Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134-140
Nếu Ngũ Vận Uyển cũng có thể giống Lâm Tiểu Như, điên cuồng yêu mình thế này, vì mình mà chuyện gì cũng có thể làm được, vậy thì tốt biết bao...
Lúc đang ngẩn ngơ, Nam Bá lắc đầu: “Lần này thôi bỏ đi, nhưng về sau em đừng có làm mấy chuyện này mà không bàn bạc với anh, được không?”
Nghe Nam Bá không truy cứu mình, trên mặt Lâm Tiểu Như lộ vẻ vui mừng, ông lấy anh ta: “Tất nhiên là không rồi! Nam Bá, anh đúng là tốt với em quá”.
Nhìn Nam Bá trước mắt, ánh mắt Lâm Tiểu Như lóe lên, cô ta bỗng thẳng người, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nũng nịu: “Nam Bá, từ khi anh về nước, hình như rất lâu rồi chúng ta không làm chuyện kia...”
Đột nhiên Nam Bá hơi khựng lại.
Trong phòng bật đèn đầu giường, ánh sáng vốn hơi tối, trong mơ hồ, khuôn mặt Lâm Tiểu Như bất giác trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ.
Lúc này, Lâm Tiểu Như đã chủ động tiến lại gần anh ta, đôi môi đỏ cũng dán lên, cơ thể chậm rãi cọ vào anh ta: “Nam Bá... người ta rất muốn.”
Nhưng khoảnh khắc Lâm Tiểu Như đến gần, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta xộc vào khoang mũi anh ta.
Giây phút đó, anh ta như bị giội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
“Không” Anh ta bỗng lên tiếng, đẩy Lâm Tiểu Như ra.
Lâm Tiểu Như bị đẩy ra nên loạng choạng, vừa khó tin vừa tổn thương nhìn Nam Bá: “Nam Bá..”
Đột nhiên Nam Bá không biết phải đối diện với Lâm Tiểu Như thế nào, chỉ có thể nói: “Hôm nay anh mệt lắm, để ngày khác nhé?”
Lâm Tiểu Như càng tổn thương, nhưng vẫn không thể nói gì, chỉ đành cắn môi gật đầu.
Ngay sau đó Nam Bá chuẩn bị đi tắm, nhưng trước khi vào phòng tắm, anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Như, nước hoa trên người em gắt mũi quá, anh không thích, sau này đừng xịt nước hoa nữa”
Dứt lời, anh ta đi vào phòng tắm mà không hề ngoảnh đầu lại.
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, sắc mặt Lâm Tiểu Như càng tái hơn.
Là cô ta lại nghĩ nhiều sao? Nam Bá... có phải anh ta vẫn không buông bỏ được Ngũ Vận Uyển?
Lâm Tiểu Như tức như sắp nổ tung, túm chặt lấy chăn gồi trên giường, im lặng đập loạn xạ trong phòng.
Ngũ Vận Uyển!
Cô là con khốn không biết xấu hổ!
Rõ ràng xuất thân thấp kém, rốt cuộc có tư cách gì mà giành đàn ông với tôi?
Là cô từng bước ép tôi đến mức này, đừng trách tôi không khách sáo!
Cô ta tức giận lấy điện thoại ra, sau khi chắc chắn rằng
Nam Bá đang tắm thì mới gọi vào một dãy số.
“Alo” Điện thoại được kết nối, giọng cô ta lạnh tanh: “Tìm ông già năm đó cho tôi, nói với ông ta tôi muốn ông ta giúp tôi một việc. Nếu chịu giúp tôi thì tôi có thể tìm cho ông ta vài cô gái trẻ xinh đẹp, hoàn toàn miễn phí.”
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Ngũ Vận Uyển tỉnh dậy thì Nam Ngự đã rửa mặt chải đầu xong cả rồi, anh đang đứng trước gương toàn thân, cài cúc áo sơ mi.
Lúc này, phần lớn cúc áo của anh vẫn chưa cài, lộ ra. lồng ngực trắng trẻo và rắn chắc, đường nét cơ ngực rõ ràng, hoàn hảo như một món đồ thủ công mỹ nghệ.
Ngũ Vận Uyển không ngờ sáng sớm mình đã có được may mắn rửa mắt như thế, cô hơi ngẩn người.
Nam Ngự để ý thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Ngũ Vận Uyển trong gương, khóe miệng anh không khỏi hơi cong lên khó nhận thấy được, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao? Em hài lòng không?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn, cô sững sờ rồi nhận ra, dường như Nam Ngự đang hỏi mình có hài lòng với dáng người của anh không?
