Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-201
Nam Bá hoàn toàn không ngờ rằng, một người luôn có tính cách nhạt nhẽo như Ngũ Vận Uyển lại có thể nói ra những lời mạnh mẽ như vậy.
Đầu tiên anh ta hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Ngũ Vận Uyển, sắc mặt anh ta càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Ngũ Vận Uyển tức giận như vậy là vì Nam Ngự sao?
Là vì mình đã sỉ nhục Nam Ngự?
Vậy nên... đối với cô, Nam Ngự hoàn toàn không phải chỉ là một người chồng trên danh nghĩa?
Ý nghĩ này gần như khiến Nam Bá nghẹt thở.
Ngay sau đó, anh ta lại túm chặt lấy Ngũ Vận Uyển, thậm chí còn dùng lực mạnh hơn vừa rồi, thấp giọng gầm gừ: “Ngũ Vận Uyển! Không lẽ em thật sự động lòng với Nam Ngự rồi? Em có bị ngốc không vậy? Em vốn không hiểu rõ về người đàn ông đó!”.
Ngũ Vận Uyển đau đến mức mặt mày nhăn nhó, một câu cũng không nói ra thành lời.
Nhưng Nam Bá lại không chú ý đến sự thay đổi trong nét mặt của cô, vẫn tiếp tục gầm gừ: “Em có biết mười năm trước, để cứu bản thân mình mà người đàn ông lòng dạ độc ác là Nam Ngự đã ruồng bỏ, không thèm quan tâm đến bạn gái khi đó của mình hay không. Chú ta là loại đàn ông ích kỷ, máu lạnh vô tình! Ngũ Vận Uyển, em đúng là mù quáng!”.
Ngũ Vận Uyển vốn đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi Nam Bá, nhưng khi nghe anh ta nói như vậy, cô đột nhiên sững sờ như bị sét đánh, cả người cứng đờ lại.
“Anh nói bậy!” Một giây sau đó cô buột miệng đáp, sắc mặt trắng bệch, “Anh đừng có bôi nhọ Nam Ngự nữa!”
Thấy Ngũ Vận Uyển vẫn bênh vực Nam Ngự như vậy, Nam Bá càng tức giận hơn, anh ta cũng quên mất chuyện của mười năm trước là một điều cấm kỵ mà chỉ tiếp tục quát: “Anh lừa em ư? Không tin thì em cứ đi điều tra vụ bắt cóc mười năm trước đi, xem xem rốt cuộc Nam Ngự đã sống sót sau vụ bắt cóc đó bằng cách nào? Xem xem cô bạn gái tên Mặc Chiêu Huyên khi đó của chú ta đang sống sờ sờ mà lại chết vì chú ta như thế nào!”
Ngũ Vận Uyển mặt cắt không còn giọt máu.
Mặc Chiêu Huyên...
Là chủ nhân của sợi dây chuyền pha lê đó ư?
Cô ta đã chết rồi?
Còn chết trong vụ bắt cóc mười năm trước?
Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy lượng thông tin trong những lời Nam Bá nói quá lớn, khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Thấy cô như vậy, Nam Bá cũng bình tĩnh lại một chút, buông cô ra, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.
Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.
Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.
Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.
Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.
Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòng
mình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.
Hơn nữa... cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thật
sự bị Nam Ngự hại chết sao?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc. Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.
“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”
Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.
“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.
Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”
Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”
Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.
Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viên
đã từng thăm dò chân tướng mà thôi.
Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.
“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”
“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”
Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.
Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.
“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”
Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại chị Trịnh và Ngũ Vận Uyển.
Chị Trịnh ngẩng đầu, nhìn Ngũ Vận Uyển một cách đầy ẩn ý rồi bỗng lên tiếng: “Vận Uyển à, em muốn chị nói cho em biết thì cũng được, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi những chuyện này có phải là vì chồng của em không?”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ chị Trịnh sẽ hỏi ngược lại mình câu này, cô lập tức ngẩn người, “Chị Trịnh, chẳng lẽ chị..”
“Phải, chị đã biết từ lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dài
một tiếng, “Chồng em chính là Nam Ngự chứ gì? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai của nhà họ Nam, là nhân vật chính trong vụ bắt cóc năm đó.”
Bây giờ Ngũ Vận Uyển đã thật sự kinh ngạc.
Cô luôn tưởng rằng mình đã rất khiêm tốn, nhưng không ngờ chị Trinh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô. Không chỉ vậy, cô ta còn biết quan hệ của Nam Ngự với nhà họ Nam.
Mặc dù Ngũ Vận Uyển nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là sự thừa nhận tốt nhất rồi.
Lúc này Ngũ Vận Uyển không khỏi bái phục chị Trịnh.
Không hổ là tiền bối đã lăn lộn trong giới tin tức hơn mười năm, quả là cô không thể nào so sánh được với khứu giác nhạy bén này.
Nếu chị Trinh đã đoán ra thì Ngũ Vận Uyển cũng không định giấu giếm nữa. Dù sao vốn dĩ quan hệ giữa cô và Nam Ngự cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là cô không thích bị người ta đàm tiếu nên mới luôn không chủ động công khai.
“Vâng, chị Trịnh, chị đoán không sai”
Ngũ Vận Uyển nói nhỏ, “Vậy chị có thể nói cho em biết về vụ bắt cóc năm đó không?”
Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển còn lo rằng chị Trịnh sẽ từ chối, ai ngờ cô ta chỉ nhìn cô thật sâu và nói: “Vận Uyển, chị luôn biết rằng em là một cô gái tốt. Mặc dù gần đây trong tòa soạn có rất nhiều tin đồn về em, nhưng chị tin con mắt nhìn người của mình, chắc chắn em không phải là loại con gái ham tiền”
Ngũ Vận Uyển ngẩn người, sau đó mắt cô hơi đỏ lên, “Chị Trịnh, cảm ơn chị.”
Bắt đầu từ hai năm trước, cô đã luôn phải chịu đựng đủ loại hiểu lầm và coi thường. Lúc mới đầu cô còn muốn giải thích, nhưng sau đó cô cũng lười giải thích luôn, bởi vì người khác hoàn toàn không tin cô.
Thế nên bây giờ chị Trịnh chủ động nói tin tưởng cô khiến cô thật sự rất cảm động.
“Vì vậy khi chị đoán được em đã kết hôn với Nam Ngự, chị đã thật sự rất sốc” Chị Trịnh nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh
mắt xẹt qua một tia đau lòng, “Mặc dù Nam Ngự rất ưu tú, nhưng chị nói thật, đánh giá từ những gì anh ta làm từ hai năm trước, chị thật sự cảm thấy anh ta không phải một người chồng tốt đẹp gì”.
Mặt Ngũ Vận Uyển biến sắc, “Chị Trịnh, rốt cuộc chị đã biết được điều gì?”
Chị Trịnh thở dài, “Em rất may mắn, coi như em hỏi đúng người rồi. Năm đó lúc vụ bắt cóc ấy xảy ra, chị vẫn
làm việc trong tòa soạn báo, khi ấy chị chính là người phụ trách vụ án này. Lúc đầu chị rất liều, đào bới vụ án này rất sâu, nhưng còn chưa kịp đưa tin ra ngoài thì đã
bị người nhà họ Nam đe dọa, tuyệt đối không cho chị tiết lộ ra bên ngoài. Chị biết năng lực và thủ đoạn của người nhà họ Nam nên mấy năm nay chị luôn tỏ ra như thể mình không biết gì hết, nửa chữ cũng không nhắc đến”
Bây giờ Ngũ Vận Uyên đã hiểu ra tại sao chị Trinh lại biết Nam Ngự là cậu hai nhà họ Nam. Nếu năm đó cô ta đã điều tra kỹ về vụ bắt cóc đó thì chắc chắn cô ta không thể nào không biết tên và diện mạo của Nam Ngự.
