Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202-206
Cô cũng không thể nói cho mọi người biết mình sống trong khu biệt thự đắt tiền nhất thành phố chứ?
Vì vậy cô chỉ có thể cười gượng, nói chồng mình đang trên đường tới đón mình, bảo bọn họ cứ đi trước.
Mọi người hô lên "thật hâm mộ", sau đó lần lượt lên xe. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Ngũ Vận Uyển đứng chờ ở trước cửa tòa soạn.
Ngũ Vận Uyển chờ đến hai mươi phút vẫn không vẫy được chiếc xe taxi nào, gọi xe qua phần mềm cũng không được. Nhưng Nam Ngự không ở trong thành phố S nên cô chẳng còn ai để nhờ nữa.
Vì vậy cô chỉ có thể cố chờ tiếp.
Nhưng cô còn chưa chờ được xe taxi, một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đã đỗ lại trước mặt cô.
Khi nhìn thấy người ngồi trong xe thể thao, mặt cô đanh lại và lập tức xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ cửa xe nhanh chóng mở ra, người ngồi trên ghế lái đuổi theo.
"Ngũ Vận Uyển, em đi đâu?"
Cô bất đắc dĩ dừng lại và quay đầu qua, "Tổng biên tập Nam"
Nam Bá đi tới trước mặt Ngũ Vận Uyển với vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn mở cửa xe, "Em lên xe đi, anh đưa em về nhà"
Nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn đứng yên, "Không cần đầu, chồng tôi sẽ đến đón tôi."
Cô đặc biệt nhấn mạnh từ "chồng" nhưng Nam Bá chỉ càng lộ vẻ bất đắc dĩ hơn, "Ngũ Vận Uyển, em không cần cố ý chọc giận anh đâu. Anh biết chú và ba anh đều đi công tác rồi"
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự đi công tác vì chuyện nhà họ Nam, sắc mặt lúng túng nhưng vẫn không chịu đi lên, "Tôi gọi xe là được rồi."
"Muộn thế này, em làm sao gọi xe được? Em không cần ngại đầu, anh chỉ đưa em về thôi. Cho dù người đứng ở đây hôm nay chỉ là một nhân viên bình thường, anh cũng sẽ đưa về."
Anh ta nói dứt lời vẫn thấy Ngũ Vận Uyển đứng yên tại chỗ, bất chợt tức giận
nắm lấy cánh tay cô lôi vào trong xe.
"Nam Bá, anh thả tay ra!"
Bây giờ Ngũ Vận Uyển thật sự không muốn có bất kỳ dính dáng nào tới Nam Bá nữa. Không nói đến quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ xấu hổ tới. mức nào, cô còn mơ hồ cảm giác được anh ta dường như còn có tình cảm với mình, cô muốn hoàn toàn phần rõ giới hạn.
Nhưng sức lực của cô làm sao có thể so được với Nam Bá, cô vẫn bị anh ta kéo lên xe.
Nam Bả nhanh chóng đóng cửa xe, dùng chìa khóa trong tay khóa cửa rồi lên xe lái đi với tốc độ nhanh nhất, Ngũ Vận Uyển muốn xuống xe cũng không kịp nữa rồi.
Ngũ Vận Uyển tức giận nhìn Nam Bá nhưng không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn im lặng không nói gì.
Hôm nay Nam Bá vẫn tính là thức thời, không nói gì với Ngũ Vận Uyển, chỉ im lặng đưa cô đến cửa biệt thự.
Chiếc xe đỗ lại bên ngoài biệt thự quen thuộc, Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói một câu "cảm ơn" rồi muốn lập tức xuống xe.
Nhưng cô không ngờ Nam Bá im lặng suốt cả đoạn đường, lúc này lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi lại.
Ngũ Vận Uyển cho rằng Nam Bá sắp nổi điên làm gì đó, lập tức trợn mắt cảnh cáo: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn Ngũ Vận Uyển trước mắt mình lộ vẻ đề phòng thậm chí sợ hãi, Nam Bá có chút bị thương.
Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng nói khẽ: "Ngũ Vận Uyển, xin lỗi."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Bá lại đột nhiên nói một câu như vậy, cô lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Hai năm trước, anh đã hiểu nhầm em, rời đi vào lúc em cần anh nhất" Nam Bà nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Anh nợ em một lời xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Lúc này Nam Bá nói rất chân thành.
Cho tới nay, anh ta luôn hiểu nhầm Ngũ Vận Uyển, vội vàng muốn trả thù, sau
khi biết rõ chân tướng lại vội vàng muốn phá hỏng quan hệ giữa cô và Nam Ngự. Nhưng tối hôm qua, anh ta mới chợt nghĩ ra mình dường như còn nợ Ngũ Vận Uyển một câu xin lỗi.
Anh ta nên xin lỗi cô vì những chuyện hèn hạ đã từng làm trước đó.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt nghiêm túc của Nam Bá, ánh mắt lóe lên.
Cô quả thật không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.
Nói thật, từ trước đến nay cô chưa từng chờ mong lời xin lỗi của Nam Bá, rõ ràng không phải chỉ một câu "xin lỗi" là có thể bù đắp được những tổn thương đã gây ra.
Nhưng lúc này nhìn Nam Bá nghiêm túc trước mắt, trái tim vốn đề phòng và lạnh giá của cô đã thật sự bị hòa tan phần nào.
Lúc này cô mới có thể mơ hồ nhận ra được chàng trai ấm áp lại cởi mở năm đó.
Mắt cô vô thức tối lại, tránh ánh mắt của Nam Bá, "Mọi chuyện đều đã qua rồi, chẳng còn gì để nhắc lại nữa."
Đúng vậy, tổn thương đã tạo thành, xin lỗi cũng không có cách nào bù đắp được.
Nhưng đồng thời cứ canh cánh mãi trong lòng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô rất khó có thể giả vờ hào phóng nói với Nam Bá là cô không để ý hoặc tha thứ cho anh ta nhưng cô sẽ không trả thù anh ta.
Dù sao anh ta cũng là người cô từng yêu, cũng là người đầu tiên cô yêu, anh ta tượng trưng cho những năm tháng tốt đẹp, đơn thuần nhất của cô. Cô không muốn hủy hoại anh ta cũng không muốn phá hỏng quá khứ của bọn họ.
"Vận Uyển, anh..." Nam Bá chỉ cảm thấy tim mình đau thắt, muốn nói gì đó nhưng Ngũ Vận Uyển đã nhanh chóng ngước mắt lên.
"Hôm nay cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi thật sự phải vào rồi, tạm biệt" Cô vừa nói dứt lời thì không cho anh ta có cơ hội nói gì nữa, vội vàng tránh khỏi anh. ta, mở cửa bước xuống xe.
Nam Bá ngồi tại chỗ, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Ngũ Vận Uyển.
Cô thậm chí không muốn cho anh ta có cơ hội xin lỗi sao?
Trong lúc thất thần, Nam Bá không lái xe rời đi, chỉ ngồi đờ đẫn trong xe, tới khi chợt hoàn hồn thì đã qua hai giờ, ngoài trời cũng tối đen.
Nam Bá vội vàng vỗ vào mặt, chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên ngửi thấy mùi khét rất lạ.
Bên này, sau khi Ngũ Vận Uyển rời khỏi xe của Nam Bá và quay lại trong biệt thự, cô ăn tối xong lại nhanh chóng tắm rửa, đi ngủ như mọi ngày.
Nhưng không biết có phải do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hôm nay rất mệt, khi tắm còn choáng váng, cô gần như vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, thậm chí không hề mơ gì.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, chợt tỉnh lại vì sặc khói.
"Khụ khụ.."
Ngũ Vận Uyển ho khan trong giấc ngủ, cố nâng mí mắt nặng nề lên, lại đột nhiên cảm giác mắt cay xè vì khói.
Cô lập tức cảm giác không ổn, vội vàng bò dậy nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện ra cả người bủn rủn, không ngờ không có chút sức lực nào.
Cô bị làm sao vậy?
Nhưng vào giờ phút này, cô không để ý được nhiều, chỉ vội vàng bật đèn ở trên tủ đầu giường.