Cô lập tức đỏ mặt, vội rời mắt đi.
Thấy người phụ nữ luống cuống dời mắt, Nam Ngự nhướng mày, đáy mắt toát lên vẻ không vui.
Cô ngốc thật, khi không lại nhắc đến cái này làm gì chứ!
“Tôi.. tôi không có ý này...” Cô hoảng hốt nói, sợ Nam Ngự hiểu lầm.
“Không có ý này? Vậy ý em là thế nào?” Nam Ngự khẽ cười, lúc nói, hơi thở phả lên chóp mũi Ngũ Vận Uyển: “Lẽ nào em không biết, buổi sáng là lúc đàn ông có nhu cầu nhất?”
Bây giờ mặt Ngũ Vận Uyển đã đỏ như cà chua, cô nói càng lắp bắp: “Tôi... tôi thật sự không...”
“Đùa thôi” Anh thấp giọng nói. Ngũ Vận Uyển nghe thế, còn chưa kịp thở phào thì Nam Ngư đã nói nửa câu sau khiến thần kinh cả người cô căng thẳng lần nữa: “Nhưng... sự lo lắng của em cũng có lý đấy, cho nên tốt nhất là chúng ta làm chút gì đó đi”
“Hả?” Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, chưa kịp hỏi Nam Ngự
muốn làm gì thì anh bỗng phủ người xuống, vùi đầu vào giữa cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển.
“A!” Ngũ Vận Uyển giật mình, cô muốn giãy giụa nhưng Nam Ngự như đã đoán được, một tay giữ lấy hai tay cô, khiến cả người cô bị đè xuống giường, không thể nhúc nhích được: “Nam... Nam Ngự... anh làm gì thế! Anh... anh làm gì..”
Ở cổ truyền đến cảm giác ươn ướt và ngứa ngáy, Ngũ Vận Uyển hoảng sợ muốn kêu lên, thế nhưng cảm giác ngựa ngứa lan ra khắp người, lúc nói đến nửa câu sau thì giọng cô đã hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nam Ngự mới chậm rãi đứng lên, nhìn dấu vết màu đỏ rõ nét trên chiếc cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển, anh hài lòng cong khóe miệng.
“Như vậy chắc là có thể báo cáo kết quả rồi” Nhìn người phụ nữ sắc mặt đỏ ửng trước mặt, Nam Ngự thấp giọng nói.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhận ra là gì, cô vội đẩy Nam Ngự ra, nhảy xuống giường chạy đến trước gương bên cạnh.
Nhìn mình trong gương, Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Chỉ thấy mình trong gương mặt mày đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giữa đôi mày mang theo vẻ xinh đẹp khác lạ.
Đây... đây còn là cô sao?
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là trên cổ cô in một dấu dâu tây vô cùng rõ ràng!
“Nam Ngự!” Cô hơi tức giận: “Anh... anh thế này thì làm
“Chẳng phải ông nội đang ăn rồi đấy sao?” Xe lăn của Nam Ngự chậm rãi lăn đến bàn ăn, vẻ mặt hờ hững: “Tôi qua hơi bận nên ngủ muộn”.
Câu tối qua hơi bận khiến người ta không khỏi suy nghĩ, người ngồi ở bàn ăn lần lượt nhìn về phía Ngũ Vận Uyển bên cạnh.
Ở góc độ của ông cụ Nam, vừa khéo nhìn thấy dấu vết trên cổ Ngữ Vận Uyển, mắt ông cụ bỗng chốc sáng lên, lập tức nói với quản gia Tả ở bên cạnh:
Thấy ông cụ Nam quan tâm đến Ngũ Vận Uyển như vậy, Nam Tiêu và những người khác hơi biến sắc. Đặc biệt là Lâm Tiểu Như, vẻ ghen tị trong mắt cô ta như có thể phun ra lửa.
Nam Bá cũng không kiềm được mà nhìn Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh ta cũng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.
Khoảnh khắc đó, bàn tay đặt dưới bàn của anh ta bất giác siết lại, cơ thể căng chặt!
Mặc dù anh ta đã cảm thấy chắc chắn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển sẽ xảy ra gì đó, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy trong lồng ngực mình như có một con thú đang gào thét!
Không chỉ vậy, nhìn thấy khuôn mặt phớt đỏ và vẻ xinh đẹp của Ngũ Vận Uyển, không biết tại sao anh ta không kiềm được mà tưởng tượng đến cảnh tối qua cô với Nam Ngự...
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Tâm trạng Nam Bá không tốt, vì thế ăn cơm xong anh ta nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như rời đi.
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn uống hết tổ yến, sau đó mới cùng Nam Ngự rời đi.
