhất định phải huyết chiến sao. Mà nhìn kỹ từ đầu đến giờ, cái thằng đội mũ lưỡi trai này có vẻ thần kinh không bình thường, kiểu kiểu như ngáo đá thì phải. Với mấy thằng kiểu này mình cũng chưa biết phải xử lý ra sao. Chuyên môn của mình là khua môi múa mép thuyết phuc, cơ mà gặp mấy thằng không ăn nhời như này thì đúng kiểu gặp khắc tinh rồi. Mình Đang tính cho mấy ku đa cấp cứ xông vào đạp cho nó mấy đạp xem có khi lúc đó nó mới tỉnh ra mà nói chuyện chăng (Tất nhiên là bọ nó thôi, còn mình thì sẽ chạy ngay trong vòng 1 nốt nhạc ) thì may quá thằng nhỏ con nhất trong 3 thằng mà từ đầu đến giờ không nói năng gì cuối cùng lại lên tiếng. Nó kêu thằng cốt đột kéo thằng ngáo đá lại, xong tiến đến phía mình nói: Tìm quán trà đá, anh em nói chuyện.
Ờ, rốt cục cũng có thằng ăn nhời, mà đã ăn nhời thì mình tin là mình đủ khả năng thuyết phục được nó. Nghĩ thế nên mình đồng ý, xong cả bọn kéo nhau ra quán trà đá, mình vừa đi vừa tính:
Tiếp xúc với dân xã hội nhiều, mình thấy cả 7 đồng chí này chả số má vẹo gì. 4 thằng đa cấp thì éo nói làm gì, mình đoán khả năng cao là mấy ku sinh viên hoặc mấy thằng choai choai mới lớn thiếu tiền nét nên bảo gì làm nấy thôi. Có khi còn éo biết đến đây để đánh nhau ấy chứ.
Còn 3 ku cốt đột kia, nhìn thì có vẻ băm trợn, nhưng phần nhiều là thân cô thế cô, kiểu dân mấy huyện ven ven Đan Phượng, Hoài Đức ăn chơi đùa đòi, được nhờ vả thì rủ nhau đi cho có đội với kiếm thêm tí tiền tối về đập đá thôi. (Cái này thật sự ko có ý kỳ thị gì bạn nào ở Đan Phượng, Hoài Đức đâu, ở đâu cũng có người này người kia thôi, anh em đừng gạch đá mình)
Nói thế, chứ mình cũng biết tốt nhất là đừng đây vào mấy thằng mặt lol này làm gì. Kể cả trường hợp bọn nó éo có vẹo gì như mình nghĩ thật thì xảy ra va chạm, đánh đấm mình cũng là thằng liên luỵ. Cái nghề luật sư này mà dính vô cái đó là mất nghiệp luôn. Chưa kể nó mà có số có má thật thì… vỡ mồm. Vậy nên, phương châm của mình vẫn là: Quân tử động khẩu chứ không động võ. Mình chỉ cần biết bọn nó được lợi gì trong vụ này thôi. Đã làm việc vì lợi ích thì cũng có thể ngừng làm việc vì lợi ích. Mà mình tin mấy bọn này chả phải loại anh hùng nghĩa hiệp ra tay cứu giúp người già neo đơn bất chấp lợi ích đâu.
Để rồi xem….
—–
Ku nhỏ con nhấp ngụm trà rồi bắt đầu luôn: Đây là nhà bác tôi, tôi nói thật, các ông có kéo đến đông hơn tôi vẫn đỡ được. Tôi chỉ không muốn anh em đổ máu vô ích thôi.
Mình đáp: Bọn tôi đến đây không phải để cướp nhà. Mà thời buổi nào rồi còn cướp được nhà. Đúng là nhà này trước kia của ông Quảng cho con, nhưng giờ nó vỡ nợ, ôm của bạn tôi hai mấy tỷ đi mất. Để lại mỗi cái nhà này. Bán giỏi lắm được chục tỷ. Vậy mà ông Quảng ông ấy vẫn không chịu giao. Cậu là cháu ông ấy, chả nhẽ cậu không biết.
