12
Đúng như những gì tôi suy đoán. Tôi tùy tiện hỏi vài câu, Lý Trạch An cũng rất thoải mái thừa nhận đúng là anh ta đã nói hươu nói vượn trước mặt Lâm Mục Chi.
Đầu tôi đau nhói từng cơn, tôi nói với anh ta: “Đang lúc tôi còn giữ được bình tĩnh thì anh đi nhanh, không tôi đánh anh ra bã."
Lý Trạch An không hề sợ hãi, anh ta ngồi xuống rồi tỏ vẻ như mình không sai: “Những gì anh nói đều là sự thật mà, anh ta vốn không xứng với em.”
Tôi lười không muốn tốn nước bọt với anh ta, tôi mở cửa rồi lạnh lùng nói: “Thế anh có chịu đi không?”
Sau mấy phút giằng co với nhau cuối cùng Lý Trạch An vẫn đứng dậy, vẻ mặt cà lơ cà phất ban đầu đã biến mất không chút dấu vết: “Trước giờ anh chưa từng thích một ai.”
“Anh thích ai ghét ai là việc của anh, không phải việc của tôi. Hơn nữa tôi và Lâm Mục Chi có xứng đôi vừa lứa hay không không đến lượt anh phải nhọc lòng. Anh ấy không giàu có như anh, không đẹp trai như anh không liên quan gì đến tôi hết. Nhưng tôi thích anh ấy, đây là lợi thế anh không bao giờ có được.”
Đợi sau khi Lý Trạch An đi khỏi tôi mới vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho Lâm Mục Chi. Nhưng khi nhìn vào chỗ nhập tin nhắn tôi lại không biết nói gì cả.
Lý Trạch An đâu phải là một kẻ ngốc như vẻ bề ngoài, còn Lâm Mục Chi cũng không phải là một người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác như thế.
Thế nên hiện tại anh hành động như vậy chỉ có thể là do anh tự mình quyết định mà thôi.
Có lẽ tôi sẽ đợi được một kết quả.
Chiều thứ bảy sau khi tan học, Lâm Mục Chi tới đón tôi cùng nhau đi ăn tối.
Chúng tôi chọn một quán mỳ nhỏ ở gần trường, năm đó chúng tôi cũng thường xuyên tới đây ăn.
Lâm Mục Chi hỏi tôi sức khỏe thế nào rồi, tôi nói: “Em khỏe hơn nhiều rồi.”
Đây chỉ là một bữa ăn rất đỗi bình dị. Sau khi cơm nước xong xuôi chúng tôi chúng tôi cùng nhau đi dạo ở ven đường. Lúc đi qua máy gắp thú bông đột nhiên Lâm Mục Chi lại dừng bước.
Lâm Mục Chi đi đổi một ít tiền xu đến rồi bảo tôi gắp thú bông đi, kết qua tôi không gắp được con nào cả.
Tôi nhớ năm đó khi hai chúng tôi ở bên nhau, lần đầu tiên anh tặng quà cho tôi là do tôi đã khéo léo nhắc nhở anh, tôi muốn anh tặng mình những tập đề cương do anh tự làm hoặc là vở ghi chép cũng được.
Cuối cùng tôi có được tập đề cương vật lý giống y hệt anh.
Lâm Mục Chi giơ tay ra nhét đồng xu cuối cùng trong lòng bàn tay mình vào trong máy.
Sau khi anh nhét đồng xu vào thì thuận lợi gắp được một con thỏ bông nhỏ.
“Năm đó khi em nhắn tin chia tay với anh, lúc đó anh cũng đang ở đây đấy.” Giọng điệu của anh rất bình thản, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào cả.
Tôi nhận lấy con thỏ bông nhỏ anh đưa cho, tôi nắm chặt lấy nó rồi tiếp tục nghe anh kể tiếp.
“Khi đó anh cũng gắp được một con thỏ nhỏ, giống hệt con thỏ em đang cầm trong tay vậy. Anh nghĩ, cuối cùng cũng tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng có thể tặng một món quà khác cho em rồi. Anh chụp ảnh không đẹp lắm nên đã cố tình tải một app chỉnh sửa ảnh về để photoshop một chút. Anh mong rằng khi nhìn thấy nó em sẽ thích, nhưng sau đó…”
Ngừng lại một chút, Lâm Mục Chi khẽ nói: “Anh còn chưa kịp gửi cho em thì đã nhận được tin nhắn chia tay của em rồi.”
