Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Không khí trong khu nhà tang lễ trở nên nghiêm trang hơn khi nghi thức di rời linh cửu bắt đầu.
Trong suốt 15 phút diễn ra nghi thức, cả đám Thiên Trình và Tinh Nhi lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Ngay khi nghi thức vừa kết thúc, còn không đợi mọi người ra khỏi cửa, đám sát thủ thuộc hạ dưới trướng của Vương Bát hàng loạt thoát khỏi trạng thái cung kính, lập tức nổ súng cảnh báo.
Đoàng!!
Cả bọn tỏa ra bao vây toàn bộ khách đến tham dự, bao gồm cả đám người Tinh Nhi lẫn Thiên Trình.
Tất cả có đến 40 họng súng chĩa vào, ngoại trừ đám Thiên Trình và Tinh Nhi, tất cả những người còn lại đều co rúm cả người lại ngồi rạp hệt xuống đất, hai tay ôm đầu....
Có nhiều phu nhân hoảng sợ, hai tay bụm miệng chặt không dám hét lớn manh động...Khóc thút thít...
" Lý Phó Kiệt, ông là muốn đồng quy vu tận??" Thiên Trình cặp mắt sắc lạnh nhìn đến lão già ác độc trước mặt anh.
Lý Phó Kiệt cười lên sảng khoái như một tên tâm thần.
" Hahaha, đoán đúng rồi đấy, Lục Thiên Trình, mày hại chết cháu tao, thì nên đền mạng cho nó, nợ máu trả bằng máu, đạo lý này, ông nội mày không dạy cho mày sao? Hôm nay, tất cả lũ chúng mày ở đây đều phải chết để tế mạng cho Phó Hàn cháu trai tao."
Ông ta cười đến mãn nguyện, tiếp tục nói, " đáng tiếc là lão gia Lục Minh Tử Duệ kia, ông nội của mày lại không đến, thật là cái thứ tham sống sợ chết, sợ đến không dám tới đây. Nhưng cũng không sao, không giết được ông ta, thì tao giết cháu ông ta cũng được, xem như cháu trả nợ cho ông nội đi nhỉ?"
Tinh Nhi một bên căm hận nhìn lão già đê hèn trước mắt, nếu không phải nãy giờ, Thiên Trình cản cô lại, thì cô soém đã cho cái bản mặt của lão già kia quay ra đằng sau luôn rồi.
Thiên Trình không chút sợ hãi, thản nhiên nói, " Nợ máu sao, Lý Phó Kiệt, là ai nợ máu ai còn chưa biết đâu, ông tưởng rằng ông có thể giết được tôi, nói cho ông biết, ông nằm mơ, tôi hôm nay dám tới đây, thì cũng không định cho ông toại nguyện."
Dứt lời, anh giơ bàn tay phải của anh lên, nhẹ búng tay một cái, " pặc!!" Thanh âm vừa dứt, phía bên ngoài, tiếng còi hú vang lên ngập trời....
Là cảnh sát tới...?
Vương Bát cả kinh, hét lớn, "tụi mày, bắn nát sọ chúng nó đi." Nhưng là lệnh hắn tung ta cũng nhanh đấy, nhưng vẫn không nhanh bằng Thiên Trình. Cũng không biết tự khi nào, anh đã tới trước mặt Lý Phó Kiệt, kề sát họng súng bạc vào đầu lão ta.
" Dừng tay, ai dám nổ súng, tao giết chết lão ta." Anh lạnh giọng quát lớn.
Đám sát thủ bên dưới nhìn lăm lăm Thiên Trình, do dự không dám manh động. Đôi bên giằng co.
Bên ngoài cảnh sát cùng lúc cũng ùa vào bao vây bọn sát thủ. " Tất cả giơ tay lên, ai cũng không được manh động."
Đám thuộc hạ có 40 tên, nhưng lực lượng cảnh sát còn đông hơn, thế nên từng tên một bị tịch thu vũ khí, thân thủ có giỏi thì cũng không thoát khỏi còng tay chờ sẵn.
Vương Bát thấy lão gia mình bị khống chế, bên dưới lại bọ cảnh sát bao vây, thuộc hạ của hắn cũng bị tóm sạch. Nhưng hắn ngược lại không chút sợ hãi, lao đến phía Tinh Nhi hòng bắt cô để uy hiếp với Thiên Trình, nhưng hắn ngàn vạn không nghĩ, cô gái nhỏ nhắn ngay trước mặt hắn lại văn võ đều song toàn.
