Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Cao H Khẩu Giao
Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
***
Màn đêm bao phủ, ánh đèn dịu nhẹ xuyên qua lá cây ngô đồng, tạo nên những chấm nhỏ in hằn trên mặt đất, tô đậm cho con đường thành thị đông đúc.
Một chiếc Maybach màu đen từ từ hoạt động đi qua tán cây âm u, tốc độ khá chậm.
Bên trong xe là cảnh tượng kiều diễm ngọt ngào.
Cô gái nhỏ nằm ngửa trên đệm, khuôn mặt phiếm hồng, hai má phúng phính, cô cắn chặt tay mình, tiếng khóc nghẹn ngào từ xoang mũi phát ra, giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt.
Cô giương hai chân theo chữ đại (大), váy lụa bị kéo lên hông, nơi riêng tư vừa trơn bóng vừa phấn nộn bị người đàn ông ngậm trong miệng.
Lâm Dịch Phong nắm lấy mông nhỏ mềm mại, đầu lưỡi thô cứng như một con rắn nhỏ, nhắm thẳng khe hở, ra sức liếm mút nước mật bên trong tiểu huyệt, hương vị thơm ngọt trong miệng cùng với tiếng khóc bất lực của cô gái nhỏ làm anh "ăn" đến đỏ mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chăm chú vào nơi xinh đẹp kia, môi âm hộ no đủ khép kín nhưng lại từ từ chảy ra mật dịch, tưởng chừng đây là một nụ hoa đang nở rộ, anh chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, đóa mật hoa đó có thể nở rộ trong miệng anh.
Lâm Dịch Phong vẫn chưa nóng vội, ngón tay anh đẩy hai cánh hoa, thịt non bên trong khẽ run rẩy, chất lỏng trong suốt theo khe hở kia chảy ra ngoài, đẹp đến mê người.
Người đàn ông u ám sau đó cúi đầu đi lên, răng nhẹ cắn âm đế, đầu lưỡi dọc theo bối thịt di chuyển, môi anh hoàn toàn bao bọc chỗ kiều phấn, từng ngụm từng ngụm một, cổ họng phát ra âm thanh "chậc, chậc".
"Không...không được...Ô ô...Lấy ra..."
Cô gái nhỏ say mê dâng lên khoái cảm, hạ thể như bị dòng điện chạy qua, xâm nhập vào thân thể cô, từng đợt sóng triều cuốn lấy khiến cô chìm sâu.
Cô trốn không được thoát không xong, vòng eo bị bàn tay không chút lưu tình nào nhấn xuống, mông nhỏ càng bị nắm chặt.
Cằm người đàn ông kiên nghị, thô lỗ chà đạp bối thịt, dường như anh muốn ăn luôn tiểu huyệt nhỏ xinh này.
Bùi Yên sợ tới mức rơi lệ, tay nhỏ quơ lên không trung một cách hoảng loạn, ý định bắt lấy cái gì đó để ngăn cản công việc của anh.
Quần lót còn chưa cởi ra, hai chân nhỏ đã liều mạng đung đưa.
Nơi tư mật không ngừng nóng lên, cảm giác tình dục xa lạ không hiểu từ đâu nhảy ra, cô gái nhỏ túm chặt đệm, thời khắc cô bất lực nhất, trong đầu hiện lên người đàn ông cô giấu tận đáy lòng, môi đỏ phát ra tiếng khóc cầu cứu.
"Dịch Phong, mau đến cứu em...Ô ô..."
Không nghĩ tới, người đang nhấn chìm cô vào bể dục vọng là người cô nhớ mãi không quên, Lâm Dịch Phong.
Đầu lưỡi người đàn ông ướt át, giống như côn th*t tàn phá tiểu huyệt, mũi cao thẳng để trên tiểu âm đế sưng đỏ, trong mũi tràn ngập dư vị của cô, anh càng thêm điên cuồng, mông nhỏ bị anh nâng lên, vô lực mặc anh đỉnh lộng.
"Ô ô...Từ bỏ..."
Bùi Yên không chịu nổi cảm giác kịch liệt như vậy, cô khó khăn giãy giụa, cơ thể ngập tràn khoái cảm mãnh liệt, giây phút bùng nổ đã bị người đàn ông đặt về trên nệm.
