Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Xoa tôi hết đau trước đã.
"Phong Dạ là ai vậy? Người này đánh hơi nhanh thật đấy, chưa gì đã gửi hoa chúc mừng cho em rồi. Bạn trai em đúng không Hy Hy?" Trầm Yên gương mặt sùng bái, ngón tay còn vuốt ve vài cánh hoa còn ướt đẫm sương.
Khóe môi Tưởng Tuyết Hy giật giật, tầm mắt vô thức dồn về phía trước.
Bạn trai?
Thái Từ Nghiêm sải bước về phía cô, giằng lấy bó hoa hồng rực rỡ ấy, mạnh mẽ quăng ra lề đường.
"Công ty không cho mang hoa đến, đừng có đem vào!" Nói rồi xoay lưng bỏ đi.
Mày kiếm khẽ khếch cao, Tưởng Tuyết Hy tiếc nuối cho bó hoa kia, hai bàn tay vẫn duy trì tư thế ôm như khi nãy.
Công ty cấm mang hoa vào?
Trầm Yên hoảng hốt kéo tay cô, gương mặt sốt sắng.
"Chị nói gì không đúng sao? Hình như Thái tổng có vẻ tức giận lắm."
Tưởng Tuyết Hy cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay Trầm Yên an ủi.
"Không sao, người ta ghen ăn tức ở đấy mà!"
...
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, không gian vô cùng trì trệ, tựa hồ như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Khương Mễ Hoa ung dung thưởng trà, còn Thái Từ Nghiêm lại ngồi đọc báo ngay cạnh. Hai người chẳng thèm nói một lời, cũng đã quen với việc xa cách nhau như vậy.
Mẹ con ruột...
"Nghe nói ba con sắp xếp hôn sự, cô bé đó là ai?" Khương Mễ Hoa lật tờ báo sang một trang khác, giọng điệu từ tốn, ưu nhã.
"Vâng, người của Tưởng gia."
"Con không đồng ý?"
Thái Từ Nghiêm khẽ khàng gật đầu.
Khương Mễ Hoa hơi ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ.
"Cha con mấy người tự quyết đi. À đúng rồi, cô bé lần trước ấy, ngày mai gọi nó đến gặp ta."
"Cô bé?" Thái Từ Nghiêm chau mày.
"Cô bé con nhìn đắm đuối lần trước đấy?" Khương Mễ Hoa hất cằm, nở nụ cười châm trọc.
Mặt mũi Thái Từ Nghiêm đen sì, cầm áo đi ra cửa.
Khương Mễ Hoa biết ngay con trai mình lại lảng tránh, đặt tách trà lên mặt bàn, gọi với theo.
"A Nghiêm?"
"Con biết rồi."
.........
Tưởng Tuyết Hy theo Trầm Yên đến công ty trực thuộc của Thái Cực Quang, đây cũng là một sân chơi vô cùng nổi tiếng về âm nhạc ở Quảng Châu. Xây dựng cách đây vài chục năm, phúc khí rất tốt, tài nguyên lại vô cùng dồi dào, trước đó đã từng có rất nhiều nghệ sỹ ưu tú được chọn ở buổi hòa nhạc giao lưu quốc tế đều sẽ đến đây.
Thái Mễ!
Tưởng Tuyết Hy cầm theo chiếc vé quý giá từ buổi hòa nhạc, nhanh chóng được sắp xếp phòng luyện tập và nghỉ ngơi riêng.
"Em tắm rửa trước đi, chị ra ngoài nói chuyện với quản lý một lát." Trầm Yên đặt đồ xuống, sau đó rời đi.
Bóng Trầm Yên đã khuất dạng, Tưởng Tuyết Hy cũng sắp xếp qua loa vài thứ rồi rời đi.
Thái Mễ... cô muốn tham quan một lát.
Không hổ là công ty con trực thuộc của Thái Cực Quang, đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi tiền. Nhìn những bức chân dung của các danh nhạc nổi tiếng trên thế giới, cả những mẫu đồ vật cổ bản thu nhỏ, các loại đàn phổ đều đầy đủ, thực sự khiến người ta ghen tỵ không thôi.
Tầm mắt dừng trên đám người cách đó không xa, Tưởng Tuyết Hy bất giác nhíu mày.
Trương Nhược An? Cô ta cũng ở đây sao?
