(1) Ngoại truyện (Dư Duyệt).
Chị gái của tôi là Dư Lạc, trông chị ấy không giống một người thông minh cho lắm. Vất vả cho chị ấy khi kiếm được một anh người yêu thông minh như thầy Vật lý của chúng tôi rồi.
Thật ra tôi đã biết chuyện tình của chị ấy và thầy Vật lý từ lâu nhưng vì chị ấy không muốn nói nên tôi cũng vờ như không biết luôn.
Trên bàn sách của chị ấy có để những quyển tài liệu vật lý cũ nát trông chúng chả ăn nhập gì với đống mỹ phẩm của chị ấy gì cả.
Tôi từng vô tình mở chúng ra xem, trong đó có kẹp một bức ảnh, là ảnh một chàng trai đang mặc quần áo đồng phục.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết người đó là ai cho đến khi lần đầu tiên tôi gặp được thầy giáo Vật lý.
Ban đầu tôi cứ nghĩ ngày xưa chị tôi crush thầy cơ nhưng mà sau này tôi mới nhận ra sự việc không hề đơn giản như thế.
Bởi vì tự nhiên chị lại nói câu này với tôi:
“Haiz, nợ tiền thì dễ trả chứ nợ tình cảm thì khó lắm… Dư Duyệt này, sau này em đừng có giống nhân vật chính trong phim lợi dụng tình cảm của người khác nhé, nếu không…”
Tôi biết chị đang nghi ngờ chuyện tôi yêu sớm, chị muốn khuyên nhủ tôi nhưng đầu cần phải khuyên như thế chứ. Ý của câu nói này chính là tuyệt đối không được yêu sớm.
Thế nên… Là chị ấy đã lợi dụng tình cảm của người ta.
Thậm chí ngay cả việc chị ấy lợi dụng tình cảm của ai thì tôi cũng đoán ra được rồi.
Tuy rằng tôi không biết lý do vì sao chị tôi và thầy Vật lý lại ở bên nhau nhưng tôi có thể nhận ra sự lo lắng của chị ấy.
Tôi không rõ lý do của sự lo lắng đó là gì nhưng tôi dám chắc nó có liên quan đến thầy Vật lý.
Thế là lúc tám nhảm với bạn bè ở trường tôi sẽ thường xuyên nhắc tới bà chị gái không thông minh kia của mình.
Ví dụ như chị ấy bị mẹ ép đi xem mắt.
Ví dụ như chị ấy bị t.ai nạn phải nhập viện.
Luôn có một người đàn ông khác xuất hiện trong cả hai chuyện này, đó là một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả thầy giáo Vật lý của tôi nữa.
Hình như anh ấy rất thích chị tôi thì phải nhưng tôi đã kiên quyết chèo con thuyền vật lý với *giải trí rồi.
(*) Giải trí và Dư Lạc đồng âm.
Tôi từng nhìn thấy anh ấy đi tìm thầy giáo Vật lý của tôi, hai người đã nói với nhau rất nhiều chuyện, tôi nhớ đại khái thì là:
“Anh nghèo như thế có nuôi nổi cô ấy không?”
“Anh có thể mang lại cho cô ấy những gì.”
“Tôi gặp cô ấy sớm hơn anh, thích cô ấy lâu hơn anh.”
Khi người đàn ông này vừa lên tiếng, tôi đã biết anh ấy không phải là mối uy hiếp với thầy tôi rồi.
Với suy nghĩ này của anh ấy tôi tin chắc rằng chị tôi sẽ tự mình xử lý sạch sẽ.
Đây chỉ là chất xúc tác cho tình yêu thôi mà…
Nhưng chuyện tôi không ngờ tới chính là hình như giữa chị tôi và thầy Vật lý còn có một chút mâu thuẫn nhỏ nữa. Ờm… chuyện của người lớn phức tạp thật đấy.
Tôi không muốn tham gia nữa đâu.
Cũng may là không có vấn đề gì lớn lắm.
Trước ngày thi đại học, chị có hỏi tôi muốn học ở trường nào. Tôi nói ra tên của một trường đại học. Tôi biết mình sẽ không thi đỗ nhưng tôi muốn biến nó trở thành mục tiêu của mình.
