Lúc Bạch Lăng trở lại, bác sĩ đang thay băng gạc sạch cho Cố Trường Tân, lần này cô chân nhìn trực diện vết thương của anh. Bởi vì lúc trước băng gạc được quấn tương đối chặt nên trải qua một đêm, vết máu vì miệng vết thương bị rách đã đông lại, dính vào tấm gạc trắng. Lúc này gỡ bang ra, có vài vết máu đọng lại, căn bản là không lấy xuống được. Y tá cau mày nhẹ nhàng kéo, vết thương lại ứa máu mới.
Bạch Lăng nhìn một màn này thì hốc mắt ê ẩm, trong lòng giống như bị dao đâm một cái, dao cọ sát vào, động tác chậm chạp, đau đớn tăng gấp đôi. Anh vốn không cần chịu khổ như vậy, anh có gia thế tốt, anh hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió, lên đại học, tìm được một công việc tốt, nhưng vì cô, không hề có quan hệ máu mủ với cô, thế nhưng không biết anh lại ẩn núp bao nhiêu đường nguy hiểm.
"Mẹ, mẹ đưa Bạch Lăng ra ngoài đi, con gái thấy máu tanh như vậy thì chắc là sợ." Cố Trường Tân nhìn thấy cô đang cầm bữa sáng đứng cạnh cửa xuyên qua đám người dày đặc, một tay đỡ khung cửa, cúi thấp đầu, vai càng không ngừng run lên. Anh có chút lo lắng, cũng không dễ dàng đi tới nên không thể làm gì khác hơn là nhờ Vu Thanh Trừng giúp đỡ.
Vu Thanh Trừng quay đầu lại nhìn Bạch Lăng, cũng bị tư thế cô run rẩy làm sợ, dắt người đi ra ngoài. Bạch Lăng bị bà kéo ngồi trên ghế dài ở hành lang mà trong đầu còn nhớ lại cảnh tượng mới vừa rồi, chóp mũi như còn quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm, trong dạ dày khó chịu, cô chạy đến thùng rác ở khúc quanh hành lang, nôn khan.
"Con ở đây giữ một đêm rồi, hay là về nghỉ ngơi một chút đi." Vu Thanh Trừng đứng ở sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, dịu dàng nói: "Nhiều máu như vậy, đừng nói con, dì nhìn cũng bị dọa sợ. . ."
"Không có sao ạ, dì ơi, ngày thường dì và chú Cố đi làm rất bận, hôm nay lại là Chủ nhật, mọi người trở về nghỉ ngơi một chút đi, dù sao con cũng không có việc gì. . . Ở đây coi chừng Cố. . . anh Cố được rồi ạ." Bạch Lăng cười cười, bất đắc dĩ cầm túi trên tay: "Tiếc bữa ăn sáng, cũng nguội rồi."
"Con ăn sáng chưa?" Vu Thanh Trừng càng ngày càng thích Bạch Lăng khôn khéo, có lúc bà cũng nghĩ, có một cô con gái như vậy quả thật không tồi: "Dì với con đi ăn sáng trước đi, đói bụng không tốt đâu."
"Không sao ạ, con đợi lát nữa xem sao rồi tính tiếp ạ. Vết thương cũng rách ra, đợi lát nữa nhất định phải có người hỗ trợ chăm sóc." Bạch Lăng rướn cổ liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, phục hồi tinh thần lại, cười an ủi Vu Thanh Trừng hình như sốt ruột lo lắng: "Dì ạ, dì cũng không cần quá lo lắng, bây giờ bác sĩ ở bên kia chuẩn bị rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Con bé này cứ như vậy, còn biết an ủi dì. . ." Vu Thanh Trừng cười một lát, lại rũ mi mắt thở dài một cái: "Haizz. . . Lúc trước dì không đồng ý để cho nó đi, nó và cha của nó còn kiên trì ầm ĩ với dì một trần. . . Từng người trong nhà đều không tiết kiệm tâm sức của dì. Anh nó vào bộ đội sớm hơn nó, mới vừa đi mấy năm nay, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần, bây giờ thì đã mấy năm không về rồi. Có một năm, vẫn là ba nó đưa cả nhà chúng ta đến quân đội thăm nó. Bây giờ cả Trường Tân cũng vậy. . . Ngày ngày dì đều lo lắng đề phòng, người xung quanh đều nói dì mau già đi."
"Không phải là bọn họ muốn có thể sớm thành gia lập thất sớm một chút sao, như vậy thì có thể sớm hiểu thảo với dì." Lúc Bạch Lăng nói lời này thì mặt ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng e lệ, Vu Thanh Trừng nhìn thấy thì tim lại đập nhanh, rồi lại mờ mịt không biết rốt cuộc bà đang căng thẳng điều gì.