Nó: Tôi không biết, chỉ biết nhà này của bác tôi, thằng nào muốn lấy nhà cứ bước qua xác tôi.
Đờ mờ, thằng này cứng. Có điều cứng như thế sao không phang nhau từ lúc nãy. Tự nhiên bảo anh em ra đây ngồi uống trà đá làm cái lol gì. Bố đéo nghe mày nói, bố nhìn những gì mày làm thôi. Thái độ này hẳn là muốn xin xỏ làm tiền rồi.
Đoán thế, nhưng mình cứ phải phủ đầu trước đã: Ơ hay, tôi đã bảo tôi éo đến đây đánh chiếm nhà mà. Tôi làm đơn khởi kiện ra toà rồi, mấy hôm nữa thi hành án người ta xuống cưỡng chế. Chứ tôi thì làm gì được mấy cậu. tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với ông Quảng. Nếu thống nhất được thì bọn tôi cũng đỡ mất tiền cho bọn thi hành án.
Nó: Không đánh nhau thế ông kéo cả đội đến đây làm gì.
Mình: Không kéo cả đội đến thì ông có cho tôi gặp nói chuyện với ông Quảng không. Mà ông cũng xem lại xem. ông Quảng mà đường đường chính chính, sao đến gặp tôi cũng éo gặp.
Nó: Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Tôi gọi ông ra đây đơn giản là không muốn để anh em phải đánh đấm rồi lên phường ngồi. Tôi nói để ông biết, việc ở cái nhà này tốt nhất ông đừng dính vào. Tôi đéo để ông yên đâu.
Mẹ cái thằng này, nói chuyền cùn vãi chưởng Rốt cục lại cũng thuộc cái thể loại đéo ăn nhời. Lâu lâu gặp cái thể loại này ức chế éo chịu được. Chẳng nhẽ lại đánh nhau.
Mình quay lại nhìn lực lượng bên mình, càng nhìn càng thấy mất niềm tin, thằng nào thằng nấy ẻo lả như gay. Đến cái bộ vest mặc nhìn kỹ cũng đúng hàng chợ, vừa cộc vừa bó, trông éo ra cái hồn người. Lấy gì ra mà chống với 3 thằng cốt đột kia đây.
Tính đi tính lại, rốt cục mình đành tìm cách lui binh. Trước khi về mình vẫn cố nói cứng 1 câu: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu, đành để thi hành án họ lo vụ này vậy”.
Chương 5
Thật sự lúc đấy mình cũng hơi hốt, nhìn mấy thằng đầu gấu băm trợn thấy bình thường, chứ thấy mấy ông mặc vest thắt calavat thì chắc có biến rồi.
Cơ mà 4 đồng chí ấy xuống xe xong cũng chả làm gì. Cứ đứng đó ngó quanh. Mình thấy thế thì đoán là 2 nhóm này không có quan hệ gì với nhau nên bụng cũng khấp khởi mừng thầm.
3 bạn cốt đột lúc đầu thấy có người đến thì cùng ngừng lại đề phòng. Xong thấy 4 bạn đa cấp kia có vẻ không có ý định can thiệp thì lại quay ra chửi bới nạt nột mình.
Đúng lúc mình định kiếm cớ chuồn thì điện thoại rung. Mở điện thoại ra nghe thì đâu dây bên kia hô: Aloo, anh Tuấn Anh ạ, anh đến nhà ông Quảng chưa.
Nghe tiếng trong điện thoại thì bé mà tiếng bên ngoài thì oang oang nên Mình quay ra thấy 1 ku đa cấp để đầu bổ đan trường đang cầm điện thoại.
Mình vội vẫy tay rối rít hô: Em đây, em Tuấn Anh đây anh ơi.
4 đồng chí đa cấp nghe thế thì hùng hổ tiến về phía mình, mình cũng vội vàng phóng ra phía mấy vị cứu tinh trẻ tuổi đó chứ ngu gì đứng đây. Chẳng may 3 thằng cốt đột nó bắt làm con tin thì vỡ mồm.
