Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14: Chương 25
Nghe hắn nói thế, Hứa Y Nhiên cũng lười trả lời lại hắn… Bình tĩnh mà quay lại cười với bác Cố nói:
“Bác ơi… Cho con hai phần như cũ nha!”
“Thằng nhóc này cũng có khẩu vị giống Kỳ Minh hay sao?” Ông Cố có chút tò mò nhìn qua Hoàng Viêm Triệt. Thanh niên thời nay chẳng lẽ đều không thích ăn hành, ăn cay?
Nghe ông ta hỏi như thế với cô, mày rậm của hắn không nhịn được mà cau lại. Cô ấy… Có bạn trai rồi sao?
Mà khoan!
Kỳ Minh?! Hoàng Viêm Triệt không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn ông Cố. Từ lúc vào quán ăn cho đến giờ, hắn bởi vì mãi mê thưởng thức cách bố trí mà không để ý người chủ quán. Khuôn mặt ông ấy không thể nói là xuất chúng, nhưng vẻ hiện rõ ở khuôn mặt mập mạp. Quả nhiên không sai… Thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi. Duật Ngôn… Cậu ta tìm cô ấy lâu như vậy vẫn không thể thấy… Mà hắn… Chỉ vô tình đi cùng tiểu khả ái nhà mình vẫn có thể tìm được Cố Nhan.
Chỉ là… Tất cả đều quá muộn! Duật Ngôn đã kết hôn, chỉ sợ… Năm đó Cố Nhan là người ra đi một cách vô tình nhưng cuối cùng lại là người duy nhất không thể dứt khỏi đoạn tình cảm này!
Đoạn tình đầy tiếc nuối này của họ… Hóa ra, kẻ duy nhất chứng kiến được lại là Hoàng Viêm Triệt.
Hắn cố bình ổn tâm trạng, vờ như không quen biết với ông ta… Chuyện tình cảm đó, đã kết thúc từ cái hôm Duật Ngôn hắn ta kết hôn rồi. Bây giờ, Hoàng Viêm Triệt tìm thấy Cố Nhan thì còn có ích gì kia chứ?
Lão Cố như cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền quay qua nhìn. Hai ánh mắt giao nhua chỉ trông choc lát nhưng cũng đủ khiến Hoàng Viêm Triệt giật mình. Không biết ông ấy có nhận ra hắn hay không, nhưng ông ta đột ngột quay sang nhìn Hứa Giai Y nói:
“Chú còn có việc ở trong bếp… Con ráng ngồi đợi lão già này một chút nhé.”
Nhìn bóng lưng mập mạp của ông dần khuất khỏi phòng bếp, Hoàng Viêm Triệt không nhịn được mà nheo nhìn lại...
"Y Y... Ông ấy có người còn gái nào không?"
"Con gái? Ý anh là chị Nhan sao?" Hứa Giai Y có chút nghi ngờ mà nhìn về phía hắn hỏi. Hắn ta làm sao lại biết được chú Cố có con gái?!
"Cố Nhan?!" Hoàng Viêm Triệt có chút không chắc chắn muốn hỏi lại... Chị Nhan trong lời của cô ấy thật sự là Cố Nhan?
"Đúng vậy... Là chị ấy! Anh biết chị ấy sao?"
"A... Chỉ là bạn học cũ..." Hắn còn chưa kịp nói xong thì từ cửa lại hiện ra một cô gái châu á.
"Y Y... Em lại đến ăn đấy à?"
"Chị Nhan... Chị mới đi đâu về vậy?" Hứa Giai Y nghe thấy tiếng, liền vui vẻ đi đến trước cửa.
"À... Nhà bếp thiếu hành nên bố bảo chị ra chợ mua ấy..." Cố Nhan như phát hiện ra trong quán còn có thêm một người mà khựng lại không hề nói tiếp!
"Hoàng Viêm Triệt?" Ánh mắt Cố Nhan có chút nghi ngờ mà quay lại nhìn người đàn ông trong phòng.
"Cố Nhan... Lâu rồi không gặp!" Hắn nhẹ nhàng đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh đối diện cô.
"Chúng ta... Nói chuyện đi!" Không khí có chút ngưng động, cuối cùng... Cố Nhan vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Được!" Nói xong Hoàng Viêm Triệt liền quay sang nhìn Hứa Giai Y vẫn còn chưa kịp tiêu hoá mọi chuyện nói:
"Đứng đây chờ anh một chút nhé!" Rồi liền cùng Cố Nhan đi đến quán cafe ở bên cạnh quán ăn.