Tất nhiên lý do quan trọng hơn cả là vì Lâm Diễn Chi muốn theo học ở ngôi trường ấy.
Lâm Diễn Chi là chàng trai tôi yêu mến.
Chị không thể cứu vớt được môn vật lý của tôi nhưng cậu ấy có thể.
Sau khi điền xong nguyện vọng tôi, Lâm Diễn Chi và thầy Vật lý cùng nhau đi ra ngoài.
Tôi giả vờ giới thiệu thầy Vật lý cho bà chị đang ăn kem của mình.
Không nằm ngoài dự đoán, chị ấy công khai rồi.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng có vẻ hơi lố, chị quay sang hỏi thầy Vật lý có phải là thầy đã nói chuyện này cho tôi biết từ trước rồi phải không.
Chị ấy trách oan thầy Vật lý chuyện này rồi.
Trong kỳ nghỉ, chị ấy nói muốn đưa tôi ra ngoài du lịch nhưng vừa ra ngoài đã bỏ tôi lại rồi. Tôi cũng chẳng bất ngờ lắm vì bà chị này của tôi vẫn luôn không đáng tin như thế. Chẳng hạn như chuyện không dạy Vật lý cho tôi đến nơi đến chốn vậy.
Cũng may chị còn nhớ tôi và Lâm Diễn Chi ra ngoài chơi nên đã gọi điện tới hỏi thăm.
Còn về chuyện chị nghi ngờ tôi, tôi cũng không có ý định che giấu. Nếu như ban đầu chị hỏi thì tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận ngay.
Không giống như chị, lúc naog cũng che che giấu giấu.
Tôi nghĩ thầy Vật lý cũng đã biết tôi biết từ lâu rồi nhưng vì chị tôi không muốn tôi biết nên thầy cũng vờ như không biết gì luôn.
*****
(2) Ngoại truyện (Lâm Mục Chi).
Tôi từng thích một cô gái nhưng cô lại là một kẻ lừa đảo.
Sau khi lừa mất trái tim tôi, cô đã chạy mất.
Sau này khi tôi gặp lại em, tôi vẫn yêu em như thuở ban đầu.
1
Lúc tôi quen Dư Lạc hẳn là cô vẫn chưa biết đến tôi.
Năm đó tôi tham gia cuộc thi, trên đường về nhà mẹ nói muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ. Mẹ dẫn tôi đến chỗ băng ghế rồi bảo tôi ngồi im ở đó đợi mẹ mẹ sẽ về nhanh thôi.
Qua khung cửa kính tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng gắp thú bông cách đó không xa.
Một cô nhóc trông rất đáng yêu, mái tóc hơi xoăn, cô mỉm cười để lộ hai chiếc răng khểnh.
Còn thằng nhóc bên cạnh trông hơi múp míp một tẹo.
Cô nhóc kia rất cố chấp muốn gắp được con thỏ bông nhưng lần nào cũng không được.
Sau đó thằng nhóc kia ngỏ lời muốn giúp cô nhưng cậu ta cũng không gắp được.
Tôi đeo cặp sách đứng dậy đang định đi qua đó. Tôi muốn gắp thỏ bông giúp cô nhưng vừa mới bước được một bước cô đã xoay người chuẩn bị rời đi rồi.
Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Cô tên Dư Lạc.
Còn cậu ta là Lý Trạch An.
Đợi sau khi cô đi xa tôi mới đi đến máy gắp thú gắp được một con thỏ bông nhỏ.
2
Ngày khai giảng lớp mười năm ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã nhận ra cô rồi, là Dư Lạc.
Mái tóc dài hơi xoăn của cô giống y hệt năm xưa, khi cô mỉm cười sẽ để lộ hai chiếc răng khểnh.
Tôi quan sát cô rất lâu rất lâu, cô rất giỏi bắt chuyện với mọi người nhưng lại rất sợ giáo viên, nhất là thầy vật lý. Tôi đoán có thể là vì vật lý là môn cô học kém nhất.
Khác hẳn với vẻ bên ngoài của cô, cứ hễ không vừa ý một cái là cô lại đánh nhau.
Cô ngồi trước tôi chếch về phía bên phải, trong giờ học tôi không thấy cô ho he tiếng nào nhưng sau khi tan học tiếng cười của cô lại vang vọng khắp lớp.