Cô lập tức nhìn thấy khói đen tràn ngập cả căn phòng.
Đây... Đây là cháy à?
Ngũ Vận Uyển thực sự hoảng sợ, khói làm cô ho sặc sụa nhưng vẫn bắt mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, lên cơ thể yếu ớt xuống giường, tiện tay cầm lấy áo khoác và lao ra khỏi cửa.
Nhưng cô vừa mở cửa thì càng hoảng sợ hơn!
Cháy lớn quá!
Lúc trước cửa phòng đóng nên lửa bên ngoài chưa lan tới. Nhưng lúc này có vừa mở cửa ra mới nhìn thấy cả hàng lang đều đã cháy, ngọn lửa tham lam. nhảy nhót khắp nơi.
"Thím Trương! Chú Vương!" Vào giờ phút này, Ngũ Vận Uyển vẫn lo lắng cho hai ông bà già trong phòng nhưng gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời, bản thân lại bị sặc khói.
Cô không để ý được nhiều, chỉ có thể lo cho mình trước.
Nhưng cô thấy phía trước cháy lớn như vậy, cũng đâu thể xông thẳng ra ngoài được!
Cô cố gắng bình tĩnh lại, chạy trở về phòng và đóng chặt cửa, sau đó cầm chăn xông vào trong phòng tắm thấm ướt nước rồi khoác lên người, lúc này mới lại lao ra ngoài.
Cô có chắn bảo vệ nên cũng to gan hơn, lập tức cố gắng cúi người xuống thật thấp và lao qua hành lang đang cháy lớn, cố tránh hít quá nhiều khói.
Cô khó khăn lắm mới đi tới đầu hàng lang, đang muốn xuống tầng lại nhìn thấy chỗ cầu thang còn cháy to hơn, có mấy bậc thang đã bị cháy sạch, cô không thể xông qua được!
Trong lúc cô đang bối rối thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có sương trắng ào ào phun tới!
Cô ngây người nhìn sương trắng mất mấy giây mới chợt hiểu ra.
Là bình chữa cháy!
Một giây tiếp theo, một bóng người dong dỏng cao quen thuộc xông qua sương trắng tới.
"Vận Uyển! Vận Uyển, em đang ở đâu?"
Trong chớp mắt nghe được giọng nói này, Ngũ Vận Uyển chấn động và mừng rỡ, hét lên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Nam Bá! Khụ khụ! Nam Bả tôi ở đây!"
sương trắng phun ra từ bình chữa cháy làm lửa cháy trên cầu thang giảm bớt phần nào, Ngũ Vận Uyển lập tức nhìn thấy Nam Bá chạy về phía mình. Nhưng vào lúc này, lan can của hàng lang bị cháy bên cạnh đột nhiên rơi xuống, lập tức ngăn cách giữa hai người bọn họ, lửa lại bốc lên cao.
"Đáng chết!" Ngũ Vận Uyển nghe được Nam Bá bịt miệng tức giận mắng rồi hô to, "Vận Uyển, em chờ ở đây, anh tới chỗ em ngay!"
Ngũ Vận Uyển muốn gật đầu nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Chờ đã, có phải sợi dây chuyền của Nam Ngự còn ở trong phòng không?
Có lẽ là vậy.
Nam Bá rất quý sợi dây chuyền này, bình thường sẽ không mang ra khỏi nhà, khi đi làm hoặc đi công tác đều để trong ngăn kéo.
Lửa lớn như vậy tới bàn còn cháy, sợi dây chuyền pha lê này chắc cũng bị hỏng thôi.
Vậy Nam Ngự... chắc sẽ đau lòng lắm?
Cô vô thức nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của Nam Ngự mỗi khi cầm sợi dây chuyền này, đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đáng chết, mình được cứu không hề bị thương lại không cố gắng cầm theo thứ Nam Ngự quý nhất, có phải quá ích kỷ không?
Cho dù cô cũng biết sợi dây chuyền chỉ là vật chết nhưng dù sao đó cũng là thứ duy nhất để Nam Ngự tưởng nhớ, cô thật sự không đành lòng cướp đi chút lưu luyến cuối cùng của anh!
