-
Chương 6: Chia Xa
Nằm trên giường, Lan run rẩy mở mảnh giấy gấp làm tư mà Việt gửi, dòng chữ thẳng hàng, nắn nót, chỉn chu như chính chủ nhân của nó vậy. Dù chỉ vỏn vẹn mấy từ “Anh sẽ tìm em, cảm ơn em!” Cũng đủ khiến cô thổn thức trong lòng. Áp tờ giấy vào ngực, Lan nhẹ nhàng khép mi lại, cô mệt quá rồi, muốn nghỉ ngơi.
Hoàng Lan nghỉ việc ở bệnh viện một tuần để nghỉ ngơi, nỗi ám ảnh về cái chết của người phụ nữ kia vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cô, rõ ràng cô ta và Việt có biết nhau nên mới giúp anh chuyển lá thư ấy. Hoàng Lan là người thông minh, cô tự khắc nghĩ ra được rằng đúng như lời buộc tội của Quân cảnh với cô ta hoàn toàn không phải bịa đặt, chỉ là cô không ngờ người phụ nữ ấy lại ngoan cường như vậy. Bao lâu nay ở bên cạnh, vẫn cứ cho rằng cô ta đơn thuần chỉ là loại người bán thân nuôi miệng.
Chuyện cô bị mang đi thẩm tra, người trong nhà không ai nhắc lại, theo lời dặn dò đặc biệt của Hoàng Đạt, anh trai Hoàng Lan. Cô chính là người không dưới một lần bóng gió nói anh hai từ bỏ Ngụy quyền đi theo Cộng Sản, bởi vậy, hiện tại Hoàng Lan gần như đang bị giam lỏng trong nhà, một bước đều có người theo sát.
Vào một buổi tối ngày kia, Hoàng Lan tìm đến phòng anh trai nói chuyện. Khi ấy chị dâu và anh trai cô đang bàn chuyện đưa cả nhà sang Mỹ, người chị gái lớn của họ đã sắp xếp hết cả rồi, thấy cô thì dừng lại.
Chị dâu rời khỏi phòng, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Lan có gì đó khác lạ, xen chút dè chừng.
“Anh định sống chết với cái chế độ thối nát này hay sao? Người Mỹ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa rồi.” Không vòng vo, Lan vào thẳng vấn đề, chất vấn anh hai.
“Em đang nói cái gì vậy? Đây là chuyện có thể nói lung tung hay sao?”
Hoàng Đạt kiềm giọng, nửa cảnh cáo nửa trấn an em gái, nhưng dường như điều đó càng khiến Hoàng Lan cảm thấy khó chịu trong lòng. Đến đường lui anh cũng đã tính xong cả rồi. Như vậy chính tỏ một điều rằng chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đã không còn chỗ dựa, kể từ sau khi Mỹ rút quân đội về nước thì nó chỉ còn đang thoi thóp. Vậy mà họ đang tin tưởng vào điều gì đây?
“Vậy em muốn anh phải như thế nào? Đầu hàng Việt Cộng hay gì?”
“Sao không được, anh có nghĩ là họ còn tin tưởng chúng ta hay không?”
Hoàng Đạt sững sờ, Hoàng Lan kiên định nhìn vào anh. Anh hai khẽ lắc lắc đầu, không còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của một sĩ quan cao cấp, Hoàng Đạt lúc này vừa căng thẳng, vừa rầu rĩ. Vốn không còn đường để lui nữa rồi. Anh đã chuẩn bị hết tất cả, sẽ để cả gia đình chạy sang Mỹ, dưới sự bảo hộ của tổng thống đương nhiệm.
Anh trai hiểu rõ điều đó, rằng chính quyền sắp không thể cầm cự được nữa, các quan chức cao cấp đều đã tháo chạy cả rồi, việc chế độ Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Ngay từ đầu, nếu không có người Mỹ, thì nó vốn chỉ là lâu đài trên cát, to lớn, sa hoa thật đấy nhưng chỉ cần một cơn sóng là sụp đổ hoàn toàn.