Kỳ lạ là tôi luôn bị cô hấp dẫn, tôi sẽ luôn vô thức nhìn xem cô đang làm gì.
Đúng lúc tôi đang nghĩ xem mình nên dùng cách nào để làm quen với cô thì tôi lại trông thấy một người rất quen, là Lý Trạch An.
Cậu ta chính là cậu nhóc gắp thú bông năm ấy cùng cô.
Cậu ta đã thay đổi rất nhiều, cho dù là tính cách hay là vẻ bề ngoài thì đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với con gái.
Tôi cảm thấy hoảng loạn vô cùng, tôi muốn Dư Lạc quen tôi trước nhưng tôi lại không biết mình nên tiếp cận cô thế nào cả.
Sau này cô đã chủ động tới tìm tôi.
Cô ôm cặp sách cẩn thận hỏi tôi rằng có thể giảng bài cho cô được không?
Dư Lạc không biết, khi đó tôi còn căng thẳng hơn cả cô nữa.
3
Sau ngày hôm ấy, Dư Lạc thường xuyên tới hỏi bài tôi.
Chúng tôi cũng dần trở nên thân thiết hơn, hai đứa sẽ cùng nhau đi ăn rồi cùng nhau tới thư viện học bài.
Không bao lâu sau, Lý Trạch An đã nhận ra Dư Lạc.
Tôi không bì lại được tính cách thích làm gì thì làm của cậu ta, trông thấy cảnh tượng cậu ta tỏ tình với Dư Lạc con tim tôi như ngừng đập.
Cũng may, cô từ chối rồi.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là Dư Lạc không chỉ từ chối lời tỏ tình của Lý Trạch An mà cô còn tỏ tình với tôi nữa.
Tôi không hề do dự mà đồng ý luôn.
Tôi muốn ở bên cô.
Dù rằng tôi biết cô bên tôi chỉ vì muốn nâng cao điểm số.
Nhưng dù cho như thế thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Hạnh phúc khi cô đặt điểm số lên hàng đầu, hạnh phúc khi khuyết điểm duy nhất của Lý Trạch An lại chính là thành tích không tốt.
Lần đầu biết yêu, tôi lóng nga lóng ngóng không biết phải làm gì nên chỉ có thể thỏa mãn hết các yêu cầu cô đưa ra, cô muốn thứ gì tôi đều cố gắng cho cô hết.
Dư Lạc nói cô không cần quà mà chỉ cần tài liệu, thế là tôi đã tặng cô những tài liệu tôi có.
Cô nói cô muốn tới thư viện học bài, tôi cũng dành thời gian để đi cùng cô.
Sau khi thi đại học xong, tôi hỏi cô muốn theo học ở trường nào, cô nói cô còn đang suy nghĩ, thế nên tôi chờ đợi.
Tôi nhớ rất rõ buổi tối hôm ấy khi tôi đứng trước máy gắp thú bông. Tôi đã chơi rất lâu cuối cùng thì tôi cũng gắp được một con thỏ bông nhỏ.
Lúc tôi vui vẻ chụp một bức ảnh định gửi cho cô xem thì lại nhận được tin nhắn từ cô.
Thứ tôi nhận được không phải là tên trường đại học cô muốn theo học mà là tin nhắn chia tay.
4
Tôi vẫn biết cô không thích tôi, sự yêu thích cô thể hiện ra ngoài cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Buổi tối hôm ấy tôi đã đi rất lâu rất lâu, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Tôi không ngừng suy nghĩ, cô sẽ thích một người như thế nào nhỉ.
Tôi không biết, có lẽ không phải là kiểu người giống như tôi.
Khi tôi gặp lại cô lần nữa, tôi không thể phủ nhận một điều rằng tôi vẫn rung động. Nó còn nhiều hơn cả khi trước, có lẽ còn có cả một chút tức giận với cô nữa.
Nhưng tôi vẫn muốn ở bên cô.
Sau đó vì một vài lý do nên chúng tôi tái hợp.
Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó chính là cô vẫn luôn khiến tôi cảm thấy mình không thể nắm bắt được cô.
Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy bối rối.
Có đôi khi Lý Trạch An lại xuất hiện.
Tôi biết cậu ta không giống như vẻ bề ngoài, là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng.