"Có vẻ cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ?" Trương Nhược An cùng một vài người phụ nữ khác tiến gần cô, ai nấy đều khí chất phong độ ngời ngời.
Toàn là dân máu mặt cả.
"Tôi vẫn nghĩ cô không ngóc đầu lên nổi cơ, ai ngờ lại xuất sắc chạy thẳng vào Thái Mễ thế này. Không bất ngờ... chính là nói dối." Tưởng Tuyết Hy ngả nghiêng, nhìn lướt qua đám người phía sau Trương Nhược An một lượt.
"Tưởng Tuyết Hy, cô nghĩ mình có thể dìm nổi tôi sao? Ba tôi nắm trong tay cổ phần của Thái Mễ, dù thế nào đi nữa, cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu." Trương Nhược An cánh tay đan chéo đặt trước ngực, ngữ khí kiêu ngạo.
Hóa ra cũng là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Tưởng Tuyết Hy gật gù, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không nghĩ đến người thất bại cũng có thể nói năng tự tin như vậy."
Nhắc đến ba chữ "người thất bại", tim gan phèo phổi Trương Nhược An đã bắt đầu nóng lên, hung hăng trợn mắt.
"Tưởng Tuyết Hy, cô hãm hại tôi, nhất định là vì trả thù tôi nên cô mới làm vậy."
"Ồ? Sao Trương tiểu thư biết tôi làm? Còn nữa, vì sao lại phải trả thù cô? Là vì chuyện lễ phục bị cắt rách sao?" Đến lượt Tưởng Tuyết Hy ngây ngô hỏi lại, nét mặt như không thể tin nổi. "Cô đang tự thú đấy à?"
"Tưởng Tuyết Hy cô..." Trương Nhược An đột nhiên bối rối, đám bạn sau lưng cô ta cũng đã bắt đầu ghé tai nhau rì rầm.
Thẹn quá hóa giận, Trương Nhược An dữ tợn giơ cao tay, chuẩn bị giáng một đòn xuống.
Bộp...
"Cô còn muốn đánh người?" Bàn tay Tưởng Tuyết Hy chuẩn xác bắt lấy tay cô ta, lơ lửng trên không trung.
"Cô ăn nói hàm hồ, có tin tôi khiến cô thân bại danh liệt luôn không hả?"
Tưởng Tuyết Hy cười. "Oh, định đánh tôi tàn phế hay bảo ba cô đuổi tôi khỏi Thái Mễ đây?"
Trương Nhược An nghiến răng ken két, đám bạn sau lưng cô ta cũng bắt đồng động tay động chân.
"Cô đang thách tôi sao?"
Cô nàng Tưởng hung mãnh gật đầu, bộ dáng bất cần.
"Solo luôn không?"
"Tưởng Tuyết Hy!"
Đám người dừng khẩu chiến khi giọng nói đầy uy lực đó vang lên, Trương Nhược An nhìn thấy Thái Từ Nghiêm đang sải bước về phía này, ngay lập tức thu tay lại. Cúi đầu rụt rè từng bước về phía anh.
"Thái tổng..."
Tưởng Tuyết Hy nhìn bộ dáng như vừa bị ăn hiếp của Trương Nhược An, thầm mắng nhiếc.
Sao không đi làm diễn viên hài luôn đi?
Quá giả dối!
Thái Từ Nghiêm bước qua Trương Nhược An, bóng dáng vạm vỡ chắn trước tầm nhìn của Tưởng Tuyết Hy.
"Đi theo tôi."
"Không đi!" Tưởng Tuyết Hy khoanh tay làm biếng, kiêu căng cất bước.
Người đàn ông nhíu mày, thân ảnh to lớn lại một lần nữa chắn trước mặt cô, lù lù bất động.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cô đi theo tôi, điếc à?"
"Anh nói tôi theo là tôi phải theo anh chắc, thế anh bảo tôi lên giường tôi cũng phải lên à?"
Thái Từ Nghiêm vươn tay trực tiếp túm cổ áo lôi cô đi khiến Tưởng Tuyết Hy phát cáu.
Tại sao cứ hở tí là lôi cô xềnh xệch như thế? Lại còn ở nơi công cộng nữa, có cho cô tí mặt mũi nào không hả?
"Bỏ tay ra, hỗn đản!"
"Cứ chửi tiếp đi, tốt nhất là chửi đến khi tôi giận thì thôi."