Xà được vào vòng tay của 4 đồng chí đa cấp, mình mừng mừng tủi tủi, thổn thức mà hỏi rằng: Các anh tìm em có việc gì vậy.
Đồng chí đa cấp đầu bổ Đan Trường đáp lại với thái độ rất lễ phép: Dạ. Bọn em được chi Hà bảo đển đây giups anh.
Mình ngớ người ra: Hà nào cơ ?
Đầu bổ Đan Trường: Dạ chị Hà chủ nhà ạ. Chị ấy bảo cứ đến đây. Anh bảo làm gì thì làm đấy.
Lúc đấy thì mình cũng đoán ra em Hà này chắc là bạn em Vân, được em Vân nhờ đứng tên cái nhà này. Chắc phái 4 ku đẹp trai khoai to đến để cứu net mình đây. Nghe cái câu: “Anh bảo gì thì làm đấy” mà sướng tê cả người. Hay là sai 4 ku này nhảy vào huyết chiến với 3 ku cốt đột kia rồi bắc ghế đẩu ngồi xem nhỉ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mình biết vụ này không thể giải quyết bằng chân tay được. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt. Với lại, căn bản mình thấy 4 ku này mặt non choẹt, mà đứng thì dúm dụm lại với nhau, chả có tí khí thế nào hết. Sợ là ra kia 3 thằng cốt đột nó quát cho cái thì đái mẹ nó ra quần.
Hỏi tiếp mấy câu thì mình biết mấy ku này cũng éo biết cái gì, chỉ có mỗi câu: Chị Hà bảo bọn em ra đây tìm anh. (Ôi, Vai car lol, bắt bố đi đòi nợ xong sợ bố buồn hay sao lại còn gửi 4 thằng trẻ con đến cho bố trông nữa). Éo ngờ em Vân lại trang bị cho mình hùng hậu đến như thế này. Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, có 4 thằng này đỡ đạn cũng còn hơn một thân một mình, nghĩ vậy nên mình kêu 4 thằng đi với mình ra gặp 3 ku cốt đột.
Nói về 3 ku cốt đột, sau khi thấy viện binh của mình đến thì 3 cậu có bớt hung hăng đi tí, nhưng vẫn đứng đó gườm gườm nhìn mình. Đến khi mình dẫn 4 ku đa cấp tiến lại, chưa kịp nói năng gì thì thằng mũ lưỡi trai ngoác mồm chửi luôn: Đis mẹ, gọi thêm mấy thằng mặt lol này đến mà bọn bố mày sợ à, Tao thách thằng nào bước chân vào cái nhà này đấy. Bố mày chém chết hết.
Ơ, cái đờ mờ, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mình đã định ra nhẹ nhàng nói chuyện mà nó cừ gào cái mõm chó nó lên như này. Chẳng nhẽ nhất định phải huyết chiến sao. Mà nhìn kỹ từ đầu đến giờ, cái thằng đội mũ lưỡi trai này có vẻ thần kinh không bình thường, kiểu kiểu như ngáo đá thì phải. Với mấy thằng kiểu này mình cũng chưa biết phải xử lý ra sao. Chuyên môn của mình là khua môi múa mép thuyết phuc, cơ mà gặp mấy thằng không ăn nhời như này thì đúng kiểu gặp khắc tinh rồi. Mình Đang tính cho mấy ku đa cấp cứ xông vào đạp cho nó mấy đạp xem có khi lúc đó nó mới tỉnh ra mà nói chuyện chăng (Tất nhiên là bọ nó thôi, còn mình thì sẽ chạy ngay trong vòng 1 nốt nhạc ) thì may quá thằng nhỏ con nhất trong 3 thằng mà từ đầu đến giờ không nói năng gì cuối cùng lại lên tiếng. Nó kêu thằng cốt đột kéo thằng ngáo đá lại, xong tiến đến phía mình nói: Tìm quán trà đá, anh em nói chuyện.