Thân thủ không hề thua hắn.
Bàn tay còn chưa chạm tới chỗ cổ của cô, thì thân ảnh của cô đã rời khỏi vị trí, cùng lúc một cây dao găm nhỏ bén nhọn đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn...
Aaaa.!!! Từ lỗ đâm kia, máu tươi văng ra, chảy dọc theo cánh tay. Hắn ôm tay đau đớn...mặt tái mét...
Tiêu Càn và Tiêu Dực nhìn Vương Bát, chế nhạo, " ảo tưởng, lại một tên nữa bị lừa rồi."
Vương Bát tuy đau đớn, nhưng vẫn muốn phản kháng lao về phía Tinh Nhi cá chết lưới rách, nhưng đã không kịp, Tiêu Càn và Tiêu Dực khống chế hắn giao cho cảnh sát sau đó.
Lý Phó Kiệt bị Thiên Trình dí súng vào đầu, cũng thấy cảnh sát bên dưới, nhưng ông ta vẫn một dạng bình tĩnh, không một chút sợ hãi mà cười lớn, hahahahaha......
Ông ta cứ cười lên như điên dại, như tuyệt vọng, ánh mắt già nua, gần như nâu độc lóe lên tia sát khí, gằn từng chữ,
" Lục Thiên Trình, mày thật là trứng khôn hơn vịt, mày tưởng bắt tao ở đây, thì chúng mày sẽ thoát sao? Thật ngây thơ..."
Vừa nói, bàn tay ông ta vừa từ trong túi áo lôi ra một chiếc điều khiển nhỏ hình chữ nhật màu đen, bên trên chỉ có duy nhất một cái nút bấm màu đỏ. " Cảnh sát thì sao, Lý Phó Kiệt tao hôm nay đã gắn toàn bộ bom ở khu nhà này, tao sẽ khiến cho bọn chúng mày nát thịt hết. Hhahahha..."
Ông ta lại nói, rồi lại cười.....
Thiên Trình nhìn đến cái nút bấm kia, anh chẳng có gì ngạc nhiên. Nhàn nhạt nói, "Lý lão gia à, ông làm tôi sợ quá đi, ông bấm đi, bấm nhiều vào, cho dù ông bấm bao nhiêu lần, tất- cả- đều- vô- dụng."
Năm chữ cuối anh nói vô cùng chậm, dường như cố tình để ông ta nghe thấy.
Lý Phó Kiệt bán tính bán nghi, mắt trợn trắng, " ranh con, mày nói cái gì? Mày..."
Thiên Trình cười lạnh, " ông vẫn chưa hiểu, ông thật là lẫn rồi đấy, nếu không tin, ông cứ bấm xem sao?"
Lý Phó Kiệt tuy hoảng sợ trong lòng, nhưng là vẫn cô bình tĩnh, " được, nếu mày muốn, vậy thì cùng chết đi."
Dứt lời, ông ta bấm nút đỏ một tiếng, " Píp!!"
Thanh âm kéo dài...
Bỗng nhiên bên ngoài trời, " Bùm...! Bùm..!!...Bùm..! "
Từng tiếng nổ vang lên, nhưng lại vang lên ở khoảng không, nói đúng hơn chính là pháo hoa nổ rợp trời thì phải.
Không phải bom nổ, khu nhà vẫn nguyên dạng, một chút mảy may cũng không sao. Lý Phó Kiệt trợn mắt, miệng há hốc không thể tin, ông ta tuyệt vọng, như không tin vào mắt mình, mà nhấn liên tục vào cái nút màu đỏ...
Nhưng là..." Bíp..Bíp..Bíp.." Ba bốn tiếng, cũng không hề có bom nổ mà chỉ là từng màn pháo hoa nổ đầy giữa ban ngày.
Ngay lúc ông ta hoang mang nhất, Thiên Trình bẻ tay còn lại của Lý Phó Kiệt ra phía sau, rồi giao cho cảnh sát. Anh lạnh nhạt nói, "Kết thúc rồi Lý Phó Kiệt, ông nên sống quãng đời còn lại ở trong tù đi."
Lý Phó Kiệt vẫn chư hết ngây ngẩn, chưa hết kinh ngạc, chưa hết sững sờ, thế là thế nào, tại sao lại như vậy, rõ ràng Vương Bát đã cài bom hết bên ngoài khu nhà, ông ta cũng đã kiểm tra, vậy thì tại sao lại trở thành pháo bông hết như thế?
