• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Không Hẹn (P1 + 2 + 3) (4 Viewers)

  • Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

“Con chào bà!”

“Con bé Vi đấy hả?”
Người phụ nữ ngoài bảy mươi tuổi, tóc đã điểm nhiều sợi bạc nghe thấy tiếng chào thì chậm rãi ngước lên nhìn. Cô cháu gái mới hai mươi lăm đang nhảy chân sáo chạy vào, rồi ngồi xuống đối diện bà. Khuôn mặt cô đầy ý cười, chắc hẳn là có chuyện vui.

“Sao đấy, có chuyện gì vui mà tủm tà tủm tỉm thế hử con?” Bà đặt kim đan bằng gỗ xuống cái rổ mây, rồi với tay rót vào chiếc cốc thủy tinh trước mặt cô cháu gái một chút trà xanh.
“Trà mới hãm, uống đi con!”

Vi tươi cười như mới trúng số, trong đáy mắt đã ánh lên tia sáng ngời, chỉ chờ được hỏi để tíu tít khoe:
“Hôm nay anh Quân mới báo con là bên đơn vị đã bắt đầu cử người xuống địa phương thẩm tra lý lịch ạ!”

“Vậy là quyết định cưới hả?” Khuôn mặt bà ánh lên nét cười, lại cẩn thận dặn dò cô cháu gái, “Làm vợ lính khổ lắm nghe con!”

Vi khẽ gật gật đầu, cái này cô biết, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc bắt đầu tìm hiểu với Quân, anh là sĩ quan biên phòng, thời gian ở thành phố tính bằng đầu ngón tay. Hầu như toàn ở biên giới. Nhiều lần nghĩ cũng thấy tủi thân, nhưng cô hiểu và thông cảm cho anh, quen nhau ba năm, Vi cũng không còn nhỏ, xét đến chuyện cưới xin lúc này là hợp lý.
Nhìn cô cháu gái bà Hoàng Lan lại nhớ lại mình thời còn trẻ, thời của bà yêu đương không giống như cháu gái bây giờ, năm ấy đất nước hai miền còn chưa thống nhất. Sài Gòn loạn lạc, muốn gặp được người thương chỉ có thể âm thầm chờ đợi chứ chẳng biết phải liên lạc ra sao, chưa kể đến hoàn cảnh của hai người lại vô cùng đặc biệt. Diễn đàn Vietwriter.vn

Năm đó cô bác sĩ trẻ Hoàng Lan mới du học từ Pháp trở về và được nhận vào làm việc chính thức tại bệnh viện Grall, tức Bệnh viện Nhi đồng II ngày nay. Hồi ấy, Grall còn là bệnh viện tổng hợp, vừa khám chữa cho quân nhân lẫn cả dân thường chứ chưa chia chuyên khoa nhi như bây giờ. Khi đó cô vừa tốt nghiệp chuyên khoa ngoại tổng hợp trở về, là con gái út trong gia đình nên người nhà gọi cô là Út Lan. Anh trai Hoàng Lan, ngài Chuẩn tướng Hoàng Đạt lúc bấy giờ đang là người được trọng vọng dưới trướng tổng thống đương nhiệm nên gia đình nhận được nhiều đãi ngộ cao. Hoàng Lan lại chẳng vì điều đó mà huênh hoang hống hách, đồng nghiệp cũng không biết nhiều về gia thế của cô.

Đêm qua, cô vừa chủ trị một ca bệnh nặng, nạn nhân bị bỏng cấp độ ba do bị tạt axit sunfuric đậm đặc. Nghe qua lời kể của những người đưa cô ta vào bệnh viện thật sự khiến người khác rùng mình run sợ. Cách hơn gần mười lăm năm, vụ án rúng động Sài Gòn hồi đó, ngay cả bà Cố vấn đương thời ấy cũng phải nhúng tay vào, khiến tất cả các vũ trường lớn nhỏ khắp đất Sài thành phải đóng cửa. Nay lịch sử đã một lần lặp lại, chỉ tiếc là không có bà Cố vấn nào đứng ra để giải quyết giúp cô ta. Kẻ thủ ác vẫn nhản nhơ chưa bị ai sờ gáy.

Bệnh nhân vừa kêu gào, vừa phá phách, sau khi cấp cứu bác sĩ phải cho cô ta dùng thuốc an thần thì mới thiếp đi được một lúc, thật sự thì là ai nếu rơi vào hoàn cảnh này cũng đều có phản ứng quá khích như vậy. Khó có thể tránh được, với vết bỏng nặng như vậy, coi như cả đời này tàn phế. Phải mang gương mặt xấu xí đáng sợ ấy đến lúc chết. Liệu có mấy người chấp nhận được?

