-
Chương 5: Nhành Lan Tím
Vết thương do đạn bắn, ở đất Sài Gòn này, hoặc là trộm cắp gặp phải lính, hai là… Hoàng Lan trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh, gương mặt góc cạnh, ưa nhìn không giống kẻ xấu. Cô tự trấn an. Vết thương trên vai anh đã được cô xử lý, thật may chỉ là vết đạn sượt dài phải khâu hơn mười mũi, nhưng không làm tổn thương đến các bộ phận gây nguy hiểm tính mạng.
Nhưng quan trọng bây giờ để giấu một người cao lớn như thế này là cả vấn đề lớn, chưa kể đến anh ta lại chẳng có một loại giấy tờ tùy thân nào trên người, khiến Lan càng rối. Cô không thể cứ mãi ở đây trông chừng anh ta được. Hoàng Lan trầm ngâm nhìn vào người đàn ông đang ở trần, chỉ được băng bó quanh phần vai và ngực. Chiếc áo anh ta mặc đã rách nát, còn đẫm máu, cô phải gột sạch hết máu mới dám vứt đi.
Nửa đêm, người đàn ông ấy cuối cùng cũng tỉnh, vừa mở mắt nhác thấy bóng người đã ngay lập tức thủ thế như chuẩn bị chiến đấu khiến Hoàng Lan giật mình run sợ, thiếu chút nữa đã la toáng lên rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh định làm gì tôi với cái thân thể đang bị thương đó?” Lan khẽ nuốt khan rồi lên tiếng, cô đang cố đè cảm giác sợ hãi xuống, trừng trừng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông vẫn chằm chằm nhìn vào cô, ánh mắt đầy sự dè chừng, Hoàng Lan lấy ra một cốc nước đặt xuống cạnh giường, hất hàm bảo anh ta uống. Anh ta đưa mắt nhìn theo cô, nhìn vào cái ca bằng kim loại màu xanh nhạt, bên trong đựng nước sạch, anh khẽ nuốt khan rồi ngước mắt nhìn cô bác sĩ đang đứng trước mặt mình.
“Sao cô lại cứu tôi?”
“Tôi là bác sĩ.”
“Bác sĩ thì ai cũng cứu à?”
Hoàng Lan khẽ nhún vai, “Tất nhiên!”
Anh ta không hỏi thêm, chỉ khẽ gật gật đầu rồi trở mình định bước xuống khỏi giường. Thấy vậy, Hoàng Lan liền ngăn lại, đôi bàn tay mềm mại theo phản xạ đã giữ lấy hai vai người đàn ông ghì xuống:
“Anh đi đâu?”
“Tôi không thể ở đây được, sẽ phiền cho cô.” Giọng anh ta yếu ớt, bàn tay định đưa lên gạt tay Hoàng Lan, nhưng vô tình làm vết thương bị rỉ máu, có vẻ khá đau đớn. Tiếng rên khe khẽ bật ra, Hoàng Lan thấy thế thì bĩu môi.
“Nếu sợ phiền anh đã chẳng chạy đến đây, im xem nào, lại rỉ máu ra rồi.”
Hàng mày thanh tú chợt cau lại, người đàn ông cứng đầu này thật khiến cô khó chịu.
Anh ngước mắt nhìn cô, khoảng cách rất gần, có thể nhìn ra được sự kiên định từ trong đôi mắt của Hoàng Lan. Anh không dám cự cãi, chỉ lặng lẽ ngồi im để cô kiểm tra vết thương. Ngoài mùi thuốc sát trùng và máu tanh tanh phảng phất trong căn phòng đầy ống nghiệm và dụng cụ y tế, anh dường như ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu tỏa ra từ người Hoàng Lan. Ánh mắt đầy sự dè chừng chợt dịu lại, người đàn ông khẽ chớp mi mắt một cái rồi nói cảm ơn cô.
“Anh là người miền Bắc à?”
“Hà Nội!”
Hoàng Lan khẽ gật đầu, nghe giọng anh cô cũng đoán sơ sơ được, trong đám du học sinh cùng cô cũng có vài người bạn là người Hà Nội. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ! Sao…”
Lời định nói liền dừng lại, vốn định hỏi thêm vài câu về viết thương của anh ta nhưng lại thôi, Hoàng Lan chỉ im lặng xử lý lại vết thương, người đàn ông cũng rơi vào trầm lặng.
Nhiều ngày sau, hai người mới nói chuyện cởi mở với nhau hơn, sau ca trực, Hoàng Lan lại bí mật tới nơi mình giấu Việt – người mà cô đã cứu mấy ngày trước, ngoài cái tên và anh ta là người ngoài Bắc, cô không biết thêm gì và cũng chẳng hỏi. Cô chỉ đến mang đồ ăn, thức uống, quần áo sạch và kiểm tra vết thương cho Việt, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu chuyện vu vơ chẳng đầu chẳng cuối, nhưng khiến cả hai nhớ mãi. Anh biết cô thích hoa lan, trên bậu cửa phòng có treo một giò phong lan màu tím, cả cây chỉ có một nhành hoa. Hoàng Lan từng hứng khởi nói với anh nó đã nở từ tháng trước, vậy mà đến giờ vẫn còn rất tươi.