Mông nhỏ tinh tế ở giữa bắp đùi anh run rẩy, miệng huyệt phun ra d*m thủy, làm ướt quần người đàn ông, mà bên hông anh vật sưng to càng rõ ràng, dựng "lều trại" thật lớn.
Lâm Dịch Phong vớt cô gái nhỏ đang hóa thành nước, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Bùi Yên mất ý thức, môi khẽ hở, sắc mặt ửng hồng, hạt trân châu còn đọng trên khóe mắt, dáng vẻ gian nan vô cùng đáng thương.
Cô dựa vào ngực người đàn ông, thân thể mềm nhũn phập phồng, bầu ngực đẫy đà đè lên ngực anh.
Đôi mắt Lâm Dịch Phong thâm trầm, trong đầu là hình ảnh cô gái nhỏ bị bắt nạt mà thở gấp.
Anh yêu thương vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, che kín hơi thở tình dục quét qua chóp mũi cô.
"Bảo bối, đừng sợ, anh đuổi hắn cho em rồi!"
Môi mỏng người đàn ông chậm rãi dán lên môi cô gái nhỏ, ôn nhu hút vào trong miệng, hơi thở thơm ngọt như mật ong vậy.
Bàn tay to ôm thân thể mềm mại, một tay khác theo viền áo thun đi vào, chạm đến da thịt bóng loáng.
Bùi Yên choáng váng, trì độn hồi lâu nhận thấy bên hông cô nóng rực, ngọn lửa cháy bỏng hòa tan cô thành không khí, cô nghiêng đầu né tránh môi người đàn ông, bất mãn lẩm bẩm: "Nóng quá...Lấy ra..."
"Nóng sao? Anh cởi quần áo giúp em được không?"
Lâm Dịch Phong ngắm nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, càng muốn hung hăng khi dễ cô.
Anh cố ý xuyên tạc ý cô gái nhỏ, bên tai cô dụ dỗ.
"Yên Yên, cởi ra sẽ không nóng nữa."
***
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn một chương, tôi thật sự không biết đặt tiêu đề gì.
Edit: Sói Lâm Dịch Phong hiện hình rồi! Ai còn thức không nè!.
Edit: Sam
***
Màn đêm bao phủ, ánh đèn dịu nhẹ xuyên qua lá cây ngô đồng, tạo nên những chấm nhỏ in hằn trên mặt đất, tô đậm cho con đường thành thị đông đúc.
Một chiếc Maybach màu đen từ từ hoạt động đi qua tán cây âm u, tốc độ khá chậm.
Bên trong xe là cảnh tượng kiều diễm ngọt ngào.
Cô gái nhỏ nằm ngửa trên đệm, khuôn mặt phiếm hồng, hai má phúng phính, cô cắn chặt tay mình, tiếng khóc nghẹn ngào từ xoang mũi phát ra, giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt.
Cô giương hai chân theo chữ đại (大), váy lụa bị kéo lên hông, nơi riêng tư vừa trơn bóng vừa phấn nộn bị người đàn ông ngậm trong miệng.
Lâm Dịch Phong nắm lấy mông nhỏ mềm mại, đầu lưỡi thô cứng như một con rắn nhỏ, nhắm thẳng khe hở, ra sức liếm mút nước mật bên trong tiểu huyệt, hương vị thơm ngọt trong miệng cùng với tiếng khóc bất lực của cô gái nhỏ làm anh "ăn" đến đỏ mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chăm chú vào nơi xinh đẹp kia, môi âm hộ no đủ khép kín nhưng lại từ từ chảy ra mật dịch, tưởng chừng đây là một nụ hoa đang nở rộ, anh chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, đóa mật hoa đó có thể nở rộ trong miệng anh.
Lâm Dịch Phong vẫn chưa nóng vội, ngón tay anh đẩy hai cánh hoa, thịt non bên trong khẽ run rẩy, chất lỏng trong suốt theo khe hở kia chảy ra ngoài, đẹp đến mê người.
Người đàn ông u ám sau đó cúi đầu đi lên, răng nhẹ cắn âm đế, đầu lưỡi dọc theo bối thịt di chuyển, môi anh hoàn toàn bao bọc chỗ kiều phấn, từng ngụm từng ngụm một, cổ họng phát ra âm thanh "chậc, chậc".