Trở về phòng, Hoàng Lan mệt phờ ngồi phịch xuống ghế, lúc này đã là chín giờ tối. Không phải ca trực của cô, nhưng khi vừa chuẩn bị trở về nhà thì bệnh nhân được điều chuyển tới. Bác sĩ chuyên khoa thời bấy giờ cũng khan hiếm, nên Hoàng Lan đành phải tiếp nhận cấp cứu và điều trị.
Khuôn mặt Hoàng Lan tự nhiên nhăn lại. Lúc này cô mới để ý trên mu bàn tay xuất hiện vết thương, máu cũng đã khô chuyển sang màu đỏ thẫm, khi nãy bệnh nhân bị ảnh hưởng tâm lý, đã vô ý làm Lan bị thương. Cô khẽ thở dài một hơi rồi cẩn thận sát trùng.

“Chị có về luôn không?”

“Bệnh nhân thế nào?”
Lan ngước mắt nhìn cô hộ lý vừa bước vào, bông băng dùng xong đã vứt vào thùng rác dưới chân. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ngủ rồi, người nhà tới hết cả rồi, đang bu đầy cửa luôn ấy.” Cô hộ lý khẽ nhíu mày, rõ ràng trong lời nói có chút khó chịu.

Bệnh nhân họ vừa cấp cứu nghe đâu là vũ nữ, cặp với một vị sĩ quan nào đó bị đánh ghen, lịch sự lặp lại, thật khiến người ta rùng mình, mà cũng căm phẫn thay.

Lan không bàn luận, chỉ khẽ ậm ừ, chuyện như vậy xảy ra vốn chẳng ai muốn, và cô cũng chẳng quá tò mò. Nghĩ lại thấy nực cười, cô cũng mới vừa bị người ta cắm cho một chiếc sừng dài ngoẵng, chồng chưa cưới có tình nhân, cũng là một cô vũ nữ. Lan khẽ lắc đầu tự chế nhạo, cũng khá khen cho người phụ nữ dám mang axit tạt vô mặt người ta, thật sự phải dũng cảm lắm. Cô thì chưa bao giờ nghĩ sẽ làm như vậy.

“Bác sĩ Lan, có điện thoại tìm chị!”

“Ai tìm?” Lan khẽ nhíu mày.

“Thiếu tá Văn Thành…” Cô hộ lý e dè đáp.

“Nói tôi đang làm cấp cứu.”

Nhìn vẻ mặt đầy lạnh nhạt của Lan, hai cô hộ lý chỉ biết nhấm nháy nhau, cô gái đang cầm ống nghe trả lời người gọi đến qua loa rồi rập máy. Chuyện chàng thiếu tá trẻ, hàng ngày lẽo đẽo chạy theo bác sĩ Hoàng Lan đang là đề tài được bàn tán sôi nổi nhất trong cái bệnh viện này. Nhưng sự thật đằng sau đó thì họ lại không hề biết, Lan bắt đầu khó chịu mỗi lần phải giáp mặt anh ta, đối với cô loại người phản bội, không chung thủy ấy không đáng để lưu luyến.

Hoàng Lan đã không dưới ba lần từ chối nhã ý hàn gắn của thiếu tá Văn Thành, nhưng xem ra anh ta vẫn mặt dày không chịu từ bỏ. Văn Thành, chồng chưa cưới của Hoàng Lan, cấp dưới của anh trai cô. Là một kẻ hào hoa phong nhã, lại đa tình lãng tử, phụ nữ qua tay anh ta không hề ít. Khoảng thời gian Hoàng Lan ở nước ngoài anh ta làm gì cô không quản nổi, khi ấy hai người chưa có mối quan hệ hứa hôn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng nay cô đã trở về, vậy mà Văn Thành còn dám qua mặt cô qua lại với vũ nữ, nếu không có chuyện cô gái kia vác cái bụng bầu đến dằn mặt chắc hẳn Hoàng Lan vẫn bị cái mẽ bề ngoài của anh ta lừa dối. Cô coi thường!
Trước giờ, Hoàng Lan đều rất ghét loại người không chung thủy, mặc dù họ cũng chẳng phải vì tình yêu mà xác định tiến tới hôn nhân. Cô biết, đây là do ba mình và anh trai sắp đặt để củng cố địa vị.

Văn Thành là sĩ quan cao cấp, tương lai xán lạn, cha anh ta là người thân cận của tổng thống tại nhiệm. Cô cũng tới tuổi kết hôn lại không có mối tình nào nên cũng có thể miễn cưỡng nhắm mắt đưa chân, nhưng đó là khi Hoàng Lan chưa phát hiện ra chuyện “vợ bé” của Văn Thành. Cũng vì chuyện này mà ba cô và anh trai bớt thúc giục chuyện cưới xin giữa hai người. Người suốt ngày ca ngợi, vun vào như chị dâu Hoàng Lan cũng phải rén mà không dám nhắc đến trước mặt cô.

Màn đêm buông xuống, không gian bệnh viện trở nên tĩnh mịch, lúc này ngoài hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng ken két của băng ca trống bị đẩy đi, Hoàng Lan quyết định ở lại bệnh viện đêm nay, sau khi gọi điện về nhà thông báo. Anh hai còn dặn cô đừng để mất sức, làm việc cũng tốt, lúc anh định nói đến chuyện Văn Thành, Lan liền rập máy, cô không muốn nghe.