Mặt mũi Tưởng Tuyết Hy đỏ bừng, hai tay với lại đằng sau, liên tục cào mạnh vào người đàn ông, chỉ tiếc là không hề hấng gì.
"Anh bỏ ra, tôi đi!"
Khóe môi Tưởng Tuyết Hy giật giật, tầm mắt vô thức dồn về phía trước.
Bạn trai?
Thái Từ Nghiêm sải bước về phía cô, giằng lấy bó hoa hồng rực rỡ ấy, mạnh mẽ quăng ra lề đường.
"Công ty không cho mang hoa đến, đừng có đem vào!" Nói rồi xoay lưng bỏ đi.
Mày kiếm khẽ khếch cao, Tưởng Tuyết Hy tiếc nuối cho bó hoa kia, hai bàn tay vẫn duy trì tư thế ôm như khi nãy.
Công ty cấm mang hoa vào?
Trầm Yên hoảng hốt kéo tay cô, gương mặt sốt sắng.
"Chị nói gì không đúng sao? Hình như Thái tổng có vẻ tức giận lắm."
Tưởng Tuyết Hy cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay Trầm Yên an ủi.
"Không sao, người ta ghen ăn tức ở đấy mà!"
...
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, không gian vô cùng trì trệ, tựa hồ như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Khương Mễ Hoa ung dung thưởng trà, còn Thái Từ Nghiêm lại ngồi đọc báo ngay cạnh. Hai người chẳng thèm nói một lời, cũng đã quen với việc xa cách nhau như vậy.
Mẹ con ruột...
"Nghe nói ba con sắp xếp hôn sự, cô bé đó là ai?" Khương Mễ Hoa lật tờ báo sang một trang khác, giọng điệu từ tốn, ưu nhã.
"Vâng, người của Tưởng gia."
"Con không đồng ý?"
Thái Từ Nghiêm khẽ khàng gật đầu.
Khương Mễ Hoa hơi ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ.
"Cha con mấy người tự quyết đi. À đúng rồi, cô bé lần trước ấy, ngày mai gọi nó đến gặp ta."
"Cô bé?" Thái Từ Nghiêm chau mày.
"Cô bé con nhìn đắm đuối lần trước đấy?" Khương Mễ Hoa hất cằm, nở nụ cười châm trọc.
Mặt mũi Thái Từ Nghiêm đen sì, cầm áo đi ra cửa.
Khương Mễ Hoa biết ngay con trai mình lại lảng tránh, đặt tách trà lên mặt bàn, gọi với theo.
"A Nghiêm?"
"Con biết rồi."
.........
Tưởng Tuyết Hy theo Trầm Yên đến công ty trực thuộc của Thái Cực Quang, đây cũng là một sân chơi vô cùng nổi tiếng về âm nhạc ở Quảng Châu. Xây dựng cách đây vài chục năm, phúc khí rất tốt, tài nguyên lại vô cùng dồi dào, trước đó đã từng có rất nhiều nghệ sỹ ưu tú được chọn ở buổi hòa nhạc giao lưu quốc tế đều sẽ đến đây.
Thái Mễ!
Tưởng Tuyết Hy cầm theo chiếc vé quý giá từ buổi hòa nhạc, nhanh chóng được sắp xếp phòng luyện tập và nghỉ ngơi riêng.
"Em tắm rửa trước đi, chị ra ngoài nói chuyện với quản lý một lát." Trầm Yên đặt đồ xuống, sau đó rời đi.
Bóng Trầm Yên đã khuất dạng, Tưởng Tuyết Hy cũng sắp xếp qua loa vài thứ rồi rời đi.
Thái Mễ... cô muốn tham quan một lát.
Không hổ là công ty con trực thuộc của Thái Cực Quang, đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi tiền. Nhìn những bức chân dung của các danh nhạc nổi tiếng trên thế giới, cả những mẫu đồ vật cổ bản thu nhỏ, các loại đàn phổ đều đầy đủ, thực sự khiến người ta ghen tỵ không thôi.
Tầm mắt dừng trên đám người cách đó không xa, Tưởng Tuyết Hy bất giác nhíu mày.
Trương Nhược An? Cô ta cũng ở đây sao?
"Có vẻ cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ?" Trương Nhược An cùng một vài người phụ nữ khác tiến gần cô, ai nấy đều khí chất phong độ ngời ngời.
Toàn là dân máu mặt cả.