Nhưng giọng điệu của chị Trinh khiến cô càng nghe càng cảm thấy bất an trong lòng, “Vậy rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chắc hẳn Nam Ngự của năm đó vừa mới học đại học. Nhà họ Nam vốn định đưa anh ta ra nước ngoài, nhưng hình như anh ta đã vì một cô gái mà quyết định ở lại, người con gái đó là bạn gái thuở ấy của anh ta. Nếu chị nhớ không làm thì hình như cô ấy tên là Huyên.”
“Mặc Chiều Huyên” Ngũ Vận Uyển chen vào.
Lần này đổi thành chị Trịnh sửng sốt, “Em biết ư? Đúng, chắc hẳn chính là cái cổ Mặc Chiêu Huyện này. Khi đó tình cảm giữa họ rất tốt, có lẽ đều là mối tình đầu của nhau, dù sao thì Nam Ngự cũng đã ở lại trong nước học đại học vì cô ấy.”
Ngũ Vận Uyển nhớ đến những bức ảnh mà trước đây mình thấy trong ngăn kéo.
Đúng là thời thanh xuân tươi đẹp, hai người họ cười đùa vui vẻ như vậy thì chắc hẳn là thật sự rất yêu nhau.
Có lẽ cũng giống như cô và Nam Bá thuở đó.
“Hồi năm nhất, Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên cố tình thoát khỏi sự bảo vệ của nhà họ Nam để đến chơi tại một thị trấn nhỏ nằm bên cạnh, nhưng không ngờ họ lại bị bắt cóc”
“Họ ư?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không khỏi ngắt lời chị Trịnh, “Chị nói là năm đó không chỉ có mình Nam Ngự bị bắt cóc mà cô gái kia cũng bị bắt cóc ư?”.
“Đúng vậy” Sắc mặt chị Trịnh rất nghiêm túc, “Về chuyện này, nhà họ Nam đã hoàn toàn phong tỏa, vì thế người bên ngoài đều cho rằng chỉ có một mình Nam
Ngự bị bắt cóc, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô gái đáng thương kia”
“Sau đó thì sao?”
“Khi ấy bọn bắt cóc báo con số tiền chuộc khổng lồ. Nhưng dù sao Nam Ngự cũng là cháu ruột của ông cụ Nam nên ông ấy vẫn đồng ý giao tiền chuộc. Nhưng không biết có phải là vì nhóm Nam Ngự đã nhìn thấy diện mạo của những tên bắt cóc đó hay thế nào mà sau khi cầm được tiền, chúng còn định giết con tin, nhốt Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên trong nhà kho và châm lửa”
Ngũ Vận Uyển nghe thấy vậy thì không khỏi khiếp sợ, “Vì thế Mặc Chiêu Huyên đã bị chết cháy ư? Chỉ có Nam Ngự thoát được?”.
“Đại khái là vậy.”
Không biết tại sao sắc mặt của chị Trịnh lại càng trở nên khó coi hơn, “Nhưng theo hồ sơ ghi chép mà khi đó chị tìm được trong cục cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên lại. Nhưng không biết Nam Ngự đã dùng cách gì mà tháo được dây trói, kéo lê đôi chân bị thương và rời khỏi nhà kho đang bốc cháy. Nhưng lúc thi thể Mặc Chiêu Huyên được tìm thấy thì cô ấy vẫn bị trói nguyên tại chỗ”
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái nhợt, “Ý của chị là..”
“Không sai” Giọng chị Trịnh trầm xuống, “Nói trắng ra là, để cứu bản thân mình mà Nam Ngự đã hoàn toàn mặc kệ cô bạn gái đang bị trói”
“Không” Ngũ Vận Uyển gần như buột miệng thốt lên, “Không thể nào, Nam Ngự không phải là người ích kỷ như vậy.”
Mặc dù thời gian cố ở cạnh Nam Ngự không dài, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài trông có vẻ lạnh lùng của anh thực chất lại có một trái tim rất đỗi dịu dàng và ấm áp.
Vì thế cô không tin Nam Ngự lại làm ra loại chuyện như mặc kệ bạn gái như vậy.
Dường như đoán được Ngũ Vận Uyển sẽ nói vậy, chị Trịnh liếc nhìn cô rồi lại thở dài, “Vận Uyển, loại người giàu có sống trong nhung lụa như họ đều sợ chết mà, còn sợ chết hơn đám người bình thường như chúng ta nhiều. Huống hồ Nam Ngự của lúc đó quả thật chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa còn bị thương, anh ta vứt bỏ bạn gái để cứu bản thân mình cũng là chuyện thường tình”
Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói gì.
“Đây là tất cả những gì chị biết, chị còn chưa điều tra chi tiết thì nhà họ Nam đã phong tỏa tin tức rồi” Chị Trịnh nói tiếp, “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói cho em biết những chuyện này đâu, dù sao em và Nam Ngự cũng đã kết hôn rồi. Nhưng có lẽ là vì chị khá cực đoan, chị cảm thấy nếu một người đàn ông lâm vào tình thế nguy cấp
mà thậm chí còn không thử đi cứu bạn gái mình thì hoàn toàn không đáng để em giao phó cả đời đâu.”
Nói rồi, chị Trịnh lại nắm tay Ngũ Vận Uyển với vẻ quan tâm, “Em là một cô gái tốt, chị mong em có thể nhìn
nhận thấu đáo, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền gì với Nam Ngự. Phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới khiến cuộc sống tươi đẹp”
Tất nhiên Ngũ Vận Uyển biết chị Trinh nói với mình. những lời này là vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn cắn môi rồi nặn ra một nụ cười, “Chị Trịnh, cảm ơn chị ạ. Nhưng em vẫn không tin Nam Ngự sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Ngũ Vận Uyển mỉm cười, không nói gì thêm.
Nỗi khiếp sợ lúc đầu đã qua đi, bây giờ cô đã từ từ “tiêu hóa” được những gì mà chị Trịnh và Nam Bá nói với mình.
Cuối cùng cô cũng biết được thân phận của người con gái khiến mình ngưỡng mộ, hóa ra lại là mối tình đầu của Nam Ngự.
Không chỉ có vậy, cô ta còn rời khỏi thế gian này rồi. Bất kể chân tướng là thế nào thì cô ta cũng đã chết vì Nam Ngự, đây là điều không thể thay đổi được.
Vì thế, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi lần Nam Ngự cầm sợi dây chuyền pha lê đó, anh lại có vẻ mặt bị thương như vậy.
Người phụ nữ mà mình từng yêu sâu đậm lại vì mình mà vùi thân trong biển lửa, chết ở độ tuổi đẹp nhất, ở độ tuổi mà anh yêu cô ta nhất. Có mấy ai có thể thật sự buông bỏ được?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám tưởng tượng trong lòng Nam Ngự sẽ có cảm giác gì.
So với vết thương nghiêm trọng trên chân, e là việc mất đi người mình yêu chân thành mới là tổn thương lớn nhất mà vụ bắt cóc kia để lại cho Nam Ngự.
Còn về chuyện Nam Bá và chị Trịnh nói rằng Nam Ngự bỏ mặc Chiêu Huyên để tự cứu bản thân, Ngũ Vận Uyển vẫn không tin.
Cho dù thật sự là như vậy, cô cũng tin Nam Ngự có nỗi khổ của riêng mình.
Có lẽ niềm tin này nghe có vẻ rất mù quáng, nhưng cô vẫn bằng lòng tin tưởng Nam Ngự.
Cũng giống như chuyện đã xảy ra với cô vào hai năm trước, chẳng phải Nam Ngự cũng đã lựa chọn tin tưởng cô không một chút do dự sao?
Chẳng phải hôn nhân là sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau hay sao?