Không khuyên nhủ được anh trai, Hoàng Lan bất lực trở về phòng của mình, mười một giờ đêm, cô nói muốn ra ngoài đi dạo và đồng ý cho người đi theo bảo vệ, thực chất là canh chừng.
Sài Gòn hoa lệ, trên con đường lớn vẫn tấp nập người qua lại, những cô vũ nữ lả lơi bám lấy mấy tay lính Ngụy, thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười ha hả, chẳng hiểu đó là đang vui hay thực sự chỉ cười cho có. Hoàng Lan đi lướt qua họ, chẳng buồn để tâm đến những lời trêu ghẹo của mấy kẻ say xỉn, người bảo vệ vẫn lầm lũi đi theo sau.
“Tôi muốn một mình.”
Dừng lại trước cửa nhà thờ, cô quay sang nói với người lính nãy giờ vẫn đi theo mình, anh ta nhìn Hoàng Lan đầy ái ngại, muốn lên tiếng nhưng bị cô ngắt lời:
“Anh nghĩ, anh đứng ngoài này tôi còn có thể chạy được hay sao?”
Giọng cô đầy mệt mỏi cất lên, anh ta đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, sau cùng cũng gật đầu, còn cẩn thận dặn dò cô có chuyện cần thì gọi.
Hoàng Lan không đáp lại, lững thững bước vào trong. Đứng trước tượng Đức Mẹ, cô khẽ nhắm mắt lại cầu nguyện, cầu nguyện cho những con người lầm đường lạc lối, cho một chế độ đã đến ngày suy vong, chỉ mong gia đình được bình an. Trận chiến chưa biết sẽ bất ngờ nổ ra bất kỳ lúc nào, chẳng biết được đường phố tấp nập ngoài kia lúc nào sẽ trở nên hỗn loạn. Cộng Sản đã chiếm được hầu hết các tỉnh thành, chỉ còn chờ thời cơ sẽ đánh tới, lẽ đời vốn như vậy, chính nghĩa có bao giờ chịu thua?
Tiếng bước chân ngay phía sau lưng khiến Hoàng Lan chợt choàng tỉnh, cô hơi nghiêng đầu, cho rằng đó là người bảo vệ vào giục thì chỉ nói một câu “Tôi đã bảo hãy để tôi một mình cơ mà!”
Nhưng hình như, lời cảnh báo hoàn toàn vô tác dụng, tiếng bước chân ngày một gần hơn, dường như người đó đã bỏ ngoài tai lời cô nói, anh bước đi rất nhẹ, trong thánh đường tĩnh mịch chỉ có mình Hoàng Lan đứng đó, chiếc váy đen mỏng ôm sát lấy thân người cô. Sài Gòn dù đang vào đông thì cũng chẳng hề lạnh lẽo như Hà Nội của anh. Ánh mắt thâm trầm dán vào bóng lưng mảnh dẻ, đơn độc. Bờ vai gầy gầy mà anh muốn ôm lấy.
Bước chân dừng lại ngay bên cạnh Hoàng Lan, cô chợt mở mắt nhìn sang, ánh nhìn giao nhau, không ai nói một lời nào, người đàn ông đẩy cao chiếc mũ anh đang đội lên một chút. Hoàng Lan khẽ cắn môi, đôi mắt đen huyền tự nhiên rưng rưng, trong lòng dâng lên sự tủi thân cùng cực mà ngay cả cô cũng không lý giải nổi tại sao. Phải chăng vì quá nhiều tâm tư dồn nén, sự sợ hãi và uất ức chất chứa trong lòng, nay đã xuất hiện người có thể giúp cô giải tỏa nên bản thân mới trở nên yếu đuối như vậy hay không? Liệu Việt có phải là người cô có thể tin tưởng được, anh sẽ không bỏ rơi cô, phản bội cô như những kẻ đã từng bảo hộ mình chứ?