Khoác trên người tấm áo blouse trắng, Hoàng Lan rảo bước đi về hướng phòng bệnh, cô muốn kiểm tra tình hình của bệnh nhân bị tạt axit lúc tối mới được mang vào viện. Nhưng lúc đi qua phòng để thuốc, Lan dường như nghe thấy tiếng động lạ, cửa lúc này lại chỉ khép hờ. Cô giật mình chột dạ, thì hơi bước lùi lại, Lan khẽ nheo nheo mắt nhìn qua cửa kính, bên trong tối thui.

“Chắc có chuột!” cô khẽ lẩm bẩm, rồi quay người định rời đi.

Nhưng cô vừa quay đi, lại nghe thấy tiếng động. Đảo mắt một vòng quanh hành lang vắng lặng không một bóng người, bình thường giờ này cũng ít người qua lại, nếu không phải bác sĩ trong ca trực cũng chẳng có ai.

Lấy hết bình tĩnh, Hoàng Lan rón rén đẩy cửa bước vào, bên trong tối thui, cô cố gắng lần mò tìm công tắc trên tường. Người bên trong nghe được tiếng bước chân, dù rất nhẹ thì liền thu cánh tay đã gần chạm vào hộp thuốc kháng sinh lại, nhưng vô tình lại quệt vào một lọ thuốc khác khiến nó đổ xuống, lăn hai vòng, thật may không rơi xuống đất.

“Ai?”
Lan quát lên, tay lần được công tắc, đèn bật sáng lên, tim cô bỗng đập thình thịch. Tay với lấy một con dao mổ trên kệ để dụng cụ y tế, rồi siết chặt nó trong tay, cẩn thận từng bước tiến về hướng đó, cô từng được anh hai dạy vài món võ phòng thân, dù không xuất sắc, nhưng nếu gặp lưu manh cũng có thể thoát thân.
Đôi mắt đen láy phát hiện dưới sàn có vết máu thì đã chắc mẩm trong đầu kẻ này đang bị thương, dù đã lấy hết can đảm nhưng hơi thở theo sự căng thẳng mà dồn dập hẳn. Ánh mắt cô tập trung cao độ về hướng đó. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Tôi nhìn thấy rồi, ra đi. Nếu không đừng trách.”
Lan cất lời hù dọa, phía bên kia vẫn im bặt, cô khẽ nuốt khan, mắt vẫn đảo vòng vòng, càng cẩn trọng từng bước hơn.

Người phía trong thoáng thấy bóng Lan thì lùi lại, vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu ướt đẫm hết cả một khoảng, thấm xuống tay áo rồi chảy xuống đất, nhìn vệt máu khuôn mặt anh ta chợt trở lên khó coi, thật sự đã khinh suất quá rồi. Lúc chạy vào đây đã không để ý, đúng ra là phải tìm bông băng để băng bó vết thương trước, nhưng thời gian quá gấp, mới vào thì đã bị Lan phát hiện.

Bàn tay dính đầy máu lần mò tới bên hông quần nơi khẩu súng lục được giắt trong đó, chỉ cần nhận thấy cô có thể gây nguy hiểm, anh sẽ bắn ngay. Nhưng dường như người đó đã bị mất máu quá nhiều, đôi mắt ẩn sâu dưới cặp chân mày rậm bỗng mờ đi, có chút choáng váng. Thật sự muốn ngủ nhưng bàn tay vẫn siết chặt khẩu súng.

Răng cắn chặt môi nén đau, anh ta lùi lại thêm một chút thì đã chạm vào tấm rèm phía sau khiến nó động đậy, Lan rất nhanh đã lao theo hướng đó mà chẳng kịp nghĩ gì. Cô chợt sững sờ khi đập vào mắt mình là một người đàn ông và khẩu súng trong tay, lại đang chĩa về phía mình. Mồ hôi gáy chợt rịn ra ướt đẫm. Lan phải ôm chặt lấy miệng để không kêu lên, ánh mắt hai người giao nhau, một kinh hãi, một dè chừng. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ai đấy, ai ở trong này đấy?”
Bất chợt, tiếng người bảo vệ từ bên ngoài vọng vào, khiến cả người đàn ông kia và Lan cũng trợn tròn mắt thảng thốt nhìn nhau. Anh ta lắc lắc đầu, khẩu súng trong tay vẫn siết chặt, chĩa về phía cô. Lan cắn chặt môi dưới, cô có chút hoảng, khi bước chân người bảo vệ ngày một gần hơn.
“Cháu! bác sĩ Hoàng Lan.”

“Muộn thế cô còn ở đây à?”
Nghe thấy tiếng cô, ông ta liền dừng bước lại trước cửa, không tiến vào thêm nữa mà chỉ nói vọng vào.

“Vâng, cháu trực ca tối nay ạ!”

“Thế thôi, tôi đi xem một vòng, dạo này trộm đạo nhiều, chào cô!”

Lan khẽ thở phào khi người đó đã rời đi, khi quay đầu lại thì người đàn ông kia cũng gục xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom