"Ừ, cũng không tệ lắm, rất hiểu chuyện." Vu Thanh Trừng gật đầu một cái, lại hỏi: "Con có biết chuyện nhà họ Bạch hay không?"
Lúc Cố Đống thông báo thì Cố Trường Tân cũng tức giận, lúc này cũng nghiêm trang gật đầu một cái, trả lời: "Vâng, biết, ba con đã từng nói, mẹ, trong khoảng thời gian ở nhà của chúng ta, mẹ thấy cô ấy như thế nào?"
"Rất tốt, mẹ nghĩ sinh hai đứa con trai như con và anh con vẫn không bằng một con bé hài lòng như vậy." Vu Thanh Trừng cười một lát rồi liếc mắt qua Cố Trường Tân, thấy anh híp mắt, dáng vẻ thỏa mãn vui vẻ thì càng thêm xác nhận suy đoán lúc nãy.
"Dù sao cũng con gái, dĩ nhiên phải gần gũi với mẹ hơn." Cố Trường Tân nhận lấy trái táo gọt xong, cắn một cái, nhỏ giọng nói.
Sau khi Vu Thanh Trừng nghe thấy thì thở dài, không khỏi tiếc rẻ nói: "Mẹ là mẹ con bé bao giờ, mẹ ruột con bé cũng nhẫn tâm, mặc kệ sống chết của con bé còn nhỏ xíu như vậy. . . Sau này gả về nhà chồng không biết bao nhiêu ánh mắt cùng uất ức, nghĩ tới thật đáng thương ."
Cố Trường Tân tựa vào đầu giường, trầm mặc khoảng ba phút mới chậm rãi mở miệng: "Mẹ. . . Nếu sau này con mang về cho mẹ một cô gái có thân thế tương tự Bạch Lăng, mẹ có kỳ thị làm khó cô ấy hay không?"
"Nói hưu nói vượn gì đó?" Vu Thanh Trừng cố ý nghiêm mặt, có chút tức giận nói: "Mẹ là loại người như vậy sao? Hơn nữa, cả ngày con ở trong quân đội, đâu ra thời gian tìm bạn gái?"
"Con chỉ hỏi vậy thôi, mẹ nói một chút suy nghĩ của mẹ đi."
"Cô gái như vậy, vừa biết điều vừa nghe lời, từ nhỏ đã làm cho người ta thương yêu, sao lại kỳ thị hả?" Vu Thanh Trừng vừa dọn dẹp tủ trái cây vừa cười trả lời: "Cũng không biết nhà nào có phúc thế, có thể cưới cô gái ngoan như Bạch Lăng về nhà, haizz. . . Mẹ cũng không cầu con hay anh con mang về cho mẹ một người giống như con bé, chỉ cần hai con mang về cho mẹ người có khuôn phép là được."
Cố Trường Tân ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhìn Vu Thanh Trừng muốn nói lại thôi, trong lòng của bà cũng hiểu, chuyện đó coi như là thật rồi. Chỉ là Cố Trường Tân do dự tới do dự lui, thử thăm dò hỏi vài câu như vậy còn không chịu nói ra. Hơn nữa, nghĩ lại, chỉ sợ Cố Đống cũng biết chuyện này, chắc chắn Vu Tinh cũng không thiếu công giúp đỡ, chỉ là tại sao tất cả mọi người phải gạt bà?
"Được rồi, mẹ về lấy cơm tới cho con." Vu Thanh Trừng lập tức chuẩn bị đi: "Chú ý một chút, đừng tiếp xúc vết thương nhiều."
"Dạ " Cố Trường Tân rầu rĩ đáp một tiếng, ánh mắt lóe lên nhìn Vu Thanh Trừng: "Mẹ, để cho Vu Tinh với Bạch Lăng đưa cơm đến cho con đi, mẹ cũng chăm sóc con cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi."
