Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261-265
Tả Dao mặc váy dài gợi cảm, mái tóc dài xoăn gợn sóng xõa ngang vai, môi đỏ rực, thân hình gợi cảm xinh đẹp chốc chốc lại phối hợp với động tác do trợ lý của nhiếp ảnh gia chỉ đạo, tạo ra nhiều dáng pose lả lơi đưa tình, ánh mắt quyến rũ như vô tình liếc sang Nam Ngự một bên quan sát.
Tiểu Lý - nhiếp ảnh gia của tòa soạn nhìn đến nỗi chảy dãi, Hiểu Mai thì nheo mắt, dùng cùi chỏ huých vào cậu ta một cái, tỏ ý bảo cậu ta tập trung làm việc.
Tiểu Lý không cam lòng trưng cô ấy, nói:
“Để tôi nhìn thêm hai cái nữa!”.
Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Ngự ở bên trong, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, không hề bị tác động bởi sự nhiệt tình của Tả Dao.
Ừm, tốt lắm, xem như anh ngay thẳng.
Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, nhưng cô lại cảm thấy đau đầu.
Tất nhiên cô biết Tả Dao và Nam Ngự chẳng có gì, nhưng nếu thật sự không có gì hết thì tòa soạn của họ phải viết tin tức thế nào?
Nếu... nếu cô có thể chụp được gì đó giữa hai người, vậy chẳng phải có thể bán chạy sao?
Cô thừa nhận cô hơi kỳ quặc, lại đi mong chờ chụp được ảnh của chồng mình với người phụ nữ khác là thế nào? Những suy cho cùng thì thực ra là cô rất tin tưởng vào Nam Ngự.
Vì thế cô vỗ vai Tiểu Lý, nhỏ giọng thì thầm: “Nhất định phải chọn góc chụp đẹp, sau đó đi theo Tả Dao và Nam Ngự, chỉ cần hai người họ đến gần nhau thôi là lập tức chụp lại! Cơ hội hiếm có!”
Nhưng cho đến khi nghỉ ngơi giữa giờ, Tả Dao vẫn không có cơ hội để đến gần Nam Ngự, thậm chí ánh mắt còn chẳng hề giao nhau.
Điều này khiến Ngũ Vận Uyển lo sốt vó.
Thế này sao được, hoàn toàn không có gì bùng nổ cả!
Vậy chẳng phải họ uổng công đến đây à?
Nam Ngự vẫn luôn đợi Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh nhìn thấy cô sốt ruột đến nỗi mặt đỏ lên.
Lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, Ngũ Vận Uyển lập tức dầu môi về phía Tả Dao, tỏ ý bảo anh nên làm chút gì đó đi.
Sắc mặt Nam Ngự sầm xuống.
Cô đang ép anh mập mờ với người phụ nữ khác?
Nhưng Ngũ Vận Uyển lại không nhận ra sắc mặt của Nam Ngự, cô dùng tay chỉ Tả Dao, tỏ ý một cách rõ ràng.
Nhưng Nam Ngự vẫn không phối hợp.
Hiểu Mai và Tiểu Lý cũng khó xử.
Quay quảng cáo hai tiếng đồng hồ, Tả Dao cũng mệt rồi, quyết định kết thúc công việc.
Trợ lý của Tả Dao vội đưa nước ép.
Tả Dao uống vài ngụm rồi vội đi về phía Nam Ngự.
Mắt Ngũ Vận Uyển sáng lên, Tiểu Lý lặng lẽ giơ máy ảnh lên.
“Sếp Nam!” Tả Dao ngọt ngào gọi tên anh.
Mùi nước hoa gắt mũi đến gần, Nam Ngự thực sự không thể nào chịu nổi.
Đặc biệt là thấy vẻ mặt mong đợi của Ngũ Vận Uyển, anh càng tức giận, không muốn nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này thêm nữa mà dứt khoát quay đầu bỏ đi.