Bất ngờ là tôi bình tĩnh đến lạ, tôi nghĩ mình đã có thể chấp nhận được bất kỳ quyết định nào của anh rồi.
Tôi giơ con thỏ nhỏ mắt đỏ trong tay mình lên, sờ đầu nó rồi nói: “Đẹp lắm, em rất thích, em rất thích.”
Lâm Mục Chi nhìn xoáy vào đôi mắt tôi, anh nhét hai tay vào trong túi rồi im lặng chẳng nói gì.
Tôi cắn môi cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy: “Anh đừng để tâm đến những lời Lý Trạch An nói bởi vì em không thích anh ta.”
Lâm Mục Chi chậm rãi lên tiếng: “Người có thể ngăn cản anh bước về phía em, trước nay chỉ có mình em.”
Một lúc lâu sau tôi mới lên tiếng, tôi vạch trần hết những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình ngay trước mặt anh.
“Lâm Mục Chi, em xin lỗi. Năm đó em ở bên anh…” Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Là vì điểm vật lý của mình. Là em đã lợi dụng tình cảm của anh.”
13
Sau khi tự mình nói hết ra tất cả mọi chuyện thì áp lực như núi đè nặng trong lòng tôi cũng từ từ tan biến.
Tôi cũng không muốn trốn tránh sai lầm của bản thân nữa, những thứ tôi nợ anh tôi nhất định phải trả.
Ánh đèn bên đường chiếu lên người Lâm Mục Chi, anh không nhíu mày lại mà bình tĩnh nói: “Anh chưa từng trách em việc em lừa anh… thế nhưng tại sao em lại không tiếp tục lừa anh nữa, là vì em không muốn nữa sao?”
“Không phải đâu.” Tôi ngoảnh mặt đi, im lặng một lúc tôi mới khẽ nói: “Em không muốn anh vì em mà từ bỏ lựa chọn tốt hơn, em không bù đắp được.”
Tôi cũng không muốn ở bên cạnh anh theo cái cách lừa dối này nữa.
Giọng anh hơi khàn đi: “Cái gì mới là lựa chọn tốt hơn?”
Tôi ngẩn người ra, với anh đâu mới là lựa chọn tốt hơn? Tôi không biết, chỉ có anh mới biết được.
Cơn gió buổi tối hơi lạnh, tôi nghe rất rõ tiếng anh nói: “Năm đó em khiến anh nghĩ rằng mình không thể nắm bắt được em, bây giờ cũng như thế. Dù là lúc trước hay là hiện tại thì… Dư Lạc à, có phải em định buông tay anh bất cứ lúc nào phải không?”
Hốc mắt đỏ ửng, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trong suốt mấy năm chúng tôi xa cách anh đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là anh đã có thể khống chế rất tốt tâm trạng của mình.
Tôi nắm chặt con thỏ nhỏ ở trong tay, nói rõ ràng từng chữ một: “Lý do hai lần chúng ta ở bên nhau đều không đúng…”
Im lặng trong chốc lát, anh khẽ lên tiếng: “Nếu đã như thế, chúng ta chia tay đi.”
Câu nói đó của Lâm Mục Chi khiến đôi tai tôi ù đi, hóa ra chỉ có năm từ đơn giản ấy thôi nhưng lực sát thương của chúng lại rất lớn.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cũng đã trở về chỗ cũ nhưng lại trống rỗng vô cùng.
Tôi mở to đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Mục Chi. Tôi không dám lên tiếng, tôi sợ mình vừa nói thì nước mắt sẽ rơi xuống, tôi đang định gật đầu thì lại nghe thấy tiếng anh.
“Anh sẽ theo đuổi lại em được không? Chúng ta sẽ bên nhau chỉ vì một chữ tình thôi nhé.”
Nước mắt của tôi đột nhiên tuôn rơi. Tôi đứng đực người ra, sau khi phản ứng lại thì cúi đầu lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt.
Sau đó tôi hỏi anh tại sao lại không trách tôi, anh nói:
“Chỉ cần em thích anh, dù cho em có đứng im tại chỗ thì hướng anh đi tới vẫn sẽ luôn là em.”