Việt cũng tiện kể cho cô nghe về vườn lan của ông nội anh, rất nhiều loại lan như thế. Càng khiến Lan háo hức, và muốn một lần được theo anh ra Hà Nội, đến thăm vườn lan của ông nội Việt. Anh từng hứa, nhất định sẽ đưa cô đi. Khi ấy cả ai chỉ cười, không ai nói thêm lời nào nữa, ánh mắt nhìn nhau như ngầm hiểu tâm ý của đối phương.
Căn phòng này trước đây để vật tư, sau thì bỏ trống, ngày Lan đến nhận việc, ban giám đốc phân nó cho cô để làm phòng thí nghiệm. Từ đó, nơi này trở thành căn cứ bất khả xâm phạm của mình cô, bởi vậy, thời gian này Việt ở lại đây có thể nói là khá an toàn.
…
Sau bữa cơm tối, Hoàng Lan định trở về phòng mình nghỉ ngơi thì nghe được chuyện anh hai và ba cô nói, ông hỏi Hoàng Đạt việc tìm ra tên lính Việt Cộng đã ám sát thượng tá Sa Huỳnh, một tay sai của Ngụy quân hay chưa? Vốn định phớt lờ coi như chưa nghe thấy, nhưng dương như linh tính như mách báo Hoàng Lan rằng kẻ mà ba cô nhắc tới có liên quan gì đó đến Việt, người mà cô đã cứu. Lòng Lan tự nhiên nóng như lửa đốt. Nếu thật sự kẻ ám sát là anh, thì lớn chuyện rồi.
Nghĩ tới đó, Hoàng Lan chợt rùng mình.
Sự lo lắng thôi thúc Lan cần làm rõ sự nghi hoặc trong lòng, nếu anh ta chính là kẻ ám sát, cô sẽ ngay lập tức đuổi Việt đi, dù thế nào cũng không để liên lụy đến anh hai cô được. Bản thân Hoàng Lan lại càng không muốn Việt bị bắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ám sát sĩ quan cao cấp, không phải chuyện đùa. Vốn không quan tâm đến chính trường, nhưng Lan đủ hiểu, chế độ đang bảo hộ cô và gia đình đáng sợ như thế nào.
Sáng hôm sau, khắp các mặt báo đều đăng tin, thượng tá Sa Huỳnh bị ám sát, khiến toàn dân bàn tán xôn xao. Người nào căm ghét thì lấy làm hả hê, kẻ nào xum xoe bợ đỡ cũng thoáng toát mồ hôi hột. Xem ra Cộng Sản thật sự ra tay rồi.
Chuyện xảy ra đã được một tuần có hơn, nhưng chính quyền Việt Nam Cộng Hòa lại cố tình giấu nhẹm đi mà âm thầm điều tra truy bắt kẻ ám toán. Nhưng thật không ngờ, giấy không gói được lửa. Người truyền tin cho cánh báo chí vào cuộc lại không biết là kẻ nào.
Vừa tới bệnh viện đã thấy quân lính bao vây, có người canh ở cửa, Lan chột dạ, muốn lao vào thì bị một tay lính cản lại.
“Tôi là bác sĩ.”
“Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, cô chờ chút đi.” Hắn không nghe, vẫn cố ý ngăn không cho cô vào.
“Thẻ bác sĩ của tôi đây, trong kia có bệnh nhân cần cấp cứu, nếu chậm trễ, chết người anh chịu trách nhiệm.” Lan gườm gườm mắt nhìn hắn, giọng nói cũng khẩn trương, dứt khoát, khiến tay lính gờn gợn trong lòng.
Hắn miễn cưỡng kiểm tra thẻ bác sĩ rồi cuối cùng cũng tránh đường cho Hoàng Lan vào, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, tay lính lại tin là thật.
Tất cả các phòng bệnh đều bị lục tung, gây ra sự hỗn loạn nhốn nháo, đàn ông bị dồn vào một góc, người nào cũng đều phải kiểm tra lý lịch, nhân thân. Nghe nói họ đang tìm lính Việt Cộng, mấy cô hộ lý nhác thấy Hoàng Lan đến thì vội kéo vào, kể đầu đuôi sự việc cho cô nghe. Mồ hôi đã ướt đẫm gáy, Hoàng Lan chỉ hỏi đã tìm ra được người chưa, thấy họ lắc đầu mới dám thở phào một hơi.
“Tôi tới xem bệnh nhân phòng giường mười tám.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nói rồi, cô cầm theo bệnh án rời đi, khắp hành lang quân lính vẫn nườm nượp qua lại, Hoàng Lan chẳng buồn nhìn họ lấy một giây, lòng cô lúc này vẫn đang còn thấp thỏm.