Huống hồ sự cố mười năm trước đã khiến Nam Ngự phải chịu đựng quá nhiều, sao cô có thể nhẫn tâm chỉ trích anh một cách vô tình vô nghĩa được?
Ngũ Vận Uyển và chị Trinh vừa nói chuyện xong thì nhiều người trong tòa soạn cũng quay lại sau khi ăn trưa xong.
Hai người không dám nói về chuyện này nữa, ai về chỗ làm việc của người nấy.
Khó khăn lắm Ngũ Vận Uyển mới hoàn thành xong công việc của mình, chuẩn bị về nhà.
Buổi chiều cô nhận được tin nhắn của thím Trương, nói rằng đã thuê được hộ lý cho mẹ cô.
Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm nên đích thân quay về một chuyến. Sau khi chắc chắn rằng đối phương là hộ lý rất chuyên nghiệp và rất có trách nhiệm, cô mới về lại biệt thự của Nam Ngự.
Tại tập đoàn Ngự Diệu, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Nam Ngự đang kiểm tra mô hình quỹ ngân sách mới nhất thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Tá đi vào.
“Cậu Nam” Không hiểu sao vẻ mặt của Dương Tá lại có chút kỳ quái, “Trước đó cậu bảo tôi đi điều tra người đàn ông đã xâm hại mợ chủ vào hai năm. trước, chúng tôi đã kiểm tra tất cả camera giám sát trong khách sạn và cả các loại hồ sơ ghi chép nhưng không phát hiện được gì. Chúng tôi chỉ phát hiện một thứ bị đánh rơi trong phòng khách sạn.”
Bàn tay đang gõ trên bàn phím của Nam Ngự hơi khựng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Bây giờ hiệu suất làm việc của các cậu chỉ được đến vậy thôi sao? Đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không điều tra ra được rốt cuộc kẻ đó là ai? Hơn nữa các cậu không tự mình đi điều tra thứ bị rơi trong phòng khách sạn đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp các cậu điều tra?”
Trên trán Dương Tá toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Cậu Nam, đương nhiên là tôi sẽ điều tra. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để cậu xem qua món đồ này trước...”
Bấy giờ Nam Ngự mới rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Dương Tá vội vàng đặt món đồ kia lên bàn, anh ấy giải thích: “Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn năm sao. Vì vậy bất cứ thứ gì khách hàng làm rơi, cho dù là một chiếc khăn thì bọn họ cũng sẽ cất giữ cẩn thận và liên lạc với khách hàng. Nhưng bởi vì bọn họ vẫn luôn không tìm được vị khách lần này, cho nên món đồ này đã được cất giữ trong phòng để đồ suốt hai năm”
Lúc này, một chiếc khăn tay được đặt trên bàn của Nam Ngự.
Chiếc khăn có màu xanh lam đậm, được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng và chế tạo cực kỳ tinh xảo, nhưng vừa nhìn đã biết đây là đồ của nam giới, không có hoa văn gì, chỉ có một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ "J” ở góc, là chữ
viết hoa, có cảm giác như được may riêng vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay này, vẻ mặt của Nam Ngự đã thay đổi. Anh nhanh chóng cầm chiếc khăn lên và quan sát cẩn thận một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tá, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Cậu chắc chắn chiếc khăn này được tìm thấy trong phòng khách sạn chứ?”
Bây giờ Dương Tá đã không nhịn được mà rút khăn tay của mình ra để lau mồ hôi, “Vâng thưa cậu Nam. Thế nên tôi mới nghĩ là nên đưa cho cậu nhìn
xem”
Bàn tay của Nam Ngự đột nhiên siết chặt lại, chiếc khăn trong tay anh cũng vì thế mà bị biến dạng.
“Gọi Quý Tương Như qua đây cho tôi!” Vài giây sau, anh mới nghiến răng nói ra câu này.
"Cái đó... Lúc tìm được khăn, tôi đã cố gắng liên hệ với cậu Quý nhưng bây giờ cậu ấy đang tham dự một buổi hội thảo thiết kế ở nước ngoài, điện thoại cũng đã tắt, bởi vậy tạm thời không liên lạc được."
"Vậy cậu nghĩ cách liên hệ cho tôi!" Nam Ngự hét lên, "Sau khi cậu liên lạc được, bảo cậu ta lập tức cút về đây gặp tôi!"
Dương Tá sợ đến tái mặt, "Vâng, cậu Nam"
Lúc này Nam Ngự làm gì còn có tâm trạng xem mô hình thiết kế trong máy tính nữa, anh nhanh chóng trượt xe lăn về phía ngoài cửa.
Dương Tá đuổi theo, lại nghe anh lạnh lùng hỏi: "Ngũ Vận Uyển về nhà chưa?"
"Thím Trương vừa gọi điện thoại tới, nói mợ chủ đã về đến nhà"
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của Nam Ngự mới dịu xuống lại đột nhiên ý thức được mình còn cầm chiếc khăn kia trong tay thì lập tức chán ghét ném cho Dương Tá, "Cậu ném cái này đã cho tôi. Còn nữa, cậu thu mua và đóng cửa nhà xưởng sản xuất loại khăn tay này. Tôi không muốn nhìn thấy loại khăn này xuất hiện ở bất kỳ xó xỉnh nào trên thế giới nữa."
Dương Tá khổ sở nói, "Nhưng chỗ cậu Quý..".
"Cậu lập tức làm theo lời tôi nói!"
Lúc Nam Ngự về đến nhà thì Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.
Chủ yếu là tối hôm qua cô và Nam Ngự chen chúc trên một chiếc giường mãi không thể ngủ ngon, hôm nay quá mệt nên ăn cơm xong đã lập tức tắm rửa rồi đi ngủ.
Nam Ngự vừa vào cửa, đã nhìn thấy cô nằm co trên giường, mặc bộ váy ngủ bằng lụa mà thím Trương mới mua cho cô, ôm chăn bông, để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn và tấm lưng gầy gò.
Nam Ngự không khỏi khẽ nhíu mày.
Ngũ Vận Uyển có thói quen ngủ quấn chăn, thích ôm chăn mà không chịu đắp đàng hoàng. Có lúc anh tỉnh lại lúc nửa đêm, luôn phải đắp chăn cho cô vì sợ cô bị cảm lạnh.
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lạnh hơn sao?
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lanh hơn sao?
Trong nháy mắt, cổ họng Nam Ngự căng ra, quên mất tay mình chuẩn bị làm gì.
Anh vừa nhìn đã lập tức hiểu ra lý do thím Trường đặc biệt chuẩn bị váy ngủ này cho Ngũ Vận Uyển.
Chỉ thấy chiếc váy này màu đen tuyền với hoa văn đẹp mắt lại phức tạp ôm sát lấy làn da trắng như tuyết của Ngũ Vận Uyển, khiến cô càng quyến rũ hơn.
Bản thân chiếc váy ngủ đã ôm sát người, phác họa ra dáng người mảnh khảnh kết hợp với tư thế ngủ tùy tiện của Ngũ Vận Uyển quả thật là...
Con người Nam Ngự càng tốt hơn.
Lúc này, Ngũ Vận Uyển khẽ dụi đôi mắt lim dim, tỉnh dậy.
"Nam Ngự?" Cô thoáng ngẩn người khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên giường nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, "Anh về rồi à?"
Lúc cô về đến nhà, vì quá mệt nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Nam Ngự, cô nhớ tới chuyện chị Trinh đã nói với mình ban ngày, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Nam Ngự không trả lời Ngũ Vận Uyển, chỉ vội vàng cầm chăn đắp lên người cô, lúc này ánh mắt nóng bỏng mới trở lại bình thường, nói nhỏ: "Sau này em ngủ nên mặc thêm áo vào, để tránh bị cảm lạnh"
Ngũ Vận Uyển thoáng ngây người, lúc này mới cúi đầu chú ý tới chiếc váy ngủ mới trên người mình, không khỏi đỏ mặt, "Tôi không ở nhà có một ngày, không ngờ vừa về thím Trương lại ném hết áo ngủ trước đây của tôi, chỉ còn loại như vậy thôi."