Ờ, rốt cục cũng có thằng ăn nhời, mà đã ăn nhời thì mình tin là mình đủ khả năng thuyết phục được nó. Nghĩ thế nên mình đồng ý, xong cả bọn kéo nhau ra quán trà đá, mình vừa đi vừa tính:
Tiếp xúc với dân xã hội nhiều, mình thấy cả 7 đồng chí này chả số má vẹo gì. 4 thằng đa cấp thì éo nói làm gì, mình đoán khả năng cao là mấy ku sinh viên hoặc mấy thằng choai choai mới lớn thiếu tiền nét nên bảo gì làm nấy thôi. Có khi còn éo biết đến đây để đánh nhau ấy chứ.
Còn 3 ku cốt đột kia, nhìn thì có vẻ băm trợn, nhưng phần nhiều là thân cô thế cô, kiểu dân mấy huyện ven ven Đan Phượng, Hoài Đức ăn chơi đùa đòi, được nhờ vả thì rủ nhau đi cho có đội với kiếm thêm tí tiền tối về đập đá thôi. (Cái này thật sự ko có ý kỳ thị gì bạn nào ở Đan Phượng, Hoài Đức đâu, ở đâu cũng có người này người kia thôi, anh em đừng gạch đá mình)
Nói thế, chứ mình cũng biết tốt nhất là đừng đây vào mấy thằng mặt lol này làm gì. Kể cả trường hợp bọn nó éo có vẹo gì như mình nghĩ thật thì xảy ra va chạm, đánh đấm mình cũng là thằng liên luỵ. Cái nghề luật sư này mà dính vô cái đó là mất nghiệp luôn. Chưa kể nó mà có số có má thật thì… vỡ mồm. Vậy nên, phương châm của mình vẫn là: Quân tử động khẩu chứ không động võ. Mình chỉ cần biết bọn nó được lợi gì trong vụ này thôi. Đã làm việc vì lợi ích thì cũng có thể ngừng làm việc vì lợi ích. Mà mình tin mấy bọn này chả phải loại anh hùng nghĩa hiệp ra tay cứu giúp người già neo đơn bất chấp lợi ích đâu.
Để rồi xem….
—–
Ku nhỏ con nhấp ngụm trà rồi bắt đầu luôn: Đây là nhà bác tôi, tôi nói thật, các ông có kéo đến đông hơn tôi vẫn đỡ được. Tôi chỉ không muốn anh em đổ máu vô ích thôi.
Mình đáp: Bọn tôi đến đây không phải để cướp nhà. Mà thời buổi nào rồi còn cướp được nhà. Đúng là nhà này trước kia của ông Quảng cho con, nhưng giờ nó vỡ nợ, ôm của bạn tôi hai mấy tỷ đi mất. Để lại mỗi cái nhà này. Bán giỏi lắm được chục tỷ. Vậy mà ông Quảng ông ấy vẫn không chịu giao. Cậu là cháu ông ấy, chả nhẽ cậu không biết.
Nó: Tôi không biết, chỉ biết nhà này của bác tôi, thằng nào muốn lấy nhà cứ bước qua xác tôi.
Đờ mờ, thằng này cứng. Có điều cứng như thế sao không phang nhau từ lúc nãy. Tự nhiên bảo anh em ra đây ngồi uống trà đá làm cái lol gì. Bố đéo nghe mày nói, bố nhìn những gì mày làm thôi. Thái độ này hẳn là muốn xin xỏ làm tiền rồi.
Đoán thế, nhưng mình cứ phải phủ đầu trước đã: Ơ hay, tôi đã bảo tôi éo đến đây đánh chiếm nhà mà. Tôi làm đơn khởi kiện ra toà rồi, mấy hôm nữa thi hành án người ta xuống cưỡng chế. Chứ tôi thì làm gì được mấy cậu. tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với ông Quảng. Nếu thống nhất được thì bọn tôi cũng đỡ mất tiền cho bọn thi hành án.
Nó: Không đánh nhau thế ông kéo cả đội đến đây làm gì.
Mình: Không kéo cả đội đến thì ông có cho tôi gặp nói chuyện với ông Quảng không. Mà ông cũng xem lại xem. ông Quảng mà đường đường chính chính, sao đến gặp tôi cũng éo gặp.