"Sao bây giờ càng ngày càng biết nói chuyện thế?" Vu Thanh Trừng cười ôm vai Bạch Lăng đi ra ngoài bệnh viện: "Dì ước có một cô con gái ngoan là được rồi. . ."
Lúc Bạch Lăng trở lại phòng bệnh thì Cố Trường Tân đã ngủ rồi, Cố Đống ngồi ở bên cạnh lật tờ báo, thấy vẻ mặt Vu Thanh Trừng trầm tư theo sát phía sau Bạch Lăng thì trong lòng giật mình. Bạch Lăng vẫn ngoan như cũ, đi tới khéo léo chào Cố Đống, ánh mắt đặt ở trên giường bệnh.
"Bạch Lăng, để cho dì của con ở đây coi chừng đi, con về nghỉ một chút đi." Cố Đống liếc mắt nhìn Vu Thanh Trừng, thấy bà nghe lời này cũng không có phản ứng, dáng vẻ vẫn như có điều suy nghĩ. Ông lặng lẽ dời ánh mắt, đứng dậy chắn trước mặt Bạch Lăng: "Thanh Trừng, buổi chiều anh còn phải đi họp, em coi chừng trước đi, anh đưa Bạch Lăng về trước, Vu Tinh còn chưa dậy, trở về sẽ kêu nó, buổi chiều lại theo tới đây."
"Vậy được. . . Tối nay anh về sớm chút, em có việc bàn bạc với anh."
"Ừ."
Bạch Lăng liếc nhìn Cố Trường Tân mới theo Cố Đống rời đi, lúc hai người xuống lầu cũng trầm mặc, cho đến khi lên xe thì Cố Đống mới mở miệng: "Bạch Lăng, tối nay con cũng không cần đến bệnh viện. . . Con và Cố Trường Tân. . . Hiện tại thật sự không thích hợp tiết lộ quan hệ ở trước mặt người khác. . ."
Bạch Lăng cúi thấp đầu, hai ngón trỏ cũng gập lại, vẽ các vòng tròn ở trên đầu gối. Đợi đến sau khi Cố Đống nói xong thì cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh: "Chú Cố, thật xin lỗi, sau này con sẽ chú ý."
"Ừ." Cố Đống điềm đạm cười cười, dặn dò tài xế lái xe rồi nói: "Chăm sóc nó một đêm, con cũng cực khổ, trở về nghỉ ngơi thật khỏe đi."
Bạch Lăng lắc đầu một cái, lại cúi đầu không nói. Cô hiểu điểm xuất phát của Cố Đống cũng là vì tốt cho hai người, nhưng hôm nay cô giống có lòng tham, cô sợ, sợ số lần cô gặp được anh càng ít, anh lại bị thương nặng. Lần này là vết thương đạn bắn, vậy lần sau thì sao? Anh có thể giúp người sáng nay đến thăm anh ngăn cản một phát súng, nhưng hai người bọn họ cũng chỉ có thể len lén trong bóng tối. Cô cũng cảm thấy suy nghĩ của mình hơi cố tình gây sự, nhưng trong lòng chính là như vậy, hơi khuất phục.
Khi Bạch Lăng về đến nhà, Vu Tinh vẫn chưa rời giường, cô vào phòng bếp nấu một ly sữa tươi nóng, lại chiên một trứng ốp la rồi mới xoay lại kéo người lên. Vu Tinh lẩm bẩm rửa mặt, ngồi ở trước bàn ăn, cụp mí mắt, buồn bã ỉu xìu ăn bữa sáng. Bạch Lăng nhìn cô từ từ tỉnh táo lại liền dời tầm mắt đi, tựa vào ghế sa lon suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên vội vã lên lầu, một lát lại mặt mày xám tro đi xuống.
Vu Tinh ngẩng đầu lên nhìn một hồi, không biết gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ cho là cô lo lắng cho Cố Trường Tân, định ăn cơm xong an ủi cô. Bữa ăn sáng còn chưa có ăn xong thì Bạch Lăng bước đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Mình hỏi cậu một chuyện thôi."
"Hả?"
"Con gái ngủ cùng với con trai có phải sẽ sinh em bé hay không?" Lúc Bạch Lăng hỏi, đôi mắt lưu chuyển nhìn xung quanh, vẻ mặt hoảng hốt.
"Cậu và anh mình. . ." Vu Tinh lập tức phản ứng lại, che miệng hét lên một tiếng: "Trời ạ ....! Gan hai người thật to!"
"Cậu trả lời mình đi!" Bạch Lăng nghe cô thét chói tai thì cho là mình nói đúng, mặt liền biến sắc, có chút hoảng sợ chờ đáp án thật sự của cô ấy.
"Sao mình biết được?" Vu Tinh cũng đỏ mặt, lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói, "Nếu không đi lật sách xem một chút đi? Mẹ mình ở Mỹ gửi tới cho mình một quyển sách, bảo là muốn khi mình trưởng thành thì xem, mình thấy chắc có mấy thứ này đó."