Năng lực của cậu ta mạnh hơn những gì chúng tôi nhìn thấy rất nhiều.
Cậu ta tới tìm tôi, muốn tôi buông tay Dư Lạc.
Về phần tôi, chỉ cần Dư Lạc không đặt cậu ta trong lòng thì cậu ta sẽ không bao giờ trở thành mối nguy hiểm của tôi.
Thứ có thể cản được bước chân của tôi xưa nay chỉ có một mình Dư Lạc.
Lúc này Dư Lạc gặp ta.i nạ.n nhưng cô lại không nói cho tôi biết.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy nghi ngờ về bản thân mình như thế, là cô không yêu tôi hay là cảm giác an toàn tôi cho cô là chưa đủ.
Thật ra sau khi biết cô phải nhập viện, ngày nào tôi cũng ngồi bên ngoài phòng bệnh của cô một lúc nhưng tôi lại không biết mình nên đối diện với cô thế nào cả.
Thái độ có thể buông tay tôi bất cứ lúc nào của cô khiến tôi cảm thấy rất lo lắng.
Buổi tối hôm đó cô nói: “Lý do cả hai lần chúng ta bên nhau đều không đúng.”
Thế nên tôi đã đề nghị chia tay.
Nếu như cả hai lần trước đều không đi đến đâu thì tôi vẫn muốn thử lần thứ ba.
Dư Lạc khóc rồi.
Tôi tặng thỏ bông cho cô, cô nói mình rất thích.
Cuối cùng thì lần này tôi cũng tặng được thỏ bông cho cô rồi.
*****
(3) Ngoại truyện (Lý Trạch An).
Hồi nhỏ tôi có gặp được một cô bé, lúc đó cô đang gắp con thỏ bông bên trong máy gắp thú nhưng mãi cũng không được.
Tôi tới đó giúp cô nhưng cũng bó tay chịu ch.ết.
Trước khi cô rời đi tôi đã biết được tên của cô, là Dư Lạc.
Nhưng dường như cô chẳng hề để tâm tới cái tên của tôi mà chỉ gọi tôi một tiếng nhóc mập.
Tôi nhìn cơ thể tròn vo này của mình, tôi nghĩ có khi mình béo thật rồi.
Sau đó tôi đã cố gắng giảm cân nhưng cũng không gặp lại cô.
Trong suốt những năm cấp ba tôi vẫn luôn là một kẻ học hành bết bát.
Không ngờ ông trời lại để tôi gặp cô ở đây thêm một lần nữa.
Nhưng dường như tôi tới muộn mất rồi, Dư Lạc không chỉ không nhớ tôi là ai mà cô còn thường xuyên lẽo đẽo đi theo một chàng trai khác nữa.
Cậu ta là Lâm Mục Chi, là người có thành tích ổn định, luôn luôn đứng đầu.
Tôi tỏ tình với Dư Lạc nhưng cô lại bảo tôi đừng bám lấy cô nữa, sau đó cô và Lâm Mục Chi ở bên nhau.
Nhưng bất ngờ là hai bọn họ lại chia tay nhau sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Tôi gặp lại cô sau bốn năm dài, cô lại ở bên Lâm Mục Chi thêm lần nữa.
Buổi tối hôm ấy khi tôi gặp được cô và Lâm Mục Chi, tự nhiên tôi cảm thấy mình rất nực cười.
Rốt cuộc cô thích Lâm Mục Chi ở điểm gì chứ.
Dư Lạc nói tôi chỉ là một cậu ấm chẳng có gì trong tay cả nhưng có lần nào cô chịu bằng lòng tìm hiểu tôi không.
Tôi ghen tị với Lâm Mục Chi, bởi vì lúc nào cậu ta cũng là lựa chọn của Dư Lạc.
Thế là tôi đi tìm Lâm Mục Chi nhưng tôi biết cậu ta chẳng hề để tâm đến những lời tôi nói.
Từ đầu tới cuối, tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Lần cuối cùng tôi gặp Dư Lạc, tôi đã tặng con thỏ bông cho cô nhưng cô lại nói với tôi rằng: “Thứ tôi thích không phải là thỏ.”
Khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thứ cô không thích đâu phải là thỏ, người cô thích… cũng đâu phải là tôi.
~Hoàn~
Bình luận facebook