Bị cảnh sát đưa đi, ông ta mới nhớ đến từng lời của Thiên Trình nói lúc đầu tang lễ....
Hết thật rồi...bẫy người, không ngờ bị người bẫy....ông ta thua hoàn toàn.
Lục Minh Tử Duệ, ông rốt cuộc thì vẫn thắng tôi, cháu trai ông cũng thắng tôi.....haha...haha...thua rồi, mình thua rồi...là mình tạo nghiệp nên mình phải trả sao?
Lý Phó Kiệt tuyệt vọng, cả thân thể cũng gầy yếu khẽ run rẩy, chợt cười lên điên loạn, miệng lẩm bẩm không ngừng, rồi lại khóc lóc như đứa con nít...
Tiêu Càn và Tiêu Dực nhìn theo cái bộ dạng thảm hại của một lão già hơn 60 tuổi bị cảnh sát mang đi mà không khỏi ồ lên một tiếng...
"Thiếu gia, ông ta bị điên rồi..!"
Thiên Trình khẽ vuốt lại tây trang, " Mặc kệ ông ta đi, phần đời còn lại, cho dù có sống tiếp, ông ta cũng không dễ dàng gì đâu..."
Anh lại phân phó cho Tiêu Càn và Tiêu Dực, " hai anh gải tán chỗ này đi." Nhìn đến chiếc cỗ quan kia, trong lòng ành cũng không chút gợn sóng, phân phó thuộc hạ còn lại.
" Các anh đem cỗ quan đó đi hỏa táng đi. Sau đó mang đến Lý gia, để người đó tự lo liệu."
Vâng thiếu gia. Đám thuộc hạ theo lệnh rời đi mang theo cỗ quan của Lý Phó Hàn để hỏa táng như dặn dò của Thiên Trình. Lúc này đám Thiên Bảo bên ngoài cũng vào tới...
" Thiên Trình, anh làm tốt không?" Thiên Bảo hí hửng khoe chiến tích.
Thiên Trình khẽ cau mày, nhưng vẫn đáp lời. " Ừ tốt, còn hơn cả tốt." Đoạn anh dẫn Tinh Nhi đi trước.
Thiên Bảo chưng hửng, một dạng gãi gãi đầu, " Anh làm tốt, mà sao em lại không vui chút nào thế?" Anh vừa nói vừa định chạy theo Thiên Trình thì bị Lạc Tư Niên kéo lại.
" Anh đi làm cái gì? Muốn làm bóng đèn à, hay muốn ăn cẩu lương?"
" Cẩu lương cái đầu em, anh có bạn gái rồi đấy." Thiên Bảo cú đầu lạc Tư Niên một cái không vui nói.
Tiêu Dực tò mò hỏi, " cậu Thiên Bảo à, màn pháo hoa kia sao lại có thế? Chúng tôi còn tưởng là bom nổ, ai dè là pháo hoa, làm hết cả hồn."
Tiêu Càn cũng chen vào, " phải đó, lúc nãy cậu Thiên Trình và cô Tinh Nhi suýt chút nữa là ra tay giết người trước mặt cảnh sát rồi. Ban đầu chỉ nói là gắn bom giả thôi, thế nào lại thành pháo hoa?"
Thiên Bảo càng cười đắc ý, " là thành phẩm của tôi đấy, đẹp không, đẹp không?"
Tiêu Dực cười trừ, " à, vâng, đẹp lắm, nhưng mà cậu Thiên Bảo à, cậu đắc tội với em cậu rồi đấy.."
Tiêu Càn lại nói thêm, " đúng, ban nãy, nghe tiếng nổ, cậu Thiên Trình rất lo đấy, sợ kế hoạch thất bại...cậu cả à, cậu dám lọt hố cậu hai hả?"
Thiên Bảo mới ngớ ra, "thảo nào mà ban nãy, nó không có nói với tôi lời nào."
Anh khẽ day mi tâm.." Ài, mà kệ đi, dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp rồi."
" Đúng không, đúng không?" Anh vui vẻ mà hỏi từng người một.
Cả đám ậm ừ cho qua. Rồi rời khỏi khu nhà tang lễ. Để về lại Hải Thành.....