Trên đường quay trở về, cảm xúc của tôi có phần phức tạp, cảm giác mang tội trong lòng đột nhiên biến mất. Điều này khiến tôi không biết phải làm sao, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Tôi khẽ dùng bàn tay quạt quạt bên khóe mắt ngăn không cho nước mắt chảy xuống nữa.
Lâm Mục Chi hỏi tôi đang làm gì đấy, tôi ngượng ngùng nói mắt tôi hơi nóng.
Anh khẽ mỉm cười rồi áp tay lên khóe mắt tôi: “Tay anh lạnh lắm.”
Tôi còn chưa kịp ngăn cản thì tay anh đã chạm vào rồi. Tôi kiểu không còn gì để mất nữa, sờ cũng sờ rồi, thật ra khóc cũng không phải là chuyện gì mất mặt lắm.
Tôi suy nghĩ rất nhanh sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác. Tôi nhìn con thỏ trong tay mình rồi hỏi anh tại sao lại biết tôi thích thỏ.
Lâm Mục Chi nói rất lâu rất lâu về trước…
Tôi đang cực kỳ nghiêm túc nghe anh nói thì anh lại đột nhiên chuyển chủ đề, anh nói một câu: “Anh đoán đó.”
Tôi không tin.
Nhưng cho dù tôi có hỏi anh thế nào thì anh cũng không đồng ý nói cho tôi biết, thế nên tôi chỉ đành nói sang chuyện khác, ví dụ như:
“Ngày trước lúc em và anh chia tay nhau, anh đồng ý dứt khoát như thế có phải là anh không buồn lắm không?”
Tuy rằng tôi là người đề nghị chia tay trước nhưng anh lại đồng ý rất nhanh, tôi vẫn luôn nhớ…
Anh bóp nhẹ lông mày của tôi rồi khẽ nói: “Cũng tạm, có điều mắt anh lại hơi nóng một chút.”
14
Từ sau buổi tối hôm đó cuối cùng thì tôi cũng có thể thoải mái ở bên Lâm Mục Chi mà không còn chút vướng bận nào.
Nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề khác.
Tôi liếc nhìn bạn học Dư Duyệt đang nằm bò trên bàn làm bài tập, tôi đang suy nghĩ xem mình có nên nói chuyện của tôi và Lâm Mục Chi cho con bé biết không.
Tôi nhìn tờ lịch đếm ngược đặt ở trên bàn, tôi mới suy nghĩ hay là đợi thi xong đại học rồi nói sau nhỉ.
Thành tích của Dư Duyệt rất ổn định, tốt hơn của tôi khi trước rất nhiều.
Tôi hỏi mục tiêu của Dư Duyệt. Sau khi nghe con bé nói xong thì tôi có chút ngạc nhiên. Mục tiêu của con bé lại là trường đại học ngày trước của Lâm Mục Chi.
Tuy rằng thành tích hiện giờ của con bé rất tốt nhưng nghĩ tới điểm số năm đó của Lâm Mục Chi tôi cũng chỉ có thể vỗ vai động viên em nó: “Cố lên em gái.”
Có lẽ tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt ngoại trừ Lý Trạch An ra. Tôi không phát hiện ra anh ta càng lớn nghị lực lại càng nhiều đấy nhé.
Lý Trạch An vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta còn vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nữa chứ.
Dù cho lần nào tôi cũng ngoảnh đầu bỏ đi nhưng anh ta vẫn sống ch.ết bám theo tôi rồi nói toàn những thứ không đâu ý.
“Hôm nay em mặc rất đẹp.”
“Cảm ơn anh, Lâm Mục Chi mua cho tôi đó.”
“Em nể mặt anh đi ăn một bữa với anh nhé.”
“Tôi bận lắm, ngày mai cũng không rảnh, sau này cũng thế.”
“Dư Lạc.”
Kể ra cũng lạ, tôi thật sự không hiểu tại sao anh ta lại thích tôi. Lúc trước chẳng ai quen ai mà anh ta cứ sấn tới tỏ tình với tôi, là vì khuôn mặt này của tôi sao.
Tôi nói ra nghi vấn trong lòng mình, anh ta lại mỉm cười tự giễu nói: “Em quên mất anh rồi à.”
Tôi ngập ngừng, không hiểu anh ta đang nói gì.
“Năm chín tuổi, anh không gắp được thú bông ấy.”
Năm chín tuổi tôi và gia đình cùng nhau đi trung tâm thương mại. Bố mẹ thì đang chọn đồ cho Dư Duyệt, còn tôi thì ngồi một mình buồn chán quá nên đã chạy đi gắp thú bông.