Bệnh nhân giường mười tám chính là cô vũ nữ bị tạt axit mà cô đang chủ trị, hiện giờ đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt theo chỉ thị của ban Giám đốc bệnh viện, lý do là gì thì không ai nói với cô. Chỉ thấy các nữ hộ lý kháo nhau là quen biết với ông to nào đó. Cái này Lan không muốn truy cứu, vũ nữ quen biết nhiều sĩ quan cấp cao cô vốn chẳng hề lạ, thực hư thế nào cô chẳng muốn để tâm, thứ cô lo sợ là sự sống chết của Việt.
Khi Lan tới phòng thí nghiệm, nơi cô giấu Việt thì đã chẳng thấy ai, căn phòng nhỏ cũng bị lật tung, giò phong lan cô trồng cũng gãy nát, bị vứt xuống sàn. Lan dáo dác tìm kiếm, nhưng không thấy người đâu.
Cô không biết nên vui hay buồn. Lan cúi người nhặt giò phong lan lên, lại nhìn mấy mảnh ống nghiệm bị vỡ rải rác trên sàn nhà. Cành phong lan gãy làm đôi, những bông hoa ngày hôm qua còn tươi giờ bị dày xéo nát bét, chẳng còn nhìn ra hình thù, rõ ràng đã chẳng còn có thể cứu được nữa.
…
Việt trở về đơn vị, anh bị thương, cấp trên cho phép nghỉ ngơi. Nằm trong phòng bệnh dã chiến mấy ngày cũng thấy ngột ngạt, anh muốn trở lại chiến trường. Ngày hôm đó, Ngụy quân đột ngột ập vào bệnh viện Grall truy lùng, Việt thiếu chút nữa đã bị phát hiện ra, thật may nhờ anh trốn kịp, lại được người ở phòng bệnh đặc biệt che giấu nên thoát thân. Tuy vậy, anh vẫn không thấy yên lòng khi rời đi mà chưa nói với Hoàng Lan câu nào, hai người tuy bèo nước gặp nhau trong cơn nguy khó. Nhưng Việt lại bị cô bác sĩ có chút lạnh lùng ấy thu hút, từ khi nào hình ảnh cô gái mặc áo blouse trắng thỉnh thoảng lại khẽ cau mày lườm nguýt mỗi lần anh muốn rời khỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Anh thấy nhớ cô, nhớ nụ cười tươi rói lúc nghe anh kể về chuyện vườn lan của ông nội, chuyện hai bà hàng xóm thỉnh thoảng lại chống nạnh chửi nhau vì con chó nhà này chạy sang nhà kia đi bậy…
Nhìn giò phong lan trước phòng bệnh đã trổ hoa. Việt lại bần thần nhớ đến Lan, cô tên Hoàng Lan, tên một loài lan, mệnh danh là “hoa của các loài hoa”. Khi nhìn thấy giò phong lan trong căn phòng nhỏ mà Lan giấu Việt ở đó anh từng hỏi sao lại là lan tím? Cô chỉ khẽ cười, ánh mắt mơ màng nhìn lên nhành hoa tím mỏng manh trả lời anh, cô thích màu tím, nó đại diện cho sự thủy chung. Chỉ đơn giản là như vậy.
Nhưng anh lại không biết rằng, giò lan tím trong căn phòng ấy đã bị gãy nát rồi. Lan tiếc nuối giò lan ấy, nhưng nghĩ đến chuyện Việt vẫn an toàn tự nhiên trong lòng bớt đi một mối lo. Diễn đàn Vietwriter.vn
Việt càng chẳng thể biết rằng, anh đã làm liên lụy đến cô. Sau ngày hôm đó, cô vũ nữ bị tạt axit bị bắt giải đi, lý do đơn giản là có liên quan đến hung thủ ám sát Thượng tá Sa Huỳnh. Khi đó, cô ta chỉ bật cười như điên dại rồi cắn lưỡi tự vẫn trước mặt Ngụy quân và Hoàng Lan sau khi kịp nhét lá thư mà Việt gửi lại đôi lời nhắn nhủ cho cô.
Lan bần thần như kẻ mất hồn, đôi mắt trợn tròn nhìn vào người phụ nữ băng kín khuôn mặt, máu từ miệng ồng ộc chảy ra, thấm ướt hết cả mảng băng trắng. Cô muốn cứu, nhưng lính Ngụy không cho lại gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó chết và bị lôi đi.
Hoàng Lan cũng bị triệu tập tới thẩm tra vì cô là bác sĩ chủ trị của người phụ nữ ấy, sau ba ngày đấu trí, không rõ là do cô quá cứng đầu hay vì mối quan hệ với ngài Chuẩn tướng Hoàng Đạt nên họ buộc lòng phải thả Hoàng Lan về.
Ba ngày không tắm rửa, thức trắng đêm khiến Hoàng Lan mệt mỏi vô cùng, đôi mắt thâm quầng trũng hẳn xuống, nhìn cô như cái xác. Dù đã được trả tự do nhưng lòng cô lại bồn chồn không thôi lo lắng cho chủ nhân lá thư. Khi ấy, do quá vội cô đã nhét nó vào trong áo ngực, còn chưa cả kịp đọc.