Cuối cùng cũng hoàn thành kế hoạch, thật mệt chết bọn họ rồi....
Trong suốt 15 phút diễn ra nghi thức, cả đám Thiên Trình và Tinh Nhi lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Ngay khi nghi thức vừa kết thúc, còn không đợi mọi người ra khỏi cửa, đám sát thủ thuộc hạ dưới trướng của Vương Bát hàng loạt thoát khỏi trạng thái cung kính, lập tức nổ súng cảnh báo.
Đoàng!!
Cả bọn tỏa ra bao vây toàn bộ khách đến tham dự, bao gồm cả đám người Tinh Nhi lẫn Thiên Trình.
Tất cả có đến 40 họng súng chĩa vào, ngoại trừ đám Thiên Trình và Tinh Nhi, tất cả những người còn lại đều co rúm cả người lại ngồi rạp hệt xuống đất, hai tay ôm đầu....
Có nhiều phu nhân hoảng sợ, hai tay bụm miệng chặt không dám hét lớn manh động...Khóc thút thít...
" Lý Phó Kiệt, ông là muốn đồng quy vu tận??" Thiên Trình cặp mắt sắc lạnh nhìn đến lão già ác độc trước mặt anh.
Lý Phó Kiệt cười lên sảng khoái như một tên tâm thần.
" Hahaha, đoán đúng rồi đấy, Lục Thiên Trình, mày hại chết cháu tao, thì nên đền mạng cho nó, nợ máu trả bằng máu, đạo lý này, ông nội mày không dạy cho mày sao? Hôm nay, tất cả lũ chúng mày ở đây đều phải chết để tế mạng cho Phó Hàn cháu trai tao."
Ông ta cười đến mãn nguyện, tiếp tục nói, " đáng tiếc là lão gia Lục Minh Tử Duệ kia, ông nội của mày lại không đến, thật là cái thứ tham sống sợ chết, sợ đến không dám tới đây. Nhưng cũng không sao, không giết được ông ta, thì tao giết cháu ông ta cũng được, xem như cháu trả nợ cho ông nội đi nhỉ?"
Tinh Nhi một bên căm hận nhìn lão già đê hèn trước mắt, nếu không phải nãy giờ, Thiên Trình cản cô lại, thì cô soém đã cho cái bản mặt của lão già kia quay ra đằng sau luôn rồi.
Thiên Trình không chút sợ hãi, thản nhiên nói, " Nợ máu sao, Lý Phó Kiệt, là ai nợ máu ai còn chưa biết đâu, ông tưởng rằng ông có thể giết được tôi, nói cho ông biết, ông nằm mơ, tôi hôm nay dám tới đây, thì cũng không định cho ông toại nguyện."
Dứt lời, anh giơ bàn tay phải của anh lên, nhẹ búng tay một cái, " pặc!!" Thanh âm vừa dứt, phía bên ngoài, tiếng còi hú vang lên ngập trời....
Là cảnh sát tới...?
Vương Bát cả kinh, hét lớn, "tụi mày, bắn nát sọ chúng nó đi." Nhưng là lệnh hắn tung ta cũng nhanh đấy, nhưng vẫn không nhanh bằng Thiên Trình. Cũng không biết tự khi nào, anh đã tới trước mặt Lý Phó Kiệt, kề sát họng súng bạc vào đầu lão ta.
" Dừng tay, ai dám nổ súng, tao giết chết lão ta." Anh lạnh giọng quát lớn.
Đám sát thủ bên dưới nhìn lăm lăm Thiên Trình, do dự không dám manh động. Đôi bên giằng co.
Bên ngoài cảnh sát cùng lúc cũng ùa vào bao vây bọn sát thủ. " Tất cả giơ tay lên, ai cũng không được manh động."
Đám thuộc hạ có 40 tên, nhưng lực lượng cảnh sát còn đông hơn, thế nên từng tên một bị tịch thu vũ khí, thân thủ có giỏi thì cũng không thoát khỏi còng tay chờ sẵn.
Vương Bát thấy lão gia mình bị khống chế, bên dưới lại bọ cảnh sát bao vây, thuộc hạ của hắn cũng bị tóm sạch. Nhưng hắn ngược lại không chút sợ hãi, lao đến phía Tinh Nhi hòng bắt cô để uy hiếp với Thiên Trình, nhưng hắn ngàn vạn không nghĩ, cô gái nhỏ nhắn ngay trước mặt hắn lại văn võ đều song toàn.