Tả Dao sững sờ, muốn đuổi theo.
“Tả Dao, Tả Dao!” Nhưng chuyên gia trang điểm gọi cô ta lại: “Điện thoại của cô, là công ty điện ảnh gọi đến”.
“Được, tôi biết rồi.” Nhìn bóng lưng Nam Ngự rời đi, Tả Dao tức đến giậm chân.
Ngũ Vận Uyển ở một bên cũng rất phiền muộn.
Suýt chút nữa là chụp được hai người trong cùng một khung ảnh rồi!
Nam Ngự đi rồi, không có gì để chụp nữa, ba người chỉ đành rời khỏi trường quay, về tòa soạn nhận lời mỉa mai chế giễu của Khâu Duyệt và sự thất vọng của Tưởng Lệ Lệ, sau đó Ngũ Vận Uyển mới tan làm.
Ngũ Vận Uyển nghiêm túc nói, dáng vẻ như không hề cảm thấy mình sai.
Dù sao thì chỉ mà một tấm ảnh chụp chung khung hình thôi mà, tòa soạn của họ chỉ cần cung cấp ảnh, việc còn lại cứ để dân mạng
tưởng tượng, vậy là đủ rồi. Cô cảm thấy chuyện này chẳng có gì quá đáng cả.
Câu này vào tại Nam Ngự lại vô cùng chói tai.
Lúc này giọng anh cực kỳ lạnh lùng:
“Ngũ Vận Uyển, chồng em và người phụ nữ khác thân mật mập mờ mà em không tức giận sao?”
“Chỉ là chụp một tấm ảnh mà thôi, hai người cũng không thật sự có vấn đề” Ngũ Vận Uyển biện hộ, cô có hơi không hiểu, rốt cuộc Nam Ngự giận cái gì?
Sắc mặt Nam Ngự càng khó coi.
“Ngũ Vận Uyển, em hi vọng anh với Tả Dao phát triển đến thế nào mới được? Nắm tay, ôm hay hôn nhau?” Anh thấp giọng hỏi, đồng thời chậm rãi lăn xe lăn, dừng ở trước mặt Ngũ Vận Uyển, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Ngũ Vận Uyển rụt cổ lại, lấy lòng: “Chẳng phải em làm thể là tin tưởng anh à, chỉ là em thật sự cần tin tức bùng nổ, dù sao thì đều là tin đồn, sau đó em lại giải quyết cho anh được không? Anh xem như giúp cho sự nghiệp của vợ đi mà!”
Không được!
Nam Ngự thật sự không ngờ, có một ngày mình lại bị một người phụ nữ làm cho tức giận đến thế vì chút chuyện này.
Nhưng chết tiệt là, nhìn Ngũ Vận Uyển làm nũng nài nỉ, khuôn mặt ửng hồng lại khiến anh chỉ muốn ăn một miếng để hả giận.
Thế là anh kéo tay cô, giọng điệu khó đoán, hỏi: “Em cảm thấy anh với Tả Dao kéo tay như này thì thế nào?”
“Được chứ!” Ngũ Vận Uyển không hiểu rõ ý anh, dứt khoát trả lời.
“Vậy thế này thì sao?” Nam Ngự dùng sức nắm lấy bả vai cô, tiến gần. cô hơn.
Cơ thể Nam Ngự càng hạ thấp xuống, khoảng cách giữa hai người không còn khe hở.
“Nam Ngự, anh đừng như vậy...” Cơ thể Ngũ Vận Uyển bắt đầu có thay đổi, mềm nhũn không còn sức lực.
Nam Ngự cảm nhận được phản ứng của Ngũ Vận Uyển, anh càng giống như không có gì lo ngại mà lấn tới, cởi váy của Ngũ Vận Uyển ra.
Ngũ Vận Uyển không phản kháng nữa mà vòng hai tay ôm lấy anh.