(...)
Trong quán, tiếng piano nhẹ nhàng du dương khiến con người ta không nhịn được mà trâm luân...
"Hoàng Viêm Triệt... Lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp!"
Cả hai người như cũ lại một lần nữa im lặng một lúc lâu, không một ai lên tiếng... Cuối cùng, Hoàng Viêm Triệt vânc không nhịn được mà tức giận nhìn Cố Nhan:
"Cố Nhan... Tôi không hề có ý muốn trách móc cô, chỉ là tôi thật sự tò mò... Rốt cuộc năm đó rõ ràng vẫn còn cách khác, nhưng tại sao cô lại vẫn phải chọn con đường ngủ ngốc như vậy để đi?"
Hắn thật sự không cam tâm! Bao nhiêu năm qua, cuối cùng... Tại sao cứ phải luôn mang chấp niệm đó ở bên mình?! Hết lần này đến lần khác khiến con người ta đau khổ?!
Chuyện tình cảm năm mười bảy tuổi đó, thật sự khiến con người ta thương cảm! Lần đó bỏ lỡ... Thì nó đã được định là cả đời sẽ không có được!
Cố Nhan nở nụ cười có chút chua xót... Ngẩng đầu lên nhìn hắn ta:
"Nhiều năm như vậy... Bây giờ nói lại còn có ích gì nữa? Chuyện gì qua rồi thì hãy cứ để cho nó qua đi. Ai rồi cũng có cuộc sống mới, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ mãi được!"
Hoàng Viêm Triệt ngày càng nhăn mày lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đập bàn đứng dậy:
"Cô nói thì hay lắm... Quá khứ? Qua rồi? Nhưng cô có biết... Đoạn tình đó đã để lại một vết thương sâu như thế nào với Duật Ngôn không hả?"
"Đau rồi cũng sẽ hết!" Nói xong, Cố Nhan liền không thèm quan tâm mà đứng dậy rời khỏi bàn định rời đi!
"Đúng rồi... Nghe nói anh ấy kết hôn rồi phải không... Phiền cậu nhắn đến anh ấy một câu:
"Chúc mừng... Duật Ngôn anh nhất định phải hạnh phúc đó!"
Nghe hắn nói thế, Hứa Y Nhiên cũng lười trả lời lại hắn… Bình tĩnh mà quay lại cười với bác Cố nói:
“Bác ơi… Cho con hai phần như cũ nha!”
“Thằng nhóc này cũng có khẩu vị giống Kỳ Minh hay sao?” Ông Cố có chút tò mò nhìn qua Hoàng Viêm Triệt. Thanh niên thời nay chẳng lẽ đều không thích ăn hành, ăn cay?
Nghe ông ta hỏi như thế với cô, mày rậm của hắn không nhịn được mà cau lại. Cô ấy… Có bạn trai rồi sao?
Mà khoan!
Kỳ Minh?! Hoàng Viêm Triệt không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn ông Cố. Từ lúc vào quán ăn cho đến giờ, hắn bởi vì mãi mê thưởng thức cách bố trí mà không để ý người chủ quán. Khuôn mặt ông ấy không thể nói là xuất chúng, nhưng vẻ hiện rõ ở khuôn mặt mập mạp. Quả nhiên không sai… Thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi. Duật Ngôn… Cậu ta tìm cô ấy lâu như vậy vẫn không thể thấy… Mà hắn… Chỉ vô tình đi cùng tiểu khả ái nhà mình vẫn có thể tìm được Cố Nhan.
Chỉ là… Tất cả đều quá muộn! Duật Ngôn đã kết hôn, chỉ sợ… Năm đó Cố Nhan là người ra đi một cách vô tình nhưng cuối cùng lại là người duy nhất không thể dứt khỏi đoạn tình cảm này!
Đoạn tình đầy tiếc nuối này của họ… Hóa ra, kẻ duy nhất chứng kiến được lại là Hoàng Viêm Triệt.
Hắn cố bình ổn tâm trạng, vờ như không quen biết với ông ta… Chuyện tình cảm đó, đã kết thúc từ cái hôm Duật Ngôn hắn ta kết hôn rồi. Bây giờ, Hoàng Viêm Triệt tìm thấy Cố Nhan thì còn có ích gì kia chứ?