Thân thủ không hề thua hắn.
Bàn tay còn chưa chạm tới chỗ cổ của cô, thì thân ảnh của cô đã rời khỏi vị trí, cùng lúc một cây dao găm nhỏ bén nhọn đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn...
Aaaa.!!! Từ lỗ đâm kia, máu tươi văng ra, chảy dọc theo cánh tay. Hắn ôm tay đau đớn...mặt tái mét...
Tiêu Càn và Tiêu Dực nhìn Vương Bát, chế nhạo, " ảo tưởng, lại một tên nữa bị lừa rồi."
Vương Bát tuy đau đớn, nhưng vẫn muốn phản kháng lao về phía Tinh Nhi cá chết lưới rách, nhưng đã không kịp, Tiêu Càn và Tiêu Dực khống chế hắn giao cho cảnh sát sau đó.
Lý Phó Kiệt bị Thiên Trình dí súng vào đầu, cũng thấy cảnh sát bên dưới, nhưng ông ta vẫn một dạng bình tĩnh, không một chút sợ hãi mà cười lớn, hahahahaha......
Ông ta cứ cười lên như điên dại, như tuyệt vọng, ánh mắt già nua, gần như nâu độc lóe lên tia sát khí, gằn từng chữ,
" Lục Thiên Trình, mày thật là trứng khôn hơn vịt, mày tưởng bắt tao ở đây, thì chúng mày sẽ thoát sao? Thật ngây thơ..."
Vừa nói, bàn tay ông ta vừa từ trong túi áo lôi ra một chiếc điều khiển nhỏ hình chữ nhật màu đen, bên trên chỉ có duy nhất một cái nút bấm màu đỏ. " Cảnh sát thì sao, Lý Phó Kiệt tao hôm nay đã gắn toàn bộ bom ở khu nhà này, tao sẽ khiến cho bọn chúng mày nát thịt hết. Hhahahha..."
Ông ta lại nói, rồi lại cười.....
Thiên Trình nhìn đến cái nút bấm kia, anh chẳng có gì ngạc nhiên. Nhàn nhạt nói, "Lý lão gia à, ông làm tôi sợ quá đi, ông bấm đi, bấm nhiều vào, cho dù ông bấm bao nhiêu lần, tất- cả- đều- vô- dụng."
Năm chữ cuối anh nói vô cùng chậm, dường như cố tình để ông ta nghe thấy.
Lý Phó Kiệt bán tính bán nghi, mắt trợn trắng, " ranh con, mày nói cái gì? Mày..."
Thiên Trình cười lạnh, " ông vẫn chưa hiểu, ông thật là lẫn rồi đấy, nếu không tin, ông cứ bấm xem sao?"
Lý Phó Kiệt tuy hoảng sợ trong lòng, nhưng là vẫn cô bình tĩnh, " được, nếu mày muốn, vậy thì cùng chết đi."
Dứt lời, ông ta bấm nút đỏ một tiếng, " Píp!!"
Thanh âm kéo dài...
Bỗng nhiên bên ngoài trời, " Bùm...! Bùm..!!...Bùm..! "
Từng tiếng nổ vang lên, nhưng lại vang lên ở khoảng không, nói đúng hơn chính là pháo hoa nổ rợp trời thì phải.
Không phải bom nổ, khu nhà vẫn nguyên dạng, một chút mảy may cũng không sao. Lý Phó Kiệt trợn mắt, miệng há hốc không thể tin, ông ta tuyệt vọng, như không tin vào mắt mình, mà nhấn liên tục vào cái nút màu đỏ...
Nhưng là..." Bíp..Bíp..Bíp.." Ba bốn tiếng, cũng không hề có bom nổ mà chỉ là từng màn pháo hoa nổ đầy giữa ban ngày.
Ngay lúc ông ta hoang mang nhất, Thiên Trình bẻ tay còn lại của Lý Phó Kiệt ra phía sau, rồi giao cho cảnh sát. Anh lạnh nhạt nói, "Kết thúc rồi Lý Phó Kiệt, ông nên sống quãng đời còn lại ở trong tù đi."
Lý Phó Kiệt vẫn chư hết ngây ngẩn, chưa hết kinh ngạc, chưa hết sững sờ, thế là thế nào, tại sao lại như vậy, rõ ràng Vương Bát đã cài bom hết bên ngoài khu nhà, ông ta cũng đã kiểm tra, vậy thì tại sao lại trở thành pháo bông hết như thế?