Phụ nữ như đóa hoa, đứng trước người thương mới có thể nở rộ, hương thơm phả ra khiến người ta say mê quyến luyến, mỗi tấc da mềm mại mịn màng đều đáng để người đàn ông bảo vệ cẩn thận và dịu dàng.
Hai người hòa vào làm một trên chiếc sofa rộng rãi thoải mái. Cảm nhận được Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn trong vòng tay, Nam Ngự rất hài lòng.
Ngũ Vận Uyển thế này, cô là của anh, đều là của một mình Nam Ngự anh.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Ngự dậy trước, đắp chăn cho Ngũ Vận Uyển trên sofa.
Cô vẫn đang ngủ say, có lẽ đêm qua đã mệt rồi.
Đường nét khuôn mặt Ngũ Vận Uyển hoàn hảo, hàng mi dài rủ xuống, mũi cao thanh tú, hệt như búp bê ngủ không tỉnh.
Mắt Nam Ngự lóe lên.
Ngũ Vận Uyển tùy hứng về chuyện tin đồn giữa anh với Tả Dao, nhưng có lẽ là vì cô bắt đầu dựa dẫm vào anh, chấp nhận anh, tin tưởng anh nên mới đưa ra yêu cầu có hơi vô lý như vậy.
Nam Ngự thử hiểu cho suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn không thể nào chịu được. Trong mắt anh, trong tim anh, sao có thể dễ dàng chấp nhận một nữ ngôi sao Tả Dao chứ?
Tình yêu có lẽ đều là ích kỷ.
Nếu đổi lại là Nam Ngự, anh chắc chắn không thể nào chấp nhận bất cứ một người nào làm như vậy với Ngũ Vận Uyển, nhìn thôi cũng không được.
Nhưng đồng thời anh cũng hơi tò mò, rốt cuộc Ngũ Vận Uyển luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện khi ghen sẽ như thế nào?
“Muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Anh hỏi, giọng điệu khó đoán: “Em yên tâm đi, em có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Vừa rồi anh đã sắp xếp tối nay cùng ăn cơm với Tả Dao rồi, em có thể chụp đủ."
“Thật à? Ăn ở đâu?” Ngũ Vận Uyển nhìn anh với vẻ hơi khó tin như thể nhặt được của báu, khuôn mặt vừa rồi còn hơi buồn bã giờ đã tràn ngập ý cười.
Ánh mắt Nam Ngự lại tối đi.
Sẽ có ngày người phụ nữ này khiến anh tức chết mà.
Nghe anh đi ăn cơm với người phụ nữ khác, cô có cần phải vui đến thế này không?
“Bảy giờ tối, nhà hàng Tiểu Giang Nam, em nhớ không?
“Tất nhiên là nhớ, là nhà hàng lần trước xem mắt gặp tên khốn nạn” Ngũ Vận Uyển đứng lên, phấn khích nói: “Tốt quá, chắc chắn lần này có thể đào được tin lớn! Nam Ngự, cảm ơn anh!”
Ngũ Vận Uyển cảm kích nói với Nam Ngự, sau đó vui vẻ lên tầng vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Nam Ngự nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngày càng tối sầm lại .
Một người vợ biết chồng mình đi ăn tối cùng với người phụ nữ khác mà vẫn có thể giống như một con chim non vui vẻ, e là trên đời chỉ có mình Ngũ Vận Uyển nhỉ?
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, sợ là sẽ thẳng thừng mắng chồng mình một trận hoặc là ôm chân chồng khóc đến chết đi sống lại, không để chồng đi ăn, hoặc là kề dao vào cổ, tức đến nỗi đi tìm Tả Dao để liều sống mài mới
đúng.
Nhưng Ngũ Vận Uyển thì...
Ngay cả Nam Bá ở trong phòng làm việc cũng nghe rõ ràng tiếng hoan hô ở văn phòng.
Anh ta gọi Ngũ Vận Uyển vào phòng làm việc của mình.