"Hai đứa nó phải đến trường học tự học buổi tối, không có cách tới đây. . . Hơn nữa, tối hôm qua Bạch Lăng trông cả đêm, sao con không nói con bé mệt nhọc gì vậy?" Vu Thanh Trừng hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu rồi rời đi.
Cố Trường Tân lại nằm xuống giường, nhìn trần nhà ngẩn người một hồi. Nghe giọng của Vu Thanh Trừng cũng không dối lòng, bà cũng còn thích Bạch Lăng. Dĩ nhiên đây là dưới thân thế mà Cố Đống đang ngụy tạo, nếu như Vu Thanh Trừng biết thì sao? Có thể vẫn lạnh nhạt giống như trước hay không? Cuối cùng, anh hơi nhếch môi, hạ quyết tâm, thực sự là bất đắc dĩ, chuyện của nhà họ Bạch nên gạt bà cả đời!
Giờ cơm tối đến, Cố Đống vẫn chưa về, Bạch Lăng cùng Vu Tinh lại gấp đến trường học. Vu Thanh Trừng chỉ đành phải để cho hai đứa ăn cơm trước, tự mình đến bệnh viện. Cố Trường Tân trải qua một buổi chiều để nghỉ ngơi và hồi phục, thể lực tốt lên không ít, nhớ tới dáng vẻ Bạch Lăng mềm mại ở dưới thân mình tối hôm qua thì cong khóe môi.
Vu Thanh Trừng đi vào rất gấp, vội vã để hộp cơm xuống rồi phải trở về. Cố Trường Tân có chút kinh ngạc hỏi bà có phải có chuyện không, Vu Thanh Trừng chỉ nói là có chuyện nói với Cố Đống, sợ lát nữa về trễ, ông lại đi họp. Cố Trường Tân hiểu nên gật đầu, nhìn bà rời đi.
Lúc Vu Thanh Trừng vào cổng, Cố Đống vừa về nhà, hai người đụng đầu ở cửa. Cố Đống nhìn vẻ mặt âm trầm của Vu Thanh Trừng, trong lòng có chút lo lắng, cười hỏi: "Sao thế? Sắc mặt kém như vậy?"
Vu Thanh Trừng chỉ cảm thấy ông với mấy đứa nhỏ cùng lừa gạt bà thì hung hăng trừng mắt liếc ông một cái, không để ý đến rồi trực tiếp đi vào phòng. Cố Đống có chút cảm thấy khó hiểu, không thể làm gì khác hung hăng quay lại nhìn theo hướng bà vừa đi rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát vào cửa.
Bạch Lăng đã ăn cơm xong, về phòng sắp xếp sách vở, không bao lâu Vu Tinh thần bí chạy vào phòng của cô: "Dì hai với dượng hai mình có gì đó không đúng! Vẻ mặt lúc về đều lạnh lùng, hình như là tức giận ngất trời, mình chưa bao giờ thấy qua."
"Lúc dì đi không phải còn rất tốt sao, sao trở về lại như vậy?" Sau khi Bạch Lăng nghe thì có chút lo lắng suy đoán lung tung: "Chẳng lẽ Cố Trường Tân ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu đừng làm sợ đấy!" Vu Tinh thấy sắc mặt Bạch Lăng đen thui xông ra ngoài thì vội vàng kéo lại: "Nếu như thực sự là anh mình đã xảy ra chuyện, dì hai cũng sẽ không bình tĩnh ngồi ở dưới ăn cơm."
Bạch Lăng cúi đầu đi lại bàn đọc sách, đặt mông ngồi xuống, thì thào nói: "Vu Tinh, mình hơi lo lắng, tại sao anh cậu ở bộ đội lại bị thương? Mấy ngày nay mình vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc anh gặp phải nguy hiểm gì? Mình thật sự rất sợ, lần sau lúc anh trở lại sẽ có dáng vẻ gì? Hồi sáng mình nghe cấp trên của anh nói anh cản phát súng cho anh ấy. Lúc anh thay người khác ngăn cản phát súng kia có nghĩ tới mình hay không, không có anh, những ngày tháng sau này mình nên làm như thế nào?"