Bị cảnh sát đưa đi, ông ta mới nhớ đến từng lời của Thiên Trình nói lúc đầu tang lễ....
Hết thật rồi...bẫy người, không ngờ bị người bẫy....ông ta thua hoàn toàn.
Lục Minh Tử Duệ, ông rốt cuộc thì vẫn thắng tôi, cháu trai ông cũng thắng tôi.....haha...haha...thua rồi, mình thua rồi...là mình tạo nghiệp nên mình phải trả sao?
Lý Phó Kiệt tuyệt vọng, cả thân thể cũng gầy yếu khẽ run rẩy, chợt cười lên điên loạn, miệng lẩm bẩm không ngừng, rồi lại khóc lóc như đứa con nít...
Tiêu Càn và Tiêu Dực nhìn theo cái bộ dạng thảm hại của một lão già hơn 60 tuổi bị cảnh sát mang đi mà không khỏi ồ lên một tiếng...
"Thiếu gia, ông ta bị điên rồi..!"
Thiên Trình khẽ vuốt lại tây trang, " Mặc kệ ông ta đi, phần đời còn lại, cho dù có sống tiếp, ông ta cũng không dễ dàng gì đâu..."
Anh lại phân phó cho Tiêu Càn và Tiêu Dực, " hai anh gải tán chỗ này đi." Nhìn đến chiếc cỗ quan kia, trong lòng ành cũng không chút gợn sóng, phân phó thuộc hạ còn lại.
" Các anh đem cỗ quan đó đi hỏa táng đi. Sau đó mang đến Lý gia, để người đó tự lo liệu."
Vâng thiếu gia. Đám thuộc hạ theo lệnh rời đi mang theo cỗ quan của Lý Phó Hàn để hỏa táng như dặn dò của Thiên Trình. Lúc này đám Thiên Bảo bên ngoài cũng vào tới...
" Thiên Trình, anh làm tốt không?" Thiên Bảo hí hửng khoe chiến tích.
Thiên Trình khẽ cau mày, nhưng vẫn đáp lời. " Ừ tốt, còn hơn cả tốt." Đoạn anh dẫn Tinh Nhi đi trước.
Thiên Bảo chưng hửng, một dạng gãi gãi đầu, " Anh làm tốt, mà sao em lại không vui chút nào thế?" Anh vừa nói vừa định chạy theo Thiên Trình thì bị Lạc Tư Niên kéo lại.
" Anh đi làm cái gì? Muốn làm bóng đèn à, hay muốn ăn cẩu lương?"
" Cẩu lương cái đầu em, anh có bạn gái rồi đấy." Thiên Bảo cú đầu lạc Tư Niên một cái không vui nói.
Tiêu Dực tò mò hỏi, " cậu Thiên Bảo à, màn pháo hoa kia sao lại có thế? Chúng tôi còn tưởng là bom nổ, ai dè là pháo hoa, làm hết cả hồn."
Tiêu Càn cũng chen vào, " phải đó, lúc nãy cậu Thiên Trình và cô Tinh Nhi suýt chút nữa là ra tay giết người trước mặt cảnh sát rồi. Ban đầu chỉ nói là gắn bom giả thôi, thế nào lại thành pháo hoa?"
Thiên Bảo càng cười đắc ý, " là thành phẩm của tôi đấy, đẹp không, đẹp không?"
Tiêu Dực cười trừ, " à, vâng, đẹp lắm, nhưng mà cậu Thiên Bảo à, cậu đắc tội với em cậu rồi đấy.."
Tiêu Càn lại nói thêm, " đúng, ban nãy, nghe tiếng nổ, cậu Thiên Trình rất lo đấy, sợ kế hoạch thất bại...cậu cả à, cậu dám lọt hố cậu hai hả?"
Thiên Bảo mới ngớ ra, "thảo nào mà ban nãy, nó không có nói với tôi lời nào."
Anh khẽ day mi tâm.." Ài, mà kệ đi, dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp rồi."
" Đúng không, đúng không?" Anh vui vẻ mà hỏi từng người một.
Cả đám ậm ừ cho qua. Rồi rời khỏi khu nhà tang lễ. Để về lại Hải Thành.....
Cuối cùng cũng hoàn thành kế hoạch, thật mệt chết bọn họ rồi....
Bình luận facebook