Anh ta quan tâm nhìn cánh tay cô trước, đáy mắt đầy lo lắng: “Vết thương của em đỡ hết chưa? Có để lại sẹo không?”
Ngũ Vận Uyển lắc đầu đáp: “Điều trị rất tốt, không để lại sẹo”
Sau khi hàn huyên vài câu, trong phòng bỗng trở nên yên lặng.
Nam Bá không ít lần xảy ra xung đột với Ngũ Vận Uyển trong văn phòng này, anh ta từng hận cô, trách cô, giày vò cô ở đây. Chắc chắn lúc đó Ngũ Vận Uyển rất tổn thương.
Anh ta sai rồi, sai đến mức ngay cả anh ta cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Ngũ Vận Uyển, anh không có ý muốn sắp xếp để em đi lấy tin của Nam Ngự, đây là ý của Tưởng Lệ Lệ” Nhìn vẻ đề phòng của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá vội giải thích: “Lần này anh thật sự không giở bất cứ âm mưu gì hết, sau này anh cũng sẽ không đối xử với em như vậy, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?”
Mới đầu Ngũ Vận Uyển cũng cảm thấy những việc Nam Bá làm không thể tha thứ được, anh ta làm cô tổn thương đến mức khắc sâu trong lòng.
Nhưng lần trả thù đó, anh ta bất chấp nguy hiểm lao vào đám cháy cứu cô, với tất cả những điều này, có gì mà không thể tha thứ nữa chứ.
Người ta nói yêu sâu đậm đến đầu thì hận thù nhiều đến đó. Sở dĩ Nam Báo hận cô cũng là vì không hiểu sự thật, mặc dù anh ta chưa từng tin tưởng mình.
Ngũ Vận Uyển đáp: “Nam Bá, tôi không muốn dây dưa gì với anh nữa, vì vậy tôi không hận anh, tôi tha thứ cho anh.”
Cô đứng trước mặt anh ta, nhưng Nam Bá lại cảm thấy cô xa xôi vô cùng.
Ánh mắt Nam Bá lóe lên, không cách nào tiếp tục, chỉ có thể đổi đề tài: “Vừa rồi mọi người ở ngoài vui như vậy, lẽ nào em không lo lắng Nam Ngự và Tả Dao thật sự có gì đó sao? Không có lửa làm sao có khói, mọi chuyện đều có lý do của nó, ngoài tình yêu ra thì giữa nam nữ hoàn toàn không thể tồn tại tình bạn”
Tất nhiên Ngũ Vận Uyến hiếu đạo lý mà Nam Bá nói, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau, cho dù là tình bạn thì luôn sẽ có một ngày nó trở thành tình yêu.
Nhưng Nam Ngự không phải người như vậy, Nam Ngự là người đàn ông chung thủy trong tình yêu.
Tình cảm dài lâu mà anh dành cho Mặc Chiêu Huyên và sự quan tâm đủ điều
mà anh dành cho mình, chắc chắn không phải bất kỳ người đàn ông nào
cũng làm được.
Ngũ Vận Uyển nhìn thẳng vào Nam Bá: “Tôi tin anh ấy, Nam Ngự là chồng tôi, tôi hiểu anh ấy nhất. Chỉ một ngôi sao nữ Tả Dao, không biết kém bao nhiêu bậc so với Mặc Chiêu Huyên năm đó”
Nam Bá sửng sốt.
Cô biết Mặc Chiêu Huyên?
Xem ra Nam Ngư đã nói mọi chuyện với cô rồi, quan hệ giữa hai người đúng là cực kỳ gắn bó.
Anh ta hỏi lại: “Mặc Chiêu Huyên đã không còn tồn tại nữa, bây giờ đang nói về Ngũ Vận Uyển em đấy. Hai người mới quen bao lâu, em hiểu chú ta như vậy?”