Nó: Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Tôi gọi ông ra đây đơn giản là không muốn để anh em phải đánh đấm rồi lên phường ngồi. Tôi nói để ông biết, việc ở cái nhà này tốt nhất ông đừng dính vào. Tôi đéo để ông yên đâu.
Mẹ cái thằng này, nói chuyền cùn vãi chưởng Rốt cục lại cũng thuộc cái thể loại đéo ăn nhời. Lâu lâu gặp cái thể loại này ức chế éo chịu được. Chẳng nhẽ lại đánh nhau.
Mình quay lại nhìn lực lượng bên mình, càng nhìn càng thấy mất niềm tin, thằng nào thằng nấy ẻo lả như gay. Đến cái bộ vest mặc nhìn kỹ cũng đúng hàng chợ, vừa cộc vừa bó, trông éo ra cái hồn người. Lấy gì ra mà chống với 3 thằng cốt đột kia đây.
Tính đi tính lại, rốt cục mình đành tìm cách lui binh. Trước khi về mình vẫn cố nói cứng 1 câu: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu, đành để thi hành án họ lo vụ này vậy”.
Chương 5
Thật sự lúc đấy mình cũng hơi hốt, nhìn mấy thằng đầu gấu băm trợn thấy bình thường, chứ thấy mấy ông mặc vest thắt calavat thì chắc có biến rồi.
Cơ mà 4 đồng chí ấy xuống xe xong cũng chả làm gì. Cứ đứng đó ngó quanh. Mình thấy thế thì đoán là 2 nhóm này không có quan hệ gì với nhau nên bụng cũng khấp khởi mừng thầm.
3 bạn cốt đột lúc đầu thấy có người đến thì cùng ngừng lại đề phòng. Xong thấy 4 bạn đa cấp kia có vẻ không có ý định can thiệp thì lại quay ra chửi bới nạt nột mình.
Đúng lúc mình định kiếm cớ chuồn thì điện thoại rung. Mở điện thoại ra nghe thì đâu dây bên kia hô: Aloo, anh Tuấn Anh ạ, anh đến nhà ông Quảng chưa.
Nghe tiếng trong điện thoại thì bé mà tiếng bên ngoài thì oang oang nên Mình quay ra thấy 1 ku đa cấp để đầu bổ đan trường đang cầm điện thoại.
Mình vội vẫy tay rối rít hô: Em đây, em Tuấn Anh đây anh ơi.
4 đồng chí đa cấp nghe thế thì hùng hổ tiến về phía mình, mình cũng vội vàng phóng ra phía mấy vị cứu tinh trẻ tuổi đó chứ ngu gì đứng đây. Chẳng may 3 thằng cốt đột nó bắt làm con tin thì vỡ mồm.
Xà được vào vòng tay của 4 đồng chí đa cấp, mình mừng mừng tủi tủi, thổn thức mà hỏi rằng: Các anh tìm em có việc gì vậy.
Đồng chí đa cấp đầu bổ Đan Trường đáp lại với thái độ rất lễ phép: Dạ. Bọn em được chi Hà bảo đển đây giups anh.
Mình ngớ người ra: Hà nào cơ ?
Đầu bổ Đan Trường: Dạ chị Hà chủ nhà ạ. Chị ấy bảo cứ đến đây. Anh bảo làm gì thì làm đấy.
Lúc đấy thì mình cũng đoán ra em Hà này chắc là bạn em Vân, được em Vân nhờ đứng tên cái nhà này. Chắc phái 4 ku đẹp trai khoai to đến để cứu net mình đây. Nghe cái câu: “Anh bảo gì thì làm đấy” mà sướng tê cả người. Hay là sai 4 ku này nhảy vào huyết chiến với 3 ku cốt đột kia rồi bắc ghế đẩu ngồi xem nhỉ. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mình biết vụ này không thể giải quyết bằng chân tay được. Oan oan tương báo, đến bao giờ mới chấm dứt. Với lại, căn bản mình thấy 4 ku này mặt non choẹt, mà đứng thì dúm dụm lại với nhau, chả có tí khí thế nào hết. Sợ là ra kia 3 thằng cốt đột nó quát cho cái thì đái mẹ nó ra quần.