Tâm trạng ông cụ Nam rất tốt, nói mình ăn xong muốn đi dạo nên tiễn hai người họ đến cổng.
Nam Ngự trượt xe lăn lên xe trước, Ngũ Vận Uyển vừa định lên theo thì ông cụ Nam bỗng kéo cô lại.
“Nhóc Ngũ” Ông cụ Nam tỏ vẻ thần bí, “Tối qua thể hiện tốt lắm, nhưng với tư cách là một người từng trải, ông nói với cháu nhé, xác suất một lần trúng ngay nhỏ lắm, vì vậy hai đứa về nhà vẫn phải nhớ cố gắng nhiều đấy.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhận ra ông cụ Nam muốn nói gì, mặt cô lập tức đỏ lên.
Lần này Khâu Duyệt vô cùng tích cực, đích thân đi phỏng vấn một nhà máy chế biến thực phẩm không đạt chuẩn, dùng máy quay chân không quay được rất nhiều chuyện không ai biết.
Gần đây vấn đề an toàn thực phẩm trong nước rất được quan tâm, mọi người đều nhất trí cảm thấy chủ đề này có thể gây xôn xao, vì thế mọi người cùng nhau thâu đêm làm việc, muốn khai thác sạch sẽ nhà máy không có lương tâm này.
Ngũ Vận Uyển là một thành viên của tòa soạn, mặc dù không phải người phụ trách báo cáo này nhưng cô cũng tăng ca theo.
Ngũ Vận Uyển đã rất bận rộn việc xếp chữ rồi, đột nhiên nhìn thấy cái này, không khỏi cau mày, "Khâu Duyệt, tôi không kịp thời gian, cô có thể tự thống kê được không?"
“Cô nói cái gì cơ?”
Khâu Duyệt mở to mắt như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó vậy,
“Cô có biết tôi bận như thế nào không? Có phải biết rằng một mình tôi làm cuộc phỏng vấn này! Mỗi chuyện sắp xếp bản thảo phỏng vấn thôi tôi đã bận chết đi được rồi mà cô còn bảo tôi tự mình sắp xếp mấy chuyện vụn vặn này sao?"
Ngũ Vận Uyển cau mày, "Nhưng tôi cũng rất bận, hay là cô- "
Cô chưa kịp dứt lời đã bị Khâu Duyệt mất kiên nhẫn ngắt lời,
"Ngũ Vận Uyển, tôi biết cô có người chống lưng, nhưng có cần kiêu ngạo như vậy không, có phải cô cậy có Tổng biên tập giúp đỡ cô liền muốn ăn chùa ở tòa soạn à?"
Giọng nói của Khâu Duyệt rất sắc bén, cô ta cố ý cao giọng lên khi nói câu này, lập tức mọi người trong tòa soạn đều nhìn qua.
Vẻ mặt Ngũ Vận Uyển cũng không khỏi trở nên lạnh lùng.
Cô hít một hơi thật sâu, không nhanh không chậm cầm lấy tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình, nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp".
Khuôn mặt Khâu Duyệt hiện lên vẻ đắc ý, vừa định nói vài câu vênh váo thì Ngũ Vận Uyển lại không nhanh không chậm nói.
"Nhưng mà, cũng xin cô đừng nghĩ rằng làm một cuộc phỏng vấn liền cho mình là ân nhân của cả tòa soạn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm về bản thảo trong vòng hai năm kể khi cô vào tòa soạn"
Lời nói của Ngũ Vận Uyển có chút hà khắc, nhưng cũng là sự thật.
Cô và Khâu Duyệt vào tòa soạn cùng lúc, một năm trước cô đã có thể phụ trách bản thảo một mình rồi, nhưng khâu Duyệt vẫn luôn chỉ làm một số công việc vặt như hiệu đính mà thôi.
"Cô.."
Khâu Duyệt hoàn toàn không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ đột nhiên phản kích lại mình như vậy, sắc mặt cô ta tái nhợt, có thể nghe thấy không ít người xung quanh đang cười thầm. Cô ta không khỏi xấu hổ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận bỏ đi.
Ngay sau khi Khâu Duyệt rời đi, Hiểu Mai nhanh chóng trượt ghế qua và giơ ngón tay cái lên với Ngũ Vận Uyển,
"Chị Vận Uyển, chị ngầu quá! Mấy ngày nay em rất ngứa
mắt với Khâu Duyệt. Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, sắp bay lên tận trời rồi"
Ngũ Vận Uyển cười chẳng nói đúng sai, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình.
Vừa xử lý, cô không khỏi cau mày.