Ngũ Vận Uyển dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Có vài người nhìn thoáng thôi là biết một đời, hai người bên nhau thì phải tin tưởng nhau, tôi tin Nam Ngự cũng như Nam Ngự tin tưởng tôi”.
Tiểu Lý - nhiếp ảnh gia của tòa soạn nhìn đến nỗi chảy dãi, Hiểu Mai thì nheo mắt, dùng cùi chỏ huých vào cậu ta một cái, tỏ ý bảo cậu ta tập trung làm việc.
Tiểu Lý không cam lòng trưng cô ấy, nói:
“Để tôi nhìn thêm hai cái nữa!”.
Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Ngự ở bên trong, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, không hề bị tác động bởi sự nhiệt tình của Tả Dao.
Ừm, tốt lắm, xem như anh ngay thẳng.
Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, nhưng cô lại cảm thấy đau đầu.
Tất nhiên cô biết Tả Dao và Nam Ngự chẳng có gì, nhưng nếu thật sự không có gì hết thì tòa soạn của họ phải viết tin tức thế nào?
Nếu... nếu cô có thể chụp được gì đó giữa hai người, vậy chẳng phải có thể bán chạy sao?
Cô thừa nhận cô hơi kỳ quặc, lại đi mong chờ chụp được ảnh của chồng mình với người phụ nữ khác là thế nào? Những suy cho cùng thì thực ra là cô rất tin tưởng vào Nam Ngự.
Vì thế cô vỗ vai Tiểu Lý, nhỏ giọng thì thầm: “Nhất định phải chọn góc chụp đẹp, sau đó đi theo Tả Dao và Nam Ngự, chỉ cần hai người họ đến gần nhau thôi là lập tức chụp lại! Cơ hội hiếm có!”
Nhưng cho đến khi nghỉ ngơi giữa giờ, Tả Dao vẫn không có cơ hội để đến gần Nam Ngự, thậm chí ánh mắt còn chẳng hề giao nhau.
Điều này khiến Ngũ Vận Uyển lo sốt vó.
Thế này sao được, hoàn toàn không có gì bùng nổ cả!
Vậy chẳng phải họ uổng công đến đây à?
Nam Ngự vẫn luôn đợi Ngũ Vận Uyển, ngay sau đó anh nhìn thấy cô sốt ruột đến nỗi mặt đỏ lên.
Lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, Ngũ Vận Uyển lập tức dầu môi về phía Tả Dao, tỏ ý bảo anh nên làm chút gì đó đi.
Sắc mặt Nam Ngự sầm xuống.
Cô đang ép anh mập mờ với người phụ nữ khác?
Nhưng Ngũ Vận Uyển lại không nhận ra sắc mặt của Nam Ngự, cô dùng tay chỉ Tả Dao, tỏ ý một cách rõ ràng.
Nhưng Nam Ngự vẫn không phối hợp.
Hiểu Mai và Tiểu Lý cũng khó xử.
Quay quảng cáo hai tiếng đồng hồ, Tả Dao cũng mệt rồi, quyết định kết thúc công việc.
Trợ lý của Tả Dao vội đưa nước ép.
Tả Dao uống vài ngụm rồi vội đi về phía Nam Ngự.
Mắt Ngũ Vận Uyển sáng lên, Tiểu Lý lặng lẽ giơ máy ảnh lên.
“Sếp Nam!” Tả Dao ngọt ngào gọi tên anh.
Mùi nước hoa gắt mũi đến gần, Nam Ngự thực sự không thể nào chịu nổi.
Đặc biệt là thấy vẻ mặt mong đợi của Ngũ Vận Uyển, anh càng tức giận, không muốn nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này thêm nữa mà dứt khoát quay đầu bỏ đi.
Tả Dao sững sờ, muốn đuổi theo.
“Tả Dao, Tả Dao!” Nhưng chuyên gia trang điểm gọi cô ta lại: “Điện thoại của cô, là công ty điện ảnh gọi đến”.