Lúc đó có một cậu nhóc mập cứ đứng bên cạnh tôi, cậu ta cứ đứng đó chăm chú nhìn tôi gắp thú bông miết.
Thấy tôi không gắp được con nào cậu ta đã chạy tới xung phong muốn giúp tôi, tất nhiên cậu ta cũng không gắp được gì cả.
Sau khi dùng hết đồng xu, chúng tôi tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Trước khi đi, cậu ta có hỏi tên của tôi. Tôi nói cho cậu ta biết tên của mình rồi nhanh chóng chạy tới chỗ bố tôi đang đứng thanh toán.
Tiếng của cậu ta từ phía sau vọng tới, tôi không để ý ngoảnh đầu lại nói một câu: “Biết rồi nhóc mập.”
Ký ức trong đầu tôi dần trở nên rõ ràng hơn, câu nói kia chính là: “Dư Lạc, tôi là Lý Trạch An.”
Đúng là thay đổi như trai mười tám, tôi đâu ngờ anh ta lại biến thành một người như thế này cơ chứ.
Nhưng mà…
Tôi lắc lắc đầu rồi bình tĩnh nói: “Tôi không nhớ gì cả, có khi anh nhớ nhầm rồi.”
Lý Trạch An nhìn tôi cười khẽ, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Lần cuối cùng Lý Trạch An xuất hiện trước mặt tôi, anh ta có mang theo một con thỏ bông.
“Chắc là em thích thỏ lắm nhỉ. Nếu như tôi tìm được em sớm hơn thì hay biết mấy. Nếu như thành tích của tôi tốt hơn thì tốt rồi… Dư Lạc, em gọi tôi là nhóc mập tôi đã cố gắng để giảm cân. Em nói không thích tôi cứ bám lấy em vậy nên tôi buông tay. Em nói tôi là một cậu ấm không có thứ gì trong tay tôi có thể tự mình lập nghiệp thế nhưng tại sao em lại không chịu cho tôi một cơ hội chứ?”
Tôi không lên tiếng ngắt lời Lý Trạch An mà im lặng nghe anh ta nói hết, sau đó tôi trả lại con thỏ bông cho anh ta rồi cười nói: “Lý Trạch An, thứ tôi thích không phải thỏ.”
Lý Trạch An cúi đầu đứng im tại chỗ rất lâu sau đó anh ta mới nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Nói xong anh ta vứt con gấu bông vào thùng rác bên cạnh, sau đó anh ta quay về xe rồi rời đi luôn.
Sau hôm đó Lý Trạch An hoàn toàn biến mất trước mặt tôi, không bao giờ xuất hiện nữa.
Trước ngày thi đại học, trong lúc vô tình tôi biết được tên nam sinh kia từ chỗ Dư Duyệt, tên của chàng trai rất giỏi vật lý kia chính là....
Lâm Diễn Chi.
À, cái này…
Không khỏi khiến tôi phải nghĩ nhiều.
Chắc là sẽ không trùng hợp như thế đâu nhỉ? Tôi chạy ngay đi hỏi Lâm Mục Chi, tôi cũng chưa nghe anh nói anh còn có một đứa em trai cả.
Lâm Mục Chi nghe xong thì rất bình tĩnh uống một ngụm trà, anh hỏi tôi: "Có phải trông bọn anh không giống nhau đúng không?"
Tôi ngạc nhiên, ngơ ngác nói: "Đúng là không giống thật."
"Ừ, em không cần phải ngạc nhiên đâu, nó không phải em trai của anh thế nên không giống cũng phải thôi."
Tôi: "..."
Cảm ơn, tôi lại bị chơi xỏ nữa.
15
Kỳ thi đại học càng lúc càng gần, tôi lại càng căng thẳng hơn. Ngày nào tôi cũng giục Lâm Mục Chi cho thêm bài.
Lâm Mục Chi không đồng ý với quan điểm của tôi lắm, anh cảm thấy không cần thiết phải như thế, anh nói:
"Dư Duyệt rất thông minh... em ấy thông minh hơn em nghĩ nhiều."
Tôi luôn cảm thấy anh có ý khác.
Trái ngược với sự căng thẳng của tôi, trông anh có vẻ như khá thoải mái.
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến ngày thi đại học.