Nhà máy này thực sự rất gian trá, về cơ bản người làm thuê đều là những người ở nông thôn và không biết gì cả, chỉ làm cỗ máy làm thuê cho họ.
Cô do dự, không nhịn được hỏi: "Sau khi chúng ta vạch trần nhà máy này thì những người công nhân này sẽ phải làm thế nào?"
“Tất cả đều thất nghiệp thôi”
Hiểu Mai nhún vai,
“Em chịu trách nhiệm điều tra tình trạng nguồn vốn của nhà
máy này, gần đây họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, nguồn vốn có chút không theo kịp, hình như đã nợ lượng rất lâu rồi. Nếu như chúng ta vạch trần họ, chắc những đơn hàng kia sẽ bị hủy thôi, lương của những người công nhân này thì càng không cần nghĩ tới nữa"
Ngũ Vận Uyển nghe vậy có chút không nỡ. Nhưng cô cũng biết để thực phẩm do một nhà máy gian trá như vậy sản xuất lưu thông trên thị trường là thiếu trách nhiệm với người tiêu dùng, nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Vào khoảng mười một giờ, Ngũ Vận Uyển cảm thấy dạ dày mình co giật.
Cô không khỏi xoa bụng, nhíu mày.
Dạ dày cô không tốt, chỉ cần hơi đói một chút cũng đau, hôm nay vì tăng ca, bữa tối cô chỉ ăn mấy cái bánh quy, bây giờ quả nhiên có chút không chịu được.
Nhưng giờ này cửa hàng ở tầng dưới cũng đã đóng cửa rồi, cô đành phải đi đến phòng trà để xem có gì trong tủ lạnh không.
Nhưng hôm nay có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh đã bị người khác ăn hết từ lâu rồi, Ngũ Vận Uyển đành phải hâm nóng một ít sữa uống cho ấm bụng.
Cô đang uống sữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Nam Bá.
Nam Bá đang cầm trên tay một hộp cơm, rõ ràng là mang đến lò vi sóng trong phòng trà để hâm nóng, nhưng không ngờ lại vừa hay gặp phải Ngũ Vận Uyển, cũng lập tức sững sờ.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, cô buộc phải dừng lại, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Nam Bá.
“Ngũ Vận Uyển.” Nam Bá sắc mặt tối sầm, “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"
“Tôi nghe thấy rồi” Giọng điệu của Ngũ Vận Uyển rất lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn trả lời”.
Thái độ lạnh lùng của Ngũ Vận Uyển khiến Nam Bá đau đớn, bàn tay đang nắm cổ tay của Ngũ Vận Uyển không tự chủ được dùng sức hơn.
“Cô vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc à?” Nam Bá miễn cưỡng kìm chế lại tính khí của mình, "Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó, còn nữa, tôi thật sự không biết chuyện tấm ảnh, cô phải tin tôi, tôi không bỉ ổi như vậy."
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ không muốn để ý đến Nam Bá,
nhưng khi nghe anh ta nói câu "Cô phải tin tối", đáy máy vẫn không nhịn được mà lóe lên sự mỉa mai, "Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết tâm sức để giày vò tôi?"
Nam Bá sắc mặt tái nhợt, giọng điệu có chút tức giận, "Ngũ Vận Uyển, quen nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào cô không biết tôi là người như thế nào sao? Cho dù tôi có hận cô đến đâu cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy!"
Lời nói của Nam Bá khiến khóe miệng Ngũ Vận Uyển càng thêm mỉa mai.
Chỉ là lần này ngoài việc mỉa mai, nụ cười của cô có thêm sự thê thảm và bất lực, "Nam Bá, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, anh đã bao giờ đặt niềm tin ở tôi chưa?"
Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại nói một câu như vậy, không khỏi sững sờ.
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy và cũng đã ở bên nhau ba năm rồi, lẽ nào anh không biết tôi là người như thế nào sao?" Ngũ Vận Uyển học theo cáhc nói của anh ta, chậm rãi nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Những năm đó, chỉ một vài tấm ảnh và lời nói của người khác đã làm anh hoàn toàn quên mất tôi là người như thế nào. Từ trước tới nay anh luôn thà tin tất cả lời nói của người khác mà không phải tin tôi."
Trái tim Nam Bá chấn động.
Ngũ Vận Uyển có ý gì?
Là đang trách anh ta hồi đó đã không tin tưởng cô sao?
“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!” Tâm trạng của Nam Bá trở nên bực bội khó hiểu,
Lúc đang ngẩn ngơ, Nam Bá lắc đầu: “Lần này thôi bỏ đi, nhưng về sau em đừng có làm mấy chuyện này mà không bàn bạc với anh, được không?”