“Được, tôi biết rồi.” Nhìn bóng lưng Nam Ngự rời đi, Tả Dao tức đến giậm chân.
Ngũ Vận Uyển ở một bên cũng rất phiền muộn.
Suýt chút nữa là chụp được hai người trong cùng một khung ảnh rồi!
Nam Ngự đi rồi, không có gì để chụp nữa, ba người chỉ đành rời khỏi trường quay, về tòa soạn nhận lời mỉa mai chế giễu của Khâu Duyệt và sự thất vọng của Tưởng Lệ Lệ, sau đó Ngũ Vận Uyển mới tan làm.
Ngũ Vận Uyển nghiêm túc nói, dáng vẻ như không hề cảm thấy mình sai.
Dù sao thì chỉ mà một tấm ảnh chụp chung khung hình thôi mà, tòa soạn của họ chỉ cần cung cấp ảnh, việc còn lại cứ để dân mạng
tưởng tượng, vậy là đủ rồi. Cô cảm thấy chuyện này chẳng có gì quá đáng cả.
Câu này vào tại Nam Ngự lại vô cùng chói tai.
Lúc này giọng anh cực kỳ lạnh lùng:
“Ngũ Vận Uyển, chồng em và người phụ nữ khác thân mật mập mờ mà em không tức giận sao?”
“Chỉ là chụp một tấm ảnh mà thôi, hai người cũng không thật sự có vấn đề” Ngũ Vận Uyển biện hộ, cô có hơi không hiểu, rốt cuộc Nam Ngự giận cái gì?
Sắc mặt Nam Ngự càng khó coi.
“Ngũ Vận Uyển, em hi vọng anh với Tả Dao phát triển đến thế nào mới được? Nắm tay, ôm hay hôn nhau?” Anh thấp giọng hỏi, đồng thời chậm rãi lăn xe lăn, dừng ở trước mặt Ngũ Vận Uyển, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Ngũ Vận Uyển rụt cổ lại, lấy lòng: “Chẳng phải em làm thể là tin tưởng anh à, chỉ là em thật sự cần tin tức bùng nổ, dù sao thì đều là tin đồn, sau đó em lại giải quyết cho anh được không? Anh xem như giúp cho sự nghiệp của vợ đi mà!”
Không được!
Nam Ngự thật sự không ngờ, có một ngày mình lại bị một người phụ nữ làm cho tức giận đến thế vì chút chuyện này.
Nhưng chết tiệt là, nhìn Ngũ Vận Uyển làm nũng nài nỉ, khuôn mặt ửng hồng lại khiến anh chỉ muốn ăn một miếng để hả giận.
Thế là anh kéo tay cô, giọng điệu khó đoán, hỏi: “Em cảm thấy anh với Tả Dao kéo tay như này thì thế nào?”
“Được chứ!” Ngũ Vận Uyển không hiểu rõ ý anh, dứt khoát trả lời.
“Vậy thế này thì sao?” Nam Ngự dùng sức nắm lấy bả vai cô, tiến gần. cô hơn.
Cơ thể Nam Ngự càng hạ thấp xuống, khoảng cách giữa hai người không còn khe hở.
“Nam Ngự, anh đừng như vậy...” Cơ thể Ngũ Vận Uyển bắt đầu có thay đổi, mềm nhũn không còn sức lực.
Nam Ngự cảm nhận được phản ứng của Ngũ Vận Uyển, anh càng giống như không có gì lo ngại mà lấn tới, cởi váy của Ngũ Vận Uyển ra.
Ngũ Vận Uyển không phản kháng nữa mà vòng hai tay ôm lấy anh.
Phụ nữ như đóa hoa, đứng trước người thương mới có thể nở rộ, hương thơm phả ra khiến người ta say mê quyến luyến, mỗi tấc da mềm mại mịn màng đều đáng để người đàn ông bảo vệ cẩn thận và dịu dàng.