Cô nghĩ đến đây lại nhìn cái chăn trên người. Nó vẫn còn ướt, chắc hẳn còn có thể chịu được thêm một lúc. Hơn nữa ở đây tạm thời không cháy lớn hơn, Nam Bá cũng cần phải mất một thời gian mới tới được bên này.
Ngũ Vận Uyển không để ý xem Nam Bá nói gì, chỉ có tranh thủ mấy giây chạy vào trong phòng.
Cô chẳng biết tại sao người mình vẫn bủn rủn nhưng không để ý nhiều, chỉ
cắn răng lao thẳng vào phòng.
Cô chạy quá mau, hít quá nhiều khói nên ho sặc sụa nhưng vẫn không dừng lại, xông tới trước bàn.
Lúc trước Ngũ Vận Uyển đi không đóng cửa nên lửa đã cháy lan vào trong phòng, bàn cũng cháy rồi. Cô dùng chăn kéo ngăn kéo ra.
Nhưng cô không ngờ rất nhiều chỗ trên chiếc chăn đã khô nước, tay cô lập tức bị bỏng.
"A" Cô đau đớn hét lên nhưng không để ý, cố nhịn đau kéo ngăn kéo ra.
Cô nhanh chóng nhìn thấy sợi dây chuyền pha lê kia.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy sợi dây chuyền ra, vốn còn muốn lấy cả tấm ảnh những tấm ảnh dễ bắt lửa nên bị cháy sạch rồi.
Cô đành thôi, chỉ cầm sợi dây chuyền nhưng không dám dùng sức, lại muốn lao ra khỏi phòng.
Nhưng ngay vào lúc cô lao đến cửa, giá sách gần cửa đột nhiên ầm một tiếng, đổ ập xuống!
Xung quanh đang cháy càng lúc càng lớn, cô gần như không nhìn thấy rõ hàng lang, khói cũng càng lúc càng dày đặc, cô họ tới hai mắt đẫm lệ mơ hồ!
Lẽ nào...
Cô thật sự phải chết ở đây sao?
Vì vậy cô chỉ có thể cười gượng, nói chồng mình đang trên đường tới đón mình, bảo bọn họ cứ đi trước.
Mọi người hô lên "thật hâm mộ", sau đó lần lượt lên xe. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Ngũ Vận Uyển đứng chờ ở trước cửa tòa soạn.
Ngũ Vận Uyển chờ đến hai mươi phút vẫn không vẫy được chiếc xe taxi nào, gọi xe qua phần mềm cũng không được. Nhưng Nam Ngự không ở trong thành phố S nên cô chẳng còn ai để nhờ nữa.
Vì vậy cô chỉ có thể cố chờ tiếp.
Nhưng cô còn chưa chờ được xe taxi, một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đã đỗ lại trước mặt cô.
Khi nhìn thấy người ngồi trong xe thể thao, mặt cô đanh lại và lập tức xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ cửa xe nhanh chóng mở ra, người ngồi trên ghế lái đuổi theo.
"Ngũ Vận Uyển, em đi đâu?"
Cô bất đắc dĩ dừng lại và quay đầu qua, "Tổng biên tập Nam"
Nam Bá đi tới trước mặt Ngũ Vận Uyển với vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn mở cửa xe, "Em lên xe đi, anh đưa em về nhà"
Nhưng Ngũ Vận Uyển vẫn đứng yên, "Không cần đầu, chồng tôi sẽ đến đón tôi."
Cô đặc biệt nhấn mạnh từ "chồng" nhưng Nam Bá chỉ càng lộ vẻ bất đắc dĩ hơn, "Ngũ Vận Uyển, em không cần cố ý chọc giận anh đâu. Anh biết chú và ba anh đều đi công tác rồi"
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự đi công tác vì chuyện nhà họ Nam, sắc mặt lúng túng nhưng vẫn không chịu đi lên, "Tôi gọi xe là được rồi."
"Muộn thế này, em làm sao gọi xe được? Em không cần ngại đầu, anh chỉ đưa em về thôi. Cho dù người đứng ở đây hôm nay chỉ là một nhân viên bình thường, anh cũng sẽ đưa về."