"Bạch Lăng, cậu đừng như vậy. . . Mình cũng không biết khuyên cậu như thế nào." Vu Tinh thấy nước mắt Bạch Lăng tí tách rơi xuống sàn nhà, tay chân luống cuống.
"Mình rất ích kỷ sao?"
"Không có. . . Không có. . . Không phải người yêu rồi đều như vậy sao? Hi vọng đối phương chỉ thuộc về mình. . . Chỉ là cậu cũng có thể hiểu anh mình, hàng năm người của quân đội mà không bị thương thì làm sao có thể? Anh có thể giúp cấp trên của anh đỡ đạn, như vậy chuyện anh có thể làm vì cậu còn nhiều hơn." Vu Tinh kéo tay Bạch Lăng, an ủi.
Lúc Bạch Lăng còn muốn nói gì nữa thì dưới lầu truyền đến tiếng cãi vả, hai người liếc nhau một cái, cũng im lặng.
"Mọi người gạt em là có ý gì hả?"
"Anh có gạt em đâu? Không phải tất cả anh đều nói cho em biết sao!"
"Hừ, tất cả đều nói? Sáng nay em đã thấy có gì đó không đúng rồi, buổi chiều ở bệnh viện, Trường Tân không ngừng thăm dò ý của em, sợ rằng cả chuyện này anh cũng thoát không khỏi liên quan!"
"Em có ý gì? Anh thoát không khỏi liên quan là sao? Anh nói gì, làm chuyện gì phạm pháp rồi hả? Nói như anh tội ác tày trời vậy!"
"Anh cảm thấy mình không sai?" Bỗng dưng Vu Thanh Trừng khóc, cất cao giọng quát: "Ba người các anh lại giúp một người ngoài gạt em! Cố Đống, em tự hỏi đời em làm một ngườ vợ tốt, kết quả quay đầu lại, anh đối với em như vậy sao?"
Cố Đống hơi chột dạ, dù sao chuyện này ông cũng không đúng lắm, Vu Thanh Trừng là một đại tiểu thư, sau khi gả cho ông thì hoàn toàn không có một chút tự phụ, an phận giúp chồng dạy con, có thể làm mọi việc xong xuôi, thật sự là bà hy sinh cho ông rất nhiều. Chỉ là trong chuyện của Cố Trường Tân, ông thật sự không hy vọng bà nhúng tay vào, ông hiểu rằng tư tưởng dòng họ của bà còn hơi nặng, thân thế Bạch Lăng sao rơi vào mắt của bà, huống chi, bây giơ hai đứa cũng còn quá nhỏ.
"Khóc cái gì mà khóc?" Cố Đống đè trán, vừa đi vừa nói: "Đến phòng sách nói chuyện, ở chỗ này nhau còn ra gì nữa!"
Vu Thanh Trừng cũng ý thức được mình luống cuống, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua lính cần vụ cùng lính cảnh vụ bên cạnh đang ngó dáo dác, ngượng ngùng, lên lầu.
"Thanh Trừng. . . Anh sẽ nói thật với em, Cố Trường Tân và Bạch Lăng thật sự là cùng nhau. . ." Cố Đống đợi bà ngồi vào chỗ của mình rồi sau đó mới mở miệng nói sự thật cho bà nghe.
"Bạch Lăng là đối tượng mà nó yêu sớm đúng không?" Vu Thanh Trừng cũng bình tĩnh không ít, ít nhất không hề khóc lóc làm loạn nữa, có thể bình tĩnh nói với ông.