Lão Cố như cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền quay qua nhìn. Hai ánh mắt giao nhua chỉ trông choc lát nhưng cũng đủ khiến Hoàng Viêm Triệt giật mình. Không biết ông ấy có nhận ra hắn hay không, nhưng ông ta đột ngột quay sang nhìn Hứa Giai Y nói:
“Chú còn có việc ở trong bếp… Con ráng ngồi đợi lão già này một chút nhé.”
Nhìn bóng lưng mập mạp của ông dần khuất khỏi phòng bếp, Hoàng Viêm Triệt không nhịn được mà nheo nhìn lại...
"Y Y... Ông ấy có người còn gái nào không?"
"Con gái? Ý anh là chị Nhan sao?" Hứa Giai Y có chút nghi ngờ mà nhìn về phía hắn hỏi. Hắn ta làm sao lại biết được chú Cố có con gái?!
"Cố Nhan?!" Hoàng Viêm Triệt có chút không chắc chắn muốn hỏi lại... Chị Nhan trong lời của cô ấy thật sự là Cố Nhan?
"Đúng vậy... Là chị ấy! Anh biết chị ấy sao?"
"A... Chỉ là bạn học cũ..." Hắn còn chưa kịp nói xong thì từ cửa lại hiện ra một cô gái châu á.
"Y Y... Em lại đến ăn đấy à?"
"Chị Nhan... Chị mới đi đâu về vậy?" Hứa Giai Y nghe thấy tiếng, liền vui vẻ đi đến trước cửa.
"À... Nhà bếp thiếu hành nên bố bảo chị ra chợ mua ấy..." Cố Nhan như phát hiện ra trong quán còn có thêm một người mà khựng lại không hề nói tiếp!
"Hoàng Viêm Triệt?" Ánh mắt Cố Nhan có chút nghi ngờ mà quay lại nhìn người đàn ông trong phòng.
"Cố Nhan... Lâu rồi không gặp!" Hắn nhẹ nhàng đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh đối diện cô.
"Chúng ta... Nói chuyện đi!" Không khí có chút ngưng động, cuối cùng... Cố Nhan vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Được!" Nói xong Hoàng Viêm Triệt liền quay sang nhìn Hứa Giai Y vẫn còn chưa kịp tiêu hoá mọi chuyện nói:
"Đứng đây chờ anh một chút nhé!" Rồi liền cùng Cố Nhan đi đến quán cafe ở bên cạnh quán ăn.
(...)
Trong quán, tiếng piano nhẹ nhàng du dương khiến con người ta không nhịn được mà trâm luân...
"Hoàng Viêm Triệt... Lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp!"
Cả hai người như cũ lại một lần nữa im lặng một lúc lâu, không một ai lên tiếng... Cuối cùng, Hoàng Viêm Triệt vânc không nhịn được mà tức giận nhìn Cố Nhan:
"Cố Nhan... Tôi không hề có ý muốn trách móc cô, chỉ là tôi thật sự tò mò... Rốt cuộc năm đó rõ ràng vẫn còn cách khác, nhưng tại sao cô lại vẫn phải chọn con đường ngủ ngốc như vậy để đi?"
Hắn thật sự không cam tâm! Bao nhiêu năm qua, cuối cùng... Tại sao cứ phải luôn mang chấp niệm đó ở bên mình?! Hết lần này đến lần khác khiến con người ta đau khổ?!
Chuyện tình cảm năm mười bảy tuổi đó, thật sự khiến con người ta thương cảm! Lần đó bỏ lỡ... Thì nó đã được định là cả đời sẽ không có được!
Cố Nhan nở nụ cười có chút chua xót... Ngẩng đầu lên nhìn hắn ta:
"Nhiều năm như vậy... Bây giờ nói lại còn có ích gì nữa? Chuyện gì qua rồi thì hãy cứ để cho nó qua đi. Ai rồi cũng có cuộc sống mới, không thể cứ mãi đắm chìm trong quá khứ mãi được!"
Hoàng Viêm Triệt ngày càng nhăn mày lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đập bàn đứng dậy:
"Cô nói thì hay lắm... Quá khứ? Qua rồi? Nhưng cô có biết... Đoạn tình đó đã để lại một vết thương sâu như thế nào với Duật Ngôn không hả?"
"Đau rồi cũng sẽ hết!" Nói xong, Cố Nhan liền không thèm quan tâm mà đứng dậy rời khỏi bàn định rời đi!
"Đúng rồi... Nghe nói anh ấy kết hôn rồi phải không... Phiền cậu nhắn đến anh ấy một câu:
"Chúc mừng... Duật Ngôn anh nhất định phải hạnh phúc đó!"
Bình luận facebook