Nghe Nam Bá không truy cứu mình, trên mặt Lâm Tiểu Như lộ vẻ vui mừng, ông lấy anh ta: “Tất nhiên là không rồi! Nam Bá, anh đúng là tốt với em quá”.
Nhìn Nam Bá trước mắt, ánh mắt Lâm Tiểu Như lóe lên, cô ta bỗng thẳng người, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nũng nịu: “Nam Bá, từ khi anh về nước, hình như rất lâu rồi chúng ta không làm chuyện kia...”
Đột nhiên Nam Bá hơi khựng lại.
Trong phòng bật đèn đầu giường, ánh sáng vốn hơi tối, trong mơ hồ, khuôn mặt Lâm Tiểu Như bất giác trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ.
Lúc này, Lâm Tiểu Như đã chủ động tiến lại gần anh ta, đôi môi đỏ cũng dán lên, cơ thể chậm rãi cọ vào anh ta: “Nam Bá... người ta rất muốn.”
Nhưng khoảnh khắc Lâm Tiểu Như đến gần, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta xộc vào khoang mũi anh ta.
Giây phút đó, anh ta như bị giội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
“Không” Anh ta bỗng lên tiếng, đẩy Lâm Tiểu Như ra.
Lâm Tiểu Như bị đẩy ra nên loạng choạng, vừa khó tin vừa tổn thương nhìn Nam Bá: “Nam Bá..”
Đột nhiên Nam Bá không biết phải đối diện với Lâm Tiểu Như thế nào, chỉ có thể nói: “Hôm nay anh mệt lắm, để ngày khác nhé?”
Lâm Tiểu Như càng tổn thương, nhưng vẫn không thể nói gì, chỉ đành cắn môi gật đầu.
Ngay sau đó Nam Bá chuẩn bị đi tắm, nhưng trước khi vào phòng tắm, anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Như, nước hoa trên người em gắt mũi quá, anh không thích, sau này đừng xịt nước hoa nữa”
Dứt lời, anh ta đi vào phòng tắm mà không hề ngoảnh đầu lại.
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, sắc mặt Lâm Tiểu Như càng tái hơn.
Là cô ta lại nghĩ nhiều sao? Nam Bá... có phải anh ta vẫn không buông bỏ được Ngũ Vận Uyển?
Lâm Tiểu Như tức như sắp nổ tung, túm chặt lấy chăn gồi trên giường, im lặng đập loạn xạ trong phòng.
Ngũ Vận Uyển!
Cô là con khốn không biết xấu hổ!
Rõ ràng xuất thân thấp kém, rốt cuộc có tư cách gì mà giành đàn ông với tôi?
Là cô từng bước ép tôi đến mức này, đừng trách tôi không khách sáo!
Cô ta tức giận lấy điện thoại ra, sau khi chắc chắn rằng
Nam Bá đang tắm thì mới gọi vào một dãy số.
“Alo” Điện thoại được kết nối, giọng cô ta lạnh tanh: “Tìm ông già năm đó cho tôi, nói với ông ta tôi muốn ông ta giúp tôi một việc. Nếu chịu giúp tôi thì tôi có thể tìm cho ông ta vài cô gái trẻ xinh đẹp, hoàn toàn miễn phí.”
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Ngũ Vận Uyển tỉnh dậy thì Nam Ngự đã rửa mặt chải đầu xong cả rồi, anh đang đứng trước gương toàn thân, cài cúc áo sơ mi.
Lúc này, phần lớn cúc áo của anh vẫn chưa cài, lộ ra. lồng ngực trắng trẻo và rắn chắc, đường nét cơ ngực rõ ràng, hoàn hảo như một món đồ thủ công mỹ nghệ.
Ngũ Vận Uyển không ngờ sáng sớm mình đã có được may mắn rửa mắt như thế, cô hơi ngẩn người.
Nam Ngự để ý thấy ánh mắt ngẩn ngơ của Ngũ Vận Uyển trong gương, khóe miệng anh không khỏi hơi cong lên khó nhận thấy được, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao? Em hài lòng không?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hoàn hồn, cô sững sờ rồi nhận ra, dường như Nam Ngự đang hỏi mình có hài lòng với dáng người của anh không?
Cô lập tức đỏ mặt, vội rời mắt đi.
Thấy người phụ nữ luống cuống dời mắt, Nam Ngự nhướng mày, đáy mắt toát lên vẻ không vui.
Cô ngốc thật, khi không lại nhắc đến cái này làm gì chứ!
“Tôi.. tôi không có ý này...” Cô hoảng hốt nói, sợ Nam Ngự hiểu lầm.