Hỏi tiếp mấy câu thì mình biết mấy ku này cũng éo biết cái gì, chỉ có mỗi câu: Chị Hà bảo bọn em ra đây tìm anh. (Ôi, Vai car lol, bắt bố đi đòi nợ xong sợ bố buồn hay sao lại còn gửi 4 thằng trẻ con đến cho bố trông nữa). Éo ngờ em Vân lại trang bị cho mình hùng hậu đến như thế này. Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, có 4 thằng này đỡ đạn cũng còn hơn một thân một mình, nghĩ vậy nên mình kêu 4 thằng đi với mình ra gặp 3 ku cốt đột.
Nói về 3 ku cốt đột, sau khi thấy viện binh của mình đến thì 3 cậu có bớt hung hăng đi tí, nhưng vẫn đứng đó gườm gườm nhìn mình. Đến khi mình dẫn 4 ku đa cấp tiến lại, chưa kịp nói năng gì thì thằng mũ lưỡi trai ngoác mồm chửi luôn: Đis mẹ, gọi thêm mấy thằng mặt lol này đến mà bọn bố mày sợ à, Tao thách thằng nào bước chân vào cái nhà này đấy. Bố mày chém chết hết.
Ơ, cái đờ mờ, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, mình đã định ra nhẹ nhàng nói chuyện mà nó cừ gào cái mõm chó nó lên như này. Chẳng nhẽ nhất định phải huyết chiến sao. Mà nhìn kỹ từ đầu đến giờ, cái thằng đội mũ lưỡi trai này có vẻ thần kinh không bình thường, kiểu kiểu như ngáo đá thì phải. Với mấy thằng kiểu này mình cũng chưa biết phải xử lý ra sao. Chuyên môn của mình là khua môi múa mép thuyết phuc, cơ mà gặp mấy thằng không ăn nhời như này thì đúng kiểu gặp khắc tinh rồi. Mình Đang tính cho mấy ku đa cấp cứ xông vào đạp cho nó mấy đạp xem có khi lúc đó nó mới tỉnh ra mà nói chuyện chăng (Tất nhiên là bọ nó thôi, còn mình thì sẽ chạy ngay trong vòng 1 nốt nhạc ) thì may quá thằng nhỏ con nhất trong 3 thằng mà từ đầu đến giờ không nói năng gì cuối cùng lại lên tiếng. Nó kêu thằng cốt đột kéo thằng ngáo đá lại, xong tiến đến phía mình nói: Tìm quán trà đá, anh em nói chuyện.
Ờ, rốt cục cũng có thằng ăn nhời, mà đã ăn nhời thì mình tin là mình đủ khả năng thuyết phục được nó. Nghĩ thế nên mình đồng ý, xong cả bọn kéo nhau ra quán trà đá, mình vừa đi vừa tính:
Tiếp xúc với dân xã hội nhiều, mình thấy cả 7 đồng chí này chả số má vẹo gì. 4 thằng đa cấp thì éo nói làm gì, mình đoán khả năng cao là mấy ku sinh viên hoặc mấy thằng choai choai mới lớn thiếu tiền nét nên bảo gì làm nấy thôi. Có khi còn éo biết đến đây để đánh nhau ấy chứ.