Bây giờ Ngũ Vận Uyển thật sự rất hối hận vì mình về nhà vào hôm qua, đã không chiếm được chút lợi ích nào, trái lại còn bị thím Trưởng lợi dụng sơ hở.
Quả nhiên cô không đấu lại được những người sống lâu trong các gia đình giàu có.
Ngũ Vận Uyển sợ hãi rụt cổ lại, "Tôi sẽ thay thuốc ngay đây"
Cô nói xong thì muốn ngồi dậy nhưng không ngờ Nam Ngự đã ẩn cô nằm xuống, "Để tôi làm cho. Em dùng tay trái sẽ bất tiện"
Anh nói xong nhanh chóng cầm bông và thuốc tới, bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình được Nam Ngự bôi thuốc từ khi bị thương tới nay. Nhưng mỗi lần anh bôi thuốc cho cô, hơi nóng phả vào trên cánh tay vẫn làm cô đỏ mặt.
Cô không nhịn được quay đầu lại, thoáng ngây người nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Nam Ngự.
Nhìn từ góc độ này, lông mi Nam Ngự rất dài lại dày, còn có con người đen láy như đá vỏ chai, Ngũ Vận Uyển làm phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Cô nhìn ánh mắt chăm chú của Nam Ngự lại không nhịn được khẽ nói: "Nam Ngự, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Nam Ngự tập trung bôi thuốc cho cô, không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Chủ của sợi dây chuyền kia... là bạn gái cũ của anh sao?" Ngũ Vận Uyển lấy hết can đảm hỏi.
Bàn tay Nam Ngự cầm bông tăm thoáng dừng lại nhưng rất nhanh đã bôi tiếp, anh lại "Ừ" một tiếng.
Lẽ nào... mười năm trước, anh thật sự bỏ lại Mặc Chiêu Huyên không để ý, cho nên mới cảm thấy có lỗi với cô ta?
Không.
Không thể nào.
Cô lắc đầu không dám hỏi tiếp nữa, đề tài này đã dừng lại như vậy.
Một nơi khác.
Ở khu biệt thự nhà tổ của nhà họ Nam.
Dù sao ông cụ Nam cũng đã lớn tuổi nên đi ngủ sớm,
Nhưng Nam Tiêu vẫn ở trong phòng sách, đứng trước mặt ông ta là một người lưng hơi gù, mặt khuất trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ.
"Ông nói thật à?" Gương mặt Nam Tiêu bây giờ cực kỳ thâm trầm, gần như có thể nhỏ ra mực, "Thằng tàn phế Nam Ngự kia thật sự làm chuyện đó với con vợ mới cưới của nó à?".
"Thật trăm phần trăm" Người đứng trước bàn trả lời đâu ra đấy, "Ông cụ Nam còn rất quan tâm tới chuyện này, tôi cũng đã cẩn thận quan sát rồi, chắc chắn không sai được”.
"Đáng chết!" Nam Tiêu đập bàn, ánh mắt như muốn bốc lửa, "Nói cách khác, nếu thuận lợi thì con đàn bà Ngũ Vận Uyển kia vẫn có thể sinh con cho thằng tàn phế Nam Ngự đáng chết đó à?"
"Trên lý thuyết là có khả năng" Người đứng trước bàn cung kính trả lời.
"Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được!" Nam Tiêu nói với vẻ mặt dữ tợn, suy nghĩ một lát lại nói tiếp, "Như vậy đi, ngày mai tôi nghĩ cách kéo Nam Ngự đi, còn ông tìm cách giải quyết con đàn bà tên Ngũ Vận Uyển kia"
Người kia nhíu mày, "Cậu chủ, sao chúng ta không trực tiếp xử lý Nam Ngự?"
"Ông tưởng tôi không muốn chắc?" Nam Tiêu cười lạnh, "Nhưng ông cũng biết ông già để ý Nam Ngự tới mức nào. Trong vụ bắt cóc mười năm trước, ông ta suýt nữa đã lật tung cả thành phố S, cho nên chúng ta không thể tùy tiện động vào nó được. Nhưng Ngũ Vận Uyển lại khác, cô ta chỉ là người ngoài, cho dù xảy ra chuyện lại điều tra ra được chúng ta thì ông cụ cũng sẽ không làm gì đâu."
"Vâng, tôi rõ rồi."
"Còn nữa" Nam Tiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt trầm xuống, "Ông tuyệt đối đừng để cho Nam Bá biết chuyện này."
Ánh mắt người kia lóe lên, "Vâng."
"Ông đi đi"
"Vâng, cậu chủ"
Hôm sau, Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn làm việc được một lúc thì nhận được tin nhắn của Nam Ngự nói phải đi công tác, bảo cô nhớ thay thuốc và chăm sóc tốt cho mình.
Cô ngoan ngoãn trả lời một câu “Tôi biết rồi”, sau đó bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Thời hạn in ấn sắp tới, cả tòa soạn đều loạn hết cả lên, bọn họ phải tăng ca rất muộn mới không dễ gì hoàn thành kịp.
Ngũ Vận Uyển là nhóm người cuối cùng rời khỏi tòa soạn. Bây giờ đã hơn. mười hai giờ khuya, thật không khéo là trong sân vận động bên cạnh tòa soạn của bọn họ hình như đang tổ chức một buổi hòa nhạc nên đường tắc, không thể nào bắt được xe.
Đầu tiên anh ta hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Ngũ Vận Uyển, sắc mặt anh ta càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Ngũ Vận Uyển tức giận như vậy là vì Nam Ngự sao?
Là vì mình đã sỉ nhục Nam Ngự?
Vậy nên... đối với cô, Nam Ngự hoàn toàn không phải chỉ là một người chồng trên danh nghĩa?
Ý nghĩ này gần như khiến Nam Bá nghẹt thở.
Ngay sau đó, anh ta lại túm chặt lấy Ngũ Vận Uyển, thậm chí còn dùng lực mạnh hơn vừa rồi, thấp giọng gầm gừ: “Ngũ Vận Uyển! Không lẽ em thật sự động lòng với Nam Ngự rồi? Em có bị ngốc không vậy? Em vốn không hiểu rõ về người đàn ông đó!”.
Ngũ Vận Uyển đau đến mức mặt mày nhăn nhó, một câu cũng không nói ra thành lời.
Nhưng Nam Bá lại không chú ý đến sự thay đổi trong nét mặt của cô, vẫn tiếp tục gầm gừ: “Em có biết mười năm trước, để cứu bản thân mình mà người đàn ông lòng dạ độc ác là Nam Ngự đã ruồng bỏ, không thèm quan tâm đến bạn gái khi đó của mình hay không. Chú ta là loại đàn ông ích kỷ, máu lạnh vô tình! Ngũ Vận Uyển, em đúng là mù quáng!”.
Ngũ Vận Uyển vốn đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi Nam Bá, nhưng khi nghe anh ta nói như vậy, cô đột nhiên sững sờ như bị sét đánh, cả người cứng đờ lại.
“Anh nói bậy!” Một giây sau đó cô buột miệng đáp, sắc mặt trắng bệch, “Anh đừng có bôi nhọ Nam Ngự nữa!”