"Không phải là cậu còn chưa tròn mười tám tuổi sao?"
"Cậu đi xem đi, mình không xem." Vu Tinh giả vờ thoải mái vỗ vai Bạch Lăng, "Thật ra thì cậu có em bé cũng là chuyện tốt, đến lúc đó dì hai mình nhất định sẽ vui mừng, sau đó thúc giục cậu và anh mình kết hôn."
Tay Bạch Lăng buông xuống hai bên người, có chút bất lực nói: "Cuối cùng mình cảm thấy ánh mắt của dì Vu nhìn mình có gì đó không đúng, mình hơi sợ. . ."
"Cậu sợ cái gì?" Vu Tinh cười trêu, nằm ở trên vai cô, mập mờ nói: "Có từng nghe nói mẹ sang nhờ con hay không?"
Bạch Lăng che giấu tất cả vẻ mặt trên mặt, bĩu môi nói: "Mình không muốn dùng con của mình và anh ấy làm lợi thế."
Vu Tinh bí mật lầy một cái hộp bằng giấy nhỏ từ trong ngăn kéo ra giao cho Bạch Lăng. Cô ôm cái hộp trở về phòng, cẩn thận mở ra, lấy một quyển Bách Khoa Toàn Thư, lật vài tờ, tất cả bên trong đều là tiếng Anh. Cô lại lấy một quyển từ điển Hán - Anh, đầu tiên tìm mục lục, cuối cùng cố gắng hết sức đọc nội dung mình muốn tìm.
Vu Tinh lăn qua lăn lại trên ghế sa lon, có chút lo lắng nhìn lên lầu. Một lát sau, Bạch Lăng chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy cả người nhẹ nhõm không ít.
"Như thế nào?" Vu Tinh giống như con thỏ nhảy lên từ trên ghế sa lon: "Có hay không?"
"Không biết. . . Trên sách nói phải. . . rất nhiều lần, một hai lần. . . Hình như tỷ lệ không lớn." Bạch Lăng đỏ mặt ấp úng nói theo sách nói, thấy một đôi mắt chiếu sáng nhìn mình, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng che giấu bối rối của mình: "Mình mệt chết rồi, đi lên ngủ bù, lát nữa gọi mình, buổi tối lên trên tự học."
Cũng không đợi Vu Tinh trả lời là cô đã chạy lên lầu, tốc độ nhanh đến nhất thời Vu Tinh không phản ứng kịp.
Cố Trường Tân đã rất lâu cũng chưa ngủ an ổn, lúc tỉnh dậy thì đã sắp đến trưa rồi. Anh nghiêng đầu nhìn, trong phòng chỉ có Vu Thanh Trừng, anh chống người lên, giọng hơi khàn khàn: "Mẹ, chỉ một mình mẹ ở đây sao?"
"Ừ, ba con đưa Bạch Lăng về nhà." Vu Thanh Trừng thấy con trai đã tỉnh thì vội vàng rót một ly nước bưng qua: "Uống miếng nước thấm giọng trước rồi nói."
Cố Trường Tân uống nước xong thì nhắm mắt lại nằm xuống, có chút mệt mỏi nói: "Mẹ, mẹ trở về trước đi, không cần coi chừng con như vậy, không phải còn có bác sĩ đó sao."
"Mẹ cũng không làm gì." Vu Thanh Trừng ngồi xuống, lại lấy một quả cam bóc vỏ, giống như không để ý hỏi: "Con và Bạch Lăng quen biết trước?"
Cố Trường Tân nghe lời này thì giật mình, làm bộ không nghe thấy, đầu óc chuyển động rất nhanh. Chuyện tối ngày hôm qua bị biết sao? Hay là quan hệ bị lộ rồi? Ngày hôm qua, mặc dù lúc Cố Đống tới đã nói tình trạng gần đây của Bạch Lăng, nhưng cũng không có nói rõ ràng là bây giờ cảm giác của Vu Thanh Trừng đối với Bạch Lăng. Sáng nay nhìn thấy mẹ đối với cô cũng không tệ lắm, chỉ là sáng nay ba mới nói đừng nói việc này cho mẹ. . .
"Con nghe mẹ hỏi không?" Vu Thanh Trừng liếc mắt nhìn anh một cái, lên giọng.
"Dạ?" Cố Trường Tân phục hồi tinh thần, lo sợ nói: "Trước kia học cùng trường, gặp cô ấy mấy lần, sao thế?"
"Không sao, chỉ hỏi một chút, cảm thấy con bé cũng không tệ lắm."
"Mẹ cảm thấy cô ấy rất tốt à?" Cố Trường Tân có chút mừng rỡ hỏi ngược lại.
Bình luận facebook