Còn 3 ku cốt đột kia, nhìn thì có vẻ băm trợn, nhưng phần nhiều là thân cô thế cô, kiểu dân mấy huyện ven ven Đan Phượng, Hoài Đức ăn chơi đùa đòi, được nhờ vả thì rủ nhau đi cho có đội với kiếm thêm tí tiền tối về đập đá thôi. (Cái này thật sự ko có ý kỳ thị gì bạn nào ở Đan Phượng, Hoài Đức đâu, ở đâu cũng có người này người kia thôi, anh em đừng gạch đá mình)
Nói thế, chứ mình cũng biết tốt nhất là đừng đây vào mấy thằng mặt lol này làm gì. Kể cả trường hợp bọn nó éo có vẹo gì như mình nghĩ thật thì xảy ra va chạm, đánh đấm mình cũng là thằng liên luỵ. Cái nghề luật sư này mà dính vô cái đó là mất nghiệp luôn. Chưa kể nó mà có số có má thật thì… vỡ mồm. Vậy nên, phương châm của mình vẫn là: Quân tử động khẩu chứ không động võ. Mình chỉ cần biết bọn nó được lợi gì trong vụ này thôi. Đã làm việc vì lợi ích thì cũng có thể ngừng làm việc vì lợi ích. Mà mình tin mấy bọn này chả phải loại anh hùng nghĩa hiệp ra tay cứu giúp người già neo đơn bất chấp lợi ích đâu.
Để rồi xem….
—–
Ku nhỏ con nhấp ngụm trà rồi bắt đầu luôn: Đây là nhà bác tôi, tôi nói thật, các ông có kéo đến đông hơn tôi vẫn đỡ được. Tôi chỉ không muốn anh em đổ máu vô ích thôi.
Mình đáp: Bọn tôi đến đây không phải để cướp nhà. Mà thời buổi nào rồi còn cướp được nhà. Đúng là nhà này trước kia của ông Quảng cho con, nhưng giờ nó vỡ nợ, ôm của bạn tôi hai mấy tỷ đi mất. Để lại mỗi cái nhà này. Bán giỏi lắm được chục tỷ. Vậy mà ông Quảng ông ấy vẫn không chịu giao. Cậu là cháu ông ấy, chả nhẽ cậu không biết.
Nó: Tôi không biết, chỉ biết nhà này của bác tôi, thằng nào muốn lấy nhà cứ bước qua xác tôi.
Đờ mờ, thằng này cứng. Có điều cứng như thế sao không phang nhau từ lúc nãy. Tự nhiên bảo anh em ra đây ngồi uống trà đá làm cái lol gì. Bố đéo nghe mày nói, bố nhìn những gì mày làm thôi. Thái độ này hẳn là muốn xin xỏ làm tiền rồi.
Đoán thế, nhưng mình cứ phải phủ đầu trước đã: Ơ hay, tôi đã bảo tôi éo đến đây đánh chiếm nhà mà. Tôi làm đơn khởi kiện ra toà rồi, mấy hôm nữa thi hành án người ta xuống cưỡng chế. Chứ tôi thì làm gì được mấy cậu. tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện với ông Quảng. Nếu thống nhất được thì bọn tôi cũng đỡ mất tiền cho bọn thi hành án.
Nó: Không đánh nhau thế ông kéo cả đội đến đây làm gì.
Mình: Không kéo cả đội đến thì ông có cho tôi gặp nói chuyện với ông Quảng không. Mà ông cũng xem lại xem. ông Quảng mà đường đường chính chính, sao đến gặp tôi cũng éo gặp.
Nó: Tôi đã nói là tôi không quan tâm. Tôi gọi ông ra đây đơn giản là không muốn để anh em phải đánh đấm rồi lên phường ngồi. Tôi nói để ông biết, việc ở cái nhà này tốt nhất ông đừng dính vào. Tôi đéo để ông yên đâu.
Mẹ cái thằng này, nói chuyền cùn vãi chưởng Rốt cục lại cũng thuộc cái thể loại đéo ăn nhời. Lâu lâu gặp cái thể loại này ức chế éo chịu được. Chẳng nhẽ lại đánh nhau.
Mình quay lại nhìn lực lượng bên mình, càng nhìn càng thấy mất niềm tin, thằng nào thằng nấy ẻo lả như gay. Đến cái bộ vest mặc nhìn kỹ cũng đúng hàng chợ, vừa cộc vừa bó, trông éo ra cái hồn người. Lấy gì ra mà chống với 3 thằng cốt đột kia đây.
Tính đi tính lại, rốt cục mình đành tìm cách lui binh. Trước khi về mình vẫn cố nói cứng 1 câu: “Cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu, đành để thi hành án họ lo vụ này vậy”.
Bình luận facebook