Thấy Ngũ Vận Uyển vẫn bênh vực Nam Ngự như vậy, Nam Bá càng tức giận hơn, anh ta cũng quên mất chuyện của mười năm trước là một điều cấm kỵ mà chỉ tiếp tục quát: “Anh lừa em ư? Không tin thì em cứ đi điều tra vụ bắt cóc mười năm trước đi, xem xem rốt cuộc Nam Ngự đã sống sót sau vụ bắt cóc đó bằng cách nào? Xem xem cô bạn gái tên Mặc Chiêu Huyên khi đó của chú ta đang sống sờ sờ mà lại chết vì chú ta như thế nào!”
Ngũ Vận Uyển mặt cắt không còn giọt máu.
Mặc Chiêu Huyên...
Là chủ nhân của sợi dây chuyền pha lê đó ư?
Cô ta đã chết rồi?
Còn chết trong vụ bắt cóc mười năm trước?
Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy lượng thông tin trong những lời Nam Bá nói quá lớn, khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Thấy cô như vậy, Nam Bá cũng bình tĩnh lại một chút, buông cô ra, trên mặt hiện lên vẻ hối hận.
Vụ bắt cóc mười năm trước của Nam Ngự là điều cấm kỵ của nhà họ Nam, khi đó tin tức gần như bị phong tỏa hoàn toàn, người nhà họ Nam cũng tuyệt nhiên không nhắc đến.
Nhưng lúc này, anh ta lại vì lòng đố kỵ mà buột miệng nói ra.
Nhưng bất luận thế nào, có thể khiến Ngũ Vận Uyển nhận thức rõ Nam Ngự là loại đàn ông gì cũng là điều tốt.
Nghĩ vậy, anh ta nhìn Ngũ Vận Uyển, bình tĩnh hơn một chút, “Vận Uyển, dù sau cùng hai chúng ta có thể nào thì anh cũng không muốn em bị Nam Ngự lừa gạt”.
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không nghe rõ Nam Bá đang nói gì, đúng lúc này, người của tòa soạn cũng lần lượt đi vào chuẩn bị cho cuộc họp.
Khi nhìn thấy trong phòng họp chỉ có Ngũ Vận Uyển và Nam Bá, ban đầu mọi người hơi ngẩn ra, nhưng sau đó họ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt bát quái, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Ngũ Vận Uyển cũng lập tức ngồi vào chỗ của mình, nhưng cô đều mất tập trung trong suốt cuộc họp, chỉ luôn nghĩ về những gì mà Nam Bá vừa nói.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, mấy hôm nay trong lòng
mình luôn khó chịu như vậy, không ngờ lại là vì một người phụ nữ đã qua đời.
Hơn nữa... cô gái xinh đẹp tên Mặc Chiêu Huyên kia thật
sự bị Nam Ngự hại chết sao?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Khó khăn lắm mới trụ được đến lúc cuộc họp kết thúc. Sau khi quay về phòng làm việc, Ngũ Vận Uyển không ngừng do dự, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi đến bên cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.
“Chị Trịnh” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, “Em có thể hỏi chị một chuyện được không?”
Chị Trịnh là phóng viên kỳ cựu đã có tuổi nghề hơn mười năm, trước đây cô ta đều làm việc ở tòa soạn báo, sau đó cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chạy tin nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn.
“Chuyện gì?” Chị Trinh và Ngũ Vận Uyển có quan hệ khá tốt, cô ta hỏi một cách thoải mái.
Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó nói, “Em muốn hỏi chị về vụ cầu hai nhà họ Nam bị bắt cóc vào mười năm trước.”
Hiển nhiên là chị Trịnh không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển sẽ hỏi đến chuyện này, đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó không biết tại sao chị Trịnh lại lộ ra vẻ hoảng hốt, “Vận Uyển, em hỏi chuyện này làm gì?”
Thực ra Ngũ Vận Uyển cũng đã hết cách nên mới đến hỏi chị Trịnh.
Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoài người nhà họ Nam ra thì người biết về vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án và phóng viên
đã từng thăm dò chân tướng mà thôi.
Vì thế cô đã dự đoán và cũng muốn thử vận may nên mới đến hỏi chị Trịnh - người có kinh nghiệm lão làng nhất.
“Em...” Ngũ Vận Uyển vẫn khăng khăng nói, “Em chỉ tò mò thôi.”
“Nếu là vì tò mò thì em đừng nên hỏi nữa” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc, “Chuyện của nhà họ Nam không phải là chuyện mà những người dân thấp bé như chúng ta có thể nghe ngóng được đầu”
Nói rồi, chị Trịnh lại tiếp tục làm việc, nhưng thái độ này của cô ta càng khiến Ngũ Vận Uyển tò mò hơn.
Chắc chắn chị Trinh biết gì đó.
“Chị Trịnh” Cô nhanh chóng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, “Em thật sự rất cần biết chuyện này, em không thể nói lý do chính xác nhưng em thật sự rất muốn biết.”
Lúc này, người trong tòa soạn đều đi ăn trưa rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại chị Trịnh và Ngũ Vận Uyển.
Chị Trịnh ngẩng đầu, nhìn Ngũ Vận Uyển một cách đầy ẩn ý rồi bỗng lên tiếng: “Vận Uyển à, em muốn chị nói cho em biết thì cũng được, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi những chuyện này có phải là vì chồng của em không?”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ chị Trịnh sẽ hỏi ngược lại mình câu này, cô lập tức ngẩn người, “Chị Trịnh, chẳng lẽ chị..”
“Phải, chị đã biết từ lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dài
một tiếng, “Chồng em chính là Nam Ngự chứ gì? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai của nhà họ Nam, là nhân vật chính trong vụ bắt cóc năm đó.”
Bây giờ Ngũ Vận Uyển đã thật sự kinh ngạc.
Cô luôn tưởng rằng mình đã rất khiêm tốn, nhưng không ngờ chị Trinh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô. Không chỉ vậy, cô ta còn biết quan hệ của Nam Ngự với nhà họ Nam.
Mặc dù Ngũ Vận Uyển nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là sự thừa nhận tốt nhất rồi.
Lúc này Ngũ Vận Uyển không khỏi bái phục chị Trịnh.
Không hổ là tiền bối đã lăn lộn trong giới tin tức hơn mười năm, quả là cô không thể nào so sánh được với khứu giác nhạy bén này.
Nếu chị Trinh đã đoán ra thì Ngũ Vận Uyển cũng không định giấu giếm nữa. Dù sao vốn dĩ quan hệ giữa cô và Nam Ngự cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là cô không thích bị người ta đàm tiếu nên mới luôn không chủ động công khai.
“Vâng, chị Trịnh, chị đoán không sai”
Ngũ Vận Uyển nói nhỏ, “Vậy chị có thể nói cho em biết về vụ bắt cóc năm đó không?”
Vốn dĩ Ngũ Vận Uyển còn lo rằng chị Trịnh sẽ từ chối, ai ngờ cô ta chỉ nhìn cô thật sâu và nói: “Vận Uyển, chị luôn biết rằng em là một cô gái tốt. Mặc dù gần đây trong tòa soạn có rất nhiều tin đồn về em, nhưng chị tin con mắt nhìn người của mình, chắc chắn em không phải là loại con gái ham tiền”
Ngũ Vận Uyển ngẩn người, sau đó mắt cô hơi đỏ lên, “Chị Trịnh, cảm ơn chị.”
Bắt đầu từ hai năm trước, cô đã luôn phải chịu đựng đủ loại hiểu lầm và coi thường. Lúc mới đầu cô còn muốn giải thích, nhưng sau đó cô cũng lười giải thích luôn, bởi vì người khác hoàn toàn không tin cô.
Thế nên bây giờ chị Trịnh chủ động nói tin tưởng cô khiến cô thật sự rất cảm động.
“Vì vậy khi chị đoán được em đã kết hôn với Nam Ngự, chị đã thật sự rất sốc” Chị Trịnh nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh
mắt xẹt qua một tia đau lòng, “Mặc dù Nam Ngự rất ưu tú, nhưng chị nói thật, đánh giá từ những gì anh ta làm từ hai năm trước, chị thật sự cảm thấy anh ta không phải một người chồng tốt đẹp gì”.