Anh ta nói dứt lời vẫn thấy Ngũ Vận Uyển đứng yên tại chỗ, bất chợt tức giận
nắm lấy cánh tay cô lôi vào trong xe.
"Nam Bá, anh thả tay ra!"
Bây giờ Ngũ Vận Uyển thật sự không muốn có bất kỳ dính dáng nào tới Nam Bá nữa. Không nói đến quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ xấu hổ tới. mức nào, cô còn mơ hồ cảm giác được anh ta dường như còn có tình cảm với mình, cô muốn hoàn toàn phần rõ giới hạn.
Nhưng sức lực của cô làm sao có thể so được với Nam Bá, cô vẫn bị anh ta kéo lên xe.
Nam Bả nhanh chóng đóng cửa xe, dùng chìa khóa trong tay khóa cửa rồi lên xe lái đi với tốc độ nhanh nhất, Ngũ Vận Uyển muốn xuống xe cũng không kịp nữa rồi.
Ngũ Vận Uyển tức giận nhìn Nam Bá nhưng không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn im lặng không nói gì.
Hôm nay Nam Bá vẫn tính là thức thời, không nói gì với Ngũ Vận Uyển, chỉ im lặng đưa cô đến cửa biệt thự.
Chiếc xe đỗ lại bên ngoài biệt thự quen thuộc, Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói một câu "cảm ơn" rồi muốn lập tức xuống xe.
Nhưng cô không ngờ Nam Bá im lặng suốt cả đoạn đường, lúc này lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi lại.
Ngũ Vận Uyển cho rằng Nam Bá sắp nổi điên làm gì đó, lập tức trợn mắt cảnh cáo: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn Ngũ Vận Uyển trước mắt mình lộ vẻ đề phòng thậm chí sợ hãi, Nam Bá có chút bị thương.
Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng nói khẽ: "Ngũ Vận Uyển, xin lỗi."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Bá lại đột nhiên nói một câu như vậy, cô lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Hai năm trước, anh đã hiểu nhầm em, rời đi vào lúc em cần anh nhất" Nam Bà nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Anh nợ em một lời xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Lúc này Nam Bá nói rất chân thành.
Cho tới nay, anh ta luôn hiểu nhầm Ngũ Vận Uyển, vội vàng muốn trả thù, sau
khi biết rõ chân tướng lại vội vàng muốn phá hỏng quan hệ giữa cô và Nam Ngự. Nhưng tối hôm qua, anh ta mới chợt nghĩ ra mình dường như còn nợ Ngũ Vận Uyển một câu xin lỗi.
Anh ta nên xin lỗi cô vì những chuyện hèn hạ đã từng làm trước đó.
Ngũ Vận Uyển nhìn gương mặt nghiêm túc của Nam Bá, ánh mắt lóe lên.
Cô quả thật không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.
Nói thật, từ trước đến nay cô chưa từng chờ mong lời xin lỗi của Nam Bá, rõ ràng không phải chỉ một câu "xin lỗi" là có thể bù đắp được những tổn thương đã gây ra.
Nhưng lúc này nhìn Nam Bá nghiêm túc trước mắt, trái tim vốn đề phòng và lạnh giá của cô đã thật sự bị hòa tan phần nào.
Lúc này cô mới có thể mơ hồ nhận ra được chàng trai ấm áp lại cởi mở năm đó.
Mắt cô vô thức tối lại, tránh ánh mắt của Nam Bá, "Mọi chuyện đều đã qua rồi, chẳng còn gì để nhắc lại nữa."
Đúng vậy, tổn thương đã tạo thành, xin lỗi cũng không có cách nào bù đắp được.
Nhưng đồng thời cứ canh cánh mãi trong lòng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô rất khó có thể giả vờ hào phóng nói với Nam Bá là cô không để ý hoặc tha thứ cho anh ta nhưng cô sẽ không trả thù anh ta.
Dù sao anh ta cũng là người cô từng yêu, cũng là người đầu tiên cô yêu, anh ta tượng trưng cho những năm tháng tốt đẹp, đơn thuần nhất của cô. Cô không muốn hủy hoại anh ta cũng không muốn phá hỏng quá khứ của bọn họ.