“Không có ý này? Vậy ý em là thế nào?” Nam Ngự khẽ cười, lúc nói, hơi thở phả lên chóp mũi Ngũ Vận Uyển: “Lẽ nào em không biết, buổi sáng là lúc đàn ông có nhu cầu nhất?”
Bây giờ mặt Ngũ Vận Uyển đã đỏ như cà chua, cô nói càng lắp bắp: “Tôi... tôi thật sự không...”
“Đùa thôi” Anh thấp giọng nói. Ngũ Vận Uyển nghe thế, còn chưa kịp thở phào thì Nam Ngư đã nói nửa câu sau khiến thần kinh cả người cô căng thẳng lần nữa: “Nhưng... sự lo lắng của em cũng có lý đấy, cho nên tốt nhất là chúng ta làm chút gì đó đi”
“Hả?” Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, chưa kịp hỏi Nam Ngự
muốn làm gì thì anh bỗng phủ người xuống, vùi đầu vào giữa cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển.
“A!” Ngũ Vận Uyển giật mình, cô muốn giãy giụa nhưng Nam Ngự như đã đoán được, một tay giữ lấy hai tay cô, khiến cả người cô bị đè xuống giường, không thể nhúc nhích được: “Nam... Nam Ngự... anh làm gì thế! Anh... anh làm gì..”
Ở cổ truyền đến cảm giác ươn ướt và ngứa ngáy, Ngũ Vận Uyển hoảng sợ muốn kêu lên, thế nhưng cảm giác ngựa ngứa lan ra khắp người, lúc nói đến nửa câu sau thì giọng cô đã hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nam Ngự mới chậm rãi đứng lên, nhìn dấu vết màu đỏ rõ nét trên chiếc cổ trắng nõn của Ngũ Vận Uyển, anh hài lòng cong khóe miệng.
“Như vậy chắc là có thể báo cáo kết quả rồi” Nhìn người phụ nữ sắc mặt đỏ ửng trước mặt, Nam Ngự thấp giọng nói.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhận ra là gì, cô vội đẩy Nam Ngự ra, nhảy xuống giường chạy đến trước gương bên cạnh.
Nhìn mình trong gương, Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Chỉ thấy mình trong gương mặt mày đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giữa đôi mày mang theo vẻ xinh đẹp khác lạ.
Đây... đây còn là cô sao?
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là trên cổ cô in một dấu dâu tây vô cùng rõ ràng!
“Nam Ngự!” Cô hơi tức giận: “Anh... anh thế này thì làm
“Chẳng phải ông nội đang ăn rồi đấy sao?” Xe lăn của Nam Ngự chậm rãi lăn đến bàn ăn, vẻ mặt hờ hững: “Tôi qua hơi bận nên ngủ muộn”.
Câu tối qua hơi bận khiến người ta không khỏi suy nghĩ, người ngồi ở bàn ăn lần lượt nhìn về phía Ngũ Vận Uyển bên cạnh.
Ở góc độ của ông cụ Nam, vừa khéo nhìn thấy dấu vết trên cổ Ngữ Vận Uyển, mắt ông cụ bỗng chốc sáng lên, lập tức nói với quản gia Tả ở bên cạnh:
Thấy ông cụ Nam quan tâm đến Ngũ Vận Uyển như vậy, Nam Tiêu và những người khác hơi biến sắc. Đặc biệt là Lâm Tiểu Như, vẻ ghen tị trong mắt cô ta như có thể phun ra lửa.
Nam Bá cũng không kiềm được mà nhìn Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh ta cũng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.
Khoảnh khắc đó, bàn tay đặt dưới bàn của anh ta bất giác siết lại, cơ thể căng chặt!
Mặc dù anh ta đã cảm thấy chắc chắn Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển sẽ xảy ra gì đó, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy trong lồng ngực mình như có một con thú đang gào thét!
Không chỉ vậy, nhìn thấy khuôn mặt phớt đỏ và vẻ xinh đẹp của Ngũ Vận Uyển, không biết tại sao anh ta không kiềm được mà tưởng tượng đến cảnh tối qua cô với Nam Ngự...
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Tâm trạng Nam Bá không tốt, vì thế ăn cơm xong anh ta nhanh chóng đưa Lâm Tiểu Như rời đi.
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn uống hết tổ yến, sau đó mới cùng Nam Ngự rời đi.
Tâm trạng ông cụ Nam rất tốt, nói mình ăn xong muốn đi dạo nên tiễn hai người họ đến cổng.
Nam Ngự trượt xe lăn lên xe trước, Ngũ Vận Uyển vừa định lên theo thì ông cụ Nam bỗng kéo cô lại.