Mặt Ngũ Vận Uyển biến sắc, “Chị Trịnh, rốt cuộc chị đã biết được điều gì?”
Chị Trịnh thở dài, “Em rất may mắn, coi như em hỏi đúng người rồi. Năm đó lúc vụ bắt cóc ấy xảy ra, chị vẫn
làm việc trong tòa soạn báo, khi ấy chị chính là người phụ trách vụ án này. Lúc đầu chị rất liều, đào bới vụ án này rất sâu, nhưng còn chưa kịp đưa tin ra ngoài thì đã
bị người nhà họ Nam đe dọa, tuyệt đối không cho chị tiết lộ ra bên ngoài. Chị biết năng lực và thủ đoạn của người nhà họ Nam nên mấy năm nay chị luôn tỏ ra như thể mình không biết gì hết, nửa chữ cũng không nhắc đến”
Bây giờ Ngũ Vận Uyên đã hiểu ra tại sao chị Trinh lại biết Nam Ngự là cậu hai nhà họ Nam. Nếu năm đó cô ta đã điều tra kỹ về vụ bắt cóc đó thì chắc chắn cô ta không thể nào không biết tên và diện mạo của Nam Ngự.
Nhưng giọng điệu của chị Trinh khiến cô càng nghe càng cảm thấy bất an trong lòng, “Vậy rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chắc hẳn Nam Ngự của năm đó vừa mới học đại học. Nhà họ Nam vốn định đưa anh ta ra nước ngoài, nhưng hình như anh ta đã vì một cô gái mà quyết định ở lại, người con gái đó là bạn gái thuở ấy của anh ta. Nếu chị nhớ không làm thì hình như cô ấy tên là Huyên.”
“Mặc Chiều Huyên” Ngũ Vận Uyển chen vào.
Lần này đổi thành chị Trịnh sửng sốt, “Em biết ư? Đúng, chắc hẳn chính là cái cổ Mặc Chiêu Huyện này. Khi đó tình cảm giữa họ rất tốt, có lẽ đều là mối tình đầu của nhau, dù sao thì Nam Ngự cũng đã ở lại trong nước học đại học vì cô ấy.”
Ngũ Vận Uyển nhớ đến những bức ảnh mà trước đây mình thấy trong ngăn kéo.
Đúng là thời thanh xuân tươi đẹp, hai người họ cười đùa vui vẻ như vậy thì chắc hẳn là thật sự rất yêu nhau.
Có lẽ cũng giống như cô và Nam Bá thuở đó.
“Hồi năm nhất, Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên cố tình thoát khỏi sự bảo vệ của nhà họ Nam để đến chơi tại một thị trấn nhỏ nằm bên cạnh, nhưng không ngờ họ lại bị bắt cóc”
“Họ ư?” Ngũ Vận Uyển sửng sốt, không khỏi ngắt lời chị Trịnh, “Chị nói là năm đó không chỉ có mình Nam Ngự bị bắt cóc mà cô gái kia cũng bị bắt cóc ư?”.
“Đúng vậy” Sắc mặt chị Trịnh rất nghiêm túc, “Về chuyện này, nhà họ Nam đã hoàn toàn phong tỏa, vì thế người bên ngoài đều cho rằng chỉ có một mình Nam
Ngự bị bắt cóc, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô gái đáng thương kia”
“Sau đó thì sao?”
“Khi ấy bọn bắt cóc báo con số tiền chuộc khổng lồ. Nhưng dù sao Nam Ngự cũng là cháu ruột của ông cụ Nam nên ông ấy vẫn đồng ý giao tiền chuộc. Nhưng không biết có phải là vì nhóm Nam Ngự đã nhìn thấy diện mạo của những tên bắt cóc đó hay thế nào mà sau khi cầm được tiền, chúng còn định giết con tin, nhốt Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên trong nhà kho và châm lửa”
Ngũ Vận Uyển nghe thấy vậy thì không khỏi khiếp sợ, “Vì thế Mặc Chiêu Huyên đã bị chết cháy ư? Chỉ có Nam Ngự thoát được?”.
“Đại khái là vậy.”
Không biết tại sao sắc mặt của chị Trịnh lại càng trở nên khó coi hơn, “Nhưng theo hồ sơ ghi chép mà khi đó chị tìm được trong cục cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Nam Ngự và Mặc Chiêu Huyên lại. Nhưng không biết Nam Ngự đã dùng cách gì mà tháo được dây trói, kéo lê đôi chân bị thương và rời khỏi nhà kho đang bốc cháy. Nhưng lúc thi thể Mặc Chiêu Huyên được tìm thấy thì cô ấy vẫn bị trói nguyên tại chỗ”
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hơi tái nhợt, “Ý của chị là..”
“Không sai” Giọng chị Trịnh trầm xuống, “Nói trắng ra là, để cứu bản thân mình mà Nam Ngự đã hoàn toàn mặc kệ cô bạn gái đang bị trói”
“Không” Ngũ Vận Uyển gần như buột miệng thốt lên, “Không thể nào, Nam Ngự không phải là người ích kỷ như vậy.”
Mặc dù thời gian cố ở cạnh Nam Ngự không dài, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng dưới vẻ ngoài trông có vẻ lạnh lùng của anh thực chất lại có một trái tim rất đỗi dịu dàng và ấm áp.
Vì thế cô không tin Nam Ngự lại làm ra loại chuyện như mặc kệ bạn gái như vậy.
Dường như đoán được Ngũ Vận Uyển sẽ nói vậy, chị Trịnh liếc nhìn cô rồi lại thở dài, “Vận Uyển, loại người giàu có sống trong nhung lụa như họ đều sợ chết mà, còn sợ chết hơn đám người bình thường như chúng ta nhiều. Huống hồ Nam Ngự của lúc đó quả thật chỉ là một chàng trai trẻ, hơn nữa còn bị thương, anh ta vứt bỏ bạn gái để cứu bản thân mình cũng là chuyện thường tình”
Ngũ Vận Uyển cắn môi không nói gì.
“Đây là tất cả những gì chị biết, chị còn chưa điều tra chi tiết thì nhà họ Nam đã phong tỏa tin tức rồi” Chị Trịnh nói tiếp, “Vốn dĩ chị cũng không muốn nói cho em biết những chuyện này đâu, dù sao em và Nam Ngự cũng đã kết hôn rồi. Nhưng có lẽ là vì chị khá cực đoan, chị cảm thấy nếu một người đàn ông lâm vào tình thế nguy cấp
mà thậm chí còn không thử đi cứu bạn gái mình thì hoàn toàn không đáng để em giao phó cả đời đâu.”
Nói rồi, chị Trịnh lại nắm tay Ngũ Vận Uyển với vẻ quan tâm, “Em là một cô gái tốt, chị mong em có thể nhìn
nhận thấu đáo, đừng ôm bất kỳ ảo tưởng hão huyền gì với Nam Ngự. Phụ nữ chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới khiến cuộc sống tươi đẹp”
Tất nhiên Ngũ Vận Uyển biết chị Trinh nói với mình. những lời này là vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn cắn môi rồi nặn ra một nụ cười, “Chị Trịnh, cảm ơn chị ạ. Nhưng em vẫn không tin Nam Ngự sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Ngũ Vận Uyển mỉm cười, không nói gì thêm.
Nỗi khiếp sợ lúc đầu đã qua đi, bây giờ cô đã từ từ “tiêu hóa” được những gì mà chị Trịnh và Nam Bá nói với mình.
Cuối cùng cô cũng biết được thân phận của người con gái khiến mình ngưỡng mộ, hóa ra lại là mối tình đầu của Nam Ngự.