"Tôi vẫn nghĩ cô không ngóc đầu lên nổi cơ, ai ngờ lại xuất sắc chạy thẳng vào Thái Mễ thế này. Không bất ngờ... chính là nói dối." Tưởng Tuyết Hy ngả nghiêng, nhìn lướt qua đám người phía sau Trương Nhược An một lượt.
"Tưởng Tuyết Hy, cô nghĩ mình có thể dìm nổi tôi sao? Ba tôi nắm trong tay cổ phần của Thái Mễ, dù thế nào đi nữa, cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu." Trương Nhược An cánh tay đan chéo đặt trước ngực, ngữ khí kiêu ngạo.
Hóa ra cũng là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Tưởng Tuyết Hy gật gù, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không nghĩ đến người thất bại cũng có thể nói năng tự tin như vậy."
Nhắc đến ba chữ "người thất bại", tim gan phèo phổi Trương Nhược An đã bắt đầu nóng lên, hung hăng trợn mắt.
"Tưởng Tuyết Hy, cô hãm hại tôi, nhất định là vì trả thù tôi nên cô mới làm vậy."
"Ồ? Sao Trương tiểu thư biết tôi làm? Còn nữa, vì sao lại phải trả thù cô? Là vì chuyện lễ phục bị cắt rách sao?" Đến lượt Tưởng Tuyết Hy ngây ngô hỏi lại, nét mặt như không thể tin nổi. "Cô đang tự thú đấy à?"
"Tưởng Tuyết Hy cô..." Trương Nhược An đột nhiên bối rối, đám bạn sau lưng cô ta cũng đã bắt đầu ghé tai nhau rì rầm.
Thẹn quá hóa giận, Trương Nhược An dữ tợn giơ cao tay, chuẩn bị giáng một đòn xuống.
Bộp...
"Cô còn muốn đánh người?" Bàn tay Tưởng Tuyết Hy chuẩn xác bắt lấy tay cô ta, lơ lửng trên không trung.
"Cô ăn nói hàm hồ, có tin tôi khiến cô thân bại danh liệt luôn không hả?"
Tưởng Tuyết Hy cười. "Oh, định đánh tôi tàn phế hay bảo ba cô đuổi tôi khỏi Thái Mễ đây?"
Trương Nhược An nghiến răng ken két, đám bạn sau lưng cô ta cũng bắt đồng động tay động chân.
"Cô đang thách tôi sao?"
Cô nàng Tưởng hung mãnh gật đầu, bộ dáng bất cần.
"Solo luôn không?"
"Tưởng Tuyết Hy!"
Đám người dừng khẩu chiến khi giọng nói đầy uy lực đó vang lên, Trương Nhược An nhìn thấy Thái Từ Nghiêm đang sải bước về phía này, ngay lập tức thu tay lại. Cúi đầu rụt rè từng bước về phía anh.
"Thái tổng..."
Tưởng Tuyết Hy nhìn bộ dáng như vừa bị ăn hiếp của Trương Nhược An, thầm mắng nhiếc.
Sao không đi làm diễn viên hài luôn đi?
Quá giả dối!
Thái Từ Nghiêm bước qua Trương Nhược An, bóng dáng vạm vỡ chắn trước tầm nhìn của Tưởng Tuyết Hy.
"Đi theo tôi."
"Không đi!" Tưởng Tuyết Hy khoanh tay làm biếng, kiêu căng cất bước.
Người đàn ông nhíu mày, thân ảnh to lớn lại một lần nữa chắn trước mặt cô, lù lù bất động.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi nói cô đi theo tôi, điếc à?"
"Anh nói tôi theo là tôi phải theo anh chắc, thế anh bảo tôi lên giường tôi cũng phải lên à?"
Thái Từ Nghiêm vươn tay trực tiếp túm cổ áo lôi cô đi khiến Tưởng Tuyết Hy phát cáu.
Tại sao cứ hở tí là lôi cô xềnh xệch như thế? Lại còn ở nơi công cộng nữa, có cho cô tí mặt mũi nào không hả?
"Bỏ tay ra, hỗn đản!"
"Cứ chửi tiếp đi, tốt nhất là chửi đến khi tôi giận thì thôi."
Mặt mũi Tưởng Tuyết Hy đỏ bừng, hai tay với lại đằng sau, liên tục cào mạnh vào người đàn ông, chỉ tiếc là không hề hấng gì.
"Anh bỏ ra, tôi đi!"
Bình luận facebook