Hai người đi ra phía sau nhà thờ, vẫn một bầu không khí ảm đạm, ở giữa những tòa nhà lớn, gió bị hút vào, rồi cuộn lên, thổi bay mái tóc đen tuyền buông xõa trên vai Hoàng Lan. Cô chợt rùng mình.
Việt ngồi xuống ghế gỗ, chừa lại một chỗ cho Hoàng Lan. Anh cởi áo ngoài đưa cho cô, nhưng Lan đã lắc đầu từ chối. Việt cố chấp khoác nó lên vai Hoàng Lan, mặc kệ cô đã nhăn mặt lại, cô luôn cố chấp như vậy. Nhưng anh thích.
“Vết thương của anh thế nào rồi?”
“Lành rồi.”
“Thật không?”
Việt khẽ gật gật đầu, ánh nhìn vẫn đặt vào Hoàng Lan chưa từng tránh đi dù chỉ một giây.
“Sao anh lại ở đây?”
Môi cô run run hỏi.
“Anh mang cho em cái này.”
Nhìn giò phong lan trên tay anh, Hoàng Lan tự nhiên bật khóc. Việt không biết phải làm thế nào để dỗ dành cô thì cuống hết cả lên, anh vội đặt giò phong lan xuống đất, chân tay luống cuống không biết phải làm gì, nửa muốn đưa lên lau nước mắt nửa muốn xoa đầu cô nhưng chẳng dám. Sau cùng, vẫn là lấy hết can đảm rồi ôm Hoàng Lan vào lòng. Khẽ thủ thỉ “Đừng khóc…”
Thấy cô khóc, anh rất đau lòng, Việt chưa từng nhìn thấy Lan rơi nước mắt. Trong mắt anh, Hoàng Lan là một cô gái kiên cường, với đức tin cao cả, một lòng muốn quay trở lại mảnh đất đang chất đầy những vết thương của chiến tranh này. Cô vốn có thể ở lì bên Pháp không cần quay trở lại, nhưng Hoàng Lan không chọn con đường ấy, cô cho rằng bản thân nợ nơi này, Ngụy quân, Ngụy quyền nợ mảnh đất này, cô phải trở lại, để trả nợ…
“Anh là Việt Cộng?”
Việt khẽ gật đầu,
“Người họ truy tìm ngày hôm đó ở bệnh viện là anh?”
Việt vẫn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lan, anh đang chờ một lời trách móc, hay mắng chửi từ cô nhưng không hề. Hoàng Lan vẫn rất bình thản.
“Anh và người phụ nữ ấy có quen biết?”
“Cô ấy tên Trà Linh, là mật vụ nằm vùng, hỗ trợ anh. Chuyện tạt axit nằm ngoài ý muốn…”
Việt thật thà đáp, vẻ mặt có chút đau thương, người phụ nữ ấy mới ngoài hai mươi, đang thì tuổi xuân phơi phới… Trà Linh nhận nhiệm vụ nằm vùng, trà trộn vào vũ trường, giả làm vũ nữ để làm thân với Sa Huỳnh, đêm hôm đó, đúng theo kế hoạch, sau khi chuốc say hắn tạo thời cơ thuận lợi cho Việt thực hiện việc ám sát. Nhưng không hiểu nhận được thông tin từ đâu, vợ thượng tá Sa Huỳnh biết được hắn cùng vũ nữ mây mưa trong khách sạn đã cho người đến đánh ghen. Tuy ám sát thành công, nhưng cũng khiến Trà Linh bị hại.
Hoàng Lan không lấy làm lạ, vẫn nhìn vào mắt anh, Việt thật thà hơn cô tưởng, hay do anh quá coi thường tính mạng của mình mà chạy đến bên cạnh cô như lúc này. Xung quanh Hoàng Lan luôn có những con mắt dõi theo, họ đã không còn tin tưởng anh trai cô nữa, lệnh thẩm tra chỉ còn là chuyện sớm chiều.