“Nhóc Ngũ” Ông cụ Nam tỏ vẻ thần bí, “Tối qua thể hiện tốt lắm, nhưng với tư cách là một người từng trải, ông nói với cháu nhé, xác suất một lần trúng ngay nhỏ lắm, vì vậy hai đứa về nhà vẫn phải nhớ cố gắng nhiều đấy.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhận ra ông cụ Nam muốn nói gì, mặt cô lập tức đỏ lên.
Lần này Khâu Duyệt vô cùng tích cực, đích thân đi phỏng vấn một nhà máy chế biến thực phẩm không đạt chuẩn, dùng máy quay chân không quay được rất nhiều chuyện không ai biết.
Gần đây vấn đề an toàn thực phẩm trong nước rất được quan tâm, mọi người đều nhất trí cảm thấy chủ đề này có thể gây xôn xao, vì thế mọi người cùng nhau thâu đêm làm việc, muốn khai thác sạch sẽ nhà máy không có lương tâm này.
Ngũ Vận Uyển là một thành viên của tòa soạn, mặc dù không phải người phụ trách báo cáo này nhưng cô cũng tăng ca theo.
Ngũ Vận Uyển đã rất bận rộn việc xếp chữ rồi, đột nhiên nhìn thấy cái này, không khỏi cau mày, "Khâu Duyệt, tôi không kịp thời gian, cô có thể tự thống kê được không?"
“Cô nói cái gì cơ?”
Khâu Duyệt mở to mắt như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó vậy,
“Cô có biết tôi bận như thế nào không? Có phải biết rằng một mình tôi làm cuộc phỏng vấn này! Mỗi chuyện sắp xếp bản thảo phỏng vấn thôi tôi đã bận chết đi được rồi mà cô còn bảo tôi tự mình sắp xếp mấy chuyện vụn vặn này sao?"
Ngũ Vận Uyển cau mày, "Nhưng tôi cũng rất bận, hay là cô- "
Cô chưa kịp dứt lời đã bị Khâu Duyệt mất kiên nhẫn ngắt lời,
"Ngũ Vận Uyển, tôi biết cô có người chống lưng, nhưng có cần kiêu ngạo như vậy không, có phải cô cậy có Tổng biên tập giúp đỡ cô liền muốn ăn chùa ở tòa soạn à?"
Giọng nói của Khâu Duyệt rất sắc bén, cô ta cố ý cao giọng lên khi nói câu này, lập tức mọi người trong tòa soạn đều nhìn qua.
Vẻ mặt Ngũ Vận Uyển cũng không khỏi trở nên lạnh lùng.
Cô hít một hơi thật sâu, không nhanh không chậm cầm lấy tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình, nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp".
Khuôn mặt Khâu Duyệt hiện lên vẻ đắc ý, vừa định nói vài câu vênh váo thì Ngũ Vận Uyển lại không nhanh không chậm nói.
"Nhưng mà, cũng xin cô đừng nghĩ rằng làm một cuộc phỏng vấn liền cho mình là ân nhân của cả tòa soạn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm về bản thảo trong vòng hai năm kể khi cô vào tòa soạn"
Lời nói của Ngũ Vận Uyển có chút hà khắc, nhưng cũng là sự thật.
Cô và Khâu Duyệt vào tòa soạn cùng lúc, một năm trước cô đã có thể phụ trách bản thảo một mình rồi, nhưng khâu Duyệt vẫn luôn chỉ làm một số công việc vặt như hiệu đính mà thôi.
"Cô.."
Khâu Duyệt hoàn toàn không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ đột nhiên phản kích lại mình như vậy, sắc mặt cô ta tái nhợt, có thể nghe thấy không ít người xung quanh đang cười thầm. Cô ta không khỏi xấu hổ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận bỏ đi.
Ngay sau khi Khâu Duyệt rời đi, Hiểu Mai nhanh chóng trượt ghế qua và giơ ngón tay cái lên với Ngũ Vận Uyển,
"Chị Vận Uyển, chị ngầu quá! Mấy ngày nay em rất ngứa
mắt với Khâu Duyệt. Không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, sắp bay lên tận trời rồi"
Ngũ Vận Uyển cười chẳng nói đúng sai, chỉ bắt đầu xử lý tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình.
Vừa xử lý, cô không khỏi cau mày.
Nhà máy này thực sự rất gian trá, về cơ bản người làm thuê đều là những người ở nông thôn và không biết gì cả, chỉ làm cỗ máy làm thuê cho họ.