"Vận Uyển, anh..." Nam Bá chỉ cảm thấy tim mình đau thắt, muốn nói gì đó nhưng Ngũ Vận Uyển đã nhanh chóng ngước mắt lên.
"Hôm nay cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi thật sự phải vào rồi, tạm biệt" Cô vừa nói dứt lời thì không cho anh ta có cơ hội nói gì nữa, vội vàng tránh khỏi anh. ta, mở cửa bước xuống xe.
Nam Bá ngồi tại chỗ, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Ngũ Vận Uyển.
Cô thậm chí không muốn cho anh ta có cơ hội xin lỗi sao?
Trong lúc thất thần, Nam Bá không lái xe rời đi, chỉ ngồi đờ đẫn trong xe, tới khi chợt hoàn hồn thì đã qua hai giờ, ngoài trời cũng tối đen.
Nam Bá vội vàng vỗ vào mặt, chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên ngửi thấy mùi khét rất lạ.
Bên này, sau khi Ngũ Vận Uyển rời khỏi xe của Nam Bá và quay lại trong biệt thự, cô ăn tối xong lại nhanh chóng tắm rửa, đi ngủ như mọi ngày.
Nhưng không biết có phải do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hôm nay rất mệt, khi tắm còn choáng váng, cô gần như vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, thậm chí không hề mơ gì.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, chợt tỉnh lại vì sặc khói.
"Khụ khụ.."
Ngũ Vận Uyển ho khan trong giấc ngủ, cố nâng mí mắt nặng nề lên, lại đột nhiên cảm giác mắt cay xè vì khói.
Cô lập tức cảm giác không ổn, vội vàng bò dậy nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện ra cả người bủn rủn, không ngờ không có chút sức lực nào.
Cô bị làm sao vậy?
Nhưng vào giờ phút này, cô không để ý được nhiều, chỉ vội vàng bật đèn ở trên tủ đầu giường.
Cô lập tức nhìn thấy khói đen tràn ngập cả căn phòng.
Đây... Đây là cháy à?
Ngũ Vận Uyển thực sự hoảng sợ, khói làm cô ho sặc sụa nhưng vẫn bắt mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, lên cơ thể yếu ớt xuống giường, tiện tay cầm lấy áo khoác và lao ra khỏi cửa.
Nhưng cô vừa mở cửa thì càng hoảng sợ hơn!
Cháy lớn quá!
Lúc trước cửa phòng đóng nên lửa bên ngoài chưa lan tới. Nhưng lúc này có vừa mở cửa ra mới nhìn thấy cả hàng lang đều đã cháy, ngọn lửa tham lam. nhảy nhót khắp nơi.
"Thím Trương! Chú Vương!" Vào giờ phút này, Ngũ Vận Uyển vẫn lo lắng cho hai ông bà già trong phòng nhưng gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời, bản thân lại bị sặc khói.
Cô không để ý được nhiều, chỉ có thể lo cho mình trước.
Nhưng cô thấy phía trước cháy lớn như vậy, cũng đâu thể xông thẳng ra ngoài được!
Cô cố gắng bình tĩnh lại, chạy trở về phòng và đóng chặt cửa, sau đó cầm chăn xông vào trong phòng tắm thấm ướt nước rồi khoác lên người, lúc này mới lại lao ra ngoài.
Cô có chắn bảo vệ nên cũng to gan hơn, lập tức cố gắng cúi người xuống thật thấp và lao qua hành lang đang cháy lớn, cố tránh hít quá nhiều khói.
Cô khó khăn lắm mới đi tới đầu hàng lang, đang muốn xuống tầng lại nhìn thấy chỗ cầu thang còn cháy to hơn, có mấy bậc thang đã bị cháy sạch, cô không thể xông qua được!
Trong lúc cô đang bối rối thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có sương trắng ào ào phun tới!
Cô ngây người nhìn sương trắng mất mấy giây mới chợt hiểu ra.
Là bình chữa cháy!