Hai người hòa vào làm một trên chiếc sofa rộng rãi thoải mái. Cảm nhận được Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn trong vòng tay, Nam Ngự rất hài lòng.
Ngũ Vận Uyển thế này, cô là của anh, đều là của một mình Nam Ngự anh.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Ngự dậy trước, đắp chăn cho Ngũ Vận Uyển trên sofa.
Cô vẫn đang ngủ say, có lẽ đêm qua đã mệt rồi.
Đường nét khuôn mặt Ngũ Vận Uyển hoàn hảo, hàng mi dài rủ xuống, mũi cao thanh tú, hệt như búp bê ngủ không tỉnh.
Mắt Nam Ngự lóe lên.
Ngũ Vận Uyển tùy hứng về chuyện tin đồn giữa anh với Tả Dao, nhưng có lẽ là vì cô bắt đầu dựa dẫm vào anh, chấp nhận anh, tin tưởng anh nên mới đưa ra yêu cầu có hơi vô lý như vậy.
Nam Ngự thử hiểu cho suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn không thể nào chịu được. Trong mắt anh, trong tim anh, sao có thể dễ dàng chấp nhận một nữ ngôi sao Tả Dao chứ?
Tình yêu có lẽ đều là ích kỷ.
Nếu đổi lại là Nam Ngự, anh chắc chắn không thể nào chấp nhận bất cứ một người nào làm như vậy với Ngũ Vận Uyển, nhìn thôi cũng không được.
Nhưng đồng thời anh cũng hơi tò mò, rốt cuộc Ngũ Vận Uyển luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện khi ghen sẽ như thế nào?
“Muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Anh hỏi, giọng điệu khó đoán: “Em yên tâm đi, em có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Vừa rồi anh đã sắp xếp tối nay cùng ăn cơm với Tả Dao rồi, em có thể chụp đủ."
“Thật à? Ăn ở đâu?” Ngũ Vận Uyển nhìn anh với vẻ hơi khó tin như thể nhặt được của báu, khuôn mặt vừa rồi còn hơi buồn bã giờ đã tràn ngập ý cười.
Ánh mắt Nam Ngự lại tối đi.
Sẽ có ngày người phụ nữ này khiến anh tức chết mà.
Nghe anh đi ăn cơm với người phụ nữ khác, cô có cần phải vui đến thế này không?
“Bảy giờ tối, nhà hàng Tiểu Giang Nam, em nhớ không?
“Tất nhiên là nhớ, là nhà hàng lần trước xem mắt gặp tên khốn nạn” Ngũ Vận Uyển đứng lên, phấn khích nói: “Tốt quá, chắc chắn lần này có thể đào được tin lớn! Nam Ngự, cảm ơn anh!”
Ngũ Vận Uyển cảm kích nói với Nam Ngự, sau đó vui vẻ lên tầng vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Nam Ngự nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ngày càng tối sầm lại .
Một người vợ biết chồng mình đi ăn tối cùng với người phụ nữ khác mà vẫn có thể giống như một con chim non vui vẻ, e là trên đời chỉ có mình Ngũ Vận Uyển nhỉ?
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, sợ là sẽ thẳng thừng mắng chồng mình một trận hoặc là ôm chân chồng khóc đến chết đi sống lại, không để chồng đi ăn, hoặc là kề dao vào cổ, tức đến nỗi đi tìm Tả Dao để liều sống mài mới
đúng.
Nhưng Ngũ Vận Uyển thì...
Ngay cả Nam Bá ở trong phòng làm việc cũng nghe rõ ràng tiếng hoan hô ở văn phòng.
Anh ta gọi Ngũ Vận Uyển vào phòng làm việc của mình.
Anh ta quan tâm nhìn cánh tay cô trước, đáy mắt đầy lo lắng: “Vết thương của em đỡ hết chưa? Có để lại sẹo không?”