Cô do dự, không nhịn được hỏi: "Sau khi chúng ta vạch trần nhà máy này thì những người công nhân này sẽ phải làm thế nào?"
“Tất cả đều thất nghiệp thôi”
Hiểu Mai nhún vai,
“Em chịu trách nhiệm điều tra tình trạng nguồn vốn của nhà
máy này, gần đây họ nhận được rất nhiều đơn đặt hàng lớn, nguồn vốn có chút không theo kịp, hình như đã nợ lượng rất lâu rồi. Nếu như chúng ta vạch trần họ, chắc những đơn hàng kia sẽ bị hủy thôi, lương của những người công nhân này thì càng không cần nghĩ tới nữa"
Ngũ Vận Uyển nghe vậy có chút không nỡ. Nhưng cô cũng biết để thực phẩm do một nhà máy gian trá như vậy sản xuất lưu thông trên thị trường là thiếu trách nhiệm với người tiêu dùng, nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Vào khoảng mười một giờ, Ngũ Vận Uyển cảm thấy dạ dày mình co giật.
Cô không khỏi xoa bụng, nhíu mày.
Dạ dày cô không tốt, chỉ cần hơi đói một chút cũng đau, hôm nay vì tăng ca, bữa tối cô chỉ ăn mấy cái bánh quy, bây giờ quả nhiên có chút không chịu được.
Nhưng giờ này cửa hàng ở tầng dưới cũng đã đóng cửa rồi, cô đành phải đi đến phòng trà để xem có gì trong tủ lạnh không.
Nhưng hôm nay có quá nhiều người tăng ca, đồ ăn vặt trong tủ lạnh đã bị người khác ăn hết từ lâu rồi, Ngũ Vận Uyển đành phải hâm nóng một ít sữa uống cho ấm bụng.
Cô đang uống sữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Nam Bá.
Nam Bá đang cầm trên tay một hộp cơm, rõ ràng là mang đến lò vi sóng trong phòng trà để hâm nóng, nhưng không ngờ lại vừa hay gặp phải Ngũ Vận Uyển, cũng lập tức sững sờ.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, cô buộc phải dừng lại, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt bực bội của Nam Bá.
“Ngũ Vận Uyển.” Nam Bá sắc mặt tối sầm, “Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"
“Tôi nghe thấy rồi” Giọng điệu của Ngũ Vận Uyển rất lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn trả lời”.
Thái độ lạnh lùng của Ngũ Vận Uyển khiến Nam Bá đau đớn, bàn tay đang nắm cổ tay của Ngũ Vận Uyển không tự chủ được dùng sức hơn.
“Cô vẫn còn tức giận về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc à?” Nam Bá miễn cưỡng kìm chế lại tính khí của mình, "Tôi rất xin lỗi vì chuyện đó, còn nữa, tôi thật sự không biết chuyện tấm ảnh, cô phải tin tôi, tôi không bỉ ổi như vậy."
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ không muốn để ý đến Nam Bá,
nhưng khi nghe anh ta nói câu "Cô phải tin tối", đáy máy vẫn không nhịn được mà lóe lên sự mỉa mai, "Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết tâm sức để giày vò tôi?"
Nam Bá sắc mặt tái nhợt, giọng điệu có chút tức giận, "Ngũ Vận Uyển, quen nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào cô không biết tôi là người như thế nào sao? Cho dù tôi có hận cô đến đâu cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy!"
Lời nói của Nam Bá khiến khóe miệng Ngũ Vận Uyển càng thêm mỉa mai.
Chỉ là lần này ngoài việc mỉa mai, nụ cười của cô có thêm sự thê thảm và bất lực, "Nam Bá, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có từng nghĩ đến, anh đã bao giờ đặt niềm tin ở tôi chưa?"
Nam Bá không ngờ Ngũ Vận Uyển lại nói một câu như vậy, không khỏi sững sờ.
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy và cũng đã ở bên nhau ba năm rồi, lẽ nào anh không biết tôi là người như thế nào sao?" Ngũ Vận Uyển học theo cáhc nói của anh ta, chậm rãi nói, hốc mắt không khỏi đỏ lên, "Những năm đó, chỉ một vài tấm ảnh và lời nói của người khác đã làm anh hoàn toàn quên mất tôi là người như thế nào. Từ trước tới nay anh luôn thà tin tất cả lời nói của người khác mà không phải tin tôi."
Trái tim Nam Bá chấn động.
Ngũ Vận Uyển có ý gì?
Là đang trách anh ta hồi đó đã không tin tưởng cô sao?
“Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!” Tâm trạng của Nam Bá trở nên bực bội khó hiểu,
Bình luận facebook