Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142 Nhanh lên
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên để chuông.
Ngũ Vận Uyển nhìn điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô sững sờ, giây tiếp theo cô lập tức bắt máy như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
"Nam Ngự..." Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì cô đã nhanh chóng mở lời trước rồi.
Giọng nói trầm thấp của Nam Ngự vang lên từ đầu bên kia,
"Ngũ Vận Uyển, em đang ở đâu?"
“Tôi đang ở công ty Ngũ Vận Uyển cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh trả lời, “Tôi đang tăng ca, lúc trước đã gửi tin nhắn cho anh rồi, bảo anh không cần đợi cơm tôi."
“Tôi biết” Giọng nói của Nam Ngự vẫn lạnh lùng và lãnh đạm như trước, nhưng lúc này, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy như một liều thuốc an thần khiến cô yên tâm,
“Em xuống dưới đi”
“Xuống dưới?”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt,
“Xuống đâu?"
Trong xe, Nam Ngự nhìn thấy hành động của Ngũ Vận Uyển qua cửa kính xe, trong đáy mắt đen láy thoáng qua một nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe ra.
Ngũ Vận Uyển lên xe.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt
mặc chiếc áo sơ mi màu xanh than dệt kim đơn giản, trông càng điềm đạm và đẹp trai.
“Mang cơm cho em” Nam Ngự nhàn nhạt nói rồi đưa hộp cơm trong tay cho Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển nhìn điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô sững sờ, giây tiếp theo cô lập tức bắt máy như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
"Nam Ngự..." Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì cô đã nhanh chóng mở lời trước rồi.
Giọng nói trầm thấp của Nam Ngự vang lên từ đầu bên kia,
"Ngũ Vận Uyển, em đang ở đâu?"
“Tôi đang ở công ty Ngũ Vận Uyển cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh trả lời, “Tôi đang tăng ca, lúc trước đã gửi tin nhắn cho anh rồi, bảo anh không cần đợi cơm tôi."
“Tôi biết” Giọng nói của Nam Ngự vẫn lạnh lùng và lãnh đạm như trước, nhưng lúc này, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy như một liều thuốc an thần khiến cô yên tâm,
“Em xuống dưới đi”
“Xuống dưới?”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt,
“Xuống đâu?"
Trong xe, Nam Ngự nhìn thấy hành động của Ngũ Vận Uyển qua cửa kính xe, trong đáy mắt đen láy thoáng qua một nụ cười, nhanh chóng mở cửa xe ra.
Ngũ Vận Uyển lên xe.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt
mặc chiếc áo sơ mi màu xanh than dệt kim đơn giản, trông càng điềm đạm và đẹp trai.
“Mang cơm cho em” Nam Ngự nhàn nhạt nói rồi đưa hộp cơm trong tay cho Ngũ Vận Uyển.
Bình luận facebook