Ngũ Vận Uyển lắc đầu đáp: “Điều trị rất tốt, không để lại sẹo”
Sau khi hàn huyên vài câu, trong phòng bỗng trở nên yên lặng.
Nam Bá không ít lần xảy ra xung đột với Ngũ Vận Uyển trong văn phòng này, anh ta từng hận cô, trách cô, giày vò cô ở đây. Chắc chắn lúc đó Ngũ Vận Uyển rất tổn thương.
Anh ta sai rồi, sai đến mức ngay cả anh ta cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Ngũ Vận Uyển, anh không có ý muốn sắp xếp để em đi lấy tin của Nam Ngự, đây là ý của Tưởng Lệ Lệ” Nhìn vẻ đề phòng của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá vội giải thích: “Lần này anh thật sự không giở bất cứ âm mưu gì hết, sau này anh cũng sẽ không đối xử với em như vậy, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?”
Mới đầu Ngũ Vận Uyển cũng cảm thấy những việc Nam Bá làm không thể tha thứ được, anh ta làm cô tổn thương đến mức khắc sâu trong lòng.
Nhưng lần trả thù đó, anh ta bất chấp nguy hiểm lao vào đám cháy cứu cô, với tất cả những điều này, có gì mà không thể tha thứ nữa chứ.
Người ta nói yêu sâu đậm đến đầu thì hận thù nhiều đến đó. Sở dĩ Nam Báo hận cô cũng là vì không hiểu sự thật, mặc dù anh ta chưa từng tin tưởng mình.
Ngũ Vận Uyển đáp: “Nam Bá, tôi không muốn dây dưa gì với anh nữa, vì vậy tôi không hận anh, tôi tha thứ cho anh.”
Cô đứng trước mặt anh ta, nhưng Nam Bá lại cảm thấy cô xa xôi vô cùng.
Ánh mắt Nam Bá lóe lên, không cách nào tiếp tục, chỉ có thể đổi đề tài: “Vừa rồi mọi người ở ngoài vui như vậy, lẽ nào em không lo lắng Nam Ngự và Tả Dao thật sự có gì đó sao? Không có lửa làm sao có khói, mọi chuyện đều có lý do của nó, ngoài tình yêu ra thì giữa nam nữ hoàn toàn không thể tồn tại tình bạn”
Tất nhiên Ngũ Vận Uyến hiếu đạo lý mà Nam Bá nói, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau, cho dù là tình bạn thì luôn sẽ có một ngày nó trở thành tình yêu.
Nhưng Nam Ngự không phải người như vậy, Nam Ngự là người đàn ông chung thủy trong tình yêu.
Tình cảm dài lâu mà anh dành cho Mặc Chiêu Huyên và sự quan tâm đủ điều
mà anh dành cho mình, chắc chắn không phải bất kỳ người đàn ông nào
cũng làm được.
Ngũ Vận Uyển nhìn thẳng vào Nam Bá: “Tôi tin anh ấy, Nam Ngự là chồng tôi, tôi hiểu anh ấy nhất. Chỉ một ngôi sao nữ Tả Dao, không biết kém bao nhiêu bậc so với Mặc Chiêu Huyên năm đó”
Nam Bá sửng sốt.
Cô biết Mặc Chiêu Huyên?
Xem ra Nam Ngư đã nói mọi chuyện với cô rồi, quan hệ giữa hai người đúng là cực kỳ gắn bó.
Anh ta hỏi lại: “Mặc Chiêu Huyên đã không còn tồn tại nữa, bây giờ đang nói về Ngũ Vận Uyển em đấy. Hai người mới quen bao lâu, em hiểu chú ta như vậy?”
Ngũ Vận Uyển dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Có vài người nhìn thoáng thôi là biết một đời, hai người bên nhau thì phải tin tưởng nhau, tôi tin Nam Ngự cũng như Nam Ngự tin tưởng tôi”.
Bình luận facebook