"Ừ. " Cố Đống gật đầu một cái, trầm mặc một hồi mới nói: "Thật ra thì lúc mới bắt đầu, anh cũng không phải đồng ý chuyện này, bọn nó thật sự là quá trẻ tuổi. Nhưng em nhìn bộ dáng bây giờ của Cố Trường Tân một chút đi, có trách nhiệm, một người đàn ông chân chính, đây không phải tất cả kỳ vọng của chúng ta sao? Em biết nó thay đổi như vậy vì điều gì không? Nó là vì muốn hoành tráng cưới Bạch Lăng vào cửa!"
Vu Thanh Trừng bị lời nói này chặn họng rất lâu, ấp úng nói mãi không thốt nên lời, một đốm lửa buồn bực trong lòng không phát ra được, mà lại cảm thấy Cố Đống nói cũng không sai.
"Thanh Trừng, con của tất cả chúng nó cũng đã lớn rồi, có một ngày nào đó bọn nó sẽ luôn không nghe theo chúng ta sắp xếp nữa, em cũng không thể yêu cầu bọn họ làm chuyện gì cũng theo suy nghĩ của chúng ta để làm, có phải hay không?" Cố Đống đi tới trước mặt vợ, có chút kiên định nói: "Em cảm thấy với gia thế nhà chúng ta, Cố Trường Tân nên tìm người môn đăng hộ đối, nhưng em có nghĩ tới hay không, thay vì cưới đại tiểu thư không làm chỉ thích nuông chiều về còn không bằng cưới một cô gái có thể chia sẻ phiền não với nó, ít nhất nó sẽ thoải mái hơn vui vẻ hơn một chút."
"Tại sao mọi người không sớm nói cho em biết một chút? Em cũng không phải là người ngang ngược như vậy." Vu Thanh Trừng cong miệng lên, suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Anh đưa Bạch Lăng nhận về nhà chúng ta là muốn để em riếp xúc với con bé nhiều hơn sao?"
"Đây chỉ là một trong những nguyên nhân. . ." Cố Đống yên lặng nhìn bà một lát, giọng nói hơi nặng nề: "Gia thế của con bé. . . Hi vọng em đừng để ý."
"Em không có để ý. . ."
"Anh không có ý đó. . ." Cố Đống thở dài, nói hết thân thế Bạch Lăng cho Vu Thanh Trừng. Bà há hốc mồm khiếp sợ, rất lâu chưa kịp phản ứng.
"Chuyện này mà mọi người cũng gạt em?" Vu Thanh Trừng đánh ông anh một cái, oán giận nói, "Em là người thế nào trong lòng mọi người thế hả? Lúc trước em không thích con bé là vì không biết nhân phẩm của nó, lại thấy Vu Tinh qua lại gần gũi với con bé nên sợ nó bị con bé làm hư, em có chị họ là con của một gia đình có gia thế rất kém cỏi, dính vào đàn ông khắp nơi, mới mười sáu tuổi đã có con, đây cũng là nguyên nhân tại sao em lại để ý bối cảnh gia thế như vậy. Khoảng thời gian chung sống với nhau, Bạch Lăng là người con gái như thế nào em đều nhìn thấy, mặc kệ nói thế nào, em cũng là mẹ người ta, hy vọng con của mình hạnh phúc là tốt rồi, sao lại để ý giàu có, tương lại, địa vị chứ."
"Gia thế của Bạch Lăng. . . Em thật sự không để ý chút nào?"
"Không có một chút nào thì không thể nào, chỉ là đau lòng phủ lên những điều đó mà thôi. Tại sao trên đời này có thể có người ba nào như vậy? Con gái thì không phải là cốt nhục của mình sao? Như vậy thật không có tính người, chỉ sợ là bị thiên lôi đánh cũng không hả giận!" Vu Thanh Trừng hừ lạnh một tiếng, hất cao đầu: "Đợi lát nữa em sẽ nói với Bạch Lăng, con bé cứ tiếp tục ở nhà chúng ta đi, nhà như vậy thì đừng về nữa!"
Cố Đống bên cạnh nheo mắt, trên gương mặt vẫn luôn nghiêm túc thượng đều là ôn nhu.
Bình luận facebook