Không chỉ có vậy, cô ta còn rời khỏi thế gian này rồi. Bất kể chân tướng là thế nào thì cô ta cũng đã chết vì Nam Ngự, đây là điều không thể thay đổi được.
Vì thế, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi lần Nam Ngự cầm sợi dây chuyền pha lê đó, anh lại có vẻ mặt bị thương như vậy.
Người phụ nữ mà mình từng yêu sâu đậm lại vì mình mà vùi thân trong biển lửa, chết ở độ tuổi đẹp nhất, ở độ tuổi mà anh yêu cô ta nhất. Có mấy ai có thể thật sự buông bỏ được?
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không dám tưởng tượng trong lòng Nam Ngự sẽ có cảm giác gì.
So với vết thương nghiêm trọng trên chân, e là việc mất đi người mình yêu chân thành mới là tổn thương lớn nhất mà vụ bắt cóc kia để lại cho Nam Ngự.
Còn về chuyện Nam Bá và chị Trịnh nói rằng Nam Ngự bỏ mặc Chiêu Huyên để tự cứu bản thân, Ngũ Vận Uyển vẫn không tin.
Cho dù thật sự là như vậy, cô cũng tin Nam Ngự có nỗi khổ của riêng mình.
Có lẽ niềm tin này nghe có vẻ rất mù quáng, nhưng cô vẫn bằng lòng tin tưởng Nam Ngự.
Cũng giống như chuyện đã xảy ra với cô vào hai năm trước, chẳng phải Nam Ngự cũng đã lựa chọn tin tưởng cô không một chút do dự sao?
Chẳng phải hôn nhân là sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau hay sao?
Huống hồ sự cố mười năm trước đã khiến Nam Ngự phải chịu đựng quá nhiều, sao cô có thể nhẫn tâm chỉ trích anh một cách vô tình vô nghĩa được?
Ngũ Vận Uyển và chị Trinh vừa nói chuyện xong thì nhiều người trong tòa soạn cũng quay lại sau khi ăn trưa xong.
Hai người không dám nói về chuyện này nữa, ai về chỗ làm việc của người nấy.
Khó khăn lắm Ngũ Vận Uyển mới hoàn thành xong công việc của mình, chuẩn bị về nhà.
Buổi chiều cô nhận được tin nhắn của thím Trương, nói rằng đã thuê được hộ lý cho mẹ cô.
Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm nên đích thân quay về một chuyến. Sau khi chắc chắn rằng đối phương là hộ lý rất chuyên nghiệp và rất có trách nhiệm, cô mới về lại biệt thự của Nam Ngự.
Tại tập đoàn Ngự Diệu, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Nam Ngự đang kiểm tra mô hình quỹ ngân sách mới nhất thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Tá đi vào.
“Cậu Nam” Không hiểu sao vẻ mặt của Dương Tá lại có chút kỳ quái, “Trước đó cậu bảo tôi đi điều tra người đàn ông đã xâm hại mợ chủ vào hai năm. trước, chúng tôi đã kiểm tra tất cả camera giám sát trong khách sạn và cả các loại hồ sơ ghi chép nhưng không phát hiện được gì. Chúng tôi chỉ phát hiện một thứ bị đánh rơi trong phòng khách sạn.”
Bàn tay đang gõ trên bàn phím của Nam Ngự hơi khựng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Bây giờ hiệu suất làm việc của các cậu chỉ được đến vậy thôi sao? Đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không điều tra ra được rốt cuộc kẻ đó là ai? Hơn nữa các cậu không tự mình đi điều tra thứ bị rơi trong phòng khách sạn đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp các cậu điều tra?”
Trên trán Dương Tá toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Cậu Nam, đương nhiên là tôi sẽ điều tra. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để cậu xem qua món đồ này trước...”
Bấy giờ Nam Ngự mới rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Dương Tá vội vàng đặt món đồ kia lên bàn, anh ấy giải thích: “Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn năm sao. Vì vậy bất cứ thứ gì khách hàng làm rơi, cho dù là một chiếc khăn thì bọn họ cũng sẽ cất giữ cẩn thận và liên lạc với khách hàng. Nhưng bởi vì bọn họ vẫn luôn không tìm được vị khách lần này, cho nên món đồ này đã được cất giữ trong phòng để đồ suốt hai năm”
Lúc này, một chiếc khăn tay được đặt trên bàn của Nam Ngự.
Chiếc khăn có màu xanh lam đậm, được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng và chế tạo cực kỳ tinh xảo, nhưng vừa nhìn đã biết đây là đồ của nam giới, không có hoa văn gì, chỉ có một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ "J” ở góc, là chữ
viết hoa, có cảm giác như được may riêng vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay này, vẻ mặt của Nam Ngự đã thay đổi. Anh nhanh chóng cầm chiếc khăn lên và quan sát cẩn thận một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tá, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Cậu chắc chắn chiếc khăn này được tìm thấy trong phòng khách sạn chứ?”
Bây giờ Dương Tá đã không nhịn được mà rút khăn tay của mình ra để lau mồ hôi, “Vâng thưa cậu Nam. Thế nên tôi mới nghĩ là nên đưa cho cậu nhìn
xem”
Bàn tay của Nam Ngự đột nhiên siết chặt lại, chiếc khăn trong tay anh cũng vì thế mà bị biến dạng.
“Gọi Quý Tương Như qua đây cho tôi!” Vài giây sau, anh mới nghiến răng nói ra câu này.
"Cái đó... Lúc tìm được khăn, tôi đã cố gắng liên hệ với cậu Quý nhưng bây giờ cậu ấy đang tham dự một buổi hội thảo thiết kế ở nước ngoài, điện thoại cũng đã tắt, bởi vậy tạm thời không liên lạc được."
"Vậy cậu nghĩ cách liên hệ cho tôi!" Nam Ngự hét lên, "Sau khi cậu liên lạc được, bảo cậu ta lập tức cút về đây gặp tôi!"
Dương Tá sợ đến tái mặt, "Vâng, cậu Nam"
Lúc này Nam Ngự làm gì còn có tâm trạng xem mô hình thiết kế trong máy tính nữa, anh nhanh chóng trượt xe lăn về phía ngoài cửa.
Dương Tá đuổi theo, lại nghe anh lạnh lùng hỏi: "Ngũ Vận Uyển về nhà chưa?"
"Thím Trương vừa gọi điện thoại tới, nói mợ chủ đã về đến nhà"
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của Nam Ngự mới dịu xuống lại đột nhiên ý thức được mình còn cầm chiếc khăn kia trong tay thì lập tức chán ghét ném cho Dương Tá, "Cậu ném cái này đã cho tôi. Còn nữa, cậu thu mua và đóng cửa nhà xưởng sản xuất loại khăn tay này. Tôi không muốn nhìn thấy loại khăn này xuất hiện ở bất kỳ xó xỉnh nào trên thế giới nữa."
Dương Tá khổ sở nói, "Nhưng chỗ cậu Quý..".
"Cậu lập tức làm theo lời tôi nói!"
Lúc Nam Ngự về đến nhà thì Ngũ Vận Uyển đã ngủ rồi.
Chủ yếu là tối hôm qua cô và Nam Ngự chen chúc trên một chiếc giường mãi không thể ngủ ngon, hôm nay quá mệt nên ăn cơm xong đã lập tức tắm rửa rồi đi ngủ.
Nam Ngự vừa vào cửa, đã nhìn thấy cô nằm co trên giường, mặc bộ váy ngủ bằng lụa mà thím Trương mới mua cho cô, ôm chăn bông, để lộ ra bờ vai nhỏ nhắn và tấm lưng gầy gò.
Nam Ngự không khỏi khẽ nhíu mày.