Một giây tiếp theo, một bóng người dong dỏng cao quen thuộc xông qua sương trắng tới.
"Vận Uyển! Vận Uyển, em đang ở đâu?"
Trong chớp mắt nghe được giọng nói này, Ngũ Vận Uyển chấn động và mừng rỡ, hét lên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Nam Bá! Khụ khụ! Nam Bả tôi ở đây!"
sương trắng phun ra từ bình chữa cháy làm lửa cháy trên cầu thang giảm bớt phần nào, Ngũ Vận Uyển lập tức nhìn thấy Nam Bá chạy về phía mình. Nhưng vào lúc này, lan can của hàng lang bị cháy bên cạnh đột nhiên rơi xuống, lập tức ngăn cách giữa hai người bọn họ, lửa lại bốc lên cao.
"Đáng chết!" Ngũ Vận Uyển nghe được Nam Bá bịt miệng tức giận mắng rồi hô to, "Vận Uyển, em chờ ở đây, anh tới chỗ em ngay!"
Ngũ Vận Uyển muốn gật đầu nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Chờ đã, có phải sợi dây chuyền của Nam Ngự còn ở trong phòng không?
Có lẽ là vậy.
Nam Bá rất quý sợi dây chuyền này, bình thường sẽ không mang ra khỏi nhà, khi đi làm hoặc đi công tác đều để trong ngăn kéo.
Lửa lớn như vậy tới bàn còn cháy, sợi dây chuyền pha lê này chắc cũng bị hỏng thôi.
Vậy Nam Ngự... chắc sẽ đau lòng lắm?
Cô vô thức nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của Nam Ngự mỗi khi cầm sợi dây chuyền này, đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đáng chết, mình được cứu không hề bị thương lại không cố gắng cầm theo thứ Nam Ngự quý nhất, có phải quá ích kỷ không?
Cho dù cô cũng biết sợi dây chuyền chỉ là vật chết nhưng dù sao đó cũng là thứ duy nhất để Nam Ngự tưởng nhớ, cô thật sự không đành lòng cướp đi chút lưu luyến cuối cùng của anh!
Cô nghĩ đến đây lại nhìn cái chăn trên người. Nó vẫn còn ướt, chắc hẳn còn có thể chịu được thêm một lúc. Hơn nữa ở đây tạm thời không cháy lớn hơn, Nam Bá cũng cần phải mất một thời gian mới tới được bên này.
Ngũ Vận Uyển không để ý xem Nam Bá nói gì, chỉ có tranh thủ mấy giây chạy vào trong phòng.
Cô chẳng biết tại sao người mình vẫn bủn rủn nhưng không để ý nhiều, chỉ
cắn răng lao thẳng vào phòng.
Cô chạy quá mau, hít quá nhiều khói nên ho sặc sụa nhưng vẫn không dừng lại, xông tới trước bàn.
Lúc trước Ngũ Vận Uyển đi không đóng cửa nên lửa đã cháy lan vào trong phòng, bàn cũng cháy rồi. Cô dùng chăn kéo ngăn kéo ra.
Nhưng cô không ngờ rất nhiều chỗ trên chiếc chăn đã khô nước, tay cô lập tức bị bỏng.
"A" Cô đau đớn hét lên nhưng không để ý, cố nhịn đau kéo ngăn kéo ra.
Cô nhanh chóng nhìn thấy sợi dây chuyền pha lê kia.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy sợi dây chuyền ra, vốn còn muốn lấy cả tấm ảnh những tấm ảnh dễ bắt lửa nên bị cháy sạch rồi.
Cô đành thôi, chỉ cầm sợi dây chuyền nhưng không dám dùng sức, lại muốn lao ra khỏi phòng.
Nhưng ngay vào lúc cô lao đến cửa, giá sách gần cửa đột nhiên ầm một tiếng, đổ ập xuống!
Xung quanh đang cháy càng lúc càng lớn, cô gần như không nhìn thấy rõ hàng lang, khói cũng càng lúc càng dày đặc, cô họ tới hai mắt đẫm lệ mơ hồ!
Lẽ nào...
Cô thật sự phải chết ở đây sao?
Bình luận facebook