"Không...không được...Ô ô...Lấy ra..."
Cô gái nhỏ say mê dâng lên khoái cảm, hạ thể như bị dòng điện chạy qua, xâm nhập vào thân thể cô, từng đợt sóng triều cuốn lấy khiến cô chìm sâu.
Cô trốn không được thoát không xong, vòng eo bị bàn tay không chút lưu tình nào nhấn xuống, mông nhỏ càng bị nắm chặt.
Cằm người đàn ông kiên nghị, thô lỗ chà đạp bối thịt, dường như anh muốn ăn luôn tiểu huyệt nhỏ xinh này.
Bùi Yên sợ tới mức rơi lệ, tay nhỏ quơ lên không trung một cách hoảng loạn, ý định bắt lấy cái gì đó để ngăn cản công việc của anh.
Quần lót còn chưa cởi ra, hai chân nhỏ đã liều mạng đung đưa.
Nơi tư mật không ngừng nóng lên, cảm giác tình dục xa lạ không hiểu từ đâu nhảy ra, cô gái nhỏ túm chặt đệm, thời khắc cô bất lực nhất, trong đầu hiện lên người đàn ông cô giấu tận đáy lòng, môi đỏ phát ra tiếng khóc cầu cứu.
"Dịch Phong, mau đến cứu em...Ô ô..."
Không nghĩ tới, người đang nhấn chìm cô vào bể dục vọng là người cô nhớ mãi không quên, Lâm Dịch Phong.
Đầu lưỡi người đàn ông ướt át, giống như côn th*t tàn phá tiểu huyệt, mũi cao thẳng để trên tiểu âm đế sưng đỏ, trong mũi tràn ngập dư vị của cô, anh càng thêm điên cuồng, mông nhỏ bị anh nâng lên, vô lực mặc anh đỉnh lộng.
"Ô ô...Từ bỏ..."
Bùi Yên không chịu nổi cảm giác kịch liệt như vậy, cô khó khăn giãy giụa, cơ thể ngập tràn khoái cảm mãnh liệt, giây phút bùng nổ đã bị người đàn ông đặt về trên nệm.
Mông nhỏ tinh tế ở giữa bắp đùi anh run rẩy, miệng huyệt phun ra d*m thủy, làm ướt quần người đàn ông, mà bên hông anh vật sưng to càng rõ ràng, dựng "lều trại" thật lớn.
Lâm Dịch Phong vớt cô gái nhỏ đang hóa thành nước, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Bùi Yên mất ý thức, môi khẽ hở, sắc mặt ửng hồng, hạt trân châu còn đọng trên khóe mắt, dáng vẻ gian nan vô cùng đáng thương.
Cô dựa vào ngực người đàn ông, thân thể mềm nhũn phập phồng, bầu ngực đẫy đà đè lên ngực anh.
Đôi mắt Lâm Dịch Phong thâm trầm, trong đầu là hình ảnh cô gái nhỏ bị bắt nạt mà thở gấp.
Anh yêu thương vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, che kín hơi thở tình dục quét qua chóp mũi cô.
"Bảo bối, đừng sợ, anh đuổi hắn cho em rồi!"
Môi mỏng người đàn ông chậm rãi dán lên môi cô gái nhỏ, ôn nhu hút vào trong miệng, hơi thở thơm ngọt như mật ong vậy.
Bàn tay to ôm thân thể mềm mại, một tay khác theo viền áo thun đi vào, chạm đến da thịt bóng loáng.
Bùi Yên choáng váng, trì độn hồi lâu nhận thấy bên hông cô nóng rực, ngọn lửa cháy bỏng hòa tan cô thành không khí, cô nghiêng đầu né tránh môi người đàn ông, bất mãn lẩm bẩm: "Nóng quá...Lấy ra..."
"Nóng sao? Anh cởi quần áo giúp em được không?"
Lâm Dịch Phong ngắm nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, càng muốn hung hăng khi dễ cô.
Anh cố ý xuyên tạc ý cô gái nhỏ, bên tai cô dụ dỗ.
"Yên Yên, cởi ra sẽ không nóng nữa."
***
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn một chương, tôi thật sự không biết đặt tiêu đề gì.
Edit: Sói Lâm Dịch Phong hiện hình rồi! Ai còn thức không nè!.
Bình luận facebook