Buổi thi cuối cùng, Dư Duyệt đeo ba lô sóng bước bên chàng trai kia, hai người cùng đi ra ngoài giữa biển người đông đúc.
Tôi nắm chặt chai nước khoáng ở trong tay. Nhìn thấy cảnh tượng này trong nháy mắt tôi lại nhớ tới khung cảnh mình và Lâm Mục Chi ở trường thi năm ấy.
Hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi.
Ngày có điểm, tôi và Dư Duyệt cùng nhau đi xem.
Không nằm ngoài dự đoán, khoảng cách giữa trường đại học mơ ước của con bé với điểm thi của nó cách nhau một đoạn khá xa.
Nhưng cao hơn điểm của tôi nhiều.
Tôi cẩn thận hỏi dò suy nghĩ của con bé, tôi sợ con bé buồn. Ai dè con nhóc này lại chẳng buồn rầu tẹo nào, con bé chọn một trường đại học khác ở cùng thành phố.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy con bé nói thích thành phố này, trừ phi…
Sau khi xác định được trường đại học thì giờ chỉ còn chờ để điền nguyện vọng nữa thôi.
Ngày hôm đó mặt trời rất chói chang, sau khi đưa Dư Duyệt tới trường xong tôi đã đi tới siêu thị ở gần đó một lúc, tiện thể mua một cái kem.
Tôi vừa đi vừa ăn đến cổng trường.
Cách đó không xa là khung cảnh ba người đang đứng cạnh nhau.
Dư Duyệt, Lâm Mục Chi, và Lâm Diễn Chi…
Tôi đi tới phía trước, Dư Duyệt hơi ngẩng đầu lên nói: “Giới thiệu với chị, đây là thầy Vật lý của em.”
Tôi kéo tay Lâm Mục Chi tới bên mình rồi nghiêng đầu nói: “Giới thiệu với em, đây là bạn trai chị.”
Khoảng ba giây sau Dư Duyệt mới kiểu thốt lên đầy ngạc nhiên nhưng trông rất lố.
Phản ứng này rất bình thường như ở mức độ thế này thì hẳn là có vấn đề.
Tôi hỏi Lâm Mục Chi, có phải là anh đã nói trước cho Dư Duyệt biết rồi phải không?
Lâm Mục Chi nói: “Em đoán xem.”
Tôi còn chưa kịp hiểu ý anh thì Dư Duyệt đã kéo tay chàng trai kia đi mất và để lại một câu: “Chị ơi, em không vô lương tâm như chị đâu.”
Tôi: “...”
Không bao lâu sau tôi mới biết, chàng trai tên Lâm Diễn Chi kia học ở trường đại học ngày trước Lâm Mục Chi từng theo học.
Kỳ nghỉ này rất dài, tôi miệng thì nói đưa Dư Duyệt ra ngoài du lịch nhưng vừa ra khỏi nhà tôi đã chạy đi với Lâm Mục Chi rồi.
Tất nhiên Dư Duyệt cũng không cần tôi đi theo.
Bên trong phòng khách sạn, sau khi tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi thì gọi điện thoại cho Dư Duyệt.
Buổi tối tôi hỏi Lâm Mục Chi chàng trai kia là người như thế nào, suy cho cùng thì tôi vẫn có một chút lo lắng.
Lâm Mục Chi dùng một tay đỡ lấy gáy tôi, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “Dư Lạc, em không chú tâm rồi.”
Tôi hoảng hốt ngụy biện: “Đâu có, em thật sự thật sự rất lo cho Dư Duyệt.”
“Ừ, tốt lắm. Thế anh nói cho em biết nhé. Lâm Diễn Chi rất giỏi, em ấy là học sinh xuất sắc nhất của anh đó.”
Xuất sắc? Nhất ư?
Tôi có chút bất mãn: “Trong lòng anh em ấy vẫn là người đặc biệt nhất ư?”
“Không phải, em là học sinh đầu tiên của anh, em mới là người đặc biệt nhất… Em gọi một tiếng thầy ơi để thầy nghe coi.”
Tôi: “...” Cứu mạng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng thì tôi cũng thỏa hiệp, tôi ôm lấy cổ anh xin tha.
“Thầy ơi, em không muốn “làm” nữa đâu.”
Lâm Mục Chi khẽ dừng lại, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ tôi, anh nói: “Em Dư Lạc à, không được đâu.”
~Hoàn chính văn~
Bình luận facebook