Chưa bao giờ, Hoàng Lan lại mong muốn cái chế độ này sớm sụp đổ như vậy.
Người dân chửi bới Ngụy quyền cô nghe thấy chứ, chà đạp lên dân đen hưởng vinh hoa, chế độ mà cô đang sống là như vậy, những tướng lĩnh đi theo chế độ Việt Nam Cộng Hòa đều có nợ máu với nhân dân. Dù không trực tiếp nhúng tay vào, nhưng thế nào đi chăng nữa Hoàng Lan cũng chẳng thể chối bỏ được rằng cô đã ăn học bằng tiền của họ, hưởng nền giáo dục và sự đặc cách đặc biệt của chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Một người làm quan, cả họ được nhờ là như vậy.
“Em có muốn đi cùng anh không?”
Hoàng Lan nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng lời Việt nói không giống đang đùa nhưng cô lại bật cười, Hoàng Lan khẽ lắc đầu, “Chúng ta khác biệt, anh là người của Cộng Sản, còn em… Chúng ta không cùng một đường.”
Cô cố mím chặt môi để không bật khóc, những ngày qua Hoàng Lan đều nhớ đến người đàn ông trước mặt. Dù khoảng thời gian ở bên cạnh anh không nhiều nhưng qua từng câu chuyện anh kể, cô thật sự muốn một lần theo anh ra Hà Nội, tới nơi mà anh sinh ra, nơi hòa bình trở lại, chứ không phải cuộc sống giả tạo làm tay sai cho những kẻ ngoại quốc, bán rẻ lợi ích của nhân dân, suốt ngày phải nơm nớp lo sợ bị chĩa súng vào đầu bất kỳ lúc nào như thế này. Nhưng, suy cho cùng hai người không có cơ hội.
Cô còn cả gia đình ở phía sau, một người anh trai là sĩ quan cao cấp của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, nơi nào có thể dung hòa được họ? Anh là sĩ quan của Đảng Cộng Sản, cả tương lai ở phía trước, vốn chẳng thể bước cùng nhau trên một con đường. Cô không thể cản bước anh, hơn ai hết, Hoàng Lan hiểu rõ điều đó, mặc dù trong lòng cô có anh!
“Trong mắt anh, em là một người bác sĩ tốt, ra tay cứu người không màng tới sự nguy hiểm của bản thân, em là ân nhân cứu mạng của anh. Anh đã báo cáo với tổ chức, chỉ cần anh trai em đồng ý đầu hàng, sẽ không làm khó gia đình em.” Việt khẩn khoản, hai tay anh siết chặt lấy đôi bàn tay Hoàng Lan, cô nhìn anh đầy kinh ngạc, hỏi ngược lại:
“Thật ư?”
Anh khẽ gật đầu. Hoàng Lan tin anh, nhưng chuyện anh trai có nghe lời cô không thì không dám chắc.
Ba ngày sau, trong bữa cơm chiều, gia đình ngài Chuẩn tướng Hoàng Đạt nổ ra một trận cãi cọ lớn, Hoàng Lan bị bắt nhốt giam lỏng trong phòng riêng nên không thể đến được chỗ hẹn cùng Việt. Mặc cho cô đập phá cửa, nhưng không ai trong nhà để ý tới.
Họ cho rằng cô con gái út đã bị Cộng Sản bỏ bùa mê thuốc lú nên nhất định không chịu thả Hoàng Lan, cô chỉ còn biết ngồi thừ ra ở đó, đến khóc cũng không nổi…
Nhìn giò phong lan Việt tặng đong đưa trước cửa sổ. Lòng Lan chợt thắt lại, có lẽ đây mới chính là kết cục của hai người. Hai đường thẳng song song thì làm sao có chung một điểm chạm?