Ngũ Vận Uyển có thói quen ngủ quấn chăn, thích ôm chăn mà không chịu đắp đàng hoàng. Có lúc anh tỉnh lại lúc nửa đêm, luôn phải đắp chăn cho cô vì sợ cô bị cảm lạnh.
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lạnh hơn sao?
Nhưng thím Trương sẽ không làm chuyện này, sao còn mua váy ngủ mỏng manh như vậy cho cô ấy chứ? Thế này chẳng phải sẽ làm cô ấy dễ bị cảm lanh hơn sao?
Trong nháy mắt, cổ họng Nam Ngự căng ra, quên mất tay mình chuẩn bị làm gì.
Anh vừa nhìn đã lập tức hiểu ra lý do thím Trường đặc biệt chuẩn bị váy ngủ này cho Ngũ Vận Uyển.
Chỉ thấy chiếc váy này màu đen tuyền với hoa văn đẹp mắt lại phức tạp ôm sát lấy làn da trắng như tuyết của Ngũ Vận Uyển, khiến cô càng quyến rũ hơn.
Bản thân chiếc váy ngủ đã ôm sát người, phác họa ra dáng người mảnh khảnh kết hợp với tư thế ngủ tùy tiện của Ngũ Vận Uyển quả thật là...
Con người Nam Ngự càng tốt hơn.
Lúc này, Ngũ Vận Uyển khẽ dụi đôi mắt lim dim, tỉnh dậy.
"Nam Ngự?" Cô thoáng ngẩn người khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên giường nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, "Anh về rồi à?"
Lúc cô về đến nhà, vì quá mệt nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Nam Ngự, cô nhớ tới chuyện chị Trinh đã nói với mình ban ngày, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Nam Ngự không trả lời Ngũ Vận Uyển, chỉ vội vàng cầm chăn đắp lên người cô, lúc này ánh mắt nóng bỏng mới trở lại bình thường, nói nhỏ: "Sau này em ngủ nên mặc thêm áo vào, để tránh bị cảm lạnh"
Ngũ Vận Uyển thoáng ngây người, lúc này mới cúi đầu chú ý tới chiếc váy ngủ mới trên người mình, không khỏi đỏ mặt, "Tôi không ở nhà có một ngày, không ngờ vừa về thím Trương lại ném hết áo ngủ trước đây của tôi, chỉ còn loại như vậy thôi."
Bây giờ Ngũ Vận Uyển thật sự rất hối hận vì mình về nhà vào hôm qua, đã không chiếm được chút lợi ích nào, trái lại còn bị thím Trưởng lợi dụng sơ hở.
Quả nhiên cô không đấu lại được những người sống lâu trong các gia đình giàu có.
Ngũ Vận Uyển sợ hãi rụt cổ lại, "Tôi sẽ thay thuốc ngay đây"
Cô nói xong thì muốn ngồi dậy nhưng không ngờ Nam Ngự đã ẩn cô nằm xuống, "Để tôi làm cho. Em dùng tay trái sẽ bất tiện"
Anh nói xong nhanh chóng cầm bông và thuốc tới, bôi thuốc cho Ngũ Vận Uyển.
Ngũ Vận Uyển không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình được Nam Ngự bôi thuốc từ khi bị thương tới nay. Nhưng mỗi lần anh bôi thuốc cho cô, hơi nóng phả vào trên cánh tay vẫn làm cô đỏ mặt.
Cô không nhịn được quay đầu lại, thoáng ngây người nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Nam Ngự.
Nhìn từ góc độ này, lông mi Nam Ngự rất dài lại dày, còn có con người đen láy như đá vỏ chai, Ngũ Vận Uyển làm phụ nữ nhìn thấy cũng phải mặc cảm.
Cô nhìn ánh mắt chăm chú của Nam Ngự lại không nhịn được khẽ nói: "Nam Ngự, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Nam Ngự tập trung bôi thuốc cho cô, không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Chủ của sợi dây chuyền kia... là bạn gái cũ của anh sao?" Ngũ Vận Uyển lấy hết can đảm hỏi.
Bàn tay Nam Ngự cầm bông tăm thoáng dừng lại nhưng rất nhanh đã bôi tiếp, anh lại "Ừ" một tiếng.
Lẽ nào... mười năm trước, anh thật sự bỏ lại Mặc Chiêu Huyên không để ý, cho nên mới cảm thấy có lỗi với cô ta?
Không.
Không thể nào.
Cô lắc đầu không dám hỏi tiếp nữa, đề tài này đã dừng lại như vậy.
Một nơi khác.
Ở khu biệt thự nhà tổ của nhà họ Nam.
Dù sao ông cụ Nam cũng đã lớn tuổi nên đi ngủ sớm,
Nhưng Nam Tiêu vẫn ở trong phòng sách, đứng trước mặt ông ta là một người lưng hơi gù, mặt khuất trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ.
"Ông nói thật à?" Gương mặt Nam Tiêu bây giờ cực kỳ thâm trầm, gần như có thể nhỏ ra mực, "Thằng tàn phế Nam Ngự kia thật sự làm chuyện đó với con vợ mới cưới của nó à?".
"Thật trăm phần trăm" Người đứng trước bàn trả lời đâu ra đấy, "Ông cụ Nam còn rất quan tâm tới chuyện này, tôi cũng đã cẩn thận quan sát rồi, chắc chắn không sai được”.
"Đáng chết!" Nam Tiêu đập bàn, ánh mắt như muốn bốc lửa, "Nói cách khác, nếu thuận lợi thì con đàn bà Ngũ Vận Uyển kia vẫn có thể sinh con cho thằng tàn phế Nam Ngự đáng chết đó à?"
"Trên lý thuyết là có khả năng" Người đứng trước bàn cung kính trả lời.
"Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được!" Nam Tiêu nói với vẻ mặt dữ tợn, suy nghĩ một lát lại nói tiếp, "Như vậy đi, ngày mai tôi nghĩ cách kéo Nam Ngự đi, còn ông tìm cách giải quyết con đàn bà tên Ngũ Vận Uyển kia"
Người kia nhíu mày, "Cậu chủ, sao chúng ta không trực tiếp xử lý Nam Ngự?"
"Ông tưởng tôi không muốn chắc?" Nam Tiêu cười lạnh, "Nhưng ông cũng biết ông già để ý Nam Ngự tới mức nào. Trong vụ bắt cóc mười năm trước, ông ta suýt nữa đã lật tung cả thành phố S, cho nên chúng ta không thể tùy tiện động vào nó được. Nhưng Ngũ Vận Uyển lại khác, cô ta chỉ là người ngoài, cho dù xảy ra chuyện lại điều tra ra được chúng ta thì ông cụ cũng sẽ không làm gì đâu."
"Vâng, tôi rõ rồi."
"Còn nữa" Nam Tiêu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt trầm xuống, "Ông tuyệt đối đừng để cho Nam Bá biết chuyện này."
Ánh mắt người kia lóe lên, "Vâng."
"Ông đi đi"
"Vâng, cậu chủ"
Hôm sau, Ngũ Vận Uyển đến tòa soạn làm việc được một lúc thì nhận được tin nhắn của Nam Ngự nói phải đi công tác, bảo cô nhớ thay thuốc và chăm sóc tốt cho mình.
Cô ngoan ngoãn trả lời một câu “Tôi biết rồi”, sau đó bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Thời hạn in ấn sắp tới, cả tòa soạn đều loạn hết cả lên, bọn họ phải tăng ca rất muộn mới không dễ gì hoàn thành kịp.
Ngũ Vận Uyển là nhóm người cuối cùng rời khỏi tòa soạn. Bây giờ đã hơn. mười hai giờ khuya, thật không khéo là trong sân vận động bên cạnh tòa soạn của bọn họ hình như đang tổ chức một buổi hòa nhạc nên đường tắc, không thể nào bắt được xe.
Bình luận facebook